Chương 59
Chúng tôi ngồi dưới ánh trăng tròn quanh đống lửa trại. Tiết trời ấm áp làm cho mùi gỗ thông và mùi cỏ phảng phất trong không khí trở nên nồng nàn hơn. Họ mang theo chăn và gối ra ngoài để chúng tôi có thể ăn bữa tối bên đống lửa lạo xạo. Chúng tôi đánh chén xong chiếc bánh xô thơm cuối cùng và tôi không ngần ngại liếm những mẩu bánh vụn trên ngón tay của mình. Những người du mục này thật sành ăn.
Tôi nhìn Kaden đối diện với mình, mái tóc vàng mật ong ấm áp dưới ánh lửa. Tôi đã sai lầm khi hôn anh ta. Tôi cũng không chắc vì sao điều đó lại xảy ra. Tôi đã khao khát điều gì đó. Có lẽ chỉ để được ôm, được an ủi, để bớt cô đơn. Có lẽ để giả vờ một lúc. Giả vờ cái gì chứ? Rằng mọi chuyện đều ổn sao? Không hề.
Có lẽ tôi chỉ tự hỏi. Tôi cần phải biết.
Ánh sáng của ngọn lửa làm nổi bật phần xương hàm và những đường tĩnh mạch nổi lên ở thái dương anh ta. Anh ta tức giận. Ánh mắt anh ta nhìn tôi, giận dữ, tìm kiếm. Tôi ngoảnh mặt đi chỗ khác.
“Đã đến lúc nghỉ ngơi rồi, thiên thần nhỏ của mẹ,” một trong những bà mẹ trẻ nói với con trai minh, cậu bé tên là Tevio. Nhiều người khác đã đi ngủ. Tevio phản đối rằng cậu bé không mệt, và Selena, chỉ lớn hơn một chút, tham gia như thể đoán trước được cô bé sẽ là người tiếp theo bị kéo đi. Tôi mỉm cười. Chúng làm tôi nhớ thời mình ở tuổi đó. Tôi chưa bao giờ muốn về phòng ngủ, có lẽ vì tôi bị phạt trong đó thường xuyên.
“Nếu chị kể mấy đứa nghe một câu chuyện,” tôi nói, “mấy đứa có chịu đi ngủ không?”
Cả hai đều nhiệt tình gật đầu, và tôi nhận thấy Natiya nép mình gần chúng hơn, chờ đợi một câu chuyện.
“Ngày xửa ngày xưa,” tôi nói, “cách đây từ rất lâu rồi, ở một vùng đất của những người khổng lồ, của các vị thần và rồng bay, có cậu hoàng tử và cô công chúa nhỏ, trông rất giống hai đứa.” Tôi đã thay đổi câu chuyện, cách mà các anh tôi kể cho tôi, cách mà dì và mẹ tôi đã làm, để kể cho chúng nghe câu chuyện về Morrighan, một cô gái trẻ dũng cảm được các vị thần đặc biệt lựa chọn để lái chiếc carvachi màu tím qua vùng hoang dã và dẫn Những người còn lại đến một nơi an toàn. Tôi nghiêng nhiều hơn về phiên bản của anh trai tôi, kể về những con rồng mà cô ấy thuần hóa, những gã khổng lồ mà cô ấy lừa được, những vị thần mà cô ấy viếng thăm, và những cơn bão mà cô ấy gọi từ trên trời rơi xuống lòng bàn tay và sau đó thổi bay chúng bằng một tiếng thì thầm. Khi tôi kể câu chuyện, tôi nhận thấy ngay cả người lớn cũng lắng nghe, đặc biệt là Eben.
Nó đã quên hành động như một tên lưu manh cứng cõi và thu bé lại thành một đứa trẻ mắt tròn mắt dẹt như những đứa còn lại. Chưa từng có ai kể chuyện cho nó nghe trước đây sao? Tôi đã thêm một vài cuộc phiêu lưu nữa mà ngay cả những người anh của tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tới, đó là lúc Morrighan đến vùng đất tái sinh, một đội yêu tinh đã kéo carvachi của cô ấy và cô ấy đã hát vang để những ngôi sao hủy diệt quay trở lại bầu trời.
“Và đó là nơi các ngôi sao hứa sẽ ở lại mãi mãi.”
Tevio mỉm cười và ngáp, được mẹ ôm vào lòng mà không phản kháng gì thêm. Selena cũng theo mẹ lên giường, thầm nhủ rằng cô bé là một công chúa.
