Chương 8
Vì Hô Diên Vân kiên quyết yêu cầu, Lâm Phượng Xung đành xin lãnh đạo sở cho phép cậu ta và “tổ chuyên án số 2” xem đoạn băng ghi hình lần thẩm vấn Chu Lập Bình gần đây nhất.
Ban đầu cảnh sát chẳng trông mong gì lần thẩm vấn này. Tuy họ chưa tìm thấy mối liên quan giữa cái chết của Trương Xuân Dương và Chu Lập Bình qua lời khai của Đào Chước Yêu, nhưng Hình Khải Thánh (người chở thi thể Trương Xuân Dương) lại bị sát hại ngay sau đó và Chu Lập Bình là nghi phạm số một, nên họ vẫn thử làm “thịt xiên nướng rau củ” xem sao. Đây là từ lóng trong ngành cảnh sát, nghĩa là tiến hành thẩm vấn cùng lúc những vụ án thoạt nhìn tưởng rời rạc nhưng có sự tiếp nối trên trục thời gian. Bởi, tuy thịt và rau ăn vào khác nhau, song kết hợp lại sẽ đem tới hương vị đặc biệt.
Trong băng ghi hình, Chu Lập Bình chỉ gầy hơn hồi mới bị bắt một chút, ngoài ra không khác mấy. Hắn mặc áo gi-lê vàng, cái đầu trọc bắt đầu mọc tóc lởm chởm. Nghi phạm quan trọng thường ít được ra ngoài hóng gió nên trông hắn khá nhợt nhạt, vẻ mặt thờ ơ càng thêm lạnh lùng.
Cán bộ thẩm vấn vừa nhắc đến Trương Xuân Dương, mặt Chu Lập Bình liền biến sắc, run rẩy, ánh mắt vô cảm không nhìn thẳng nữa mà hướng xuống dưới tránh né. Tuy hắn nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường, nhưng cán bộ vẫn nhạy bén phát hiện ra. Có thể nói, đây là lần đầu tiên tay nghi phạm giáp trụ kín bưng để lộ vẻ “bị chọc trúng chỗ đau”.
Theo chiến lược vạch sẵn, chỉ cần kẻ quen bị thẩm vấn và từ chối hợp tác như Chu Lập Bình để lộ bất cứ sơ hở nào, cán bộ phải tập trung xoáy sâu vào đó. Vì thế, người thẩm vấn đặt ra hàng loạt câu hỏi đây kín kẽ như: “Có quen Trương Xuân Dương không?”, “Lần cuối cùng gặp Trương Xuân Dương là khi nào?”, “Quan hệ giữa Đào Chước Yêu và Trương Xuân Dương là gì, biết bao nhiêu nói bấy nhiêu!”, “Ngoài Đào Chước Yêu ra, còn ai thuộc Quỹ từ thiện Ái Tâm thân thiết với Trương Xuân Dương?”…
Thái độ của Chu Lập Bình khác trước một trời một vực, hắn không cứng đầu chống đối nữa, thay vào đó hỏi gì đáp nấy. Có điều hắn nói rất bé, thường xuyên đệm thêm “Ừm”, “à”, “thì là”, “ờ thì”… Hiển nhiên hắn lúng túng trước sức ép khổng lồ bất ngờ ập xuống. Cả người hắn ngọ nguậy, thay đổi tư thế liên hồi. Dáng vẻ “ngồi thế nào cũng không yên” là dấu hiệu rõ nhất thể hiện trạng thái căng thẳng, hoảng loạn và khó chịu trong lòng người bị hỏi cung.
Chu Lập Bình chưa từng có biểu hiện này trong những buổi thẩm vấn xung quanh án mạng trên núi Chuột Quét, nhưng lại lúng túng trước những câu hỏi về Trương Xuân Dương. Chẳng lẽ hắn không phạm tội ở vụ việc thứ nhất, nhưng lại có hành vi bất chính ở vụ thứ hai?
Sau chuỗi “bại trận” dưới tay Chu Lập Bình, giờ đây cảnh sát như được lên dây cót tinh thần, không ngừng gia tăng mức độ thẩm vấn. Qua vài hiệp đấu, Chu Lập Bình tỏ ra mệt mỏi, cơ mặt giật giật như bị chuột rút, miệng nở nụ cười chua chát bất lực, tấm lung tê cứng ngả ra ghế.
“Cho tôi yêu cầu điều này được không?” Hắn hỏi.
“Nói đi.”
“Tôi muốn gặp Đào Chước Yêu.”
Thông thường, nghi phạm trước khi bị “hạ gục” nếu đưa ra yêu cầu hợp lý đều sẽ được cảnh sát đáp ứng. Song hiện giờ Đào Chước Yêu cũng đang bị tạm giam để thẩm vấn, cảnh sát không thể để hai nghi phạm nói chuyện với nhau nên cán bộ thẩm vấn đành lắc đầu. “Yêu cầu khác có thể xem xét, chứ cái này không được.”
Chu Lập Bình thất vọng ra mặt, lầm bầm gì đó nhưng vẫn giữ lời, “Thôi được rồi, tôi khai. Tối đó sau khi rời núi Chuột Quét, tôi thật sự đã chạy đến đường Hạnh Vũ đánh nhau với Lý Chí Dũng, nhưng nửa đường tôi lại rẽ lối khác để làm một việc.”
“Việc gì?”
“Tôi đến phòng chứa xác bệnh viện Ái Tâm để cho thi thể Trương Xuân Dương vào tủ đông.”
Cán bộ thẩm vấn sững sờ, “Trương Xuân Dương chết thế nào? Ai sai cậu làm chuyện này?”
“Thật ra đến giờ tôi vẫn không hiểu chuyện đó là thế nào…” Chu Lập Bình dừng một lát rồi kể, “Hình Khải Thánh say khướt nằm vật ra ở ghế sau. Khi xe chạy đến chân núi Chuột Quét, lão đột nhiên tỉnh táo, bảo có việc cần nhờ. Tôi hỏi việc gì, lão nói gã tình nhân của Đào Chước Yêu vừa đột tử vì thượng mã phong, xác đang ở phòng chứa xác bệnh viện Ái Tâm. Lão định giải quyết chuyện riêng trước rồi tự đi gặp giám đốc Lý Sĩ Đạc làm giấy chứng tử, sau đó mới để nhân viên nhà xác đưa thi thể vào tủ đông, nhưng sực nhớ 11 giờ nhân viên ở đó sẽ khóa cửa, mà lão không thể xong việc trước 11 giờ nên nhờ tôi làm giúp.
“Tôi không đồng ý. Thứ nhất, tôi và lão chẳng ưa nhau, tôi không muốn giúp. Thứ hai, tôi đã từng ngồi tù nên không muốn dính dáng mấy việc phạm pháp, tôi chẳng muốn ăn cơm tù lần nữa. Lão nói mình thân thiết với Trương Xuân Dương, không nỡ để hắn ‘chỏng chơ bên ngoài’, năn nỉ ỉ ôi nhờ tôi giúp, thậm chí còn vỗ ngực đảm bảo Trương Xuân Dương đột tử thật, tôi chắc chắn không dính đến vấn đề hình sự. Tôi bảo mình không có giấy chứng tử, nhân viên sẽ không cho tôi đụng vào xác. Lão bảo mình đã đánh tiếng với Lý Sĩ Đạc, hơn nữa nhà xác đông người ra vào thắp hương nên nhân viên không quản chặt đâu. Lão nói hết nước hết cái, tôi đành đồng ý. Lão cảm ơn rối rít, còn dặn dò tôi không được để lộ chuyện Trương Xuân Dương đã chết, còn hỏi tôi có yêu cầu gì để lão chuyển lời tới Đào Chước Yêu, chắc chắn cô ta sẽ đáp ứng. Vốn dĩ tôi chẳng muốn cò kè qua lại với loại người này, nhưng chợt nhớ đúng là có một việc biết đâu Đào Chước Yêu giải quyết được, nên mới nói ra…”
“Cậu đưa ra yêu cầu gì?”
Chu Lập Bình cụp mí mắt. “Tôi quen một cô gái từng làm ở hộp đêm, dạo trước chỗ trọ bị kiểm tra nên cô ấy phải rời thành phố. Tôi rất thích cô ấy, mong có thể làm giúp hộ khẩu để cô ấy trở lại…”
Ngồi trước máy tính xem băng ghi hình, “tổ chuyên án số 2” buột miệng khẽ đồng thanh “Đổng Nguyệt!”, Lý Chí Dũng gật đầu.
Cán bộ thẩm vấn hỏi tiếp, “Sau đó thì sao? Hình Khải Thánh trả lời thế nào?”
