Chương 5 Hiệu cầm đồ Thịnh Long
Gần đây Mạnh An cha Mạnh Tiểu Lục rất oai vệ, ra ngoài không kéo xe nữa mà ngồi xe kéo, thì ra là đã thành quản sự trong gia đình giàu có. Nghe Mạnh An nói, người nhà này từ miền Nam đến, tới Bắc Kinh lạ nước lạ cái, còn Mạnh An thì ngay từ đầu đã kéo xe cho nhà người ta, mà cũng coi như quen thuộc đất Bắc Kinh này, vì vậy chuyện gì họ cũng ủy thác cho Mạnh An đi làm. Người ta tín nhiệm Mạnh An, còn ông ta làm việc cũng ra sức, chuyện gì cũng thành thực, không tơ hào một xu một hào nào của nhà chủ. Chẳng thế, gần đây Mạnh An đã trở thành đại quản gia nhà người ta rồi.
Nói là đại quản gia, kỳ thực cả nhà ấy trừ bốn người nhà chủ và một đứa nha hoàn ra, thì chỉ có mình Mạnh An, việc trong nhà việc bên ngoài, thậm chí cả quét dọn nhà cửa vườn tược cũng đều do ông ta quán xuyến, được cái lại có thêm tiền công. Các việc mua bán chi tiêu toàn bộ đều do Mạnh An phụ trách, mà người nhà này chi tiêu không ít, có thể nói là cực kỳ xa xỉ, cũng không biết túi tiền nhà họ sâu bao nhiêu nữa.
Tiền công của Mạnh An cao lên, Mạnh Tiểu Lục cũng được ăn sái, bình thường toàn ăn thanh đạm nhạt hoét, giờ thì trong bụng đã có dầu có mỡ, vóc dáng cũng trổ mã nhanh chóng.
Theo lý mà nói, công việc này của Mạnh An có thể chấm mút được không ít, nhưng Mạnh An lại rất an phận thủ thường, bảo là phải sống sao cho không thẹn với lòng. Nói thì nói vậy, nhưng những cái lợi vô hình cũng không ít, ví dụ nhà chủ nói qua năm mới sẽ mở một nhà hàng, hiện giờ đã bảo Mạnh An đi tìm chỗ rồi. Đến lúc đó, ngoài việc trong nhà, việc ở nhà hàng cũng sẽ giao cho Mạnh An quản lý.
Bây giờ Mạnh An đi lại trên phố, các nhà buôn bán thấy ông ta đều cung kính gọi một tiếng Mạnh gia, nhờ ông ta chiếu cố việc làm ăn của mình, ai cũng biết ông ta đã là đại tổng quản của nhà giàu, thực sự vô cùng nở mày nở mặt. Người ta đều nói giờ Mạnh An một bước lên trời rồi, ngay đến Mạnh Tiểu Lục cũng buông lỏng cảnh giác, nếu thực sự muốn đào hố gạt người, sao lại bỏ ra nhiều vốn liếng như vậy được?
Mạnh Tiểu Lục đã hết tiền vốn, chẳng buôn bán gì được nữa, mấy hôm nay Mạnh An thu xếp cho nó đi tiệm cầm đồ học nghề. Tiệm cầm đồ Thịnh Long này nằm ở cổng chào Tứ Tây, không lớn lắm nhưng qua lại nhiều với Mạnh An, giờ Mạnh An có thể coi là khách hàng lớn nhất của bọn họ. Có rất nhiều tranh chữ, đồ cổ, đồ gốm, đồ ngọc mà người cầm đồ không đến chuộc lại, Mạnh An đều để lại tiền cọc, cầm về cho nhà chủ xem, thấy được thì liền mua lại, chưa bao giờ ậm ờ, thanh toán cũng rất nhanh chóng. Về sau, càng lúc càng quen mặt, tiền cọc cũng không cần luôn, cứng nhắc quá lại ảnh hưởng đến giao tình.
Nhà chủ của Mạnh An rất thần bí, Mạnh An thì ra mặt khắp nơi, hoạt động rất sôi nổi, nhưng người nhà này lại không hề thấy bóng dáng đâu, hoàn toàn không ra khỏi cửa, phàm chuyện gì cũng để Mạnh An xuất đầu lộ diện, vì vậy chẳng ai gặp bọn họ cả.
