← Quay lại trang sách

Chương 7

Chịu áp lực từ cả phía cảnh sát lẫn nội bộ Quỹ từ thiện Ái Tâm, Đào Chước Yêu rốt cuộc cũng phải bay từ Paris về nước. Vừa xuống máy bay, cô ta đã bị thành viên tổ chuyên án đưa thẳng đến Sở Cảnh sát thành phố để thẩm vấn đột xuất.

Ở địa vị của mình, Đào Chước Yêu chưa bao giờ lâm vào hoàn cảnh bị “đối xử” như hiện tại. Trông cô ta còn hốt hoảng hơn mấy cô gái lần đầu đứng đường đã bị cảnh sát bắt. Lâm Phượng Xung chưa kịp đặt câu hỏi, cô ta đã trượt từ trên ghế xuống đất, co quắp người kêu đau bụng đến tháng. Khi được một nữ cảnh sát dẫn vào nhà vệ sinh, cô ta lại bảo không sao. Quay về phòng thẩm vấn, mới được hỏi mấy câu, cô ta lại kêu mình mất trí nhớ, không nhớ gì cả. Rồi cô ta trợn ngược mắt, chất vấn cảnh sát định làm gì, vì sao “vô duyên vô cớ” bắt mình, còn kể tên một loạt nhân vật máu mặt, hung hăng hỏi Lâm Phượng Xung có biết họ không. Đến lúc thấy Lâm Phượng Xung đanh giọng, cô ta chuyển sang gào khóc, nước mắt nước mũi giàn giụa, than thở mình đáng thương và vô tội, còn xăn tay áo lên “khoe” một vết đỏ rất mảnh, kể chuyện mình từng tự tử không thành ở Paris. Thấy cảnh sát vẫn thờ ơ, cô ta dịu xuống, cúi đầu rụt rè hỏi khi nào Đào Bỉnh bố mình đến đón, gương mặt hốc hác còn vương một giọt nước mắt… Hành vi của Đào Chước Yêu khiến cán bộ hỗ trợ thẩm vấn phải lấy bút chì viết lên giấy dòng chữ “đứa trẻ to xác” rồi lén đưa cho Lâm Phượng Xung. Anh đọc xong không khỏi gật gù đồng tình.

Người phụ nữ 38 tuổi này gầy như que củi, khoác chiếc măng tô sáng màu thời thượng thuộc bộ sưu tập thu đông mới ra của Paris. Gương mặt dài trét lớp phấn dày, môi tô son đỏ chót, răng hơi hô nên môi không khép lại được. Cô ta khóc lóc quậy phá một hồi làm phấn son trôi hết, lộ ra vết chân chim và lỗ chân lông to tướng. Khóc xong cô ta lấy tay quệt ngang quệt dọc, thành phẩm là một khuôn mặt chẳng khác nào bị ụp bát mì tương đen lên.

Chưa hết bực mình vì bộ dạng kệch cỡm của Đào Chước Yêu, Lâm Phượng Xung được phen bất ngờ hơn nữa khi cô ta bắt chước Sharon Stone trong phim Bản năng gốc, liếc mắt nhìn anh rất lẳng lơ, đôi chân khẳng khiu đi quần tất đen từ từ dạng ra rồi bắt tréo lên nhau. Lần này, ngay cả “Bà Xung” hiền lành cũng phải giận dữ đập bàn, “Đào Chước Yêu, cô đứng dậy cho tôi!”

Âm thanh vang dội khiến bốn vách tường phòng thẩm vấn rung lên. Đào Chước Yêu giật bắn mình, nhảy dựng khỏi ghế.

“Cô nhìn xem đây là gì!” Lâm Phượng Xung chỉ vào huy hiệu cảnh sát sáng lấp lánh trên tường, ngẩng đầu quát, “Đây là luật pháp! Hơn một tỉ người bắt buộc phải tuân thủ và bảo vệ nó, không ai ngoại lệ, không một ai! Bất kể cô là ai, chức to đến mấy, thấy luật pháp thì phải tuân theo! Cô là cái thá gì mà đòi ngang ngược ở đây?!”

Đào Chước Yêu run lẩy bẩy, chôn chân tại chỗ.

“Từ lúc vào đây đến giờ, cô diễn bao nhiêu trò rồi?! Có được cái khỉ gì không? Còn khuya nhé! Đã phạm pháp thì ngoan ngoãn nhận tội và chịu sự trừng phạt của luật pháp đi, đừng hòng mơ tưởng chuyện khác!” Bà Xung chẳng mấy khi nổi nóng, thấy Đào Chước Yêu siết chặt vạt áo, sụt sùi khóc nhưng không dám phát ra tiếng, anh dần dịu giọng, “Biết mình sai chưa? Biết rồi thì ngồi xuống, thành khẩn trả lời câu hỏi, đừng giở trò vô ích!”

Đào Chước Yêu gật như bổ củi, ngồi lại xuống ghế.

“Nói đi.”

“Nói… nói gì ạ?”

“Người chết ra đấy cô còn trốn đi nước ngoài, giờ lại hỏi tôi phải nói gì à?!”

Câu này đã được soạn sẵn từ trước. Trong quá trình điều tra, tuy đã cơ bản loại bỏ mối liên hệ giữa Đào Chước Yêu và án mạng trên núi Chuột Quét, nhưng cảnh sát vẫn cố tình “lừa” cô ta. Đây là biện pháp thẩm vấn thông dụng, đôi khi đem tới hiệu quả không tưởng, nào ngờ hôm nay họ lại dụ được đối tượng nói ra sự thật.

“Người ta tự chết vì bệnh, đâu phải tại tôi!” Đào Chước Yêu vừa khóc vừa nói.

Các cán bộ thẩm vấn đều ngỡ ngàng, không ai ngờ Đào Chước Yêu lại biết được tình tiết quan trọng của vụ án. Lâm Phượng Xung vẫn tỏ ra bình tĩnh dù đầu óc loạn cào cào, “Chết vì bệnh? Sớm không chết muộn không chết, lại chết ngay lúc ấy, cô tưởng nói thế là xong à?”

“Tôi không nói dối đâu. Hồi còn làm huấn luyện viên thể hình, anh ta từng lên cơn đau tim phải đi cấp cứu do vận động quá sức, bởi thế về sau không làm việc trong phòng tập được nữa. Tối đó, không biết vì sao tự nhiên cả người anh ta co giật, miệng sùi bọt mép. Ban đầu tôi tưởng anh ta đùa nên mặc kệ. Rồi anh ta ngã vật ra giường, nằm bất động, tôi đẩy mấy cái vẫn không phản ứng. Tôi kiểm tra mũi anh ta thấy không thở nữa. Tôi cuống lên gọi cho Hình Khải Thánh. Ông ta đến sờ mạch, lật mí mắt anh ta lên xem, rồi ngẩn ra bảo anh ta chết rồi.”

Câu “Hồi còn làm huấn luyện viên thể hình” chắc chắn ám chỉ Trương Xuân Dương. Hắn đang mất tích, hóa ra chết rồi ư? Lâm Phượng Xung sững sờ trước thông tin này, nhưng người chết phải thấy xác, vậy xác ở đâu? Anh định thần lại, quyết định không bộp chộp đặt câu hỏi và đưa ra kết luận mà cẩn thận thăm dò.

Trước những đòn tấn công kín kẽ của Lâm Phượng Xung và cán bộ thẩm vấn, Đào Chước Yêu đành khai toàn bộ “lịch trình” tối đó:

Khoảng 4 giờ chiều, Đào Chước Yêu đang tham gia chương trình giáo dục ý thức an toàn cho thanh thiếu niên tại một trường tiểu học trọng điểm thành phố với tư cách khách mời. Đúng lúc đó, Trương Xuân Dương bất ngờ gọi điện đến. Từ khi đính hôn với Khương Lỗi, Đào Chước Yêu đã ngừng qua lại với Trương Xuân Dương. Nhưng nghe những lời đùa giỡn tình tứ của hắn qua điện thoại, cô ta vẫn đỏ bừng mặt, thầm nghĩ giờ Khương Lỗi đang công tác ở Hồng Kông, sau này mình kết hôn sẽ chẳng còn mấy cơ hội lén lút với người tình, thế nên cô ta nhận lời hắn.

Chương trình kết thúc, Đào Chước Yêu lái xe về khách sạn Hà Phong lén gặp người tình. Trương Xuân Dương đã đứng chờ ngoài cổng từ lâu. Hai người vào nhà E bằng cửa sau, đi bộ lên phòng ngủ của cô ta trên tầng bốn, cùng nhau ăn uống, chuẩn bị mây mưa. Đúng lúc này, cô ta nhận được cuộc gọi từ Hình Khải Thánh. Ở đầu kia, Hình Khải Thánh nói có việc gấp, phải đến khách sạn báo cáo trực tiếp với cô ta. Đào Chước Yêu áng chừng thời gian rồi bảo lão cứ tới tòa nhà chính chờ điện thoại của mình…

“Hình Khải Thánh gọi điện cho cô lúc mấy giờ?” Lâm Phượng Xung xen vào.

