Chương 60
Tôi dậy sớm, hy vọng sẽ có một ly rau diếp xoăn nóng trước khi Malich cựa quậy khỏi lều của hẳn. Tôi ngủ không yên giấc, điều đó chẳng có gì là ngạc nhiên. Tôi giật mình tỉnh giấc nhiều lần trong đêm sau khi nhìn thấy ánh mắt tròn xoe của một con rối nhớp nháp máu. Sau đó, khi tôi lơ lửng bay quanh nó, khuôn mặt đó biến đổi thành Greta.
Rồi thế chỗ cho những giấc mơ đó là những giấc mơ mà tôi đã từng có về Rafe khi chúng tôi gặp nhau lần đầu, những ánh nhìn thoáng qua về khuôn mặt của anh ấy tan biến như một bóng ma trong đống đổ nát, trong khu rừng, bên đống lửa và cạnh suối nước. Và rồi lại là giọng nói đó, giọng nói tôi đã nghe thấy ở Terravin mà cứ ngỡ chỉ là hồi ức. Nơi chân trời góc bể, ta sẽ tìm thấy em. Nhưng lần này, tôi biết chắc giọng nói đó là của Rafe. Nhưng tồi tệ nhất là giấc mơ thấy Eben đi về phía tôi, mặt nó bê bết máu và nó bị một chiếc rìu xuyên qua ngực. Tôi hét lên, đánh thức bản thân, hít vào một hơi, từ những người vô tội vẫn còn trên đầu lưỡi. Hãy mở mắt ra đi. Tôi sẽ chẳng bao giờ biết được, chẳng bao giờ quen với điều đó. Kaden có đang tiếp tục lừa dối tôi không? Có vẻ như anh ta không biết gì ngoài lừa lọc. Khi thức dậy vào buổi sáng, tôi cảm thấy như đã chiến đấu cả đêm với ác quỷ.
Chim trong rừng chỉ vừa mới bắt đầu gọi mặt trời dậy là tôi đã bước ra khỏi carvachi, vì vậy tôi ngạc nhiên khi thấy những bạn đồng hành người Venda sa đọa của tôi đều đã ngồi quanh đống lửa. Tôi cố không thở hổn hển trước mặt chúng, nhưng trông chúng đều như đã vật lộn với một con sư tử vậy. Những vết xước đã sẫm lại sau một đêm và giờ là những vết lằn viêm tấy như bị lột da. Malich gánh chịu nhiều nhất, khuôn mặt của hắn nát bét và da dưới mắt trái thâm tím vì bị tôi đấm vào. Thậm chí Griz còn có vệt rách ngang mũi, và một trong những cánh tay của Finch chằng chịt nhiều đường rách. Malich trừng mắt khi tôi đến gần, và Kaden ngả người về trước, sẵn sàng can thiệp nếu cần.
Không ai nói gì, nhưng tôi nhận thức được rằng chúng đang quan sát khi tôi loay hoay cầm cốc và rót nước từ nồi rau diếp xoăn bằng đôi tay băng bó. Tôi định mang nó đến căn lều lớn để tránh mặt chúng, nhưng khi tôi quay lại thì bắt gặp ngay cái lườm của Malich. Tôi nghĩ đấy không phải là một ý hay. Nếu giờ tôi chùn bước, hắn sẽ nghĩ rằng tôi sợ và điều đó chỉ càng khiến hắn được đà lấn tới. Hơn nữa, trong tay tôi có cốc rau diếp xoăn nóng hổi, nếu hắn tiến tới gần, tôi có thể hất thẳng lên bộ mặt rách nát ấy.
“Ta tin rằng tất cả đều ngủ ngon,” tôi nói, cố tình giữ giọng điệu nhẹ nhàng. Tôi đáp lại cái nhìn chằm chằm của Malich bằng một nụ cười mím môi.
“Đúng vậy,” Kaden nhanh chóng trả lời.
“Ta rất tiếc khi nghe điều đó.” Tôi nhấm nháp rau diếp xoăn và để ý rằng Eben không có mặt. “Eben vẫn đang ngủ à?”
