Chương 4 Chẳng coi ra gì
Hai người vẫy tay từ biệt rồi đường ai nấy đi, tâm trạng nặng nề của Mạnh Tiểu Lục đã đỡ khá nhiều, về đến nhà nó phơi cái quần ướt rượt lên rồi vùi đầu ngủ. Trời còn tờ mờ sáng, cửa nhà đã bị gõ, nói chuẩn xác hơn là có người đến đập cửa rầm rầm.
Cái trò gõ cửa cũng có quy tắc riêng, khu này tuy toàn người nghèo sinh sống, nhưng ngoại thành cũng vẫn là dưới chân thiên tử, rất lắm quy tắc. Gõ cửa trước tiên phải gõ nhẹ một cái, nhắc chủ nhà là có người đến đấy, sau đó mới gõ từng chặp từng chặp theo tiết tấu nhất định. Thông thường, hiếm có người nào đập cửa, hễ đập cửa thì không phải đến kiếm chuyện đánh nhau ắt là báo tang.
Người đến là Phùng Ma Tử, nó đến tìm Mạnh Tiểu Lục. Mạnh Tiểu Lục nghe nó kể chuyện, biết Phùng Ma Tử đúng là không biết tìm ai nữa, bèn lập tức mặc quần áo theo nó ra ngoài.
Nhà Phùng Ma Tử có tám người, Phùng Lực cha nó là trụ cột của cả nhà, trên nó còn có mẹ, bà nội và hai thằng anh. Phùng Ma Tử là con thứ ba, bên dưới còn hai đứa em một trai một gái nữa. Cả nhà già trẻ lớn bé đều trông vào Phùng Lực kiếm ăn, thường ngày Phùng Lực làm khuân vác ở kho lương thực, hay lam hay làm đầu óc lại linh hoạt, đôi khi ông ta còn thông qua một số mánh lới kiếm thêm được chút lương thực ngoài định mức cho cả nhà nữa.
Trong ấn tượng của Mạnh Tiểu Lục, Phùng Lực còn khỏe mạnh hơn Mạnh An cha nó, cường tráng như con trâu, giờ sao nói không xong là không xong luôn vậy?
Thì ra đêm qua kho lương phải điều động lương thực gấp, đương khi tắt lửa tối đèn, Phùng Lực muốn nhân nước đục mò cá, giở lại trò cũ, chọc thủng lỗ trên bao lương thực. Như thế khi vác bao lương sẽ vừa đi vừa vãi, làm xong việc thì vun quét lại, sàng sẩy sạch đất cát thì vẫn ăn được, đây là chiêu trò mà cánh khuân vác ở bến cảng hay dùng.
Không ngờ lần này lại đụng phải tay cứng, không giở trò được. Đêm qua hóa ra là đưa quân lương, viên quan quân nhu phát hiện ra vấn đề, đánh cho Phùng Lực ba chục roi, còn đập gãy cả xương tay xương chân. Xong chuyện, Phùng Lực bị ném ở ngoài bến cảng, không ai được đụng đến, kẻ nào dám đụng thì kẻ ấy ăn roi. Đến tờ mờ sáng nay, quân lính rút đi, mấy người làm công cùng mới khiêng Phùng Lực về. Đây cũng là do bình thường quan hệ của Phùng Lực với mọi người khá tốt, bằng không thì chẳng ma nào thèm lo, chết ở bên ngoài rồi. Nhưng lúc được khiêng về, Phùng Lực đã chỉ hít vào mà không thấy thở ra, xem chừng sắp tắt hơi đến nơi.
Tiểu Lục vừa đi vừa nghe hết đầu đuôi câu chuyện, nó lập tức đứng lại hỏi: “Thế mày tìm tao có tác dụng gì?”
“Trong nhà không có ai quyết định, hoảng loạn hết cả lên rồi, anh Lục anh nói xem nhà em phải làm thế nào bây giờ?”