“Lão đồng ý ngay, bảo là chuyện nhỏ, Đào Chước Yêu có thể giải quyết sau một cú điện thoại. Lão hứa sẽ gọi luôn cho Đào Chước Yêu sau khi tôi đi, còn nhét cho tôi 100 tệ để gọi xe, rồi lão lái xe lên núi. Tôi đứng bên đường gọi xe mãi không được, lại nghĩ tầm giờ này mình hay chạy bộ ban đêm, nhẩm tính chẳc sẽ đến bệnh viện Ái Tâm trước 11 giờ, thế là tôi chạy. Đêm đó gió lớn, nhưng tôi chạy xuôi chiều gió nên rất thoải mái. Tôi vừa chạy vừa nghĩ, nếu biết tôi đã giúp chuyển hộ khẩu vào thành phố, cô ấy hắn sẽ mừng lắm. Nhất thời cao hứng, tôi nảy ý định gọi Lý Chí Dũng ra giải quyết mọi nợ nần, bắt đầu cuộc sống mới. Tôi đến cổng Tây Nam bệnh viện Ái Tâm trước, đi thẳng tới nhà xác…”
Cán bộ thẩm vấn ngắt lời hắn, “Bệnh viện Ái Tâm rất rộng, sao cậu tìm được ngay nhà xác?”
“Tủ đông nhà xác là hàng nhập khẩu, hồi trước hay trục trặc, gửi nhà sản xuất sửa thì tốn kém lắm, bệnh viện Ái Tâm biết hồi ngồi tù tôi từng học sửa chữa và bảo dưỡng tủ lạnh tủ đông nên gọi tôi đến giúp. Không tin các anh cứ hỏi Lý Sĩ Đạc, ông ta biết chuyện này.”
“Cậu kể tiếp đi.”
“Tôi vào nhà xác. Trong phòng chứa xác có vài thi thể nằm trên xe đẩy, tôi lật từng tấm vải trắng lên xem, mau chóng tìm thấy Trương Xuân Dương. Tôi đẩy xe vào gian trong, mở ngăn tủ đông còn trống, chuyển xác hắn vào…”
“Không ai chặn cậu lại đòi giấy chứng tử à?” Cán bộ thẩm vấn hỏi.
Chu Lập Bình lắc đầu. “Hai nhân viên trực còn mải uống rượu ngoài sân, đâu để tâm đến tôi.”
Điều này “khớp” với lời khai của phía nhà xác.
“Sao cậu không khai chuyện này từ đâu?” Cán bộ thẩm vấn hỏi.
Chu Lập Bình thoáng ngớ người, cười gượng. “Bởi tôi nghĩ sớm muộn các anh cũng điều tra ra tôi không gây chuyện ở núi Chuột Quét. Khi nào được thả, tôi sẽ nhờ Đào Chước Yêu thực hiện việc mà Hình Khải Thánh đã hứa với tôi. Bất kể trước khi chết lão có nói cho Đào Chước Yêu về yêu cầu của tôi hay không, cô ta vẫn phải thưởng công tôi quyết không khai ra chuyện Trương Xuân Dương đã chết dù tôi bị giam suốt bấy lâu…”
Nghe lời khai của Chu Lập Bình, cảnh sát không vui mừng vì giải được câu đố, ngược lại còn rơi vào tình trạng chán nản và hoang mang hơn bao giờ hết. Chán nản vì họ lãng phí chừng ấy thời gian và sức lực chỉ để bắt giữ nhầm người và điều tra sai hướng. Hoang mang vì bao công sức đổ sông đổ bể, chẳng rõ ai là hung thủ trên núi Chuột Quét, giờ phải bắt đầu từ con số 0. Đặc biệt, phe Sài Vĩnh Tiến trước giờ vẫn giữ quan điểm Chu Lập Bình là hung thủ giết người, kiên quyết phải tìm bằng được chứng cứ phạm tội của hắn, giờ gục đầu ủ rũ như cò bợ phải trời mưa.
Phe Lâm Phượng Xung chẳng khá khẩm hơn, tuy chủ trương không nên hấp tấp xác định Chu Lập Bình là hung thủ cũng như không được coi cái chết của Trương Xuân Dương là tai nạn đơn lẻ, nhưng ban đầu họ cho rằng ‘chủ mưu là kẻ khác, hoặc Chu Lập Bình là chủ mưu và có đồng phạm’, nên cần điều tra toàn diện một cách kĩ lưỡng, nhân cơ hội đó điều tra cả Quỹ từ thiện Ái Tâm. Nào ngờ Chu Lập Bình chỉ là “người qua đường” trong vụ án này…
Không cam lòng từ bỏ, hai phe Sài Vĩnh Tiến và Lâm Phượng Xung quyết định bắt tay nhau, hi vọng tìm ra bằng chứng Chu Lập Bình không đến nhà xác bệnh viện Ái Tâm vào đêm xảy ra án mạng. Đáng tiếc dù họ cố gắng đến mấy vẫn công cốc:
Họ không lấy được dấu vân tay của Chu Lập Bình trên giường đặt xác và tay cầm tủ đông, bởi vụ án xảy ra từ một tuần trước, dấu vân tay của nhân viên nhà xác đã đè hết lên các dấu vân tay cũ, hướng đi này phải bỏ qua.
Họ muốn trích xuất dữ liệu từ camera giám sát của bệnh viện để xem đêm đó Chu Lập Bình có đến nhà xác không, nhưng khu vực nhà xác không lắp camera. Hai nhân viên trực ca dù nghĩ nát óc cũng không nhớ nổi Chu Lập Bình có đến không. Bọn họ thừa nhận đêm đó quá chén, nhưng chắc chắn sẽ không cho bất cứ thi thể nào vào tủ đông nếu không có giấy chứng tử.
Nói cách khác, hiện chỉ có ba người biết Trương Xuân Dương được đưa vào nhà xác bệnh viện Ái Tâm là Đào Chước Yêu, Hình Khải Thánh và Chu Lập Bình. Lịch sử trên hệ thống của tủ đông T-E-3 cho thấy tủ chỉ được khởi động một lần lúc 10 giờ 50 phút đêm hôm đó, mà khi ấy Đào Chước Yêu đang qua cửa an ninh tại sân bay, Hình Khải Thánh đã chết, đến kẻ ngốc cũng đoán được người đưa thi thể vào tủ là Chu Lập Bình. Từ đây suy ra hung thủ của vụ án núi Chuột Quét có thể là bất cứ ai trên trái đất trừ Chu Lập Bình, vì hắn không đủ thời gian gây án.
Giả sử Chu Lập Bình trốn trong cốp xe Jetta của Lý Chí Dũng như Hô Diên Vân suy luận, sau đó chờ anh lái đến gần bệnh viện Ái Tâm rồi lén xuống xe, vào nhà xác đưa Trương Xuân Dương vào tủ đông để tạo chứng cứ ngoại phạm, thì cách này cũng không khả thi. Vì theo hình ảnh từ hệ thống Thiên Nhãn, Lý Chí Dũng lái xe đến giao lộ gần bệnh viện Ái Tầm lúc 10 giờ 53 phút.
Tóm lại, cảnh sát đã vắt óc tính đến mọi trường hợp, song vẫn không giải nổi câu đố: Chu Lập Bình làm sao để giết người đốt xác trên núi lúc 10 giờ 30 phút (thậm chí trễ hơn) rồi đến nhà xác bệnh viện Ái Tâm trong chưa đầy hai mươi phút. Dù họ muốn chấp nhận hay không, cách giải thích “hợp lý” nhất chỉ có thể là tin lời Chu Lập Bình: hắn đã tạm biệt Hình Khải Thánh dưới chân núi Chuột Quét lúc 10 giờ hơn, rồi chạy một mạch tới nhà xác để đưa thi thể Trương Xuân Dương vào tủ đông.
Cũng có nghĩa án mạng trên núi không liên quan đến hắn.
Đoạn băng ghi hình kết thúc, căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Hô Diên Vân nhíu mày không nói gì, ai cũng hiểu lúc này lòng cậu ta đang rối như tơ vò. Đúng vậy, dù chưa đối đầu trực diện, nhưng Hô Diên Vân vẫn bị Chu Lập Bình đánh bại. Chuyện này xét từ bất cứ góc độ nào cũng là đòn giáng nặng nề xuống chuyên gia suy luận trẻ kiêu ngạo.
Ngay cả người có trực giác mạnh mẽ như Mã Tiếu Trung cũng lúng túng không đưa ra được phán đoán.
Đúng lúc này, Quách Tiểu Phần ngồi cạnh anh bất ngờ lên tiếng, “Tôi cho rằng Chu Lập Bình nói thật.”
Hô Diên Vân ngẩng phắt đầu, mắt ánh lên rạng rỡ, không phải vì tán thành kết luận của cô, mà vì cuối cùng cô cũng tỉnh táo trở lại. “Quách Tiểu Phần, cô thấy đỡ hơn chưa?”
