← Quay lại trang sách

Chương 11

Bóng đêm bao trùm vạn vật: ngọn núi tối đen như nấm mồ, bức tường tối đen nhấp nhô, bóng cây tối đen thẳng tắp, con đường tối đen trải dài. Cơn gió tối đen chẳng biết chui ra từ xó xỉnh âm u nào, thổi càng lúc càng mạnh, như lưỡi dao đen đúa rạch xé màn đêm, để lộ ra một bóng người. Bóng người này cũng đen nhưng nhạt hơn xung quanh, một thứ màu ngả xám, đặc sệt, mờ mịt. Hắn đi rất chậm, đôi lúc dừng lại ngước nhìn bầu trời tối đen trên đầu, giẫm xuống con đường tối đen dưới chân, vờ nghiêng người quan sát xem có ai đi theo mình không, sau đó đi tiếp, đi mãi vào con ngõ tối đen dẫn đến núi Chuột Quét.

Con ngõ vắng hoe, tường rào hai bên tỏa ánh sáng lành lạnh. Lúc đi ngang qua cổng vào ga tàu điện ngầm, hắn nheo mắt nhìn cửa chống trộm bằng thép dày, rồi đi tiếp vài bước đến trước cổng sắt dẫn vào vườn ươm. Cổng đang hé. Từ ngày xảy ra án mạng, nơi này bị cảnh sát phong tỏa, song đã được mở lại sau khi công tác khám nghiệm hiện trường kết thúc. Xích sắt lại được quấn tượng trưng trên cổng, cạnh đó còn có dải dây cảnh báo màu vàng tung bay trong gió.

Hắn đi thẳng vào trong không do dự. Men theo con đường đất mấp mô, chẳng mấy chốc hắn thấy bóng người đứng cạnh hầm thông gió. Nhờ ánh sáng từ viện nghiên cứu gần đó, hắn nhìn ra đó là một chàng trai khoảng hai lăm-ba mươi tuổi, chiều cao và vóc dáng tầm trung. Người này mặc một bộ áo liền mũ và quần thun dài màu xám đậm, tay đút túi, ngực ưỡn thẳng, đầu ngẩng cao, mặt non choẹt, mắt sáng ngời. Bộ dạng có vẻ bình tĩnh, dường như đang mải mê suy ngẫm. Hắn khẽ ho. Người đó quay ra, ngắm nghía hắn vài giây, mỉm cười.

“Chu Lập Bình phải không? Tôi là Hô Diên Vân.”

Mặt Chu Lập Bình vô cảm, “Anh tìm tôi có chuyện gì?” Hô Diên Vân hơi lúng túng, “À… cậu biết tôi là ai nhỉ?” Chu Lập Bình gật đầu.

“Tôi là bạn thân của Lâm Hương Minh.” Quan sát nét mặt Chu Lập Bình thấy hắn không có hứng tán gẫu, Hô Diên Vân đành nói vào chuyện chính.

“Mười năm trước, khoảng thời gian xảy ra loạt án giết người ở Tây Giao, Lâm Hương Minh vì bênh vực cậu mà bị rất nhiều người ghét. Tôi tò mò hỏi tại sao phải bênh, nhưng cậu ấy chẳng giải thích nhiều. Nay cậu ấy lại bị ngọn lửa trên núi Chuột Quét lôi vào cuộc, nhiều người cho rằng vì năm xưa cậu ấy dung túng kẻ ác nên mới dẫn đến vụ án nghiêm trọng hôm nay. Giờ Lâm Hương Minh không thể đứng ra thanh minh cho bản thân, tôi phải làm tròn trách nhiệm của một người bạn…”

“Vụ án núi Chuột Quét không liên quan đến tôi.”

“Cái này còn phải xem xét.”

“Xem xét?” Chu Lập Bình cười khẩy. “Nếu cảnh sát phát hiện bất cứ điều gì khả nghi ở tôi, anh tưởng họ sẽ để yên cho tôi ra khỏi trại tạm giam chẳc?”

Hô Diên Vân lắc đầu. “Công bằng mà nói, cậu được thả là nhờ pháp luật áp dụng nguyên tắc giả định vô tội.”

“Còn anh lại cho rằng tôi đáng ngờ?”

Hô Diên Vân nhìn Chu Lập Bình. Đây là lần đầu tiên họ đối mặt dù Hô Diên Vân biết tiếng hắn từ lâu, hiểu rõ tính đẫm máu của vụ án mười năm trước, biết Lâm Hương Minh trở thành kẻ thù của cả xã hội chỉ vì bảo vệ hắn, cũng nằm được toàn bộ quá trình hắn dính dáng tới án mạng núi Chuột Quét: từ lúc bị coi là nghi phạm hàng đầu cho đến khi được thả ra… Mới hơn nửa tháng trôi qua mà Hô Diên Vân cảm giác như vừa sống lại cả mười năm quá khứ.

Từng tìm ra chân tướng vô vàn vụ án tưởng chừng bế tắc, nhưng tại thời khắc này, hay lúc sẩm tối gọi điện hẹn gặp Chu Lập Bình, hay lúc Chu Lập Bình tiến đến trước mặt, Hô Diên Vân bỗng hoài nghi ý nghĩa của tất cả những việc mình đã làm. Mười năm trước cậu ta hãy còn là một sinh viên căng tràn nhiệt huyết, dẫu bước chân vào xã hội gặp phải vô số trắc trở và cú sốc, cậu ta vẫn luôn kiêu hãnh về khả năng suy luận của mình. Cậu ta có niềm tin: chỉ cần kiên trì tìm tòi ắt có ngày tìm ra sự thật, tìm ra chân lý.

Nhưng mấy năm nay, nhất là sau khi gặp ngày càng nhiều vụ án tương tự án mạng trên núi Chuột Quét và những người như Chu Lập Bình, lạ thay, cậu ta dần cảm thấy mỗi hung thủ bị cậu ta vạch mặt suy cho cùng đều chỉ là con sâu đáng thương, bất lực trước dòng đời xô đẩy. Họ bị trói chặt trong tấm lưới số phận, vùng vẫy vì bị giam cầm, điên cuồng vì bị ngạt thở, để rồi trong cơn loạn trí, họ làm tổn thương những con thú khác cũng mắc kẹt trong lưới. Cậu ta lật tẩy, vạch tội họ, song cậu ta chẳng làm gì được tấm lưới gây ra hết thảy bi kịch.

Huống hồ Chu Lập Bình quá đặc biệt, đặc biệt hơn kẻ điên…

Hô Diên Vân thở dài, “Chu Lập Bình, tôi biết, vì vừa được thả nên cậu không muốn nhắc đến, cũng không muốn trở lại nơi này. Tuy nhiên, tôi lại mong được trình bày với cậu những suy nghĩ của tôi về vụ án. Cậu hỏi có phải tôi cho rằng cậu đáng ngờ. Thú thực, câu hỏi này rất khó trả lời, vì theo cảm nghĩ của tôi, sở dĩ cảnh sát không phá được vụ án này là do họ quá tập trung tìm kiếm bằng chứng chứng minh cậu đáng ngờ.”

Gương mặt cứng đờ như đá của Chu Lập Bình bất giác giần giật.

“Để phá một vụ án, cảnh sát phải tìm kiếm chứng cứ, xác định mục tiêu rồi bắt giữ nghi phạm. Đây là những bước quan trọng nhất. Đáng lẽ vụ án núi Chuột Quét cũng phải xử lý như vậy, nhưng khi phát hiện cậu xuất hiện tại con đường dưới chân núi đêm xảy ra án mạng, hầu như tất cả cảnh sát đều cho rằng cậu là hung thủ.

“Không chỉ thế, trong loạt án giết người ở Tây Giao mười năm trước, tuy không đủ bằng chứng, nhưng các cảnh sát đều mặc định cậu giết ba cô gái xấu số. Đỗ Kiến Bình lập tức dẫn người đến bắt, không cho cậu có cơ hội bỏ chạy. Rồi từ khoảnh khắc đó, trình tự phá án đã bị thay đổi, chính xác hơn, logic điều tra đã bị đảo lộn: từ ‘tìm kiếm chứng cứ-xác định mục tiêu-bắt giữ nghi phạm’ biến thành ‘xác định mục tiêu-bắt giữ nghi phạm-tìm kiếm chứng cứ. Chính ra, việc cậu bị bắt mười năm trước là tại tôi suy luận chưa đủ chặt chẽ, khiến cảnh sát hấp tấp xác định cậu là đối tượng. Đúng là ông trời trêu ngươi!” Hô Diên Vân cười đắng ngắt.

