← Quay lại trang sách

Chương 6 Gặp lại Đùi Trắng

Từ khi có ấn tượng sâu sắc ngày hôm đó, Tiểu Lục vô cùng tò mò về Quyền nhị gia. Nó hỏi thăm Vương Tam Thắng, cậu ta liền biết gì nói hết tuồn tuột. Quyền nhị gia này là người Mãn, mặc dù năm xưa khi Đại Thanh đương thời thịnh thế tổ tiên không làm quan, nhưng lại có không ít quan hệ bên trong bên ngoài cung đình, đầu óc linh hoạt mà gan cũng to, vì vậy đã phát tài lớn, gia đình có nhà có đất, vàng bạc châu báu nhiều vô số kể.

Nhưng đến đời của Quyền nhị gia thì bắt đầu không lo làm ăn tử tế nữa, quay ra chơi bời, ăn nhậu cờ bạc đĩ điếm thứ gì cũng dính vào, sau khi cha y mất thì còn bập vào trò hút thuốc phiện, đây là cái động không đáy, của nả trong nhà nhanh chóng đội nón ra đi sạch. Có điều, sau khi nộp nhiều “học phí”, Quyền nhị gia cũng trở thành một tay sành sỏi trong đám chơi bời, nếu muốn hố Quyền nhị gia chút tiền như hồi trước thì còn khó hơn cả lên trời nữa.

Quyền nhị gia tiêu hết tiền bạc trong nhà cũng không sợ, của nả mấy đời gom góp vẫn còn rất phong phú, thường có câu lạc đà gầy chết còn to hơn ngựa, chính là để chỉ loại người như Quyền nhị gia. Quyền nhị gia bắt đầu bán đồ, cầm đồ sống qua ngày, không ngờ vẫn duy trì được cuộc sống như trước đây, không hề thấy túng quẫn chút nào.

Đồ đạc y bán ra rất có tiếng, đều là báu vật của tổ tiên để lại, chất lượng hay giá cả đều cực cao, thông thường về tay là có thể tăng giá mấy lần bán đi luôn, có điều, mấy năm gần đây Quyền nhị gia xem ra như đã kiệt cùng rồi.

Mới đầu, Quyền nhị gia bán ra toàn là đồ cổ tranh chữ, châu báu, các món đồ chơi quý giá, về sau thì là đồ vàng bạc, đồ ngọc, chuỗi hạt đá, mấy năm sau nữa thì là các thứ đồ đạc cũ trong nhà. Hồi trước, y ở mạn cổng chào Tây Tứ, sau bán nhà ấy đi mới chuyển về nhà cũ ở bên ngoài Đông Trực Môn. Hồi đầu triều Thanh, mạn Đông Trực Môn là khu bán gỗ và quan tài, phía ngoài thành toàn mồ mả, không cần phải nói cũng biết hoang lương thế nào, giờ tuy đều là nhà ở song cũng rất vắng vẻ, Quyền nhị gia chớp mắt đã thành phượng hoàng rơi xuống đất, chẳng bằng con gà.

Lúc trước, khi còn ở cổng chào Tây Tứ, Quyền nhị gia mỗi khi đem bán đồ, cầm đồ, chuộng nhất chính là Vương Định Nhất. Mới đầu, toàn Vương Định Nhất đến tận nhà, Quyền nhị gia mở miệng ra là gọi Vương ki bo, Vương héo, hoàn toàn không coi đối phương ra gì. Về sau, y bắt đầu sai người đi mời ông chủ Vương, sau nữa thì Quyền nhị gia đích thân đến cửa tiệm cầm đồ Thịnh Long, ông chủ còn chưa chắc đã gặp, toàn sai quản lý, phó quản lý ra ứng phó, tất cả đều do đồ đạc trong tay Quyền nhị gia thay đổi. Không chỉ cuộc sống của y, mà cả thái độ của Vương Định Nhất đối với y cũng ngày càng kém sút, lúc có tiền thì ngươi bố đời, hết tiền rồi thì chẳng ai biết ngươi là ai nữa.