Bầu không khí tĩnh mịch nặng nề bao trùm lên tất cả sau khi chúng rời đi. Tôi quan sát những người vẫn nhìn chằm chằm vào lửa như thể câu chuyện đọng lại trong suy nghĩ của họ. Rồi một giọng nói phá vỡ sự im lặng.
Chờ đã.
Tôi hít một hơi thật sâu và nhìn qua vai vào khu rừng tối đen. Tôi chờ đợi, nhưng không có gì tới cả. Tôi từ từ quay lại đống lửa. Tôi bắt gặp cái nhìn sắc lạnh của Kaden. “Lại nữa sao?”
Nhưng lần này nó là một cái gì đó. Tôi chỉ không hiểu là cái gì thôi. Tôi nhìn xuống chân mình, không muốn tiết lộ rằng lần này tôi không diễn kịch.
“Không có gì,” tôi trả lời.
“Lúc nào cũng không có gì,” Malich chế nhạo.
“Nhưng ở Thành phố Ma thuật Hắc ám,” Finch nói. “Cô ta đã thấy chúng đến đó.”
“Osa lo besadad avat e chadaro”, Griz đồng ý.
Những người đàn ông du mục lớn tuổi ngồi ở hai bên hắn ta gật đầu, ra dấu với các vị thần. “Grati te deos.”
Kaden càu nhàu. “Cô thực sự tin những gì cô vừa kể cho bọn trẻ?”
Tôi giật mình. Câu chuyện đó ư? Anh ta không cần phải công kích một câu chuyện mà bọn trẻ rõ ràng thích thú chỉ vì anh ta tức giận với tôi. “Đúng, Kaden, tôi có tin vào yêu tinh và rồng. Tôi đã tận mắt nhìn thấy bốn con, mặc dù chúng xấu hơn và ngu ngốc hơn nhiều so với những gì tôi mô tả. Tôi không muốn làm bọn trẻ sợ hãi.”
Malich bực bội vì sự xúc phạm, nhưng Kaden mỉm cười như thể anh ta rất thích khi thấy tôi khó chịu. Finch cười nhạo cô gái Morrighan và sau đó hắn ta và Malich biến toàn bộ câu chuyện trở nên tục tĩu và thô bỉ.
Tôi đứng dậy bỏ đi, khinh bỉ, nheo mắt nhìn Kaden. Anh ta biết những gì anh ta đã làm. “Có phải sát thủ luôn có rất nhiều người hộ tống thô lỗ đi cùng không?” Tôi hỏi. “Tất cả bọn chúng có thực sự cần thiết không, hay chỉ để làm mấy trò giải trí thô bỉ?”
“Chặng đường Cam Lanteux rất xa –”
“Bọn ta không phải là người hộ tống!” Eben phàn nàn, ngực nó ưỡn ra như thể nó bị tổn thương rất nhiều. “Bọn ta có công việc riêng của mình.”
“Ý ngươi là gì, công việc riêng?” Tôi hỏi.
Kaden ngồi dậy. “Eben, im miệng.”
Griz gầm gừ, lặp lại ý Kaden, nhưng Malich vẫy tay lên trời. “Eben nói đúng,” hắn nói. “Hãy để nó nói. Ít nhất bọn ta đã hoàn thành công việc được giao, thế là hơn anh rồi.”
Eben vội vàng mô tả những gì chúng đã làm ở Morrighan trước khi Kaden có thể ngăn nó lại. Nó mô tả những con đường mà chúng đã chặn bằng đất lở, khói và những bể chứa mà chúng đã làm hỏng, và nhiều cây cầu mà chúng đã đánh sập.
Tôi bước tới. “Các ngươi đã đánh sập cái gì cơ?”
“Những cây cầu,” Finch nói lại, rồi mỉm cười. “Giúp cầm chân quân địch.”
“Chúng ta không quá xấu xí hay ngu ngốc để làm một số việc, thưa công chúa,” Malich chế nhạo.
Tay tôi run lên và tôi cảm thấy cổ họng mình thắt lại. Máu trào dữ dội ở thái dương khiến tôi choáng váng.
“Cô ta bị sao vậy?” Eben hỏi.
Tôi đi vòng qua đống lửa ra chỗ bọn chúng.
“Các người có hạ cây cầu ở Chetsworth không?”
