← Quay lại trang sách

Chương 55

Tôi đã quan sát bà Dihara hơn một giờ đồng hồ từ cửa sổ, rồi mới bước qua Kaden đang ngủ yên và rời toa xe để đến gần bà ấy. Bà ấy ngồi trên chiếc ghế đẩu gần đống lửa ở trung tâm trại, chải mái tóc dài màu bạc và đan lại thành bím. Tiếp theo, bà ấy thoa một ít dầu thơm màu vàng vào khuỷu tay và các khớp ngón tay. Động tác của bà ấy rất chậm và đều đặn, cứ như thể đã làm việc này mỗi sáng hơn nghìn năm qua. Bà ấy trông già như vậy, nhưng vai không bị gù, và chắc chắn vẫn rất khỏe. Hôm qua bà ấy đã vác một cái khung xe chỉ vào đồng cỏ. Một cọng cỏ ngắn thò ra từ khóe miệng khi bà nhai nó.

Tôi nhận thấy rằng bà có một điểm gì đó khác. Giống cái tôi thấy ở Rafe và Kaden khi họ lần đầu bước vào quán rượu.

Giống như khi tôi nhìn vào Học giả. Điều gì đó không thể che giấu được, dù tốt hay xấu. Một thứ gì đó lướt nhẹ qua người ta như lông hồng hoặc có thể nằm trong tâm can như đá nặng, nhưng kiểu gì thì người ta cũng vẫn biết nó ở đó. Có điều gì đó bất thường ở Dihara khiến tôi nghĩ rằng bà có thể thực sự biết nhiều về năng lực.

Đôi mắt bà ngước lên nhìn tôi khi tôi đến gần.

“Cháu cảm ơn vì cuốn sách,” tôi nói. “Có ích lắm ạ.”

Bà ấy chống tay vào đầu gối và đứng lên. Như thể đã chờ đợi tôi từ lâu lắm rồi.

“Hãy đến đồng cỏ thôi. Ta sẽ dạy cháu những gì ta biết.”

Chúng tôi dừng lại giữa một đám cỏ ba lá. Bà ấy vén một lọn tóc của tôi, thả nó xuống, rồi đi vòng quanh tôi. Bà ấy hít thở không khí và lắc đầu. “Năng lực của cháu còn yếu lắm, cháu đã quen với chuyện lờ nó đi.”

“Chỉ cần ngửi bà cũng biết sao?”

Lần đầu tiên bà ấy cười, một luồng không khí thoát ra khỏi đôi môi nhăn nheo gần như đang cười. Bà ấy nắm lấy tay tôi. “Đi bộ thôi.” Đồng cỏ trải ra theo chiều dài của thung lũng, và chúng tôi băng qua nó, không hướng đến một địa điểm cụ thể nào. “Cháu còn trẻ. Ta cảm thấy cháu khá mạnh về những năng lực khác, có lẽ là những thứ cháu muốn nuôi dưỡng, nhưng điều đó không có nghĩa là đã quá muộn để học về năng lực này. Có nhiều điểm mạnh cũng tốt.”

Khi chúng tôi đi bộ, bà chỉ lên những đám mây mỏng trên đầu và cách chúng lững lờ chậm chạp trên những đỉnh núi. Bà ấy chỉ vào ánh sáng lung linh dịu dàng của những hàng liễu thân dài dọc theo bờ sông, rồi bảo tôi quay lại để nhìn những dấu chân trên đồng cỏ của mình đang dần mất đi khi làn gió lướt qua như một bàn tay vuốt lên đó.

“Thế giới này, nó hít cháu vào, ngửi cháu, nó nhận biết cháu, và sau đó lại thở ra, san sẻ cháu. Cháu không bao giờ ở yên một chỗ cả. Gió, thời gian, chúng xoay vòng, lặp lại, dạy dỗ, bộc lộ, một số vệt cỏ bị cắt sâu hơn những vệt khác. Vũ trụ biết hết. Vũ trụ lưu giữ nhiều ký ức. Đó là cách vận hành của năng lực. Nhưng có nhiều người giỏi chia sẻ hơn.”

“Làm thế nào để thế giới hít thở ta ạ?”

“Có một số bí ẩn ngay cả thế giới cũng không tiết lộ. Không phải tất cả chúng ta đều có bí mật sao? Chúng ta có biết tại sao hai người yêu nhau không? Tại sao cha mẹ lại hy sinh một đứa con? Tại sao một phụ nữ trẻ lại bỏ trốn vào ngày cưới của mình?”

Tôi dừng lại, thở hổn hển, nhưng bà ấy kéo tôi theo. “Sự thật của thế giới mong muốn được biết đến, nhưng chúng sẽ không ép buộc cháu theo cách mà những lời nói dối mong muốn. Chúng sẽ đưa đẩy cháu, thì thầm, ẩn sau mí mắt của cháu, luồn vào trong và làm ấm máu cháu lên, nhảy dọc theo cột sống và vuốt ve cổ cháu cho đến khi cháu nổi da gà.”

Bà ấy nắm lấy tay tôi và cuộn nó lại thành nắm đấm, ấn mạnh vào thắt lưng, ngay dưới xương sườn của tôi. “Và đôi khi nó lảng vảng ở đây, nặng trĩu trong lòng.”. Bà ấy thả tay tôi ra và tiếp tục bước đi. “Đó là sự thật mong muốn được biết đến.”