“Không,” Kaden nói. “Nó đang tải ngựa.”
“Tải ngựa? Tại sao?”
“Hôm nay chúng ta sẽ đi.”
Cốc nước trên tay tôi sóng sánh đổ nửa xuống đất. “Ngươi nói rằng chúng ta sẽ không rời đi trong ba ngày cơ mà.”
Finch cười, xoa xoa cánh tay bị trầy xước của mình. “Cô nghĩ rằng anh ta sẽ cho cô biết khi nào chúng ta thực sự rời đi sao?” Hắn hỏi. “Để cô có thể lẻn đi sớm hơn à?”
“Cô ta là công chúa, ” Malich nói. “Và tất cả chúng ta đều là những yêu tinh ngu độn. Tất nhiên đó là những gì cô ta nghĩ.”
Tôi nhìn Kaden, người vẫn im lặng.
“Ăn gì đó đi rồi lấy đồ của cô ra khỏi carvachi của Reena,” anh ta nói. “Một tiếng nữa chúng ta khởi hành.”
Malich mỉm cười. “Thông báo đó đủ cho cô chưa, công chúa?”
✽ ✽ ✽
Kaden im như tượng giám sát tôi, không quan tâm đến việc tôi đang loay hoay thu dọn đồ dạc với những ngón tay bị băng bó. Anh ta biết chính xác nơi tôi cất túi thức ăn dự trữ để trốn chạy ở đâu - những miếng bánh xô thơm, những viên phô mai dê cuộn trong muối và băng gạc, khoai tây và củ cải mà tôi đã chôm chỉa từ nguồn cung của những người du mục. Anh ta giật chiếc túi bên dưới giường của Reena mà không nói với tôi một lời. Anh ta chất nó lên ngựa cùng với đống thức ăn khác, để tôi nhét vài món đồ cuối cùng vào túi yên ngựa. Bà Dihara bước vào carvachi và đưa cho tôi một lọ dầu dưỡng nhỏ dành cho ngón tay và một ít cỏ chiga để phòng trường hợp tôi bị đau hơn.
“Chờ đã,” tôi nói khi bà ấy quay đi. Tôi mở túi yên ngựa và lấy chiếc hộp vàng nạm đá quý mà tôi đã lấy trộm của Học giả. Tôi lấy mấy cuốn sách ra và cất chúng vào túi. Tôi đưa chiếc hộp cho bà ấy. “Vào mùa đông khi bà đi về phía nam, có những tòa thành ở các vương quốc nhỏ hơn, nơi có thể thuê sách và giáo viên. Nhiêu đây sẽ đủ cho bà chi trả. Không bao giờ là quá muộn để học điều gì đó về một năng lực đặc biệt khác. Ít nhất là vì lợi ích của những đứa trẻ.” Tôi đặt nó vào tay bà ấy. “Như bà đã nói, thật tốt khi có nhiều điểm mạnh.”
Bà ấy gật đầu và đặt chiếc hộp lên giường. Hai tay bà ấy đưa lên và nhẹ nhàng ôm lấy mặt tôi. “Ascente cha ores ri vé breazza.” Bà ấy ghé sát lại, áp má vào má tôi và thì thầm, “Zsu viktara.”
Khi bà ấy lùi lại, tôi lắc đầu. Tôi vẫn chưa học ngôn ngữ của họ.
“Hãy lắng nghe tiếng gió,” bà ấy dịch. “Mạnh mẽ nhé.”
✽ ✽ ✽
Natiya lườm Kaden khi anh ta đỡ tôi lên ngưa. Malich kiên quyết rằng tay tôi phải bị chặt hoặc trói trước khi khởi hành. Nếu là một tuần trước, có lẽ Kaden đã tranh luận, hôm nay thì không, tay tôi bị trói chặt. Natiya và những người phụ nữ nhanh chóng tìm cho tôi một bộ đồ cưỡi ngựa vì họ đã đốt bộ quần áo của tôi. Rõ ràng là họ cũng không biết chúng tôi sẽ rời đi hôm nay. Họ tìm thấy một chiếc váy cưỡi ngựa dài, có xẻ tà và có ống quần bên trong để tiện di chuyển, và một chiếc áo trắng vừa vặn để tôi mặc. Họ cũng đưa cho tôi một chiếc áo choàng cũ phòng trường hợp thời tiết thay đổi, và tôi gói nó vào tấm khăn trải giường của mình. Reena bắt tôi giữ chiếc khăn quàng cổ để bảo vệ đầu.