“Cây cầu đó khá dễ là đằng khác,” Finch nói.
Tôi gần như chỉ có thể thì thầm, “Ngoại trừ chiếc xe ngựa đi cùng chứ?”
Malich cười lớn, “Ta đã xử lý nó rồi. Chuyện đó cũng rất dễ dàng,” hắn ta nói.
Tôi nghe thấy những tiếng la hét của một con vật, cảm thấy da thịt dưới móng tay, hơi ấm của máu trên bàn tay và những sợi tóc giữa các ngón tay khi tôi lao vào hắn ta hết lần này đến lần khác, chọc vào mắt, đá vào chân, thúc gối vào xương sườn, đấm tới tấp vào mặt hắn ta. Những cánh tay nắm lấy eo tôi và giật mạnh tôi ra khỏi hắn ta, nhưng tôi vẫn tiếp tục la hét, đá và cắm móng tay vào bất kỳ phần thịt nào trong tầm với.
Griz kẹp chặt cánh tay tôi, khóa chúng sang hai bên.
Kaden giữ Malich lại. Máu phủ đầy mặt và mũi hắn ta.
“Thả tao ra! Tao sẽ giết nó!” Hắn ta hét lên.
“Đồ vô dụng, đồ hèn hạ!” Tôi hét lên. Tôi không chắc lời nào thốt ra từ miệng mình, câu chửi bới này chồng lên câu dọa nạt khác, chiến đấu với những lời lẽ khốn kiếp của tên khốn Malich, Kaden hét lên yêu cầu tất cả im lặng, cho đến khi tôi nghẹn ngào và buộc phải dừng lại. Tôi nuốt khan, nếm dòng máu ấm bên trong má, nơi tay tôi đập phải trong lúc quơ quào tứ tung. Ngực tôi run lên, tôi hạ giọng, buông ra những lời đầy chết chóc.
“Các ngươi đã giết vợ của anh trai ta. Chị ấy mới mười chín tuổi thôi. Chị ấy sắp có con, và lũ hèn hạ khốn nạn các ngươi đã cắm một mũi tên vào cổ họng chị ấy.” Tôi trừng mắt nhìn, đầu đau nhói, quan sát chúng hồi tưởng lại mọi thứ trong tâm trí mình. Tôi cảm thấy ghê tởm bản thân mình như ghê tởm chúng. Tôi đã ăn tối và kể chuyện với những kể đã giết Greta.
Những người đã đi ngủ trong carvachi hoặc lều của họ đều quay trở ra. Họ im lặng tụ tập trong bộ quần áo ngủ, tò mò về cuộc ẩu đả. Máu bắn trên quai hàm Finch và trên cổ Kaden. Eben lùi lại phía sau, đôi mắt mở to, như thể nó đang nhìn một con quỷ phát điên.
“Ved mika ara te carvachi!” Griz rống lên.
Finch và một trong những người đàn ông du mục giữ lấy Malich, hắn vẫn cố gắng lao vào tôi, Kaden bước đến và nắm lấy tay tôi một cách thô bạo, kéo tôi đến chiếc carvichi. Anh ta mở cửa và đẩy tôi vào, đóng sầm cửa lại sau lưng.
“Cô bị làm sao vậy?” Anh ta hét lên.
Tôi nhìn anh ta kinh ngạc. “Ngươi mong ta chúc mừng chúng vì đã giết cô ấy sao?”
Ngực anh ta phập phồng, nhưng anh ta cố gắng thở sâu chậm rãi. Bàn tay anh ta nắm chặt bên hông. Anh ta hạ giọng. “Họ không cố tình, Lia.”
“Ngươi nghĩ cố tình hay không thì quan trọng sao? Chị ấy chết rồi.”
“Chiến tranh có tốt đẹp bao giờ đâu, Lia.”
“Chiến tranh ư? Chiến tranh nào vậy, Kaden? Thứ chiến tranh ngươi đang tự vẽ ra ư? Greta đâu tham gia vào cuộc chiến đó? Chị ấy đâu phải chiến binh. Chị ấy vô tội.”
“Chiến tranh lấy đi sinh mạng của rất nhiều người vô tội. Rất nhiều người Venda. Rất nhiều người đã hy sinh khi cố định cư ở Cam Lanteux.”
Sao anh ta dám so sánh Greta với những kẻ coi khinh quốc pháp. “Có một hiệp ước hàng trăm năm tuổi nghiêm cấm điều đó!”