Quách Tiểu Phần lờ đi. “Sau cuộc trò chuyện với Lưu Nghiên, điều tôi cảm nhận sâu sắc nhất là Chu Lập Bình dành tình cảm rất sâu đậm cho Đổng Nguyệt. Việc cô ấy đột ngột bỏ đi hẳn đã khiến hắn buồn não lòng. Để giải quyết vấn đề hộ khẩu cho Đổng Nguyệt, để cô ấy có thể quay lại thành phố, trở về bên cạnh mình, hắn đã thực hiện nhiệm vụ Hình Khải Thánh giao cho, dẫu bị bắt giam vẫn cắn răng chịu đựng, quyết không tiết lộ chuyện Trương Xuân Dương để dễ bề tìm Đào Chước Yêu đòi ‘phần thưởng’. Động cơ này rất hợp tình hợp lý…”
Lý Chí Dũng ngắt lời Quách Tiểu Phần, “Nhưng lỡ chẳng may chính vì Chu Lập Bình nhất quyết không chịu khai chuyện Trương Xuân Dương, nên cảnh sát xác định hắn chính là hung thủ vụ núi Chuột Quét thì sao? Hắn làm vậy quá mạo hiểm…”
“Không đâu.” Lâm Phượng Xung lắc đầu. “Mấy năm gần đây cơ quan cảnh sát cực kì nghiêm ngặt trong việc điều tra và rà soát án hình sự, nếu nhân chứng vật chứng có sai sót hoặc không đầy đủ, vụ án đó buộc phải tuân theo nguyên tắc giả định vô tội, án oan sai tuyệt đối không được xảy ra. Bởi vậy, dù Chu Lập Bình không khai chuyện Trương Xuân Dương, hắn cũng chỉ bị tạm giam nhiều nhất 37 ngày, sau đó sẽ được thả ra.”
“Cho nên…” Hai chữ này được Hô Diên Vân nhả ra rất nhẹ, nhưng khiến mọi người bất giác rùng mình như bị gai đâm, phải đổ dồn ánh mắt về cậu ta. Gương mặt non choẹt mơ màng sau một hồi mải mê ngẫm ngợi, cậu ta lên tiếng, “Cho nên, tôi thắc mắc vì sao Chu Lập Bình không chọn lúc khác, mà lại chọn đúng lúc này để nói ra ‘sự thật’.”
⚝ ⚝ ⚝
Tối đó, giám đốc Sở Cảnh sát thành phố là Hứa Thụy Long đích thân triệu tập toàn bộ thành viên tổ chuyên án để mở cuộc họp khẩn cấp.
Trước hết, ông yêu cầu mọi người “tiếp tục việc cần thiết, bỏ qua thứ không liên quan”. Tức là, tiếp tục điều tra bằng chứng có giá trị, lần theo manh mối hữu ích, không được phủ nhận mọi nỗ lực trước giờ chỉ vì một vài sai sót; bỏ qua những người và việc đã được chứng minh không quá liên quan đến vụ án, tránh uổng phí thời gian, sức người, sức của. Thấy mọi người liên tục hút thuốc, uống nước, mặt mũi khó đăm đăm, ông không nghiêm khắc như ngày thường mà kiên nhẫn khuyên nhủ, “Mọi người đừng nản lòng cũng đừng từ bỏ. Xốc lại tinh thần, đừng vì bắt lầm người, đi lầm hướng mà cảm thấy áp lực như thể trời sắp sập, kể cả trời có sập thật thì còn tôi đỡ cho. Làm trong ngành bốn mươi năm, tôi thấy công tác điều tra chẳng qua là quá trình thử sai, cứ loại trừ dần những sai lầm, rồi sự thật sẽ nằm trong tầm tay.”
Theo đúng tinh thần cuộc họp, sau khi điểm lại lần cuối toàn bộ tình tiết vụ án, tổ chuyên án thống nhất phóng thích Chu Lập Bình theo đúng quy trình tư pháp.
Tan họp, Hứa Thụy Long giữ lại các thành viên chủ chốt trong tổ chuyên án là Đỗ Kiến Bình, Lâm Phượng Xung và Sở Thiên Anh. Đỗ Kiến Bình thấy hơi căng thẳng. Dạo này lãnh đạo sở hay có kiểu “sóng yên biển lặng lúc họp chung, sấm chớp đùng đùng khi họp riêng” nên ông đã chuẩn bị tinh thần bị mắng như tát nước vào mặt.
Ai ngờ cửa vừa đóng, Hứa Thụy Long chỉ nói, “Giờ mới thấy quả là không ổn khi vội vã xác định Chu Lập Bình là nghi phạm chính. Thực tế chứng minh, nhiều vụ án xử sai là do điều tra viên có ‘ấn tượng xấu’ với nghi phạm ngay từ đầu, chủ quan mặc định nghi phạm là hung thủ, bỏ quên lập trường khách quan, chăm chăm tìm kiếm bằng chứng bất lợi, xem nhẹ bằng chứng có lợi với nghi phạm, dẫn đến hậu quả đã sai lại càng sai, cuối cùng không cứu vãn nổi.”
Đỗ Kiến Bình đứng dậy, “Giám đốc, tôi xin đứng ra chịu trách nhiệm cho việc tổ chuyên án đi sai hướng, khiến các đồng chí tốn nhiều thời gian công sức mà không đạt được kết quả.”
“Giờ không phải lúc nói chuyện này, vả lại, hễ gặp thất bại lại truy cứu trách nhiệm, thì sao tiếp tục công tác được.” Hứa Thụy Long vẫy tay bảo ông ngồi xuống, “Tiếp theo các anh định làm gì?”
Đỗ Kiến Bình đặt hai bàn tay to và thô kệch lên đầu gối, “Trước cuộc họp chúng tôi đã thảo luận, cho rằng sở dĩ thời gian vừa rồi xảy ra sai lầm nghiêm trọng, là bởi chúng tôi quá mải mê bắt hung thủ, xem nhẹ việc đi tìm chân tướng.”
Hứa Thụy Long nhướng mày, “Ồ? Nói rõ xem nào.”
Thật ra đây là quan điểm của Hô Diên Vân, được Lâm Phượng Xung trình bày trong buổi thảo luận trước cuộc họp. Đỗ Kiến Bình thấy có lý nên giờ nói lại, quả nhiên thu hút được sự chú ý của Hứa Thụy Long.
“Từ khi vụ án xảy ra đến nay, rất nhiều sự việc đều chỉ ra đây không phải vụ án hình sự đơn lẻ. Đằng sau nó là cả một đường dây khổng lồ, là những nguyên nhân phức tạp, là những mối quan hệ chằng chịt. Mấy cái xác bị đốt trên núi Chuột Quét chẳng qua chỉ là chấm lửa bốc cháy khi các yếu tố trên bện xoắn vào nhau. Rất có thể hung thủ không ở trên bề nổi, mà đang ẩn mình dưới tầng tầng lớp lớp những mạng lưới. Dẫu cố gắng đào sâu đến mấy, ta vẫn bị vướng vào những mắt lưới san sát. Chẳng thà ta đổi chiến lược, thay vì vớt cá thì hãy thu lưới. Cá nằm sẵn trong lưới rồi, chỉ cần thu lưới sẽ bắt được cá. Vậy, thay vì truy bắt hung thủ, ta hãy điều tra chân tướng sự việc. Một khi đường dây, nguyên nhân và những mối quan hệ kể trên được đưa ra ánh sáng, hung thủ ắt sẽ lộ diện.”
“Cụ thể các anh định làm gì?” Hứa Thụy Long hỏi.
Đỗ Kiến Bình liếc mắt ra hiệu, Lâm Phượng Xung liền tiếp lời. “Chúng tôi đã sắp xếp lại mạng lưới quan hệ ẩn sâu đằng sau vụ án, cũng như tổng kết lại tình hình điều tra các khu vực liên quan, từ đó phát hiện mình đã bỏ qua Viện Bảo trợ và Nuôi dưỡng Trẻ em chỉ vì đây không phải nơi xảy ra án mạng, dù nó có rất nhiều điểm đáng nghi. Tiếp theo đây, chúng tôi sẽ tập trung điều tra triệt để, lột sạch mọi lớp bảo vệ của nơi này.”
“Nhưng tôi nghe nói mỗi lần bị yêu cầu hỗ trợ điều tra, phó giám đốc Thôi Ngọc Thúy đều có thái độ chống đối, không chịu cung cấp thông tin, đúng không?”
Lâm Phượng Xung gật đầu. “Vâng, cho nên sếp Bình đề nghị… Sếp, sếp nói với giám đốc đi.”
Hứa Thụy Long cầm cốc giữ nhiệt lên nhấp một ngụm trà, quan sát Đỗ Kiến Bình qua làn hơi nước. Đỗ Kiến Bình thoáng do dự rồi ngẩng đâu, “Tôi muốn đưa Mã Tiếu Trung vào tổ chuyên án để thẩm vấn Thôi Ngọc Thúy.”