Griz gầm lên một lời từ biệt nồng nhiệt, nhưng không một người du mục nào đáp lại. Có thể họ không chào tạm biệt bao giờ, hoặc có thể họ cảm thấy giống như tôi, rằng chuyện rời đi này không hề ổn. Một cuộc chia tay dường như được sinh ra từ sự lựa chọn rời đi, và tất cả họ đều biết đây không phải là lựa chọn của tôi, nhưng vào phút cuối, Reena và Natiya đã chạy theo con ngựa của chúng tôi. Kaden tạm dừng để họ bắt kịp.
Giống như bà Dihara, lời chia tay của họ phát ra bằng chính ngôn ngữ của họ, có thể vì cách đó tự nhiên và chân thành hơn, nhưng lời nói của họ chỉ dành cho tôi. Họ đứng ở hai bên ngựa của tôi.
“Revas jaté en meteux,” Reena nói hổn hển. “Hãy luôn ngẩng cao đầu,” cô ấy thì thầm bằng cả lo lắng và hy vọng trong đôi mắt. Cô ấy chạm vào cằm của mình, nâng nó lên, ra dấu rằng tôi cũng nên làm như vậy.
Tôi gật đầu và chạm đôi bàn tay bị trói của mình vào tay cô ấy.
Natiya chạm vào ống chân của tôi ở phía bên kia, đôi mắt cô bé dữ dội. “Kev cha veon bika reodes li cha scavanges beestra!” Giọng điệu của cô bé không mềm mại cũng không hy vọng. Cô bé bắn cho Kaden một cái lườm, lần này đầu cô bé nghiêng sang một bên như thể thách thức anh ta phiên dịch.
Anh ta cau mày rồi dịch. “Cầu mong con ngựa của chị đá bay răng kẻ thù,” anh ta nói thẳng thừng, không nhiệt huyết như Natiya.
Tôi nhìn xuống cô bé, mắt cay cay khi hôn những ngón tay của mình và nâng chúng lên trời. “Từ trái tim cao quý đến tai các vị thần.”
✽ ✽ ✽
Chúng tôi khởi hành sau khi nhận lời chúc phúc của Natiya. Kaden cưỡi ngựa sát tôi, như thể nghĩ rằng tôi có thể cố thoát đi ngay cả khi hai tay bị trói chặt. Tôi không biết liệu mình đã kiệt sức, chai sạn hay suy sụp nữa, nhưng kỳ lạ thay tôi phần nào cảm thấy điềm tĩnh. Có lẽ chính những lời chia tay của Dihara, Reena và Natiya đã tiếp thêm sức mạnh cho tôi. Tôi hếch cằm lên. Tôi đã né tránh, nhưng tôi không đầu hàng. Chưa đâu.
Khi chúng tôi xuống thung lũng khoảng một dặm, Kaden nói, “Cô vẫn định trốn phải không?”
Tôi nhìn hai bàn tay bị trói của mình đặt trên yên ngựa, thậm chí còn không nắm nổi dây cương. Tôi từ từ nhìn lên, bắt gặp ánh mắt anh ta. “Ta có nên nói dối và chối không khi mà cả hai ta đều đã biết câu trả lời?”
“Cô sẽ chết bờ chết bụi ở nơi không người này. Không có nơi nào để đi đâu.”
“Ta có một mái nhà, Kaden.”
“Bây giờ nó cách xa rồi. Venda sẽ là ngôi nhà mới của cô.”
“Ngươi vẫn có thể thả ta đi. Ta sẽ không quay lại Civica để thành lập liên minh. Ta hứa danh dự”.
