Chương 12
Thấy Hô Diên Vân bước vào quán cơm, Lý Chí Dũng đứng bật dậy vẫy tay. “Đây, bên này!”
Dù là vị khách duy nhất trong quán, Lý Chí Dũng vẫn vẫy gọi rất nhiệt tình, làm Hô Diên Vân cảm thấy ấm lòng hơn nhiều sau khi rời núi Chuột Quét. Phủi đi hơi lạnh trên người, cậu ta bước tới bắt chặt tay anh.
“Vừa đi đâu thế? Sao tay lạnh thế này?” Lý Chí Dũng ngạc nhiên.
Hô Diên Vân chỉ cười.
Mới nãy nhìn Chu Lập Bình ra khỏi vườn ươm, Hô Diên Vân thấy lòng mình trống rỗng. Cảm giác mất mát và bất lực khủng khiếp ập đến, cậu ta đứng bên hầm thông gió ngây người nhìn cành khô, lá rụng và bụi bặm bị gió cuốn tung lên không trung mãi chẳng thể chạm đất. Dường như tất cả vẫn chưa kết thúc…
Trước kia, chỉ cần Hô Diên Vân tìm ra chân tướng là vụ án coi như được đặt dấu chấm hết, kẻ tội đồ phải đền tội, người bị hại được nhắm mắt. Nhưng lần này thì khác, hoàn toàn khác, khởi đầu không ra khởi đầu, kết thúc chẳng phải kết thúc… Thế nên cậu ta không muốn cho Lý Chí Dũng biết chuyện mình vừa gặp Chu Lập Bình ở núi Chuột Quét.
“Sao hẹn tôi ra uống thế này? Muộn lắm rồi đấy.” Hô Diên Vân ngồi xuống đối diện Lý Chí Dũng. Ban nãy khi đang chán chường lê bước xuống núi Chuột Quét, cậu ta nhận được điện thoại của Lý Chí Dũng bảo đến quán cơm trong khu dân cư Thanh Tháp, anh có chuyện muốn nói. Dù đã 11 giờ đêm, cậu ta vẫn đồng ý.
“Có chuyện vui muốn nói với cậu.” Lý Chí Dũng gọi bà chủ đang lạch cạch bấm máy tính tính tiền sau quầy, “Lên món chị ơi!”
Quán cơm rất nhỏ, nằm trong cổng khu dân cư Thanh Tháp. Vài năm trước, khu này từng xảy ra vụ giết người liên quan đến gương, Hô Diên Vân đến xem hiện trường nhân tiện tìm hiểu tình hình qua vài nhân chứng, một trong số đó là bà chủ quán này. Trừ việc bà ta đẫy đà hơn thì ở đây chẳng có gì thay đổi. Nội thất vẫn thế, ánh đèn vẫn ảm đạm, cửa sổ vẫn mờ đục, khăn trải bàn vẫn dính đầy dầu mỡ, rèm che cửa bếp vẫn mang màu xanh, ngay cả miệng ấm trà bằng sứ trắng vẫn nguyên vết mẻ… Hô Diên Vân ngước lên nhìn đồng hồ thạch anh trên tường, nó vẫn chết như ngày trước, có vẻ muốn dùng cách ấu trĩ này để đóng băng thời gian.
Hô Diên Vân ngẩn ra, hỏi Lý Chí Dũng, “Chuyện vui gì cơ?”
Lý Chí Dũng rót cho cậu ta một cốc bia, tự cầm cốc của mình lên cụng nhẹ, làm bộ thì thầm, “Sáng sớm mai, lũ đứng đầu Quỹ từ thiện Ái Tâm sẽ tới nhà tang lễ Minh Sơn để tổ chức lễ viếng cho Hình Khải Thánh. Đội cảnh sát hình sự, cảnh sát kinh tế của thành phố ta lẫn tỉnh A sẽ mai phục gần đó, chờ chúng nó đến đông đủ, rời khỏi nhà tang lễ là hốt cả mẻ, tống vào tù!”
