Chương 6
Tròn bảy ngày sau khi bắt Chu Lập Bình, Sở Cảnh sát thành phố mở cuộc họp “giữa thời hạn”.
Theo quy định trong Bộ luật Hình sự, dù đối tượng là nghi phạm quan trọng của vụ án đặc biệt nghiêm trọng, thời hạn tạm giam cũng chỉ tối đa 14 ngày, sau đó đối tượng sẽ được thả hoặc bị bắt giữ chính thức. Hoặc nếu cơ quan cảnh sát đưa ra được chứng cứ xác thực, có thể đề nghị viện kiểm sát gia hạn thời hạn tạm giam đối tượng lên 37 ngày. Phía cảnh sát ai cũng hi vọng “giải quyết xong xuôi” vụ án trong vòng 14 ngày, do đó họ coi ngày thứ bảy sau khi bắt được nghi phạm là “giữa thời hạn”. Nếu đến lúc này công tác điều tra vẫn chưa đạt được bước đột phá lớn, chưa có chứng cứ vững chắc đủ để “đóng đinh” hung thủ, cơ quan cảnh sát buộc phải mở cuộc họp nội bộ để tổng kết tình hình, điều chỉnh phương hướng, tư duy và cách thức điều tra. Đây chính là cuộc họp giữa thời hạn.
Vì lẽ đó, số người tham dự và cấp bậc của người tham dự họp giữa thời hạn vụ núi Chuột Quét thuộc hàng cao nhất mấy năm trở lại đây. Trừ những cảnh sát trực tiếp tham gia điều tra như Đỗ Kiến Bình, Lôi Dung, Lâm Phượng Xung, Sở Thiên Anh, Sài Vĩnh Tiến và Tôn Khang, giám đốc Sở Cảnh sát thành phố Hứa Thụy Long cũng có mặt. Điều này vô hình trung tạo ra áp lực cực lớn, khiến Đỗ Kiến Bình chưa tới giờ họp đã uống cạn trà trong cốc tráng men.
Hứa Thụy Long mở màn bằng câu nói súc tích, “Trong cuộc họp hôm nay, mời các đồng chí thoải mái phát biểu quan điểm của mình, nhưng phải đưa ra chứng cứ xác thực cho điều mình nói. Bất đầu đi!”
Các cảnh sát tham gia điều tra mau chóng chia thành hai phe: một phe do Sài Vĩnh Tiến đứng đầu, chủ trương Chu Lập Bình có tội; phe còn lại do Lâm Phượng Xung đứng đâu, cho rằng chứng cứ hiện có chưa đủ để xác định Chu Lập Bình là hung thủ. Phe thứ nhất đưa hình ảnh chụp được tại cột đèn giao thông Thanh Thạch Khẩu Đông lên màn chiếu, lặp đi lặp lại luận điểm Chu Lập Bình có tiền án ngồi tù do giết người hàng loạt mười năm trước, cứ như sợ người trong phòng họp quên mất việc này. Phe thứ hai chẳng những cho thấy khẩu cung của Chu Lập Bình vô cùng chặt chẽ, còn bám lấy luận điểm “Chu Lập Bình không thể nào vứt xác, đốt xác rồi đến đường Hạnh Vũ trong vòng nửa tiếng” để nhiều lần nhấn mạnh hắn không đủ thời gian gây án.
Hai bên tranh cãi hăng say. Mấy chục người nghiện thuốc lá cùng phì phèo nhả khói trong phòng, như thể muốn biến làn khói mù mịt thành giáp bảo vệ. Khói thuốc khiến Lôi Dung ho sặc sụa.
Hứa Thụy Long cau mày, gõ ngón tay lên bàn, “Này, ở đây có đồng nghiệp nữ đấy, các anh dập hết thuốc đi được không?”
Như mọi chốn công sở khác, Sở Cảnh sát thành phố cấm hút thuốc trong phòng. Nhưng cảnh sát hình sự phải làm việc thâu đêm suốt sáng hết sức mệt mỏi, ngồi họp án mà không được hút thuốc chắc nằm vật ra bàn ngủ gật mất, thành thử lãnh đạo toàn mắt nhắm mắt mở cho qua. Giờ sếp lớn ra lệnh, mọi người đành lục tục dập thuốc.
“Lôi Dung này!” Hứa Thụy Long gọi, “Cô có ý kiến gì không?”
Lôi Dung vén tóc mai, mở tập tài liệu trước mặt xem một hồi mới thong thả nói, “Kết quả khám nghiệm tử thi đã được gửi tới anh Đỗ Kiến Bình và các đồng chí, hiện chưa có phát hiện gì mới.”
Hứa Thụy Long tiếp lời, “Chúng tôi biết cả rồi. Ý tôi muốn hỏi cô có cho rằng Chu Lập Bình là hung thủ không?”
Các cảnh sát cùng dán mắt vào Lôi Dung. Thứ nhất, Lôi Dung rất có tiếng tăm trong đội ngũ cảnh sát. Tuy mới ngoài ba mươi nhưng cô sở hữu năng lực chuyên môn xuất sắc, khiến những cảnh sát đã bốn, năm mươi tuổi cũng phải tâm phục khẩu phục. Thứ hai, cô nổi tiếng là người có EQ cao, nói năng làm việc chưa từng mếch lòng ai, bởi vậy mọi người đều muốn xem cô sẽ trả lời thế nào để thoát khỏi cảnh chọn phe.
Lôi Dung đáp không chần chừ, “Trong loạt án giết người mười năm trước, ta nhận định Chu Lập Bình chỉ phải chịu trách nhiệm cho một vụ, vụ này không hề liên quan đến vụ núi Chuột Quét. Thêm vào đó, chưa ai tìm ra cách để vứt, đốt xác rồi đến đường Hạnh Vũ trong vỏn vẹn nửa giờ, nhưng cũng không thể coi đây là chứng cứ ngoại phạm của Chu Lập Bình. Hai bên tranh cãi cả buổi, bên nào cũng có quan điểm riêng, nhưng chưa bên nào đưa ra được chứng cứ xác thực cho điều mình nói như anh yêu cầu.”
Hứa Thụy Long gật gù, những người khác ngẩn ra. Sở Thiên Anh huých Lâm Phượng Xung bên cạnh, “Người anh em, nhớ theo chị Lôi Dung cho sát vào, có khi sau này chị ấy lên đến chức bộ trưởng cũng nên.” Anh ta nói rất khẽ nhưng vẫn bị Hứa Thụy Long bắt được.
“Sở Thiên Anh, cậu nói gì với Lâm Phượng Xung đấy? Đang họp cấm nói chuyện riêng, có gì thì chia sẻ mọi người cùng nghe.”
Sở Thiên Anh vội đứng bật dậy, “Báo cáo giám đốc, tôi bảo Lâm Phượng Xung rằng tuy không tìm thấy bằng chứng có giá trị trong xe Spica, nhưng ta đã phát hiện ra một điều rất đáng chú ý.”
Sau khi bị Sài Vĩnh Tiến truy hỏi, đội cảnh sát giao thông khu vực núi Chuột Quét quả nhiên tìm thấy chiếc Spica màu đen trong bãi tạm giữ xe vi phạm. Thông thường khi giữ xe vi phạm, cảnh sát giao thông sẽ nhập biển số xe vào máy tính, tìm thông tin chủ xe và gửi thông báo cho họ đến nhận. Nhưng gần đây đội giao thông bận phối hợp điều tra vụ núi Chuột Quét nên quên luôn quy trình, dẫn đến việc chiếc xe rơi vào “khoảng tối dưới chân đèn”.
Cả đội điều tra xôn xao trước phát hiện này vì chẳng khác nào đào được vàng trong mỏ quặng bỏ hoang. Đặc biệt, camera giám sát cho thấy từ lúc được kéo về bãi tạm giữ, chiếc xe hoàn toàn không bị ai tiếp cận, cũng có nghĩa xe vẫn ở “trạng thái ban đầu” kể từ khi vụ án xảy ra. Tổ chuyên án hết sức phấn khích, tuy nhiên, kết quả giám định của Phòng Kĩ thuật Hình sự lại chỉ ra, trừ vết tích còn sót lại từ xác của ba đứa trẻ nằm trong cốp xe và mùi rượu nồng nặc được máy đo nồng độ cồn đo được trong khoang xe, thì trên xe không còn bằng chứng nào có giá trị. Quan trọng nhất, vô lăng và tay nắm cửa đã được lau sạch bằng khăn ướt khử trùng nên không có dấu vân tay. Điều này càng giúp Chu Lập Bình bớt bị hoài nghi, bởi hắn là tài xế thường xuyên sử dụng xe, có để lại dấu vân tay cũng rất bình thường, chẳng việc gì mất công lau chùi sạch sẽ, nhất là khi đêm đó đang nước sôi lửa bỏng.