“Cô nói dối tệ quá, Lia.”
Tôi liếc sang lườm anh ta. “Không, thực ra ta có thể nói dối rất giỏi, nhưng đôi khi cần thêm thời gian để bịa. Cái này ngươi rõ nhất. Ngươi là chuyên gia bịa chuyện mà.”
Anh ta không trả lời trong một lúc lâu, rồi đột nhiên anh ta nói, “Tôi xin lỗi, Lia. Tôi không thể tiết lộ rằng chúng ta sẽ rời đi.”
“Hoặc về cây cầu?”
“Để làm gì cơ chứ? Nó sẽ chỉ làm mọi chuyện khó khăn hơn đối với cô mà thôi.”
“Ý ngươi là phức tạp hơn cho ngươi chứ gì.”
Anh ta dừng lại và kéo luôn cả dây cương ngựa của tôi. Uất ức lóe lên trong mắt. “Ừ,” anh ta thừa nhận. “Khó khăn cho tôi. Đó có phải là những gì cô muốn nghe? Tôi không còn lựa chọn nào khác như cô nghĩ, Lia. Khi tôi nói rằng mình đang cố gắng cứu mạng cô, đó không phải là một lời nói dối.”
Tôi nhìn anh ta chằm chằm. Tôi biết anh ta tin những gì mình đang nói, nhưng điều đó vẫn không thể biến nó thành sự thật. Luôn luôn có sự lựa chọn. Chỉ có điều, một số lựa chọn không hề dễ dàng. Chúng tôi lườm nhau đến khi anh ta bực bội gầm gừ, nhấp dây cương, và chúng tôi tiếp tục lên đường.
Những thung lũng hẹp trải dài vài dặm. Sau đó chúng tôi xuống núi dọc theo một con đường gập ghềnh và ngoằn ngoèo. Ngay khi có tầm nhìn, tôi thấy mặt đất bằng phẳng kéo dài hàng dặm tới tận chân trời, nhưng lần này thay vì sa mạc, đó lại là đồng cỏ. Trước mắt tôi ngập tràn màu vàng xanh của cây cỏ. Lung linh dập dềnh như những con sóng.
Ở chân trời phía bắc, tôi thấy một ánh sáng lung linh khác, một đường sáng trắng lấp lánh như mặt trời buổi chiều trên bãi biển và cũng xa tít tắp.
“Vùng đất hoang,” Kaden nói. “Hầu hết là đá trắng cằn cỗi.”
Infernaterr. Địa ngục trần gian. Tôi đã nghe kể. Nhìn từ xa, trông nó không quá khủng khiếp.
“Ngươi tới đó bao giờ chưa?”
Anh ta gật đầu về phía những tên khác. “Không phải cùng với họ. Họ chỉ đi tới đây là cùng. Có hai thứ được cho là đang trú ngụ trong những vùng đất hoang - hồn ma của hàng nghìn Những người còn lại không biết mình đã chết và những con bọ đói gặm nhấm xương của họ.”
“Nó có bao phủ toàn bộ phương bắc không?”
“Hầu hết. Ngay cả mùa đông cũng không ghé thăm vùng đất hoang. Nó rít lên toàn hơi nước. Họ nói rằng nó xuất hiện cùng với sự tàn phá.”
“Man di cũng tin vào câu chuyện về sự tàn phá sao?”
“Xin thưa công chúa, biết gốc gác của mình không phải đặc quyền của vương quốc cô đâu. Người Venda cũng có những câu chuyện của mình.”
Anh ta thực sự nghiêm túc với lời nói của mình. Anh ta phẫn nộ khi bị gọi là một kẻ man di. Nhưng anh ta chơi trò gọi tôi là hoàng gia như ném bùn vào mặt tôi như vậy, thì sao lại mong đợi từ tôi điều khác biệt?
Khi chúng tôi xuống núi, không khí trở nên nóng hơn, nhưng ít nhất luôn có một cơn gió nhẹ thổi qua đồng bằng. Một phạm vi rộng lớn như vậy mà chúng tôi chỉ bắt gặp rất ít tàn tích, như thể tất cả chúng đều bị cuốn đi bởi một thế lực nào đó vượt qua cả thời gian.