“Hoành tráng thế?” Hô Diên Vân kinh ngạc, “Sao anh biết?”
“Chiều nay Lâm Phượng Xung báo là bắt giữ xong sẽ thẩm vấn chúng nó, lúc đó cần tôi đứng ra làm chứng. Đương nhiên tôi phải nhận trách nhiệm này rồi!” Lý Chí Dũng lại rót đầy bia cho mình, uống ừng ực, ợ một cái, “Đã quá! Đúng là hả giận! Tôi biết ngay bọn khốn nạn đó không thoát nổi mà! Chẳng qua ta phải thu thập đủ bằng chứng mới được bắt hết cả lũ!” Vừa cầm cốc bia lên, tay anh khựng lại giữa chừng.
“Sao thế?” Hô Diên Vân hỏi.
“Không có gì…” Mắt Lý Chí Dũng loang loáng nước, “Lúc Lâm Phượng Xung gọi đến, tôi hỏi có làm lễ viếng cho ba đứa trẻ không? Lâm Phượng Xung bảo chúng được hỏa táng từ lâu rồi… Sẽ chẳng ai tiếc thương hay nhớ đến chúng nữa.”
Hô Diên Vân vỗ nhẹ lên cổ tay Lý Chí Dũng để an ủi. Lý Chí Dũng cầm cốc nốc một hơi cạn sạch bia.
Đúng lúc này, bà chủ quán bưng thức ăn lên. Hai người tách đũa dùng một lần ra, ăn trong lặng lẽ.
Đột nhiên, Lý Chí Dũng hỏi, “Cậu biết vì sao muộn thế này tôi còn gọi cậu ra ngoài không?”
Hô Diên Vân lắc đầu.
“Tôi nhớ Lâm Hương Minh.” Lý Chí Dũng thốt lên. Anh đã phải rất chật vật và dốc hết can đảm để thổ lộ câu này, nên mặt đỏ lựng. “Cậu không biết đâu, mười năm trước, sau khi loạt án giết người ở Tây Giao khép lại, tôi từng mời cậu ấy đến đây ăn cơm.” Anh chầm chậm quét mắt nhìn quanh quán như thể Lâm Hương Minh đang ngồi đâu đó.
Hô Diên Vân ngạc nhiên.
“Hai chúng tôi ngồi ngay đây, ở hai đầu chiếc bàn này giống tôi và cậu hiện giờ. Thấy Lâm Hương Minh ấy sắp phải về trường, tôi có lòng tốt muốn tiễn, chẳng hiểu sao lại thành cãi nhau. Nghe nói cậu ấy kiên quyết cho rằng Chu Lập Bình không phải hung thủ, tôi giận lắm, hỏi cậu ấy có ý đồ gì. Lâm Hương Minh giải thích là bằng chứng không đủ, nhưng tôi nghe không lọt tai. Cáu quá tôi còn bảo, ‘Đến suy luận của bạn thân mà cậu cũng không tin à?’ Cậu ấy nói suy đoán của cậu chưa đầy đủ, chỉ mang tính tương đối chứ không phải tuyệt đối trong việc xác định hung thủ, vô ích khi suy luận ngược…”
“Xem ra Lâm Hương Minh nói đúng.” Hô Diên Vân đáp.
“Ừ! Nhưng khi đó tôi cực kì hận Chu Lập Bình, thấy ai bênh hắn là chỉ muốn đánh cho một trận!” Lý Chí Dũng rầu rĩ nói, “Tôi cãi không lại Lâm Hương Minh nên quay ra nói cậu ấy ghen tị Sài Vĩnh Tiến xây dựng thành công hồ sơ tội phạm. Cậu ấy không giận, có điều… nói sao nhỉ, trông rất buồn, rất cô đơn.”
Hô Diên Vân im lặng nhìn anh.