Đây cũng là kết quả bàn bạc của “tổ chuyên án số 2” với Lâm Phượng Xung và Sở Thiên Anh. Khi đó mọi người đều cho rằng nếu quả thật Chu Lập Bình không phải hung thủ, họ sẽ phải quay về vạch xuất phát. Viện bảo trợ là “mảnh đất tiềm năng” chưa được khai thác, họ có thể điều tra lại nhân viên ở đó. Ngoài ra, trong bữa ăn Quỹ từ thiện Ái Tâm mời Quách Tiểu Phần, Đào Bỉnh khi dọa nạt Hình Khải Hiền đã ám chỉ Thôi Ngọc Thúy biết chuyện khuất tất của Hình Khải Thánh, xem ra Thôi Ngọc Thúy nắm giữ bí mật về nguyên nhân cái chết của Hình Khải Thánh. Nhưng Thôi Ngọc Thúy cực kì đanh đá và lì lợm, cảnh sát thẩm vấn mấy lần đều thất bại. Chuyện này khiến Lâm Phượng Xung vô cùng đau đầu…
Mã Tiếu Trung chợt lên tiếng, “Hay để tôi thử xem sao!”
Lâm Phượng Xung ngỡ ngàng mất mấy giây, mừng rỡ nói, “Anh mà ra tay là gạo xay thành cám! Để tôi xin phép giám đốc sở cho anh về tổ chuyên án.”
Mã Tiếu Trung cười. “Cậu mà nói với giám đốc sở thì khác nào đâm sau lưng sếp Bình?”
“Hay để em nói với giám đốc vậy, em không phải cấp dưới trực tiếp của sếp Bình.” Sở Thiên Anh đề nghị.
“Sở Thiên Anh, cậu theo tôi bao lâu mà mồm vẫn nhanh hơn não thế à.” Mã Tiếu Trung nhăn nhó, “Cậu thuộc Phòng Kĩ thuật Hình sự, nếu mở mồm ra xin sẽ bị tưởng lầm là Lưu Tư Miễu đứng sau giật dây.”
Sở Thiên Anh bừng tỉnh, “Vậy phải làm sao?”
“Để Đào Kiến Bình tự nói!”
“E là không được đâu…” Sở Thiên Anh đáp, “Sếp Bình chẳng ưa gì anh và ‘tổ chuyên án số 2’ này.”
“Lúc trước khác, bây giờ khác.” Mã Tiếu Trung giải thích, “Giám đốc thừa biết ‘tổ chuyên án số 2’ đang làm gì, cũng ngầm cho phép tổ này tồn tại, nhưng không phải để gạt bỏ tổ chuyên án số 1, mà là để tạo áp lực vô hình cho Đỗ Kiến Bình. Sếp Bình đang đi vào ngõ cụt, giờ gọi tôi về càng chứng tỏ anh ta bao dung rộng lượng. Quan trọng hơn, dù tôi moi được gì từ miệng Thôi Ngọc Thúy, công lao đều thuộc về anh ta, anh ta chẳng sướng quá!”
Sở Thiên Anh liếc xéo, “Anh nói thật đi, hôm đó anh ụp hộp canh thập cẩm cay lên mặt lão đầu bếp, là đã tính đến nước cờ hôm nay rồi phải không?”
Mã Tiếu Trung cười gian.
Quả nhiên khi Lâm Phượng Xung đề xuất ý kiến, Đỗ Kiến Bình chỉ thoáng lưỡng lự rồi đồng ý ngay. Giờ nghe Đỗ Kiến Bình đề nghị, Hứa Thụy Long khen lấy khen để, “Tốt, tốt lắm, cứ gọi Mã Tiếu Trung về tổ chuyên án như anh nói đi.”
“Giám đốc, còn chuyện này nữa.” Lâm Phượng Xung lên tiếng, “Đi theo hướng này sẽ khó tránh khỏi việc phải điều tra văn phòng đại diện của Quỹ từ thiện Ái Tâm, thậm chí là bản thân quỹ từ thiện. Vậy có cần chú ý đến… mức độ và phạm vi không?”
“Không có mức độ hay phạm vi gì hết!” Hứa Thụy Long tỏ rõ thái độ cương quyết, “Bất kể tổ chức hay cá nhân nào cũng phải tuân thủ pháp luật, cứ vi phạm là bắt ngay, không ai có đặc quyền!”
Lâm Phượng Xung và Sở Thiên Anh vội vàng đứng dậy, vừa vâng dạ vừa làm động tác chào với Hứa Thụy Long. Đỗ Kiến Bình cũng chậm rãi đứng lên.
Hứa Thụy Long ra hiệu giải tán. Ba người rời khỏi phòng, Đỗ Kiến Bình toan đóng cửa thì nghe thấy Hứa Thụy Long gọi lại, “Đỗ Kiến Bình, chờ một lát.”
Đỗ Kiến Bình vội trở vào trong. Hứa Thụy Long đứng dậy từ sau bàn làm việc, tiến đến sát Đỗ Kiến Bình, nói bằng giọng chỉ mình người bên cạnh nghe thấy, “Đào Chước Yêu không dính quá sâu vào vụ này, lại không có hành vi phạm tội cụ thể, anh cứ làm thủ tục thả cô ta ra đi…”
⚝ ⚝ ⚝
Vai khoác khăn choàng lông dê đỏ sẫm, thân hình đầy đặn bọc trong áo len trắng cao cổ, nhưng Thôi Ngọc Thúy vẫn thấy hơi lạnh. Bà ta khoanh tay nhìn hai người ngồi đối diện mình. Gò má cao đanh lại, cặp môi dày mím chặt, dáng vẻ ngang ngược như muốn nói có kề dao vào cổ cũng đừng mong bà đây mở miệng.
Thôi Ngọc Thúy vẫn nhớ hai người mặc thường phục ngồi bên kia bàn là ai. Một người tên Tôn Khang, nghe đâu là trưởng đồn cảnh sát được tạm thời điều đến tổ chuyên án. Người còn lại họ Lâm, để ria mép, quân hàm cao hơn, nhưng sao có thể cao bằng những người cụng ly với bà ta trong các bữa tiệc. Nghĩ vậy, Thôi Ngọc Thúy vững tâm hẳn. Bà ta biết rõ, mỗi người trong chốn công quyền đều như một quân cờ, phải tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc gán theo từng chức vị, không được di chuyển vượt quá phạm vi mà “thuộc tính” của mình cho phép. Xét theo khía cạnh rộng hơn, bà ta còn quyền lực và thủ đoạn hơn người đang thẩm vấn mình, vì thế… để bà đây xem mấy người làm được gì!
“Thôi Ngọc Thúy, chúng tôi đã nói hết nước hết cái nhưng chị vẫn không hợp tác, chúng tôi hết cách rồi.”
Nói đoạn, Tôn Khang quay sang thì thào với Lâm Phượng Xung, “Để anh Trung lo nhé?”
“Thì thào” nhưng phòng thẩm vấn quá yên tĩnh nên Thôi Ngọc Thúy nghe rõ mồn một.
Lâm Phượng Xung gật đầu.
Thôi Ngọc Thúy tự nhiên rùng mình. Đừng sợ, bà ta thầm nhủ, bọn họ không dám làm gì quá đáng đâu, hơn nữa mình là phụ nữ… Có điều, sao “anh Trung” nghe quen thế nhỉ?
Tôn Khang đứng dậy mở cửa, gọi vọng ra hành lang, “Anh Trung ơi!” Một người cười hì hì chui vào phòng.
Là anh ta?!
Thôi Ngọc Thúy nhận ra ngay tay cảnh sát vừa lùn vừa mập này. Bà ta nhớ rõ gương mặt đang cười đùa cợt nhả thoắt cái biến thành hung thần, nhớ hộp canh thập cẩm cay nóng hôi hổi, nhớ cảnh đầu bếp Bao lăn lộn gào rú vì bị ụp canh vào mặt, thậm chí nhớ cả tiếng mũi Bao gãy răng rắc khi tay cảnh sát lên gối… Người này bị đình chỉ công tác rồi cơ mà? Theo tin tức từ “gián điệp”, anh ta không phải thành viên tổ chuyên án, sao đột nhiên xuất hiện ở đây?
Thôi Ngọc Thúy co rúm người như con sâu róm bị chọc phải.
“Giao cho anh đấy.” Lâm Phượng Xung đứng dậy đi ra ngoài.
Mã Tiếu Trung kéo Tôn Khang lại dúi vào tay mấy tờ tiền nhăn nhúm, “Tôi chưa ăn tối, anh xuống nhà mua cho tôi một suất canh thập cẩm loại cực cay nhé.”
Tiễn Lâm Phượng Xung và Tôn Khang ra ngoài, Mã Tiếu Trung đóng cửa lại, kéo ghế ra ngồi đối diện Thôi Ngọc Thúy, “Chào chị, lâu lắm không gặp, sao trông chị gầy thế?”