“Tìm thầy lang đi, không thể chậm trễ được, gọi thằng anh mày nữa, chúng ta cùng đi.”
Đi tìm khắp mấy nhà, nếu không phải rõ ràng bên trong có tiếng người mà không chịu mở cửa thì là bảo rằng không chữa được, khó khăn lắm mới gõ cửa được một y quán chịu mở, nghe người ta báo giá xong, Phùng Ma Tử liền trợn mắt lên thắc mắc: “Bao nhiêu tiền cơ?”
Vị đại phu kia bảo là tám đồng Đại dương, mấy anh em họ Phùng nghe xong người nào người nấy mặt mũi tái mét không biết phải làm sao. Cái giá này quá cao, nhà họ Phùng không móc đâu ra được ngần ấy tiền. Anh cả Phùng Đại Phúc vội nói; “Tiên sinh, tiền thăm bệnh liệu có thể thấp hơn chút không?”
Vị đại phu kia thở dài nói: “Không phải ta thấy chết không cứu, cố ý thừa cơ báo giá cao cho các người, mà là thấy mấy đứa ăn mặc cũng không giống gia cảnh sung túc, vì vậy mới nghe bệnh chứng xong liền báo giá tiền thăm khám trước cho mà biết, tránh để đến lúc đó mới nảy ra tranh cãi.”
“Sao lại nói thế…”
“Người bệnh nhà các ngươi e rằng sắp không ổn đến nơi, ngộ nhỡ chết người, nhẹ thì bảng hiệu nhà ta bị sập, nặng thì không khéo còn liên lụy ta vướng vào kiện tụng. Đừng nói không thể có chuyện ấy, mấy năm nay chuyện gì cũng có thể xảy ra hết, trước nói một đằng sau nói một nẻo ta gặp nhiều lắm rồi. Quan trọng nhất là việc này rất vất vả, nắn xương nối xương, chữa trị ngoại thương, vết thương bên ngoài nặng như vậy chắc chắn bên trong cũng tổn thương. Bị thương cả trong lẫn ngoài như thế phải dùng thuốc nặng, lúc các người đi mua thuốc, ta còn phải ký tên vào, đứng ra đảm bảo nếu xảy ra chuyện thì không liên quan gì đến nhà thuốc, toàn bộ do ta chịu trách nhiệm nữa.” Vị đại phu giải thích cũng rất thành thực, người ta đã chịu mạo hiểm dĩ nhiên là phải lấy thù lao tương ứng rồi.
Thấy mấy đứa con nhà họ Phùng không nói gì, Mạnh Tiểu Lục liền lên tiếng: “Cứ vậy đi, tìm xe kéo cho tiên sinh, mau đi đi, cứu người cần kíp, giá cả cứ quyết định như vậy.”
Anh hai của Phùng Ma Tử nghe xong liền ba chân bốn cẳng chạy đi, vị đại phu kia quan sát Mạnh Tiểu Lục, đoạn nói: “Cũng thông minh đấy, biết được lúc này người kéo xe ta thuê bao không có đây, nhưng chuyện này cậu làm chủ được không?”
Phùng Ma Tử cướp lời nói: “Được, anh ấy quyết định được.”
Vị đại phu gật đầu, bảo đi xem sao đã, không được thì sẽ về, rồi bắt đầu thu dọn rương đựng đồ khám bệnh. Cả bọn ra bên ngoài y quán đứng chờ, Phùng Đại Phúc nói: “Tiểu Lục, trong nhà chắc không có nhiều tiền thế đâu, đến lúc đấy bọn mình làm sao trả nổi cho người ta đây?”
“Có được bao nhiêu thì lấy ra bấy nhiêu, để đại phu đi xem rồi tính sau. Anh cả Phùng, chẳng phải anh đang học nghề ở hàng lương thực à? Vay nóng bên cửa tiệm một ít đi.” Mạnh Tiểu Lục gãi đầu nói: “Lúc nãy không phải chúng ta không đi mời người khác, nhưng người ta đều không dám chữa trị. Nghe Lưu đại phu này nói mới biết thì ra bên trong còn liên can nhiều như thế, một mạng người, giá này không đắt.”