“Nói xong câu đấy, tôi hối hận ngay lập tức, thật đấy, tôi hối hận lắm. Lâm Hương Minh là người điềm đạm và thông minh nhất tôi từng gặp. Tuy làm việc với nhau chưa lâu, nhưng tôi đã nhận ra cậu ấy có khả năng thấu suốt tất thảy, không gì qua được mắt cậu ấy, không gì làm khó được cậu ấy. Có một người bạn như thế quả là yên tâm. Hễ gặp chuyện đau đầu, cứ đến nghe cậu ấy chỉ bảo biết đâu lại thông suốt. Suy cho cùng, đời người mò mẫm vấp váp có khác nào đã bị mù còn phải đi trong đường hầm đâu, ai chẳng muốn có một người bạn dìu dắt, soi sáng cho mình… Nhưng khi thốt ra câu nói đó, tôi biết ngay quan hệ giữa chúng tôi đã chấm dứt, tôi đã làm cậu ấy tổn thương.”
“Không đâu, anh không thể tổn thương Lâm Hương Minh. Trừ chính cậu ấy ra, không ai làm được điều đó.”
Lý Chí Dũng ngớ ra, “Thật à?”
“Thật!” Hô Diên Vân khẳng định, “Tôi là bạn chí cốt của Lâm Hương Minh nên hiểu cậu ấy nhất, cậu ấy mạnh mẽ hơn anh tưởng. Đúng là bề ngoài trông cậu ấy rất cô đơn, nhưng đó chẳng qua là vì cậu ấy quá thông minh. Giống như đánh cờ, người ta đi bước nào tính bước đó, cậu ấy đi một bước tính trước mười bước, thậm chí nghĩ luôn cả nước đi của đối thủ. Bởi thế, cậu ấy thường khoanh tay đứng nhìn, chờ người ta đi đúng nước cờ mình dự đoán. Đối thủ vắt óc suy nghĩ rất lâu mới dám đi nước cờ tiếp theo, nhưng vẫn chẳng thể làm cậu ấy bất ngờ. Thế nên cậu ấy mới buồn.”
Lý Chí Dũng há hốc miệng, mãi sau mới nở nụ cười. Anh nâng cốc cụng mạnh vào cốc Hô Diên Vân.
“Cảm ơn cậu! Vậy là khúc mắc trong lòng tôi mười năm nay đã được tháo gỡ!”
Hô Diên Vân ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Màn đêm làm nền cho lớp kính mờ, phản chiếu vẻ mặt hiu quạnh của cậu ta.
Có lẽ do vừa rồi uống vội, Lý Chí Dũng bắt đầu chếnh choáng say nên không để ý nét mặt Hô Diên Vân thay đổi. Anh nói tiếp, “Biết mà, tối nay gọi cậu ra thể nào cũng trút được tâm sự… À đúng rồi, còn chuyện này muốn nhờ cậu giúp.”
Hô Diên Vân rót thêm bia cho anh, “Khách sáo làm gì, anh nói đi.”
Lý Chí Dũng do dự, “Tôi muốn hẹn Chu Lập Bình ăn bữa cơm, cậu đi cùng tôi được không?”
Hô Diên Vân sửng sốt, hiển nhiên không ngờ đến việc này. Cậu ta hơi chần chừ. Sau cuộc đối thoại trên núi Chuột Quét lúc nãy, cậu ta không biết nên đối diện với Chu Lập Bình thế nào.
“Cậu em, không phải tôi muốn tính nợ cũ với Chu Lập Bình đâu, nếu có tính thì tôi nợ hắn nhiều hơn hắn nợ tôi…” Lý Chí Dũng hiểu nhầm thái độ của Hô Diên Vân nên giải thích.
