Chương 58
Tôi ngồi trên bãi cỏ ven sông, nhìn dòng nước lăn tăn, suy nghĩ miên man giữa quá khứ và hiện tại. Vài ngày cuối cùng, tôi đã tiết kiệm năng lượng hết sức có thể, cố gắng tăng cân trở lại. Tôi đã dành hầu hết thời gian của mình trên đồng cỏ dưới sự giám sát của Eben hoặc Kaden, nhưng tôi đã chặn chúng lại như cách bà Dihara đã chỉ cho tôi, cố gắng lắng nghe. Đó là cách duy nhất tôi cầu nguyện để tìm lại đường về nhà.
Khi tôi nghiêng đầu sang một bên, nhắm mắt hoặc nâng cằm lên không trung, Kaden nghĩ rằng tôi đang tiếp tục biểu diễn cho những kẻ khác, nhưng Eben nhìn tôi đầy băn khoăn. Một ngày nọ, thằng bé hỏi tôi liệu tôi có thực sự nhìn thấy những con chim ó đang nhặt xương của nó không. Tôi nhún vai. Tốt hơn tôi không nên tiết lộ nhiều với Eben, và cũng phải tránh xa nó ra. Tôi không muốn con dao của nó cứa vào cổ họng mình một lần nữa, và theo lời của chính Kaden, tôi sống sót được là vì chúng tin rằng tôi có năng lực. Điều đó có thể kéo dài bao lâu đây?
Sau bữa sáng, Kaden nói với tôi rằng chúng tôi còn ở đây ba ngày nữa trước khi rời đi, điều đó có nghĩa là tôi cần phải lên đường sớm hơn. Tất cả đều trở nên lỏng lẻo hơn trong việc canh chừng vì tôi chẳng cố gắng chạy trốn. Tôi dần lên kế hoạch của mình. Tôi đi vòng quanh trại để tìm vũ khí từ chỗ những người du mục, kể cả nếu có, tất cả chúng dường như đều được cất giữ trong xe của họ. Một chiếc xiên sắt, một cái rìu nhỏ và một con dao mỗ lợn lớn là những thứ tốt nhất tôi tìm thấy - tất cả đều dễ giấu vào nếp váy. Nỏ và kiếm của Kaden và dao găm của tôi đều ở trong lều của anh ta. Không thể lẻn vào đó được.
Ngoài vũ khí, một con ngựa sẽ rất cần thiết để chạy trốn, và tôi khá chắc chắn rằng con ngựa nhanh nhất là của Kaden, nên tôi sẽ lấy nó. Vấn đề khác lại nảy sinh. Chúng thả rông ngựa. Tôi có thể cưỡi ngựa không cần yên, nhưng như vậy sẽ rất chậm, và tôi cần phải đi thật nhanh.
Tôi nhìn thấy Kaden ở đằng xa, đang đứng bên con ngựa của mình và chăm chú chải lông cho nó. Tôi vẫn tự hỏi liệu anh ta có hay nhìn về phía tôi không.
Tôi vẫn nghĩ về những gì anh ta đã nói với tôi đêm hôm trước. Tôi đã dành phần lớn thời gian ngày hôm qua để cố gắng hiểu ngôn ngữ cổ của người Venda, và tôi đã hỏi anh ta liệu anh ta đã bao giờ nghe về Bài hát của Venda chưa. Anh ta biết về nó nhưng giải thích rằng có nhiều bài hát được hát với nhiều phiên bản khác nhau. Tất cả chúng đều được cho là trùng với tên của vương quốc.
Anh ta nói với tôi Venda là vợ của người cai trị đầu tiên. Bà đã phát điên và ngồi trên bức tường thành ngày này qua ngày khác, hát những bài hát cho mọi người nghe. Một số ít bài hát được bà ấy ghi chép, phần lớn là được truyền miệng. Bà được tôn kính vì lòng nhân hậu và trí tuệ của mình, và ngay cả khi bà phát điên, họ vẫn đến để nghe những lời khóc than của bà, cho đến một ngày bà ấy rơi xuống và chết. Nhiều người tin rằng chồng bà là người đã đẩy bà xuống vì không thể nghe những lời vô nghĩa đó nữa.