“Tôi không nhớ chính xác… Chắc tầm 7 giờ hơn.”

“Lão bảo đang trên đường đến à?”

Đào Chước Yêu gật đầu xác nhận. Cô ta kể, dù bị cuộc gọi của Hình Khải Thánh làm mất hứng, Trương Xuân Dương vẫn vô cùng nhiệt tình, giúp cảm xúc của cả hai nhanh chóng thăng hoa. Thế mà đúng đoạn cao trào, hắn chợt thét lên hai tiếng rồi gục xuống người cô ta. Hắn co giật, sùi bọt mép, cuối cùng bất tỉnh nhân sự.

Suốt ba mươi tám năm cuộc đời, mọi việc của Đào Chước Yêu đều được Đào Bỉnh và cấp dưới của ông ta lo liệu chu đáo. Cô ta sống rất thảnh thơi, muốn đi đâu thì đi, luôn thoải mái, ổn định, nhanh chóng, an toàn như đoàn tàu cao tốc băng băng chạy. Thế nên khi bị xác chết đè lên người, cô ta đâm hoảng, hãi hùng như đoàn tàu trật bánh. Đào Chước Yêu ngơ ngác đẩy Trương Xuân Dương ra, ngồi bệt xuống thảm trải sàn, mãi sau mới nhớ ra nên gọi cho Hình Khải Thánh, bảo lão đến xem Trương Xuân Dương chết thật chưa.

Đến nơi, Hình Khải Thánh thấy phòng ngủ tối đen như mực. Lão định bật đèn thì Đào Chước Yêu hét lên “Đừng bật”. Hình Khải Thánh nói không bật đèn sẽ không khám được, Đào Chước Yêu đành sợ sệt ngồi co ro trong góc. Hình Khải Thánh lật ngửa Trương Xuân Dương lên, kiểm tra một hồi, xác nhận hắn đã chết… Tuy đã đoán trước kết quả, Đào Chước Yêu vẫn òa khóc, song không phải vì buồn thương cho người tình, mà vì hiểu mình đã dây vào rắc rối. Hình Khải Thánh bực bội đi lòng vòng trong phòng, miệng lẩm bà lẩm bẩm, “Sao lại đúng lúc này, sao lại đúng lúc này…”

“Hình Khải Thánh nói thế có ý gì?” Lâm Phượng Xung hỏi.

“Gần đây Hình Khải Hiền liên tục đe dọa vị trí của bố tôi, chỉ mong đuổi hai bố con tôi ra khỏi quỹ. Muốn giữ cái ghế đó, bố tôi buộc phải mang về cho quỹ khoản vốn dồi dào. Chính vì thế, bố mới muốn tôi kết hôn với Khương Lỗi, bởi bố anh ta là chủ tịch hội đồng quản trị của xí nghiệp nhà nước lớn, chỉ cần hai nhà thành thông gia, bố anh ta sẽ cho chúng tôi cả đống tiền. Giờ xảy ra chuyện, một khi người ngoài biết được, cuộc hôn nhân này ắt không thành, nên Hình Khải Thánh mới nói vậy.”

“Là anh của Hình Khải Hiền, tại sao Hình Khải Thánh không đứng về phe em trai?”

“Xưa nay hai người họ vẫn bất hòa. Hình Khải Thánh cho rằng Hình Khải Hiền luôn cố tình cản bước thăng tiến của mình trong quỹ, khiến lão không trèo được cao, không kiếm được nhiều bằng em trai, nên lão mới ngả về phía bố tôi. Ngoài ra, lão còn là bác sĩ riêng của tôi.”

“Sau đó thì sao? Cô và Hình Khải Thánh bàn nhau giải quyết thế nào?”

Đào Chước Yêu thuật lại: Hình Khải Thánh phân tích thiệt hơn cho cô ta nghe, tóm lại bằng mọi giá không được để lộ tin tức, nếu không cuộc hôn nhân với Khương Lỗi coi như hỏng, việc bố con cô ta bị đuổi khỏi quỹ chỉ là vấn đề thời gian… Tốt nhất giờ phải làm cho xác Trương Xuân Dương “nhanh chóng biến mất”.

Đào Chước Yêu nhìn cái xác nằm bất động trên giường. Cơ thể khỏe mạnh cường tráng là thế, vậy mà giờ mềm nhũn, xấu xí và rã rời như miếng thịt trên thớt. Một vũng nước vàng nhạt đọng giữa đống chăn nhăn nhúm màu trắng ngà, chẳng rõ là chất lỏng bắn ra khi hai người hoan lạc, hay là nước tiểu chảy từ cái xác mất tự chủ, khiến căn phòng càng thêm quỷ dị và đáng sợ. Cặp mắt khép hờ của Trương Xuân Dương tối đen, miệng hơi hé, cằm dính đây bọt trắng, gương mặt nãy còn hồng hào giờ đã nhợt nhạt, đôi chỗ chuyển màu thâm đen trông dữ tợn…

Đào Chước Yêu bất giác rợn tóc gáy, nhảy dựng lên tắt đèn đi, sau đó nghẹn ngào hỏi Hình Khải Thánh phải làm sao để cái xác “nhanh chóng biến mất”.

Hình Khải Thánh đáp, “Đưa vào nhà xác bệnh viện chúng ta.”

“Bệnh viện chúng ta” chính là bệnh viện Ái Tâm gần khách sạn Hà Phong. Bệnh viện này trực thuộc Quỹ từ thiện Ái Tâm, mỗi năm Hình Khải Thánh sẽ đưa những đứa trẻ như Triệu Vũ sang cho bên này “mượn” để phục vụ công tác tuyên truyền và xây dựng hình ảnh. Được lão giúp đỡ khá nhiều, lại biết lão là thân tín của Đào Chước Yêu nên lãnh đạo bệnh viện thường tìm cách lấy lòng.

“Mọi việc cứ giao cho tôi!” Hình Khải Thánh vỗ ngực nói. “Nhân lúc trời tối, tôi sẽ cõng Trương Xuân Dương xuống tầng, lái xe chở hắn vào nhà xác ở cổng Tây Nam bệnh viện. Trước tiên cứ để hắn trong phòng chứa xác, nhờ giám đốc bệnh viện viết giấy chứng tử, rồi đưa hắn vào tủ đông. Làm vậy thần không biết quỷ không hay, thế là xong chuyện…”

Đào Chước Yêu vẫn chưa dám tin, “Chuyện chết người đấy! Đơn giản thế thôi à?”

Hình Khải Thánh cười. “Hắn chỉ là dân ngoại tỉnh, ở thành phố này hắn không có hộ khẩu, nhà cửa hay người thân. Hơn nữa, hẳn đã cắt đứt liên lạc với người nhà từ lâu, ai thèm quan tâm hắn sống hay chết? Không ai đi tìm, hắn khác nào một con chó hoang phơi thây ngoài đường… Có khi hắn còn chẳng được người ta chú ý bằng con chó chết ấy chứ!”

Đào Chước Yêu vẫn hoang mang tột độ. Hình Khải Thánh ngồi xổm trước mặt cô ta, ôm lấy bờ vai trần của cô ta, “Nghe này, cô cứ xem như mất một món đồ chơi là được.”

Đào Chước Yêu chẳng biết làm gì khác ngoài đồng ý.

Hình Khải Thánh còn đề nghị Đào Chước Yêu ra nước ngoài “cho khuây khỏa”. Bình thường cô ta nổi hứng du lịch là đi luôn, lúc này thình lình xuất ngoại sẽ chẳng bị nghi ngờ, chưa kể chuyến này đi sẽ giúp cô ta thả lỏng tinh thần. Hình Khải Thánh nói bằng giọng dịu dàng đến lạ lùng, “Cô cứ yên tâm, khi cô trở về, mọi việc sẽ như chưa từng xảy ra.”