“Mấy ngày qua chúng ta điều tra nhiều nơi, gặp gỡ nhiều người, chẳng khác nào ôn lại quãng thời gian mười năm sau loạt án giết người ở Tây Giao. Nhờ vậy tôi mới biết Chu Lập Bình là người tốt, đứng đắn, chẳng qua hơi cứng đầu và bảo thủ. Hắn là kẻ nhất nhất làm theo suy nghĩ và logic của riêng mình bất kể thế giới thay đổi ra sao. Thời buổi này, người như hắn không còn nhiều. Đủ loại áp lực đổ xuống đầu khiến người ta chỉ mong biến thành con tắc kè hoa, xung quanh màu gì thì mình đổi sang màu đó. Chu Lập Bình thì không, dù phải chịu cực khổ và oan ức suốt mười năm, tận mười năm, hắn vẫn giống hệt như trước…”
Hô Diên Vân thở dài, “Nhưng hắn phải trả cái giá rất đắt.”
“Cái đó còn tùy xem liệu Chu Lập Bình có thấy đáng không. Mỗi người đều có thước đo riêng mà.” Lý Chí Dũng túm ống tay áo vest, gượng cười. “Cậu tin không, nếu giờ Lâm Hương Minh trở lại và gặp tôi cùng Chu Lập Bình, chắc chắn cậu ấy sẽ thấy Chu Lập Bình còn ra dáng đàn ông hơn tôi!”
Hô Diên Vân cúi đầu uống bia, không đáp.
“Lâm Hương Minh biết hết tất cả từ lâu. Tối đó cậu ấy bảo tôi, Chu Lập Bình không phải người xấu, chẳng qua hắn đi chệch lối nên mới làm chuyện sai trái, song lạc lối chưa chắc đã lầm đường, kẻ làm sai chưa chắc đã là người xấu… Giờ nghĩ lại, chắc Lâm Hương Minh đã biết sự thật về vụ giết người hàng loạt rồi nhưng muốn giúp Chu Lập Bình giữ bí mật, tại tôi không hiểu ý cậu ấy.”
Lý Chí Dũng thở dài.
“Mười năm rồi, tôi vẫn chưa thoát khỏi vụ án đó. Chắc cậu cũng biết trong các nạn nhân có một nữ cảnh sát. Cô ấy là người con gái duy nhất tôi thích. Tôi mãi không chịu đến với ai là vì không thể quên cô ấy. Mỗi khi nghĩ tới cô ấy, tôi lại thêm căm hận Chu Lập Bình, tôi nào có biết thật ra hắn đã báo thù cho cô ấy! Tôi từng đánh hắn, chửi hắn, nghi ngờ hắn trộm súng của tôi nên theo sát hắn như hình với bóng. Về sau tôi dứt khoát vào làm ở Minh Di, ngồi cùng văn phòng với hắn để canh chừng, tìm cơ hội tống hắn vào tù lần nữa, đưa được hắn ra pháp trường thì càng tốt. Hóa ra tất cả chỉ là hiểu lầm… Tôi mất mười năm để thù hận một người không phải kẻ xấu, hắn mất mười năm để bảo vệ một người không còn thương mình từ lâu. Chúng tôi đều ngu ngốc như nhau, cậu thấy buồn cười không?”
Lý Chí Dũng ngửa cổ. Ánh đèn trên trần nhà rọi xuống cốc, lớp bia sóng sánh phản chiếu gương mặt đã thấm men say của anh.
“Chính vì ngu ngốc như nhau nên tôi phải uống với hắn vài chén. Tôi nợ hắn một lời xin lỗi, tôi nhất định phải nói câu đó với hắn, bằng không tôi sẽ lấn cấn mãi…” Lý Chí Dũng nhìn Hô Diên Vân, “Nhưng gặp một mình ngại lắm nên tôi mới rủ cậu. Đi với tôi nhé?”
