← Quay lại trang sách

Chương 7 Trượng nghĩa lên tiếng

“Ngại thì quay lại đây.” Thấy Tiểu Lục đứng ngây ra đó, Đùi Trắng ở đằng sau cố ý nói.

Tiểu Lục ngoảnh đầu nhìn Đùi Trắng, rảo bước chân tiến lên nói với tiểu nhị kia: “Làm cái gì vậy?”

Lúc này, Quyền nhị gia đang xách đồ bước ra ngoài, đi lướt qua Mạnh Tiểu Lục. Liếc mắt nhìn một cái, Mạnh Tiểu Lục càng xác định người này chính là Quyền nhị gia, không sai đi đâu được.

Tiểu nhị quan sát Mạnh Tiểu Lục một lượt từ trên xuống dưới, cất giọng khùng khục nói: “Mảnh gỗ mục ở đâu, làm lòi ra cái đinh to tướng thế này?”

“Cầm đồ là nghề chèn ép người ta, ngươi muốn nhận đồ hay không thì tùy, nhưng không được mắng chửi người ta, thế này không đúng quy củ.” Mạnh Tiểu Lục lớn tiếng nói.

Tiểu nhị kia lạnh lùng hừ một tiếng: “Mày cũng biết nghề gớm nhỉ, nhưng tao cứ thế đấy, mày làm được gì?” Nói đoạn, hắn xắn tay áo lên, ngoác miệng ra chửi: “Mát mẻ cái đéo gì, còn lắm lời nữa, ông mày tẩn cho đấy.”

“Chuyện gì thế?” Lúc này, ông chủ tiệm đi ra, tiểu nhị liền thêm mắm giặm muối kể lại sự việc, ông ta bèn ngăn hắn lại, nói với Mạnh Tiểu Lục: “Đã biết quy củ trong nghề như vậy, thế chú mày học việc ở hiệu nào? Nghề cầm đồ chúng ta không giống các nghề khác, người cùng nghề không đập bát cơm của nhau, nhóc con sao lại đến hiệu nhà ta gây chuyện vậy?”

“Ông mặc kệ tôi ở hiệu nào, tôi đây thấy không nhịn được nên mới đứng ra can thiệp thôi.” Tiểu Lục cảm thấy mình thế đơn lực bạc, bèn lôi kéo cả đám người xung quanh đứng xem và mấy thực khách vào: “Chuyện này chắc hẳn các ông các bác ở đây đều thấy không vừa mắt cả, ở đây bao nhiêu người thế này, liệu có thể trơ mắt ra nhìn nhà ông bắt nạt hai cha con người ta được hay không? Nếu không đứng ra, thì còn thể thống gì nữa chứ? Có phải không ạ?”

Nghe những lời đầy tính xúi bẩy ấy, đám người nhiều chuyện lập tức hưởng ứng: “Đúng, không để mặc được.”

“Tiểu Lục, bỏ đi.” Người cha kia nhận ra Mạnh Tiểu Lục, bèn lên tiếng khuyên nhủ.

Tay chủ tiệm cũng sợ khiến đám đông tức giận, ảnh hưởng đến việc làm ăn sau này, bèn nói: “Chú em này, chú nói thế vô lý quá rồi đấy. Chú em đã hiểu biết quy củ ngành cầm đồ như vậy thì thử nói xem, bọn họ muốn đem cầm đồ dùng biểu diễn mãi võ ở đây, thế có hợp quy củ hay không?”

“Thì đó, nói đi, chàng trai trẻ đừng sợ, chúng ta chống lưng cho cậu.” Những kẻ nhiều chuyện trong đám người tiếp tục hưởng ứng.

Mạnh Tiểu Lục toát mồ hôi, nó có thể nghiến răng một mực cãi cố, nhưng thành Bắc Kinh chỉ lớn có chừng ấy, con người sống cần mặt mũi, cây cối sống cần lớp vỏ, cũng không thể trơ mắt ăn nói lung tung được, bằng không về sau không thể nào lăn lộn ở đất này được nữa. Vậy nên nó lập tức chắp tay ôm quyền nói: “Xin lỗi ông chủ, súng ống và đồ diễn kịch không thể đổi, mấy món đồ mãi võ này theo lý cũng không thể nhận cầm đồ được.”

