Chương 9
Vừa bước ra khỏi toa tàu, Quách Tiểu Phần lập tức hối hận vì mang quá ít quần áo. Dự báo thời tiết đã đúng, đợt không khí lạnh đột ngột tràn về miền Nam lần này có cường độ mạnh nhất mười năm trở lại đây. Nền đất, biển báo và hàng rào trong ga tàu đều phủ màu trắng lạnh lẽo, màn hình LED đã hỏng từ lâu, lập lòe chớp tắt mấy chữ vô nghĩa. Từng cơn gió buốt lùa qua mái che rồi vù vù thốc xuống như có trực thăng bay trên đầu, gió càng thốc nhiệt độ càng giảm. Tay và mặt lộ ra ngoài không nói làm gì, đằng này cả người Quách Tiểu Phần lạnh cóng, mặc bao nhiêu quần áo cũng như không, chân đi tất và giày ấm vẫn chẳng ăn thua. Cô dựng cổ áo khoác, đút tay vào túi, rụt đầu lại khập khiễng đi theo Mã Tiếu Trung ra khỏi ga. Quảng trường bên ngoài trống trải, chỉ có một xe cảnh sát màu đen và một ông cụ mặc áo măng tô bộ đội đang bán trứng luộc nước trà. Dưới chân là nền bê tông xám xịt, đông cứng trong giá lạnh, trên đầu là bầu trời u ám trông y sì nền bê tông treo ngược lên rồi trét thêm lớp băng.
Mã Tiếu Trung cằn nhằn rút di động ra gọi điện, mới nói mấy câu thì một chiếc Tucson cùng tông màu xám với thời tiết xúi quẩy chạy đến trước mặt họ. Tài xế là một chàng trai nhỏ người mặc áo khoác da màu nâu, má hóp, mặt góc cạnh, hai mắt trũng sâu, miệng hơi trề nở nụ cười kì cục.
Mã Tiếu Trung mở cửa sau cho Quách Tiểu Phần còn mình ngồi ghế phụ lái, chờ cậu tài xế vào xe mới giới thiệu hai người với nhau. Cậu ta tên Tiêu Xuân Hoa, cảnh sát hình sự cùa huyện, vài năm trước từng tập huấn một tháng ở đồn cảnh sát công viên Vọng Nguyệt. Mã Tiếu Trung coi cậu ta như anh em nên đã gọi điện nhờ vả trước khi tới đây. Dĩ nhiên Tiêu Xuân Hoa vui vẻ tiếp đón.
“Thời tiết mất dạy thật, lạnh chết khiếp!” Mã Tiếu Trung bật máy sưởi trong xe, dựa vào lưng ghế hỏi Tiêu Xuân Hoa, “Nhờ cậu tìm Đổng Nguyệt, cậu đã tìm thấy chưa?”
“Em tìm rồi, cô ta tắt di động suốt, em vẫn đang tìm tiếp…” Tiêu Xuân Hoa vừa lái xe vừa đáp, “Gần đây nhiều thanh niên về quê lắm, cấp trên yêu cầu bọn em phải siết chặt quản lý. Nói thì dễ, nhưng nhân lực có từng nấy, đến thống kê danh sách còn làm không xuể…”
“Toàn thanh niên từng lên phố lớn trui rèn, đừng coi họ là gánh nặng, cứ dùng đúng chỗ thì ai cũng thành nhân tài.” Mã Tiếu Trung rút bao thuốc ra định lấy một điếu, chợt quay đầu liếc Quách Tiểu Phần, lại nhét bao thuốc vào túi.
“Nhân tài chẳng mài ra cơm, không trụ nổi trên thành phố nên về quê, nhưng ở đây càng khó tìm việc. Doanh nghiệp nhà nước kín chỗ từ lâu, còn doanh nghiệp tư nhân đều là công ty gia đình, không họ hàng với ông chủ thì có giỏi bằng trời cũng đừng mong leo cao…”
“Thế phải làm sao? Đâu thể để họ vô công rồi nghề, vạ vật mãi?”
“Nên em mới bảo đau đầu.” Tiêu Xuân Hoa cười khan. “Kể ra cũng không tệ lắm vì chính phủ đưa ra nhiều chính sách hỗ trợ khởi nghiệp phết, kiểu như cho vay không lãi suất, miễn giảm thuế. Nhưng có vài thanh niên vất vả một, hai năm không thấy thành quả, bắt đầu nản lòng, cho rằng ở chốn thành thị đã chật vật lao đao, về quê lập nghiệp còn thất bại thảm hại, thành ra ngày càng nhiều người lao vào rượu chè nghiện ngập, gục ngã trước số phận. Bọn họ bỏ đến sống ở ‘thành phố ma’ cả rồi, giờ hệt như lũ ma quỷ…”
“‘Thành phố ma’ là gì?” Mã Tiếu Trung ngẩn ra.
“Mấy năm vừa rồi, huyện ra sức vay tiền xây khu dân cư mới để tạo thành tích. Cao ốc mọc lên như nấm kéo theo một mớ nợ xấu. Hai năm nay nhà nước chỉnh đốn thị trường bất động sản và tài chính, thành ra mấy khu dân cư mới đang xây nửa chừng thì bỏ dở, không người sinh sống, không người quản lý, không cả điện đóm nước nôi, đến đêm là tối mò mò, lại nằm ở vùng ngoại ô nên y hệt nhà ma. Dân lang thang, thanh niên thất nghiệp và tội phạm bỏ trốn đều tập trung ở đấy. Anh chị biết Cửu Long Trại Thành của Hồng Kông không, mấy khu dân cư mới này chẳng khác gì Cửu Long Trại Thành phiên bản mới.”
“Ghê thế, cứ để vậy mãi lại thành khu vực ngoài vòng pháp luật mất. Không cẩn thận về sau rách việc lắm!” Mã Tiếu Trung nói.
“Còn ‘về sau’ gì nữa, bây giờ đã rách việc rồi!” Tiêu Xuân Hoa đáp. “Mại dâm, cờ bạc, hút chích, lừa đảo đều dồn về đấy, chẳng khác gì cống rãnh của huyện.”
“Thế phải mau dọn dẹp đi, giống như quần áo bẩn phải giặt ngay may ra còn sạch, chứ để lâu vết bẩn cứng đầu không giặt nổi.”
“Thì thế, nhưng bọn em không đủ nhân lực! Nội việc bảo vệ trị an cho khu cũ đã mệt đứt hơi. Khu mới bị bỏ xó ở vùng ven không ai đoái hoài, chẳng ai muốn chọc vào tổ ong vò vẽ.” Tiêu Xuân Hoa tò mò nhìn Mã Tiếu Trung, “Anh lăn lộn bao năm, phải hiểu điều này chứ.”