Lời nói lảm nhảm điên cuồng của bà vẫn tồn tại, bất chấp những nỗ lực của người cai trị nhằm ngăn chặn nó. Ông ta đã đốt tất cả những bài hát có thể tìm thấy được, nhưng những bài hát khác vẫn sống mãi vì chúng được hát bởi mọi người dân. Tôi hỏi Kaden liệu anh ta có thể đọc một đoạn văn Venda cho tôi nghe không, và anh ta nói rằng anh ta không thể đọc được. Anh ta khẳng định rằng người Venda rất hiếm ai biết đọc.
Điều này làm tôi thắc mắc. Tôi chắc chắn là ở Terravin anh ta đã đọc vài lần rồi. Dì Berdi không có menu ở quán rượu nên chúng tôi hay phải thông báo bằng miệng các món ăn sẵn có cho khách, nhưng có một vài thông báo được ghim bên ngoài, và tôi chắc chắn đã thấy anh ta dừng lại để nhìn chúng. Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là anh ta hiểu những gì mình đã thấy, nhưng tại lễ hội, tôi nghĩ anh ta đã đọc bảng các môn thi đấu cùng với những người còn lại, chỉ ra trận đấu vật trên gỗ. Tại sao anh ta phải nói dối về việc biết đọc?
Tôi nhìn anh ta vỗ con ngựa của mình, đưa nó ra đồng cỏ với những con khác, rồi biến mất vào trong lều. Tôi nhìn lại dòng sông, ném một viên sỏi nhỏ dẹt và nhìn nó chìm xuống, nép vào bên cạnh một viên sỏi khác. Thời gian ở trại của tôi với Kaden đã trở nên khó xử vài lần, hoặc có lẽ bây giờ tôi đã tự ý thức hơn. Tôi biết anh ta quan tâm đến tôi. Nó còn chẳng phải bí mật. Đó là lý do tại sao tôi vẫn còn sống, nhưng tôi không hiểu anh ta quan tâm đến mức nào. Và dù không muốn, bằng một cách nào đó tôi cũng nhận ra rằng mình quan tâm tới anh ta. Không phải Kaden sát thủ, mà là Kaden tôi từng biết hồi ở Terravin, người đã thu hút sự chú ý của tôi khi anh ta bước qua cửa quán rượu. Một người bình tĩnh với đôi mắt bí ẩn nhưng tốt bụng.
Tôi nhớ lúc khiêu vũ với anh ta tại lễ hội, cánh tay anh ta kéo tôi lại gần hơn, và cách anh ta đấu tranh với những suy nghĩ của mình, cố gắng không nói ra. Anh ta đã không kìm lại được vào đêm say. Một chút rượu đã khiến anh ta mở lời giải bày tất cả. Lẩm bẩm và khó nghe nhưng rõ ràng. Anh ta yêu tôi. Một kẻ man di được cử đến để giết tôi.
Tôi ngả mình xuống, nhìn chằm chằm vào bầu trời không một gợn mây, một sắc thái xanh hơn và sáng hơn ngày hôm qua.
Anh ta có biết tình yêu là gì không? Còn tôi thì sao, tôi có biết không? Ngay cả cha mẹ tôi dường như cũng không biết. Tôi đan tay sau đầu làm gối. Có lẽ không có cách nào để định nghĩa nó. Tình yêu có lẽ cũng có nhiều sắc thái như những sắc xanh của bầu trời.