Thôi Ngọc Thúy không dám lên tiếng, nhưng bầu không khí khiến bà ta không dám không lên tiếng, đành cố nặn ra một nụ cười. “Chào… chào anh. Chuyện lần này kinh khủng quá, tôi ăn không ngon ngủ không yên, gầy đi cũng phải… Vụ này không liên quan đến tôi, tôi chỉ lo đối ngoại cho viện bảo trợ. Hình Khải Thánh mới là người quản lý nội bộ, người khác không được phép nhúng tay…”
Mã Tiếu Trung dựa lưng ra sau nhìn bà ta vã bọt mép giải trình, xong xuôi mới lười biếng hỏi, “Cái người… tên gì ấy nhỉ, Trì, Trì Phượng Lệ có bạn trai chưa?”
Ớ, chủ đề chạy đi đâu vậy? Thôi Ngọc Thúy không bắt kịp câu chuyện, chớp mắt hồi lâu mới đáp, “Tôi không rõ lắm, hình như… chưa có.”
“Sao thế được!” Mã Tiếu Trung nhướng hàng chân mày ngắn cũn. “Trông cô ta ngon thế cơ mà, tôi không tin chưa ai ngủ… ấy không, chưa ai theo đuổi.”
Tuy không hiểu vì sao Mã Tiếu Trung chuyển đề tài sang Trì Phượng Lệ, nhưng miễn không nhắc đến án mạng núi Chuột Quét là Thôi Ngọc Thúy thấy đỡ áp lực hẳn. Bà ta thầm thở phào, bắt đầu tuôn một tràng về Trì Phượng Lệ: thích đến chốn ăn chơi nào, dùng đồ hàng hiệu gì, thích đi nhà hàng nào, gọi món gì… Mã Tiếu Trung đang lắng nghe rất hào hứng thì bà ta đột ngột hỏi, “Anh Trung định cưa cẩm cô ta à? Anh bỏ ý nghĩ đó đi thì hơn, có bao nhiêu tiền cũng không thỏa mãn nổi cô ả đào mỏ ấy đâu!”
Nghe vậy, Mã Tiếu Trung ủ rũ, “Mẹ kiếp, cảnh sát sợ nhất gặp phải loại này, dính vào chỉ tổ từ ăn lương nhà nước thành ăn mày xã hội… Nhưng chị à, tôi đầu ba rồi vẫn chưa có người yêu, đêm nào cũng nằm vắt tay lên trán ngán ngẩm, sớm muộn cũng phát điên!”
“Tôi khuyên anh Trung thật lòng, đừng yêu, yêu vào làm gì? Chơi cho vui còn được chứ đừng dại kết hôn, hôn nhân có gì hay ho đâu? Tôi đây này, kết hôn rồi lại ly hôn. Không cưới thì chia tay là xong, chứ cưới rồi đến lúc bỏ mệt lắm, vừa chán vừa vô nghĩa, không đáng đâu!” Thôi Ngọc Thúy nói.
“Tôi hiểu, nhưng biết sao được, mẹ già cứ giục lên giục xuống, từ sáng đến tối lải nhải đòi có cháu bế. Tôi bảo là trong trại tạm giam đầy cháu, để hôm nào dẫn vài đứa về cho bà bồng. Ha, bà cụ cầm cây cán bột rượt tôi chạy từ đầu ngõ đến cuối ngõ…” Mã Tiếu Trung tếu táo kể làm Thôi Ngọc Thúy phì cười, gương mặt đắp phấn dày cộm lộ ra vô số nếp nhăn.
“À đúng rồi.” Mã Tiếu Trung sực nhớ, “Chị có con trai đúng không? Lớp mấy thế?”
“Lớp Sáu.” Thôi Ngọc Thúy thở dài, “Học hành căng thẳng lắm.”
“Lớp Sáu tức là 12 tuổi…” Mã Tiếu Trung xòe tay đếm, “Ô, thế bằng tuổi Triệu Vũ à?”
Một câu này thôi là đủ khiến Thôi Ngọc Thúy lạnh toát người. Ngẩn ra nhìn tay mập đang cười toe toét, bà ta mới vỡ lẽ người này chưa hề quên chuyện chính, chẳng qua chỉ nới lỏng cánh tay gác trên cổ mình, chờ tay lấy lại sức là kẹp mạnh một phát cho chết ngắc!
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cộc cộc. Mã Tiếu Trung ra mở, thấy Tôn Khang cầm túi nylon đựng hộp đồ ăn, kèm theo đũa và khăn giấy, “Anh Trung, canh thập cẩm của anh này.”
Mã Tiếu Trung một tay đón túi, một tay nâng đáy hộp, cách một lớp túi vẫn thấy nóng, buột miệng chửi. Anh ta đóng cửa lại, cài chốt, đặt túi lên bàn, lấy hộp canh ra rồi mở nắp. Mùi ớt cay nồng tức thì tỏa khắp căn phòng thẩm vấn nhỏ bé. Anh ta tách đôi đũa dùng một lần, tước dầm trên đũa, lót cả đống giấy dưới đáy hộp, bưng đến ngồi trước mặt Thôi Ngọc Thúy.
Đầu ngón tay Thôi Ngọc Thúy run bần bật. Tiếp đó cơn run lan đến bàn tay, cánh tay rồi khắp người… Bà ta nhìn hộp canh với ánh mắt đầy sợ hãi và tuyệt vọng.
Mã Tiếu Trung làm như không thấy, gắp một miếng tiết lợn cho vào miệng, nhưng nóng quá bị bỏng, phải lấy ra thổi phù phù.
“Con trai chị 12 tuổi, Triệu Vũ cũng 12 tuổi, nghĩ thử xem, nếu tối nay con chị bị người ta siết cổ đến chết, lột sạch quần áo, ném vào hầm thông gió của ga tàu điện ngầm bỏ hoang rồi thiêu xác, chị sẽ cảm thấy thế nào? Lao đến trường chất vấn vì sao con tôi chết à? Hiệu phó nhà trường xua tay bảo ‘Không biết, tôi chỉ lo đối ngoại cho trường, vụ án này không liên quan đến tôi, chị xem tôi ăn không ngon ngủ không yên đến mức gầy xọp đi đây này’, nghe vậy chắc chị chỉ muốn lột da, rút gân, moi tim, nghiền nát xương hiệu phó đúng không? Triệu Vũ là đứa mồ côi không cha không mẹ, chết đi chẳng ai quan tâm. Nhưng trẻ mồ côi cũng là người. Bộ luật Hình sự không hề cho phép người ta thoải mái giết hại rồi bỏ mặc trẻ mồ côi và trẻ tàn tật, kẻ nào vi phạm sẽ bị nhà nước xử lý mạnh tay, biết không!”
Rồi Mã Tiếu Trung nhét lại miếng tiết lợn vào miệng, nuốt chửng. Hộp canh nổi váng dầu đỏ rực, bốc hơi nóng nghi ngút che phủ gương mặt tròn của anh ta.
“Chắc chị đang thắc mắc tại sao tôi bị đình chỉ công tác vẫn vào thẩm vấn chị. Chẳng giấu gì chị, đúng là tôi bị đình chỉ công tác, nhưng kết quả điều tra cho thấy tay đầu bếp tấn công tôi trước, tôi chỉ vô tình gây thương tích trên mặt gã trong quá trình xử lý đúng luật thôi. Thế nên tôi không phải chịu trách nhiệm hình sự. Chị đừng tưởng nhà nước thiên vị tôi, nhà nước chúng ta cực kì công bằng và có lương tâm. Luật pháp lớn hơn ông trời, nhưng một số việc còn lớn hơn cả luật pháp và ông trời cộng lại!”
Mã Tiếu Trung lùa mấy miếng sách bò vào mồm nhai nhồm nhoàm, khóe miệng dính đầy bọt đỏ, “Một đám trẻ không cha không mẹ, đứa nào cũng bị bệnh tật hành hạ từ khi lọt lòng, sống không bằng chết, vậy mà gã nỡ để bọn nhỏ ăn thức ăn cho lợn, cho lợn đấy! Có giỏi thì trốn cả đời trong bệnh viện đi, nếu không tôi gọi anh em nửa đêm đến đập gãy chân!”
Nói đến đây, Mã Tiếu Trung nghẹn lại, phải ngửa cổ nuốt ừng ực mấy cái cho xuôi, sau đó cúi xuống nhìn Thôi Ngọc Thúy bằng đôi mắt đỏ ngầu. Bà ta sợ hãi nhòm hộp canh trên tay anh ta mà thút tha thút thít, mặt tèm lem nước mắt.
“Tôi chỉ hỏi một lần. Mấy đứa trẻ chết thế nào?” Mã Tiếu Trung rướn cổ to bè về trước dằn từng tiếng, gương mặt dữ dằn che mất ánh đèn, phủ bóng đen khổng lồ xuống Thôi Ngọc Thúy đang co ro cúm rúm.
