← Quay lại trang sách

Chương Kết

Nhiều năm về sau, những người chứng kiến tấn thảm kịch vẫn thấy kinh hoàng khi nhắc đến vụ việc xảy ra tại nhà tang lễ Minh Sơn 6 giờ sáng hôm đó.

Người đầu tiên trông thấy Chu Lập Bình là một nữ nhân viên họ Ngụy làm ở phòng giữ đồ đạc cá nhân trong nhà tang lễ. Phòng nằm bên trái cửa ra vào, phía trong xếp hàng dãy tủ gửi đồ tự phục vụ. Khi ấy Ngụy đang đứng tựa cửa, bắt gặp “người đàn ông có cằm nhô ra như lưỡi cày” sượt qua vai mình đi vào trong. Theo cô nhớ, mặt hắn lầm lì vô cảm, dáng đi không hề vội vã, ngược lại rất ung dung.

“Hắn đi đến dãy tủ trong cùng, ấn mật mã tít tít. Cửa tủ bật ra đánh ‘choang’ một tiếng rồi nhanh chóng được đóng lại. Lát sau hắn ra khỏi phòng giữ đồ, tay phải đút túi áo, túi hơi phồng lên.”

Ngụy thấy hắn quen quen. Mãi đến khi sự đã rồi, cô mới nhớ ra khoảng nửa tháng trước, cũng vào sáng sớm lúc 6 giờ hơn, người này từng ghé qua nhà tang lễ cất đồ vào tủ, sau đó bỏ đi.

Theo quy tắc ở đây, lễ viếng luôn bắt đầu từ lúc 6 giờ sáng. Quỹ từ thiện Ái Tâm đã đặt trước hội trường số 1 của nhà tang lê để bày biện bàn thờ. Khắp hội trường đặt đầy vòng hoa và câu đối phúng viếng do các tổ chức đoàn thể gửi tặng. Trên bàn thờ, hoa tươi và nến thơm bày xung quanh hộp tro cốt và di ảnh đen trắng cỡ lớn của Hình Khải Thánh, gương mặt trong ảnh cười thật thanh thản và hiền từ.

Nhạc hiếu bắt đầu vang lên, các nhân vật chủ chốt của Quỹ từ thiện Ái Tâm lục tục tiến vào. Đào Chước Yêu dìu Đào Bỉnh đi đầu, theo sau là Thôi Văn Đào, Địch Khánh, Liêu, Đậu, và cả giám đốc Lý Sĩ Đạc của bệnh viện Ái Tâm.

Hình Khải Hiền và Hình Vận Đạt mặc đồ đen, quấn băng đen trên cánh tay, đứng một bên cúi đầu nhận lời chia buồn.

Trịnh Quý đứng ngoài cửa phụ trách tiếp đón, thấy Chu Lập Bình thì không khỏi sửng sốt. Tuy thời gian và địa điểm cử hành lễ viếng Hình Khải Thánh đều được công khai, nhưng quỹ không hề thông báo cho Chu Lập Bình, sao hắn lại mò đến đây? Tự nhiên có dự cảm không lành, Trịnh Quý sợ hãi nhìn theo Chu Lập Bình nhưng không dám cản lại.

Chu Lập Bình vẫn rất bình thản, lịch sự gật đầu chào rồi đi vào trong. Mới đầu, không một ai chú ý đến hắn. Ở hàng đầu, Đào Chước Yêu dìu Đào Bỉnh cúi người bắt tay với Hình Khải Hiền và Hình Vận Đạt. Đúng lúc này, Thôi Văn Đào và Địch Khánh ở hàng hai quay người lại. Địch Khánh tinh mắt nhận ra Chu Lập Bình ngay, lập tức hùng hổ bước tới, hung dữ chỉ thẳng mặt hắn, “Đồ chết giẫm, mày đến đây làm gì? Cút ngay cho…”

Chữ “tao” chưa kịp thốt ra thì…

Đoàng!

Đầu Địch Khánh nổ tung! Óc và máu tươi bắn tung tóe tạo thành vũng bẩn lẫn lộn màu đỏ trắng. Hộp sọ cũng vỡ vụn, rơi xuống đất lạch cạch.

Lúc này, người ta mới trông thấy trong tay Chu Lập Bình có một khẩu súng.

Cơ thể Địch Khánh mềm nhũn, đổ kềnh ra đất.