Về sau, có lần Quyền nhị gia đến cầm một chiếc áo da, Vương Định Nhất lúc ấy đang ở trong tiệm bèn nói đùa, đằng nào cũng đã dọn về nhà cũ rồi, chi bằng tìm tòi thử xem biết đâu còn gì để bán nữa thì sao? Kết quả, chẳng biết có phải câu nói ấy đã thức tỉnh Quyền nhị gia hay không, vài hôm sau y bắt đầu phấn chấn trở lại. Có điều, y không mò đến chỗ Vương Định Nhất nữa, mà tìm một tiệm cầm đồ khác. Vương Định Nhất nghe được tin này làm sao cam tâm cho đành, ai cũng biết đồ của Quyền nhị gia toàn là hàng ngon, chắp tay nhường mối này cho kẻ khác thì khác gì đuổi Thần Tài ra khỏi nhà đâu chứ.

Vương Định Nhất là người làm ăn, vì chuyện làm ăn, tôn nghiêm với mặt mũi đều có thể vứt sạch. Sau một phen qua qua lại lại, Quyền nhị gia và Vương Định Nhất lại khôi phục giao tình ngày xưa. Quyền nhị gia không còn kiêu căng vô lối chẳng để ai vào mắt như trước, mà Vương Định Nhất cũng đích thân tìm đến tận nhà để lấy đồ quý hệt như thuở ban đầu.

“Phải rồi, Quyền nhị gia có nói những món bảo bối ấy từ đâu ra không?” Tiểu Lục nhìn Vương Tam Thắng hỏi.

“Tất nhiên là không thể nói rồi, đây là cái mạng của Quyền nhị gia đấy, làm gì có chuyện dễ dàng nói ra được, ông chủ dò hỏi mấy lần, nhưng Quyền nhị gia không hé răng nửa lời, làm ông chủ tức điên ruột về đây giẫm chân chửi bới ầm lên.” Vương Tam Thắng nhớ lại bộ dạng tức tối của Vương Định Nhất mà không khỏi bật cười.

Chiều hôm đó, Tiểu Lục nhận được tháng lương đầu tiên. Tiểu nhị ở hiệu cầm đồ mỗi tháng được ba đồng Đại dương tiền công, cửa tiệm bao ăn bao ở, nếu là quản lý thì lương mỗi tháng hơn ba mươi đồng, cuối năm còn được chia hoa hồng. Có điều, đại đa số người trong cửa hiệu đều đến cuối năm mới kết toán lương, hoặc không thì thanh toán gần ba dịp tết lớn Đoan ngọ, Trung thu, Nguyên đán, tiện cầm tiền về nhà ăn tết, tiền dùng thường ngày thì tạm ứng từ số tiền lương đó ra trước. Tiểu Lục khá đặc biệt, vì đã có lời từ trước rằng nó sẽ làm không lâu nên mới trả lương theo từng tháng. Ba đồng Đại dương nặng trình trịch khiến đầu óc Mạnh Tiểu Lục nóng bừng lên, cũng làm Vương Tam Thắng thấy mà phát thèm.

Thông thường, một tiểu nhị bán hàng ở Đồng Nhân Đường có thể kiếm được hai chục đồng Đại dương một tháng, tiền công của tiệm cầm đồ Thịnh Long không coi là cao, nhưng cũng không phải là thấp, thuộc loại trung bình, có điều, chắc chắn là đủ sống. Một bao lương thực đắt nhất, bột mì trắng thượng hảo hạng cũng không đến hai đồng Đại dương, nhà bình thường đều ăn bột thô, một bao là đủ làm bánh, làm mì rồi.

Dạo trước, Mạnh An làm mệt gần chết, giỏi lắm cũng chỉ kiếm được dăm ba đồng Đại dương, gặp khi vắng khách thì chỉ được hai đồng, những lúc loạn lạc rối ren thì thường chẳng được xu nào. Hời nhất là được người ta thuê xe, một tháng kiếm từ năm đến mười đồng, mà có khi còn phải tự mình kéo, vì vậy ban đầu Tiểu Lục mới cho rằng cha nó được trả công hai ngày một đồng Đại dương là bị lừa.