Cảnh sát vô cùng thất vọng. Vì thế khi nghe Sở Thiên Anh nói có phát hiện mới, họ đồng loạt quay sang nhìn anh.
Sở Thiên Anh lấy ra một túi trong suốt đựng vật chứng, đưa cho Hứa Thụy Long, “Đây là hóa đơn thanh toán của Hình Khải Thánh tại quầy bar đại sảnh khách sạn Hà Phong đêm đó. Theo hóa đơn, lão đã ăn salad bò Úc, gan ngỗng chiên, cá hồi xông khói và cơm chiên nấm cục, còn ăn thêm một bát xúp kem nấm.”
Hứa Thụy Long nhìn hóa đơn trong túi vật chứng, “Thì sao? Giống hệt báo cáo khám nghiệm tử thi Lôi Dung đưa ra còn gì?”
“Vấn đề nằm ở chỗ, trên hóa đơn không có thứ nên có.”
“Thứ gì?”
“Theo khẩu cung của Chu Lập Bình, tầm 9 giờ tối đó, Hình Khải Thánh lấy cớ uống say không tự lái xe được, gọi điện bảo hắn lập tức đến viện bảo trợ đón mình đi công chuyện. Vấn đề ở chỗ, cả hóa đơn lẫn băng ghi hình khách sạn đều chứng minh tối đó Hình Khải Thánh không uống giọt rượu nào!”
Cả phòng họp chết sững.
“Đáng chú ý hơn, từ lúc án mạng xảy ra cho đến lúc chiếc Spica được tìm thấy trong bãi tạm giữ, cửa xe vẫn luôn đóng chặt. Khi mở cửa, mùi rượu xộc ra ngoài nồng nặc. Máy đo nồng độ cồn trong không khí cho thấy đó là mùi của một loại Vodka cực mạnh.”
“Có khi nào Hình Khải Thánh rời khách sạn Hà Phong về đến viện bảo trợ rồi mới uống không?” Một cảnh sát hỏi.
“Điểm thú vị nằm ở đây.” Sở Thiên Anh đáp. “Khi phát hiện vấn đề trên hóa đơn, chúng tôi lập tức báo cáo chị Lôi Dung. Chị ấy bảo, theo kết quả khám nghiệm tử thi, trong máu Hình Khải Thánh không có cồn.”
“Vậy…” Cảnh sát kia ngớ ra, “Chẳng lẽ là Chu Lập Bình uống?”
“Từ camera ở cửa hàng tiện lợi dưới khu nhà Chu Lập Bình, có thể thấy tối hôm xảy ra án mạng, hắn chỉ mua hai lon bia Yến Kinh chứ không mua Vodka. Vả lại loại Vodka mạnh này cực kì đắt tiền, gần như không thể tìm mua trong nước, người như Chu Lập Bình làm sao mua nổi. Về sau chúng tôi tìm ra chai rượu này trong tủ trang trí ở văn phòng giám đốc viện bảo trợ, vậy rượu là của Hình Khải Thánh, không sai vào đâu được.”
Cả phòng họp im phăng phắc. Hứa Thụy Long trầm ngâm, “Sở Thiên Anh, theo cậu điều này có nghĩa gì?”
Vẫn được ca ngợi là thông minh tài giỏi, Sở Thiên Anh trả lời súc tích và mạch lạc, “Có ba khả năng. Thứ nhất, Chu Lập Bình nói dối, đêm đó Hình Khải Thánh gọi hắn đến viện bảo trợ vì lý do khác chứ không phải vì lão uống rượu không lái xe được. Lúc lên xe, lão có mang theo Vodka, Chu Lập Bình giết lão trên núi Chuột Quét rồi về xe vẩy rượu lên quần áo để trong xe bốc mùi rượu nhằm ngụy tạo chứng cứ. Thứ hai, vẫn là Chu Lập Bình nói dối, trên xe còn người thứ ba, người này uống rượu ở văn phòng giám đốc viện bảo trợ rồi lên xe cùng Hình Khải Thánh. Tuy nhiên chưa rõ người này là ai, xuống xe ở đâu, còn sống hay đã chết. Thứ ba, Hình Khải Thánh nói dối, lão vẩy rượu Vodka lên người mình, giả vờ say để dụ Chu Lập Bình đến viện bảo trợ đưa lão đến núi Chuột Quét…”
Hứa Thụy Long xen ngang, “Vì sao Hình Khải Thánh làm vậy?”
Sở Thiên Anh lắc đầu. “Tôi không biết.”
Phòng họp lại chìm vào yên lặng.
Đỗ Kiến Bình chưa hề lên tiếng suốt từ đầu buổi họp đến giờ. Là tổ trưởng tổ chuyên án, ông biết mình chịu trách nhiệm lớn nhất khi vụ án vẫn rối như mớ bòng bong, nhưng ông chẳng biết làm thế nào khác. Bao nhiêu năm lăn lộn điều tra ở tuyến đầu, ông đã sở hữu giác quan thứ sáu thần kì, hầu như chỉ cần dựa vào trực giác đã phán đoán chính xác nghi phạm có phải hung thủ thật sự không. Song Chu Lập Bình quá khác biệt! Đỗ Kiến Bình có cảm giác muốn bắt hắn chẳng khác gì nửa đêm đi “bắt” sương bằng vợt côn trùng, vừa không thể nhìn thấu đối thủ vừa phải chạy đua với thời gian, vợt vẫn nằm trong tay nhưng làn sương càng lúc càng mỏng, chẳng rõ lúc nào sẽ tan sạch…
Giờ không phải lúc suy nghĩ vẩn vơ. Đỗ Kiến Bình là người chủ trì cuộc họp nên không thể để khoảng lặng kéo dài quá lâu. “Lâm Phượng Xung, cậu báo cáo cho giám đốc biết tình hình truy ngược hành trình chiếc Spica đi.”
Truy ngược hành trình là quá trình cơ quan giao thông sử dụng hệ thống Thiên Nhãn lần ngược lại hành trình của chiếc xe tình nghi trong khoảng thời gian nhất định, từ đó vẽ lại bản đồ lộ trình của xe. Nhận được báo cáo giám định tâm lý mà chuyên gia khoa học hành vi đưa ra sau khi phân tích video thẩm vấn Chu Lập Bình, cảnh sát quyết định truy ngược về hẳn buổi sáng hôm xảy ra án mạng.
Lâm Phượng Xung báo cáo, theo hình ảnh từ camera giám sát tại bãi đỗ xe chung cư Hình Khải Thánh ở, khách sạn Hà Phong, đèn giao thông gần viện bảo trợ, đèn giao thông ở Thanh Thạch Khẩu Đông và tất cả nút giao thông chủ chốt, có thể rút ra lộ trình chiếc Spica vào một số thời điểm trong ngày xảy ra án mạng như sau:
Đúng 9 giờ sáng, Hình Khải Thánh lái xe từ bãi đỗ xe chung cư đến viện bảo trợ.
2 giờ 20 phút chiều, Hình Khải Thánh lái xe ngang qua đèn giao thông tại đầu Nam con đường trước viện bảo trợ, đi một mạch về hướng Nam, đến cổng chính khách sạn Hà Phong lúc 2 giờ 28 phút. Xe dừng tại bãi đỗ sau nhà E.
8 giờ 45 phút tối, chiếc Spica rời khỏi khách sạn Hà Phong. Camera giám sát cho thấy người lái xe vẫn là Hình Khải Thánh.
8 giờ 50 phút tối, chiếc Spica đi vào con đường dẫn vào cổng Tây Nam bệnh viện Ái Tâm, đến 9 giờ đúng mới lái ra khỏi đầu kia đường. Cổng Tây Nam bệnh viện dẫn đến nhà xác, do tập tục nên nhà xác không lắp máy quay, bởi vậy không ai biết vì sao Hình Khải Thánh dừng ở đó tận 10 phút.
9 giờ 5 phút tối, chiếc Spica chạy qua đèn giao thông tại đầu Nam con đường viện bảo trợ, đi về phía Bắc nhưng không ra khỏi đầu Bắc, có lẽ dừng lại trong sân viện bảo trợ.
9 giờ 40 phút, chiếc Spica đi ngang qua đèn giao thông tại đầu Bắc con đường viện bảo trợ, lái tới Thanh Thạch Khấu Đông.
“Xe dừng trong viện bảo trợ gần bốn mươi phút, Hình Khải Thánh đã làm gì trong khoảng thời gian này? Chu Lập Bình nhận được cuộc gọi của Hình Khải Thánh lúc 9 giờ đúng, vậy mấy giờ hắn đến viện bảo trợ?” Hứa Thụy Long đưa ra một loạt câu hỏi.