Đào Chước Yêu chỉ mong nhanh chóng rời khỏi đây. Với một người từ nhỏ đến lớn chưa từng tự giải quyết vấn đề như cô ta, một khi xảy ra chuyện, cách xử lý bản năng nhất là chạy trốn. Cô ta lấy điện thoại đặt vé bay đến Paris, lục tung tủ đồ để tìm hộ chiếu và thẻ ngân hàng. Hình Khải Thánh dùng máy bàn gọi cho giám đốc Lý Sĩ Đạc của bệnh viện Ái Tâm, sau đó mặc quần áo cho cái xác trần truồng của Trương Xuân Dương, thậm chí không quên đi tất và giày cho hắn. Cõng cái xác ra cửa, đặt tạm ngoài hành lang, lão quay vào phòng ngủ Đào Chước Yêu, lấy di động của Trương Xuân Dương trên ghế quý phi, nhét vào túi quần mình rồi lại ra ngoài, cõng xác lên, dò dẫm bước xuống tầng… Tiếng chân nện xuống bậc thang bộ nhỏ dần, cho tới khi hành lang chìm vào sự yên lặng chết chóc…

Đào Chước Yêu nói, “Khoảnh khắc đó, tôi cứ có cảm giác người bị đặt vào tủ đông nhà xác không phải Trương Xuân Dương mà là tôi, chính là tôi. Tôi thấy máu trong người đông cứng lại. Vừa nãy các anh không tin khi tôi nói mình mất trí nhớ, nhưng một phần trong đó là sự thật, vì đến tận bây giờ, tôi không thể nhớ mình đã xuống nhà, rời khách sạn, gọi xe tới sân bay thế nào. Kẻ làm những việc ấy không phải tôi, mà chỉ là cái xác biết đi tên Đào Chước Yêu… ”

Thì ra, hôm xảy ra án không chỉ có bốn người bỏ mạng.

Trong đêm tối đen như mực đó, rốt cuộc bao nhiêu ác quỷ đã thoát khỏi địa ngục, bắt đầu cuộc giết chóc đẫm máu và tàn bạo trên trần gian?

Nghĩ vậy, đến cảnh sát lão luyện như Lâm Phượng Xung cũng lạnh sống lưng. Anh tức tốc cử Sài Vĩnh Tiến tới nhà xác bệnh viện Ái Tâm tìm thi thể Trương Xuân Dương, đồng thời nhấn mạnh nếu tìm ra phải thông báo ngay cho Trung tâm Nghiên cứu Pháp y của Lôi Dung, nhờ họ đưa chuyên viên đến khám nghiệm.

Một khi người bị thẩm vấn chịu khai, cả cô ta lẫn cán bộ thẩm vấn đều được thả lỏng tâm trạng. Lâm Phượng Xung nhờ người rót nước cho Đào Chước Yêu. Thấy móng tay cô ta ngả vàng, anh châm một điếu thuốc đưa sang. Cô ta cảm kích ra mặt, vừa hút thuốc vừa trò chuyện với anh.

“Cô quen Chu Lập Bình không? Có hiểu hắn không?”

“Là tên tài xế đã giết Hình Khải Thánh và đám trẻ con à? Không quen, tài xế như hắn tôi quen làm gì! Đội lái xe do Liêu quản lý, các anh hỏi anh ta ấy.”

“Chu Lập Bình không làm cho quỹ của các cô, mà làm ở công ty Minh Di.”

“Công ty Minh Di? Chỗ Trịnh Quý đúng không, vậy càng không liên quan đến tôi.”

“Trước kia cô từng gặp ba đứa trẻ xấu số chưa?”

“Tôi chẳng bao giờ đến viện bảo trợ, làm sao gặp bọn trẻ được?”

“Sao lại thế, chúng tôi thấy ảnh chụp chung của cô với bọn trẻ mà?”

“Tôi chẳng có ấn tượng.”

Lâm Phượng Xung đưa ra một tấm hình. Trong hình, một đám trẻ con cầm hoa tươi đứng vây quanh Đào Chước Yêu. Trong khi đứa trẻ nào cũng mặt mày đờ đẫn thì Đào Chước Yêu cười toe toét, trông như đóa hoa lớn nhất giữa bụi hoa.

“À, cái này là hình tôi chụp chung với bọn trẻ trong một sự kiện của bệnh viện Ái Tâm, chụp xong ai đi đường nấy, sao tôi nhớ nổi.”

“Cô là chủ tịch, công việc chính của quỹ là quyên góp tiền từ các quỹ xã hội để cứu giúp những đứa bé mồ côi, bị bỏ rơi, mắc bệnh hiếm gặp hoặc bệnh nặng mà không có tiền chữa trị. Chẳng lẽ cô không quan tâm đến bọn trẻ?”

“Tôi chưa có con, cũng không có cảm giác với trẻ con. Nói thật, tiếng con nít khóc là thứ tôi thấy phiền nhất… Mà này, sau khi các anh tìm thấy xác Trương Xuân Dương và xác minh anh ta chết vì bệnh, có phải tôi sẽ được thả không? Tôi chẳng liên quan đến vụ án!”

“Sao không liên quan? Hung thủ và nạn nhân đều là nhân viên của đơn vị trực thuộc Quỹ từ thiện Ái Tâm, chủ tịch phải đứng ra chịu trách nhiệm như một lãnh đạo chân chính chứ!”

“Tôi làm chủ tịch thật, nhưng tôi chẳng quan tâm, cũng chẳng biết gì hết. Mọi việc đều do Hình Khải Hiền và Địch Khánh xử lý, tôi không gánh nổi trách nhiệm đâu…”

Lâm Phượng Xung nhờ một nữ cảnh sát dẫn Đào Chước Yêu đến phòng tạm giam. Trước khi đi, Đào Chước Yêu xin xỏ, “Anh tìm giúp tôi vài quyển sách được không?”

“Sách gì?” Lâm Phượng Xung hỏi. Nghi phạm bị tạm giam thường thấp thỏm không biết mình phải nhận mức hình phạt nào, nên họ hay xin vài sách về pháp luật để tham khảo.

Nhưng Đào Chước Yêu lại nói, “Thà cô độc chứ không tầm thường; Tôi không sợ do dự mịt mờ, chỉ sợ phí hoài thời gian tươi đẹp; Tất cả đều là sự sắp xếp tốt nhất…”

“Cô đọc mấy thứ này làm gì?”

“Bị nhốt mà không đọc sách thì chết vì buồn chán mất.”

Lâm Phượng Xung cười nhạt, “Cô ở trong đó sẽ không cô độc, cũng không phí hoài thời gian đâu. Yên tâm đi, với cô, tất cả đều là sự sắp xếp tốt nhất.”

Đào Chước Yêu đi rồi, cán bộ hỗ trợ thẩm vấn không nhịn nổi chửi um lên, “Đúng là thứ kí sinh trùng! Điên khùng đến mức này còn cố tỏ vẻ thượng đẳng!”

“Nhưng chính những kẻ này lại được ở trong ngôi nhà tiện nghi nhất, lái siêu xe mới nhất, dự bữa tiệc thịnh soạn nhất. Sinh mạng của biết bao đứa trẻ tàn tật bị bọn họ nắm giữ trong tay…” Lâm Phượng Xung thở dài.

Lúc này Sài Vĩnh Tiến gọi điện đến, giọng vừa căng thẳng vừa phấn khích, “Đã tìm thấy thi thể Trương Xuân Dương trong tủ đông nhà xác bệnh viện Ái Tâm.”

—Khi Lâm Phượng Xung đến cổng Tây Nam bệnh viện Ái Tâm, vài chiếc xe cảnh sát đã đỗ ở đó, cảnh sát khu vực và dân phòng mặc đồng phục đang giải tán đám đông vây quanh. Thấy Lâm Phượng Xung đến, mấy cảnh sát hình sự mặc thường phục vội vàng ra đón. Theo môn cổ học Kỳ Môn Độn Giáp của Trung Quốc, cửa hướng Tây Nam là cửa tử, vì thế nhà xác trong bệnh viện luôn xây hướng này. Cổng khá nhỏ, hai bên trồng hai gốc hòe đứng sát nhau. Dù cây không quá to lớn và tươi tốt, cành lá vươn ra vẫn quấn bện tạo thành mái che xanh um.

Lâm Phượng Xung đi vào trong đúng lúc Sài Vĩnh Tiến đi ra ngoài, hai người đâm sầm vào nhau. Sài Vĩnh Tiến nói, “Sở Thiên Anh và Đường Tiểu Đường đến rồi, đang khám nghiệm hiện trường và khám nghiệm sơ bộ tử thi.”

Đã bao nhiêu ngày trôi qua còn khám nghiệm gì nữa? Lâm Phượng Xung cười méo xệch, đi tiếp vào trong. Nhà xác chia thành ba khu vực, ngoài cùng là sảnh lớn, bên trái sảnh đặt bộ bàn ghế gỗ đơn sơ, trên tường treo một dãy sổ đăng kí kiểu cũ (loại buộc dây). Đằng sau bộ bàn ghế chất đống hương nến, hoa giấy, tiền giấy, thỏi vàng, chậu đồng và miếng ngói. Nếu thân nhân người chết chưa kịp chuẩn bị, có thể mua những thứ này để hóa vàng khi cúng bái. Bên phải sảnh là một gian nhỏ ngăn ra bằng màn che. Lâm Phượng Xung vén màn lên thấy hai giường dây thép, chăn gối trên giường đều đã xù lông và bạc màu, chắc đây là chỗ nghỉ ngơi của người trực ca. Đi từ sảnh vào sâu bên trong, mở cánh cửa kính đôi đã trầy sơn là tới khu vực thứ hai của nhà xác: phòng chứa xác. Nơi này có sáu giường đặt xác, sơn màu trắng nhưng đã gỉ sét loang lổ, bốn chiếc trống trơn, hai chiếc đang đặt thi thể phủ vải trắng. Những thi thể chưa được “xếp chỗ” trong tủ đông sẽ nằm tạm ở đây.