“Nhanh chóng nhận ra việc nóng vội bắt giữ cậu khi chưa đủ bằng chứng là một sai lầm, cảnh sát chỉ còn cách vừa thẩm vấn cậu vừa tiếp tục điều tra. Lời khai của cậu nghe có vẻ hoang đường: chạy bộ từ núi Chuột Quét đến đường Hạnh Vũ đánh nhau với Lý Chí Dũng, trên đường còn tiện ghé qua nhà xác đưa thi thể Trương Xuân Dương vào tủ đông. Nhưng đời người đâu thiếu chuyện hoang đường, trong mắt mọi người, một tên sát nhân điên cuồng và lạc lõng như cậu có làm chuyện hoang đường cũng dễ hiểu.

“Có điều cảnh sát không chịu từ bỏ, vẫn chắc mẩm cậu là hung thủ nên càng điều tra cẩn thận và tỉ mỉ hơn, hi vọng tìm ra bằng chứng vạch trần chứng cứ ngoại phạm của cậu. Chỉ tiếc sau hơn nửa tháng, cuộc điều tra của cảnh sát chẳng khác nào bóc một củ hành: càng ‘bóc’, cậu càng sạch, còn họ đầm đìa nước mắt. Cảnh sát vô cùng bối rối. Cho đến khi biết tin ba đứa trẻ tự sát vì không chịu nổi cảnh bị Hình Khải Thánh làm nhục, cảnh sát mới bừng tỉnh, thì ra cậu không phải hung thủ, thì ra cậu đã khai thật. Cậu chỉ tình cờ tham gia vào vụ việc và bị Hình Khải Thánh lợi dụng để gánh tội.

“Càng đi sâu tìm hiểu, cảnh sát càng đồng tình với kết luận trên. Khoảng 6 giờ tối đó, cậu tới cửa hàng tiện lợi gần nhà, mua hai lon bia và uống hết sạch, chứng tỏ cậu không có ý định lái xe, tức không có ý định gây án. Một tài xế taxi xác nhận tầm 9 giờ tối đã đón một khách nam đi từ phường Hạ Hà đến cổng Viện Bảo trợ và Nuôi dưỡng Trẻ em, chuyến đi mất hai mươi phút. Tài xế cũng nhanh chóng nhận diện được cậu giữa cả đống hình chụp. Điều này lần nữa chứng minh cậu không hề biết trước sẽ phải lái xe cho Hình Khải Thánh đêm đó. Còn nữa, hệ thống Thiên Nhãn đã lọc và phân tích tất cả hình ảnh và video lấy từ mọi chốt đèn giao thông cậu đi qua, kết quả cho thấy cậu không hề cố ý tránh né hoặc che chắn để không bị chụp ảnh lúc lái xe, cử chỉ và trạng thái của cậu hôm đó không có gì khác lạ so với thường ngày. Ngoài ra, sau khi tìm thấy chiếc Spica, cảnh sát phát hiện có người đã lau sạch sẽ cả vô lăng lẫn tay nắm cửa xe bằng khăn ướt khử trùng. Điều này càng hạ thấp khả năng cậu là hung thủ, bởi cậu là tài xế chính, để lại dấu vân tay trên vô lăng là chuyện bình thường, chẳng việc gì phải lau.” Hô Diên Vân phẩy tay.

“Đồng thời, những bằng chứng cho thấy Hình Khải Thánh cố ý vu oan cho cậu lần lượt xuất hiện. Thứ nhất, trong suốt quá trình cậu lái xe, lão luôn nằm ở ghế sau để tránh bị camera quay được. Thứ hai, cả hóa đơn của quầy bar khách sạn Hà Phong và báo cáo khám nghiệm tử thi đều chứng minh tối đó lão không uống rượu, thế mà chiếc Spica lại nồng nặc mùi rượu Tây. Loại rượu đất tiền đó chỉ có trong tủ rượu của Hình Khải Thánh. Kết hợp hai bằng chứng này với lời khai của cậu, có thể suy ra lão đã vẩy rượu lên người và giả say để cậu lái xe, có thế, hệ thống Thiên Nhãn mới ‘ghi nhận’ người chở xác là cậu và trong xe chỉ có mình cậu. Quan trọng hơn, lão có động cơ để đốt xác bọn trẻ: xóa chứng cứ mình đã cưỡng hiếp chúng. Cậu không có động cơ này.

“Lúc sự thật về Hình Khải Thánh được phơi bày cũng là lúc có thể ‘loại bỏ’ cậu khỏi vụ án. Nhất là khi cậu đưa ra được chứng cứ ngoại phạm vô cùng vững chắc. Trước 11 giờ, cậu chạy bộ đến nhà xác bệnh viện Ái Tâm, đưa thi thể Trương Xuân Dương vào tủ đông. Hệ thống tính giờ của ngăn tủ T-E-3 cho thấy tủ chỉ đóng mở một lần lúc 10 giờ 50 phút tối đó, các nhân viên cũng giải thích là ‘hệ thống tính giờ của tủ đông được cài đặt riêng và có sẵn pin, dù nhà xác cúp cầu dao, tủ vẫn tính giờ như thường’. Cậu không thể làm việc này nếu thật sự là hung thủ.

“Cảnh sát nhận được cuộc gọi báo cháy lúc 10 rưỡi, chứng tỏ lúc 10 rưỡi Hình Khải Thánh vẫn còn sống. Dù cố gắng giết và đốt xác lão rồi di chuyển chiếc Spica một cách nhanh nhất, cậu vẫn không thể đến nhà xác trong mười phút. Chuyện xảy ra bất ngờ, cậu không thể tìm ngay một người chuyển xác giúp mình. Huống hồ lịch sử cuộc gọi trong di động của cậu cho thấy đêm đó cậu chỉ nhận duy nhất điện thoại từ Hình Khải Thánh, ngoài ra cũng chỉ gọi cho Lý Chí Dũng lúc 10 giờ 40 phút để hẹn đánh nhau… Dĩ nhiên vẫn có khả năng Lý Chí Dũng là đồng bọn của cậu, hỗ trợ chuyển xác Trương Xuân Dương để tạo chứng cứ ngoại phạm cho cậu. Nhưng theo hành trình được hệ thống Thiên Nhãn quay được, đêm đó anh ta lái một mạch từ nhà đến đường Hạnh Vũ. Tất cả những điều trên cho thấy: có một kẻ khác đã giết Hình Khải Thánh!”

Mặt Chu Lập Bình hơi dãn ra.

“Đúng, còn một kẻ khác, chúng ta tạm gọi là X!” Hô Diên Vân bắt đầu đi đi lại lại theo thói quen mỗi lần phân tích vụ án. “Mọi dấu hiệu đều cho thấy X đã cùng Hình Khải Thánh lập mưu đốt xác và đổ tội cho cậu, vì Hình Khải Thánh tuy đê tiện bỉ ổi nhưng cực kì vô dụng. Theo lời khai của Thôi Ngọc Thúy, sáng hôm đó khi phát hiện bọn trẻ đã chết, Hình Khải Thánh hãi hùng đến mức không biết phải làm gì. Đầu óc lão không tài nào ứng phó nổi tình huống bất ngờ như thế, nên lão buộc phải cấp tốc tìm đến người duy nhất có thể giúp mình tính kế. Theo lịch sử cuộc gọi của Hình Khải Thánh, lão đã gọi vào số Trương Xuân Dương. Không lâu sau, Hình Khải Thánh lái xe đến khách sạn Hà Phong để bàn bạc với Trương Xuân Dương. Từ đó cho đến khi lửa bùng cháy trên núi Chuột Quét, lão không gọi cuộc điện thoại nào quá dài hoặc đi cùng ai quá lâu. Tóm lại, Trương Xuân Dương chính là X đứng sau bày mưu cho Hình Khải Thánh!”

Hô Diên Vân nghỉ một lát rồi nói tiếp, “Rất nhiều người từng tiếp xúc Trương Xuân Dương đều có cùng ấn tượng hắn là kẻ xằng bậy, ‘to gan làm càn, tự cho mình là thông minh’. Hắn lợi dụng mối quan hệ đặc biệt giữa mình và Đào Chước Yêu để vơ vét không ít lợi ích từ Quỹ từ thiện Ái Tâm, cấu kết với Hình Khải Thánh, đảm nhiệm vai trò quân sư cho lão để cùng làm việc xấu. Ngoài ra, hắn từng là huấn luyện viên thể hình nên có cơ thể cường tráng, đủ liều lĩnh và dư sức giết người.