Hàm anh ta cứng lại. “Sao cô không nói điều đó với Eben ấy? Nó mới chỉ năm tuổi khi phải chứng kiến cha mẹ chết để bảo vệ căn nhà khỏi lũ binh lính đang châm lửa đốt mọi thứ. Mẹ bị rìu đâm vào ngực, cha chết cùng đám cháy.”
Cơn giận dữ vẫn bùng nổ trong tôi. “Đó đâu phải là lính Morrighan!”
Kaden bước lại gần, một nụ cười chế nhạo. “ Thật sao? Nó khi ấy còn quá nhỏ để biết, nhưng nó có nhớ tới màu đỏ - màu cờ hiệu của Morrighan.”
“Đổ lỗi cho binh lính của Morrighan trong khi không có ai làm chứng ngoài trí nhớ của một đứa trẻ ư? Hãy tự xem lại sự man rợ đẫm máu của chính ngươi và máu đã đỗ cho những kẻ có tội kìa.”
“Người vô tội vẫn chết, Lia. Phe nào cũng vậy cả,” anh ta hét lên. “Đừng nghĩ mình cao thượng nữa và hãy mở mắt ra đi?”
Tôi nhìn anh ta, câm nín.
Anh ta nuốt khan, lắc đầu rồi đưa tay vuốt tóc. “Xin lỗi, tôi không cố ý nói điều đó.” Đôi mắt của anh ta nhìn xuống sàn nhà, rồi lại nhìn vào tôi, cơn giận của anh ta giờ đã được kìm nén. “Nhưng cô đã khiến mọi thứ trở nên khó khăn hơn. Bây giờ sẽ khó giữ cô an toàn khỏi Malich.”
Tôi hít sâu vì sốc. “Ngươi nói gì cơ? Ta đâu muốn làm mọi chuyện khó khăn hơn cho ngươi, vì mọi thứ đều quá dễ dàng đối với ta! Ta đang đi nghỉ mát mà, đúng không?”
Những lời cuối cùng của tôi run rẩy, và mắt tôi mờ đi.
Anh ta thở dài và bước về phía tôi. “Đưa tay cho tôi xem”.
Tôi nhìn xuống tay mình. Chúng nhuốm máu và vẫn đang run rẩy. Đầu ngón tay tôi đau nhói nơi ba móng tay bị bật ra, hai ngón tay trên bàn tay trái của tôi đã sưng lên và bầm tím - chúng như bị gãy vậy. Tôi đã lao vào Malich và những tên còn lại như thể tay tôi làm bằng sắt.
Chúng là vũ khí duy nhất mà tôi có.
Tôi nhìn lại Kaden. Anh ta đã biết việc chúng giết chị Greta.
“Tay ngươi nhuốm máu bao nhiêu rồi, Kaden? Ngươi đã giết bao nhiêu người?” Không thể tin tôi chưa từng hỏi câu này. Anh ta là một tên sát thủ. Nghề của anh ta là đâm chém và anh ta còn rất thành thục nữa chứ.
Anh ta không trả lời, nhưng tôi thấy quai hàm anh ta cứng lại.
“Bao nhiêu rồi?” Tôi hỏi lại.
“Rất nhiều.”
“Nhiều tới mức ngươi không đếm được.”
Những nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mắt anh ta.
Anh ta với lấy tay tôi, nhưng tôi đã rụt tay lại. “Ra khỏi đây đi, Kaden. Ta có thể là tù nhân, nhưng không phải là con điếm của ngươi.”
Lời nói ấy còn đau hơn vết thương trên cổ anh ta. Một tia tức giận vụt qua mắt và phá tan vẻ bình tĩnh của anh ta. Anh ta quay lưng bỏ đi, đóng sập cửa lại.
Tất cả những gì tôi muốn là ngồi sụp xuống trên sàn, nhưng chỉ vài giây sau, tôi nghe thấy tiếng gõ nhẹ vào cửa. Là bà Dihara. Bà bước vào, mang theo một thùng nước thơm nhỏ với những chiếc lá nổi bên trên. “Để cháu rửa tay. Ngón tay dễ mưng mủ lắm.”
Tôi cắn môi, gật đầu. Bà ấy để tôi ngồi xuống chiếc ghế đơn trong carvachi và tự lấy ghế con cho mình. Bà nhúng tay tôi vào nước và dùng giẻ mềm lau nhẹ.