Bắc Kinh có cả trăm cả nghìn tiệm cầm đồ, người ta không đến tiệm này thì đến tiệm khác, muốn thường qua lại thì phải thu vén quan hệ, thế nên tiệm cầm đồ thu nhận Mạnh Tiểu Lục vì lý do gì khỏi cần nói cũng rõ. Mạnh An nói, đợi khai xuân sẽ để Mạnh Tiểu Lục đến nhà hàng của mình giúp đỡ, ra trận cần có phụ tử binh, trong quán dẫu sao có người nhà mình để ý vẫn hơn. Thằng Tiểu Lục này lắm trò quỷ, tính tình cũng lanh lợi, vừa hay ông ta có thể trông coi nó, không để nó đi vào bàng môn tà đạo.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, sáng sớm Mạnh Tiểu Lục đã nhanh nhẹn dọn dẹp cửa tiệm gọn gàng sạch sẽ. Bên tiệm cầm đồ này trả tiền công cho nó, tuy chỉ bằng tiền công cho tiểu nhị, nhưng so với đám học nghề không được đồng nào thì đã sướng hơn không biết bao nhiêu lần rồi, coi như là nể mặt Mạnh An.
Hôm trước nó đã gặp ông chủ tiệm cầm đồ, đó là một người Sơn Tây chừng ba lăm, ba sáu tuổi, tên là Vương Định Nhất, người ta gọi y là Vương héo hoặc Vương ki bo. Dáng người y không cao, cái bụng cũng không nhỏ, lại đeo cặp kính gọng vàng dày cồm cộp, bình thường không nói không rằng, trông bề ngoài có vẻ thật thà chất phác, nhưng nếu để tâm quan sát đôi mắt y, chỉ cần một cái liếc vô ý thôi cũng có thể khiến người ta phát hiện ra sự tinh minh tháo vát ngấm ngầm.
Vậy là Mạnh Tiểu Lục bắt đầu làm việc ở tiệm cầm đồ, Vương Định Nhất rất khách sáo với nó, tiểu nhị Vương Tam Thắng nói chuyện với nó cũng hợp, ngày tháng trôi qua có thể nói là thú vị.
“Tiểu Lục, thay áo dài đi với ta một chuyến.” Vương Định Nhất lớn giọng gọi Mạnh Tiểu Lục đang quét dọn.
“Vâng, ông chủ.” Tiểu Lục đưa cái chổi nhỏ và xẻng hốt rác cho Vương Tam Thắng, Vương Tam Thắng kéo tay Tiểu Lục lại nói: “Tiểu Lục, kẹo hôm trước mày mua là loại gì đấy? Mua giúp anh một ít, bao nhiêu tiền anh đưa.”
“Đấy là kẹo thuốc, một đồng to một cái.” Tiểu Lục nói.
Vương Tam Thắng sững người, lúc sau mới lắp bắp: “Đắt thế, Tiểu Lục, sau này đừng mua lung tung món này nữa, đắt quá…”
Mạnh Tiểu Lục thầm cảm thấy tức cười thay cho lối sống chi li tỉ mỉ của người Sơn Tây, lúc này, ông chủ cầm hai bọc lá trà đi ra. Mạnh Tiểu Lục toan gọi xe cho Vương Định Nhất thì bị y cản lại, nói: “Chẳng xa mấy, hai chúng ta đi bộ được rồi.”
Đi mãi, chân Mạnh Tiểu Lục sắp mềm nhũn ra đến nơi, Vương Định Nhất vẫn liên tục bảo sắp đến rồi, sắp đến rồi. Tiểu Lục không khỏi nhủ thầm trong bụng, quả là núi này cao còn có núi khác cao hơn, mức độ hà tiện cũng có người cao kẻ thấp, có lẽ Vương Tam Thắng còn cần phải trau dồi hơn nữa.
Lúc sắp tới Đông Trực Môn, Vương Định Nhất quẹo vào một khu nhà lớn, khu nhà này quả là rất to, cánh cổng rộng rãi sáng sủa hết sức bề thế, nhưng gian phòng nhỏ sát cổng lại không có ai. Hai người không cần thông báo gì, cứ đi thẳng vào trong. Đi vào tận nhà chính mới gặp một nha hoàn, nha hoàn ấy hành lễ, nói: “Ông chủ Vương đến ạ.”
“Quyền nhị gia đâu?” Vương Định Nhất cũng rất khách khí.
Nha hoàn ấy đáp: “Quyền nhị gia đang hưởng thụ trong kia kìa, để nô tỳ dẫn ngài vào, cũng không có người ngoài, chỉ có Thược Dược với Đỗ Quyên đang hầu hạ trong đó thôi.”
“Vậy ta cảm ơn.”