“Anh chỉ sống ở thành phố lớn, không am hiểu tình hình bên ngoài.” Mã Tiếu Trung gõ gõ lên đầu. “À đấy, giờ mình đi đâu?”
Tiêu Xuân Hoa nhìn đồng hồ đeo tay. “Sắp 5 giờ rồi, càng về tối trời càng lạnh, để em tìm chỗ cho anh chị ăn bữa cơm, rồi nghỉ một đêm ở nhà khách gần đó. Ngày mai em lái xe đến đón hai người, nếu có tin tức của Đổng Nguyệt thì ta cùng đi tìm cô ấy.”
Mã Tiếu Trung đồng ý, lại tán gẫu với Tiêu Xuân Hoa về chuyện an ninh trật tự. Quách Tiểu Phần ngồi sau cứ nhấp nha nhấp nhổm. Máy sưởi chạy ro ro nhưng gió lạnh bên ngoài vẫn tìm cách len lỏi qua khe cửa sổ như con rắn thè lưỡi trườn vào, quét sạch ít hơi ấm khó khăn lắm mới tích tụ được. Ngồi lâu, tay chân cô đông cứng rồi dần tê dại. Cái tê lẳng lặng lan vào tim, cô có cảm giác lồng ngực trống rỗng như vừa bị khoét một lỗ…
Quách Tiểu Phần ngó ra ngoài cửa. Phố huyện buổi hoàng hôn tiêu điều như thành cổ hoang tàn giữa đại mạc. Đèn đóm tắt ngóm, từ dãy nhà cao tầng ven đường nhấp nhô đan xen giữa cũ và mới, tới những gian nhà gạch lè tè rách nát núp đằng sau đều tối tăm u ám. Trên con phố vắng người, một chiếc xe buýt mini dán quảng cáo chầm chậm chạy qua, trông rõ quỷ dị. Trời rét lại không có khách, hàng quán lề đường đóng cửa từ sớm, ngay cả con phố thương mại nhộn nhịp nhất nằm cạnh ủy ban huyện cũng không khá khẩm hơn: ngân hàng, bưu điện và công ty bảo hiểm đều khóa cửa, trung tâm mua sắm chẳng ai vào, màn nhựa chắn gió màu đen treo trước cổng sụp xuống như mí mắt người mắc bệnh nhược cơ. Chỉ có xe bán thịt xiên nướng, khoai lang nướng, đậu phụ chiên trước cửa rạp chiếu phim là còn lập lòe ánh lửa. Bà chủ tiệm trái cây đổ thùng lê đã đông cứng vào thùng rác, nét mặt lạnh nhạt thoáng vẻ châm chọc cay độc như thể bà đã trông mong số lê này hỏng từ lâu.
Xe gần tới công viên, họ nghe thấy tiếng nhạc vang lên inh ỏi. Tò mò ghé nhìn, hóa ra là ba bác gái múa may tập thể dục nhịp điệu. Dù chẳng còn trẻ, ba bác vẫn nhiệt huyết vung vẩy đôi tay thô kệch, lắc lư cái eo béo ú, đung đưa cặp mông đã xệ, tập trung uốn éo theo từng động tác.
“Dừng chỗ này một lát!” Mã Tiếu Trung đột nhiên chỉ sang bên đường, bảo Tiêu Xuân Hoa.
“Sao thế?” Tiêu Xuân Hoa vội tấp xe vào lề đường.
Mã Tiếu Trung chạy ào vào hàng quần áo duy nhất còn mở cửa.
Quách Tiểu Phần duỗi ngón tay cứng đờ, rút di động ra khỏi túi, tìm và đưa cho Tiêu Xuân Hoa một địa chỉ, “Chỗ này có xa không?”
“Không xa mấy.”
“Mai ta ghé qua đó được không?”
Tiêu Xuân Hoa gật đầu. “Được chứ chị.”
Mã Tiếu Trung quay lại, lên xe ném vào lòng Quách Tiểu Phần áo khoác dạ màu hồng phớt, quay sang bảo Tiêu Xuân Hoa, “Đi.” Quách Tiểu Phần nhìn vẻ cương quyết của người đàn ông mập lùn ngồi đằng trước, chầm chậm khoác áo lên người.
Sáng sớm hôm sau, Mã Tiếu Trung và Quách Tiểu Phần đang ăn sáng ở nhà khách thì Tiêu Xuân Hoa đến báo tin vẫn chưa tìm thấy Đổng Nguyệt.
“Hay em dẫn hai người đến nơi chị muốn đến nhé?”
Mã Tiếu Trung ngạc nhiên hỏi, “Đến đâu cơ?” Quách Tiểu Phần chẳng nói chẳng rằng, cúi đầu thong thả ăn hết cháo.
Chạy hơn nửa tiếng trên quốc lộ, xe Tucson rẽ vào một thị trấn. Đã 8 rưỡi sáng nhưng nơi này vắng tanh, chỉ có vài cụ già đánh cờ dưới tán cây đại thụ ngoài cổng hợp tác xã mua bán và hợp tác xã tín dụng, ngay cả lễ kéo cờ đang cử hành ở sân điền kinh trường tiểu học cũng chỉ lác đác mấy đứa trẻ.
“Thanh niên rời quê đi làm thuê hết.” Tiêu Xuân Hoa giải thích.
“Cậu bảo hai năm nay họ về rồi cơ mà?” Mã Tiếu Trung hỏi.
“Dẫu về cũng không về đây anh ạ.”
Quách Tiểu Phần mở thư viện ảnh trong điện thoại, giơ tấm hình một người ra hỏi người dân. Bấy giờ Mã Tiếu Trung mới biết cô đang tìm nhà của Nhạc Thiệu.
Nhà Nhạc Thiệu nằm bên kia một hồ nước lớn, trước cửa nhà trồng cây hoa quế rất to. Khi xe chạy thẳng vào sân, người phụ nữ đang giặt quần áo bên hồ giật mình ngẩng đầu lên. Quách Tiểu Phần xuống xe hỏi thăm, sau khi biết bà là vợ Nhạc Thiệu, cô cuống quýt giới thiệu bản thân. Người phụ nữ ngơ ngác không hiểu cô đến làm gì. Khi biết cô là phóng viên chứng kiến cảnh chồng bà gặp tai nạn, bà lúng túng gượng cười nhưng nước mắt lã chã rơi. Một cô bé đang ngồi vẽ tranh dưới mái hiên bỗng chạy lại, miệng gọi mẹ, tay ngoan ngoãn ôm eo người phụ nữ.