Phùng Đại Phúc còn muốn nói gì nữa, nhưng anh hai của Phùng Ma Tử đã gọi xe kéo chạy đến rồi, vị đại phu kia khóa cửa y quán rồi ngồi lên xe đi tới nhà họ Phùng. Nhà họ Phùng ở cùng một con ngõ với nhà Mạnh Tiểu Lục, cũng ở trong một đại tạp viện, người trong khu nhà này còn đông hơn khu nhà Mạnh Tiểu Lục, hàng xóm láng giềng đều đến cả, quây xung quanh, “nhiệt tình” bày mưu tính kế. Đại phu vào nhà thăm bệnh, đuổi hết đám người nhàn rỗi ra ngoài.
Mẹ Phùng Ma Tử lật hết hòm xiểng trong nhà mới gom được hai đồng Đại dương, nhà họ đông miệng ăn, lại đa phần đương tuổi choai choai ăn không no, cũng may Phùng Lực bình thường đầu óc nhanh nhạy, bằng không thì đến cả hai đồng bạc này cũng chẳng có nữa.
Anh cả và anh hai Phùng Ma Tử đều học nghề trong cửa tiệm, việc học nghề mỗi ngành mỗi nghề có quy củ khác nhau, trừ một số ít bắt phải nộp thêm tiền hoặc nộp phí ăn ở thì đa phần đều bao ăn bao ở, nhưng mấy năm học nghề đó không được nhận tiền công. Không có tiền công thì dĩ nhiên là không có chuyện ứng lương, nhưng ông chủ của anh hai nó tốt, cho hai đồng Đại dương, còn anh cả thì chẳng vay mượn được đồng nào.
Hàng xóm láng giềng cũng đều là người nghèo khổ, không khổ thì ai lại ở đại tạp viên này cơ chứ. Có điều, người trong đại tạp viện cũng rất có tình, anh mấy đồng tôi mấy hào, gom góp hồi lâu, rốt cuộc cũng góp được năm đồng Đại dương, đây coi như là đã móc sạch toàn bộ số tiền có thể gom lại ra rồi.
Lúc này, đại phu từ trong nhà bước ra, nói: “Ta đã châm cứu cho người bệnh, xương tay với xương chân cũng nối lại rồi, bôi một ít thuốc trên lưng, mấy tháng tới đừng để anh ta hoạt động, đừng ăn thức ăn kích thích, cũng không cần bồi bổ quá. Vết thương bên ngoài phải mấy tháng mới lành được, còn nội thương thì phải từ từ mà điều dưỡng.”
“Liệu cha cháu có bị di chứng gì nữa không ạ?” Ma Tử hỏi.
Đại phu đáp lời: “Cái này thì khó nói lắm, nhưng mấy năm tới không làm được việc nặng nữa rồi.”
Trời sập rồi, người đàn ông chính là trời, chính là trụ cột trong nhà, Phùng Lực không làm được việc nặng thì có thể làm được gì nữa đây? E rằng sau này nhà họ Phùng không dễ sống, nhưng nghĩ lại thì con người ta chỉ cần sống được, sẽ mạnh mẽ hơn hết thảy.
Đại phu lấy tiền khám bệnh, lúc ra về lại dặn dò: “Lần sau đến khám thì không cần nhiều thế này nữa, đơn thuốc lần này ta đã ký tên đóng dấu rồi, mấy cậu đến hiệu thuốc lớn mà bốc thuốc, hiệu nhỏ toàn là thuốc giả thôi. Có điều, tiền thuốc không rẻ đâu, các cậu phải chuẩn bị trước tâm lý.”