Nha hoàn kia dẫn hai người vào trong nhà, chính giữa nhà đặt một cái sập, một người nghiện thuốc phiện cao gầy mặt vàng đang nằm đó hút thuốc, hai nha hoàn ở bên cạnh hầu hạ. Người nghiện kia nheo nheo mắt, thấy Vương Định Nhất bước vào mới uể oải nhổm dậy nói: “Ông chủ Vương.”
Vương Định Nhất đập đập hai ống tay áo, hành lễ theo lối người Mãn với tay nghiện kia: “Xin thỉnh an Quyền nhị gia.”
Quyền nhị gia cười cười: “Thế này là muốn làm ta tổn thọ chắc, cái gì kia, có phải lần đầu tiên qua lại đâu, sao lại còn mang đồ tới nữa.”
“Đến nhà bái phỏng Quyền nhị gia mà không mang chút đồ đến, há chẳng phải thất lễ lắm ư. Nhị gia, chỉ có một chút lá trà loại kém thôi, không thể so với nhà ngài được. Ngài hút xong thì dẫn tôi đi mở mang tầm mắt nhé?”
Quyền nhị gia xuống sập, nha hoàn giúp y đi giày vào, y dẫn Vương Định Nhất đi vào phòng phía Đông, còn Mạnh Tiểu Lục thì ở lại bên ngoài. Mấy đứa nha hoàn kia cũng không phải loại nết na gì, chốc thì gọi tiểu ca ca, chốc lại gọi tiểu gia này nọ, quây lấy Mạnh Tiểu Lục, bàn tay còn như vô ý mà thực ra là cố tình sờ qua sờ lại trên người nó, đến nỗi toàn thân Mạnh Tiểu Lục run lên bần bật. Nó nhìn ra khí chất phong trần trên người mấy đứa nha hoàn này, nhưng lại không biết làm thế nào cho phải, chỉ biết hoảng hồn liên tục né tránh, ba đứa nha hoàn thấy Tiểu Lục như thế lại càng cười nghiêng cười ngả.
Một lát sau, Quyền nhị gia và Vương Định Nhất từ phòng trong đi ra, Vương Định Nhất ôm hai cái hộp lớn, gọi Mạnh Tiểu Lục tới đỡ. Y và Quyền nhị gia khách sáo từ biệt một hồi, sau đó liền rời khỏi khu nhà lớn ấy. Trên đường về, Vương Định Nhất dặn đi dặn lại Mạnh Tiểu Lục phải cẩn thận, đừng để đánh vỡ đồ trong hộp. Khi về tới nhà sau của tiệm cầm đồ mở hộp ra, Tiểu Lục mới thấy bên trong đựng một đôi bình hoa lớn. Mặc dù không hiểu, nhưng Tiểu Lục cũng nhìn ra được hai cái bình hoa này rất đẹp, Vương Định Nhất lại càng sung sướng gật đầu lia lịa, xuýt xoa hít hà.
Buổi chiều cửa tiệm không nhiều việc, Tiểu Lục dẫn Vương Tam Thắng lẻn ra ngoài chơi. Vương Tam Thắng kiểu có tật giật mình, cứ ngó nghiêng khắp nơi, Mạnh Tiểu Lục vỗ vỗ lên vai cậu ta nói: “Đừng sợ, đằng nào cũng đã lẻn ra ngoài rồi, chi bằng chơi cho thoải mái đi.”
“Đi đâu vậy, Tiểu Lục?”
Mạnh Tiểu Lục đáp: “Dĩ nhiên là đi Thiên Kiều rồi, buổi chiều ở Thiên Kiều náo nhiệt nhất đấy, đủ các trò mãi nghệ, làm gì cũng có hết á, chúng ta đi chơi một lúc rồi tôi dẫn anh đi mua kẹo thuốc.”
“Không phải đã bảo rồi à, món đó đắt quá, anh không dám ăn đâu.” Vương Tam Thắng nói.
Mạnh Tiểu Lục vỗ ngực cười: “Sợ cái gì, tôi mời, một đồng to thôi mà.”
Người diễn trò ở khu Thiên Kiều này ai cũng có bản lĩnh, tay làm hàm nhai, cạnh tranh lại nhiều, muốn để người khác cam tâm tình nguyện xem ngươi biểu diễn, lại còn cho tiền, không có một hai tuyệt chiêu thì sao làm được?
Tiểu Lục thích nhất là nghe kể chuyện, hôm nay thời gian gấp gáp mà trong túi lại không dư dật, hai người bèn ngồi chồm hỗm bên ngoài quán trà nghe kể chuyện chùa, mặc dù ngoài phố lớn người qua kẻ lại ồn ào hỗn tạp, khó tránh khỏi nghe sót một vài câu, song cũng rất thú vị. Một buổi kể chuyện, hễ nghe tiên sinh kể chuyện nói “Ngày mai tới sớm” là coi như giải tán.