Bà mời Quách Tiểu Phần vào nhà. Bàn gỗ kê giữa phòng khách bày di ảnh của Nhạc Thiệu. Trong ảnh, Nhạc Thiệu trông thật gầy, nụ cười trên môi nhìn hiền lành, yếu đuối đúng kiểu dân sách vở.
Quách Tiểu Phần đứng trang nghiêm trước tấm ảnh, sau đó cúi lạy ba lạy. Vợ Nhạc Thiệu bật khóc. Quách Tiểu Phần định an ủi, nhưng cảm thấy nói gì cũng giả dối và bất lực, đành nắm lấy đôi tay thô ráp, chắc nịch của bà bằng bàn tay trắng trẻo, mềm mại của mình. Cô siết thật chặt cho đến khi bà bình tĩnh lại, rồi lấy phong bì trắng trong túi ra dúi vào tay bà, trong phong bì là 2.000 tệ. Người phụ nữ kiên quyết không nhận, Quách Tiểu Phần phải khuyên, “Coi như tiền mua sách cho bé,” bà mới miễn cưỡng cầm lấy.
Tiêu Xuân Hoa sực nhớ ra, hỏi con gái Nhạc Thiệu, “Sao hôm nay cháu không đi học?”
Cô bé chưa kịp trả lời, Mã Tiếu Trung đã hùng hổ đi nhìn ngó ngoài sân, phát hiện bên kia hồ có chiếc Kia màu đen đỗ cạnh rừng trúc. Anh vội lao đến lôi đâu ba thằng nhóc khoảng mười sáu, mười bảy tuổi ra khỏi xe, đứa nào đứa nấy tóc nhuộm vàng chóe, ăn mặc rất “bảnh chọe”.
“Làm gì thế hả?!” Một đứa gào lên. Thằng nhóc này mặc quần bó, người gầy đét, răng vàng khè, miệng hôi nồng nặc. Mã Tiếu Trung đấm vào bụng nó. Đây là chiêu “đấm ngầm”, các cảnh sát hình sự lâu năm chỉ tung ra khi phải đối phó kẻ địch cực kì nguy hiểm. Phải ra tay nhanh, gọn, mạnh, chuẩn để đảm bảo ruột gan đối phương “co rút” trong tích tắc. Thằng nhóc ngã nhào ra đất, co rúm người lại, đau đến nỗi không rên nổi thành lời, miệng mấp máy như cá mắc câu.
Hai thằng nhóc còn lại xông lên định đánh. Thấy Mã Tiếu Trung rút còng tay sáng lóa ra, chúng cả kinh, không dám nhúc nhích. Mã Tiếu Trung còng tay thằng nhóc nằm dưới đất, hất cằm hỏi hai đứa còn lại, “Chúng mày đến đây làm gì?”
Hai đứa bảo chẳng làm gì, “đi chơi” thôi. Mã Tiếu Trung cười gằn, chỉ căn nhà đối diện hồ nước, “Nhà này là gia đình người có công, được cảnh sát bảo vệ. Đổi chỗ khác chơi đi!”
Hai thằng nhóc hốt hoảng tót vào xe, thoắt cái phóng đi mất hút.
Quách Tiểu Phần và Tiêu Xuân Hoa chạy ra. Mã Tiếu Trung xách thằng nhóc còn lại vào ghế sau xe Tucson rồi ngồi bên cạnh. Quách Tiểu Phần và Tiêu Xuân Hoa ngồi ở ghế trên, cho xe chạy đi. Lúc phóng ngang qua mảnh sân toàn gạch vụn, Quách Tiểu Phần bảo dừng xe. Cô vào sân dạo một vòng, moi từ trong đống đổ nát ra một chiếc bảng đen nhỏ sứt sẹo, bên trên hằn những nét phấn trắng nhàn nhạt sau bao lần viết rồi xóa. Cô ngồi sụp xuống, ngây người nhìn tấm bảng thật lâu mới chịu trả nó về chỗ cũ, đứng dậy nhìn quanh. Một nơi bị bỏ hoang, đến bụi cỏ dại cũng úa tàn. Cô thất thểu quay về xe.
“Chỗ này là chỗ nào thế?” Mã Tiếu Trung hỏi.
“Viện bảo trợ Cây Long Não.” Quách Tiểu Phần đáp.
Máu nóng bốc lên, Mã Tiếu Trung bạt tai thằng nhóc đang nằm vật ra ghế, “Dậy! Giả chết cái gì!”
Thằng nhóc ôm bụng, uể oải ngồi dậy, gương mặt mụn tỏ ra vô cùng khiếp đảm.
“Mày giỏi lắm, dám canh trước cửa nhà người có công, làm vợ con người ta sợ không dám ra ngoài. Cấp trên mà biết chuyện thì tao chỉ có nước chết.” Mã Tiếu Trung vỗ vỗ lên mặt nó, “Sao hả ông tướng, nể mặt nhau xem nào, nói tao nghe ai sai mày làm trò bẩn thỉu này, để tao còn báo lại cấp trên, giữ lại cái cần câu cơm.”
“Bọn tôi đi chơi loanh quanh ngang qua đây thôi, thật đấy…” Thằng nhóc thều thào.
“Được!” Mã Tiếu Trung gật đầu, vỗ vai Tiêu Xuân Hoa đang lái xe, “Đến ga tàu cao tốc, cho thằng này biết mùi đời.”
“Hả? Thế không tìm Đổng Nguyệt nữa ạ?” Tiêu Xuân Hoa chưa kịp hiểu ý anh. Quách Tiểu Phần ngồi cạnh phải nháy mắt ra hiệu, cậu ta mới bừng tỉnh.
“Khỏi, có thằng này là đủ báo cáo sếp rồi.” Mã Tiếu Trung cười hì hì.
“Tôi… tôi muốn gặp mẹ!” Thằng nhóc cầu xin.
“Gặp cái gì! Cứ đến chỗ bọn tao, đảm bảo một năm 365 ngày, mày đều được gào thét gọi mẹ.” Mã Tiếu Trung đan hai tay ra sau gáy.
Thằng nhóc òa khóc, nước mắt nước mũi tèm lem, “Tôi khai, tôi khai mà. Hắc Biều sai bọn tôi canh chừng hai mẹ con nhà đó, thấy bọn họ ra ngoài phải gọi ngay cho gã, vì sợ bọn họ kêu oan…”
Tiêu Xuân Hoa giải thích với Mã Tiếu Trung, “Hắc Biều là tên du côn khét tiếng trong huyện, ra ra vào vào trại giam như đi chợ.”