Khi chúng tôi cắm trại buổi đêm, tôi cho chúng tùy chọn giữa cởi trói tay để tôi giải quyết vấn đề cá nhân hoặc đồng hành cùng tôi suốt quãng đường còn lại cùng với bộ quần áo bốc mùi. Man di cũng có những ranh giới mà chúng không muốn vượt qua, và Griz đã cởi dây cho tôi. Chúng không trói tôi nữa. Chúng đã làm rõ một điều rằng tôi là một tù nhân hèn mọn chứ không phải là khách và tốt hơn hết tôi không nên động tay động chân.
Vài ngày tiếp theo, cảnh vật vẫn tương tự như vậy, ngoại trừ việc bãi cỏ bị thiêu rụi như một vết chân cháy sém khổng lồ. Chỉ còn sót lại một vài bó rơm chưa cháy và một vài mảng thi thể không còn nguyên vẹn. Những chồi non xanh mướt mọc lên giữa những gốc rạ cháy sém như đang xóa đi vết sẹo của quá khứ.
Không ai nói gì, nhưng tôi nhận thấy Eben nhìn đi chỗ khác. Quanh đây thì không thể có người định cư được rồi. Ai lại đi xây nhà ở một nơi xa xôi hẻo lánh như thế này? Khả năng cao là do sét đánh hoặc một bữa lửa trại ngoài ý muốn của những người du mục. Nhưng tôi vẫn tò mò về những cục đang thối rữa cạnh dấu chân đen sì kia.
Man di.
Từ đó đột nhiên vô vị trong miệng tôi.
✽ ✽ ✽
Vài ngày sau, chúng tôi bắt gặp những tàn tích trọng yếu của một tòa thành vĩ đại hoặc ít nhất là những gì còn sót lại. Nó trải dài hết tầm mắt. Kiến trúc hạ tầng của tòa thành cổ vươn ra khỏi bãi cỏ, nhưng không cao quá thắt lưng, như thể những tên khổng lồ trong truyện cổ tích đã dùng lưỡi hái cắt hết cỏ đi. Trong đống đổ nát, tôi vẫn có thể nhìn thấy một vài dấu vết của những con phố, không còn lát sỏi mà được che phủ bởi cỏ xanh. Một con suối lay lắt chảy xuống giữa một con đường.
Lạ hơn cả một tòa thành bị cắt xoẹt một nửa và những con đường cỏ là những con vật đi lang thang qua đó. Những đàn sinh vật to lớn giống hươu nai với bộ lông được tô điểm hoa văn đẹp mắt thong thả gặm cỏ giữa đống đổ nát. Cặp sừng thanh lịch của chúng dài hơn cả cánh tay tôi. Khi nhìn thấy chúng tôi, chúng chạy tán loạn và nhảy qua những bức tường thấp với sự duyên dáng của một vũ công.
“Cũng may là chúng nhát,” Kaden nói. “Sừng của chúng có thể giết người như chơi.”
“Đó là con gì thế?” Tôi hỏi.
“Chúng tôi gọi chúng là miazadel - những sinh vật đầu giáo. Tôi mới chỉ nhìn thấy đàn của chúng ở đây và xa hơn một chút về phía nam, có những loài động vật trên khắp trảng cỏ mà cô sẽ không nhìn thấy ở bất kỳ nơi nào khác.”
“Những loài chết người ấy hả?”
“Một số thôi. Chúng tự nhận là mình đến từ những thế giới xa xôi và bị Người xưa mang về đây làm thú cưng. Sau ngày hủy diệt, chúng sổng chuồng, và một số phát triển mạnh mẽ. Ít nhất là một trong những bài hát của Venda có nói vậy.”
“Ngươi học lịch sử từ đấy sao. Ta tưởng ngươi bảo bà ta bị điên.”
“Có lẽ không phải về mọi thứ.”
Tôi không thể hiểu sao người ta lại muốn nuôi những sinh vật kỳ lạ đó làm thú cưng. Có lẽ Người xưa thực sự chỉ kém các vị thần một bậc.