“Cháu xin lỗi nếu có làm bọn trẻ sợ, tôi nói.
“Cháu vừa mất đi một người thân mà.”
“Hai người,” tôi thầm thì, vì tôi không chắc Walter có còn như xưa nữa hay không. Ở đây tôi chẳng thể làm gì cho anh ấy. Hay cho bất kỳ ai. Giờ đây hạnh phúc thoáng qua của tôi chẳng còn nghĩa lý gì. Ngay cả những kẻ man di cũng còn biết phải lùi bước trước liên minh của hai đạo quân. Viễn cảnh trước mắt khiến chúng sợ hãi đến mức muốn loại bỏ tôi. Đó có phải là cách Kaden đã lên kế hoạch để giết tôi, một mũi tên xuyên qua cổ họng như Greta? Đó có phải là điều mà anh ta đã vô cùng hối tiếc vào đêm chúng tôi khiêu vũ không? Viễn cảnh giết tôi? Lời nói của anh ta, vấn vương về những chuyện mông lung chẳng để làm gì, hiện lại trong đầu tôi đầy cay đắng.
Bà Dihara gỡ chiếc móng tay bị bong ra và tôi nhăn mặt. Bà lại nhúng tay tôi vào thùng và rửa vết máu.
“Ngón tay bị gãy cũng cần băng bó” bà nói. “Nhưng chúng sẽ lành nhanh thôi, chẳng mấy chốc là cháu có thể làm được những việc cháu muốn.”
Tôi nhìn những lá thảo dược đang nổi. “Cháu giờ không hiểu gì nữa rồi.”
“Cháu sẽ hiểu thôi.”
Bà nhấc tay tôi ra khỏi thùng và cẩn thận lau khô, sau đó thoa một lớp dầu dưỡng dày lên vùng da móng tay bị rách.
Nó ngay lập tức làm dịu cơn đau với sự mát lạnh tê tái. Bà dùng những mảnh vải để quấn ba đầu ngón tay lại.
“Hít thật sâu nào,” bà nói và kéo hai ngón tay bầm tím, khiến tôi hét lớn. “Cháu sẽ muốn chúng phải thẳng khi đã lành.”
Bà quấn chúng lại với nhau bằng nhiều vải hơn cho đến khi chúng cứng cáp. Tôi nhìn tay mình, cố gắng tưởng tượng lúc này đang cưỡi ngựa hoặc cầm dây cương.
“Mất bao lâu để lành ạ?” Tôi hỏi.
“Mấy chuyện kiểu này, cháu có thể tin tưởng tự nhiên. Thường là vài tuần. Nhưng đôi khi phép mầu lại xuất hiện và đánh thắng cả tự nhiên.”
Kaden đã cảnh báo tôi nên cảnh giác với bà ấy, và bây giờ tôi tự hỏi liệu có bất kỳ điều gì bà nói với tôi là sự thật hay không - hay chỉ đơn giản là tôi đang nắm bắt hy vọng hão huyền khi tôi không còn gì để nắm giữ?
“Phải, phép mầu luôn tồn tại,” tôi nói đầy nghi hoặc.
Bà ấy đặt đôi bàn tay đang băng bó của tôi vào lòng. “Tất cả mọi thứ đều thuộc về thế giới. Phép mầu mà ta chưa hiểu được rốt cuộc là gì? Hình dây nho và sư tử trên vai cháu thì sao?”
“Bà biết sao?”
“Natiya đã kể cho ta nghe.”
Tôi thở dài và lắc đầu. “Thứ đó không phải phép thuật. Chỉ là tác phẩm của những nghệ nhân bất cần, màu thuốc quá mạnh và sự thiếu may mắn của cháu thôi.”
Khuôn mặt già nua của bà ấy nhăn lại với một nụ cười. “Có thể.” Bà xách thùng nước thuốc lên và đứng dậy. “Nhưng cháu hãy nhớ, mỗi chúng ta đều có một câu chuyện và định mệnh của riêng mình. Và đôi khi những thứ ta tưởng là vận rủi, lại chính là một phần của một câu chuyện lớn hơn. Câu chuyện ấy còn vượt qua cả đất, cả gió, cả thời gian... và đôi khi là cả nước mắt của chính ta nữa.” Bà vươn tay ra, lau đi nước mắt của tôi. “Những câu chuyện lớn hơn đều có cách dẫn dắt riêng.”