“Bắt nó!” Mã Tiếu Trung hầm hè, “Cứ nhốt dăm ba năm không cho nó ra. Anh đây không rảnh quan tâm đứa nào đứng sau lưng thằng Hắc Biều, chẳng cần nghĩ cũng biết nó thuộc loại người nào. Nhưng đừng để anh đây thấy mấy thứ chướng mắt trong phạm vi 15 kilomet xung quanh nhà vợ con Nhạc Thiệu. Nếu họ lại bị quấy rối hay dọa dẫm, cậu về bảo sếp Lưu nhà cậu là anh đây chắc chắn có cách làm ông ta rớt đài!”
Thừa biết Mã Tiếu Trung nói thế để đe thằng nhóc, nhưng Tiêu Xuân Hoa vẫn e dè vẻ hung hăng của anh ta, đành “Dạ” hùa theo.
Thấy tên mập lùn đánh mình “nắm trong tay” quyền sinh quyền sát cả cảnh sát huyện, thằng nhóc thầm đoán đây hẳn phải là quan lớn cải trang đi tuần. Nó run lẩy bẩy, “Báo cáo… báo cáo cán bộ, cho tôi lập công chuộc tội được không?”
Mã Tiếu Trung liếc xéo, khinh bỉ như nhìn con sâu, “Mày thì lập được công gì?”
“Các anh cần tìm Đổng Nguyệt đúng không, tôi biết chị ta ở đâu…”
⚝ ⚝ ⚝
“Thành phố ma.” Tiêu Xuân Hoa chỉ về phía trước.
Hàng dãy tòa nhà xám ngắt cao chót vót thù lù xuất hiện phía chân trời, trông như những quả núi trồi lên từ sự chuyển động của vỏ Trái Đất. Phạm vi vài kilomet xung quanh khu nhà không một bóng cây, phóng tầm mắt chỉ thấy một màu xám ngoét. Vì thi công dang dở nên các bức tường rào đều đổ nát, hố rãnh còn hở miệng, đất bụi mù mịt, khu tầng trệt toang hoác vết nứt. Không nhà nào được lắp kính, trơ ra chi chít ô cửa sổ ngay hàng thẳng lối gợi liên tưởng đến những tổ ong khổng lồ. Mỗi khi gió thốc vào, bên trong nhà lại vang lên tiếng ù ù như bầy ong vỗ cánh, nghe rợn cả người.
Chiếc Tucson chầm chậm lăn bánh trên con đường toàn sỏi đá và đất cục. Tòa cao ốc sừng sững che khuất ánh mặt trời le lói, đổ xuống trước họ vệt đen thẳng tắp. Mặt tường hai bên loang lổ vết nước tiểu, khe nứt dưới mặt đất mọc đầy cỏ dại, rải rác đó đây túi rác màu đen và dải giấy vệ sinh màu trắng… Xe chạy hồi lâu vẫn không thấy bóng người hay chó mèo chim chóc, thậm chí không cả bóng ma. Giữa không gian yên ắng, tiếng vỏ lon rỗng lăn lông lốc cũng to ngang tiếng trống trận. Đèn giao thông ở giao lộ tắt ngấm. Cửa hàng tiện lợi, sạp báo, bốt gác đều trống trơn, cửa sổ kính tuy nguyên lành nhưng trông còn rùng rợn hơn bị vỡ. Mã Tiếu Trung bỗng hoang mang, cứ ngỡ mình đã bước vào bộ phim tài liệu Khi thế giới không còn con người, chỉ đến khi nhìn thấy một đám lưu manh nhuộm tóc xanh tóc đỏ, đeo dây chuyền đầu lâu, mặc áo khoác da màu đen đang ngồi xổm hút thuốc đằng sau máy xúc có dải xích gỉ sét, anh mới thấy yên tâm phần nào.
Thấy Mã Tiếu Trung phân tâm, thằng nhóc “bảnh chọe” thừa cơ vùng ra, mở cửa xe lao biến đi. Nó ngã lăn quay dưới đất, nhưng cố gượng dậy loạng choạng chạy về phía bọn lưu manh la lối, “Cụ Thẩm, cụ Thẩm! Cứu với!”
Mã Tiếu Trung chửi thề, vội ra khỏi xe đuổi theo.
Một gã đàn ông cao, gầy, tóc hoa râm đứng dậy giữa đám lưu manh. Gương mặt tròn đeo kính khiến gã trông như một trí thức nho nhã lịch sự, chỉ khi toét miệng cười để lộ hàm răng khấp khểnh vàng khè vì khói thuốc, gã mới toát ra vẻ tàn nhẫn. Gã dùng một tay giật phăng dây xích trên còng tay thằng nhóc, “Mới sắm trang sức mới à?”
“Người đó là cảnh sát, đã bắt còn đánh tôi!” Thằng nhóc chỉ vào Mã Tiếu Trung. Đám lưu manh đồng loạt đứng phắt dậy, hung hãn trừng mắt nhìn anh ta.
“Hắc Biều à?” Mã Tiếu Trung chỉ vào gã họ Thẩm, hỏi nhỏ Tiêu Xuân Hoa.
Tiêu Xuân Hoa lắc đầu. “Gã này là đại ca thành phố ma, trước giờ khá biết điều.”
Quách Tiểu Phần cũng xuống xe. Thấy cô khá xinh đẹp, một tên lưu manh huýt sáo tục tĩu.
Liếc dáng đi, Thẩm nhận ra ngay Mã Tiếu Trung là cảnh sát, nhưng không dám chắc vì thấy mặt anh ta hơi gian. Mã Tiếu Trung bước tới trước mặt gã, túm tóc thằng nhóc “bảnh chọe” lôi về phía mình, lấy chìa khóa mở còng cho nó rồi đẩy trả cho Thẩm. Đây là hành động “nể mặt”, Thẩm đương nhiên hiểu nên rút điếu thuốc ra châm cho Mã Tiếu Trung. Mã Tiếu Trung rít hai hơi, gật đầu, hai người đi ra góc tường cách xa đám đông để nói chuyện riêng.
“Chúng tôi không hoan nghênh anh.” Thẩm lên tiếng.
“Xong việc tôi đi ngay.” Mã Tiếu Trung đáp. “Chỗ các anh có ai tên Đổng Nguyệt không?”
Thẩm vẫy tay gọi một cậu đàn em mặt trát phấn trắng toát, “Chỗ mình có ai tên Đổng Nguyệt không?”
“Mới đến, làm chưa bao lâu.” Cậu đàn em chớp hàng mi dài.
“Chúng tôi tìm cô ấy có việc.” Mã Tiếu Trung nhìn Thẩm, “Nửa tiếng, nói xong đi ngay. Anh có thể đứng nghe.”