Trong phòng có một cánh cửa sắt sơn màu xám. Cửa vừa mở, một luồng hơi lạnh phả ra, nhiệt độ thoắt cái giảm năm, sáu độ là ít. Dọc ba bức tường, vài chục tủ đông bảo quản xác trông khá mới, được xếp chồng ngăn nắp, cửa tủ gắn màn hình tinh thể lỏng hiển thị nhiệt độ trong tủ. Lúc này, cửa chiếc tủ đánh mã T-E-3 mở toang, ngăn chứa bị lôi ra, phả hơi lạnh trắng xóa. Người nằm trong ngăn có gương mặt phủ sương giá, sắc mặt tái xanh, da nhăn nheo như vỏ hạt óc chó, vẻ đau đớn khi chết vẫn còn đó khiến hắn trông cực kì đáng sợ, song đường nét trên mặt vẫn dễ nhận diện. Đây đúng là Trương Xuân Dương đã mất tích bấy lâu.

Chụp hình thi thể xong xuôi, Sở Thiên Anh phối hợp Đường Tiểu Đường kẻ nâng đằng đầu, người nhấc đằng chân đưa xác Trương Xuân Dương ra khỏi tủ, đặt lên xe đẩy xác đã phủ sẵn bạt. Bị đông lạnh quá lâu nên cái xác cứng đờ, khi được đặt xuống còn phát ra tiếng răng rắc của vụn băng vỡ. Hai người phát hiện một chiếc iPhone 8 màu đen bị đè dưới xác. Sở Thiên Anh cho chiếc điện thoại vào túi đựng vật chứng, lấy nhíp gấp vật dụng trong túi áo của Trương Xuân Dương, cho cả chìa khóa và ví tiền của hắn vào túi riêng. Anh định kiểm tra kĩ hơn nhưng nhận ra da thịt cái xác đã dính chặt vào quần áo. Anh và Đường Tiểu Đường bàn nhau cần nhanh chóng đưa xác về Trung tâm Nghiên cứu Pháp y trước khi nó rã đông, tránh để nó biến đổi gây ảnh hưởng tới kết quả khám nghiệm tử thi. Sau khi xin phép và được Lâm Phượng Xung đồng ý, họ đưa thi thể vào túi đựng xác chuyên dụng có màng nhôm, nâng lên xe khám nghiệm pháp y lưu động rồi chở đi.

Lý Sĩ Đạc giám đốc bệnh viện Ái Tâm vừa hay chuyện đã hối hả chạy đến, lúc này vừa được Sài Vĩnh Tiến lấy xong lời khai. Lý Sĩ Đạc nói bệnh viện bọn họ hợp tác rất chặt chẽ với Viện Bảo trợ và Nuôi dưỡng Trẻ em, bản thân ông ta cũng qua lại với Hình Khải Thánh. Khoảng 8 rưỡi tối ngày xảy ra án mạng, Hình Khải Thánh gọi cho ông ta bảo có người quen đột tử vì nhồi máu cơ tim, cần đưa thi thể vào phòng chứa xác. Hình Khải Thánh còn nhờ ông ta viết giấy chứng tử, nhưng không nói người chết là Trương Xuân Dương, nên ông ta chỉ báo cho nhà xác biết đại khái tình hình. Đêm đó ông ta có ca trực kiểm tra phòng bệnh nên quên bẵng chuyện này luôn, mãi sau mới biết Hình Khải Thánh đã chết.

“Chuyện lớn như thế sao ông không báo ngay cảnh sát?” Sài Vĩnh Tiến nổi đóa.

“Vì tôi tưởng chuyện này không liên quan đến án mạng trên núi Chuột Quét.” Lý Sĩ Đạc cười lịch sự.

Hai nhân viên trực nhà xác đứng cạnh cũng nhìn Sài Vĩnh Tiến với ánh mắt châm chọc. Hai người này vừa bị gọi đến lấy lời khai.

Lâm Phượng Xung bước lại gần Lý Sĩ Đạc, giọng rất ôn tồn, “Theo quy định của Bộ Công an, Bộ Y tế và Bộ Dân chính, bệnh viện chỉ được phép cấp giấy chứng tử cho người bệnh tử vong trong quá trình điều trị tại cơ sở của mình. Với trường hợp người chết ngoài bệnh viện, chưa rõ hoặc có nghi vấn về nguyên nhân tử vong, cơ quan tư pháp sẽ giám định và cấp giấy chứng tử. Tôi muốn biết ai cho ông cái quyền và cái gan tùy tiện viết giấy chứng tử cho thi thể đưa từ ngoài vào?”

Không ngờ anh cảnh sát để ria mép và có tướng mạo hết sức bình thường này lại thuộc làu làu quy định, Lý Sĩ Đạc á khẩu.

“Ngoài ra, tôi xin mạo muội suy đoán.” Lâm Phượng Xung nhìn thẳng vào mắt ông ta, “Đúng là Hình Khải Thánh cần giấy chứng tử, nhưng chưa chắc đã cần ông hay bác sĩ khác đích thân tới khám cái xác. Đưa lão một tờ giấy chứng tử trống trơn đóng sẵn con dấu bệnh viện, để lão tự điền thông tin là xong, đúng không?” Thấy Lý Sĩ Đạc định cãi, Lâm Phượng Xung bồi thêm, “Nếu ông dám chối, tôi sẽ kiểm tra từng tờ giấy chứng tử trong một năm trở lại đây của bệnh viện các ông. Giấy trắng mực đen rõ ràng, không cần kiểm tra xem bác sĩ kí tên có mặt lúc khám xác không, chỉ cần đối chiếu nét chữ cũng đủ phanh phui bí mật của bệnh viện này, ông tin không?!”

Lý Sĩ Đạc rối rít cười lấy lòng.

Lâm Phượng Xung phất tay cho ông ta đi, quay sang nhìn trừng trừng hai nhân viên trực nhà xác. Thấy giám đốc còn phải co vòi, hai nhân viên lập tức tỏ ra ngoan ngoãn. Lâm Phượng Xung chỉ vào họ, bảo Sài Vĩnh Tiến “Anh hỏi đi” rồi bỏ đi làm việc khác. Chiêu rung cây dọa khỉ này đúng là hiệu nghiệm, hai nhân viên nhanh chóng thuật lại mọi chuyện xảy ra tối đó:

Khoảng 8 giờ 40 phút tối, hai người họ đang uống rượu tán dóc ngoài sân nhà xác thì điện thoại phòng trực đổ chuông. Lý Sĩ Đạc gọi thông báo lát nữa Hình Khải Thánh sẽ chở một người bị đột tử tới gửi tạm trong phòng chứa xác. Hai người vội đẩy xe chở xác ra chờ sẵn ngoài cửa, chẳng bao lâu sau, Hình Khải Thánh lái xe đến. Lão đỗ ngay cửa, cõng một người xuống, hai nhân viên giúp lão đặt lên xe đẩy, đưa vào phòng chứa xác, phủ vải trắng lên. Tuy họ không quen Trương Xuân Dương nhưng vẫn khẳng định đó chính là cái xác mà cảnh sát tìm được trong tủ T-E-3.

Trước khi lái xe đi, Hình Khải Thánh còn điền sổ đăng kí, dặn hai người cứ để thi thể ở phòng chứa xác, đợi lão “làm” xong giấy chứng tử sẽ giao cho họ, lúc ấy hẵng đưa thi thể vào tủ đông.

Sài Vĩnh Tiến tìm thấy bút tích của Hình Khải Thánh trong sổ đăng kí. Lão nguệch ngoạc ba chữ “Trương Xuân Dương” vào cột tên người chết, điền “nhồi máu cơ tim” vào cột nguyên nhân tử vong, sau đó kí tên mình và ghi thời gian.

“Rồi sao nữa?” Sài Vĩnh Tiến hỏi.

“Rồi anh em chúng tôi uống rượu tiếp. Tối đó liên tục có thêm thi thể bệnh nhân chết trong bệnh viện được đưa tới, người nhà ra ra vào vào, khóc lóc, thắp hương, đốt vàng mã, nhìn mặt người thân lần cuối. Chúng tôi bận rộn đến 11 giờ mới vào phòng trực, khóa trái cửa đánh một giấc. 9 giờ sáng hôm sau chúng tôi mới mở cửa.”

“Cửa khóa trong có mở từ ngoài được không?”

“Không.”

“Đêm đó có ai gõ cửa hoặc vào nhà xác không?”

“Không.”

“Các anh đưa xác Trương Xuân Dương vào tủ T-E-3 từ khi nào?”