“Chúng tôi liên hệ với công ty taxi và được một tài xế cho hay, khoảng 9 giờ tối đó, anh ta nhận chở một người đàn ông ở phường Hạ Hà tới cổng viện bảo trợ, lịch sử hành trình của xe cho thấy chuyến đi mất hai mươi phút. Anh ta cũng nhanh chóng nhận ra Chu Lập Bình giữa một đống ảnh chụp. Chu Lập Bình khai khi đến nơi, hắn tới văn phòng tìm Hình Khải Thánh, lão nói đang bận việc, bảo hắn ra xe chờ. Hắn ngồi chơi điện thoại trong xe khoảng hai mươi phút, Hình Khải Thánh lên xe rồi nằm ra ghế sau, yêu cầu hắn lái xe lên núi Chuột Quét.”
“Tôi muốn hỏi một câu về mặt kĩ thuật.” Một cảnh sát lên tiếng, “Hệ thống giám sát không bắt được hình ảnh ghế sau xe à? Nếu được sẽ biết ngay trong xe còn người khác không.”
Lâm Phượng Xung cười chán ngán, “Độ phân giải của hệ thống giám sát có giới hạn. Máy quay bắt được hình chính diện người lái nhưng không lấy được hình ảnh ghế sau nếu trong xe quá tối hoặc không bật đèn. Giả sử Hình Khải Thánh nằm ở ghế sau, thậm chí ngồi ghế phía sau ghế lái và cúi thấp đầu, máy quay cũng không thể bắt được hình do góc độ. Thật ra các cơ quan liên quan đã dùng kĩ thuật tăng độ phân giải và cải thiện chất lượng hình ảnh từ băng ghi hình, song chỉ lờ mờ thấy phía sau Chu Lập Bình đúng là có gì đó, nhưng chẳng rõ có phải người không…”
“Phải chăng ta đã phức tạp hóa một sự việc đơn giản?” Sài Vĩnh Tiến chợt lên tiếng. “Thật ra vụ án này không hề rắc rối. Tổng hợp thông tin được các bên cung cấp, ta dễ dàng nhận thấy trước đây Chu Lập Bình từng quấy rối thậm chí xâm hại tình dục trẻ ở viện bảo trợ và bị Hình Khải Thánh ngăn cản. Vào đêm xảy ra án mạng, Hình Khải Thánh gọi hắn đến để tính sổ, trong lúc nóng nảy đã đe dọa lôi hắn đến đồn cảnh sát. Chu Lập Bình sợ hãi, lừa Hình Khải Thánh lên xe rồi đánh ngất. Tiếp theo, hắn đưa ba đứa trẻ từng bị mình chơi đùa đến và nhốt vào cốp xe, sau đó lái xe lên núi Chuột Quét, giết hại cả bốn rồi ném và đốt xác họ dưới giếng. Như vậy chẳng phải giải thích được mọi việc sao?”
Những lời này có thể chối tai nhưng lại là suy nghĩ của rất nhiều cảnh sát đang có mặt. Với họ, đây chính là sự thật của án mạng trên núi Chuột Quét.
“Tôi vẫn cho rằng không nên kết luận võ đoán như thế.” Lâm Phượng Xung nghiêm nghị đáp. “Anh giải thích nghe thì rất hợp lý, nhưng không có bằng chứng trực tiếp để củng cố lời mình. Vả lại, anh vẫn chưa lý giải được hai việc. Thứ nhất, Chu Lập Bình dùng cách nào để đi từ núi Chuột Quét đến đường Hạnh Vũ trong nửa giờ sau khi gây án. Thứ hai, với kinh nghiệm phạm tội của mình, hắn chắc chắn phải biết mình sẽ bị hệ thống Thiên Nhãn ghi lại hình ảnh đi từ viện bảo trợ lên núi Chuột Quét. Dù xác chết bị đốt cháy nghiêm trọng đến mấy, cảnh sát vẫn sẽ mau chóng xác định được thân phận nạn nhân và dò ra hắn. Mà Chu Lập Bình không bỏ chạy cũng chẳng thèm xóa dấu vết, tất cả những điều này đều rất bất thường. Tôi không bảo loại hắn khỏi vòng nghi vấn, tôi muốn nói đừng buộc tội khi chưa đủ chứng cứ, cũng đừng chắc chắn bản thân mình không sai.”
“Bà Xung” nổi tiếng là người hiền lành, nên những lời nặng nề anh vừa nói làm cả phòng họp xì xào.
Hứa Thụy Long cầm cốc trà lên uống ực một ngụm, nuốt luôn tiếng bàn luận xung quanh, phòng họp thoắt cái nín bặt. Hứa Thụy Long từ tốn nói, “Gần đây các đồng chí đều đã vất vả và cố gắng hết mình. Có thể nói đây là vụ án lớn, việc đạt được nhiều bước đột phá trong thời gian ngắn như vậy là rất đáng ghi nhận. Tranh luận về những điểm nghi vấn của vụ án là điều tốt. Tôi luôn chủ trương khuyến khích các điều tra viên thảo luận chứ đừng thống nhất ý kiến quá sớm, bằng không sẽ phạm phải sai lầm và gây ra án oan… Giờ tôi có hai ý kiến thế này, mời mọi người suy xét.
“Thứ nhất, xét cho cùng đây là vụ án đót xác xóa dấu vết. Xóa dấu vết gì? Chắc chắn không phải dấu vết giết người vì nó rõ mười mươi không thể chối bỏ hay hủy hoại. Vậy cái hung thủ muốn xóa có thể là dấu vết bọn trẻ bị xâm hại tình dục hoặc bị tổn thương. Một vài đồng chí cho rằng dấu vết này nhất định do Chu Lập Bình để lại. Đây là kết luận chủ quan và chưa thỏa đáng. Do đó ta cần tăng cường điều tra các nhân viên viện bảo trợ để tìm ra sự thật.
“Thứ hai, ta đã ‘phá án’ quá nhanh, quá chóng vánh. Các đồng chí đừng tưởng tôi nói đùa, ý tôi là chúng ta chẳng mất bao nhiêu thời gian đã phát hiện Chu Lập Bình dính líu đến vụ án, sau đó vì hẳn là nhân vật đặc biệt nên ngay từ đầu ta quá tập trung vào một mình hắn, từ đó vô tình hành động với mục đích chứng minh hắn là hung thủ. Giờ nhìn lại, tuy thu được một số kết quả, song vẫn tồn tại nhiều bất cập, điển hình là ta dồn bao sức người sức của vẫn chưa tìm ra bằng chứng thép kết luận hắn là hung thủ. Bản thân điều này đã là khúc mắc to lớn. Vậy ta thử đổi hướng tư duy nhé. Giả sử Chu Lập Bình không phải hung thủ, người đáng nghi nhất vụ án này là ai?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai dám trả lời bừa.
“Tôi cho là Hình Khải Thánh.” Một giọng nói vang lên. Mấy chục đôi mắt cùng dồn về Sở Thiên Anh.
Hứa Thụy Long không muốn tỏ ra “ưu ái” vị tướng tài này trước mặt mọi người, chỉ bình thản hỏi, “Lý do?”
“Thứ nhất, tình hình điều tra hiện tại cho thấy, không tính thư kí của Hình Khải Thánh là Trì Phượng Lệ thì các nhân viên viện bảo trợ đều không nghi ngờ Chu Lập Bình có hành vi đồi bại với trẻ em. Lời khai của Trì Phượng Lệ cũng chỉ cho biết Hình Khải Thánh và Chu Lập Bình từng xô xát vì chuyện bọn trẻ, song, cụ thể nguyên nhân xô xát là gì vẫn chưa rõ. Nếu chỉ xét điều kiện để thực hiện hành vi xâm hại trẻ em, Hình Khải Thánh chiếm nhiều ‘ưu thế’ hơn Chu Lập Bình cả về thời gian, địa điểm lẫn sự thuận tiện…”
Tôn Khang ngồi chếch trước mặt Sở Thiên Anh chợt lên tiếng, “Cho phép tôi xen ngang. Lúc tôi thẩm vấn, Trì Phượng Lệ nhấn mạnh Hình Khải Thánh có một đặc điểm là ‘háo sắc’, nhưng cô ta cũng nói lão không hứng thú với mình. Điều này khiến tôi rất ngạc nhiên, vì ngoại hình Trì Phượng Lệ khá hấp dẫn. Nếu Hình Khải Thánh không để ý cô ta, cũng không phải người đồng tính, có khả năng lão là kẻ ái nhi.”
Sở Thiên Anh gật đầu, đưa mắt nhìn Hứa Thụy Long, “Vì vậy, tôi đề nghị Sở Cảnh sát thành phố yêu cầu Sở Cảnh sát tỉnh A hỗ trợ điều tra xem Hình Khải Thánh có từng phạm tội xâm hại tình dục trẻ em không. Tôi chỉ lo vì nhiều nguyên nhân, dù lão có tiền án ở địa phương cũng được che giấu nhờ các mối quan hệ của gia đình.”