Nghe bên ngoài có tiếng súng, tất cả người trong hội trường chết sững. Chỉ đến khi thấy Đào Chước Yêu thét lên thảm thiết, mọi người mới sực tỉnh, vừa kêu gào vừa chạy ra khỏi cửa!

Chu Lập Bình không đếm xỉa đến Lý Sĩ Đạc, Liêu hay Đậu, mặc kệ cho bọn họ bỏ chạy tán loạn. Hắn chỉ phăm phăm đi thẳng về trước. Thôi Văn Đào thấy không ổn, ông ta vừa xoay người định bỏ chạy thì chu Lập Bình đã vung tay lên. Đoàng đoàng hai tiếng, đạn găm ngay giữa lưng ông ta. Thôi Văn Đào ngã ra đất, co giật vài cái rồi bất động.

Đào Chước Yêu bỏ lại bố mình để tìm đường thoát thân, chẳng may đụng trúng vòng hoa nên vấp ngã, phải bò lê bò lết dưới đất.

Đào Bỉnh khiếp đảm nhìn Chu Lập Bình bước từng bước áp sát mình. Râu ông ta run bần bật, môi mấp máy xin tha nhưng không phát ra âm thanh, đầu gối nhũn ra, khuỵu xuống như chuẩn bị quỳ lạy. Chu Lập Bình vẫn bắn không thương tiếc! Viên đạn xuyên qua cổ họng, Đào Bỉnh ôm lấy yết hầu trào máu, khò khè mấy tiếng rồi ngã ngửa ra sau, tắt thở.

Bất ngờ thay, Hình Vận Đạt đột nhiên rút con dao găm sáng lóa ra khỏi thắt lưng, vừa hét vừa lao tới. Chu Lập Bình không đề phòng nên không kịp né, trơ mắt nhìn lưỡi dao cắm phập vào bụng mình! Hắn “Ối!” một tiếng đau đớn. Hình Vận Đạt vẫn nắm chặt cán dao, hai mắt vằn đỏ trừng trừng nhìn vào mắt Chu Lập Bình. Đến khi thấy đối phương nâng súng chĩa thẳng vào mình, Hình Vận Đạt mới hoảng sợ.

Nhưng Chu Lập Bình không nổ súng, chỉ nghiến răng đẩy vai Hình Vận Đạt, khẽ quát, “Cút!”

Hình Vận Đạt mất thăng bằng, ngã ra sau làm con dao cũng được rút ra theo bàn tay nắm chặt. Máu tươi phun trào từ vết thương trên bụng Chu Lập Bình, văng ra đất những vệt đỏ rực. Chu Lập Bình rên rỉ khom người, tay cầm súng chống lên đâu gối, tay còn lại bịt vào vết thương đang chảy máu. Hắn thở hồng hộc, trán toát ra từng giọt mồ hôi to như hạt đậu. Hình Vận Đạt ngồi sụp xuống đất, khóc toáng lên như trẻ con, “Anh Bình! Anh Bình!”

Hình Khải Hiền nhân cơ hội này chạy vòng sau lưng cháu trai, hướng thẳng ra cửa hội trường. Ông ta phóng như bay, chỉ còn khoảng ba bước chân là đến cửa. Ra khỏi đây là thoát nạn! Tiếc thay, mạng sống của ông ta thiếu ba bước chân ấy.

Chu Lập Bình ngẩng lên nhìn theo bóng Hình Khải Hiền, lấy hết sức bình sinh đứng thẳng người dậy. Hắn nghiến răng cố giơ súng, cơn đau trên bụng khiến tay hẳn run lẩy bẩy, không thể nhắm chuẩn. Hắn buông bàn tay đang giữ rịt vết thương để chuyển sang siết chặt cổ tay cầm súng, nhắm vào giữa lưng Hình Khải Hiền…

Đoàng!

Viên đạn lao đi, đục một lỗ xuyên đầu Hình Khải Hiền. Ông ta loạng choạng ngã nhào về trước, tay túm lấy màn che màu trắng lấm tấm máu treo ở cửa ra vào. Không chịu nổi cú giật, tấm màn bung ra, phủ lên người ông ta…

Bấy giờ, Chu Lập Bình mới từ từ ngồi xuống.

⚝ ⚝ ⚝

Phải chạy một quãng xa, Hô Diên Vân và Lý Chí Dũng mới bắt được taxi ở đầu đường.