“Tối đó trời lạnh, bọn tôi hơi quá chén. Đợi mãi chẳng thấy Hình Khải Thánh quay lại, mà để xác Trương Xuân Dương ở đó không ổn, nên chúng tôi tiện cho vào tủ đông cùng lúc cất những xác khác.”

Cảm thấy câu trả lời quá hoàn chỉnh, Sài Vĩnh Tiến nhíu mày.

“Đúng rồi, tủ đông có ghi lại lịch sử đóng mở, kiểm tra màn hình tinh thể lỏng là được.” Vừa nói, một nhân viên vừa đi đến trước tủ đông T-E-3 thao tác một hồi, chỉ vào thời gian hiển thị trên màn hình, bảo Sài Vĩnh Tiến, “Đây, ngăn tủ này chỉ mở ra đóng vào đúng một lần lúc 10 giờ 50 phút đêm đó. Lần thứ hai là do các anh mở ban nãy… Thế nên chắc chắn đêm đó chúng tôi đã cho thi thể này vào tủ đông để ‘dọn dẹp’ phòng chứa xác trước khi đóng cửa đi ngủ!”

Sài Vĩnh Tiến cúi người nhìn màn hình, “Lịch sử có đáng tin không, liệu có sai sót không?”

“Anh yên tâm, chắc chắn không sai!” Nhân viên vỗ ngực đảm bảo.

Sài Vĩnh Tiến vẫn hoài nghi, “Nếu đêm đó đột nhiên cúp điện thì sao, tủ chỉ lưu lịch sử lúc có điện thôi đúng không?”

Nhân viên dẫn anh ta rời khỏi nhà xác, đến ngôi nhà gạch đỏ thấp lè tè nằm ngay bên cạnh, mở cửa ra. Dưới nền đất phủ rêu, một chiếc máy phát điện màu xanh lục sẫm đang kêu ro ro. Trên tường gắn tủ điện hiệu Schneider loang lổ gi sét.

“Nhà xác không chung đường dây điện với bệnh viện mà sử dụng máy phát điện này, bệnh viện có mất điện hay không chẳng ảnh hưởng đến bọn tôi. Hơn nữa, hệ thống tính giờ của tủ đông được cài đặt riêng và có sẵn pin, dù nhà xác cúp cầu dao, tủ vẫn tính giờ như thường!”

⚝ ⚝ ⚝

Việc phát hiện thi thể Trương Xuân Dương chẳng những không mang lại tiến triển hay bước đột phá cho công cuộc điều tra, ngược lại còn khiến tổ chuyên án ngày càng chia rẽ sâu sắc. Phe Sài Vĩnh Tiến cho rằng Trương Xuân Dương chết do “thượng mã phong”, không liên quan trực tiếp đến vụ sát hại Hình Khải Thánh và ba đứa trẻ, nên không cần tìm hiểu sâu, cứ kiên trì tìm kiếm chứng cứ phạm tội của Chu Lập Bình thì hơn. Phe Lâm Phượng Xung lại tin rằng cái chết của Trương Xuân Dương chắc chắn không phải vụ tai nạn riêng rẽ, mà rất có thể là ngòi nổ hoặc mắt xích quan trọng của án mạng trên núi Chuột Quét. Họ chủ trương lần ngược về trước, đề nghị Phòng Cảnh sát kinh tế Sở Cảnh sát thành phố điều tra toàn diện Quỹ từ thiện Ái Tâm xem quỹ này có phạm tội kinh tế không. Hai phe tranh luận kịch liệt trong buổi họp, cuối cùng phải nhờ người chủ trì là Đỗ Kiến Bình quyết định. Đỗ Kiến Bình vẫn giữ im lặng suốt từ đầu, sau cùng chốt phương án nằm ngoài dự liệu của Lâm Phượng Xung: tập trung tìm kiếm bằng chứng phạm tội của Chu Lập Bình, hiện giờ chưa phải lúc thích hợp để đột ngột thay đổi phương hướng hoặc mở rộng phạm vi điều tra…

Tan họp, nhóm Sài Vĩnh Tiến rời đi, Lâm Phượng Xung nghi hoặc nhìn Đỗ Kiến Bình, chỉ thấy ông đứng trước cửa sổ sát đất, quay lưng về phía mình. Ngoài cửa sổ chẳng có gì trừ một gốc đại thụ trụi lá. Anh đành rời phòng họp, tiện tay đóng cửa lại.

Chưa được bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập. Cửa bị đẩy ra, có người bước vào rồi đóng cửa lại, “Đỗ Kiến Bình! Tôi quá thất vọng về anh!”

Đỗ Kiến Bình quay lại, chạm phải ánh mắt nghiêm nghị của Lưu Tư Miễu.

“Sợ người ta nói mình mượn việc công báo thù tư cho Oanh, anh mới không dám ủng hộ việc điều tra Quỹ từ thiện Ái Tâm dù thừa biết bọn họ có vấn đề, đúng không?!”

“Lưu Tư Miễu, Miêu à…” Gương mặt đỏ như gấc của Đỗ Kiến Bình thoắt trắng bệch, môi run run như cầu khẩn cô đừng nói nữa.

Lưu Tư Miễu vừa giận vừa thương. “Từ khi nào anh trở thành kẻ hèn nhát, yếu đuối, sợ bóng sợ gió thế này! Anh không dám đối diện, không dám điều tra cái chết của con gái, cũng không dám báo thù. Anh có còn là một người cha không?!”

Đỗ Kiến Bình ngồi sụp xuống ghế, hai tay ôm đầu. Ngón tay ông run rẩy luồn qua mái tóc hoa râm cắt ngắn, trông tựa cày sắt đang xới tung mặt đất phủ băng.

Lưu Tư Miễu không nỡ nói tiếp. Phòng họp vắng lặng, chỉ nghe thấy mỗi tiếng tích tắc của kim giây trong chiếc đồng hồ thạch anh treo tường.

Cửa lại bị đẩy ra. Lâm Phượng Xung bước vào với vẻ mặt nghiêm trọng, hết nhìn Đỗ Kiến Bình lại nhìn Lưu Tư Miễu, không biết có nên báo cáo công việc với Đỗ Kiến Bình ngay trước mặt cô không.

“Nói đi!” Lưu Tư Miễu ra lệnh.

“Rõ!” Lâm Phượng Xung đáp. “Sở Cảnh sát tỉnh A vừa gọi đến, báo rằng họ đã điều tra và phát hiện một vụ dâm ô trẻ em xảy ra vài năm trước, hình như liên quan đến Hình Khải Thánh.”

Đỗ Kiến Bình ngẩng phắt lên.

Lâm Phượng Xung thuật lại chi tiết, “Hồi ấy Hình Khải Thánh là trưởng khoa da liễu bệnh viện Ái Tâm. Trong một chương trình do trụ sở chính ở tỉnh tổ chức, lão phụ trách kiểm tra sức khỏe cho trẻ em trong viện bảo trợ của tỉnh. Đáng lẽ hoạt động này chỉ tổ chức nội bộ, nhưng hồi đó Quỹ từ thiện Ái Tâm đang bị lời ra tiếng vào vì nuốt chửng các cơ sở bảo trợ tư nhân khác, bọn họ muốn tạo dựng hình tượng nên mời một nhóm phóng viên đến quảng bá trực tiếp. Ai ngờ sau buổi phỏng vấn, một phóng viên tòa soạn báo của tỉnh trốn vào nhà vệ sinh, lén quay được cảnh Hình Khải Thánh kéo một cô bé bị bại não vào nhà vệ sinh để dâm ô, thậm chí cưỡng hiếp…”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó anh phóng viên trở lại tòa soạn, yêu cầu cắt lấy những cảnh quan trọng trong video để đăng báo, nhưng bị tổng biên tập gạt phăng. Anh phóng viên tự đến cảnh sát để tố cáo, nhưng không mang theo đoạn băng vì sợ rủi ro. Cảnh sát dựa theo thông tin nhận được đến viện bảo trợ mời Hình Khải Thánh về đồn, còn anh phóng viên về nhà lấy đoạn băng. Nào ngờ trên đường, anh ta bị một chiếc xe không biển số đâm chết. Cảnh sát không tìm thấy băng ghi hình trên người hay trong nhà anh ta, đành thả Hình Khải Thánh.” Lâm Phượng Xung dừng một lát rồi tiếp, “Tôi nghĩ có thế đây chính là nguyên nhân Hình Khải Thánh rời bệnh viện Ái Tâm chuyển sang làm giám đốc Viện Bảo trợ và Nuôi dưỡng Trẻ em. Với Quỹ từ thiện Ái Tâm, đây là chuyện xấu trong nhà, tuy không bị phanh phui nhưng bắt buộc phải xử lý nội bộ, tránh để Hình Khải Thánh ngựa quen đường cũ. Bệnh viện Ái Tâm dù gì cũng là đơn vị trực thuộc quan trọng của quỹ, còn viện bảo trợ chỉ là tổ chức ngoại vi, có thể cắt đứt quan hệ bất cứ lúc nào.”