“Tôi nói, tôi nói, tôi nói hết…” Thôi Ngọc Thúy vừa khóc vừa kể, “Hình Khải Thánh cưỡng hiếp bọn trẻ từ lâu lắm rồi, không chỉ mấy đứa đã chết, những đứa khác cũng bị lão làm nhục. Lão không phải người, mỗi khi lên cơn lão đều không còn là người, nghĩ đủ trò hành hạ bọn trẻ. Chúng nó chảy máu, kêu đau, có đứa câm điếc còn khóc không thành tiếng. Nhất là Lý Dĩnh, đứa bé 5 tuổi bị bại não ấy, lần nào xong chuyện nó cũng co người nằm trên giường, cả đêm rên ư ử như chó con. Tôi đã khuyên lão ngừng tay, nhưng lão nói không phải sợ, chẳng ai quan tâm đâu. Lão chỉ hơi e dè Chu Lập Bình vì hình như Triệu Vũ nói gì đó với hắn… Một ngày trước án mạng trên núi Chuột Quét, lão lại cưỡng bức Lý Dĩnh. Có lẽ bọn trẻ không chịu nổi nữa. Triệu Vũ được coi là thủ lĩnh, luôn đóng vai anh lớn trong nhà, nó siết cổ Lý Dĩnh và Đổng Tâm Lan rồi tự treo cổ lên đường ống sưởi… Sáng hôm sau, cô Trương tạp vụ phát hiện, báo lại cho tôi với Hình Khải Thánh. Lão bảo tôi với cô Trương tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài, lão có cách giải quyết…”
Căn phòng im ắng.
Đối diện Thôi Ngọc Thúy, Mã Tiếu Trung ngồi lặng người, rất lâu sau mới chậm chạp đứng dậy mở cửa. Lâm Phượng Xung và Tôn Khang đang đứng ngoài, mặt đanh lại. Họ đã nghe toàn bộ lời khai của Thôi Ngọc Thúy qua máy giám sát.
“Anh vất vả rồi.” Lâm Phượng Xung vỗ vai Mã Tiếu Trung. “Đi nghỉ đi.”
Mã Tiếu Trung gật đầu, đi về đầu kia hành lang, được nửa đường đột nhiên quay phắt người, lao về phòng thẩm vấn hất thẳng hộp canh vào Thôi Ngọc Thúy! Bà ta rú lên, may vẫn kịp nghiêng người né. Có điều hộp canh đập vào tường làm nước bắn nhoe nhoét lên quần áo, bà ta quá hãi hùng nên gào khóc thảm thiết. Mã Tiếu Trung chỉ vào bà ta, ngón tay run rầy, miệng chửi rủa nhưng cố dằn xuống không phát ra tiếng. Gân xanh nổi rõ trên cổ, căng phồng như sắp vỡ. Gương mặt đỏ bừng vặn vẹo tựa hồ ngọn lửa bốc cháy rừng rực!
Tôn Khang quen biết Mã Tiếu Trung đã lâu nhưng chưa từng thấy anh ta phẫn nộ thế này. Giữ chặt anh ta kéo ra ngoài, Tôn Khang khuyên can, “Anh bình tĩnh, bình tĩnh lại nào!”
Ra tới hành lang, Mã Tiếu Trung dựa tường ngồi phịch xuống, há miệng thở hồng hộc. Người anh ta run lẩy bẩy, hai hàm răng va vào nhau cành cạch như thể vừa rơi xuống sông băng.
Lời khai của Thôi Ngọc Thúy đã vạch trần toàn bộ tội ác diễn ra trong Viện Bảo trợ và Nuôi dưỡng Trẻ em. Sau một đêm thẩm vấn đột xuất, cảnh sát đã nắm được một sự thật đau lòng: nhiều năm nay Hình Khải Thánh coi đám trẻ tàn tật trong viện bảo trợ là đối tượng thỏa mãn thú tính. Lợi dụng việc đám trẻ mắc bệnh bẩm sinh không thể diễn đạt nỗi đau bằng lời nói hay chữ viết, lão mặc ý xâm hại chúng. Ngay cả những cảnh sát hình sự kinh qua vô số vụ án thảm khốc cũng phẫn nộ tột cùng khi nghĩ tới tiếng la hét, than khóc hòa lẫn cùng máu và nước mắt gây ra bởi những hành vi kinh tởm nơi góc khuất tăm tối giữa đêm khuya thanh vắng.
Vài nữ cảnh sát bày tỏ với lãnh đạo sở rằng họ muốn nhận nuôi bọn trẻ, nhưng đến lúc gặp chúng trong viện bảo trợ, họ lại do dự. Những đứa trẻ đã bị nỗi đau hành hạ triền miên hết năm này qua tháng nọ đến mức không ra hình người, hễ gặp người lạ là hoảng sợ, chỉ khi nhận ra các nữ cảnh sát đối xử tốt với mình, chúng mới ngoan ngoãn ngả vào lòng họ như mèo con. Nụ cười nịnh nọt trên gương mặt chúng khiến các nữ cảnh sát rùng mình…
Choáng váng hơn cả là sự thờ ơ lạnh nhạt của các nhân viên viện bảo trợ. Sau khi Thôi Ngọc Thúy “đầu hàng”, thì Vương Thanh chủ nhiệm văn phòng, ông Từ bảo vệ, tay tài xế ngáo ngơ và ba bảo mẫu mặt mũi hung dữ rốt cuộc cũng chịu khai những điều họ biết, nhưng nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại họ không liên quan đến tội ác của Hình Khải Thánh. Với họ, công việc ở viện bảo trợ chỉ như bao việc làm công ăn lương bình thường, họ không có quyền cũng không tiện xen vào “đời tư” giám đốc. Họ còn nói “đằng nào bọn trẻ cũng bệnh sẵn rồi”, ám chỉ việc bọn trẻ bị Hình Khải Thánh chơi đùa tức là chúng còn giá trị ở khía cạnh nào đó… Toàn lời lẽ mang ý khinh thường và chà đạp nhân phẩm trẻ khuyết tật. Tôn Khang nghe mà tức đến mức siết muốn nát bàn tay.
Chỉ mình Trì Phượng Lệ là khác. Khi biết chân tướng cái chết của ba đứa trẻ, cô gái ăn diện như gái làng chơi bật khóc, nức nở rủa xả Hình Khải Thánh là quân cặn bã, là đồ súc sinh.
Trong khi đó, cô Trương tạp vụ quỳ sụp xuống đất, dập đầu khóc lóc nói mình có tội, không nên che giấu sự thật. Cô ta bảo Triệu Vũ đã kể cô ta nghe về tội ác của Hình Khải Thánh từ lâu, nói mấy em gái khốn khổ quá, sống vậy thà chết cho xong. Sáng sớm hôm đó, khi vào phòng ngủ nhìn thấy thi thể của bọn trẻ, cô ta sợ đến nỗi lạnh toát người, cuống quýt báo cho Hình Khải Thánh và Thôi Ngọc Thúy. Hai người họ bảo chuyện này bắt buộc phải ém đi, nếu để cảnh sát biết thì viện bảo trợ sẽ phải đóng cửa, đến khi đó chính cô ta cũng mất việc, thế nên cô ta mới không dám khai thật.
“Chắc không chỉ vậy đâu nhỉ.” Tôn Khang chợt nhớ lại lần đầu tiên đến viện bảo trợ đã trông thấy hộp cơm inox nằm giữa đống “bát” chế tạm từ hộp mì ăn liền. “Có phải con cô cũng sống trong viện bảo trợ, cô muốn chăm sóc và che chở cho nó nên mới đến đó làm tạp vụ? Sau khi xảy ra chuyện, cô sợ viện bảo trợ mà sập thì con mình không còn nơi nương tựa, nên mới giữ bí mật giúp Hình Khải Thánh và Thôi Ngọc Thúy?”
Cô Trương im lặng thật lâu mới chậm chạp gật đầu.
“Con của cô là người, còn con người khác không phải người à?!” Tôn Khang không kìm được quát loạn lên. Thấy cô Trương bụm mặt khóc nghẹn ngào, anh mới thôi trách mắng.
Cảnh sát không hiểu vì sao Triệu Vũ không tố giác Hình Khải Thánh. Cô Trương giải thích, hồi trước mỗi lần Triệu Vũ trốn khỏi viện bảo trợ đều bị dân phòng túm được đưa về, từ đó nó hiểu lầm cảnh sát thông đồng với Hình Khải Thánh. Thực ra Triệu Vũ từng nhờ Chu Lập Bình báo cảnh sát. Chu Lập Bình dù rất căm phẫn nhưng bản thân lại đang trong cảnh khó xử, vừa là “cựu” tù nhân vừa bị coi là “sát nhân biến thái”, rất khó lấy được lòng tin của cảnh sát, không khéo còn bị Hình Khải Thánh lật ngược tình thế, đổ vạ tội xâm hại tình dục lên đầu… Chu Lập Bình hiện không còn thuộc diện nghi phạm nên cảnh sát nghe xong cũng chỉ để đó.