Ông chủ tiệm gật đầu: “Chú em cũng coi như là biết nói lý lẽ đấy, vậy chú nói xem, chúng ta bức hiếp họ cái gì nào?”

Tiểu Lục vội nói: “Súng ống và đồ diễn kịch ở đây, là chỉ súng ống và các đạo cụ biểu diễn hát xướng, nhưng họ đem cầm phi đao, đoản đao, mấy thứ này coi là đạo cụ cũng được, mà coi là vũ khí cũng được, thuộc loại có thể đem cầm đồ. Nhận hay không thì cứ nói, đã làm thì không sợ mất mặt, cầm đồ dẫu sao cũng là làm ăn mua bán, mua bán không thành thì vẫn còn nhân nghĩa, tiểu nhị nhà các người mắng chửi đẩy người ta ra ngoài thế là không đúng rồi.”

Ông chủ cười ha hả: “Mồm mép lanh lợi lắm, chàng trai trẻ này thú vị đấy, sau này nhất định có thể từ tiểu nhị thăng lên đến chức quản lý. Cẩu Thặng, xin lỗi hai cha con họ đi.”

Tên tiểu nhị miễn cưỡng nói lời xin lỗi, Tiểu Lục chắp tay cảm ơn rồi định kéo hai cha con kia đi, song lại bị ông chủ tiệm gọi giật lại: “Chàng trai trẻ, tiểu nhị nhà ta không hiểu quy củ đã xin lỗi rồi, nhưng chú em cũng nói sai một nửa, lại còn thay người khác ra mặt phá hoại việc làm ăn của ta, đồ đạc có quy củ nhận cầm hay không, người trong nghề cũng có giao tình của người trong nghề, chú…”

Đoạn, ông chủ đứng đó đợi, người ở thành Bắc Kinh này bất kể trời Nam đất Bắc từ đâu tới đây, coi trọng nhất là thua người chứ không thua trận, thà chết chứ nhất quyết không cúi đầu, mặt mũi có đôi khi còn quan trọng hơn cả tính mạng. Mạnh Tiểu Lục ra mặt thay người khác thì phải cúi đầu, ông chủ này thấy nó còn trẻ, ngựa non háu đá, muốn cố ý làm khó một phen. Không nhận sai thì đuối lý, nói đùa một câu thì khí thế cũng bớt đi một phần.

Không ngờ Mạnh Tiểu Lục dứt khoát nhận sai, nói là lấy việc luận việc, chẳng qua mình chỉ trượng nghĩa lên tiếng, nếu có chỗ nào đắc tội kính xin rộng lòng tha thứ. Nó nói vậy, kế liên hoàn của ông chủ tiệm cầm đồ liền không còn đất dụng võ nữa.

Mọi người nhao nhao khen ngợi, Tiểu Lục ra mặt cho người khác, lại thay người ta nhận sai, đúng là một hảo hán. Mặc kệ ông chủ tiệm cầm đồ ở đấy, Tiểu Lục dẫn hai cha con nhà kia về trước hàng mì thịt dê, hai cha con họ đã phải đi cầm đồ, chắc chắn là hết tiền rồi, Tiểu Lục lại gọi thêm hai bát mì. Ông chủ tiệm mì khâm phục Tiểu Lục, đặc biệt cho hai cha con nhà kia thêm chút sợi mì, rồi thêm cho Tiểu Lục và Đùi Trắng mỗi người một miếng thịt dê.