“Lần này e rằng không muốn cũng phải điều tra Quỹ từ thiện Ái Tâm.” Lưu Tư Miễu nhìn Đỗ Kiến Bình chằm chặp, “Ngay cả cách giết người diệt khẩu cũng giống hệt trường hợp Nhạc Thiệu.”

Đỗ Kiến Bình chậm rãi lắc đầu. “Lưu Tư Miễu, cô đã rời khỏi tổ chuyên án. Tôi hoan nghênh cô tiếp tục ủng hộ và đưa ra đề xuất về mặt kĩ thuật hình sự. Nhưng theo quy định, cô không nên phát biểu ý kiến về cách thức và quy trình điều tra cụ thể.”

Lưu Tư Miễu ngớ người. Lâm Phượng Xung cũng không ngờ Đỗ Kiến Bình nói năng vô tình như vậy. Không khí trong phòng họp bỗng trở nên căng thẳng.

Lưu Tư Miễu quay người bỏ đi.

Nghe tiếng bước chân xa dân ngoài hành lang trống trải, Lâm Phượng Xung thốt lên, “Sếp! Lưu Tư Miễu thật ra có lòng…”

“Tình hình nội bộ rất phức tạp…” Đỗ Kiến Bình nhìn ra cửa, “Cậu đừng đụng vào Quỹ từ thiện Ái Tâm, nhưng có thể tiếp tục điều tra cái chết của Trương Xuân Dương.”

Nghiền ngẫm một lúc, Lâm Phượng Xung bừng tỉnh. Ý của Đỗ Kiến Bình là họ có thể mượn cái chết của Trương Xuân Dương điều tra Quỹ từ thiện Ái Tâm, nhưng không được thông qua quỹ này điều tra vụ án núi Chuột Quét. Dùng cái chết của Trương Xuân Dương tức là mượn án hình sự để điều tra tội phạm kinh tế, những kẻ tự cho mình không liên quan đến vụ án như Đào Bỉnh và Hình Khải Hiền chắc chắn sẽ chủ quan khinh địch, không tiêu hủy bằng chứng của hành vi phạm tội kinh tế, tổ chuyên án cũng nắm chắc quyền chủ động điều tra, tất cả diễn ra êm ru như hiệu ứng luộc ếch. Nếu tự nhiên lôi Phòng Cảnh sát kinh tế vào cuộc sẽ đánh rắn động cỏ, khiến Quỹ từ thiện Ái Tâm hủy mọi chứng cứ, tới lúc ấy có khi vụ của Trương Xuân Dương cũng chẳng điều tra được.

Lâm Phượng Xung gật đầu. “Phó giám đốc Uông của Sở Cảnh sát tỉnh A nói sẽ mau chóng đến đây gặp anh. Ông ấy từng giúp đỡ rất nhiều trong chuyện của Oanh nên…” Lâm Phượng Xung khựng lại. Anh nhận ra hễ nhắc đến Đỗ Oanh, nét mặt Đỗ Kiến Bình lại trở nên vô cùng đau đớn.

Rất lâu sau, Đỗ Kiến Bình thở mạnh, hỏi lảng sang chuyện khác, “Quách Tiểu Phần thế nào rồi?”

“Chỉ xây xát nhẹ, vết thương không quá nghiêm trọng, nhưng tâm lý vẫn chưa hết sốc. Cũng may nhờ cô ấy ‘xâm nhập’ vào nội bộ Quỹ từ thiện Ái Tâm, chúng ta mới nắm được thông tin quan trọng.” Lâm Phượng Xung hạ thấp giọng, “Theo lời Đào Bỉnh, hình như phó giám đốc Thôi Ngọc Thúy của viện bảo trợ biết gì đó về cái chết của Hình Khải Thánh.”

“Điều tra đi!” Đỗ Kiến Bình đáp gọn.

Lâm Phượng Xung nhận lệnh, “Nên điều tra cái chết của Nhạc Thiệu theo hướng hung thủ bỏ trốn sau khi gây tai nạn giao thông, hay quy chung vào vụ án núi Chuột Quét ạ?”

“Cứ theo hướng tai nạn giao thông đã…” Đỗ Kiến Bình nhắm nghiền mắt trông có vẻ mệt mỏi. Rất lâu sau ông mới mở mắt ra, tiếp tục căn dặn Lâm Phượng Xung, “Lát nữa cậu gọi điện hỏi thăm Quách Tiểu Phần thay tôi. Nếu chiều nay không bận, cậu ghé thăm cô ấy xem thế nào.”

Rời khỏi phòng họp, Lâm Phượng Xung gọi điện cho Quách Tiểu Phần. Đợi mãi không thấy ai nghe, anh đang định cúp máy thì bên kia vang tiếng “A lô” yếu ớt. Anh lo lắng hỏi thăm, “Quách Tiểu Phần à, cô ổn chú?”

“Tàm tạm.”

“Sếp Bình bảo tôi gọi điện gửi lời hỏi thăm… Cô có nhà không? Chiều tôi qua.”

“Thôi, tôi đang ở ngoài.”

“Sao không ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe? Giờ cô ra ngoài phải cẩn thận đấy!”

“Không sao đâu, Mã Tiếu Trung đang ở cùng tôi mà.”

Nghe vậy, Lâm Phượng Xung yên tâm hẳn. Quách Tiểu Phần có Mã Tiếu Trung bên cạnh, yêu ma quỷ quái nào cũng phải tránh xa.

Cúp điện thoại, Quách Tiểu Phần nói với cô gái đối diện, “Cô kể chuyện của Đổng Nguyệt đi.”

⚝ ⚝ ⚝

Nhờ cậu La của công ty nhà đất giúp đỡ, Mã Tiếu Trung đã có được thông tin về người thuê phòng chung với cô gái tóc dài bí hiểm. Người thuê phòng chung tên Lưu Nghiên, trước kia từng cùng cô gái tóc dài làm nhân viên trong hộp đêm Kim Dạ Mãn Đường, giờ sống tại tòa nhà số 9 khu dân cư Định Phúc Lý. Biết tin, Quách Tiểu Phần mặc kệ lời dặn “phải ở nhà nghỉ ngơi” của bác sĩ, khăng khăng đòi theo Mã Tiếu Trung đến gặp Lưu Nghiên.

Lúc mở cửa, Lưu Nghiên nhìn hai vị khách lạ với ánh mắt ngờ vực. Nghe Quách Tiểu Phần giải thích mục đích chuyến viếng thăm, cô ta vẫn đút tay vào túi quần ngủ, nghiêng một bên vai tỏ ý không mời vào nhà, “Tôi biết người mà anh chị tìm. Cô ấy là Đổng Nguyệt, nhưng không ở thành phố này nữa. Chẳng rõ giờ cô ấy làm gì…”

Mã Tiếu Trung đẩy cô ta ra, hầm hầm vào trong nhà mở từng cánh cửa ra tìm. Lưu Nghiên làm nghề tiếp khách đã lâu nên nhìn người rất tinh, đoán được ngay Mã Tiếu Trung là ai, tự giác thu bớt vẻ kênh kiệu. Căn nhà chỉ có một phòng ngủ, dưới sàn phòng ngủ có bốn thùng giấy to tướng chưa bị dán băng dính, bên trong lấp ló quần áo và mỹ phẩm.

“Cô sắp dọn đi à?” Mã Tiếu Trung hỏi.

Lưu Nghiên gật đầu.

“Đi đâu?”

“Về quê…” Lưu Nghiên rầu rĩ, “Các chị em về gần hết rồi, còn mình tôi bám lại, giờ không trụ nổi nữa. Muốn thuê nhà phải trình thẻ nhân viên và lý lịch, tôi lại từng bị lưu tên ở đồn cảnh sát nên tổ dân phố báo chủ thuê đuổi tôi đi…”

“Cô được trả lại tiền thuê chưa?” Quách Tiểu Phần hỏi.

Gương mặt nhợt nhạt nở nụ cười buồn bã, “Tôi nộp tiền nhà một năm, mới ở ba tháng thì bị đuổi. Nhưng chủ nhà kêu người đuổi tôi không phải anh ta, nên không chịu trả đồng nào.”

Quách Tiểu Phần im lặng. Đúng lúc này Lâm Phượng Xung gọi đến. Cô đáp bừa mấy câu, rồi hỏi tiếp Lưu Nghiên về Đổng Nguyệt.