Tôi đã nghĩ về các vị thần rất nhiều trên đường đi. Như thể cảnh quan đòi hỏi điều đó vậy. Bằng cách nào đó, họ lớn hơn trong không gian vô bờ này, vĩ đại hơn các vị thần bị giới hạn trong Thánh văn và thế giới cứng nhắc của Civica. Ở đây họ dường như có sức ảnh hưởng hơn. Ngoài tầm nhận thức của Học giả Hoàng gia và đội quân nhặt chữ của ông ta. Những thế giới xa xôi? Tôi cảm thấy như mình đã ở đấy rồi, và dường như còn nhiều hơn thế nữa? Họ đã kiến tạo rồi lại rời bỏ những thế giới nào rồi?
Tôi đưa hai ngón tay lên không trung vì sự bất kính của chính mình, một thói quen đã thấm nhuần trong tôi, mặc dù không được chân thành như các vị thần yêu cầu. Lần đầu tiên tôi mỉm cười trong nhiều ngày, khi nghĩ về Pauline. Tôi hy vọng cô ấy không lo lắng về tôi. Bây giờ cô ấy có đứa bé để lo lắng, nhưng tất nhiên tôi biết cô ấy đã lo lắng nhiều. Cô ấy có lẽ sẽ đến đền thờ mỗi ngày để cầu nguyện cho tôi. Tôi hy vọng các vị thần đang lắng nghe.
Chúng tôi cắm trại giữa tòa thành từng là vĩ đại nhưng giờ đã rơi vào quên lãng. Khi Kaden và Finch đi kiếm bữa tối, Griz, Eben và Malich tháo yên và chăm sóc những con ngựa. Tôi nói rằng tôi sẽ thu thập gỗ đốt, mặc dù quanh đây rất khó tìm. Dưới con suối có các bụi cây cao. Có lẽ tôi sẽ tìm thấy một số cành khô ở đó. Tôi vừa đi vừa chải tóc. Tôi đã thề rằng sẽ không để chúng biến tôi trở lại thành con thú đã từng đến khu trại của người du mục, xấu xí, với mái tóc bạc màu và ngấu nghiến thức ăn bằng tay... chỉ hơn động vật một chút.
Tôi dừng lại, những ngón tay của tôi kẹt vào một lọn tóc rối, tôi vặn nó, nghĩ về mẹ và lần cuối cùng bà chải tóc cho tôi. Hồi tôi mười hai tuổi. Vào thời điểm đó, tôi đã tự tết tóc trong nhiều năm, ngoại trừ những dịp đặc biệt được người hầu chải chuốt, nhưng sáng hôm đó mẹ tôi nói rằng bà sẽ làm cho tôi. Mọi chi tiết của ngày hôm đó vẫn còn sống động, một bình minh hiếm hoi của tháng Giêng khi mặt trời mọc lên ấm áp và rực rỡ, một ngày mà đáng lý không vui vẻ như vậy. Những ngón tay của mẹ nhẹ nhàng, bài bản, tiếng ngân nga trầm vô định như tiếng gió giữa rừng cây khiến tôi quên mất lý do bà chải tóc cho tôi, nhưng rồi bàn tay mẹ dừng lại trên má tôi, và bà thì thầm vào tai tôi, Hãy nhắm mắt lại nếu con cần. Sẽ không ai biết đâu. Nhưng tôi không nhắm mắt vì tôi mới mười hai tuổi và chưa bao giờ tham dự một cuộc hành quyết công khai cả.
Khi tôi đứng giữa những người anh của mình với tư cách là một nhân chứng bắt buộc, ngay thẳng, lặng như tờ, đúng như dự đoán, tóc tôi được ghim và tết một cách hoàn hảo - trước mỗi bước đi, mỗi lời tuyên án, sợi dây siết chặt, tiếng van xin và nước mắt của một người đàn ông trưởng thành, tiếng rên rỉ điên cuồng, lời kết tội, và sau đó là một tiếng thịch nhanh chóng rơi trên sàn, một âm thanh khiêm tốn ngắn ngủi vẽ ra ranh giới giữa sự sống và cái chết của anh ấy, âm thanh cuối cùng mà anh ấy nghe thấy - suốt quá trình, tôi mở to mắt.