Tiểu Lục sợ người ta lúng túng, bèn trả tiền trước luôn, hai cha con kia đùn đẩy chối từ một lúc rồi đành thôi. Đùi Trắng chùi miệng, chào từ biệt hai cha con kia, sau đó kéo Tiểu Lục sang một bên. Mạnh Tiểu Lục nói: “Sao đã đi rồi à, chị ăn no chưa? Còn chưa ăn chỗ thịt dê cho thêm mà.”

“Chị no rồi, nhưng chú em đã ra mặt thay người ta lại còn mời họ ăn, chị giúp chú em, chú cũng chỉ mời chị ăn, nghĩ đi nghĩ lại, chị hơi thiệt thòi đấy.” Đùi Trắng cười cười nói đùa.

Mạnh Tiểu Lục cũng bật cười, nó gặp cô nàng Đùi Trắng này hôm nay mới là lần thứ hai, nhưng nói chuyện rất hợp, bèn bảo: “Khi nào rảnh rỗi, em mời chị một bữa ngon.”

“Chị đây nhớ kỹ rồi nhé, khi nào có cơ hội chị sẽ ăn của chú một bữa.” Đùi Trắng nói: “Không ngờ thằng nhóc này cũng đào hoa ra phết, nhìn xem, cô nhóc vừa nãy cứ nhìn chú em chằm chằm kia kìa.”

Tiểu Lục ngoảnh đầu nhìn, cô con gái thấy Tiểu Lục nhìn về phía đó, lập tức cúi gằm mặt giả bộ ăn mì. Đùi Trắng vỗ Tiểu Lục một cái, nói: “Được rồi, nhóc con cũng được cái mã lắm, cẩn thận sau này lại làm trai bao đấy nhé.”

“Trai bao là cái gì?”

“Sau này chú em sẽ biết,” Đùi Trắng nói: “Vừa nãy nghe ông kia gọi chú là Tiểu Lục, thế họ gì? Tên là gì?”

“Mạnh Tiểu Lục, còn chị?”

Đùi Trắng mỉm cười nói: “Bình thường mấy đứa gọi chị là gì, ý là chú em với hai thằng bạn kia kìa.”

Mặt Mạnh Tiểu Lục đỏ bừng lên, nó ấp a ấp úng một lúc lâu mới lí nhí đáp: “Đùi Trắng.”

Đùi Trắng ngẩn người, rồi hình như đã quen, lại giơ ngón tay gí lên trán Mạnh Tiểu Lục một cái: “Vì hôm đó chị mặc xường xám hả? Mấy đứa bay giỏi đặt tên thật, được rồi, chị đi đây.”

“Đợi đã, chị, rốt cuộc chị tên gì vậy?”

“Thì cứ gọi chị là Đùi Trắng được rồi.”

Đùi Trắng xoay người rời đi, đi được một quãng rất xa, ngoảnh lại thấy Tiểu Lục vẫn đứng đó vẫy tay chào từ biệt mình, Đùi Trắng cũng vẫy vẫy tay, đoạn liếc nhìn người cha kia, trong lòng không khỏi run lên. Người này không phải hạng tầm thường, trên giang hồ lắm ngọa hổ tàng long, không biết đây lại là thần tiên phương nào. Vừa nãy chạm mặt, đôi mắt ông ta hờ hững liếc về phía Đùi Trắng, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao, xuyên thấu đến tận nội tâm, khiến cô ta bất giác rùng mình. Đây rõ ràng là ánh mắt của cao thủ, đã làm nghề mãi võ kiếm tiền, vậy thì chắc chắn ông ta biết võ nghệ, nói không chừng còn là hảo hán thành danh trên giang hồ. Cũng không biết với bản lĩnh như thế, tại sao lại lận đận đến nông nỗi này. Phải chăng họ bị kẻ thù truy sát? Hay là phạm phải án lớn gì?