“Chấp thuận.” Hứa Thụy Long bảo Lâm Phượng Xung, “Họp xong, cậu làm ngay cho tôi.”
“Thứ hai là vấn đề rượu Vodka.” Sở Thiên Anh nói tiếp, “Tuy đưa ra ba giả thuyết, nhưng cá nhân tôi cho rằng giả thuyết thứ ba có khả năng cao nhất, nghĩa là Hình Khải Thánh nói dối. Bởi giả thuyết thứ nhất quá ấu trĩ, còn giả thuyết thứ hai có sơ hở.
“Đầu tiên ta xét giả thuyết thứ nhất. Dù hung thủ đốt xác nạn nhân, bộ phận pháp y vẫn có thể kiểm tra nồng độ cồn trong máu thi thể. Điều này chắc ít người biết, nhưng Chu Lập Bình chắc chắn biết. Hồi ngồi tù hắn đã đọc nhiều sách về pháp y, có khi còn đọc nhiều hơn đa số người có mặt trong phòng này. Nếu cho rằng chỉ vẩy rượu trong xe là đủ khiến cảnh sát tin Hình Khải Thánh đã uống rượu, thà ngay từ đầu đừng nói dối còn hơn.
“Giả thuyết thứ hai là trong xe có người thứ ba. Mùi rượu vương lại khá nồng chứng tỏ người này ngồi trong xe rất lâu. Ta đều biết người say rượu không thể tự kiểm soát ý thức. Nếu không ngủ say, họ sẽ quờ quạng loạn xạ, để lại vết tích kì lạ ở những vị trí đặc biệt. Khoa học khám nghiệm hiện trường gọi đó là ‘dấu vết khi say’: dấu vân tay ở góc chết chẳng ai sờ đến, dấu giày trên chỗ tựa đầu của ghế ngồi, hoặc vệt vân tay trên bề mặt đồ vật do người say bám vào khi bị lôi kéo. Tuy nhiên trong chiếc Spica không có những dấu vết này. Xin hãy nhớ rằng hung thủ lau chùi vô lăng và tay nắm cửa xe, nhưng không lau các vị trí khác.”
Bài phân tích dài khiến các cảnh sát dự họp hào hứng lắng nghe và xuýt xoa khâm phục.
“Giả sử Chu Lập Bình bị vu oan, e rằng Hình Khải Thánh không thoát khỏi vòng nghi vấn, bởi riêng việc lão không uống rượu nhưng vẫn gọi Chu Lập Bình đến lái xe hộ đã rất đáng nghi.” Sở Thiên Anh tiếp tục trình bày, “Từ đây nảy sinh một vấn đề: Hình Khải Thánh bị sát hại, vậy ai là người giết lão? Chắc chắn lão có đồng bọn, không thì là có chim sẻ đứng sau lưng, vậy đồng bọn hoặc chim sẻ này là ai? Đầu tiên có thể loại trừ Chu Lập Bình, bởi lẽ hai người luôn bất hòa với nhau nên chẳng đời nào lão chọn hắn làm đồng đảng. Hơn nữa, Chu Lập Bình có mặt tại đường Hạnh Vũ nửa tiếng sau cuộc gọi đến 110, do đó hắn không đủ thời gian gây án. Trong số đám bạn của Hình Khải Thánh, kẻ đáng nghi nhất là Trương Xuân Dương.”
Trương Xuân Dương chưa từng bị liệt vào danh sách tình nghi nên rất nhiều cảnh sát đang có mặt đều bất ngờ.
Sở Thiên Anh giới thiệu sơ qua về Trương Xuân Dương, sau đó trình bày tiếp, “Theo thông tin chúng tôi nắm được, Trương Xuân Dương là kẻ mưu mô và tàn nhẫn, thể lực rất tốt, trước kia từng làm huấn luyện viên thể hình. Hắn thích leo núi, rảnh rỗi thường đi men đường núi Chuột Quét lên dãy Tây Sơn nên cực kì quen thuộc đường sá, do đó hắn có thể dễ dàng lên kế hoạch và thực hiện hành vi giết người. Người xung quanh nhận xét Trương Xuân Dương nổi tiếng ‘to gan làm càn, tự cho là mình thông minh’. Hắn lợi dụng quan hệ với Đào Chước Yêu để giúp Hình Khải Thánh kiếm tiền, còn Hình Khải Thánh giúp hắn lén lút lăng nhăng sau lưng Đào Chước Yêu. Hai kẻ này câu kết với nhau làm bao chuyện xấu. Vì chênh lệch địa vị xã hội nên Hình Khải Thánh luôn đóng vai ‘chủ’, Trương Xuân Dương đóng vai ‘tớ’, nhưng thực tế Trương Xuân Dương mới là kẻ giữ vai trò ‘bộ não’. Từ khi án mạng xảy ra, Trương Xuân Dương cũng bặt vô âm tín, điều này vô cùng bất thường.”
Hứa Thụy Long cắt ngang lời anh, “Lần cuối Trương Xuân Dương xuất hiện là khi nào?”
“Chúng tôi đã tiến hành truy vết điện thoại hắn. Điện thoại đang tắt máy, lần cuối liên lạc là hơn 4 giờ chiều ngày xảy ra án mạng.”
Đây là mốc thời điểm cực kì nhạy cảm. Hứa Thụy Long hỏi tiếp, “Hắn liên lạc với ai?”
“Đào Chước Yêu.” Sở Thiên Anh đáp. “Theo nhân viên quét dọn phòng nhớ lại, sáng sớm ngay sau buổi tối xảy ra án mạng, phòng ngủ của Đào Chước Yêu tại tầng bốn nhà E có dấu hiệu nam nữ qua đêm. Đào Chước Yêu từng dẫn hai người đàn ông về đây, một người là vị hôn phu Khương Lỗi, người còn lại là Trương Xuân Dương. Nhưng chúng tôi phát hiện đêm đó Khương Lỗi đi công tác Hồng Kông, không ở đây, nên nhiều khả năng Trương Xuân Dương là người ta cần tìm.
“Đáng chú ý, hơn 7 giờ tối đó, Hình Khải Thánh đến quầy bar đại sảnh để dùng bữa, vừa ăn vừa liên tục nhìn điện thoại, đến khi nhận cuộc gọi vào lúc 8 giờ 10 phút mới vội vàng rời đi. Lịch sử cuộc gọi cho thấy người gọi là Đào Chước Yêu. Chuyện xảy ra sau thời điểm này có thể xem như hai chuyến tàu cao tốc trong đêm, xuất phát từ cùng một ga nhưng đi hai hướng khác nhau, một là Hình Khải Thánh lái chiếc Spica lên núi Chuột Quét, một đi không trở lại; hai là Đào Chước Yêu đặt vé lúc 9 giờ 30 phút để đi Paris…”
“Còn Trương Xuân Dương từ lúc này cũng biệt tăm…” Hứa Thụy Long trầm tư. “Tìm đi! Đào ba tấc đất cũng phải tìm ra người này!”
⚝ ⚝ ⚝
Sau cuộc họp, Hứa Thụy Long gọi nhóm Đỗ Kiến Bình đến văn phòng mình họp riêng, nhắc lại trọng tâm các nhiệm vụ tiếp theo. Đột nhiên ông hỏi Sở Thiên Anh, “Dạo gần đây Lưu Tư Miễu đang làm gì?”
Sở Thiên Anh ngây ra, “Lưu Tư Miễu ạ? Hình như dạo này cô ấy toàn ở Trung tâm Bảo quản vật chứng.”
“Cô ấy bảo Mã Tiếu Trung và Quách Tiểu Phần điều tra vụ núi Chuột Quét phải không?”
“Đâu ạ? Làm gì có chuyện đó.” Sở Thiên Anh cãi vội. “Lưu Tư Miễu biết quy định mà, đã rời ban điều tra sẽ không xen vào vụ án.”
“Cậu đừng có bao che cho cô ấy!” Hứa Thụy Long nói, “Sáng nay Trại giam Số 1 gọi cho tôi, bảo chiều qua Mã Tiếu Trung và Quách Tiểu Phần đến chỗ họ hỏi về hồi Chu Lập Bình ở trong tù. Nếu không có Lưu Tư Miễu làm chỗ dựa, Mã Tiếu Trung dám làm thế sao?”
“Chắc Quách Tiểu Phần muốn nhân vụ án này viết bài chuyên đề về nhân vật, nhờ Mã Tiếu Trung mở đường.” Sở Thiên Anh trả lời. “Anh biết mà, cứ có chuyện là phóng viên lại đi bới móc quá khứ.”
“Vấn đề là Quách Tiểu Phần đã nghỉ việc tại tòa soạn, cậu không biết à?” Hứa Thụy Long trừng mắt với Sở Thiên Anh, “Họp xong cậu gọi cho Mã Tiếu Trung, bảo phải biết chừng biết mực.” Ông quay sang hỏi Đỗ Kiến Bình, “Sao Đào Chước Yêu chưa về nước?”