Thấy Quách Tiểu Phần và Mã Tiếu Trung không có ác ý, Lưu Nghiên mới bớt căng thảng, ngồi tựa giường kể chuyện. “Trước kia, Đổng Nguyệt cùng làm trong hộp đêm Kim Dạ Mãn Đường với tôi. Cô ấy nhát gan, thường xuyên phải chịu thiệt thòi. Tôi thấy thương nên quan tâm được chút nào hay chút ấy. Về sau thân thiết, Đổng Nguyệt mới tâm sự chuyện gia đình, bảo rằng bố mẹ đều mất, nhà chỉ còn người em gái bị bại não nhẹ đang sống trong viện bảo trợ của tỉnh. Viện bảo trợ chỉ nhận nuôi trẻ tàn tật mồ côi, thành ra cô ấy không dám về nhà nhiều năm rồi. Họ hàng đều tưởng cô ấy đã chết, cô ấy cũng sợ làm nghề này sẽ bị bắt trả về quê… Đổng Nguyệt từng muốn đổi sang nghề chân chính nhưng ngại học vấn không cao lại không có kĩ năng, huống chi hiện giờ nhiều ngành nghề đều không khởi sắc…”

Lưu Nghiên dừng một lát, kể tiếp, “Hồi ấy, mấy chị em chúng tôi thuê nhà ba phòng ngủ. Có lần Đổng Nguyệt đột ngột biến mất suốt nhiều ngày, gọi điện thoại thì không nghe hoặc tắt máy. Đến khi sắp bị đuổi việc, cô ấy thình lình trở lại, mặt mày ngẩn ngơ và nhợt nhạt. Tôi gặng hỏi mãi, cô ấy mới kể có một người đồng hương làm thuê ở đây nhìn thấy cô ấy, về nhà kể cho người khác biết cô ấy còn sống, thế là viện bảo trợ liên hệ, yêu cầu cô ấy đưa em gái đi. Đổng Nguyệt vội vàng về nhà gặp người đã liên hệ mình, người đó họ Hình, là anh trai của phó chủ tịch một quỹ từ thiện. Đổng Nguyệt van nài mãi, lão mới đồng ý cho em gái cô ấy ở lại, nhưng mỗi tháng phải chuyển 5.000 tệ vào tài khoản của lão. Ngoài ra, Đổng Nguyệt phải tiếp tục che giấu thân phận, không được tự ý đến thăm em gái, bằng không lão sẽ đuổi cô bé đi.”

Quách Tiểu Phần và Mã Tiếu Trung nhìn nhau, thầm hiểu “lão Hình” mà Lưu Nghiên nhắc đến chính là Hình Khải Thánh.

“Tôi mới bảo Đổng Nguyệt, bây giờ người ta càn quét văn hóa đồi trụy dữ lắm, tiền đã khó kiếm, tiền nhà tiền ăn còn không đủ, đào đâu ra 5.000 tệ mỗi tháng nộp cho lão! Vậy mà cô ấy xin tôi đừng để chỗ làm biết chuyện này… Tiếp viên trong hộp đêm kiếm tiền bằng cái mặt nên phải biết chăm sóc giữ gìn, ban ngày phải nghỉ ngơi dưỡng sức. Nhưng từ ngày đó, ban đêm Đổng Nguyệt làm ở hộp đêm, đến sáng lại làm nhân viên giao đồ ăn ở nơi khá xa. Đổng Nguyệt vốn ốm yếu, còn làm việc bất kể ngày đêm, chị em bọn tôi lo cô ấy không trụ nổi. Ai ngờ cô ấy không những gắng gượng mà còn gặp được người mình thích.”

Trực giác mách bảo Quách Tiểu Phần rằng Lưu Nghiên đang nói đến Chu Lập Bình. “Người đó họ Chu phải không?”

Lưu Nghiên nghĩ ngợi, “Hình như thế.”

Quách Tiểu Phần lấy điện thoại ra, tìm ảnh Chu Lập Bình cho Lưu Nghiên xem, “Có phải người này không?”

“Tôi mới gặp có một lần…” Lưu Nghiên vừa lẩm bẩm vừa nhìn bức hình, “Đúng rồi, đúng là người này.”

“Họ quen nhau thế nào?”

“Hồi ấy Đổng Nguyệt nghe ngóng được, hằng năm viện bảo trợ của tỉnh sẽ đưa một nhóm trẻ đã được điều trị ổn định đến bệnh viện Ái Tâm. Cô ấy rất để ý chuyện này, bởi tuy bệnh tình em gái không mấy thuyên giảm, nhưng cô bé rất xinh xắn, biết đâu được chọn để đi ‘trưng bày’. Cứ ôm hi vọng ấy nên tầm giờ này năm ngoái, Đổng Nguyệt xin nghỉ phép vài ngày, lén tới chi nhánh viện bảo trợ ở thành phố này, mong được gặp em gái. Cô ấy thật thà ngốc nghếch, cứ trốn sau lùm cây đối diện cổng viện bảo trợ nên bị cậu tài xế ở đó phát hiện. Cậu ta hỏi cô ấy muốn gì, cô ấy sợ chuyện đến tai lão Hình nên chỉ khóc, không dám nói. Cậu tài xế gặng hỏi mãi, cô ấy đành khai thật. Thế mà cậu ta chẳng những không mách lão Hình, còn dẫn em gái cô ấy ra để hai chị em xa cách bao năm được đoàn tụ. Đổng Nguyệt vui mừng khôn xiết, từ đó về sau luôn mang ơn cậu tài xế, mặc định cậu ta là người tốt.”

“Đổng Nguyệt đánh giá thế nào về cậu tài xế đó?”

“Cô ấy không thích tâm sự, chỉ khi nào vui quá mới nói vài câu. Theo cô ấy thì cậu ta rất đứng đắn.”

“Rất đứng đắn?”

“Ừ, Đổng Nguyệt rất thích cậu ta, nhưng cậu ta chẳng tỏ vẻ gì. Có lần Đổng Nguyệt khóc vì tưởng cậu ta chê công việc và thân phận của mình, cậu ta mới bảo mình có tiền án, sợ liên lụy tới cô ấy…”

“Vậy cậu ta có thích Đổng Nguyệt không?”

“Cô ngốc thế.” Lưu Nghiên khinh khỉnh nhìn Quách Tiểu Phần, “Cậu ta bảo ‘sợ liên lụy’, chứ có bảo ‘không muốn liên lụy’ đâu.”

Quách Tiểu Phần ngượng ngùng, “Rồi sao nữa?”

“Đổng Nguyệt vẫn chủ động gặp cậu ta, nhưng từ sau vụ nhà trọ bị rà soát năm nay, cô ấy đã rời khỏi đây. Tôi cũng không biết họ còn liên lạc với nhau không…”

“Thì ra trong đợt rà soát đó, các cô cũng…” Chợt nhớ Mã Tiếu Trung hãy còn đứng cạnh, Quách Tiểu Phần bỏ lửng câu nói.

Lưu Nghiên dường như không để ý, “Thật ra mấy năm nay Đổng Nguyệt sống ở đây rất vất vả. Tiền ngày một khó kiếm, lại thấp thỏm nỗi lo bị đưa về quê nên cô ấy lo lắng trăn trở cả đêm. Bởi vậy khi người ta gõ cửa kiểm tra, cô ấy rời bỏ thành phố này luôn. Chị em bọn tôi cũng biết mình không ở thêm được lâu, nhưng Đổng Nguyệt đi quá vội vàng, chẳng ai giữ cô ấy lại được.

“Trước khi rời đi, Đổng Nguyệt nhờ tôi cùng đến viện bảo trợ chào tạm biệt em gái. Cô bé xinh lắm, nhưng mặt cứ nghệt ra đờ đẫn, giữa tháng Chạp mà quần áo phong phanh, nước mũi thì tèm lem. Đổng Nguyệt ngồi xuống cài lại khuy áo cho em gái, dặn dò: con gái sợ nhất là lạnh, nên phải cài khuy cẩn thận, cũng không được để chân bị buốt, nhớ nhé… Dõi theo em gái quay vào trong viện bảo trợ, rất lâu sau Đổng Nguyệt mới rời đi với đôi mắt đỏ hoe.”

“Cô ấy cứ thế đi à? Không đến chào cậu tài xế sao?”

“Không. Tôi hỏi có nên báo người ta một tiếng không, cô ấy bảo không cần, xách va li đi thẳng. Tôi còn nhớ hôm đó rất lạnh…”

“Ừ, hôm đó trời lạnh lắm, tối đến trời nổi gió, nửa đêm về sáng có tuyết rơi…” Quách Tiểu Phần như đang hồi tưởng chuyện gì, thầm thì khe khẽ.

Lưu Nghiên kinh ngạc nhìn cô.

“Cô kể tiếp đi.”