Nhìn ánh mắt tha thiết của người đối diện, Hô Diên Vân miễn cưỡng gật đầu. Thấy vậy, Lý Chí Dũng nở nụ cười ngốc nghếch.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, nhắc lại nhiều việc xảy ra trong mười năm nay. Tuy chỉ cùng quen Lâm Hương Minh và Chu Lập Bình, cũng chỉ biết nhau nhờ hai vụ án Tây Giao và núi Chuột Quét, nhưng họ nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, nào là những vụ án dang dở, những lỗi lầm trước kia, những mối quen biết cả cũ lẫn mới. Lý Chí Dũng nói ước nguyện lớn nhất của mình là tìm được khẩu súng đã mất, trở lại đội ngũ cảnh sát. Hô Diên Vân thì rầu rĩ không biết nên bày tỏ với người trong mộng thế nào, vì cô ấy ghét cậu ta ra mặt, lúc nào cũng lạnh như băng…
“Đừng nhát thế, phải kiêu ngạo như hồi xưa ấy!” Lý Chí Dũng vừa cầm cốc vừa líu nhíu khuyên, “Hình như lần đầu tiên ta gặp nhau là ở quán đồ nướng Lão Cốc chỗ giao lộ Tây Tụy nhi. Không giấu gì cậu, khi Lâm Hương Minh giới thiệu cậu với tôi, ấn tượng đầu tiên của tôi về cậu chẳng ra làm sao. Tôi thấy cậu ngông cuồng hết sức. Lúc ấy cậu muốn xây dựng tạp chí đúng không, miệng cứ bô bô về những kế hoạch cao siêu vĩ đại, làm tôi nghĩ, cậu là cái quái gì chứ. Một sinh viên chưa bước ra xã hội mà đòi làm những thứ viễn vông này à?”
Hô Diên Vân cười ha hả. Giọng cười vẫn ngạo mạn như mười năm trước nhưng phảng phất nét cô độc.
Họ cứ thế uống say khướt, một người nằm bò ra bàn gà gật, một người liên mồm lải nhải cho đến lúc không chịu nổi nữa cũng gục luôn, người này gục thì người kia bò dậy tự uống tự nói chuyện một mình. Bà chủ quán quen hai người nên mặc kệ họ uống suốt đêm. Mãi đến hơn 5 giờ sáng hôm sau, cả hai mới lồm cồm bò dậy, lảo đảo đỡ nhau rời khỏi quán.
Gió đã lặng, con phố vắng vẻ chìm trong bóng tối, hàng cây trụi lá hai bên đường đan cành vào nhau. Dãy nhà lụp xụp tối tăm trông như những căn hầm đã tắt lửa, phủ lên mình một màu xám xịt.
Lúc ngang qua công viên Vọng Nguyệt, Lý Chí Dũng đứng khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn “ông Trăng” làm bâng cẩm thạch trắng đặt trên bệ cao.
“Cậu nghe thấy không?” Lý Chí Dũng hỏi.
Hô Diên Vân ngơ ngác lắc đầu.
“Hình như có tiếng kèn harmonica…” Lý Chí Dũng thủng thẳng kể lại, “Vang lên chưa bao lâu đã tắt. Tối đó, tôi hẹn Lâm Hương Minh ra ăn cơm để tiễn cậu ấy, gặp ngay ở đây này. Cuối thu nên trời rất lạnh, còn hơi mưa lâm thâm nữa. Lúc tôi dắt xe đạp vào công viên Vọng Nguyệt, Lâm Hương Minh đang thổi một đoạn dạo đầu bằng kèn harmonica, âm thanh dồn dập lặp đi lặp lại, nghe như tiếng khóc thảm thiết đến nghẹn ngào của người mang trong mình quá nhiều đắng cay… Mười năm rồi, tôi cứ nghĩ mãi không biết cậu ấy thổi bài gì, tôi muốn kiếm bản nhạc đó vì giai điệu của nó thật giống tôi, dù thế nào cũng vẫn cố gắng, dù thế nào cũng không tìm được lối thoát…”
Hô Diên Vân im lặng nhìn anh.
