← Quay lại trang sách

Chương 49

Tôi cúi xuống và nhìn vào vết sẫm màu trên mặt đất.

Tôi tán nhúm đất giữa các ngón tay.

Máu.

Tôi sẽ giết chúng.

Tôi sẽ giết từng tên một bằng tay không nếu chúng làm hại cô ấy, và tôi sẽ để mạng Kaden lại cuối cùng.

Tôi thúc ngựa nhanh gấp đôi, cố gắng đi theo dấu vết của chúng trong khi trời vẫn còn sáng. Mặt đất giờ toàn sỏi đá, ngày càng khó để đi theo dấu vết của chúng. Tôi phải giảm tốc độ, và có vẻ như chỉ vài phút trôi qua là mặt trời đã trở thành một quả bóng màu cam rực lửa trên bầu trời. Mặt trời lặn xuống quá nhanh. Tôi đã cố gắng hết sức, nhưng tôi không thể theo dõi chúng trong bóng tối.

Tôi dừng lại tại một gò trên cao và đốt lửa phòng trường hợp Sven và những người khác cưỡi ngựa trong đêm. Nếu không, họ cũng có thể dễ dàng phát hiện ngọn lửa trại lạnh lẽo của tôi vào ban ngày khi họ lần theo dấu vết của tôi. Tôi lấy que chọc vào ngọn lửa và tự hỏi liệu Lia đang ấm, hay đang lạnh, hay đang đau. Lần đầu tiên kể từ khi tôi biết đến sự tồn tại của cô ấy, từ khi cha đề xuất cuộc hôn nhân này, tôi hy vọng cô ấy có năng lực và có thể dự cảm thấy tôi đến.

“Cố lên,” tôi thì thầm vào ngọn lửa và tôi cầu nguyện cô ấy sẽ làm bất cứ điều gì cô ấy phải làm, để luôn mạnh mẽ và sống sót cho đến khi chúng tôi tới.

Ngay cả khi tôi đuổi kịp, tôi biết tôi sẽ phải nán lại cho đến khi những người khác tới. Tôi đã được huấn luyện về vô số chiến thuật quân sự và nhận thức rõ tỷ lệ cược một chọi năm là như thế nào. Trừ khi phục kích thành công, tôi không thể mạo hiểm sự an toàn của Lia bằng cách đi vào đó khi chưa sẵn sàng hạ gục chúng.

Cô ấy đang làm gì bây giờ? Hắn ta có làm cô ấy đau không? Có cho cô ấy ăn không? Hắn có...

Tôi bẻ cành cây làm đôi.

Tôi nhớ những lời hắn ta phun vào mặt tôi khi chúng tôi vật lộn trên khúc gỗ. Bỏ cuộc đi, Rafe. Anh sắp thua rồi.

Không, Kaden.

Không phải lần này.