“Tôi đưa Đổng Nguyệt xuống nhà, đứng trong gió lạnh nhìn cô ấy lên taxi ra ga tàu hỏa mà lòng đau xót. Lên nhà, tôi với mấy chị em chẳng nói lời nào, bắt đầu tự thu dọn đồ đạc. Sau đó một người đẩy cửa bước vào. Cậu ta rất cường tráng, cằm nhô hẳn ra như lưỡi cày. Thấy cậu ta bảo tới tìm Đổng Nguyệt, tôi đoán ra ngay cậu ta là ai, bèn hỏi tìm Đổng Nguyệt làm gì. Cậu ta nghe nói đang có đợt rà soát nhà thuê nên đến xem Đổng Nguyệt có sao không, nếu không ổn thì dọn sang nhà cậu ta ở. Tôi bảo Đổng Nguyệt vừa đi rồi. Cậu ta sững sờ hỏi đi đâu, tôi bảo chẳng rõ, chỉ biết cô ấy rời thành phố thôi. Cậu ta đứng đó hồi lâu, mãi sau mới hỏi đâu là giường của cô ấy. Đổng Nguyệt đi vội nên không mang theo chăn đệm, vẫn để nguyên chỗ cũ. Cậu ta ngồi lên giường, im lìm như tảng đá, không biết bao lâu sau mới đứng dậy, thấy khăn trải giường nhăn nhúm thì cúi người tỉ mỉ vuốt lại cho phẳng, sau đó bỏ đi.”

Không biết bao lâu sau mới đứng dậy, thấy khăn trải giường nhăn nhúm thì cúi người tỉ mỉ vuốt lại cho phẳng, sau đó mới bỏ đi… Quách Tiểu Phần đã viết rất nhiều bài báo, nhưng cô nhận ra chẳng có câu chữ nào bi thương bằng lời này của Lưu Nghiên.

“Chắc cô có thông tin liên lạc và địa chỉ của Đổng Nguyệt chứ…” Quách Tiểu Phần hỏi, “Tôi muốn tìm cô ấy để hỏi về chuyện của Chu Lập Bình.”

“Nhưng đã lâu lâm rồi, không biết họ có giữ liên lạc không…”

Lúc mới đến, do sợ lộ tin tức nên Quách Tiểu Phần không nói mình tìm Đổng Nguyệt vì vụ án núi Chuột Quét. Hơn nữa Lưu Nghiên còn đau đầu kiếm kế sinh nhai, chẳng biết đến vụ án này, nên giờ Quách Tiểu Phần phải lúng túng tìm cách thuyết phục cô ta.

Mã Tiếu Trung nãy giờ vẫn im lặng đứng dựa tường, lúc này mới lên tiếng, “Lưu Nghiên, chắc cô biết tôi làm nghề gì nhỉ?”

Lưu Nghiên gật đầu.

“Chúng tôi đang điều tra một vụ án, cần tìm Đổng Nguyệt để xác thực vài vấn đề về Chu Lập Bình, đơn giản vậy thôi. Có thể hai người ấy đã cắt đứt liên lạc, nhưng cũng có thể họ vẫn nhớ đến nhau. Rất nhiều đôi yêu nhau đều thế, chia tay xong miệng nói quên rồi nhưng không tài nào quên được… Cớ sao không cho họ một cơ hội để lân nữa quay lại và chọn lựa?”

Lưu Nghiên và Quách Tiểu Phần trợn tròn mắt, không ngờ tên thô kệch này cũng nói được những điều sâu sắc về tình yêu.

“Thôi được…” Lưu Nghiên cảm động, cho họ số điện thoại của Đổng Nguyệt. “Cô ấy hiếm khi nghe máy hay trả lời tin nhắn, có WeChat nhưng không bao giờ đăng. Lần trước tôi gọi, cô ấy nói đã về tỉnh A, nhưng không về thị trấn quê mình mà sống ở chỗ khác (vừa nói, Lưu Nghiên vừa viết địa chỉ vào giấy). Tốt hơn hết anh chị nên đến thẳng đó tìm, vì kể cả liên hệ được qua điện thoại, chắc chắn vẫn bị cô ấy từ chối gặp.”

“Rất cảm ơn cô!” Quách Tiểu Phần chắp tay tỏ ý cảm tạ, sau đó cùng Mã Tiếu Trung chào tạm biệt và rời đi.

Đã gần trưa nhưng mặt trời chưa chịu ló dạng, mây đen dày đặc lững lờ trôi như dòng sông băng. Gió bấc thổi mạnh làm cành cây trơ trụi rít gào thảm thiết. Với thời tiết này, phần da thịt nào lộ ra bên ngoài cũng rát như bị roi quất.

Hai người đi ra bãi đỗ xe. Quách Tiểu Phần cúi đầu im lặng, Mã Tiếu Trung quan tâm hỏi, “Sao thế? Vết thương lại đau à?”

“Không sao…” Quách Tiểu Phần không để tâm lắm, “Tôi chỉ đang nghĩ, họ đi cả rồi thì thành phố này còn lại những ai?”

Mã Tiếu Trung đáp, “Cô đừng nghĩ nhiều thế. Thành phố rộng lớn, cư dân lại đông, việc rà soát nhà cho thuê là để ngăn chặn tội phạm, giữ ổn định trật tự xã hội.”

“Tôi hiểu và ủng hộ việc này, tôi chỉ thắc mắc… Vì sao nhà E khách sạn Hà Phong chứa chấp toàn lũ kí sinh trùng nhưng lại không bị rà soát?!” Quách Tiểu Phần bỗng kích động, “Có thể anh xem thường những người bán tiếng cười như Lưu Nghiên và Đổng Nguyệt, song ít ra họ bán những gì mình có để nuôi sống bản thân. Còn những kẻ như Hình Khải Hiền và Đào Chước Yêu thì sao? Bọn chúng bán gì? Tại sao kẻ bị đuổi đi không phải bọn chúng?!” Mắt cô lấp loáng nước.

Mã Tiếu Trung rụt cổ hệt như bị bạn gái mắng nhưng không dám cãi, chỉ biết rút di động ra tìm chỗ xả. Anh ta gọi một số, mắng xơi xơi, “Cảnh đấy hả! Tòa 9 khu dân cư Định Phúc Lý thuộc khu vực cậu quản lý có một tay chủ nhà, thu tiền của con gái người ta tận mười hai tháng trong khi người ta chỉ ở ba tháng, cậu biết việc này không? Cô gái ấy là ai á? Họ hàng của chị dâu cậu đấy! Cậu xử lý ngay cho tôi, bằng không sau này không anh em gì hết!” Nói xong anh ta cúp máy, cười lấy lòng với Quách Tiểu Phần.

Quách Tiểu Phần mặc kệ, sải bước đi trước. Được một đoạn, quay lại thấy anh ta vẫn đứng ngơ ra đó, cô nhăn nhó nói, “Có đi không thì bảo?”

“Đi, đi chứ!” Mã Tiếu Trung lật đật đuổi theo.

⚝ ⚝ ⚝

Khi Tôn Tĩnh Hoa bước vào phòng tiếp khách, cả Lý Chí Dũng và Hô Diên Vân đều cảm thấy chị ta giống quan chức hơn là quản lý.

Tôn Tĩnh Hoa có dáng người tầm trung, mặc bộ trang phục công sở cao cấp màu xám nhạt. Chị ta để tóc ngắn ngang tai, trên gương mặt ngăm đen có vài nốt tàn nhang mờ mờ, thái độ rất nghiêm nghị, cử chỉ cứng nhắc như được lên dây cót. Thấy chị ta ngồi xuống đối diện mình, Lý Chí Dũng và Hô Diên Vân có cảm tưởng mình đang tiếp đón lãnh đạo chứ không phải được tiếp đón.

“Các anh tìm tôi có việc gì?” Tôn Tĩnh Hoa hỏi, giọng cứng nhắc.

Hô Diên Vân đáp, “Chào chị, chúng tôi muốn hỏi chị đôi điều về Chu Lập Bình…”

“Chu Lập Bình?” Tôn Tĩnh Hoa làm bộ ngẫm nghĩ, “Tôi không nhớ người này.”

Dáng vẻ “ngẫm nghĩ” của chị ta rất giả tạo. Hô Diên Vân đoán được ngay chị ta chẳng những nhớ rõ Chu Lập Bình, mà dạo gần đây còn rất sốt ruột về hắn, nhưng cậu ta không bóc mẽ. “Là thế này, Trịnh Quý tổng giám đốc công ty Quan hệ công chúng Minh Di có cho chúng tôi biết chị là người giới thiệu Chu Lập Bình đến chỗ anh ta, còn mong anh ta để tâm đến…”

“Tôi thường xuyên giới thiệu công việc cho người khác, lần nào cũng dặn sếp ở đấy quan tâm người ta hộ mình.” Tôn Tĩnh Hoa chặn lời ngay. “Khoan đã, rốt cuộc các anh là ai? Nếu các anh muốn hẹn thuê hội trường thì để tôi sắp xếp, không thì thôi, tôi bận lâm.” Nói đoạn, chị ta đứng lên định bỏ đi.

“NGỒI XUỐNG!” Nãy giờ vẫn nheo mắt nhìn Tôn Tĩnh Hoa, Lý Chí Dũng bỗng quát lên!

Hô Diên Vân giật thót. Tôn Tĩnh Hoa cũng sững người, không dám cử động.