“Ban nãy dường như tôi lại nghe thấy tiếng kèn harmonica, cậu không nghe thấy thật à?” Thấy Hô Diên Vân vẫn lắc đầu, Lý Chí Dũng chỉ cười. “Chắc tôi ù tai. Mà tôi nhớ ra bài đó rồi, mất những mười năm không nhớ nổi, chỉ trong phút chốc lại tìm được, buồn cười nhỉ? Chính là bài Mặc gió cuốn trôi được biểu diễn trong buổi hòa nhạc của nhóm Wynners…”
Trong gió trong gió, gió lạnh trong lòng, cuốn mất giấc mơ,
Chuyện còn chưa qua, mà đã biến mất,
Giờ phút này đau thương nhường nào…
Trong lòng trong lòng, mọi thứ như trống rỗng,
Ngày ngày tựa cơn mê,
Hoang mang vô định chất chứa trong lòng,
Đuổi theo cơn gió lạnh buốt…
“Lần gặp nhau trong quán Lão Cốc, anh uống say mèm, tôi và Lâm Hương Minh gọi taxi nhét anh vào ghế sau. Anh cứ nói mớ, còn hát mấy câu trong bài ấy.” Hô Diên Vân nói.
“Thế à?” Lý Chí Dũng lắc cái đầu lấm tấm sợi bạc, “Lâu quá rồi, tôi không nhớ nổi nữa.” Bỗng nhiên anh nhìn thấy bậc thang dẫn đến nơi cao nhất công viên Vọng Nguyệt, sực nhớ ra gì đó, “Hô Diên Vân này, tôi đố cậu một câu xem cậu trả lời được không.”
Hô Diên Vân nhắm mắt lại, xoa thái dương, “Anh đố đi, nhưng tôi uống say còn ra gió nên hơi nhức đầu, chưa chắc trả lời được.”
“Ha ha, câu hỏi này do bạn thân Lâm Hương Minh của cậu đặt ra cho tôi từ mười năm trước, đến giờ tôi vẫn chưa giải được. Theo cậu, làm thế nào để đi một bước được 15 bậc thang?”
Hô Diên Vân vẫn đang xoa thái dương, không buồn mở mắt ra nhìn, “Dễ ợt, cầu thang trong mô hình thu nhỏ của các công viên trên thế giới, nhiều cái còn có 20 bậc cơ, mỗi bậc 5 centimet, một bước đi được hết còn gì.”
“Hả?!”
Lý Chí Dũng sực vỡ lẽ.
“Chà! Khi hỏi tôi câu này, Lâm Hương Minh đang nhìn lên cầu thang dẫn đến chỗ ‘ông Trăng’, làm tôi tưởng cậu ấy ám chỉ 15 bậc của cầu thang trước mặt chứ! Hóa ra ‘cầu thang’ chỉ là điều kiện mà đáp án phải thỏa mãn, đầu óc tôi không linh hoạt, cứ tưởng đáp án phải liên quan đến cầu thang này, ai mà ngờ hai thứ đó chẳng hề dây mơ rễ má!”
Hô Diên Vân mở mắt ra, cười nói, “Vậy nên, câu đố khó giải nhất là câu đố có đáp án giả ngay từ đầu…” Cậu ta chợt khựng lại, chỉ tay vào bậc thang dẫn lên đỉnh công viên Vọng Nguyệt, “Ai bảo anh là… cầu thang này có 15 bậc?”
Lý Chí Dũng ngớ ra, trỏ từng bậc đếm hai lần, ngơ ngác. “Ủa, rõ ràng có 18 bậc, sao Lâm Hương Minh lại bảo 15?”
Hô Diên Vân tái mặt. Đôi mắt cậu ta hoảng hốt như mặt hồ gợn sóng, từng đợt sóng tỏa ra thành vòng tròn, tản mát thành những gợn nước tan tác. Cậu ta nghiến răng, lắc đầu thật mạnh. Những gợn sóng lập tức dồn lại tập trung vào một điểm trên bậc thang cẩm thạch trắng.
Cậu ta kéo Lý Chí Dũng chạy thật nhanh!
“Làm sao thế? Có chuyện gì thế?” Lý Chí Dũng lảo đảo, chẳng hiểu mô tê gì.
“Nhanh lên! Mong là còn kịp!” Hô Diên Vân gào lớn!