← Quay lại trang sách

Các chương chưa hoàn chỉnh (3)

Họ đi tàu hai ngày hai đêm. Bây giờ Karl mới hiểu nước Mỹ rộng lớn thế nào. Cậu không ngừng ngó ra cửa sổ và Giacomo cũng chen tới để cùng ngắm nhìn, cho tới lúc mấy anh chàng ngồi đối diện (họ bận rộn nhiều với việc chơi bài) chán cảnh tượng ấy và tự nguyện nhường chỗ bên cửa sổ cho gã. Karl cám ơn họ - vì không phải ai cũng hiểu được tiếng Anh của Giacomo - và theo thời gian, như không thể khác được giữa những người ngồi cùng khoang, họ trở nên thân mật hơn nhiều; nhưng sự thân mật của họ cũng thường gây khó chịu, vì chẳng hạn khi một lá bài rơi xuống sàn và họ mò tìm, họ luôn nhéo chân Karl hoặc Giacomo thật lực. Giacomo luôn bị bất ngờ, hét toáng và thu chân lên. Có lần Karl thử đạp trả, nhưng rồi lặng thinh để mặc. Mọi chuyện diễn ra trong khoang xe nhỏ đầy khói kể cả khi cửa sổ mở chẳng đáng kể so với những gì cậu được thấy bên ngoài.

Ngày đầu họ chạy qua một rặng núi cao. Những khối đá xanh đen như những cái nêm nhọn hoắt chạy sát con tàu, ta thò đầu ra cửa sổ và hoài công tìm đỉnh núi, những thung lũng tối, hẹp và nham nhở mở ra, khuất dần theo hướng ngón tay ta chỉ, những dòng suối to từ trên núi đổ xuống thành những con sóng lớn cuồn cuộn trên nền đất mấp mô và bắn tung thành nghìn con sóng nhỏ ngầu bọt, chúng đổ xuống dưới những chiếc cầu mà xe lửa chạy qua và chúng gần đến nỗi hơi lạnh làm mặt ta tê tái.

[40] Trong ấn bản của Max Brod chương chưa hoàn chỉnh (3) này được nối thẳng vào cuối chương 8 “Hí viện Oklahoma”.