“Sau khi nghe chuyện ba đứa trẻ tự sát, rất có thể Trương Xuân Dương đã nghĩ ngay ra cách và bảo với Hình Khải Thánh: bây giờ thành phố siết chặt an ninh, đưa xác ra khỏi đây là bất khả thi, bị kiểm tra ngẫu nhiên trên đường cao tốc sẽ lộ ngay. Tốt nhất là đưa lên dãy Tây Sơn, chôn ở nơi hẻo lánh. Nhưng cứ lòng vòng trên dãy Tây Sơn chưa chắc đã tìm ra vị trí thích hợp, cũng không thể chôn gần quốc lộ, vào sâu trong núi thì không có đường, chuyển ba cái xác sẽ rất phiền toái. Cho nên cách hợp lý nhất là tìm một nơi vắng vẻ gần đây để vứt, đốt rồi chôn luôn, thế là xong…

“Trương Xuân Dương thường xuyên leo núi Chuột Quét nên biết ở đó có hầm thông gió không nằm trong kế hoạch phát triển hoặc tái định cư. Cứ ném xác xuống hầm rồi lấp ít đất lên, vài năm nữa cũng chẳng ai phát hiện ra, chừng ấy thời gian đủ để Hình Khải Thánh làm thủ tục di dân. Hình Khải Thánh thấy có lý nhưng vẫn lo người ta tìm thấy xác, truy ngược danh tính, tra cứu hệ thống Thiên Nhãn sẽ biết ngay lão là hung thủ. Trương Xuân Dương gạt đi, bảo lão chẳng phải có sẵn ‘kẻ gánh tội’ đó sao? Chỉ việc nhờ kẻ đó lái xe, nói cách khác, chỉ cần cảnh sát nhìn thấy mặt kẻ đó, trăm phần trăm họ sẽ cho rằng hắn chính là kẻ gây án. Hình Khải Thánh hiểu ngay Trương Xuân Dương đang ám chỉ ai…

“Tiếp theo bọn họ bắt tay vào thực hiện kế hoạch. Hình Khải Thánh lừa cậu chở lão lên núi, sau đó lão tự lái xe vào vườn ươm gặp Trương Xuân Dương đã chờ sẵn. Trong lúc vứt xác, có lẽ bọn họ cãi vã, hoặc Trương Xuân Dương muốn bịt miệng Hình Khải Thánh nên giết lão, ném xác xuống hầm thông gió. Nếu mọi chuyện đúng là vậy, vụ án đã lộ rõ chân tướng.” Hô Diên Vân bỗng im bặt.

Ánh mắt Chu Lập Bình lạnh đến gai người.

“Đáng tiếc.” Hô Diên Vân lắc đầu. “Đáng tiếc, có một điều không sao giải thích được, đó là Trương Xuân Dương đột ngột chết vào đêm đó, xác được Hình Khải Thánh chở đến nhà xác bệnh viện Ái Tâm. Rồi vào 10 giờ 50 phút, hắn bị cậu nhét vào tủ đông.”

Gió đã ngừng thổi, sương trắng càng lúc càng dày khiến cây cối, đường đất, ga tàu điện ngầm, hầm thông gió và cả hai người đứng đối diện nhau đều chìm trong màu lờ nhờ bí ẩn. Gương mặt góc cạnh của Chu Lập Bình trở nên nhạt nhòa như ẩn sau tấm kính mờ.

Hô Diên Vân không quan tâm lắm đến biểu cảm của người đối diện, “Giờ tôi nói tiếp về cái chết của Trương Xuân Dương vì nó liên quan mật thiết đến vụ án núi Chuột Quét. Nội bộ cảnh sát vẫn đang tranh luận hắn ngừng tim thật hay giả, còn tôi, từ những gì điều tra được, tôi nghiêng về giả thuyết tai nạn ‘thượng mã phong’ ở khách sạn Hà Phong tối đó thực chất là màn kịch do hắn và Hình Khải Thánh dựng lên.

“Đào Chước Yêu sắp kết hôn nên chỉ coi Trương Xuân Dương là món đồ chơi tình dục không còn giá trị. Điều này quả là mối nguy với Trương Xuân Dương, nếu mất đi chỗ dựa, hắn chỉ là gã trai bao không ai thèm để mắt đến. Chắc chắn Trương Xuân Dương sẽ sốt ruột muốn cứu vãn ‘mối tình’ của mình. Nhưng cuộc hôn nhân của Đào Chước Yêu lại là cuộc ‘mua bán’ ảnh hưởng trực tiếp đến chỗ đứng của nhà họ Đào trong Quỹ từ thiện Ái Tâm, tuyệt đối không được xảy ra sai sót, thành thử bất kể Trương Xuân Dương làm gì cũng không ‘giữ được trái tim người đẹp’…

“Đổi góc nhìn khác, hãy thử đặt mình vào vị trí Trương Xuân Dương để xem kẻ quen bám váy phụ nữ như hắn sẽ sống sót thế nào khi cùng đường: hắn chỉ còn cách duy nhất là tống tiền Đào Chước Yêu.” Hô Diên Vân vừa nói vừa giơ tay phải lên, ngón trỏ và ngón cái tạo thành hình cái lỗ. “Khi kiểm tra phòng ngủ của Đào Chước Yêu ở khách sạn Hà Phong, tôi phát hiện khi mở cửa lùa ngăn giữa phòng ngủ và phòng khách, hai khung cửa chập lên nhau sẽ xuất hiện một cái lỗ to chừng này. Lý Chí Dũng cho rằng lỗ ấy để nhìn trộm, nhưng thật ra không phải… Lỗ ấy được thiết kế đặc biệt để gắn máy quay siêu nhỏ.

“Màu sắc vụn gỗ trong lỗ cho thấy lỗ mới được đục, tức là âm mưu quay lén để tống tiền mới được lập ra gần đây. Vấn đề ở chỗ, quay lén cảnh nóng chẳng thu được mấy đồng, bởi giới thượng lưu được mấy cô tiểu thư có đời tư trong sạch chứ. Nhưng đe dọa bằng video có cảnh chết người lại khác. Người tình không những mất mạng còn bị ‘âm thầm’ xử lý thi thể, một khi tin này lộ ra, Đào Chước Yêu sẽ bị lên án là kẻ lăng loàn, phạm pháp. Đây sẽ là đòn chí mạng với cô ta, kể cả đã cưới cũng phải ly hôn, nhà họ Đào sẽ không giữ nổi địa vị trong quỹ từ thiện!”

Nói đến đây, Hô Diên Vân đột nhiên hạ thấp giọng, “Quay lén thì dễ, khiến Đào Chước Yêu tin rằng Trương Xuân Dương đã chết mới khó. Trương Xuân Dương cần một bác sĩ chuyên nghiệp để giám định. Chưa kể, nếu Đào Chước Yêu biết động não, khi bình tĩnh lại cô ta sẽ kiểm tra thêm cho chắc. Tốt nhất phải có một bác sĩ thực thụ dụ Đào Chước Yêu vào tròng, giảm thiểu thậm chí xóa bỏ nghi ngờ của cô ta. Kẻ này phải giành được lòng tin tuyệt đối của cô ta, vừa có thể cứu nguy cho cô ta khi xảy ra ‘scandal’, đồng thời phải là bạn cùng thuyền với Trương Xuân Dương. Ngoài Hình Khải Thánh ra, không ai phù hợp hơn.

“Nhưng, xin lỗi tôi lại phải nói ‘nhưng’.” Hô Diên Vân nhìn Chu Lập Bình, “Đừng quên, tuy Hình Khải Thánh cùng một giuộc với Trương Xuân Dương, song xét cho cùng, Đào Chước Yêu mới là chỗ dựa thật sự của lão. Lão vốn bất hòa với em trai Hình Khải Hiền, may nhờ được nhà họ Đào che chở nên một kẻ cặn bã như lão mới trơ tráo sống đến giờ. Hình Khải Thánh sẽ được lợi gì nếu giúp Trương Xuân Dương lừa Đào Chước Yêu? Trương Xuân Dương hiểu rất rõ, muốn ai đó chịu nghe lời mình thì ta phải đem lại lợi ích hoặc bắt thóp người đó.

“Khi Hình Khải Thánh hớt hải kể chuyện ba đứa trẻ tự sát, Trương Xuân Dương biết thời cơ bắt thóp lão đã đến. Rất nhanh, hắn giúp Hình Khải Thánh vạch kế hoạch xóa sạch dấu vết, tiêu hủy thi thể, đổ tội cho người khác. Đổi lại, Hình Khải Thánh phải ‘giám định tử vong’ cho hắn trước mặt Đào Chước Yêu, tranh thủ lấy lại máy quay lúc cô ta không để ý, khi nào giải quyết xong việc trên núi Chuột Quét thì đưa trả hắn. Từ đây, Trương Xuân Dương sẽ thay tên đổi họ, giả vờ đã chết, nhờ một người họ hàng mang video ra tống tiền Đào Chước Yêu. Cô ta sẽ trở thành ‘thẻ tín dụng hạng VIP’, cho phép rút tiền không giới hạn số lần và hạn mức. Trương Xuân Dương có lẽ còn chuẩn bị thêm kế hoạch nham hiểm hơn, không chỉ dùng video để đe dọa Đào Chước Yêu, mà còn có thể lợi dụng những xác chết dưới hầm thông gió để bắt chẹt Hình Khải Thánh, ăn một lúc hai đầu. Đến lúc đó, Hình Khải Thánh chỉ biết buông xuôi, mặc hắn vắt kiệt.