Thẩm gật đầu, nói với cậu đàn em, “Dẫn đường.”
Chỉ khi bước vào tổ ong khổng lồ, Mã Tiếu Trung mới nhận ra đây là một thế giới hoàn toàn xa lạ. Nhà xây dang dở, không điện, không thang máy, dù ở tầng mấy cũng phải run rẩy leo bộ trên những bậc thang xi măng thiếu lan can, không cẩn thận là ngã tan xương nát thịt xuống tầng một bụi bặm. Những tầng dưới đều để trống, lên đến tầng sáu, bảy, họ ngửi thấy mùi gì rất buồn nôn, vừa khai vừa thối vừa hơi ôi, giống nước tiểu và phân ủ lẫn với nhau suốt mùa hè. Cậu đàn em và Thẩm đã ngửi quen nên thản nhiên bước vào hành lang, nhóm Mã Tiếu Trung nhăn nhó đi sau.
Tầng này toàn nhà thô không lắp cửa, chỉ vài căn là giăng màn che hoặc chắn tấm gỗ. Cửa sổ che bạt bán trong suốt, căng phồng mỗi khi gió thổi trông như thai phụ đứng bám bên ngoài. Trời ảm đạm, nhà lại bị che nên bên trong cực kì u ám. Các phòng được chia ra tùy theo công dụng, chính vì vậy nơi đây tập trung đủ loại người: có nhóm cò kè bớt một thêm hai trong gian nhà đầy đồ ăn vặt, có nhóm ngồi quanh bàn đánh mạt chược ầm ĩ, có nhóm ôm máy tính xách tay xem phim con heo hoặc chơi điện tử. Có kẻ chui trong chăn đen thui xoa nắn vùng kín, có kẻ ngồi dựa tường nặn mụn trên mặt, cánh tay đầy vết kim tiêm. Trong căn phòng ngổn ngang bình nước màu xanh, một con ma men ôm bình rỗng ngủ say sưa, thỉnh thoảng nhúc nhích người xì tràng hơi cho thoải mái… Từ phòng nào đó vọng ra tiếng rù rù của máy phát điện chạy xăng, chiếc máy thô sơ đang cung cấp điện cho cả tầng này.
Đến cuối hành lang, họ nghe văng vẳng tiếng thở dốc và tiếng rên phóng đãng. Thẩm đứng lại, nhóm Mã Tiếu Trung cũng dừng chân. Cậu đàn em chui vào một gian phòng, không lâu sau dẫn ra một cô gái. Cô không cao nhưng rất xinh, mặc áo dệt kim hồng nhạt, đi quần tất màu da chân rất gợi cảm. Có điều thân hình ốm đói và sắc mặt tiều tụy khiến cô trông như cây củ cải trắng héo rũ.
“Đổng Nguyệt đấy à?” Mã Tiếu Trung hỏi.
Ánh mắt lóe lên sợ hãi, cô gái hết nhìn Thẩm lại nhìn cậu đàn em nhưng không đoán được gì từ hai gương mặt vô cảm. Cuối cùng cô thấp thỏm gật đầu.
“Ta ra chỗ khác nói chuyện.” Mã Tiếu Trung dẫn cô đến căn phòng cách đó khá xa, Quách Tiểu Phần và Tiêu Xuân Hoa đi theo. Thẩm không vào, cậu đàn em mon men định bám gót đã bị gã lôi ngược ra.
“Chúng tôi là cảnh sát.” Mã Tiếu Trung cho cô gái xem thẻ ngành. “Đừng sợ, chúng tôi chỉ muốn hỏi cô vài chuyện… Cô còn nhớ Chu Lập Bình chứ?”
Đôi mắt mịt mờ vụt lên tia sáng. Đổng Nguyệt gật đầu. “Anh ấy… gặp chuyện gì?”
“Là thế này, chắc cô cũng biết, mười năm trước hắn phải ngồi tù vì vướng vào vụ án giết người hàng loạt, nhưng gần đây chúng tôi phát hiện rất có thể hắn vô tội. Được biết khoảng một năm nay cô và hắn khá thân nhau, chúng tôi muốn gặp cô để tìm hiểu xem rốt cuộc hắn là người thế nào. Cô chớ ngần ngại, cứ trả lời thật lòng, có vậy chúng tôi mới nắm bắt được tường tận và giải oan cho hắn nếu hắn bị oan. Hẳn cô cũng không mong hắn phải chịu tiếng xấu suốt đời.”
Những lời này đã được Mã Tiếu Trung và Quách Tiểu Phần bàn trước. Vụ án núi Chuột Quét tuy gây ồn ào nhưng không trở thành tiêu điểm chú ý của dư luận (nhờ công cảnh sát kiểm soát nghiêm ngặt nội dung báo chí), phỏng chừng Đổng Nguyệt không biết tin Chu Lập Bình bị bắt. Do đó, họ chọn một lý do tương đối “tích cực” để cô không căng thẳng.
Đổng Nguyệt sững người, mãi sau mới nở nụ cười yếu ớt, “Giá… giá như sớm hơn thì tốt biết mấy.”
“Sớm hơn gì cơ?” Mã Tiếu Trung ngơ ngác.
Đổng Nguyệt không giải thích.
Quách Tiểu Phần hiểu ngay, “Chu Lập Bình từ chối cô vì sợ cái mác tội phạm giết người của mình sẽ làm liên lụy đến cô, phải không? Đến khi biết tin này thì cô đã rời bỏ hắn mất rồi?”
Đổng Nguyệt nhìn Quách Tiểu Phần, gật đầu.
Quách Tiểu Phần buồn bã an ủi, “Thôi, sống ở đời có bao giờ ta không lỡ làng với người mình thương…”
Đổng Nguyệt ầng ậng nước mắt. “Ngay từ lần đầu gặp gỡ, tôi đã biết anh ấy là người tốt. Chính anh ấy tạo điều kiện cho chị em chúng tôi đoàn tụ. Thấy tôi làm việc ở hộp đêm bị người ta chèn ép, anh ấy đứng ra bênh vực, nhờ cái danh tội phạm nghiêm trọng của anh ấy mà người ta không dám bắt nạt tôi nữa. Dù biết rõ tình cảm của tôi, nhưng suốt thời gian qua lại anh ấy chưa từng vượt quá giới hạn… Một người lương thiện và đứng đắn như thế, sao có thể là sát nhân hàng loạt chứ?”
“Hắn có kể cô nghe chuyện mười năm trước không?” Quách Tiểu Phần hỏi.