Tôi tự hỏi liệu sự quan tâm của anh ta có bắt đầu khi tôi chăm sóc vai cho anh ta không. Tôi nhớ lại ánh mắt ngạc nhiên kỳ lạ của anh ta khi tôi chạm vào người, như thể chưa từng có ai tử tế với anh ta trước đây. Nếu Griz, Finch, hay Malich là hiện thân cho quá khứ của anh ta, thì có lẽ anh ta chưa từng biết tới lòng tốt. Chúng đối xử tận tình với nhau, nhưng nó không giống như lòng tốt. Và sau đó là những vết sẹo trên ngực và lưng nữa. Chỉ những kẻ man di tàn ác mới có thể làm vậy. Thế mà đâu đó, Kaden vẫn học được lòng tốt. Sự nhẹ nhàng nữa. Từ những hành động nhỏ nhất. Anh ta dường như là hai người riêng biệt, sát thủ Venda trung thành mãnh liệt và một người khác, một người mà anh ta đã nhốt kín, một tù nhân giống như tôi.
Tôi đứng dậy để trở về trại, và tôi đang phủi váy thì Kaden tiến về phía tôi. Anh ta mang theo một cái giỏ. Tôi bước ra đồng cỏ để gặp anh ta.
“Reena sáng nay làm món này,” anh ta nói. “Cô ấy dặn tôi mang thêm cho cô một giỏ.”
Reena nhờ anh ta gửi đồ sao? Không thể nào. Anh ta đang cố gắng làm hòa kể từ khi xông vào carvachi của tôi và bất tỉnh trong cơn say. Có lẽ có một chút hổ thẹn nữa.
Anh ta đưa cho tôi cái giỏ đựng ba chiếc bánh bao giòn.
“Táo tây dại,” anh ta nói.
Tôi định với vào giỏ để lấy một chiếc thì một con ngựa đang gặm cỏ gần đó đột nhiên lao vào con ngựa khác. Kaden nắm lấy tôi và kéo tôi ra khỏi vùng nguy hiểm. Chúng tôi bị vấp, không thể đứng vững và cả hai ngã nhào xuống đất. Anh ta lăn qua người tôi để che chắn cho tôi, giữ nguyên tư thế để phòng con ngựa đến gần hơn, nhưng nó đã biến mất.
Thế giới chìm trong im lặng. Những ngọn cỏ cao đung đưa phía trên, che chắn chúng tôi khuất khỏi tầm nhìn của mọi người. Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, khuỷu tay dang ngang hai bên tôi, ngực anh ta chạm nhẹ vào ngực tôi, mặt anh ta cách mặt tôi chỉ vài phân.
Tôi nhìn thấy ánh mắt anh ta. Tim tôi đập mạnh trong ngực.
“Cô có sao không?” Giọng anh ta trầm và khàn đặc.
“Ta ổn,” tôi thì thầm.
Khuôn mặt anh ta tiến gần hơn tới mặt tôi. Tôi định đẩy ra xa, nhìn đi chỗ khác, làm gì đó, nhưng tôi đã không làm vậy, và trước khi tôi biết chuyện gì đang xảy ra, khoảng cách giữa chúng tôi biến mất. Môi anh ta thật ấm áp và dịu dàng trên môi tôi, hơi thở của anh ta dồn dập bên tai tôi. Cả người tôi nóng ran. Nó giống như tôi đã tưởng tượng vào đêm đó với Pauline khi còn ở Terravin trước đây. Trước đây –
Tôi đẩy anh ta ra.
“Lia –”
Tôi đứng dậy, ngực phập phồng, tay cài lại chiếc cúc áo lỏng lẻo. “Quên chuyện vừa xảy ra đi, Kaden.”
Anh ta cũng bật dây. Anh ta nắm lấy tay tôi khiến tôi phải nhìn anh ta. “Cô muốn hôn tôi mà.”
Tôi lắc đầu, cố chối bỏ, nhưng đó là sự thật. Tôi đã muốn hôn anh ta. Tôi đã làm gì thế này? Tôi vùng khỏi tay anh ta và bỏ đi, để lại anh ta đứng trên đồng cỏ, cảm thấy mắt anh ta dõi theo tôi suốt đoạn đường quay về carvachi.