Đỗ Kiến Bình đáp, “Chúng tôi đã nhờ Sở Cảnh sát Paris và Đại sứ quán tại Pháp nhanh chóng tìm và giục cô ta về nước…”
Thấy Đỗ Kiến Bình ngập ngừng, Hứa Thụy Long sốt ruột, “Có khó khăn gì anh cứ nói.”
Đỗ Kiến Bình dè dặt, “Tôi nghe nói Quỹ từ thiện Ái Tâm đánh tiếng với bên trên…”
“Bậy bạ!” Hứa Thụy Long nổi cáu, “Bên trên gì? Bên trên nào? Bây giờ ‘làm theo pháp luật’ chính là bên trên! Không có luật ngầm, không có giao dịch riêng, tất cả đều phải chính đáng, rõ ràng. Anh làm đúng pháp luật thì quốc gia bảo vệ anh, anh vi phạm pháp luật thì ông trời cũng không bao che được cho anh, đơn giản thế thôi!”
Đỗ Kiến Bình gật đầu vâng dạ.
“Đỗ Kiến Bình này.” Hứa Thụy Long định cho thêm một bài, cuối cùng lại thôi. “Đừng để càng làm lâu năm càng nhát gan. Anh cũng thuộc hàng lão làng trong ngành, không thể hơi tí lại sợ sệt. Phải khắc sâu trong lòng rằng lợi ích của nhân dân là trên hết.”
Rời văn phòng giám đốc, Sở Thiên Anh gọi điện truyền đạt lời cảnh cáo của Hứa Thụy Long cho Mã Tiếu Trung, đồng thời nhờ anh ta chuyển lời cảm ơn đến Hô Diên Vân, ngoài ra nói rõ Quỹ từ thiện Ái Tâm dẫu có “đánh tiếng” cũng vô nghĩa.
Cúp điện thoại, Mã Tiếu Trung chớp đôi mắt híp, nói với những người đang ngồi trong phòng, “Cuộc gọi vừa rồi của Sở Thiên Anh có nội dung phong phú lắm đấy!”
Lúc xem hóa đơn bữa tối của Hình Khải Thánh tại quầy bar khách sạn Hà Phong và phát hiện tối đó lão không uống rượu, Hô Diên Vân đã báo lại ngay cho Lưu Tư Miễu cả chuyện này lẫn kết quả “khám xét” tầng bốn nhà E cùng Lý Chí Dũng. Tuy căm ghét Hô Diên Vân, nhưng Lưu Tư Miễu buộc phải thừa nhận người này rất giỏi suy luận. Ngoài ra cô cũng cho rằng hành vi của Đào Chước Yêu và Trương Xuân Dương vào đêm xảy ra án mạng rất đáng nghi, bèn chỉ đạo Sở Thiên Anh khi tham gia họp phải đưa tờ hóa đơn ra làm bằng chứng, đồng thời khéo léo chuyển hướng điều tra sang Đào Chước Yêu và Trương Xuân Dương.
Lúc này, Quách Tiểu Phần, Mã Tiếu Trung và Lý Chí Dũng đang ở nhà Hô Diên Vân, trao đổi với nhau tình hình điều tra mấy ngày nay. Khi Mã Tiếu Trung thuật lại những điều Sở Thiên Anh vừa nói, Quách Tiểu Phần không khỏi bật cười. “Hứa Thụy Long đang giơ cao đánh khẽ đấy, ‘biết chừng biết mực’ tức là bật đèn xanh cho chúng ta rồi.”
“Và ông ấy cũng muốn ám chỉ cho Đỗ Kiến Bình biết vụ án này không chỉ có mình anh ta điều tra, từ đó đốc thúc anh ta tăng tốc.” Hô Diên Vân nhìn sang Lý Chí Dũng, “Tôi không hiểu lắm, hôm chúng ta đến khách sạn Hà Phong, Đậu nói Hình Khải Hiền đã ‘đánh tiếng với bên trên’, Liêu cũng bảo bọn họ ‘có chỗ dựa vững chắc’, nghe như thể Quỹ từ thiện Ái Tâm đang núp bóng cái ô to lắm, sao Hứa Thụy Long lại cho rằng không hề có chuyện này?”
Lý Chí Dũng cười. “Hô Diên Vân này, cậu vào sở thú chắc từng xem núi khỉ rồi nhỉ. Một cái lồng lớn nhốt cả trăm cả ngàn con khỉ nhảy nhót qua lại, già trẻ lớn bé đực cái có hết. Chúng ăn uống, chơi đùa, thưởng phạt và đặt ra cấp bậc theo quy tắc của mình…
“Quỹ từ thiện Ái Tâm chẳng khác nào bầy khỉ tự nhốt mình trong núi khỉ. Bọn họ tạo ra hệ thống rồi tự mua vui trong đó, mặc kệ và bài xích người ngoài, thậm chí cả thế giới bên ngoài. Bản thân hệ thống này được xây dựng và duy trì nhờ nhiều mối quan hệ, nên họ tưởng mọi việc trên đời đều có thể giải quyết bằng quan hệ. Hễ xảy ra vấn đề, họ không tự mình xử lý mà sẽ nhờ vả người quen, tìm được mối quen hay không, giải quyết được hay không cũng vậy, tóm lại cuối cùng họ luôn nói như thể chuyện đã thu xếp đâu vào đấy. Họ lừa gạt lẫn nhau nhưng lại tin sái cổ lời người khác nói, ngày ngày sống trong vô số lời dối trá nhưng vẫn vui vẻ hạnh phúc. Không ai được dỡ cái lồng của họ ra dù muốn tốt cho họ đi chăng nữa. Kẻ nào dám dỡ ra, họ sẽ liều mạng với kẻ đó. Tất nhiên do bị nuôi nhốt lâu ngày nên họ không có sức chiến đấu, chỉ biết gào thét khóc lóc suông…”
“Người như họ làm sao tồn tại lâu dài trong xã hội được?”
“Vấn đề là ở chỗ đó. Một quần thể như vậy chẳng những sống được mà còn sống tốt, có thể dễ dàng loại bỏ những đối thủ cạnh tranh tuy ưu tú nhưng ô dù không đủ to.” Lý Chí Dũng cười nhạt, “Lấy ví dụ ngành quan hệ công chúng nhé, nhân viên các công ty như Blue Focus hay Ogilvy thường làm việc như điên 24/7, không ngủ không nghỉ, giành đơn giật khách như cướp đồ ăn trong nạn đói. Công ty Minh Di thì sao, hôm đến đó cậu cũng thấy rồi đấy, giờ làm việc chẳng có mấy người, đa số nhân viên đi làm toàn chơi điện tử, tan làm đi hát karaoke, hết ăn lại chơi. Nhưng chỉ cần Minh Di chúng tôi lấy danh nghĩa Quỹ từ thiện Ái Tâm ra, cả đống công ty đều tranh nhau tìm đến, tới nỗi bọn tôi còn phải chọn lựa…”
“Tại sao?” Mã Tiếu Trung tò mò.
“Vì chúng tôi là đơn vị trực thuộc Quỹ từ thiện Ái Tâm, mà quỹ này có ‘quyền được giảm thuế’…”
“Đáng lẽ các đơn vị từ thiện phải được nhà nước miễn hẳn thuế chứ? Sao lại có ‘quyền được giảm thuế ở đây?” Quách Tiểu Phần ngạc nhiên.
“Đa số các doanh nghiệp quyên góp cho tổ chức từ thiện chỉ đơn giản vì muốn làm việc công ích, nhưng một vài doanh nghiệp làm vậy để giảm thuế. Chính sách của nhà nước nêu rõ, nếu doanh nghiệp quyên góp số tiền nhất định cho tổ chức từ thiện sẽ được giảm thuế theo tỉ lệ tương ứng. Tuy nhiên, không phải quyên góp cho bất cứ ai cũng được giảm thuế, vì các tổ chức từ thiện tư nhân không có quyền này. Quỹ từ thiện Ái Tâm lại khác, dù là tư nhân nhưng sau lưng có cây cao bóng cả, nên mới có ‘quyền được giảm thuế…”
“Nói trắng ra là lũ hèn mạt!” Mã Tiếu Trung chửi, “Làm ăn đàng hoàng cần quái gì giảm thuế kiểu đấy?!”
“Chuyện này anh không hiểu rồi.” Lý Chí Dũng đáp. “Trong Quỹ từ thiện Ái Tâm và đơn vị trực thuộc, mấy ai không có gia thế? Anh quyên tiền tức là nuôi sống bọn chúng. Đôi khi cho thú cưng ăn ngon còn dễ lấy lòng người chủ hơn trực tiếp nịnh nọt họ, vậy nên các doanh nghiệp mới tranh nhau bợ đỡ chúng tôi, dựa vào chúng tôi để bắc quan hệ với bên trên.”