“Ngoài cái lỗ trên cửa, còn một điều nữa có thể chứng minh suy đoán của tôi. Vào ngày xảy ra án mạng, Hình Khải Thánh đã đến khách sạn Hà Phong từ 2 rưỡi chiều để gặp Trương Xuân Dương. Chờ Trương Xuân Dương hẹn Đào Chước Yêu ra ngoài, lão trốn ở quầy bar tầng một, đến 7 giờ hơn gọi điện lấy cớ ‘báo cáo công việc’ để gặp Đào Chước Yêu, thực chất ám chỉ cho cô ta biết lão đang ở gần đó. Máy quay tại quầy bar đã ghi lại cảnh Hình Khải Thánh liên tục nhìn di động lúc ăn cơm, đến 8 giờ 20 phút, điện thoại đổ chuông, màn kịch bắt đầu.” Hô Diên Vân làm động tác kéo màn.

“Chuyện xảy ra đúng như dự kiến của Trương Xuân Dương. Đào Chước Yêu chỉ là cô tiểu thư chưa trải sự đời, thấy người tình đột tử thì hoảng loạn gọi điện cầu cứu Hình Khải Thánh, rồi lên máy bay bỏ trốn ra nước ngoài. Để diễn tròn vai cũng như đảm bảo có người làm chứng cho cái chết của Trương Xuân Dương, Hình Khải Thánh đưa hắn vào nhà xác bệnh viện Ái Tâm, đặt hắn lên xe chở xác, làm giấy chứng tử, xong xuôi mới lái chiếc Spica về viện bảo trợ, cho xác ba đứa trẻ vào cốp xe, gọi điện nhờ cậu đến lái xe…”

“Ý anh là…” Chu Lập Bình cắt ngang, “Lúc Hình Khải Thánh gọi tôi đến, Trương Xuân Dương vốn đang giả chết đã chuồn khỏi nhà xác, chạy lên núi Chuột Quét chờ lão để hoàn thành ‘việc’ còn lại?”

“Không không! Trương Xuân Dương không thể là X!” Hô Diên Vân lắc đầu. “Đúng là sau khi Hình Khải Thánh đi khỏi, Trương Xuân Dương đã xuống khỏi xe chở xác, giả dạng làm thân nhân người khuất đến cúng viếng để dễ bề trốn khỏi nhà xác. Hai nhân viên trực suốt ngày say xỉn, chẳng bao giờ để ý liệu có ‘người chết’ nào sống dậy không. Nhưng Trương Xuân Dương không đến núi Chuột Quét mà đi bộ đến một nơi khác cách đó không xa, cái này lát nữa tôi nói tiếp…

“Cậu đừng quên, nếu Trương Xuân Dương là X, hắn sẽ gặp trở ngại tương tự cậu: làm sao để giết Hình Khải Thánh lúc 10 rưỡi rồi ném xác, phóng hỏa, di dời xe, sau đó quay lại nhà xác lúc 10 giờ 50 phút? Cậu cần biết rằng di động của Trương Xuân Dương cũng nằm trong tủ đông, đêm đó hắn không sử dụng bất cứ ứng dụng gọi xe nào. Căn cứ vào camera giám sát, cảnh sát đã điều tra toàn bộ taxi và xe dù đi qua núi Chuột Quét đêm đó, nhưng không tài xế nào nhớ đã chở ai giống Trương Xuân Dương…

“Tôi đã nghĩ đến khả năng khác, ví dụ giọng nói trong cuộc gọi 110 được ghi âm từ trước, khi nào cuộc gọi kết nối mới được bật lên nhằm tạo chứng cứ ngoại phạm. Nhưng Phòng Kĩ thuật Hình sự khẳng định đó đúng là giọng Hình Khải Thánh, hơn nữa còn là âm thanh thực trong điều kiện tự nhiên, thậm chí có cả tiếng lạch cạch của nó (Hô Diên Vân chỉ chong chóng mắc trên cành cây). Vậy nên lúc 10 rưỡi, Hình Khải Thánh trăm phần trăm còn sống. Tương tự còn rất nhiều giả thuyết khác, nhưng đều bị chính tôi gạt bỏ… Quan trọng nhất, sau khi Trương Xuân Dương trở lại nhà xác, ai đã làm thế nào để nhét một người còn sống nhăn vào tủ đông?”

Hô Diên Vân nhìn thẳng vào mắt Chu Lập Bình. “Cậu đọc khá nhiều tiểu thuyết trinh thám, chắc cũng biết cảnh sát hình sự và chuyên gia suy luận có cách làm việc khác nhau. Công tác điều tra yêu cầu chứng cứ hoàn chỉnh và đầy đủ, để tạo nên một chuỗi bằng chứng chặt chẽ và chuẩn xác, từ đó lần ra hung thủ. Nhưng công việc suy luận thì khác. Chính những chứng cứ không hoàn chỉnh, không đầy đủ mới là tiền đề để vận dụng suy luận. Bằng phương pháp suy diễn logic, ta tìm kiếm sơ hở trong lời khai và hành vi của một số nghi phạm nhất định, buộc hung thủ giơ tay đầu hàng. Đây chính là biệt tài của chuyên gia suy luận.

“Vì thế, lúc tham gia phá giải vụ án này, tôi thấy cực kì buồn cười khi cảnh sát lại làm công việc của chuyên gia suy luận. Hơn nữa, càng muốn tìm cách buộc tội nghi phạm, họ càng giúp hắn rửa sạch hiềm nghi, thế là thế nào? Được, nếu họ chiếm đường của tôi, tôi sẽ dạo bước trên đường của họ. Phân tích cặn kẽ từ đầu vụ án theo cách ‘đúng đắn’ mà cảnh sát nên sử dụng, tôi đã phát hiện ra thứ họ chưa từng chú ý đến: một cảm giác phi lý xuyên suốt vụ án.”

Rắc!

Gió đêm bất chợt ùa qua, bẻ gãy cành hòe khô làm nó rơi xuống ngay cạnh hai người. Hô Diên Vân bước đến nhặt cành cây lên, sờ vết gãy nham nhở và sắc nhọn, nói tiếp.

“Cảm giác phi lý… Nghe trừu tượng quá, dùng từ gần gũi hơn đi, đứt đoạn, ừ, đúng là từ này. Trong vụ án này, chỗ nào cũng đứt đoạn… Nhưng trước hết, ta cùng bàn về ‘kế hoạch đổ tội’ mà Trương Xuân Dương bày cho Hình Khải Thánh: gọi điện nhờ cậu chở đến chân núi, để mặt cậu bị hệ thống Thiên Nhãn ghi lại suốt hành trình. Rốt cuộc đây là mưu kế tuyệt diệu hay là nước cờ sai lầm?

“Với người bình thường hoặc độc giả trinh thám ‘không chuyên’, đây sẽ là kế hoạch hay ho giúp hung thủ tránh được Thiên Nhãn, kiếm được kẻ thế tội. Song, tội phạm nhiều kinh nghiệm mà nghe được kế hoạch này sẽ chỉ khịt mũi khinh bỉ. Chẳng lẽ cứ lột sạch quần áo bọn trẻ rồi đốt trụi là không ai tìm ra lai lịch? Chẳng lẽ chỉ cần dựa vào Thiên Nhãn là đủ buộc tội một người vô tội? Vậy nên bất kể X là ai, kế hoạch hắn bày cho Hình Khải Thánh tính đến trước khi lái xe vào vườn ươm, mới nghe thoạt tưởng khéo léo, thực chất lại lỏng lẻo, ấu trĩ và nực cười. Có thể kẻ này cao tay hơn Hình Khải Thánh, nhưng hắn không phải tội phạm chuyên nghiệp, cùng lắm chỉ là ‘tay mơ’.”

Hô Diên Vân vuốt ve bề mặt hầm lạnh lẽo, đột ngột cao giọng, “Vậy mà sau đó, vụ án có bước ngoặt không tưởng. Hung thủ giết Hình Khải Thánh đã thể hiện sự ‘ưu tú’ về mọi mặt… Không, phải là tố chất phạm tội ‘chuyên nghiệp’ mới đúng. Dù thời gian gấp rút và xung quanh tối om, hắn vẫn cẩn thận xóa sạch mọi dấu vết: phi tang dấu chân, đốt sạch sẽ vết tích lưng áo ma sát với mặt xi măng của hầm thông gió, tránh để lại dấu vân tay trên lưới bảo vệ hầm, dùng khăn ướt lau sạch vô lăng và tay nắm cửa xe Spica…

“Đáng nói nhất, hắn lái chiếc Spica đi vòng núi Chuột Quét rồi quay về đỗ ở con ngõ ngoài kia, vì hắn biết cảnh sát chắc chắn sẽ dẹp hết chướng ngại vật ở lối vào trước khi khám nghiệm hiện trường. Không thấy chủ xe, thế nào đội cảnh sát giao thông cũng kéo nó về bãi chứa. Thế là cảnh sát không tìm ra tung tích chiếc xe trong khoảng thời gian vàng để phá án. Đều này chứng tỏ hung thủ rất có kinh nghiệm xóa dấu vết!