Người ta đây là có y đức, thực ra không nhắc nhở để cho ngươi ngớ người ra ở đó cũng thế thôi, nhưng người ta nói trước chính là để ngươi đến lúc ấy không bị luống cuống. Cả bọn cảm ơn rối rít tiễn đại phu ra cửa, Mạnh Tiểu Lục cũng bảo Phùng Ma Tử: “Ma Tử, đợi tao một tẹo, lát nữa tao quay lại rồi đi bốc thuốc với chúng mày.”
“Vâng, anh Lục.”
Khoảng một tuần hương sau Mạnh Tiểu Lục quay lại, một đám choai choai cổ vũ lẫn nhau đánh bạo đi tới hiệu thuốc Đồng Nhân Đường. Từ lúc tờ mờ sáng đến giờ, sắc trời đã sáng bảnh, hằng ngày, cổng thành mở vào giờ Mão, những chốn cửa công cũng lấy đây là giờ bắt đầu làm việc, vì vậy đi làm còn được gọi là điểm mão. Đối với người làm ăn buôn bán, con chim dậy sớm thì có mồi ăn, đương nhiên phải ngủ muộn dậy sớm, nhưng Bắc Kinh là chốn dưới chân thiên tử, nên cũng có phần lười nhác, trừ một số hàng như hàng nước phải dậy sớm buôn bán, thông thường các hàng các hiệu đều mở cửa vào giờ Thìn.
Đồng Nhân Đường quả nhiên bề thế, cửa hiệu trăm năm tuổi không giống với hiệu bình thường, dù là mặt tiền, hay đứa chạy quầy, trông đều rất ra dáng. Bọn Tiểu Lục ăn mặc rách rưới, nhưng tiểu nhị trong tiệm hoàn toàn không hề coi thường, thấy mấy đứa vào liền vội vàng chào hỏi: “Mấy cậu cần thuốc gì? Có đơn thuốc không?”
“Có, có!” Anh cả nhà họ Phùng vội vàng móc đơn thuốc ra.
Tiểu nhị xem xong liền chau mày: “Trong này có thuốc mạnh, lại còn là thập bát phản [14] nữa, đơn này tuy đã có ký tên đóng dấu, nhưng tôi không dám bốc, mấy cậu đợi chút.”
Mấy đứa bọn Mạnh Tiểu Lục đã bao giờ đi bốc thuốc, đành nghe người ta sắp xếp. Tiểu nhị cầm tờ đơn đi hỏi vị đại phu ngồi chẩn bệnh trong tiệm, vị ấy mặc áo dài, bên ngoài khoác thêm chiếc áo chẽn mỏng, lúc này hãy còn sớm nên cũng chưa bận rộn, ông ta đang vừa đọc sách vừa uống trà. Thấy đơn thuốc, ông ta vuốt râu hỏi: “Mấy cậu, đây là của đại phu nào thế?”
“Lưu tiên sinh ở chợ Đông An.” Mạnh Tiểu Lục đáp.
Vị tiên sinh kia gật đầu nói: “Không sai, con dấu đúng rồi, vậy thì cứ bốc thuốc đi. Chỉ là đơn thuốc này ta phải lưu lại một bản, vì vị thuốc bên trong có thập bát phản thập cửu úy, liều thuốc rất mạnh, quy củ là vậy, các cậu không cần lo lắng. Nếu Lưu đại phu đã dám ký tên, vậy chứng tỏ ông ấy nắm chắc mười phần rồi.”
Mấy đứa vội vàng cảm ơn, tiểu nhị liền theo đơn bốc thuốc, động tác nhanh nhẹn thành thạo, thực sự là rất oách. Có điều, vừa tính tiền thuốc xong, đầu mấy đứa liền to ra như cái đấu, không ngờ lại còn phải trả đến ba đồng Đại dương, thực đúng là khám được bệnh cũng không uống nổi thuốc. Nếu không, người ta đã chẳng nói không có gì cũng được chứ đừng không có tiền, có gì cũng được chứ đừng có bệnh. Cứ thế này thì đúng là một cái động không đáy.