Nghe đến đây, Hô Diên Vân không khỏi thở dài.
“Mấy năm gần đây nước ta ngày càng đẩy mạnh chống tham nhũng, tuy bị dồn vào đường cùng nhưng bọn chúng vẫn ôm nhau sống ngày nào hay ngày đó.” Lý Chí Dũng lại nói, “Hôm chúng ta đến nhà khách Yến Triệu tìm Tôn Tĩnh Hoa, cậu Hô Diên Vân còn thắc mắc thời nào rồi vẫn ghi chép danh sách đăng kí ra sổ, nhớ không? Vì bộ phận phụ trách hội trường của nhà khách kiểu này cũng là ‘núi khỉ’ mà tôi nói đấy. Với họ, việc đáng sợ nhất là phải tiến hóa, chỉ cần hiện trạng được duy trì và không ảnh hưởng việc ăn chơi nhảy múa, họ có vắt vẻo trên cây thêm vạn năm nữa cũng được.”
Quách Tiểu Phần nói khẽ, “Không tưởng tượng nổi thế kì 21 rồi vẫn còn tồn tại loại người này…”
Lý Chí Dũng nặng nề đáp, “Trước kia tôi làm cảnh sát chỉ toàn thấy cái ác hiển hiện bên ngoài, đến khi cởi cảnh phục rồi mới phát hiện cái ác tiềm ẩn bên trong. Cái lộ ra thì ăn thịt người, cái ẩn giấu nuốt đến tận xương, chẳng biết cái nào tồi tệ hơn…”
“Sau đó anh và Hô Diên Vân không đến Yến Triệu nữa à?”
“Có đến, nhưng nhân viên ở đó kiên quyết không cho gặp nếu không hẹn trước, chúng tôi đành đặt hẹn ngày kia.” Lý Chí Dũng bất lực. “À phải rồi, cô và Mã Tiếu Trung đi tìm Phòng Mai chưa?”
“Sáng hôm qua đi rồi, tiếc là không gặp được vì cô ấy đi công tác Thượng Hải, tuần sau mới về. Chúng tôi đổi sang đến Trại giam Số 1 thành phố tìm hiểu về Chu Lập Bình hồi ngồi tù.”
Người tiếp đón Quách Tiểu Phần và Mã Tiếu Trung là ông Phùng, quản giáo khu 16 Trại giam Số 1 thành phố. Ông Phùng có gương mặt dài khó tả, nói đã chậm còn thích ngâm nga, được mỗi cái trình bày mạch lạc. Ông ta kể, Chu Lập Bình chưa đủ 18 ở thời điểm gây án nên bị tạm giam ở trại cải tạo trẻ vị thành niên. Đến khi kết án hắn đã qua 18 tuổi nên được chuyển sang Trại giam Số 1 và ở đó suốt tám năm.
Trong trại giam cũng phân chia cấp bậc. Tội phạm cưỡng hiếp là bọn le ve, tội phạm giết người mới là kẻ nằm ở đỉnh tháp. Tù nhân nghe phong thanh Chu Lập Bình là sát nhân hàng loạt nên chẳng ai dám chọc đến. Tuy hắn còn trẻ, nhưng theo quy định xưng hô, các phạm nhân khác phải gọi hắn là “ông Bình”.
Khi “ông Bình” mới đến, quản giáo trại giam phải họp riêng để bàn xem nên sắp xếp cho hắn làm việc gì. Không thể để phạm nhân có “mức độ bạo lực cực cao” tiếp xúc với các loại dụng cụ. Nấu cơm trong bếp cần dùng dao, loại. Cắt cây tỉa cành cần kéo làm vườn, loại. Đào đường xới đất cần dùng cuốc xẻng, loại ngay và luôn… Nhưng cũng không thể để hắn ngồi không, rảnh rỗi sinh nông nổi. Sau cùng họ quyết định cho hắn quản lý thư viện. Ai ngờ chưa đầy một tháng, thư viện đã có diện mạo hoàn toàn mới. Ông Phùng kể:
“Hằng ngày, Chu Lập Bình lau chùi bàn ghế và kệ sách sạch bóng, quyển sách nào cũ nát đều được sửa lại và bọc bìa kĩ càng. Hắn còn xin cài phần mềm quản lý thư viện để quản lý việc cho mượn sách. Nhìn hắn ngày ngày vùi đầu dán mã vạch từng quyển sách, rồi quét mã nhập vào máy tính, chẳng ai ngờ hắn giết nhiều người thế.”
Theo ông Phùng, Chu Lập Bình thuộc loại phạm nhân dễ trông coi nhất: không lười biếng, không gây chuyện, thuộc lòng và thi hành tốt kỉ luật trại giam, thậm chí còn làm tốt hơn yêu cầu của quản giáo. Nhưng hắn có một điểm đặc biệt. Nói thẳng ra, trại giam như cái hũ kín nhốt đủ loại côn trùng độc, tuy có người trông coi, nhưng không cẩn thận vẫn xảy ra xô xát, sứt đầu mẻ trán chết người như chơi. Vậy nên các phạm nhân luôn âm thầm chia bè kết phái để tự bảo vệ mình. Chỉ có Chu Lập Bình là ngoại lệ. Hắn cực kì độc lập, như lời ông Phùng thì hắn “hơi kiêu ngạo và coi thường những phạm nhân khác”. Suốt tám năm trong tù, hắn không kết bạn với ai, kẻ nào nhận hắn làm đại ca, hắn mặc kệ, tên trùm nào muốn lôi kéo, hắn chẳng đếm xỉa. Phạm nhân khác dám xử sự như hắn chắc chắn đã bị “dạy dỗ” từ lâu, nhưng hắn là “tội phạm giết người hàng loạt”, chẳng kẻ nào sống trong trại dám nhận mình tàn bạo hơn hắn, đại ca trong tù hung hăng đến mấy cũng phải tránh xa hắn.
“Bình thường Chu Lập Bình rất ít nói, cứ trầm ngâm suốt, rảnh rỗi lại đọc sách và tập luyện. Hắn thường hít đất, chạy tại chỗ, hít xà bằng thanh ngang giường tầng trong phòng giam nên cơ thể săn chắc rắn rỏi.” Ông Phùng kể tiếp. “Cuộc sống trong trại giam đâu chỉ có ăn, ngủ và lao động cải tạo như người ta tưởng tượng. Với mong muốn giúp phạm nhân hòa nhập xã hội sau khi ra tù, chúng tôi sắp xếp rất nhiều nội dung học tập và rèn luyện, phần lớn giáo viên cũng là tù nhân. Hắn đăng kí nhiều môn, học hành rất chăm chỉ. Đặc biệt ở môn sửa chữa xe hơi và bảo trì đồ điện, hắn tiến bộ cực nhanh và còn giỏi hơn thầy, về sau cán bộ quản giáo chúng tôi toàn nhờ hắn sửa xe và đồ điện trong nhà, cái gì hắn cũng sửa được. Lâu dần mọi người không còn cảnh giác với hắn như trước. Ai ngờ đến năm thứ năm thì hắn gây chuyện lớn.”
Có một phạm nhân là “anh Hắc”, vào tù vì tội cướp giật và cưỡng hiếp. Với loại ác ôn phạm hai tội cùng lúc, các phạm nhân khác thường không dám hành hạ như vẫn làm với tội phạm cưỡng hiếp. Tên này đã không biết hối lỗi lại còn suốt ngày khoe khoang mình đã cưỡng hiếp bao nhiêu bé gái, còn miêu tả sinh động những cô bé đó chảy máu và kêu khóc ra sao… Một vài phạm nhân báo cáo với cán bộ quản giáo nên Hắc bị giam riêng vài ngày, đến khi được thả, gã lại tiếp tục ba hoa. Một ngày nọ ở sân tập, khi gã đang kể lại chiến tích huy hoàng của mình cho đám khán giả trung thành, Chu Lập Bình vốn đang sửa hàng rào thì tự nhiên đi tới. Theo các phạm nhân khác nhớ lại, dáng đi và vẻ mặt của hắn rất bình thường, giống như vô tình đi ngang qua, nhưng đúng vào lúc hắn đến trước mặt Hắc, một thứ gì đó thình lình lộ ra khỏi tay hắn. Nhanh như chớp, hắn đâm mạnh mấy nhát vào tinh hoàn của Hắc, rồi bình thản bỏ đi.
Thấy Hắc vừa ôm vùng kín chảy máu đâm đìa vừa lăn lộn kêu gào trên mặt đất, vài phạm nhân đứng quanh đó nôn thốc nôn tháo, một số người còn trẻ thì sợ đến nỗi sụp xuống òa khóc…
Tuy cán bộ quản giáo không tận mắt chứng kiến, nhưng sau khi biết chuyện, họ sực nhận ra Chu Lập Bình vẫn là Chu Lập Bình. Hắn ra tay nhanh chóng, thủ đoạn hiểm độc, cách thức tàn bạo. Hắn vẫn là tên sát nhân biến thái vô nhân đạo của ngày xưa.