“Khoa học điều tra hình sự hiện đại đặc biệt nhấn mạnh khái niệm ‘cây logic’, không biết cậu từng nghe đến chưa. Theo khái niệm này, ta có thể diễn tả và phân tích logic nội tại của gần như mọi hành vi phạm tội thông qua sơ đồ hình cây. Ấy là bởi, đối tượng phạm tội luôn tuân theo thói quen gây án và logic hành vi để xử lý mọi tình huống bất ngờ phát sinh trong quá trình thực hiện hành vi phạm tội, bất kể tình huống đó là gì.” Hô Diên Vân lại sờ vết gãy trên cành cây khô. “Trừ phi hành vi đó thực chất là từ… ‘ghép cành’ mà ra.”

Hô Diên Vân ngẩng phắt đầu nhìn Chu Lập Bình. Hắn không nhúc nhích, nhìn đáp trả với vẻ mặt vô cảm.

“‘Ghép cành’ chỉ một hành vi phạm tội tưởng như hoàn chỉnh, song thực tế do hai người khác nhau hoàn thành. Hai người này chắc chắn không phải đồng bọn, vì đồng bọn gây án vẫn tuân theo nguyên tắc cây logic, thể hiện ở sự tương đồng trong thói quen gây án và tính liên tục của quỹ đạo logic. Với ‘ghép cành’, ngay từ đầu hai người tham gia không hề biết động cơ, hành vi và mục đích cuối cùng của đối phương. Họ chẳng những không phải đồng lõa, mà còn có khả năng là người dưng, thậm chí là kẻ thù của nhau. Vì lý do ngẫu nhiên, người đầu tiên đột ngột bỏ dở hành vi phạm tội, người thứ hai thực hiện nốt những gì còn lại. Vụ án núi Chuột Quét mang đặc điểm rõ nét của ‘ghép cành’. Đúng là vụ án này trông như một cành cây hoàn chỉnh, nhưng khi cẩn thận xem xét sẽ thấy vết gãy rõ rành rành.”

Hô Diên Vân vừa nói vừa ném cành cây khô xuống đất, “Người tôi cần tìm là kẻ đã ‘ngắt cành’ của Hình Khải Thánh.”

“Anh tìm ra chưa?” Chu Lập Bình hỏi.

“Rồi.”

“Là ai?”

“Cậu nghĩ là ai?”

“Sao tôi biết được… Có thể là kẻ thù, cũng có thế là người dưng tình cờ chứng kiến Hình Khải Thánh ném xác bọn trẻ nên lao ra bắt, trong lúc giằng co vô tình giết chết lão, hoảng loạn quá nên ném xác lão xuống giếng, châm mồi lửa…”

“Hiện trường không có dấu vết Hình Khải Thánh bỏ chạy hoặc phản kháng trước khi bị giết. Lão ngoan ngoãn ngồi im chờ chết như gà con gặp hổ, chứng tỏ hung thủ là người lão quen biết và sợ hãi. Hắn đã sớm xuất hiện trong mối quan hệ nhân quả phức tạp dẫn đến vụ án này. Đây là vụ mưu sát có động cơ rõ ràng, chứ không phải vụ ngộ sát do người lạ gây ra. Bản chất mối quan hệ giữa hung thủ và Hình Khải Thánh là người xét xử và kẻ bị xét xử. Tối đó, hắn vừa là thẩm phán vừa là đao phủ!”

Chu Lập Bình im lặng. Hô Diên Vân vỗ mạnh vào hầm thông gió. Miệng hầm giờ không còn lưới bảo vệ, trông tăm tối và lạnh giá.

“Đúng vậy. Tối đó, ngay tại đây, bên cạnh hầm thông gió này đã diễn ra cuộc xét xử. Một người vô tình chứng kiến Hình Khải Thánh ném xác bọn trẻ xuống hầm sâu tăm tối. Lòng sục sôi căm phẫn, người này quyết định tự tay xử tử lão! Hắn chỉ có thể là kẻ nằm ngoài xã hội, kẻ chống lại thời cuộc, kẻ ác ôn trong mắt cảnh sát, kẻ thù chung của người dân, tên tù nhân sẵn sàng chịu cảnh lao ngục để bảo vệ cô gái mình thích, kẻ sắt son tinh thần trượng nghĩa dẫu phải ngồi tù suốt tám năm!”

Tia đỏ ánh lên trong đáy mắt Chu Lập Bình, thoạt nhìn rất giống miệng vết thương. Nhưng nó nhanh chóng vụt tắt.

“Trương Xuân Dương, Hình Khải Thánh.” Hô Diên Vân bĩu môi, “Hai tên cặn bã, tàn ác, vô nhân tính. Làm chuyện xấu trót lọt mới mấy lần đã dám khiêu chiến dân chuyên. Câu ‘phạm tội là một nghệ thuật’ chỉ là phát ngôn nhảm nhí, nhưng tôi thừa nhận, quả thực ‘phạm tội là một kĩ năng’. Tội phạm chuyên nghiệp phải tôi luyện qua vô số lần ‘thực chiến’ mới trở thành cỗ máy sinh tồn, hai tên kia đã là gì? Một gã trai bao, một lão biến thái lại dám ‘tính kế đổ tội cho phạm nhân ngồi tù tám năm, từng tiếp xúc với đủ loại tội phạm nguy hiểm ư? Đúng là lũ ngu xuẩn tự dâng mình lên đoạn đầu đài!”

Gió mạnh ập đến, ẩm ướt và buốt lạnh như thể vừa thoát khỏi lòng đất tối tăm. Nó thổi tan sương đêm, giúp Hô Diên Vân nhìn rõ Chu Lập Bình hơn, nhìn rõ cả cái cằm lưỡi cày của hắn đang run run.

“Tối đó, ở ngã tư dưới chân núi Chuột Quét, cậu đã xuống xe theo đúng yêu cầu của Hình Khải Thánh, nhìn lão tự lái xe vào ngõ này.” Hô Diên Vân chỉ ra ngoài vườn ươm. “Trực giác mách bảo cậu rằng lão sắp làm chuyện mờ ám, và lão nhờ cậu lái xe vì mục đích khác. Cậu quyết định lén lút theo vào vườn ươm, thấy lão đeo găng, gỡ lưới bảo vệ hầm thông gió, mang từng cái xác Triệu Vũ, Lý Dĩnh, Đổng Tâm Lan ra khỏi cốp xe với ý định ném xuống hầm. Tức giận tột cùng, cậu vọt ra khỏi chỗ nấp! Nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của cậu, Hình Khải Thánh kinh hãi, biết giờ chết của mình đã điểm nên vội quỳ xuống xin tha. Lão khai tất tần tật, từ lý do bọn trẻ qua đời đến kế hoạch đổ tội cho cậu, cả việc Trương Xuân Dương giả chết… Lão cầu khẩn cậu tha mạng, nhưng cậu…”

“Khoan đã.” Chu Lập Bình giơ tay. “Anh này, tôi thật sự chỉ là tài xế bình thường, không liên quan đến án mạng trên núi… Anh nói mãi tôi mới hiểu ý anh là tôi giết Hình Khải Thánh, nhưng sao thế được? Tôi có chứng cứ ngoại phạm mà.”

“Đúng, chứng cứ ngoại phạm…”

Hô Diên Vân ngẩng lên nhìn cành cây hòe khẳng khiu, không nói gì nữa. Vườn ươm im lìm, Chu Lập Bình đứng bất động. Bỗng nhiên đèn bên viện nghiên cứu đồng loạt vụt tắt, trong nháy mắt Chu Lập Bình bị đêm đen nuốt chửng. Hô Diên Vân nheo mắt tìm kiếm một lúc mới nhận ra hắn vẫn đứng đó.

“Chu Lập Bình, nói chắc cậu không tin, nhưng đây là một trong những vụ án khó hiểu nhất tôi từng gặp. Nó rối rắm, can hệ rất nhiều người, kéo theo hàng loạt câu hỏi và điểm nghi vấn. Trong đó, câu hỏi hóc búa nhất là cậu làm thế nào để giết Hình Khải Thánh tại vườn ươm lúc 10 rưỡi, sau đó đến nhà xác nhét Trương Xuân Dương vẫn còn sống vào tủ đông lúc 10 giờ 50 phút. Nếu không phá bỏ được chứng cứ ngoại phạm này của cậu, mọi lời buộc tội cậu đều vô căn cứ.”