Mấy anh em họ Phùng trên người gom lại chỉ có đúng một đồng Đại dương, đây còn là nắm tiền lẻ lúc nãy bà con lối xóm góp cho. Ba đồng, lấy đâu ra bây giờ?
Cả bọn đang không biết làm sao, chợt thấy Mạnh Tiểu Lục móc túi tiền trên người ra, đưa cho hai đồng Đại dương, rốt cuộc cũng lấy được thuốc. Lúc ra khỏi cửa, Phùng Đại Phúc cứ nói đi nói lại: “Tiểu Lục, chuyện này sao có thể lấy tiền của cậu được, với lại hai đồng Đại dương cũng không phải số nhỏ, cha mẹ cậu mà biết chuyện này thì không tiện đâu.”
Mạnh Tiểu Lục vỗ vỗ vai Phùng Ma Tử cười nói: “Đây là tiền riêng của em, Ma Tử là anh em với em, chuyện nhà nó không phải cũng là chuyện nhà em à, tiền là cái gì chứ? Anh em mới là thật.”
Phùng Ma Tử cảm kích nhìn Mạnh Tiểu Lục, trong lòng thầm hạ quyết tâm, cả đời này nó sẽ theo anh Lục xông pha bất chấp nước sôi lửa bỏng, có người anh em như vậy còn mong gì hơn nữa?
Về tới nhà, mẹ Phùng Ma Tử lại rối rít cảm ơn một chặp nữa, vừa khéo Tạ Đại Đầu tới, nghe chuyện liền quày quả chạy đi, một lát sau nó cũng cầm một đồng Đại dương tới, nhét vào tay mẹ Phùng Ma Tử nói: “Cô này, đây là phần của cháu, Tiểu Lục cũng bỏ tiền ra rồi, cháu không thể không trượng nghĩa được.”
Mẹ Phùng Ma Tử nói thế nào cũng không nhận, đang lúc đùn đẩy thì cha Tạ Đại Đầu là Tạ Thiết Đầu chạy tới, bộ dạng có vẻ rất nóng ruột, thấy Tạ Đại Đầu liền đánh luôn. Tạ Thiết Đầu là thợ rèn, mấy năm nay làm thợ rèn cũng không dễ sống nữa, đi sớm về khuya làm cho người ta mấy món đồ lặt vặt, đóng móng ngựa gì đó, kiếm chẳng được là bao. Thì ra, đồng bạc Tạ Đại Đầu dúi vào tay mẹ Phùng Ma Tử là nó thó được từ nhà, mẹ Phùng Ma Tử thấy thế vội vàng bước lên can ngăn, trả lại tiền cho Tạ Đại Đầu, giải thích hết một lượt.
Tạ Đại Đầu thấy thế thì cuống quýt, mắt đỏ hoe, hét lên với cha nó: “Bố mà dám lấy tiền này về, con… con sẽ đi chết, không còn mặt mũi nào mà sống nữa đâu.”
Tạ Thiết Đầu đập một cái lên đầu thằng con, cũng không biết có phải vì nó ăn đòn vào đầu suốt nên cái đầu mới to vậy hay không, nói chung là Tạ Đại Đầu bị đánh cho lăn quay ra. Tạ Thiết Đầu đẩy món tiền lại nói: “Có gì đâu, tôi tưởng thằng bé này học theo người xấu nên mới đánh nó thôi, không ngờ là nó giúp anh em, chuyện này làm đúng lắm. Mẹ Ma Tử này, chị nhận tiền chữa bệnh cho anh nhà đi.”
Lại một phen đùn đẩy nữa, Tạ Thiết Đầu rốt cuộc vẫn không lấy lại tiền mà quay người bỏ đi làm luôn. Tạ Đại Đầu bấy giờ mới thấy hãnh diện, xoa xoa cái đầu đang đau nói: “Sau này còn phải kê đơn bốc thuốc, tiền đơn thuốc, tiền khám, tiền xe ngựa… tiền gì cũng là tiền, nghĩ thôi đã thấy rầu rồi.”