Phát tiền công xong, ông chủ cũng cho Mạnh Tiểu Lục nghỉ một buổi, bảo nó về nhà sớm. Mạnh Tiểu Lục đi trên phố, nghe âm thanh leng keng leng keng của mấy đồng bạc trong túi, cảm thấy trong lồng ngực như có sức mạnh vô cùng vô tận, bước chân cũng khỏe khoắn hẳn lên. Thấy thời gian vẫn còn sớm, nó bèn đi Đại Sách Lan chơi một chuyến.

Nếu nói Thiên Kiều là nơi người lao động và các tay chơi tụ tập tìm vui lúc rảnh rỗi, vậy thì Đại Sách Lan giống như một trung tâm thương nghiệp và chốn ăn chơi của giới thượng lưu. Thấy có một đám người đang quây lại, Mạnh Tiểu Lục cũng chen vào hóng hớt chuyện vui, chỉ nghe trong đám có kẻ hét lên: “Vẽ rồng rồng thành mây, vẽ hổ hổ thành gió…”

Mạnh Tiểu Lục toan chen vào trong, bỗng nhiên có người kéo nó một cái, liền sau đó không biết có chuyện gì, chỉ nghe mấy tiếng đập tay “bốp bốp” vẳng tới. Mạnh Tiểu Lục nghiêng người đi, loạng choạng bổ nhào vào lòng một người, vừa ngẩng lên nhìn, nó tức khắc đỏ bừng cả mặt, hóa ra nó vừa lao đầu vào lòng một người đàn bà. Mùi hương xộc vào mũi làm Mạnh Tiểu Lục thấy ngượng ngùng, tay chân luống cuống không biết làm thế nào, cũng sợ người ta hét lên là đồ lưu manh.

Mạnh Tiểu Lục lùi lại một bước, nhìn kỹ, đây chẳng phải chính là cô nàng đùi trắng hôm trước sao? Sao cô ta còn dám lộ mặt ngoài chợ thế này, không đúng, cô ta đã đổi cách ăn mặc, nếu không phải Mạnh Tiểu Lục tinh mắt giỏi nhận mặt người, đồng thời có ấn tượng sâu sắc với cô ta, lại ở khoảng cách gần như vậy, thì không thể nhận ra được đây là cùng một người. Đùi Trắng không kêu lên tiếng nào, cổ tay vận sức một cái đã kéo Mạnh Tiểu Lục vốn tự cho rằng mình rất khỏe ra phía sau lưng, đoạn chắp tay nói với mấy kẻ đang trợn trừng mắt giận dữ trong đám người kia rằng: “Vất vả cho các vị quá.”

Gặp mặt nói vất vả, nhất định là người trong giang hồ. Mấy kẻ kia người thì nhìn sang chỗ khác, người thì lắc lư cái đầu bỏ đi. Đùi Trắng không nói lời nào, cứ thế kéo Mạnh Tiểu Lục đi, qua hai con ngõ mới dừng chân lại, gí tay vào đầu Mạnh Tiểu Lục quở trách: “Trong túi có mấy đồng tiền là quên mất mình họ gì rồi hả?”

“Hả?” Tiểu Lục nhất thời chưa hiểu ra, nói thế là ý gì? Cô ta chỉ vào túi quần Mạnh Tiểu Lục nói: “Giấu ở đấy là an toàn chắc? Chị đây không phải người của Vinh môn cũng nhìn ra được, chú em có biết trong đám người vừa nãy có ba tên trộm, một tên ăn mày, tên đang rao cũng là điểm kim, nói mấy câu là đủ làm chú em điêu đứng rồi. Ai trong mấy tên đó cũng đủ khiến chú em phải nôn ra hết mấy đồng tiền còm này.”