Chu Lập Bình nhếch mép cười khẩy. Tuy không trông thấy nụ cười ấy trong bóng tối, nhưng Hô Diên Vân cảm nhận được.

“Cậu đừng cười, thật đấy, tôi đã thử dùng logic để giải câu đố này, nhưng nghĩ nát óc vẫn không giải nổi. Thật vô lý, chưa một tên tội phạm nào có thể làm khó được tôi. Đến khi rơi vào bế tắc, tôi chợt vỡ lẽ. Đúng là trình độ suy luận logic của cậu thua xa tôi, nhưng có một điều cậu am tường hơn tôi hay Lý Chí Dũng, Trương Xuân Dương, Hình Khải Thánh thậm chí tất cả cảnh sát tham gia phá án cộng lại, đó là mặt tối của lòng người.” Hô Diên Vân im lặng một lát, “Nói cách khác, để lập ra và thực hiện thành công mưu kế này, cậu không dùng đến logic, mà dùng lòng người.”

Nụ cười trên môi Chu Lập Bình cứng đờ.

“Vụ án này rơi vào bế tắc bởi vì cảnh sát toàn đâm đầu tìm kiếm điểm đáng nghi về cậu, thành ra bỏ qua rất nhiều điểm bất thường tưởng chừng không liên quan đến vụ án. Chúng tựa một miếng Lego nhỏ bé lọt thỏm giữa hàng ngàn hàng vạn miếng Lego khác. Thiếu mất miếng ghép ấy, ta đại khái vẫn lắp ráp được thành hình, nhưng sản phẩm sẽ khiếm khuyết và không hoàn chỉnh. Ví dụ nhé, đêm hôm đó, khi Hình Khải Thánh lên núi Chuột Quét vứt xác, tại sao trong văn phòng của lão vẫn còn một ‘giám đốc Thánh’?

“Người đó không thể nào là trộm, vì hắn còn vào văn phòng bật đèn, mặc quần áo Hình Khải Thánh đi qua đi lại, chứng tỏ hắn muốn mọi người biết ‘giám đốc còn ở văn phòng’. Mục đích là gì? Tất nhiên là để tạo ra chứng cứ Hình Khải Thánh không có mặt ở núi Chuột Quét!”

Hô Diên Vân giơ ngón trỏ tay phải lên. “Hình Khải Thánh giúp Trương Xuân Dương giả chết, Trương Xuân Dương giúp lão vạch ra kế hoạch đốt xác hủy chứng cứ. Đây tưởng như là cuộc đổi chác bình đẳng, nhưng thật ra không phải. Trương Xuân Dương chẳng mất gì khi giả chết. Dù bị tống tiền bằng video quay lén, Đào Chước Yêu cũng không dám báo cảnh sát hay động đến Trương Xuân Dương. Cùng lắm cô ta chỉ đoán Hình Khải Thánh là đồng bọn của Trương Xuân Dương và đuổi việc lão.

“Hình Khải Thánh thì khác, một khi lộ chuyện xác chết dưới hầm thông gió, cảnh sát chắc chắn sẽ điều tra đến cùng. Lão khá tinh ranh khi đổ tội lên đầu cậu, nhưng nếu cậu bị bắt và khai rằng chính lão mới là kẻ lái xe lên núi Chuột Quét thì toi. Lão không tự tin sẽ chịu được áp lực thẩm vấn từ cảnh sát, tốt nhất nên ngụy tạo chứng cứ ngoại phạm từ trước. Chính vì thế, Trương Xuân Dương sau khi lẻn ra khỏi nhà xác phải tới văn phòng giám đốc lúc 10 giờ hơn để đóng giả Hình Khải Thánh, có như vậy lão mới giao lại máy quay mini ghi lại cảnh ‘thượng mã phong’…

“Chi tiết này phản ánh điều gì? Đa số mọi người chỉ nghĩ đây là cuộc đổi chác giữa hai tên gian manh, còn cậu gần như ngay lập tức nhận ra có điều mờ ám, đó chính là việc Trương Xuân Dương và Hình Khải Thánh cảnh giác cao độ với hoàn cảnh xung quanh đến nỗi thần hồn nát thần tính, hơi thấy có bất thường là phản ứng lại ngay. Hơn nữa, hai tên này ngoài mặt che giấu cho nhau nhưng trong bụng đề phòng lẫn nhau, không cho đối phương được lời còn mình chịu thiệt và bị bán đứng…

“Hồi còn ở trại giam, ắt hẳn thứ cậu thấy nhiều nhất là toan tính lừa gạt giữa người với người. Trại giam ngoài đời thực chỉ có phản bội và dối trá, làm gì có kiểu ‘tình bạn mãi trong tim ta’ như phim Ngục Tù Phong Vân… Bề ngoài thơn thớt nói cười, bên trong nham hiểm giết người không dao, lòng người là thế đấy! Hình Khải Thánh và Trương Xuân Dương biết thừa điều này, và cậu muốn lợi dụng chính sự cảnh giác xung quanh và sự đề phòng lẫn nhau của chúng!”

Hô Diên Vân nghỉ lấy hơi, suy luận tiếp.

“Trông thấy thi thể ba đứa trẻ, cậu gần như muốn giết Hình Khải Thánh và trừng phạt tên đồng lõa Trương Xuân Dương ngay tắp lự! Nhưng cậu cần suy xét một vấn đề, đó là làm sao để thoát được tội sau khi giết Hình Khải Thánh? Việc này thật sự rất khó khăn, bởi vì hệ thống Thiên Nhãn đã ghi lại hình ảnh cậu. Cậu hiểu rõ trình độ điều tra và hiệu suất phá án của cảnh sát, biết mình sẽ nhanh chóng bị bắt. Cậu phải nghĩ cách thoát thân sau khi sa lưới pháp luật.

“Lúc đó não cậu chạy hết công suất, lục lại kinh nghiệm trả lời thẩm vấn từ hồi loạt án Tây Giao, nhớ lại quy trình phá án mà cậu tìm hiểu được khi tiếp xúc với đủ loại cảnh sát hình sự, cũng như kĩ thuật đối phó với lực lượng chức năng cậu học hỏi từ mọi thành phần tội phạm nghiêm trọng trong tám năm bị giam!

“Cậu quan sát từng chi tiết trong vườn ươm, phán đoán chính xác từng công đoạn mà cảnh sát và pháp y sẽ thực hiện sau khi có mặt tại hiện trường. Thậm chí cậu có thể hình dung ra khung cảnh mọi hộ dân quanh đây đều bị gõ cửa hỏi han, các nút giao thông chủ chốt đều có cảnh sát kiểm tra gắt gao, nhân viên Sở Giao thông và Văn phòng An ninh mạng phải rũ sạch cơn buồn ngủ để sàng lọc camera giám sát khu vực này. Dưới chân núi Chuột Quét, thành phố khổng lồ đang say ngủ bị đánh thức giữa đêm khuya. Nó nhe nanh gầm gào, còn cậu lẻ loi đơn độc và chẳng còn đường lui!”

Chu Lập Bình nhìn Hô Diên Vân, đôi mắt ánh lên nét nghiêm nghị mặc cho gió quất.

“Cậu dùng ý chí mạnh mẽ nhất đè nén nỗi đau đớn và căm hận, cậu bình tĩnh và lý trí đến lạ lùng khi bắt đầu tìm kiếm đối sách. Cậu hồi tưởng mọi việc mình làm ngày hôm đó, bắt đầu từ sáng: nói những gì, gặp những ai, công việc ra sao, mấy giờ tan làm, để bia và hóa đơn cửa hàng tiện lợi ở đâu, gọi và nhận điện thoại của ai, ngồi ở đâu trên xe taxi khi đến viện bảo trợ, mấy giờ có mặt tại viện bảo trợ, đi tuyến đường nào khi chở Hình Khải Thánh đến núi Chuột Quét, làm gì khi vào vườn ươm, đã để lại dấu vân tay và dấu chân ở đâu, làm sao để giết Hình Khải Thánh và xử lý xác chết. Cậu nhớ lại vị trí và góc quay camera giám sát của những đơn vị quanh đây, điểm mù để giấu chiếc Spica, con đường tốt nhất để rời hiện trường…

“Trong khoảng thời gian có hạn tính bằng giây, cậu phải suy tính rõ ràng từng việc, cái nào có lợi và bất lợi, cái nào được làm và không được làm, tuyệt đối không được để xảy ra sai sót, vì áp lực thẩm vấn mà cậu sắp phải đối mặt chưa biết chừng còn khủng khiếp hơn mười năm trước! Tuy nhiên, xét từ góc độ khác, điều này chưa hẳn đã xấu, bởi việc cảnh sát dồn sự chú ý lên cậu lại trở thành sơ hở cực lớn của họ, cậu có thể lợi dụng để tạo ra chứng cứ ngoại phạm, chính là cái xác của Trương Xuân Dương trong tủ đông!”