Kết quả điều tra cho thấy hung khí trong tay Chu Lập Bình là một cây đinh dài được nhổ từ hàng rào. Hắn bị còng chân giam vào buồng riêng. Vài ngày sau hắn bắt đầu tuyệt thực, nhưng trong trại giam, làm vậy chỉ dẫn đến hình phạt nghiêm khắc hơn…
“Sau đó thì sao?” Hô Diên Vân sốt sắng hỏi.
“Cậu không đoán được ai cứu hắn đâu.” Quách Tiểu Phần nói.
“Ai?”
“Lâm Hương Minh.”
“Lâm Hương Minh?!” Hô Diên Vân sửng sốt.
“Ừ, Lâm Hương Minh.” Quách Tiểu Phần đáp. “Hồi ấy cậu ta vừa về nước và bắt đầu ‘Kế hoạch phỏng vấn người có nhân cách biến thái’ đầu tiên trên toàn quốc. Theo đó, cậu ta sẽ phỏng vấn những trọng phạm giết người hiện bị bắt giữ, nhằm hiểu rõ đặc điểm của loại tội phạm này trong nước. Trước kia cậu ta từng tham gia điều tra vụ án của Chu Lập Bình, có thể xem là nhân tố trực tiếp giúp hắn được giảm nhẹ hình phạt, nhưng từ khi hắn bị bắt, cậu ta chưa từng gặp riêng hắn. Nghe nói sau sự việc trên, cậu ta đã đến nói chuyện với hắn.”
Hô Diên Vân trợn tròn mắt, thở gấp, “Phía trại giam có lưu lại ghi chép cuộc trò chuyện không?”
“Không.” Quách Tiểu Phần lắc đầu. “Kế hoạch của Lâm Hương Minh được đăng kí dưới dạng công trình nghiên cứu trọng điểm quốc gia và được tài trợ nên có tính bảo mật. Cuộc gặp giữa cậu ta và Chu Lập Bình được tiến hành riêng, không lưu lại bất cứ văn bản, hình ảnh hay video nào.”
Hô Diên Vân thất vọng tràn trề.
“Theo ông Phùng, cuộc phỏng vấn kéo dài hơn hai tiếng. Sau đó không lâu, Lâm Hương Minh đưa ra báo cáo giám định tâm thần của Chu Lập Bình, nêu rõ việc hấn tấn công Hắc chỉ là hành vi bộc phát do rối loạn tâm thần gián đoạn, được miễn trừ trách nhiệm trước pháp luật. Lâm Hương Minh rất có uy tín trong lĩnh vực này, lại là người được Hứa Thụy Long xem trọng và mời về từ nước ngoài, bởi vậy phía trại giam rất nể mặt cậu ta, lập tức thả Chu Lập Bình ra khỏi buồng giam riêng.” Quách Tiểu Phần kể. “Sau khi được thả, Chu Lập Bình đã có thay đổi rất lớn về mặt tinh thần.”
Bất mãn khi biết Lâm Hương Minh lại cứu Chu Lập Bình, Lý Chí Dũng càu nhàu, “Có phải hắn đắc ý lắm không?”
“Không hề.” Quách Tiểu Phần đáp. “Ông Phùng nói kể từ ngày đó cho đến khi ra tù, Chu Lập Bình vẫn chăm chỉ lao động, tích cực cải tạo, nói chung hành động không có gì thay đổi. Tuy nhiên, trước kia hắn luôn toát ra vẻ tuyệt vọng, lạnh lùng và hoang mang, sau buổi gặp với Lâm Hương Minh, đôi mắt hắn đã ánh lên tia sáng, thỉnh thoảng còn lộ nét cười. Đây là điều chưa từng xảy ra suốt năm năm trước đó.”
Lý Chí Dũng nhăn nhó khó hiểu.
Hô Diên Vân lững thững đến bên bàn sách, lật tấm kính trên mặt bàn lấy ra tấm hình đã ố vàng. Đó là ảnh lưu niệm cậu ta chụp cùng nhóm bạn thân khi đi du lịch Thanh Đảo thời cấp ba. Bên bờ biển mây mù giăng kín, một nhóm học sinh liều lĩnh ngồi trên vách đá cheo leo, ai cũng cười rạng rỡ. Chỉ có cậu trai tuấn tú ngồi cạnh Hô Diên Vân là khác. Cậu ta cũng mỉm cười, nhưng nụ cười toát lên vẻ sầu muộn…
“Hô Diên Vân, sao vậy?” Quách Tiểu Phần khẽ hỏi.
Đứng lặng hồi lâu, Hô Diên Vân thở dài, “Cô không để ý sao? Cứ mỗi lần Lâm Hương Minh xuất hiện dù chỉ thoáng qua, vụ án nào cũng có kết cục ngoài dự liệu.”
Thấy Chu Lập Bình cải tạo tốt nên đến năm thứ tám, trại giam nhiều lần xin giảm án cho hắn và được tòa án nhân dân trung cấp của thành phố thông qua, vậy là hắn được thả trước thời hạn. Điều này đã dấy lên những luồng ý kiến trái chiều, bởi loạt án giết người ở Tây Giao còn trong thời hạn truy tố, cảnh sát khu vực vẫn đang tiếp tục cố gắng điều tra. Nhưng tám năm trôi qua, họ chưa phát hiện ra bằng chứng Chu Lập Bình giết ai khác ngoài Phòng Chí Phong, nên đành thả hắn.
Lúc ra tù, Chu Lập Bình không xúc động như người ta tưởng, cũng chẳng có khung cảnh lâm li bi đát nào. Hắn hết sức bình thản làm thủ tục và thay bộ quần áo mới ông Phùng mua cho, rồi rời khỏi nơi đã giam giữ mình tám năm. Ngày bị bắt, hắn tay không vào tù. Ngày được thả, hắn có trong túi quần tờ giấy mãn hạn tù và tấm thẻ ngân hàng. Trại giam đã chuyển vào thẻ số tiền hắn kiếm được nhờ lao động cải tạo.
“Chẳng ai đến đón. Tôi đưa hắn ra cổng, hắn cứ thế mà đi.” Ông Phùng nói.
Quách Tiểu Phần kể xong, cả căn phòng không một tiếng động. Hô Diên Vân vẫn đau đáu nhìn tấm ảnh cũ như thể đang đắm mình trong kí ức xưa.
Ngoài cửa sổ, gió thu rít gào. Mấy cây dương cao lớn trong sân lắc lư chao đảo làm làm lá vàng rụng lả tả, tạo cảm giác giữa không trung có vô số dòng nước xiết chảy cuồn cuộn…
“Này, Hô Diên Vân…” Quách Tiểu Phần gọi, “Tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
Hô Diên Vân không đáp.
“Theo kế hoạch đã bàn, tôi và Hô Diên Vân cần tìm cô gái tóc dài quen biết Chu Lập Bình.” Lý Chí Dũng nhìn sang Mã Tiếu Trung. Trước đó, chính Mã Tiếu Trung đã vỗ ngực đảm bảo mình có thể lấy được thông tin liên hệ của cô gái kia thông qua La.
Mã Tiếu Trung chửi rủa, “Cái cậu La này, chẳng biết chết giẫm ở xó nào mà tìm mãi không thấy. Thôi thế này đi, để tôi và Quách Tiểu Phần lo chuyện này, lát nữa tôi đến chi nhánh công ty Viên Mãn ép quản lý giao cậu La ra!”
“Không cần gấp đâu.” Hô Diên Vân thong thả cất tiếng. “Việc cấp thiết lúc này là tiếp cận nhóm quản lý cấp cao của Quỹ từ thiện Ái Tâm để tìm hiểu thêm thông tin… Đến tận bây giờ, tôi vẫn cảm thấy cả chúng ta và cảnh sát đều mới luẩn quẩn ở bề nổi vụ án chứ chưa mò được tới đáy. Ta nên thay đổi phương hướng điều tra, tập trung vào Quỹ từ thiện Ái Tâm, vào Đào Chước Yêu, Trương Xuân Dương và Hình Khải Thánh. Vì rất có khả năng Chu Lập Bình chỉ là người lên xe giữa đường, không hề liên quan đến nơi chiếc xe khởi hành…”
Lý Chí Dũng thở dài, “Thế thì khó đấy, văn phòng ở khách sạn Hà Phong đã như một vương quốc riêng bất khả xâm phạm, huống chi là tầng lớp lãnh đạo cấp cao của Quỹ từ thiện Ái Tâm. Trong công ty Minh Di, chắc chỉ có mình Trịnh Quý tiếp xúc với họ, nhưng đừng mơ nhờ anh ta thăm dò, vì làm thế chẳng khác nào bảo anh ta tự đập bát cơm của mình.”