Khi trở về phòng, tôi ném bộ quần áo đang mặc thẳng vào lửa và kéo những chiếc ghim ra khỏi đầu. Tôi chải và chải, cho đến khi mẹ tôi bước tới và kéo tôi vào ngực bà, và tôi khóc, nói rằng tôi ước gì đã giúp người đàn ông đó trốn thoát. Lấy một mạng người, bà thì thầm, dù là có tội, không bao giờ dễ dàng cả. Nếu dễ thì chúng ta chỉ hơn động vật một chút mà thôi.
Có khó để Kaden tước đi một mạng sống không? Nhưng tôi đã biết câu trả lời. Ngay cả trong cơn thịnh nộ và tuyệt vọng, tôi đã nhìn thấy khuôn mặt của anh ta vào đêm tôi hỏi anh ta đã giết bao nhiêu người, sức nặng đè lên sau mắt anh ta. Anh ta đã phải trả giá. Anh ta có thể là ai nếu không được sinh ra ở Venda?
Tôi tiếp tục đi, gỡ lọn tóc rồi cho đến khi nó biến mất. Khi đến suối, tôi cởi ủng và đặt chúng trên một bức tường thấp. Tôi ngúng nguấy ngón chân và tận hưởng những hạt cát mát mẻ. Tôi bước xuống nước, lấy một vốc lên tay, và rửa sạch bụi trên mặt. Những điều trường tồn. Tôi cảm thấy thật trớ trêu giữa đống đổ nát hoang tàn này. Đến cả khoái cảm tắm rửa đơn giản như vậy còn trường tồn lâu hơn một tòa thành lo lớn. Tàn tích và những đổi mới luôn song hành với nhau.
“Thoải mái chứ?”
Tôi giật mình quay lại. Đó là Malich. Đôi mắt hắn toát ra vẻ nham hiểm.
“Ừ,” tôi nói. “Chăm xong ngựa rồi à?”
“Cái đó để sau cũng được.”
Hắn lại gần, và tôi thấy chúng tôi đang khuất khỏi tầm nhìn. Hắn cởi thắt lưng. “Có lẽ tôi sẽ tham gia cùng cô.”
Tôi bước lên khỏi mặt nước để quay trở lại trại. “Ta đi đây. Ngươi tự chơi đi.”
Hắn tóm lấy tay tôi, kéo tôi lại. “Ta muốn có bạn đồng hành và lần này ta không muốn móng vuốt của cô đi lạc hướng.” Hắn vặn cả hai tay tôi ra sau và giữ chúng bằng một cái siết chặt cho đến khi tôi nhăn mặt. “Xin lỗi, công chúa, tôi có quá thô bạo không?” Hắn ấn mạnh miệng vào miệng tôi, và tay hắn sờ soạng trên từng lớp vải.
Hắn ép sát đến mức tôi không thể nhấc chân lên để đạp hắn ra xa. Tôi nghĩ rằng cánh tay của minh sẽ gãy khi bị hắn vặn ra sau lưng. Tôi xoay xở và há miệng đủ rộng để cắn vào môi hắn. Hắn rú lên và thả tôi ra, khiến tôi ngã ngửa ra đất. Mặt hắn nhăn lại vì giận dữ khi tiếp tục lao vào tôi và chửi bới, nhưng hắn đã bị chặn lại bởi một tiếng hét vang dội. Đó là Griz.
“Sende ban onion idaro! Chande le varoupa enar gado!”
Malich vẫn cố đấm ăn xôi, đặt tay lên đôi môi đang chảy máu, nhưng sau một vài nhịp thở gấp gáp, hắn dậm chân bỏ đi.
Griz đưa tay ra đỡ tôi dậy. “Hãy cẩn thận, cô gái. Đừng quá bất cẩn với Malich,” hắn ta nói rành mạch bằng tiếng Morrighan.