“Nhưng cháu là Con gái trưởng, và theo Thánh văn –”

“Cháu thực sự nghĩ rằng sự thật quan tâm đến thứ tự sinh hoặc những từ được viết trên giấy sao?” Bà hỏi. Nếu Pauline ở đây, cô ấy sẽ sám hối cho sự báng bổ của bà Dihara, và Học giả sẽ bẻ khớp ngón tay của bà vì dám nghĩ như vậy. Năng lực bà mô tả không phải là năng lực mà tôi từng biết.

“Năng lực cứ thế mà đến đúng không ạ?”

“Khả năng đọc của cháu tự đến sao? Hay cháu phải dành công sức cho nó? Hạt giống năng lực có thể đến, nhưng cây con không được nuôi dưỡng sẽ chết nhanh chóng.” Bà ấy quay lại, dẫn tôi xuống gần sông hơn. “Năng lực là một cách hiểu biết đầy tinh tế. Đó là nghe mà không cần tai, nhìn không cần mắt, nhận thức mà không cần kiến thức. Đó là cách tồn tại của một số ít Người xưa. Khi họ không còn gì khác, họ phải trở về với ngôn ngữ của sự hiểu biết chôn sâu trong họ. Đó là một cách cổ xưa, như chính vũ trụ vậy.”

“Thế còn các vị thần? Họ ở đâu?” Tôi hỏi.

“Nhìn xung quanh cháu đi, cô gái. Có ngọn cây nào nơi đây không được nhào nặn dưới bàn tay của họ không? Cháu muốn thấy họ ở đâu thì họ ở đó.”

Chúng tôi đi bộ xuống nơi con sông uốn cong ngược về phía núi, và ngồi trên một bờ đá cuội. Bà nói với tôi nhiều hơn về năng lực và về chính bà. Trước kia bà không phải dân du mục. Bà là con gái của một thợ săn ở vương quốc nhỏ có tên Candora, nhưng cuộc đời đã thay đổi khi cha mẹ và chị gái bà qua đời sau một cơn sốt. Thay vì sống với người chú mà bà sợ hãi, bà đã bỏ chạy. Lúc đó bà mới bảy tuổi và bị lạc sâu trong rừng. Bà ấy có lẽ đã bị sói ăn thịt nếu không nhờ một gia đình du mục đi ngang qua tìm thấy.

“Bà Eristle nói rằng đã nghe thấy tiếng ta khóc từ ngoài đường lớn, thật khó tin. Bà ấy nghe thấy ta theo một cách khác.” Bà Dihara rời đi cùng họ ngày hôm đó và không bao giờ quay trở lại.

“Bà Bristle đã giúp ta học cách lắng nghe, ngăn chặn tiếng ồn ngay cả khi bầu trời rung chuyển vì sấm sét, ngay cả khi trái tim ta rung lên vì sợ hãi, ngay cả khi tiếng ồn của sự lo toan hàng ngày lấn át tâm trí ta. Bà ấy đã giúp ta học cách im lặng và lắng nghe những gì thế giới muốn sẻ chia. Giúp ta học cách tĩnh lặng và nhận biết. Để ta xem có thể giúp cháu được không.”

✽ ✽ ✽

Tôi ngồi một mình trên đồng cỏ, cỏ cao ngang vai cọ vào cánh tay tôi, và tôi làm theo những gì bà Dihara dạy. Tôi dập tắt dòng suy nghĩ của mình, cố gắng hít thở những gì đang bao quanh tôi, làn gió của đồng cỏ, không khí, ngăn chặn tiếng ồn ào của Griz đuổi theo con ngựa của hắn ta, tiếng la hét của lũ trẻ đang chơi đùa, tiếng kêu của bầy sói. Chẳng bao lâu sau tất cả những thứ đó biến mất theo một làn gió. Sự tĩnh lặng.

Hơi thở của tôi dịu lại, giống như suy nghĩ của tôi. Đó là một buổi sáng của sự tĩnh lặng. Một buổi sáng của sự lắng nghe. Bà Diara nói rằng tôi không thể triệu hồi năng lực của mình. Đó chính xác là một món quà được ban tặng. Nhưng bạn sẽ phải sẵn sàng đón nhận nó. Lắng nghe và tin tưởng cần phải được luyện tập.

Năng lực không đến một cách đầy đủ hay rõ ràng và tôi vẫn còn rất nhiều câu hỏi, vậy mà hôm nay khi ngồi trên đồng cỏ, tôi có cảm giác như thể đầu ngón tay của tôi đã lướt qua đuôi các vì sao. Da tôi rạo rực vì những khả năng.

Khi tôi đứng lên để trở về trại, cảm giác ngứa ran chuyển hẳn sang một cảm giác như bị những ngón tay lạnh lẽo nắm chặt vào cổ và chân tôi chùn lại. Điều gì đó mà bà Dihara đã nói bỗng lóe lên trong tôi. Cháu đã quen với chuyện lờ nó đi. Tôi dừng lại, toàn bộ sức nặng trong lời nói ấy cuối cùng cũng lắng xuống.

Đó là sự thật. Tôi đã phớt lờ năng lực của mình. Nhưng tôi không tự làm điều đó.

Không có gì để biết, con yêu. Đó chỉ là cái lạnh của màn đêm thôi.

Tôi đã được luyện cách lờ nó đi.

Bởi chính mẹ của tôi.