Đổng Nguyệt gật đầu. “Có một dạo, dù nồng nhiệt đến mấy vẫn bị anh ấy lạnh nhạt nên tôi giận dỗi, không nghe điện thoại, chặn cả WeChat, giấu nỗi mong ngóng vào lòng. Những tưởng với cái tính ngang bướng của anh ấy, kiểu gì tôi cũng thua trước và phải chủ động liên hệ. Nào ngờ sau hai ngày không liên lạc được với tôi, anh ấy sốt ruột chạy hẳn đến hộp đêm tìm…
“Nửa đêm đứng ở đầu đường, anh ấy kể tôi nghe rất nhiều chuyện trước kia. Có điều, tôi không hiểu. Tôi hỏi tại sao năm đó anh phải chủ động gánh tội trong khi không phải hung thủ? Anh ấy bảo, năm đó sắp tốt nghiệp cấp ba, anh đoán chừng mình không thi nổi đại học, cũng khó lòng tìm được công việc đàng hoàng, lại sắp bị dì đuổi ra khỏi nhà, rơi vào cảnh tứ cố vô thân. Mất niềm tin vào tương lai, anh quyết định buông xuôi, tự nhủ nếu có cơ hội cứu ai rồi chết thì tốt quá, ma xui quỷ khiến thế nào gặp phải luôn chuyện đó. Trong phút bộp chộp, anh nhanh nhảu đứng ra gánh tội để bảo vệ cô bạn cùng lớp, chưa kịp nghĩ nhiều đến hậu quả…
“Tôi lại hỏi, đã mười năm rồi, sao anh không đến cơ quan cảnh sát khai báo rõ. Anh ấy đáp vụ án hồi ấy quá lớn, nếu lật lại chắc chắn sẽ rùm beng, không tốt cho cô bạn nọ, cô ta mới kết hôn, đang sống rất yên ổn. Tôi cáu, hỏi có phải anh còn yêu người ta không, anh ấy ngẩn ra nhìn tôi thật lâu, nói ‘Không phải’. Nhìn mặt anh ấy rất nghiêm túc, tôi chợt hiểu người anh ấy thích là mình…”
Đổng Nguyệt ngoảnh mặt đi, gạt nước mắt kể tiếp, “Tôi hỏi thẳng, nếu đã không còn thích người ta, vì sao anh vẫn thờ ơ với em. Anh ấy lại nói ‘Không phải’ rồi im bặt, tôi cáu chết đi được. Hôm đó gió to, tôi bị gió tạt vào mắt, tự dưng bật khóc. Anh ấy cuống cuồng giải thích là suốt tám năm ngồi tù, anh ấy đã ngộ ra nhiều chuyện, rằng mọi sự trên đời đều được ông trời sắp đặt sẵn. Lúc ở tù, ngày nào anh ấy cũng mong được thả, đến khi ra ngoài, anh ấy mới thấy mọi người đều bị giam hãm trong cái lồng khác, không thể thoát thân. Vì thế anh ấy mới hững hờ với mọi việc… Tôi hỏi anh không sợ một ngày tôi sẽ bỏ đi biền biệt không quay về nữa sao. Anh ấy nhẹ nhàng ôm vai tôi, đáp rằng rất sợ, dù tôi đi đâu anh ấy cũng sẽ tìm bằng được. Đến lúc rời đi thật, tôi chờ mãi mà anh ấy chẳng đến, chẳng bao giờ đến…”
Quách Tiểu Phần nghẹn lời, nỗi bi thương siết chặt trái tim.
Mã Tiếu Trung vội hỏi, “Sau khi cô đi, hắn thật sự không liên lạc với cô nữa sao?”
Đổng Nguyệt lắc đầu. “Không nhắn tin, không WeChat, cũng chẳng gọi cuộc nào. Tôi nghĩ vậy là hết, đột ngột hệt như khi tôi bỏ đi, từ biệt nơi tôi đã sống mấy năm qua… Thật ra tôi vẫn nhớ nhưng, lo lắng cho anh ấy…”
“Lo lắng?” Mã Tiếu Trung chộp lấy trọng điểm, “Hắn là đàn ông, sao cô phải lo?”
“Có đợt anh ấy hay than thở với tôi về người họ Hình, rủa xả lão là kẻ cặn bã, đáng bị băm vằm thành trăm mảnh. Tôi hỏi thế lão gây thù gì với anh, nhưng anh ấy không nói, chỉ ngồi ủ rũ trên băng ghế vườn hoa, mắt đờ đẫn nhìn về trước, bộ dạng vô cùng căm phẫn nhưng lực bất tòng tâm. Tôi chợt nhớ viện bảo trợ nơi em gái tôi sống có tay giám đốc họ Hình, tôi từng phải nhiều lần lạy lục van xin và dúi tiền cho lão để em gái tôi được ở lại viện… Tôi sốt sắng hỏi có phải anh ấy đang chửi giám đốc viện bảo trợ không, có phải lão làm gì em gái tôi không. Anh ấy chối vội, bảo tôi đừng nghĩ linh tinh, còn vỗ ngực nói ‘Có anh ở đây, đố ai dám động đến một cọng tóc của em gái em’. Lúc đó tôi mới yên tâm.”
“Sau đó thì sao?” Quách Tiểu Phần hỏi.
“Anh ấy buồn bực suốt thời gian dài, không muốn nói chuyện, có lần còn biến mất mấy ngày trời, khi xuất hiện trở lại trông rất mệt mỏi. Tôi hỏi anh ấy đi đâu, anh ấy bảo đi tìm một người bạn, nhưng đi rất xa, tìm khắp nơi vẫn không thấy… Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói anh ấy có bạn, anh ấy bảo đó là người bạn duy nhất của mình, một người vô cùng thông minh tài giỏi. Hồi anh ấy bị bắt, trong khi mọi người đều tin anh ấy là tội phạm giết người hàng loạt, chỉ mình người bạn này đứng ra bênh vực, dốc sức giúp anh ấy được giảm án, còn đến thăm anh ấy trong tù. Bây giờ gặp chuyện phiền não, anh ấy muốn gặp bạn để xin lời khuyên…”
“Hắn không tiết lộ chuyện phiền não đó là gì à?” Quách Tiểu Phần hỏi.
“Vâng, anh ấy vốn kiệm lời, một khi không muốn nói thì đừng hòng cạy miệng.” Đổng Nguyệt suy nghĩ thật nhanh, “Nhưng anh ấy từng nhắc đến một bài văn thời cấp ba…”
“Bài văn thời cấp ba?”