Đùi Trắng không biết, nhưng thấy người đó quen biết Tiểu Lục, lại không có ác ý gì với nó, cô ta cũng không tiện vạch trần. Sở dĩ cô ta vội vã đi như vậy cũng là vì sợ nói vài câu, ông ta sẽ phát hiện ra thân phận của mình. Mạnh Tiểu Lục không phải người trong giang hồ, nếu nó biết được thân phận của mình, liệu còn có thể nói cười vui vẻ với mình nữa hay không? Có lẽ là có, Mạnh Tiểu Lục là một thằng nhóc thú vị, thật mong có cơ duyên gặp lại nó lần nữa. Nghĩ tới đây, Đùi Trắng nhoẻn miệng nở một nụ cười.

Hai cha con nhà này, Tiểu Lục bảo là quen biết, nhưng họ tên là gì thì thực sự cũng không rõ, chỉ biết bọn họ ở chung một khu nhà với Tạ Đại Đầu thôi.

Nhà họ cách nhà Tạ Đại Đầu không xa, thằng Tạ Đại Đầu suốt ngày ngoạc mồm ra gọi Tiểu Lục, hai cha con họ tự nhiên cũng biết nó tên là gì. Họ tự báo tên tuổi, người cha tuổi tác không lớn, mới hơn bốn mươi, họ Sa, tên chỉ có một chữ Thiên. Cô con gái tên Sa Oanh Oanh, dáng cao chân dài, vóc dáng quả cũng xinh xắn, có điều vẫn chưa trổ mã hẳn, ăn uống cũng kém, hơi thiếu dinh dưỡng.

Hai bên khách sáo một hồi, rồi ai đi đường nấy, Mạnh Tiểu Lục cũng không hỏi han gì nhiều. Ra đường gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, đó là vì Tiểu Lục tính tình hiệp nghĩa, nhưng nếu hỏi ra chuyện khó khăn, không cho tiền không giúp đỡ thì hơi ngại, mà giao tình hai bên còn chưa đến mức cho nhau tiền.

Từ biệt hai cha con đó xong, Mạnh Tiểu Lục lại loanh quanh đi dạo một hồi, sau đấy mới mua một bao gạo, một bao bột mì, nhân lúc còn sớm mua thêm hai cân thịt. Nó nhờ tiểu nhị ở cửa hàng dùng xe đẩy về nhà, vừa khéo hôm nay Mạnh An cũng về nhà ngủ qua đêm, Tiểu Lục lại chạy ra đầu ngõ mua một cân rượu, bản thân giữ lại năm hào, còn bao nhiêu tiền đưa hết cho mẹ.

Thẩm thị rất vui, Mạnh An cũng rất vui, đều khen Tiểu Lục đã lớn, hiểu chuyện rồi, giờ hai cha con đều kiếm được tiền, cuộc sống sẽ ngày một phất lên, khiến người ta phải đỏ mắt. Cả nhà ăn uống vui vẻ hòa thuận, tối muộn mới đi ngủ, cách vách không biết giường nhà nào cứ kêu kẽo cà kẽo kẹt. Trong mơ, Tiểu Lục lúc thì thấy ba đứa nha hoàn nhà Quyến nhị gia, lúc lại thấy Đùi Trắng, tới khi trời sáng, giấc mộng xuân đã hoàn toàn tan biến, không còn dấu vết.

Sáng sớm, Mạnh An về nhà chủ thuê, còn Tiểu Lục cũng chạy tới hiệu cầm đồ Thịnh Long. Vương Định Nhất dậy sớm, thấy Mạnh Tiểu Lục về sớm thế, trong lòng lấy làm vui vẻ, y vốn tưởng mình rước phải cục nợ của Mạnh An, không ngờ lại được một đứa tiểu nhị thông minh, hay làm thế này.

Tiểu Lục treo lá cờ của tiệm cầm đồ Thịnh Long lên. Vương Tam Thắng dậy muộn hơn chút, bị Vương Định Nhất xách tai lôi dậy, mắng cho một trận.

Tiểu Lục và Vương Tam Thắng kéo một cái xe chở toàn quần áo cũ và hàng cũ lọc từ trong kho ra phố, không ai biết rằng, hai đứa đi chuyến này lại vướng phải một vụ lừa đảo hết sức tài tình.