Vương Tam Thắng lần đầu tiên đi nghe kể chuyện, tỏ ra hết sức hưng phấn, thấy cái gì cũng mới mẻ, đến cả mấy trò bán thuốc Đại Lực hoàn kiểu đập đá trên lồng ngực, một tay ném tạ đá… cậu ta cũng trợn tròn mắt há hốc miệng mà xem.
Mạnh Tiểu Lục cười bảo: “Tam Thắng, anh đến Bắc Kinh cũng phải được hai năm rồi ấy nhỉ? Không phải là lần đầu tiên đi chơi chứ.”
“Đúng thế thật, chỉ biết ở trong tiệm cắm mặt làm thôi, mà cũng không dám ra ngoài.” Vương Tam Thắng gãi đầu ngượng ngùng.
“Vậy nếu tôi không dẫn anh ra ngoài…” Tiểu Lục đột nhiên không nói nữa, nó thấy trong quán trà cách chỗ mình không xa, Quyền nhị gia mà buổi sáng nó gặp đang nói cười với một người khác, ngồi đối diện với y là một tay trung niên chừng bốn mươi tuổi.
Vương Tam Thắng hỏi: “Sao thế, Tiểu Lục, lại thấy trò gì mới mẻ à?
Tiểu Lục dẩu mồm về phía ấy: “Trông thấy một người, sáng nay ông chủ dẫn tôi đến nhà ông ta đấy.”
“Ồ, còn tưởng ai, Quyền nhị gia chứ gì.” Vương Tam Thắng liếc nhìn rồi nói.
“Anh cũng biết à?”
Vương Tam Thắng đáp: “Tất nhiên, khách quen của tiệm chúng ta, một kẻ phá gia chi tử nổi tiếng kinh thành đấy.” Sau đó cậu ta lại hít vào một hơi khí lạnh: “Người ngồi đối diện kia anh cũng biết, có lúc ông ta cũng đến tìm ông chủ, đó là chủ một tiệm cầm đồ ở Đông thành, họ Lưu.”
Mạnh Tiểu Lục lấy làm thú vị, buổi sáng vừa xong một việc với tiệm cầm đồ nhà mình, buổi chiều lại đi gặp một tiệm cầm đồ khác, tay Quyền nhị gia này đang làm trò gì vậy? Nó còn muốn quan sát tiếp thì đã bị Vương Tam Thắng kéo đi xem thứ khác.
“Mua thì mua, xem thì xem, bán kẹo thuốc đây, ăn kẹo thuốc của tôi, mua kẹo thuốc của tôi… ợ chua đầy hơi đảm bảo hết sạch ngay. Một đồng nhỏ không bán, một đồng to một cái.” Người bán kẹo thuốc ăn mặc sạch sẽ, cầm cái hộp kính, động tác nhanh nhẹn, giọng nói nghe rất khỏe khoắn phấn chấn, đứng đó rao kẹo, nhìn thôi cũng thấy ngon rồi.
Hai người mua hai cái kẹo, thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, liền mau chóng trở về. Vương Tam Thắng vừa ăn vừa nói: “Chẳng trách mày bảo mua kẹo thuốc thì phải tự đi mua, thì ra người ta bán kẹo thuốc lại hay thế.”
“Thế này có là gì, hôm nay những người giỏi đều đi chỗ khác hết rồi, lần sau cho anh xem người ta vừa hát vừa biểu diễn vừa bán kẹo cơ.” Tiểu Lục nói.
Về tới tiệm cầm đồ, chỉ có quản lý phát hiện bọn chúng trốn ra ngoài chơi, mắng mỏ một trận rồi bỏ qua. Cần làm việc thì làm, cần ngủ thì phải ngủ. Tối hôm đó Mạnh Tiểu Lục ngủ không ngon, trong đầu toàn là hình ảnh Quyền nhị gia và mọi thứ trong khu nhà lớn đó, nó thậm chí còn hơi chờ mong lần sau được ông chủ dẫn đến khu nhà ấy.
Mạnh Tiểu Lục tưởng là mình đã nắm vững quy củ, tình hình thị trường của nghề cầm đồ, song nó không hề hay biết, nghề cầm đồ này là vùng nước rất sâu, người đến cầm đồ và chủ tiệm cầm đồ chính là oan gia đối đầu trời sinh, không phải ta hố người thì là người hố ta, trên con đường tranh đấu trải đầy gai nhọn này, Quyền nhị gia chính là một cái hố lớn vừa sâu vừa tối.