Chương 57
“Người có kể không thì bảo?” Jeb gặm xương, thưởng thức nốt hương vị ngọt ngào của thịt sau nhiều ngày đói bụng, rồi vứt cục xương vào đống lửa. “Cô ấy có năng lực chứ?”
“Tôi không biết.”
“Sao lại không biết? Mấy tháng hè bên cô ấy mà Người không biết sao?”
Orrin khịt mũi. “Mải mê hôn cô ấy thì sao mà hỏi được chứ.”
Tất cả đều cười, nhưng tôi lườm Orrin một cái. Tôi biết đó chỉ là một trò đùa - theo cách riêng của họ, một sự chấp thuận, coi tôi như một người đàn ông đi săn lùng một cô gái và bắt cô ấy theo ý muốn của mình. Nhưng tôi biết sự thật. Chuyện không phải như vậy. Người chịu khuất phục chính là tôi. Tôi không thích cách họ nói về cô ấy như thế. Rồi một ngày nào đó, cô ấy sẽ trở thành nữ hoàng. Chí ít là tôi mong như vậy.
“Tính tình cô ấy như nào, người chúng ta phải đưa về ấy?” Tavish hỏi.
Tôi nợ họ nhiều, tôi phải đưa ra vài câu trả lời, cho những câu hỏi về Lia. Họ đã mạo hiểm mạng sống của mình, mang theo có vài câu hỏi, để bắt đầu chuyến đi mệt mỏi nhất họ từng phải chịu đựng. Họ xứng dáng có được câu trả lời. Tôi cũng thầm cảm ơn vì Tavish đã nói “đưa về”, chứ không thắc mắc về việc chúng tôi có thực hiện được mục đích của mình không. Tôi cần một chút an ủi như vậy. Ngay cả khi chúng tôi dư dả về quân số, Sven đã có được những người giỏi nhất trong số hàng chục trung đoàn. Họ được đào tạo về tất cả các nhiệm vụ của một người lính, nhưng mỗi người đều có những điểm mạnh đặc biệt của riêng mình.
Mặc dù Orrin hơi thô lỗ, nhưng kỹ năng sử dụng cung tên của anh ấy thật sự điêu luyện, chẳng cần bàn cãi. Anh ấy nhắm đâu trúng đó, dù khoảng cách hay sức gió có ảnh hưởng như thế nào và anh ấy có thể dễ dàng hạ được ba người đàn ông. Jeb có kỹ năng tấn công thầm lặng. Anh ấy có một nụ cười lôi cuốn và phong thái không được đường bệ cho lắm, và đó là điều cuối cùng mà bất kỳ nạn nhân nào có thể biết về anh trước khi bị siết cổ. Tavish lúc nào cũng nhỏ nhẹ và chắc chắn. Trong khi những người khác luôn miệng khoe khoang, anh lại luôn khiêm tốn dù chiến công rất nhiều. Anh ấy không phải là người mạnh nhất hay nhanh nhất trong hàng ngũ, nhưng anh ấy là người tính toán nhất. Mọi nước đi của anh đều dẫn tới thành công. Chúng tôi gặp nhau và tập luyện như những người đồng đội.
Tôi cũng có thế mạnh của mình, nhưng kỹ năng hoàn hảo của họ đều được thể hiện trong thực tế, còn kỹ năng của tôi chỉ được thể hiện lúc luyện tập. Trừ Tavish. Có một chuyện mà chỉ hai chúng tôi biết với nhau - lần tôi hạ tám gã đàn ông trong vòng mười phút. Tôi bị thương nặng tới mức Tavish phải băng bó đùi cho tôi vì không muốn ai biết. Tới cả Sven cũng không hay chuyện đêm đó, dù anh ấy gần như biết mọi thứ về tôi.
Tôi quan sát bốn khuôn mặt chờ tôi nói điều gì đó. Ngay cả Sven, người đã có ba mươi năm chinh chiến và chẳng bao giờ quan tâm đến chuyện phiếm của đám lính quanh đống lửa trại, dường như cũng đang chờ đợi được nghe về Lia.
“Cô ấy không giống những người phụ nữ hoàng tộc,” tôi nói. “Chẳng nề hà gì chuyện trang phục. Trừ những lúc làm việc trong quán rượu, còn không thì cô ấy sẽ mặc quần dài. Những chiếc quần chẳng còn nguyên vẹn.”
“Quần dài sao?” Jeb ngạc nhiên. Mẹ anh ấy là thợ may bậc thầy của hoàng gia và anh ấy cũng rất thích thú với thời trang khi không phải mặc quân phục.
Sven rướn người. “Cô ấy làm việc trong quán rượu sao? Công chúa á?”
Tôi mỉm cười. “Phục vụ bàn và rửa bát đĩa.”
“Sao Người không kể bao giờ?” Sven hỏi.
“Do anh không hỏi thôi.”
Sven lầm bầm rồi ngồi xuống.
“Tôi thích cô ấy rồi đó,” Tavish nói. “Kể thêm cho bọn tôi nghe đi.”
