← Quay lại trang sách

Chương 56

Tôi thức dậy trên sàn toa xe của Lia và tưởng cô ấy cuối cùng cũng đã cắm một chiếc rìu vào hộp sọ của tôi. Sau đó, tôi nhớ ra vài chuyện đêm qua, và đầu tôi còn đau hơn. Khi tôi thấy cô ấy rời khỏi lều, tôi cố gắng đứng dậy thật nhanh, nhưng việc đó thật sai lầm, cũng như việc uống rượu vậy.

Thế giới tan thành muôn ngàn ánh sáng chói mắt, và cảm giác buồn nôn chực trào trong cổ họng. Tôi bám vào bức tường để đứng lên và kéo rèm cửa của Reena xuống. Tôi ra khỏi toa xe và tìm thấy bà Dihara, bà nói với tôi rằng Lia vừa đi bộ trở lại đồng cỏ. Bà ấy để tôi ngồi xuống và đưa cho tôi một ít thuốc giải rượu nhầy nhớt để uống và một thùng nước để rửa mặt.

Griz và cả bọn cười lớn khi thấy tình trạng của tôi. Họ biết tôi thường không uống nhiều hơn một ngụm vì phép lịch sự, bởi tôi đã được đào tạo để trở thành một sát thủ luôn luôn sẵn sàng. Điều gì đã khiến tôi quyết định sai lầm như vậy? Tôi biết câu trả lời. Lia. Chưa bao giờ tôi khổ sở băng qua Cam Lanteux như lần này. Tôi chỉnh đốn lại trang phục và đi tới gặp cô ấy. Cô ấy nhìn thấy tôi băng qua đồng cỏ và đứng đó. Cô ấy đang nhìn tôi trừng trừng sao? Giá mà tôi có thể nhớ lại được tối qua rõ ràng hơn. Cô ấy vẫn mặc trang phục du mục ấy. Trông nó rất hợp với cô ấy.

Tôi dừng lại, đứng cách cô ấy vài bước chân. “Chào buổi sáng.”

Cô ấy nhìn tôi, nghiêng đầu và khẽ nhíu mày. “Ngươi biết bây giờ không phải buổi sáng mà, đúng không?”

“Chào buổi chiều,” tôi sửa lại.

Cô ấy nhìn tôi chằm chằm, không nói gì khi tôi hy vọng cô ấy sẽ giúp tôi nhớ lại. Tôi hắng giọng.

“Về chuyện tối qua –” Tôi không biết làm thế nào để nói về chuyện ấy.

“Sao cơ?” Cô ấy tiếp lời.

Tôi tiến đến gần hơn.

“Lia, tôi mong cô hiểu rằng tôi không vào xe để ngủ với cô.”

Cô ấy vẫn lặng im. Đây không phải là lúc tôi muốn cô ấy giữ im lặng. Tôi nói. “Tôi có làm gì để cô –”

“Ngươi mà dám làm gì thì giờ ngươi đã nằm trên sàn, không động đậy rồi.” Cô ấy thở dài. “Ngươi cư xử rất tử tế, Kaden, nhất là khi ngươi say khướt và lao vào phòng ta.”

Tôi thở nặng nề. Vậy là một vấn đề được giải đáp. “Tôi có nói gì quá đáng không?”

“Có chứ.”

“Tôi có nên biết không?”

“Ta cho rằng ngươi nói gì thì ngươi phải biết chứ.” Cô ấy nhún vai và nhìn về phía dòng sông. “Nhưng ngươi không tiết lộ bí mật gì về Venda đâu, nếu đó là điều mà ngươi lo lắng.”

Tôi bước tới và nắm lấy tay cô ấy. Cô ấy ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi nắm nhẹ, để cô ấy có thể kéo tay lại nếu muốn. Nhưng cô ấy vẫn giữ nguyên tay ở đó. “Kaden, làm ơn đó, hãy –”

“Tôi không nghĩ về bí mật của Venda, Lia à. Tôi nghĩ cô biết điều đó.”

Cô ấy mím chặt môi, mắt đỏ bừng. “Ta không hiểu ngươi nói gì, được chưa? Ngươi chỉ lảm nhảm những điều vô nghĩa khi say.”

Tôi không biết có thể tin lời cô ấy được không. Tôi biết loại rượu như vậy sẽ làm con người ta nói ra những gì, và tôi cũng biết những lời vẫn luôn túc trực trong đầu mình mỗi khi tôi nhìn cô ấy. Và cả những điều về bản thân mà tôi không muốn ai biết. Cô ấy bắt gặp ánh nhìn của tôi, đôi mắt kiên quyết, cằm cô ấy nâng lên như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Tôi đã nghiên cứu mọi cử chỉ, mọi cái chớp mắt, mọi sắc thái của cô ấy, tất cả những ngôn ngữ làm nên Lia trong suốt quãng đường chúng tôi đi, và dù không muốn, tôi vẫn cố gắng đưa tay về. Thái đương căng lên, mắt tôi nhíu lai.

Một nụ cười khoái trá nhếch trên khóe miệng cô ấy. “Tốt. Ta rất vui khi thấy ngươi phải trả giá cho sự vô độ của mình.”

Cô ấy hất đầu ra hiệu về phía bờ sông, “Lấy chút cỏ chiga cho ngươi nào. Nó mọc ở hai bên bờ sông. Bà Dihara nói nó trị đau rất tốt. Coi như ta cảm ơn vì ngươi đã dành chiếc carvachi cho ta. Đó là một hành động tử tế.”

Tôi nhìn cô ấy quay bước, ngọn gió cuốn lấy tóc. Tôi nhìn cô ấy bước đi. Tôi không ghét tất cả những người hoàng gia. Tôi không ghét cô ấy.

Tôi đi theo sau cô ấy và chúng tôi đi dọc theo một bên bờ sông, sau đó băng qua những tảng đá trơn và đi ngược sang bên kia. Cô ấy chỉ cho tôi cỏ chiga và đi qua nhổ một vài cọng, bóc những chiếc lá bên ngoài và bẻ nó thành từng mảnh tầm mười cen-ti-mét.

“Nhai đi,” cô ấy nói, đưa những cọng cỏ cho tôi.

Tôi nhìn đầy hoài nghi.

“Không phải thuốc độc đâu,” cô ấy hứa. “Nếu muốn giết ngươi, ta sẽ chọn cách tàn nhẫn hơn.”

Tôi cười. “Phải rồi.”