← Quay lại trang sách

Chương 66

“Cắn chặt vào!” Tôi ra lệnh.

Chúng tôi không thể để anh ấy hét lên, âm thanh sẽ vang vọng qua những đồi đá này. Tôi nhét một sợi dây da vào giữa hai hàm răng anh ấy. Mồ hôi túa ra trên trán và lấm tấm trên môi.

“Nhanh lên,” tôi nói.

Tavish xuyên kim vào má Sven và rút qua bên kia để khâu vết thương chạy từ xương gò má đến quai hàm của anh ấy.

Nó quá dài và quá hở để có thể dùng thuốc đắp. Tôi nắm tay Sven đề phòng anh ấy nao núng, nhưng anh vẫn kiên cường - chỉ có mí mắt hấp háy.

Chúng tôi đã gặp phải một đội tuần tra của Venda. Những kẻ man di ngày càng táo bạo và có tổ chức hơn. Tôi chưa bao giờ thấy đội tuần tra Venda đông như thế này bên ngoài sông Cả bao giờ. Có rất nhiều băng nhóm lưu manh nhỏ gồm ba hoặc bốn tên, hung đữ và hiếu chiến - đó là cách của chúng - nhưng không phải là một cuộc tuần tra có tổ chức như thế này. Đây chẳng phải điềm lành cho bất kỳ vương quốc nào.

Sông Cả đầy nguy hiểm đã luôn là đồng minh của chúng tôi. Một chiếc cầu kéo bằng xích mỏng chỉ có thể đỡ được một con ngựa là con đường duy nhất để chúng băng qua. Giờ chúng nuôi cả ngựa bên này ư? Đội tuần tra mà chúng tôi gặp có những con chiến mã được huấn luyện tốt.

Chúng tôi đã hạ gục hết bọn chúng, sau khi Sven lãnh đủ cú đánh đầu tiên. Anh ấy cưỡi ngựa phía trước chúng tôi và bị hất văng khỏi ngựa trước khi tôi kịp rút kiếm ra, sau đó tôi di chuyển nhanh chóng, hạ gục kẻ tấn công anh ấy và ba kẻ theo sau. Trong vài phút, lũ Venda đã nằm rạp dưới chân chúng tôi, tới một tá lận. Mặt Jeb vẫn còn vương đầy máu, và tôi có thể cảm thấy những vết máu đang đông lại trên mặt mình.

Orrin mang rượu đỏ của Sven lại như Tavish yêu cầu. Tôi tháo chiếc dây da đang kẹp chặt giữa hai hàm răng của Sven và cho anh ấy một ngụm để giảm đau.

“Không,” Tavish nói. “Dùng cho khuôn mặt của anh ấy - để làm sạch vết thương.”

Sven bắt đầu phản đối, và tôi lại nhét dây đeo vào miệng anh ấy. Anh ấy thà bị nhiễm trùng còn hơn là phải nhìn chỗ rượu mạnh quý giá của mình tràn từ má xuống đất. Tavish xuyên kim lần cuối và đóng vết thương lại. Sven rên rỉ, và khi Tavish đổ thứ nước đó vào vết thương đã khâu, anh ấy rùng mình vì đau.

Anh ấy nhổ sợi dây ra. “Mẹ kiếp,” anh ấy nói một cách yếu ớt.

“Không có gì,” Tavish trả lời.

Chúng tôi đi hai dặm từ sông Cả tới con đường duy nhất dẫn vào vương quốc Venda. Chúng tôi ẩn náu trong một đồn đá quay mặt về hướng tây, hướng xuất phát của chúng.

Đó là điểm giao cắt trên tuyến đường mà chúng ắt phải đi qua, nhưng chúng tôi đã ở đây hai ngày nay mà không gặp được chúng. Chúng không thể đi nhanh hơn chúng tôi được. Chúng tôi phi ngựa cho tới khi kiệt sức. Hôm nay chúng tôi chỉ rời khỏi vị trí của mình để dò tìm một điểm thuận lợi hơn xa biên giới, nhưng chúng tôi đã bắt gặp lính tuần tra. Sau khi ném xác chúng vào một khe núi, chúng tôi dắt ngựa của chúng theo và hy vọng quân Venda sẽ không sớm quay lại.

Tavish cất kim đi và quan sát tác phẩm của mình. Anh vỗ vai Sven. “Tin tôi đi. Tiến bộ lắm rồi đó.”

“Lẽ ra tôi nên để cậu ta đi trước,” Sven chỉ về phía tôi, yếu ớt.

“Anh sẽ ổn thôi, ông bạn già,” tôi trả lời, thừa biết anh ấy ghét biệt danh đó. Tôi thậm chí còn không nhận ra rằng Sven vẫn luôn khéo léo phi ngựa đi trước tôi. Tôi sẽ không để anh ấy làm điều đó một lần nữa.

Anh ấy và những người khác ngủ trong khi tôi canh gác ca đầu tiên. Chúng tôi không nghĩ sẽ gặp phải một đội tuần tra ở trên vách đá này, nhưng hôm nay chúng tôi cũng đâu có nghĩ rằng sẽ gặp chúng dưới đó. Những kẻ man di không bao giờ màng tới luật lệ, chẳng mấy quan tâm đến bất kỳ mạng sống nào, ngay cả của chính mình. Tôi đã thấy chúng cố gắng loại bỏ các băng đảng bất hảo khi đi tuần tra. Chúng tấn công bằng những tiếng kêu hoang dã dữ dội và đôi mắt điên cuồng, ngay cả khi đối mặt với những sức mạnh mà chúng không thể đánh bại. Chúng thà chết còn hơn bị bắt. Tôi chưa từng nghĩ Kaden là một trong số chúng. Tôi không tin tưởng hắn, nhưng tôi không bao giờ có thể ngờ hắn ta là một kẻ man di.

Và cô ấy giờ đang trong tay hắn.

Tôi lướt qua đường chân trời đen kịt phía tây, nơi chỉ có những ngôi sao.

“Anh sẽ tìm thấy em, Lia,” tôi thì thầm.

Nơi chân trời góc bể, ta sẽ tìm thấy em.