Tôi đã nói với họ về cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng tôi và tôi muốn ghét cô ấy như thế nào, và tất cả những lần chúng tôi bên nhau sau đó. Tôi vẫn giữ vài câu chuyện cho riêng mình. Tôi nói với họ rằng cô ấy nhỏ người, thấp hơn tôi một cái đầu, nhưng cô ấy rất nóng nảy và dám đứng như một người đàn ông khi cô ấy tức giận, và tôi đã thấy cô ấy hạ gục một tên lính Morrighan bằng lời lẽ sắc bén của mình. Tôi nói với họ rằng chúng tôi đã hái mâm xôi và cô ấy tán tỉnh tôi như thế nào. Và trong khi tôi vẫn nghĩ rằng tôi ghét cô ấy, tất cả những gì tôi muốn làm là hôn cô ấy. Nhưng rồi, khi chúng tôi cuối cùng cũng hôn nhau - tôi dừng lại và thở ra một hơi dài và chậm.
“Cảm giác tuyệt chứ?” Jeb mớm lời, háo hức được nghe những chi tiết sau đó.
“Tuyệt,” tôi trả lời ngắn gọn.
“Sao anh không kể mình là ai?” Tavish hỏi. Tôi nghĩ họ cũng cần biết điều này, không sớm thì muộn - ít nhất là trước khi chúng tôi đưa cô ấy trở lại. “Như tôi đã kể, lúc đầu chúng tôi không hợp nhau lắm. Sau đó, tôi biết được rằng cô ấy không thích Dalbreck hay bất cứ ai từ Dalbreck. Nói đúng ra là cô ấy không thể chịu đựng được họ.”
“Chúng ta là người Dalbreck mà,” Jeb nói.
Tôi nhún vai. “Cô ấy không thích phải nghe theo truyền thống, và trong mắt cô ấy thì Dalbreck chính là nguyên nhân của cuộc hôn nhân sắp đặt ấy?” Tôi uống thêm chút rượu. “Và cô ấy đặc biệt khinh bỉ hoàng tử của Dalbreck vì đã để cha mình sắp xếp cuộc hôn nhân ấy.”
Tôi thấy Tavish nhăn mặt.
“Đó là Người mà,” Jeb nói.
“Jeb, tôi biết ai là ai mà! Anh không phải nói,” tôi tức giận. Tôi chỉnh lại thế ngồi và nói nhỏ, “Cô ấy nói sẽ không bao giờ tôn trọng một người đàn ông như thế.” Và bây giờ họ biết tôi và họ đang phải đối phó với những gì.
“Cô ấy biết những gì rồi?” Orrin hỏi, cầm cái đùi gà gô trên tay. Anh ăn ngấu nghiến phần thịt giữa hai khúc xương. “Chỉ là một người con gái thôi mà. Đó là cách những chuyện như thế này được giải quyết.”
“Cô ấy nghĩ Người là ai?” Tavish hỏi.
“Một người nông dân tham gia lễ hội thôi.”
Jeb cười. “Người á? Nông dân sao?”
“Đúng vậy, một anh chàng nông dân tốt bụng đến thị trấn để tham gia các cuộc vui hàng năm của mình,” Orrin nói. “Làm cô ấy có thai chưa?”
Hàm tôi cứng lại. Tôi chưa bao giờ lên giọng với đồng đội, những giờ thì tôi không e dè gì. “ Cẩn thận cái miệng anh, Orrin. Anh đang nói tới nữ hoàng tương lai của mình đấy.”
Sven nhìn tôi và khẽ gật đầu.
Orrin ngồi lại, chút hoảng sợ thoáng qua trong mắt anh. “Tha cho tôi. Có vẻ như hoàng tử cũng đã mài gươm rồi.”
“Cũng đúng lúc,” Tavish thêm vào.
“Thương cho những kẻ Venda đã dám đưa cô ấy đi,” Jeb hùa vào.
Có vẻ như không ai phật lòng khi tôi lên giọng. Có khi họ cũng đã chờ điều này từ lâu rồi.
“Có một điều mà tôi không hiểu,” Jeb nói, “là sao gã Venda đó không để tên thợ săn tiền thưởng kia cắt cổ cô ấy luôn đi. Tiện cho hắn mà.”
“Vì tôi đứng ngay sau hắn, tôi đã bảo hắn bắn tên.”
“Vậy tại sao phải bắt về tận Venda? Muốn lấy tiền chuộc sao?” Tavish chen ngang. “Mục đích của việc bắt cô ấy là gì?”
Tôi nhớ ánh mắt Kaden nhìn cô ấy vào đêm đầu tiên, một con báo săn lùng một con hươu, và anh ta đã nhìn cô ấy như thế suốt từ hôm đó.
Tôi không trả lời Tavish, và có lẽ sự im lặng của tôi là đủ.
Mọi người yên lặng, và Orrin ợ một tiếng. “Vậy thì giải cứu nữ hoàng tương lai nào,” anh nói, “sau đó chúng ta sẽ xiên tất cả đống châu báu đẫm máu của chúng vào một cây gậy.”
Có những lúc cái miệng thô lỗ của Orrin lại tế nhị và khéo léo hơn chúng tôi.