Giọng cô ta rất dễ nghe, bộ dạng cũng vô cùng xinh đẹp, Tiểu Lục nhất thời nhìn mà si dại, so với đám người ở đại tạp viện, thậm chí là ba đứa nha hoàn trong phủ Quyền nhị gia, cô nàng đùi trắng này chẳng khác nào tiên nữ hạ phàm. Đùi Trắng đột nhiên che miệng cười, lại giơ ngón tay xỉa vào trán Mạnh Tiểu Lục: “Nhìn cái gì mà nhìn, được rồi, cũng may là chị đây nhìn thấy, bằng không thì chú em phải tội rồi đấy. Lần trước chú em giúp chị, chị đã cảm ơn rồi, lần này chú em định cảm ơn chị thế nào đây?”

“Quả nhiên là chị cùng một bọn với ông béo kia.” Tiểu Lục vỗ tay nói.

Đùi Trắng gật đầu: “Giỏi đấy, cũng không ngốc cho lắm, nói mau đi nào, chị đây đói rồi.”

“Chị à, chị cứ nói thẳng ra là bảo em mời chị ăn cơm, chị đây đói rồi, chẳng nhẽ em còn không hiểu sao?” Mạnh Tiểu Lục dở khóc dở cười.

Mạnh Tiểu Lục dẫn Đùi Trắng đi vòng vèo trên phố lớn, qua ngõ nhỏ đến trước một quán nhỏ, cái nồi lớn ngoài cửa đang hầm canh xương dê, ông chủ cũng kiêm luôn đầu bếp đang làm mì kéo, một đứa tiểu nhị trông còn bé hơn Mạnh Tiểu Lục đang bận rộn bưng bát, lau bàn.

Quán rất nhỏ, bàn ghế đều bày cả ngoài đường. Tiểu nhị cầm một mảnh giẻ nhìn không ra màu sắc gì chùi mặt bàn, sau đó lại chùi mặt ghế, để hai người bọn Tiểu Lục ngồi xuống. Mạnh Tiểu Lục những tưởng Đùi Trắng sẽ chê trên ghế bám nhiều dầu mỡ, thông thường mấy người con gái đẹp như cô ta đều thế cả, không ngờ cô ta lại ngồi phịch mông xuống luôn.

Quán này do một ông chủ người Hà Nam mở ra, chuyên bán mì dê đặc sản, mùi vị chính tông hay không thì không biết, nhưng ở thành Bắc Kinh này, quán ăn vặt Hà Nam cũng không có nhiều. Hai người ăn uống rất vui vẻ, đang ăn thì thấy trong tiệm cầm đồ nhỏ cách đó không xa vẳng lại tiếng cãi vã. Một cặp cha con bị tiểu nhị đẩy ra ngoài, còn làu bàu chửi với theo gì đó.

Mạnh Tiểu Lục lập tức đứng bật dậy, nhưng Đùi Trắng kéo tay nó lại, vừa ăn canh thịt dê trong bát vừa thấp giọng nói: “Sao ở đâu cũng thấy chuyện của chú em vậy, cứ thích xía mũi vào việc người khác thế này thì bao nhiêu cái mạng cũng chẳng đủ đâu.”

“Tiểu gia đây chính là người như thế, nếu là người khác thì thôi, thằng này cũng chẳng thích xía mũi bừa bãi làm gì, nhưng hai cha con nhà này thì em biết.” Nói đoạn, nó gạt tay Đùi Trắng bước ra. Đùi Trắng thoáng ngẩn người, ngay sau đó, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười mỉm như mảnh trăng non, thầm nhủ thằng nhãi này cũng thú vị ra phết.

Đến cửa, Mạnh Tiểu Lục không khỏi ngây người, bên trong, một người đàn ông trông như ông chủ đang cười tít mắt nói chuyện với một người khác, những người còn lại trong tiệm thì đang gói đồ, ai nấy đều hết sức khách khí với người kia, nhưng đó chẳng phải là Quyền nhị gia hay sao, y tới đây làm gì?