Tôi nhìn chằm chằm vào hắn ta, bị sốc về bài phát biểu của hắn ta hơn là lòng tốt. Hắn ta vẫn đưa tay ra, và tôi ngập ngừng nắm lấy.
“Ngươi nói được –”
“Tiếng Morrighan. Đúng vậy. Cô không phải là người duy nhất có bí mật, nhưng bí mật này của riêng hai chúng ta thôi. Hiểu chứ?”
Tôi gật đầu cho qua. Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ chia sẻ bí mật với Griz, nhưng tôi sẽ nghe theo lời khuyên của hắn ta và không bất cẩn với Malich nữa, mặc dù giờ tôi càng tò mò hơn tại sao Griz lại giấu giếm việc biết tiếng Morrighan khi những người khác công khai điều đó. Rõ ràng là họ không biết về khả năng của hắn. Tại sao hắn ta lại tiết lộ điều đó cho tôi? Buột miệng ư? Không có thời gian để hỏi. Hắn ta đã đi bộ trở về trại.
Khi Kaden và Finch trở về cùng hai con thỏ cho bữa tối, Kaden nhận thấy đôi môi sưng tấy của Malich và hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Malch chỉ nhìn thoáng qua hướng tôi và nói rằng đó là vết đốt của một con ong bắp cày.
Quả thực là như vậy. Đôi khi con vật nhỏ nhất lại gây ra nỗi đau lớn nhất. Hắn có khó ở hơn bình thường suốt đêm và xỉ vả Eben chỉ vì nó cứ xoắn xuýt bên con ngựa của mình. Kaden nhìn vào chân con ngựa, cẩn thận kiểm tra cái móng mà Eben đã kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần.
“Tôi đã nuôi nó từ lúc còn non,” Kaden giải thích với tôi. “Gót trước của nó nhạy cảm. Có thể chỉ là một cơ bắp bị căng.”
Bất chấp những gì Malich nói, Eben tiếp tục kiểm tra con ngựa. Nó khiến tôi nhớ lại lúc nó ở với bầy sói như thế nào. Nó kết nối với động vật nhiều hơn con người. Tôi bước tới để nhìn vào chân con ngựa và chạm vào vai của Eben, hy vọng sẽ làm vơi đi những lời nói khó nghe của Malich bằng những lời hy vọng hơn. Nó vùng vằng và gầm gừ với tôi như một con sói rồi rút dao ra.
“Đừng chạm vào tôi,” nó gầm gừ.
Tôi lùi lại, nhớ rằng mặc dù nó có thể trông giống như một đứa trẻ, thậm chí thỉnh thoảng còn quên mình là ai và lắng nghe câu chuyện quanh đống lửa trại, tuổi thơ hồn nhiên không phải là điều mà nó có. Liệu có phải định mệnh của nó là trở thành một kẻ giống như Malich, khoe khoang việc giết người đánh xe và Greta dễ dàng như thế nào? Cái chết của họ khiến Malich không tốn gì ngoài vài mũi tên mỏng manh.
Đêm đó Kaden đặt chăn gối của anh ta gần tôi, tôi không chắc là để bảo vệ tôi hay Malich. Ngay cả khi tay tôi bị băng bó, Malich vẫn phải ngậm đắng nuốt cay, chắc chắn chiều nay hắn đã định ăn miếng trả miếng. Nếu Griz không đi cùng, chắc tôi đã phải trở về với khuôn mặt bầm tím sưng vù hoặc tệ hơn thế nữa.
Tôi lăn đi. Ngay cả khi tôi chết đói ở nơi khỉ ho cò gáy, như Kaden dự đoán, tôi cũng phải trốn thoát. Chỉ riêng Malich là đã đủ nguy hiểm rồi, nhưng chẳng bao lâu nữa tôi sẽ đến một tòa thành với hàng nghìn kẻ giống như thế.
Không phải lúc nào cũng có thể đợi thời điểm hoàn hảo. Dường như những lời của Pauline đúng hơn bao giờ hết vào lúc này.