⚝ ⚝ ⚝
Gió thu gào rít suốt đêm, hôm sau lá khô rụng vàng mặt đất. Nhiệt độ giảm nhanh, bầu trời ảm đạm một màu xám xịt lạnh lẽo. Buổi sáng, các thành viên “tổ chuyên án số 2” tụ tập lại để trao đổi thông tin ở nhà Hô Diên Vân. Nghe bảo cảnh sát chuẩn bị thả Chu Lập Bình, Lý Chí Dũng chẳng tỏ thái độ. Nhưng khi Mã Tiếu Trung kể lại tấn thảm kịch xảy ra ở viện bảo trợ, Lý Chí Dũng đùng đùng nổi cáu, chửi Chu Lập Bình biết tội ác của Hình Khải Thánh mà vẫn để yên. Những người còn lại chỉ biết kinh ngạc nhìn nhau.
Nhận ra mình thiếu kiềm chế, Lý Chí Dũng vừa xoa thái dương vừa làu bàu kể chuyện đêm qua bị Trịnh Quý kéo đi uống rượu. Trịnh Quý uống say, lăn xuống gầm bàn nôn đến chết đi sống lại, Lý Chí Dũng phải đưa về nhà. Suốt dọc đường, Trịnh Quý luôn miệng chửi rủa, chửi từ Hình Khải Hiền đến bố con Đào Bỉnh, chửi luôn Hình Khải Thánh và Chu Lập Bình gây chuyện lớn khiến công ty anh ta gây dựng bao năm sụp đổ…
Mãi Lý Chí Dũng mới hiểu ngọn ngành. Thì ra sau khi Đào Chước Yêu được thả, hai phe Hình Khải Hiền và Đào Bỉnh cấp tốc mở cuộc họp kín, thỏa thuận để Đào Bỉnh tiếp tục giữ chức chủ tịch danh dự Quỹ từ thiện Ái Tâm, Hình Khải Hiền lên làm chủ tịch, Đào Chước Yêu xuống làm phó chủ tịch, những người khác giữ nguyên chức vị. Nhưng để “cứu vãn hình ảnh của Quỹ từ thiện Ái Tâm”, bọn họ quyết định chấm dứt hợp tác với công ty Minh Di, đồng thời cấm Minh Di núp dưới danh nghĩa của quỹ để hoạt động, quảng cáo… Mặc Trịnh Quý van lơn, những con người hôm qua hãy còn tươi cười thân thiết nay đều lạnh lùng trở mặt thành người dưng nước lã. Địch Khánh còn xắn tay áo sấn sổ lôi Trịnh Quý ra khỏi phòng họp.
“Lý Chí Dũng, anh không biết đâu. Tôi như con chó già, bao nhiêu năm trông nhà giữ cửa cho bọn họ, thế mà bọn họ nói thịt tôi là thịt luôn!” Trịnh Quý khóc thống thiết.
Lý Chí Dũng vừa đồng cảm vừa thấy thương, hỏi han Trịnh Quý định làm gì sắp tới. Trịnh Quý nói sẽ quậy tung tang lễ của Hình Khải Thánh.
Có thể nói, việc tổ chức tang lễ tử tế cho Hình Khải Thánh là một trong những điều kiện thỏa hiệp giữa hai phe Hình Khải Hiền và Đào Bỉnh. Tuy ai cũng biết Hình Khải Thánh là kẻ ấu dâm và phạm tội cưỡng hiếp, nhưng lão đã chết nên sẽ không bị pháp luật truy cứu trách nhiệm hình sự. Bên cạnh đó, Hình Khải Hiền muốn tổ chức tang lễ long trọng cốt để ra oai với Quỹ từ thiện Ái Tâm, biến đám ma thành “buổi lễ” đánh dấu sự thay đổi quyền lực nội bộ quỹ.
“Chẳng biết có ai làm ma chay cho đám trẻ xấu số không…” Hô Diên Vân khẽ than thở. Cậu đứng dậy nhìn ra cửa sổ. Mấy cây dương đại thụ đã rụng sạch lá, chỉ còn trơ ra cành cây nhợt nhạt trông chẳng khác nào những ống huyết quản cạn máu. Trên mái nhà nghiêng nghiêng phía đối diện là ống khói màu xám đen sừng sững lẻ loi, nhả từng làn hơi lạnh lên bầu trời… Hô Diên Vân sực nhớ ra, quay lại nhắc nhở Quách Tiểu Phần đang ngồi trên sofa, “Gần đây miền Nam trở lạnh rồi, quần áo cô mang theo có đủ không?”
Mã Tiếu Trung vừa ra tay đã giải quyết được Thôi Ngọc Thúy. Đỗ Kiến Bình được nở mày nở mặt nên rất hả hê, vì thế đồng ý cho anh ta đi huyện Can Thành tỉnh A tìm Đổng Nguyệt. Mã Tiếu Trung mua hai vé tàu cao tốc cho mình và Quách Tiểu Phần, trưa nay xuất phát, khoảng 5 giờ chiều sẽ đến huyện Can Thành.
Quách Tiểu Phần dường như vẫn chưa thoát khỏi bóng ma tâm lý sau khi chứng kiến cái chết của Nhạc Thiệu. Nghe Hô Diên Vân hỏi, cô chỉ ngơ ngác nhìn chứ không trả lời.
Hô Diên Vân đi đến trước mặt, khuỵu một chân xuống nhìn thẳng vào mắt cô, “Quách Tiểu Phần, cô vẫn chưa khỏe hẳn đúng không? Đừng đi Can Thành nữa, anh Mã Tiếu Trung sẽ tự tìm được Đổng Nguyệt.”
Quách Tiểu Phần vẫn lặng thinh, trơ mắt ra nhìn lại.
Chẳng vui vẻ gì trước “lời khuyên” của Hô Diên Vân, nhưng Mã Tiếu Trung cũng thật lòng lo lắng cho sức khỏe của Quách Tiểu Phần, “Cô em có ổn thật không đấy? Đừng để vừa đi xa một chuyến đã ngã bệnh.”
Đúng lúc này chuông điện thoại reo. Mã Tiếu Trung lấy di động ra xem, huơ huơ màn hình trước mặt Hô Diên Vân. Thấy màn hình hiển thị người gọi đến là “Lưu Tư Miễu”, Hô Diên Vân dồn hết chú ý vào điện thoại.
“Lưu Tư Miễu à, chuyện gì thế? Không, đến trưa tôi với Quách Tiểu Phần mới đi. Đúng rồi, thế không kịp đâu, để họ sang đó hả? Ngay bây giờ?” Mã Tiếu Trung liếc nhìn Hô Diên Vân, thấy cậu ta gật lấy gật để liền đáp, “Được, không thành vấn đề!”
Cúp điện thoại, Mã Tiếu Trung đứng thẳng lên, thông báo, “Lưu Tư Miễu phát hiện một điều cực kì quan trọng, bảo Hô Diên Vân và anh Lý Chí Dũng ghé qua văn phòng cô ấy.”
Hô Diên Vân gần như nhảy cẫng lên, chạy ra sau cửa, giật áo khoác trên móc xuống choàng lên người, quay lại nhìn mọi người trong phòng như muốn nói: Còn ngồi đó làm gì? Tôi phải đi bây giờ!
Mã Tiếu Trung và Lý Chí Dũng chưa kịp phản ứng, Quách Tiểu Phần đã bật dậy khỏi sofa, bảo Mã Tiếu Trung, “Đi, ta ra ga tàu.”
⚝ ⚝ ⚝
Đứng trước cửa văn phòng Lưu Tư Miễu, Hô Diên Vân hết kéo lại vuốt phẳng từng nếp nhăn trên chiếc áo khoác jeans màu xanh. Lý Chí Dũng nhìn ngán ngẩm, “Ủa, cậu có đi xem mắt đâu mà phải chỉnh tề thế?” Hô Diên Vân xấu hổ, hít mấy hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng gõ cửa, nghe trong phòng vọng ra tiếng “Mời vào” mới vặn tay nắm, mở cửa đi vào.
Có lẽ Lưu Tư Miễu vừa ra khỏi phòng thí nghiệm của Phòng Kĩ thuật Hình sự nên vẫn mặc áo blouse trắng. Cô đang ngồi ở bàn làm việc đọc một xấp hồ sơ, không thèm ngước lên, chỉ chĩa cây bút máy trong tay vào dãy sofa kê sát tường. Lý Chí Dũng ngồi xuống. Hô Diên Vân đứng tần ngần một hồi, nhận ra Lưu Tư Miễu chẳng chú ý đến mình đành ngượng nghịu ngồi theo.
“Chúng ta nói ngắn gọn thôi.” Lưu Tư Miễu ngẩng đầu nhìn Lý Chí Dũng. “Chắc anh ngạc nhiên lắm khi tôi gọi anh đến đây. Chẳng là dạo này tôi đang điều tra lại loạt án giết người ở Tây Giao mười năm trước và đã có được vài bước đột phá.”
Bên tai Lý Chí Dũng tựa hồ có tiếng kèn harmonica!