Sau một hồi im lặng, Chu Lập Bình trầm giọng hỏi, “Từ nãy đến giờ, anh vẫn chưa giải thích được tôi làm thế nào để giết Hình Khải Thánh lúc 10 rưỡi, sau đó cho Trương Xuân Dương còn sống vào tủ đông nhà xác lúc 10 giờ 50 phút?”

“Trước khi trả lời câu này, tôi muốn nêu lý do cậu ép Hình Khải Thánh gọi 110 trước khi giết lão.” Hô Diên Vân đáp. “Thẳng thắn mà nói, tôi mãi không hiểu hung thủ làm vậy có mục đích gì. Thiêu xác dưới giếng chẳng phải để tiêu hủy chứng cứ ư? Gọi cảnh sát khác gì lạy ông tôi ở bụi này? Còn nữa, tổng đài 110 ghi âm lại mọi cuộc gọi. Chỉ cần tìm ra danh tính thi thể, tổng đài sẽ đối chiếu và phát hiện người gọi chính là một trong các nạn nhân, từ đó giúp cảnh sát xác định thời gian gây án. Sau này tôi mới ngộ ra, hung thủ làm vậy cốt để cảnh sát biết chính xác thời điểm xảy ra án mạng, vì chứng cứ ngoại phạm của hắn chỉ có ý nghĩa khi mốc thời gian này tồn tại.”

Hô Diên Vân nhìn Chu Lập Bình, “Giết Hình Khải Thánh xong, cậu mau chóng dọn dẹp dấu vết ở hiện trường, sau đó di dời xe rồi chạy một mạch xuống núi. Cậu phải kiếm một phương tiện giao thông mà cảnh sát không thể ngờ đến. Khoảng 10 giờ 40 phút, cậu chạy đến khu nhà Lý Chí Dũng, mở cốp chiếc Jetta của anh ta rồi trốn vào trong, gọi điện hẹn anh ta ra ngoài đánh nhau tại đường Hạnh Vũ lúc 11 giờ. Lý Chí Dũng có thù với cậu, vừa bị khiêu khích vài câu đã trúng kế. Ở trong cốp xe, cậu mở định vị GPS trên di động, chờ xe dừng gần đường Hạnh Vũ, cậu đợi nghe tiếng Lý Chí Dũng xuống xe mới chui ra khỏi cốp, chạy đến địa điểm hẹn. Cảnh sát không thể lý giải nổi cậu làm thế nào đi từ núi Chuột Quét đến đường Hạnh Vũ chỉ trong nửa tiếng, nên đành tin cậu đã rời núi từ 10 giờ hơn theo đúng lời khai…”

“Anh này!” Chu Lập Bình đột nhiên ngắt lời, “Lạc đề rồi đấy.”

“Lạc đề?”

“Ừ, nãy tôi hỏi anh làm sao tôi có mặt tại nhà xác bệnh viện Ái Tâm lúc 10 giờ 50 phút để nhét Trương Xuân Dương vào tủ đông, chứ không phải làm sao tôi đến đường Hạnh Vũ lúc 11 giờ. Giả sử tôi dùng cách anh vừa nói, tức là trốn trong cốp xe Lý Chí Dũng, thì vừa rồi anh cũng nói cảnh sát đã kiểm tra hệ thống Thiên Nhãn, thấy đêm đó Lý Chí Dũng lái thẳng đến đường Hạnh Vũ, không rẽ ngang giữa chừng, vậy làm sao tôi đến bệnh viện Ái Tâm được? Chẳng lẽ tôi tranh thủ lúc chiếc Jetta dừng đèn đỏ để xuống xe gần bệnh viện? Thế anh đã tính thời gian chưa, làm vậy tôi phải đi vòng rất xa, tôi không thể đến đường Hạnh Vũ lúc 11 giờ được!”

“Tôi có nói cậu xuống xe giữa đường đâu.”

“Tôi hiểu rồi, ý anh là tôi đánh nhau với Lý Chí Dũng xong mới về nhà xác chuyển Trương Xuân Dương vào tủ đông, đúng không?” Chu Lập Bình nheo mắt, nhếch mép cười mỉa, “Thế nhưng…” Hắn bỗng im bặt.

“Thế nhưng…” Hô Diên Vân nhìn hắn, “Cậu định nói nhà xác bệnh viện Ái Tâm đóng cửa 11 giờ tối, mở cửa 9 giờ sáng hôm sau, cậu không thể lẻn vào trong khoảng thời gian đó, đúng không?”

Chu Lập Bình nghiến răng kèn kẹt, “Nãy giờ toàn dông dài vô nghĩa. Nói chung anh vẫn không trả lời được câu hỏi mấu chốt nhất.”

“Không, tôi trả lời được chứ!” Hô Diên Vân chậm rãi lắc đầu. “Tôi biết cậu làm cách nào đưa Trương Xuân Dương vào tủ đông lúc 10 giờ 50 phút.”

Giọng Hô Diên Vân trầm nhưng đanh thép khiến tim Chu Lập Bình đập thình thịch như trống trận. Cố ý tỏ ra bất cần, hắn chế giễu, “Vậy anh nói đi? Chẳng lẽ tôi khiến Trương Xuân Dương tự nằm vào tủ đông chắc?”

Giữa đêm đen, mắt Hô Diên Vân lóe lên tia sáng nguy hiểm, “Đúng! Cậu đã khiến Trương Xuân Dương phải tự nằm vào tủ đông!”

Không gian im ắng chết chóc. Gió ngừng thổi, cỏ ngừng lay, ngay cả chiếc chong chóng rách nát mắc trên cây hòe già cũng thôi tiếng lọc cọc khô khốc.

Trong tích tắc, Chu Lập Bình thấy đầu váng vất, mắt tối sầm như bị dốc ngược ném vào hầm thông gió. Miệng hầm lạnh toát, tường hầm tối tăm, đáy hầm thăm thẳm, hắn không tài nào phản kháng, cứ thế rơi xuống, rơi xuống mãi…

Không! Anh ta chỉ lừa mình thôi! Anh ta không thể biết mình đã làm bằng cách nào!

“Anh điên rồi! Anh lảm nhảm gì thế? Sao tôi bắt Trương Xuân Dương nằm vào tủ đông được? Cớ gì hắn phải nghe lời tôi?”

“Hắn không nghe lời cậu, nhưng nghe lời Hình Khải Thánh.” Hô Diên Vân bình tĩnh suy luận, “Theo lịch sử cuộc gọi, vào những phút cuối đời, Hình Khải Thánh đã gọi hai cuộc điện thoại, một cho 110, một cho máy bàn văn phòng mình. Điều này lần nữa chứng minh trong văn phòng có ‘thế thân’ lão sắp xếp trước. Hình Khải Thánh không gọi vào di động Trương Xuân Dương vì lão sợ, khi cảnh sát biết chuyện Trương Xuân Dương ‘mất mạng’, họ nhất định sẽ dò tìm lịch sử cuộc gọi, phát hiện lão liên lạc được với ‘xác’ Trương Xuân Dương thì toi… Cuộc gọi tới máy bàn trong văn phòng Hình Khải Thánh kéo dài không lâu, nhưng không sao, lão chỉ cần nói một câu quan trọng là đủ.”

“Câu…” Chu Lập Bình gắng gượng nuốt nước bọt, “Câu gì?”

“Cậu bảo Hình Khải Thánh nói với Trương Xuân Dương: ‘Hình như Đào Chước Yêu phát giác ra gì đó nên trả vé máy bay rồi. Cô ta chuẩn bị đến nhà xác xem anh chết thật chưa.”’

Chết tiệt!

Cả buổi tối nay, hắn tựa con chuột chũi trốn dưới hang, lắng nghe tiếng cuốc chim gõ đập bên trên, thầm mong lớp phòng thủ và ngụy trang không bị lộ. Nhưng lúc này, hắn thấy rõ tia sáng rọi thẳng xuống mình qua cái lỗ bị chọc thủng.

Chu Lập Bình nhắm mắt lại.

“Trương Xuân Dương nghe thấy vậy thì cuống lên. Nhỡ Đào Chước Yêu đến nhà xác không thấy hắn hoặc phát hiện hắn chưa chết, màn kịch này sẽ hỏng bét. Ngữ như Hình Khải Thánh có thể trở mặt thú nhận với Đào Chước Yêu bất cứ lúc nào, chưa kể có video ‘thượng mã phong’ trong tay, lão tha hồ bắt cô ta nghe lời. Thế lực của cô ta dễ dàng giúp lão che giấu và giải quyết thi thể ba đứa trẻ. Và để an toàn cho mình, cả hai chắc chắn sẽ sai Địch Khánh cho người giết Trương Xuân Dương bịt miệng! Nãy tôi nói rồi, đêm đó Trương Xuân Dương cũng căng thẳng cực độ, thần hồn nát thần tính không khác gì Hình Khải Thánh, thấy hơi bất thường là phản ứng lại ngay. Hắn quyết định lập tức trở về nhà xác. Lúc này, cậu bảo Hình Khải Thánh nói với hắn câu thứ hai.”