Ngồi vào xe, Hô Diên Vân thở hổn hển không thốt nên lời, mãi sau mới tóm tắt lại chuyện mình vừa hẹn gặp Chu Lập Bình trên núi Chuột Quét. Nghe xong, Lý Chí Dũng ngỡ ngàng, “Tức là Hình Khải Thánh và Trương Xuân Dương đều do hắn giết?”

“Đúng!” Hô Diên Vân đáp. “Và việc này còn chưa kết thúc!”

“Chưa kết thúc? Nghĩa là sao?”

“Tôi đã giải được gần hết câu đố trong vụ án này, nhưng vẫn còn hai điều tôi nghĩ mãi không ra. Thứ nhất, tại sao Chu Lập Bình nhất định phải lái chiếc Spica đi dù đang lúc cấp bách? Thứ hai, tại sao hắn phải chờ đến khi Đào Chước Yêu về nước và bị thẩm vấn mới chịu khai báo chuyện cái xác của Trương Xuân Dương? Chắc chắn hắn đã mưu tính kĩ càng để tung át chủ bài đúng lúc! Vậy tại sao hắn chọn thời điểm này? Tôi hỏi nhưng hẳn không nói, mãi đến lúc nãy tôi mới hiểu!”

“Cậu hiểu gì cơ? Tôi càng nghe càng thấy mơ hồ.”

“Có thể khái quát toàn bộ mưu kế của Chu Lập Bình bằng một câu: hắn bày cho ta một đáp án giả trước khi đưa ra câu đố. Ai mới là hung thủ trong vụ án núi Chuột Quét? Đây là câu đố.

“Trước khi gây án, Chu Lập Bình đã suy tính rất kĩ. Hắn biết chắc mình không thể thoát khỏi hệ thống Thiên Nhãn nên quyết định giơ tay chịu trói. Lúc bị thẩm vấn, hắn bịa chuyện mình chạy bộ đến đường Hạnh Vũ để cảnh sát tin rằng hắn chính là ‘đáp án’. Sau đó, hắn từng bước tiết lộ sự thật, gây rối loạn phương hướng điều tra, làm dao động ý chí của cảnh sát, khiến họ ngày càng hoài nghi, cuối cùng phải từ bỏ ‘đáp án’ đầu tiên. Thế là hắn thoát tội. Tuy nhiên…”

Hô Diên Vân chợt đanh giọng, nhấn mạnh từng tiếng, “Cũng giống câu đố mà Lâm Hương Minh để lại cho anh, điều đáng sợ nhất là việc Chu Lập Bình đã thiết kế hai đáp án giả cho vụ án này, hơn nữa, hắn dùng cái thứ nhất để che giấu cái thứ hai!”

“Hai đáp án giả?!” Lý Chí Dũng sửng sốt. “Vậy… đáp án giả thứ hai là gì?”

“Chu Lập Bình khiến tất cả những người nghi ngờ hắn, bao gồm cả tôi, đều cho rằng hắn tạo chứng cứ ngoại phạm là để thoát tội!” Hô Diên Vân vung mạnh tay. “Thực tế không phải! Mọi việc hắn làm đều vì mục đích đáng sợ hơn! Chỉ cần giải được hai câu đố còn bỏ ngỏ, ta sẽ tìm ra sự thật…

“Thứ nhất, về chuyện giấu chiếc Spica, nếu để xe nguyên chỗ cũ, dù hắn có gỡ biển số, cảnh sát vẫn sẽ nhanh chóng tìm ra cá nhân hoặc đơn vị sở hữu nhờ thông số xe. Nói cách khác, hắn sẽ bị cảnh sát tóm cổ trong chưa đầy ba tiếng. Như vậy tuyệt đối không được! Hắn cần thêm thời gian, bởi có vài việc hắn nhất định phải làm vào sáng sớm hôm sau, ví dụ nhân lúc trời còn tờ mờ để đến nhà tang lễ Minh Sơn vừa mở cửa, giả làm người đến viếng, giấu vũ khí vào tủ giữ đồ. Như thế cảnh sát sẽ không thể tìm thấy, còn hắn có thể dễ dàng lấy ra lúc cần.