“Vâng, anh ấy nói hồi đi học từng viết rất nhiều bài văn, nhưng anh ấy nhớ nhất bài viết về chuyến du xuân. Các bạn khác miêu tả nắng xuân rực rỡ, du khách vui vẻ, hoa cỏ khoe sắc thắm, riêng anh ấy viết về vườn hoa trong đêm. Giữa bóng tối mịt mùng, cánh hoa rơi đầy đất, không ai biết chúng tàn lụi thế nào, nhưng chính sự ‘quyết không than thân giữa đêm tối’ đó mới là vẻ đẹp thật sự. Anh ấy hỏi tôi có phải bài văn rất ấu trĩ không, tôi bảo hơi hơi, vậy là anh ấy bật cười. Đó là lần đầu tiên kể từ khi quen biết nhau, tôi thấy anh ấy cười lớn. Chẳng hiểu sao, tôi không cảm nhận được niềm vui trong tiếng cười, chỉ thấy anh ấy vô cùng buồn bã, đau khổ…”
Trò chuyện xong, nhóm Mã Tiếu Trung cùng rời thành phố ma, Đổng Nguyệt tiễn họ xuống dưới nhà. Vầng dương đã lặn tự lúc nào, bầu trời u ám nặng nề nổi cơn gió Bắc. Cơn gió vô hình như sóng biển cuồn cuộn ập vào thành phố bê tông cốt thép, tràn khắp đường phố, cuốn tung bụi cát, luồn vào khe kẽ, rú rít nhức cả tai. Gió như muốn cuốn bay tất cả, không cuốn được thì quất, xé, nghiền vụn, miễn sao không để sót dấu vết sự sống tại nơi được mệnh danh là “thành phố ma”.
Cả nhóm trở lại chiếc Tucson. Quách Tiểu Phần hỏi Đổng Nguyệt, “Cô thật sự không định trở về thành phố à?”
“Không! Giờ tôi thành ra thế này, còn về đó làm gì?” Đổng Nguyệt nhìn quần áo trên người mình, nở nụ cười ngượng ngùng và thảm hại. “Cứ nghĩ về quê sẽ tìm được việc, cùng lắm buôn bán nhỏ kiếm chút tiền, ngờ đâu kinh tế ảm đạm nên đành đến thành phố ma sống tạm. Tháng nào cũng phải gửi 5.000 tệ vào tài khoản lão Hình, chỉ mấy tháng nữa là hết tiền trong thẻ, tôi chẳng biết làm sao…”
Quách Tiểu Phần xót xa, không biết phải báo Đổng Nguyệt thế nào về cái chết của Đổng Tâm Lan.
Mã Tiếu Trung dứt khoát hơn, “Lão Hình mắc lỗi trong công việc nên bị cách chức. Giám đốc mới rất thanh liêm, sau này cô không phải gửi tiền vào tài khoản cho lão Hình nữa.”
Đổng Nguyệt ngỡ ngàng, “Thật không? Anh chị đừng lừa tôi.”
“Chúng tôi chẳng quen biết cô, lừa cô làm gì?!” Mã Tiếu Trung lườm nguýt.
“Tốt quá!” Đổng Nguyệt mừng rỡ, “Trên đời này tôi bận lòng nhất về em gái, nhưng tôi tin Chu Lập Bình sẽ bảo vệ con bé, anh ấy không nuốt lời đâu. Tôi quá hiểu anh ấy, một khi đã hứa, dù mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm… hay một trăm năm đi nữa, anh ấy cũng không nuốt lời.”
Gương mặt trắng bệch của Đổng Nguyệt ửng hồng. Quách Tiểu Phần vội quay đầu đi, sợ Đổng Nguyệt phát hiện mình rơi nước mắt.
Cửa xe vừa đóng, tiếng gió bị cản lại nghe đỡ dữ dằn hơn hẳn, nhưng thân xe vẫn lắc lư như chiếc xuồng ba lá giữa sóng to gió cả. Xe khởi động, chạy một quãng xa, Quách Tiểu Phần quay đầu lại thấy Đổng Nguyệt vẫn đứng giữa phố, hai tay ôm lấy tấm thân run rẩy, mắt trông theo họ rời đi. Dãy nhà dọc hai bên đường như vách giếng xù xì lạnh lẽo, vùng trời mờ tối xa xa tựa đáy giếng sâu thẳm, Đổng Nguyệt đứng đó, trông chẳng khác nào đứa trẻ bị ném vào hầm thông gió…
“Khoan đã! Dừng xe!” Quách Tiểu Phần đột nhiên kêu lên.
Tiêu Xuân Hoa giật mình đạp thắng xe, két một tiếng, chiếc Tucson dừng lại.
Quách Tiểu Phần nhảy xuống, chạy ngược gió về phía Đổng Nguyệt, tóc rối tung. Đổng Nguyệt ngơ ngác nhìn theo, không biết cô quay lại làm gì. Quách Tiểu Phần cởi chiếc áo khoác dạ màu hồng trên người xuống, mặc vào cho Đổng Nguyệt. Hơi ấm đến bất chợt làm Đổng Nguyệt rùng mình. Quách Tiểu Phần cẩn thận cài từng khuy áo, khuy hơi khó chui qua lỗ, nhưng cài xong rất chắc chắn, có thể cản hết thảy gió rét… Đến khuy cuối cùng, Quách Tiểu Phần ngồi hẳn xuống để cài cho chặt.
Đổng Nguyệt ngồi xuống cài lại khuy áo cho em gái, dặn dò: con gái sợ nhất là lạnh, nên phải cài khuy cẩn thận, cũng không được để chân bị buốt, nhớ nhé…
Cài xong, Quách Tiểu Phần đứng dậy khẽ tạm biệt rồi chạy về chiếc Tucson. Cửa xe đóng vào, xe lại khởi động, lần này đi xa hẳn chứ không dừng bánh giữa chừng, cũng không quay đầu nữa.
Đổng Nguyệt quay gót đi vào tòa nhà. Chưa được mấy bước, cô ngồi sụp xuống, hai tay ôm đầu gối khóc nghẹn ngào, tức tưởi như đứa trẻ không bao giờ được gặp lại chị gái…
⚝ ⚝ ⚝
Trên tàu cao tốc, Quách Tiểu Phần ngồi co ro trên ghế, người run bần bật, môi tím tái, răng va vào nhau lập cập. Mã Tiếu Trung choàng áo mình lên người cô, còn nhờ nhân viên tàu mang chăn lông ra đắp cho cô. Thấy cô vẫn lạnh, anh ta luôn tay rót nước nóng đưa cô uống. Nhờ vậy sắc mặt Quách Tiểu Phần mới dần hồng hào, đôi mắt lờ đờ dần lấy lại sức sống.