Đúng lúc này, điện thoại Lý Chí Dũng đổ chuông. Anh nhấc máy nghe, sắc mặt dần trở nên khó coi. Cúp máy, anh thở dài, “Tôi phải ra ngoài một chuyến.”
“Sao thế?” Hô Diên Vân hỏi.
“Trung tâm Bảo hiểm xã hội gọi, nói là đơn đăng kí của mẹ tôi cần phải nộp kèm bản sao hai mặt căn cước công dân. Bây giờ tôi phải về nhà lấy căn cước của mẹ để đi photo rồi nộp.”
“Sao lần trước bọn họ không nói luôn?” Hô Diên Vân hơi cáu.
“Ai biết, họ chẳng nói lý do, chỉ bảo tôi nộp ngay.” Lý Chí Dũng cười mệt mỏi, quay gót bỏ đi.
Bàn bạc suốt buổi sáng, lúc này ai nấy đều đói meo. Hô Diên Vân vào bếp nấu mì ăn liền rồi bưng nồi ra cho cả bọn cùng ăn. Có lẽ tại nhắc đến Lâm Hương Minh nên ai cũng thấy nặng nề, chỉ lặng lẽ ngồi ăn. Mã Tiếu Trung rất sợ yên tĩnh, cố tình gợi chuyện để nói.
“Hô Diên Vân này, cậu với Lưu Tư Miễu thế nào rồi?”
Hô Diên Vân giật mình, “Tôi và cô ấy… thế nào là sao?”
“Còn giả vờ giả vịt!” Mã Tiếu Trung cười hì hì, “Cậu tưởng bọn tôi không biết cậu thật lòng thích ai suốt bao năm qua à?”
“Vớ vẩn.” Hô Diên Vân đỏ mặt.
“Vớ vẩn cái gì, hễ Lưu Tư Miễu gặp chuyện là cậu lại vọt tới dù xa xôi cách trở đến mấy. Tâm tư ấy cậu giấu nổi ai?” Anh ta huých cùi chỏ vào Quách Tiểu Phần, “Cô thấy anh nói đúng không?”
Quách Tiểu Phần liếc Hô Diên Vân, cúi đầu ăn tiếp.
Hô Diên Vân ấp úng, “Tôi chỉ sợ ngộ nhỡ Lưu Tư Miễu gặp chuyện, Lâm Hương Minh mà về thì tôi không biết ăn nói sao thôi.”
Mã Tiếu Trung đập đũa lên bàn, giơ ngón tay cái lên, “Có nghĩa khí! Ngàn dặm đưa chị dâu, Quan Vân Trường đương đại, nhưng nhớ đừng đưa người ta lên giường mình là được!”
Hô Diên Vân lặng thinh.
Thấy Hô Diên Vân chịu thua, Mã Tiếu Trung cười toe toét, vỗ vai cậu ta, “Đừng để bụng nhé, chú em làm gì chẳng giỏi hơn tôi, chỉ thua mỗi hai điều. Thứ nhất là không đẹp trai bằng, thứ hai là không thẳng thắn bằng. Ví dụ tôi thích Quách Tiểu Phần nhé, tôi sẽ bày tỏ thẳng với cô ấy rồi cố hết sức theo đuổi, thành công thì cô ấy thuộc về tôi, thất bại thì do cô ấy không may mắn có được tôi. Từ ngày Lâm Hương Minh biến mất, chớp mắt đã qua ba năm, góa phụ cũng tái hôn được rồi. Chú em định để Lưu Tư Miễu làm hòn vọng phu mãi à?”
“Ôi chà, đúng thế còn gì, chớp mắt đã ba năm…” Quách Tiểu Phần rầu rĩ. “Nhóm mình càng ngày càng khó tụ họp đông đủ.”
“Phải đấy!” Mã Tiếu Trung cũng không khỏi cảm khái, “Nhớ cái thời chúng ta cùng tổ chuyên án quá.”
Quách Tiểu Phần nhìn ra cửa sổ, thủ thỉ, “Tôi còn nhớ tổ chuyên án được lập ngay bên ngoài quán mì bò nằm gần cửa Bắc của Đại học Cảnh sát. Ngày hôm đó, sau khi kết thúc buổi tọa đàm với sinh viên về phác họa đặc điểm tội phạm, Lâm Hương Minh vừa ra khỏi cửa đã bị ông Long và ông Đa ngồi dự thính túm ngay đi… Cậu ta gọi thêm cả tôi, chị Lôi Dung và Lưu Tư Miễu tới quán mì đó, vừa ăn vừa phân công, sau đó lái xe đưa chúng tôi đi đón Hô Diên Vân. Hô Diên Vân uống say khướt, còn nôn thốc nôn tháo ra đất…”
Hô Diên Vân ngượng ngùng, chợt nhận thấy vẻ mặt và giọng điệu của Quách Tiểu Phần hơi kì lạ, “Cô làm sao vậy?”
Quách Tiểu Phần đứng lên, “Không sao… Mọi người ăn xong rồi nhỉ, để tôi rửa bát.” Cô để bát đũa vào nồi rồi mang vào bếp. Nghe tiếng nước chảy ào ào, Hô Diên Vân và Mã Tiếu Trung nhìn nhau.
“Có phải bị ai bắt nạt không?” Hô Diên Vân hỏi Mã Tiếu Trung.
“Cậu đi hỏi khắp đất Bắc Kinh xem kẻ nào ăn gan hùm mật gấu mà dám bắt nạt người tôi thích?” Mã Tiếu Trung làm mặt dữ tợn. “Có điều gần đây cô ấy hơi bất thường. Trước kia lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ, đi phỏng vấn toàn chen thật lực lên trước, tay trái cầm máy ảnh tay phải cầm bút ghi âm, cực kì hăng hái. Giờ lại thành Lâm Đại Ngọc đa sầu đa cảm…”
“Hay là do mất việc làm?”
“Cũng có thể… Mà tôi nghe nói hơn nửa năm nay cô ấy chuyển nhà xoành xoạch, đến con mèo hay nuôi cũng đem cho, hình như còn ngủ qua đêm trên ghế đá công viên. Tôi hỏi có chuyện gì, cô ấy không nói.”
Hô Diên Vân ngây cả người. Đúng lúc này chuông điện thoại reo, cậu ta bắt máy, nghe thấy giọng Lý Chí Dũng, “Tôi xong việc bên Trung tâm Bảo hiểm xã hội rồi, có điều không sang chỗ cậu được.”
“Sao thế?”
“Trịnh Quý vừa gọi điện bảo tôi về công ty ngay, nghe giọng gấp lắm, chẳng biết có chuyện gì.”
“Được rồi, có tin gì anh báo ngay cho tôi!”
Lý Chí Dũng cúp máy rồi lái xe tới Nhuận Đường. Vào tòa D, đến văn phòng tổng giám đốc, anh thấy Trịnh Quý chọc ngón trỏ lên màn hình điện thoại như đang chơi game, nhưng mặt mũi còn cau có hơn người bị phá sản.
“Sếp, anh tìm tôi à?” Lý Chí Dũng hỏi.
“Lý Chí Dũng, từ khi anh đến công ty, tôi không đối xử tệ bạc với anh đúng không?” Cặp mắt to và hơi sưng của Trịnh Quý trợn lên. “Sao anh lại chơi tôi một vố vậy?”
Lý Chí Dũng ngơ ngác, “Anh nói gì thế?”
“Có phải anh dẫn Hô Diên Vân đến nhà E khách sạn Hà Phong không?” Hai má và bọng mắt của Trịnh Quý run bần bật, trông như con chó sa bì lúc tức giận. Anh ta gào lên, “Tay Đậu báo cho Hình Khải Hiền và Thôi Văn Đào biết, thế là bọn họ tức tốc tìm Liêu hỏi chuyện. Anh cũng biết Liêu chỉ là cái khiên giấy, nhìn thì giống khiên trong tay Captain America nhưng chọc phát rách ngay. Anh ta khai sạch chuyện của anh và Hô Diên Vân, làm Hình Khải Hiền và Thôi Văn Đào gọi tôi sang mắng như tát nước. May tôi phản ứng nhanh lại giỏi cãi, thề thốt khẳng định Hô Diên Vân là nhân viên mới trong công ty nên mới thoát. Nếu mấy người họ biết sự thật, chắc chắn họ sẽ cho rằng tôi ăn cây táo rào cây sung, thông đồng với cảnh sát để điều tra quỹ. Rủi như họ thẳng thừng cắt đứt quan hệ giữa quỹ và công ty, tôi mất đi cây cao để dựa là sẽ lăn quay ra cháy nắng giữa mùa đông đấy, anh tin không?!”
Lý Chí Dũng trân tr