“Thứ hai, về chuyện chờ Đào Chước Yêu về nước, hắn thừa biết một khi khai ra chuyện thi thể Trương Xuân Dương, hắn đã gián tiếp chứng minh Đào Chước Yêu vô tội. Cô ta sẽ lập tức được thả và hắn cũng thế. Có vậy, hắn mới ‘bắt kịp’ một mốc thời gian vô cùng quan trọng!”

“Mốc thời gian?” Lý Chí Dũng chưa hiểu. “Mốc thời gian nào?”

“Khi Đào Chước Yêu được thả, một hoạt động không thể thiếu cô ta sẽ được tiến hành. Dù nội bộ đấu đá ra sao, Quỹ từ thiện Ái Tâm vẫn phải thỏa hiệp với nhau. Để thể hiện sự thỏa hiệp này cũng như tránh bị thiên hạ đoán già đoán non, thủ lĩnh hai phe buộc phải cùng nhau xuất hiện trong một sự kiện công khai. Sự kiện thích hợp nhất lúc này chính là lễ viếng Hình Khải Thánh.”

Hô Diên Vân thở dài, nói tiếp, “Chúng ta đã được nghe câu cửa miệng của lão, anh nhớ không?”

“Ý cậu là câu ‘Trừ đám cưới và đám ma, thật hiếm còn dịp nào để chúng ta tụ tập’?”

Hô Diên Vân gật đầu.

“Ắt hẳn câu này đã cho Chu Lập Bình một ý tưởng. Hắn giết Hình Khải Thánh không chỉ vì một phút bốc đồng, mà vì muốn dùng một cái xác tạo ra thêm cả đống xác.”

“Trời ơi! Trời đất ơi…” Lý Chí Dũng kêu lên thảng thốt.

⚝ ⚝ ⚝

Xông vào hội trường số 1 của nhà tang lễ, Hô Diên Vân và Lý Chí Dũng cùng chết lặng.

Ở cửa ra vào là xác Hình Khải Hiền quấn trong tấm màn trắng đẫm máu. Dưới đất là Địch Khánh với đầu nát bét, máu me đầm đìa. Cách đó không xa, Thôi Văn Đào nằm sấp, máu loang ra thành vũng trông như nhựa đường. Đào Bỉnh nằm ngửa, hai tay ôm cổ họng, mắt trợn trừng, nhìn chẳng khác nào tự bóp cổ mình đến chết. Đào Chước Yêu ngồi rúm ró trong góc, ôm đầu gào khóc hoảng loạn, mắt lóe lên ánh kinh hoàng.

Hình Vận Đạt quỳ gần Chu Lập Bình, vừa khóc vừa gọi “Anh Bình! Anh Bình!” Bên cạnh chân cậu ta là một con dao sắc nhọn nhuốm máu.

Chu Lập Bình ngồi bệt dưới đất, lưng dựa vào bức tường cạnh dãy vòng hoa đổ rạp, miệng ngáp ngáp đớp không khí. Một tay hắn ôm bụng, máu vẫn tuôn như suối qua kẽ ngón tay, tay còn lại cầm khẩu súng 92 chuyên dụng mà Lý Chí Dũng tìm kiếm nhiều năm qua. Thấy Lý Chí Dũng, hắn há miệng như có điều muốn nói.

Lý Chí Dũng bần thần tiến lại, ngồi xuống. Chu Lập Bình cố rướn người lên, có lẽ vì máu sắp chảy cạn nên dù động tác nặng nề và chạm đến vết thương, hắn vẫn không lộ vẻ đau đớn trên gương mặt trắng bệch. Lý Chí Dũng vươn tay ra đỡ. Chu Lập Bình kề miệng sát tai anh, gắng gượng thở mấy hơi, thều thào.

“Bọn chúng… mới là người xấu.”

Nói xong, Chu Lập Bình gục đầu xuống vai Lý Chí Dũng.

“Tôi biết, người anh em, tôi biết…” Lý Chí Dũng đáp. Sợ hắn không nghe thấy, anh lặp lại lần nữa, “Người anh em, tôi biết mà.”

⚝ ⚝ ⚝

Khi cảnh sát xông vào nhà tang lễ, họ thấy Lý Chí Dũng ôm chặt cơ thể đã lạnh ngắt của Chu Lập Bình. Nước mắt anh đầm đìa, miệng liên tục lẩm bẩm.

“Tôi biết, người anh em, tôi biết…”