Chu Lập Bình choàng mở mắt.

“Đó là hắn phải quay lại nhà xác trong vòng hai mươi phút, nằm vào một tủ đông còn trống…”

“Không thể nào. Trương Xuân Dương sẽ không chấp nhận đề nghị này! Tủ đông bệnh viện Ái Tâm do hắn nhờ mối quen nhập về để ăn hoa hồng. Hắn biết tủ có cảm biến trọng lực, đặt thi thể vào là tủ tự động khóa và khởi động quá trình đông lạnh, đời nào hắn lại tự tìm đường chết!”

“Cậu rành đặc điểm của tủ đông nhỉ.” Hô Diên Vân cười.

“Hồi trước tủ hay trục trặc, gửi nhà sản xuất sửa thì tốn kém. Bệnh viện biết hồi ngồi tù tôi từng học sửa chữa và bảo dưỡng tủ lạnh tủ đông nên gọi tôi đến giúp.” Chu Lập Bình vội lấp liếm.

Hô Diên Vân chẳng quan tâm, “Khi tìm ra cách khiến Trương Xuân Dương tự nằm vào tủ đông, tôi bèn gọi điện hỏi riêng pháp y. Nghe chị ấy khẳng định Trương Xuân Dương đúng là chết cóng, tôi càng có niềm tin vào suy luận của mình. Giờ ta giải quyết vấn đề cuối cùng: kể cả không biết cơ chế tủ đông, Trương Xuân Dương cũng không dám nằm vào trong, nhất là khi khí lạnh ập vào mặt mỗi lần mở tủ. Hắn đâu có ngu…

“Đích thân đến nhà xác bệnh viện Ái Tâm, tôi mới vỡ lẽ. Thì ra tòa nhà bệnh viện này vốn là tòa cao ốc văn phòng do Quỹ từ thiện Ái Tâm thuê, bên cho thuê cũng kiêng kị nên yêu cầu bệnh viện tự xây riêng nhà xác và toàn bộ hệ thống, trong đó có hệ thống điện. Cạnh nhà xác có một gian nhà nhỏ đặt máy phát điện, trên tường treo tủ cầu dao. Trương Xuân Dương chỉ việc lẻn vào đó mở tủ ra cúp cầu dao tủ đông là được, không mảy may ảnh hưởng các khu vực khác, thậm chí phòng đặt tủ đông vẫn sáng đèn như thường, nhân viên trực không hề hay biết.

“Tiếp đó, Trương Xuân Dương lại đóng giả thân nhân người chết để vào nhà xác, nằm vào ngăn tủ T-E-3. Trong tủ đông, không khí vẫn được tuần hoàn nên không lo ngạt thở. Lạnh thì lạnh thật, nhưng vẫn cố chịu được đến lúc Đào Chước Yêu kiểm tra. Kể cả khi Đào Chước Yêu không đến, hắn vẫn có thể thoát ra bất cứ lúc nào do tủ đã ngắt điện, cảm biến trọng lực và cơ chế tự động khóa đều không khởi động. Khi kiểm tra nhà xác, cảnh sát phát hiện ngăn tủ T-E-3 chỉ mở ra đóng lại một lần duy nhất lúc 10 giờ 50 phút đêm đó. Ấy là vì hệ thống tính giờ được cài đặt riêng và có sẵn pin, không ảnh hưởng khi tủ đông mất điện…”

“Vớ vẩn!” Chu Lập Bình hết kiềm chế nổi, “Cầu dao bị cúp, nhà xác khóa cửa đúng 11 giờ, làm sao tôi giết Trương Xuân Dương được?!”

“Đơn giản lắm.” Hô Diên Vân nhìn vào mắt hắn, “Nhà xác bị khóa nhưng gian nhà nhỏ bên cạnh thì không. Kết thúc ‘trận đánh’ với Lý Chí Dũng, cậu đi vào đó, kéo cầu dao lên là xong.”

Mắt Chu Lập Bình nhòe đi, hình dáng Hô Diên Vân trong mắt hẳn cũng trở nên nhạt nhòa… Hắn không còn nhìn rõ đối thủ, vậy mà đối thủ nhìn thấu hắn từ trong ra ngoài!

“Tủ đông có điện, cảm biến trọng lực lập tức khởi động, ngăn T-E-3 tự động khóa, nhiệt độ bên trong nhanh chóng giảm còn -18°C. Ở nhiệt độ thấp, Trương Xuân Dương dần mất tỉnh táo. Chắc hắn có vùng vẫy kêu cứu đấy, nhưng hai nhân viên trực đều quá chén, ngủ say như chết, cửa sắt phòng chứa xác lại cách âm cực tốt…”

Chu Lập Bình nhìn thẳng về trước. Trong bóng tối, hắn thấy mình vụn vỡ trước thất bại thảm hại. Hắn muốn dùng hai tay vun bản thân lại, cố ghép và dán về nguyên trạng. Nhưng dẫu cố đến mấy, hắn vẫn không thể xóa những vết rạn nứt trên cơ thể. Mắt đã nhòe không còn nhìn rõ Hô Diên Vân, hắn vẫn trừng lên dữ dằn.

“Mới nãy anh bảo Hình Khải Thánh và Trương Xuân Dương vừa lợi dụng vừa nghi kị lẫn nhau. Giờ anh dựa vào đâu đế nhận định Trương Xuân Dương sẽ ngoan ngoãn chui vào tủ đông theo lời Hình Khải Thánh? Chẳng lẽ hắn không sợ Hình Khải Thánh xong việc trên núi sẽ chạy đến nhà xác mở cầu dao chơi hắn một vố sao? Đừng quên Hình Khải Thánh rất thân thiết với bệnh viện Ái Tâm, chưa biết chừng lão cũng biết về hệ thống điện của nhà xác…”

“Quả nhiên…”

Chỉ hai tiếng nhưng ẩn chứa sự tự tin vững vàng, bình tĩnh và thấu tỏ, khiến giọng Chu Lập Bình run run, “Gì? Anh nói gì?”

“Tôi nói, quả nhiên.” Hô Diên Vân đáp. “Quả nhiên cậu đã nghĩ đến cả vấn đề này.”

“Tôi… Tôi nghĩ đến vấn đề gì?”

“Khi bắt Hình Khải Thánh gọi điện cho Trương Xuân Dương, cậu đã đoán hắn nhất định sẽ đề phòng lão giở trò. Nhưng cậu không lo lắng, vì cậu biết Trương Xuân Dương vẫn sẽ chui vào tủ đông do hắn ỷ mình còn ‘phao cứu sinh’, dù tủ đông có điện và khóa lại, hắn vẫn thoát ra được.”

“Phao cứu sinh nào?”

“Điện thoại.” Hô Diên Vân trả lời. “Khi Trương Xuân Dương được tìm thấy trong tủ đông, di động của hắn không nằm trong túi mà ở cạnh tay. Cảnh sát cho rằng nó vô tình rơi khỏi túi, thật ra không phải. Sở dĩ Trương Xuân Dương dám chui vào tủ là vì hắn nghĩ mình có thể gọi điện cầu cứu lúc đường cùng… Khi nhận ra tủ đông bị khóa và nhiệt độ bắt đầu hạ, quả thật hắn đã lấy điện thoại ra để báo cảnh sát hoặc cầu cứu… Đáng tiếc dù tính toán đến mấy, hắn vẫn thua cậu một nước cờ.”

Chu Lập Bình chà xát bàn tay lên mắt, cố đẩy lùi cơn đau khủng khiếp khi máu dồn lên não… Mưu kế bị lật tẩy, hắn thừa nhận mình thua kém người ta, nhưng cảm giác nhục nhã khi bị đào bới những suy nghĩ chôn sâu đáy lòng thật sự khiến hắn ê chề đến quặn thắt.

Hô Diên Vân nhận ra vẻ khổ sở của hắn nhưng vẫn nói đến cùng.

“Vì cậu đã từng thấy di động của hắn… Tôi không có ý dìm hàng iPhone, nhưng mẫu iPhone 8 vẫn chưa giải quyết được lỗi tự động tắt nguồn trong môi trường nhiệt độ thấp… Đây quả là lỗi chết người với Trương Xuân Dương, kẻ run lẩy bẩy trong tủ đông đêm đó.”

Thế là hết!

Hỏng bét rồi! Mọi tính toán đêm ấy, mọi sự kiềm chế nhẫn nhịn suốt n?