“Cô thật là…” Mã Tiếu Trung càu nhàu, “Đưa Đổng Nguyệt áo khoác cũng được, cô đưa trăm chiếc anh mua tặng lại cô trăm chiếc. Nhưng chí ít cô phải nói trước để anh đưa thêm áo mặc rồi hẵng xuống xe chứ…”
“Anh không hiểu đâu…” Quách Tiểu Phần nhấp một ngụm nước, thì thào.
“Không hiểu gì?”
“Anh không hiểu đâu, thật đấy…” Quách Tiểu Phần từ tốn giải thích, “Anh chưa từng đầm đìa nước mắt kéo va li đi trên đường giữa trời gió tuyết, chưa từng nằm trên ghế đá công viên, đắp toàn bộ quần áo lên người vẫn rét căm căm. Bao năm phấn đấu ở thành phố, thế mà thoắt cái trắng tay, không nhà để về, đến lúc đó mới nhận ra bản thân hèn mọn, nhỏ bé, đáng thương và nực cười nhường nào. Anh chưa từng trải qua những điều đó…”
Toa tàu yên tĩnh không bóng người. Ngoài cửa sổ, ánh tà dương vàng ươm đổ xuống vùng đồng bằng rộng lớn đã úa vàng. Xuôi theo sự dịch chuyển của đoàn tàu và thời gian, khung cảnh tối dần như đang lần giở từng tấm ảnh âm bản.
“Ừ, chớp mắt cô đã đi làm bảy, tám năm rồi…” Mã Tiếu Trung xoa ngón tay. “Cô còn nhớ chúng ta gặp nhau lần đầu thế nào không?”
“Gặp nhau lần đầu?” Quách Tiểu Phần ngẫm nghĩ, “Hình như là ở hành lang Sở Cảnh sát thành phố, mình cãi nhau để tranh thang máy, cuối cùng anh thắng…”
“Biết ngay cô sẽ nhớ nhầm mà!” Mã Tiếu Trung cười toe, “Lần đầu ta gặp nhau ở con hẻm trong ngõ Quả Nhân đường Xuân Thụ, lúc ấy nửa đêm, cô tưởng anh là yêu râu xanh nên cho một đòn.”
Quách Tiểu Phần bật cười. Giờ nhìn lại mới thấy, quãng đời thanh niên dù đắng cay thế nào cũng trở nên dịu ngọt qua bàn tay thời gian. “Tổ chuyên án chúng ta có Lôi Dung, Lưu Tư Miễu, anh, tôi, Hô Diên Vân, và cả Lâm Hương Minh…” Quách Tiểu Phần thì thầm, “Thời gian trôi nhanh thật, chớp mắt một cái đã xảy ra bao nhiêu việc. Trước kia nghe câu ‘tựa như chuyện của ngày hôm qua’, tôi còn chê sến, giờ nghĩ lại mới thấy quá khứ hiển hiện trước mắt quả thực… tựa như chuyện của ngày hôm qua vậy.”
“Anh bảo này.” Mã Tiếu Trung bỗng gọi, rồi cúi đầu xuống.
Quách Tiểu Phần đặt cốc giấy lên khay để đồ gần ở lưng ghế đằng trước, nhìn người đàn ông mập lùn ngồi cạnh mình, “Sao đấy?”
“Không có gì… Anh đang nghĩ nên nói thế nào, mẹ nó, cái miệng này nói linh tinh thì trơn như bôi mỡ, đến lúc quan trọng lại không mở ra được.” Mã Tiếu Trung rầu rĩ đáp.
Nhân viên phục vụ thong thả đẩy xe thức ăn dọc lối đi, đến bên hai người hỏi muốn dùng bữa tối không. Bị Mã Tiếu Trung lườm tóe khói, nhân viên phục vụ vội vàng đẩy xe sang toa khác.
“Rốt cuộc anh định nói gì?” Quách Tiểu Phần tò mò hỏi.
“Thì…” Mã Tiếu Trung không dám nhìn cô, mắt dán vào lưng ghế đằng trước, “Quách Tiểu Phần, tuy lần đầu gặp mặt hơi trúc trắc, nhưng anh thích em từ lâu lắm rồi, hẳn em đã biết. Ờm… không chỉ là thích, mà còn sâu sắc hơn thích rất rất nhiều, nhưng anh không tài nào nói ra được chữ ấy, em hiểu là được… Trong mắt em, có thể anh là kẻ không ra gì, đã xấu xí khó coi còn mồm mép liến thoắng, chẳng bao giờ nghiêm túc. Nhưng suốt bao năm quen nhau, hẳn em hiểu bản chất anh chính trực, yêu nghề, công bằng, thanh liêm, không bao giờ mập mờ chuyện tình cảm. Từ khi thích em, anh chưa từng tơ tưởng bất cứ cô gái nào khác, lòng anh chỉ có mình em, dẫu tan xương nát thịt vẫn mãi như thế.”
Quách Tiểu Phần lặng thinh nhìn Mã Tiếu Trung.
“Anh dông dài như vậy cốt là để nghiêm túc nói với em một câu: làm bạn gái anh nhé. Nếu em sợ anh nói dối, ta có thể về đăng kí kết hôn ngay lập tức! Hoàn cảnh anh thế nào em cũng biết, mười mấy năm làm cảnh sát, anh chỉ leo được đến chức trưởng đồn bé tí, để dành được mỗi hai, ba trăm nghìn tệ, đến giờ vẫn sống cùng mẹ trong căn nhà hai phòng ngủ xây từ năm 85, ngoài ra chẳng còn gì. Anh không quá nghèo, cũng không dư dả… Nhưng anh sẽ đối xử tốt với em, cả đời này chỉ tốt với mình em. Anh sẽ không bao giờ bắt cá hai tay, cũng tuyệt đối không yêu cô gái nào khác trừ khi sau này hai ta có cô con gái rượu. Vả lại em cũng biết, lật tung cả quả đất này lên cũng không tìm ra ai dám bắt nạt người phụ nữ của Mã Tiếu Trung. Anh thề với em, cả đời này anh sẽ không để em phải chịu tủi nhục, không để em phải hoảng sợ, không để em lang thang ngoài đường, không để em lạc lối về…”
Nói đến đây, Mã Tiếu Trung cúi gằm mặt, chẳng khác nào phạm nhân chờ phán quyết. Chờ mãi không thấy phản hồi, anh thấp thỏm nghếch đâu lên mới thấy Quách Tiểu Phần đang nhìn mình, hai mắt giàn giụa nước. Anh thận trọng cầm lấy bàn tay mềm mại của cô, khi cầm được rồi, anh nắm thật chặt quyết không buông.
Quách Tiểu Phần từ từ ngả đầu lên vai Mã Tiếu Trung, nước mắt lã chã rơi xuống mu bàn tay anh. Toa tàu chỉ có hai người họ.