Phùng Đại Phúc nghiến răng giậm chân nói: “Không làm nữa, tên quản lý khốn kiếp kia đúng là chẳng ra cái thá gì, đến một đồng to cũng không chịu ứng cho con, để con đi kho lương thực thay bố, ít nhất cũng kiếm được miếng ăn.”
Anh hai của Phùng Ma Tử nói: “Anh cả, anh còn một năm nữa là học nghề xong rồi, giờ bỏ đi thì phí quá, để em đi làm khuân vác cho.”
“Đừng, ông chủ của em là người tốt, chúng ta không thể phụ lòng người ta được. Với lại, em không khỏe bằng anh, nghề khuân vác là khuân được bao nhiêu tính tiền bấy nhiêu, em đi cũng chỉ thêm phiền phức thôi. Anh là anh cả, chuyện này cứ quyết định vậy đi.” Phùng Đại Phúc vẫn đòi đứng ra gánh vác.
Mẹ Phùng Ma Tử chỉ biết lau nước mắt, ở bên cạnh thở dài não nuột. Lúc này, Mạnh Tiểu Lục lại móc túi tiền, đổ ra ba đồng Đại dương và một ít hào lẻ, tiền đồng, đùn thành một đống trên bàn nói: “Cô à, tiền này cô lấy đi. Cô yên tâm, đây đều là tiền hai năm nay cháu kiếm ở bên ngoài, tiền mất rồi còn kiếm lại được, người mất rồi là mất hết, cứ lo chữa bệnh trước đã.”
“Thế này không được đâu, nhà cô không trả nổi đâu.” Mẹ Phùng Ma Tử còn đang nói, Mạnh Tiểu Lục đã quay người bỏ đi, sợ cô ta trả lại tiền.
Phùng Ma Tử và Tạ Đại Đầu đuổi theo nó ra ngoài, thấy Mạnh Tiểu Lục đang ngồi xổm ngoài đầu ngõ, mặt hướng ra đường lớn người qua kẻ lại, ngây ngẩn thất thần. Tạ Đại Đầu nói: “Ma Tử, cả đời này mày phải nhớ anh Lục của mày tốt với mày đấy nhé.”
“Phải, sau này em muốn đến hiệu thuốc làm tiểu nhị, phải đến Đồng Nhân Đường ấy. Anh xem nhà người ta, tiểu nhị đều mặc áo dài sạch sẽ, đi giày vải đế dày, đội mũ quả dưa bằng da đen, trông oách lắm. Em nghĩ tiền công cũng không thấp đâu, còn học được nghề nữa, có cái nghề trong tay thì sau này đi đâu cũng không đói được.” Phùng Ma Tử đầy khát khao nói: “Nói chung là sau này kiếm được tiền, thì ba anh em chúng ta cùng tiêu.”
Tạ Đại Đầu vỗ vỗ Phùng Ma Tử nói: “Có chí khí lắm, có điều, bọn tao làm anh, sao có thể tiêu tiền của mày được. Đừng nói tao, Tiểu Lục sau này chắc chắn còn tiền đồ hơn mày nhiều. Mày xem, nó đứng lên rồi kìa, trên phố người qua kẻ lại, làm nền tôn dáng lưng nó lên trông cao lớn biết mấy.”
“Anh Lục, em sẽ trả lại tiền cho anh.”
Tạ Đại Đầu nói: “Ma Tử, mày coi thường anh Lục mày quá rồi đấy, Tiểu Lục chẳng coi tiền ra gì đâu, phải không?”
Mạnh Tiểu Lục lẳng lặng quay đầu lại, nước mắt tiếc tiền lấm lem khắp gương mặt, nó nghiến răng nói: “Đúng, tao chẳng coi ra gì.”