Trong đêm đen, tiếng kèn harmonica thình lình vang lên rồi kết thúc chóng vánh khiến người ta giật bắn mình.
Mười năm đã qua, tròn mười năm đã qua! Biết bao chuyện đời đã bám bụi, biết bao giấc mộng đã nhạt nhòa, biết bao tình cảm đã phôi pha, chỉ duy tiếng kèn harmonica vẫn rõ rệt trong đầu anh như ngày nào. Suốt mười năm ròng, anh luôn muốn quên đi âm thanh ấy song không tài nào quên nổi. Nhất là những đêm mưa phùn, khi đi trên con đường vắng người, anh cứ nhớ lại nó, nhớ đến băng ghế xanh sẫm bên ngoài quảng trường công viên Vọng Nguyệt, nhớ đến người thanh niên cầm kèn harmonica, để mặc nước mưa phủ lên người một quầng sáng bạc.
Tay Lý Chí Dũng bất giác run lên.
“Tôi không dài dòng thuật lại toàn bộ vụ án nữa. Hồi đó anh là nòng cốt của tổ chuyên án, ắt hẳn không thể quên.” Lưu Tư Miễu nói. “Đỗ Kiến Bình và Sài Vĩnh Tiến cũng thuộc tổ chuyên án năm ấy, nhưng giờ họ đang bận lo vụ núi Chuột Quét, tôi không muốn công việc của mình quấy rầy họ, nên định trưng cầu ý kiến anh rồi mới báo cáo lên cấp trên. Về phần cậu Hô Diên Vân (cô vẫn không nhìn thẳng cậu ta), tôi cho rằng phát hiện của mình ít nhiều liên quan tới cậu nên gọi đến nghe luôn.”
Hô Diên Vân đã lâu không gặp Lưu Tư Miễu, cứ đắm đuối nhìn cô không chớp mắt.
Lưu Tư Miễu đeo găng tay cao su, mở ngăn kéo lấy ra một hộp trong suốt hình tròn dùng để bảo quản vật chứng cỡ nhỏ. Cô mở nắp, dùng nhíp gắp một mảnh thủy tinh trong hộp, “Còn nhớ cái này không?”
Lý Chí Dũng nheo mắt nhìn hồi lâu. Góc cạnh sắc nhọn của mảnh thủy tinh cong cong ấy như đang rạch lên kí ức anh một vết thương âm ỉ, nhưng anh không cách nào nhớ ra nó.
“Nhớ.” Hô Diên Vân đáp. “Đây là một trong hai mảnh mắt kính không thuộc về bể cá thủy tinh bị vỡ tại hiện trường sát hại Cao Tiểu Yến. Cô phát hiện ra chúng khi khôi phục bể cá!”
“Ừ, chính nhờ hai mảnh mắt kính vỡ này, cậu đã suy luận ra manh mối quan trọng: hung thủ bắt chước thủ pháp trong một bộ truyện tranh trinh thám Nhật Bản nhằm che giấu việc mình đeo kính cận. Kiểm tra các đơn hàng trên Dangdang và Amazon, cảnh sát xác định Chu Lập Bình là nghi phạm hàng đầu. Đúng lúc này, ông Phòng Chí Phong bị giết. Điều tra các mối quan hệ xã hội của Phòng Mai con gái ông ta, cảnh sát nhận thấy Chu Lập Bình mang đặc điểm nhận dạng cực kì khớp với hung thủ nên đã bắt hẳn về quy án. Sau đó cảnh sát thu thập thêm bằng chứng, phát hiện số độ mắt kính của hắn trùng khớp với số độ của mảnh mắt kính tôi thu được, bởi vậy họ nhận định hắn chính là hung thủ loạt án giết người ở Tây Giao, đồng thời tiến hành khởi tố. Tuy nhiên, tòa án cho rằng chưa đủ bằng chứng chứng minh Chu Lập Bình có liên quan đến ba vụ án đầu trong loạt án này, nên chỉ kết án hắn mười năm tù. Song, trong mắt đa số cảnh sát hình sự, hung thủ chẳng phải ai khác ngoài hắn.”
Lý Chí Dũng thấy cổ họng khô khốc như muốn bốc hỏa, nuốt nước bọt một hồi vẫn vô tác dụng. Anh khàn giọng hỏi, “Kết luận này… có vấn đề gì à?”
“Có!” Lưu Tư Miễu đáp. “Phân tích mới nhất của tôi về mẫu vật chứng này đã hoàn toàn lật đổ kết luận đó.”
Hô Diên Vân chớp đôi mắt nhỏ, “Chẳng lẽ tôi suy luận sai?”
“Suy luận của cậu không sai.” Lưu Tư Miễu lạnh lùng trả lời, “Nhưng chính nó đã trực tiếp dẫn đến việc cảnh sát mắc một lỗi logic nghiêm trọng.”
Nếu là người khác nói thế, cậu chàng mặt non choẹt luôn tự phụ này hẳn sẽ nhảy dựng lên cãi lại. Nhưng vì người nói là Lưu Tư Miễu, cậu ta chỉ đành khẽ càu nhàu không cho ai nghe thấy.
“Từ mảnh vỡ mắt kính cố tình trộn lẫn giữa mảnh vụn bể cá có thể suy đoán hung thủ thích đọc truyện tranh trinh thám Nhật Bản và bị cận thị, nhưng chỉ nên suy luận đến đó. Đúng là Chu Lập Bình có cả hai đặc điểm, nhưng không thể vì thế mà xác định hắn là nghi phạm, bởi không chỉ riêng mình hắn mới hội tụ cả hai đặc điểm này.” Lưu Tư Miễu giải thích. “Đây là lỗi ngụy biện logic do vi phạm quy tắc điều kiện đủ trong phán đoán có điều kiện. Bình thường chỉ cần động não là nhận ra ngay, nhưng chẳng may Chu Lập Bình lại dính dáng đến việc Phòng Mai bị tấn công và Phòng Chí Phong bị giết hại, thành ra cả hai manh mối cùng chỉ về một mục tiêu, khiến cảnh sát hấp tấp khẳng định Chu Lập Bình chắc chắn là hung thủ của loạt án giết người ở Tây Giao. Quả là sai lầm nối tiếp sai lầm, bởi lẽ kể cả khi Chu Lập Bình đúng là đã giết Phòng Chí Phong, kể cả hắn có rất nhiều đặc điểm tương đồng với hung thủ, cũng không thể suy ngược lại hắn gây ra cả ba vụ án trước đó.”
Lưu Tư Miễu nghỉ lấy hơi, nói tiếp, “Tôi đã để ý vấn đề này khi điều tra vụ án từ mười năm trước. Cảnh sát xác định Chu Lập Bình là hung thủ bởi họ quá coi trọng ‘đặc điểm’ thay vì ‘bằng chứng’: cỡ giày xấp xỉ nhau, vóc dáng na ná nhau. Nhưng không thể đánh đồng những đặc điểm này với bằng chứng. Mảnh vỡ mắt kính tại hiện trường sát hại Cao Tiểu Yến là thứ duy nhất liên hệ Chu Lập Bình với ba vụ án đầu tiên, ngoài nó ra, tất cả đều chỉ ‘có vẻ liên quan’. May nhờ Lâm Hương Minh chịu đủ mọi sức ép, Chu Lập Bình mới thoát khỏi cảnh bị đưa ra pháp trường.” Giọng cô vẫn rất ung dung khi nhắc đến Lâm Hương Minh.
“Rốt cuộc chân tướng vụ án là gì?” Lý Chí Dũng sốt ruột hỏi.
“Hồi Chu Lập Bình nhận phán quyết, tôi định tiếp tục điều tra nhưng bị Lâm Hương Minh ngăn cản. Tôi nói hung thủ của ba vụ án đầu còn đang tự do ngoài vòng pháp luật, cậu ấy bảo tất cả đều đã kết thúc, không cần truy xét nữa. Tôi ngỡ ngàng trước thái độ đó, vì cậu ấy không phải kiểu người qua loa cho xong việc. Lâm Hương Minh thấy tôi hoài nghi mới nói, có vài điều nên giấu kín sẽ tốt cho nạn nhân hơn. Tôi hỏi, nhỡ một ngày cần tìm sự thật nhưng thời gian đã xóa hết dấu vết thì sao? Cậu ấy đáp không cần lo, vụ án nào cũng như bao bì thực phẩm, dù bền đến mấy vẫn luôn có chỗ để xé…”
Lưu Tư Miễu buồn bã mỉm cười. “Sau vụ án núi Chuột Quét, nhận thấy cần phải tìm hiểu sự thật của loạt án giết người mười năm trước, tôi đã đọc lại và tập hợp hồ sơ cũng như vật chứng từ kho lưu trữ của sở và phòng bảo quản vật chứng. Tôi mất khá nhiều thời gian và sức lực nhưng vẫn không tìm ra mấu chốt, cuối cùng tôi lại tỉnh ngộ nh