Chương 65
Ông ấy chết trên chiến trường, mẹ tôi đã nói với tôi, giống như Mikael. Tôi chưa bao giờ biết cha mình, nhưng tôi luôn tưởng tượng ông sẽ vòng tay ôm tôi, dịu dàng xoa dịu những muộn phiền, yêu thương tôi vô điều kiện và bảo vệ tôi bằng mọi giá. Đó là cách mà tôi sẽ mô tả cha cho con mình. Nhưng tôi biết không phải người cha nào cũng vậy. Cha Lia chẳng hạn.
Nhà vua là một người xa cách, một vị quân vương hơn là một người cha, nhưng chắc chắn máu của ông không lạnh như băng và con tim ông không cứng như đá. Lia cần sự giúp đỡ. Cô ấy biến mất nhiều tuần nay và chúng tôi không có tin tức gì từ Rafe. Mặc dù tôi chắc chắn rằng anh ấy quan tâm đến cô ấy, nhưng Rafe và băng nhóm bí mật của anh ấy không khiến tôi tự tin lắm, và mỗi ngày trôi qua, sự nghi ngờ của tôi về họ lại càng lớn. Tôi không thể đợi lâu hơn nữa. Phó nhiếp chính thông cảm với Lia. Ông ấy là hy vọng duy nhất của chúng tôi. Ông ấy là người có tiếng nói và có thể đỡ lời để Lia được tha thứ.
Dì Berdi không để tôi đi một mình, và Gwyneth rất háo hức tham gia cùng tôi trong nhiệm vụ này. Tôi không biết dì Berdi sẽ quản lý quán rượu như thế nào khi chỉ có Enzo giúp đỡ, nhưng hiện tại chúng tôi đều đồng ý rằng sự an toàn của Lia là quan trọng nhất. Những kẻ man di đã bắt được cô ấy. Tôi sợ những gì chúng có thể làm với cô ấy.
Và cả những giấc mơ nữa. Một tuần nay, chúng đã đeo bám tôi, những hình ảnh thoáng qua về Lia cưỡi ngựa phi nước đại, và với mỗi sải chân, cô ấy biến mất dần cho đến khi hoàn toàn không còn nữa. Tan biến, như một bóng ma mờ ảo, ngoại trừ giọng nói của cô ấy, một tiếng khóc da diết, cao vút như xé gió.
Tôi biết liều mình quay lại có thể sẽ bị bắt, vì tôi đã giúp Lia trốn thoát, nhưng tôi phải nắm lấy cơ hội. Dù sợ phải ngồi tù, nhưng tôi còn sợ hơn khi phải đi bộ trên đường phố Civica một lần nữa và nhìn thấy nơi cuối cùng mà tôi và Mikael đã ở bên nhau, nơi chúng tôi đã cùng nhau hình thành nên đứa con của mình - đứa trẻ mà anh ấy sẽ không bao giờ biết. Cảm giác mất mát giày vò tôi. Hồn ma của anh ấy sẽ hiện diện trên mọi con phố tôi đi qua.
Chuyến đi trên những con lừa mất nhiều thời gian hơn so với khi Lia và tôi đến Terravin trên những con ngựa Ravian của mình. Nhưng với tình trạng hiện tại của tôi, cưỡi ngựa nhanh và mạnh không phải là một giải pháp. “Không còn xa đâu,” tôi nói với Gwyneth khi chúng tôi dừng lại để cho lừa uống nước. “Chỉ hai ngày nữa thôi.”
Gwyneth phủi những lọn tóc dày màu đỏ trên khuôn mặt, và mắt cô nheo lại, nhìn xuống con đường phía trước. “Ừ tôi biết mà,” cô ấy nói bâng quơ.
“Làm sao cô biết? Cô đã đến Civica rồi à?” Cô ấy tập trung trở lại, kéo dây cương của Dieci.
“Tôi đoán mò thôi, cô ấy nói. “Tôi nghĩ cô nên để tôi nói chuyện với Đại pháp quan khi chúng ta tới nơi. Tôi có khả năng thuyết phục hơn cô đấy.”
“Đại pháp quan ghét Lia. Ông ta là người cuối cùng ta nên gặp.”
Cô ấy nghiêng đầu sang một bên và nhún vai. “Để rồi xem.”