← Quay lại trang sách

Chương 8 Sự việc bại lộ

Đây là lần đầu Mạnh Tiểu Lục đi giao hàng, đồ trên xe kéo toàn những thứ không đáng tiền, chỉ để giao cho tiệm đồ cũ, tiệm tạp hóa với tiệm quần áo cũ. Những thứ này đều là đồ bán đứt hoặc cầm nhưng đến hạn vẫn chưa chuộc, chẳng những chiếm chỗ trong kho, mà còn dễ bị côn trùng nhấm hoặc chuột cắn, vì vậy cứ một thời gian là lại phải thanh lý một đợt.

Đống đồ được phân loại bó thành từng bó, giá cả và chất lượng khác nhau. Tiểu Lục không biết đường, vì vậy Vương Tam Thắng kéo xe, Tiểu Lục ở phía sau đẩy xe. Bận rộn một hồi xong việc thì đã tới trưa, hai đứa giao hàng nhận tiền xong bèn đi về. Trong tiệm đã chuẩn bị sẵn một nồi cơm lớn, hai đứa bụng đã sôi ùng ục, nên đều muốn mau chóng về ăn một bữa no. Đột nhiên, Tiểu Lục tình cờ bắt gặp Quyền nhị gia đang bước vào một tiệm đồ cổ tên là Cổ Nguyệt Trai.

Chẳng có nguyên do gì, nhưng Tiểu Lục cứ cảm thấy trong đây chắc chắn có ẩn tình, liên tiếp đụng phải Quyền nhị gia ba bốn bận thế này, nói trùng hợp cũng đúng mà bảo là không trùng hợp cũng không sai chút nào. Làm nghề nào yêu nghề đấy, làm thợ cạo thì đi đâu cũng không kìm được mà nhìn đầu người ta, xem đầu tóc cạo có đẹp không; làm thợ dán tường thì tự nhiên thích xem người ta dán tường có tinh xảo hay không. Con người chính là như thế, luôn thích quan sát những phương diện mình quen thuộc hoặc ngành nghề của mình, vì vậy sẽ bỏ qua rất nhiều thứ khác, đồng thời cũng sẽ phát hiện ra rất nhiều điều mà người khác không thể nhận ra được.

Phàm chuyện gì đã để tâm vào làm, thì có thành hay không chỉ còn xem số trời nữa mà thôi. Tiểu Lục là người biết để tâm để ý, vì vậy nó cũng được Vương Định Nhất coi trọng. Có lúc, Vương Định Nhất còn nghĩ, nếu bảo Mạnh An để Mạnh Tiểu Lục ở lại tiệm cầm đồ không biết liệu có tốt hơn không, thằng bé này thực sự rất thông minh, sau này khi Tiểu Lục đã hoàn toàn thạo nghề, mình cũng mở thêm chi nhánh, chẳng phải vừa hay có một tay quản sự thông minh lanh lợi hay sao?

Lúc này, Tiểu Lục không biết ý đồ của Vương Định Nhất, đầu óc nó đã bị Quyền nhị gia chiếm trọn cả rồi. Đúng vậy, Quyền nhị gia quả thực sống bằng bán đồ đạc trong nhà, tiêu tiền như nước chảy, nhưng cũng không thể cứ dăm ba ngày lại tiếp xúc với người làm cầm đồ được. Vả lại, nếu đã có ông chủ tiệm cầm đồ hay ông chủ tiệm đồ cổ quen, thì mấy người đó chắc chắn cũng đích thân đến tận nhà bái phỏng giống Vương Định Nhất, sao y còn phải chạy khắp nơi, đích thân ra ngoài như thế? Người y quen biết trong ngành này chắc chắn không chỉ có một tiệm cầm đồ Thịnh Long, hà tất phải tự mình đi khắp nơi như thế? Không phải y đã thoát khỏi cảnh túng quẫn, lấy lại bản sắc của bậc đại gia rồi hay sao?

Lạ nhất là lần này Tiểu Lục thấy Quyền nhị gia không hề mang đồ đi cầm, hoặc có lẽ là một món đồ nhỏ cầm tay gì đó cho vào trong túi áo nên nó không nhìn thấy, cũng có thể là y đi mua đồ? Y chạy đi chạy lại lúc ở Đông thành lúc ở Tây thành, rốt cuộc là đang làm trò gì?

Về tới tiệm cầm đồ, Tiểu Lục cứ mải nghĩ mãi chuyện này, không để tâm vào công việc được. Ông chủ thấy đứa thường ngày vốn cố gắng làm việc, chỗ nào cũng ngó nghiêng quan sát học tập như Tiểu Lục lại thành ra như thế bèn đi tới vỗ vai hỏi han: “Sao cứ ngây người ra thế?”

“Không có gì ạ.” Mạnh Tiểu Lục cười gượng gạo.

Vương Định Nhất nói giọng trang trọng: “Tiểu Lục này, ta muốn bàn với ngươi một chuyện. Mặc dù ngươi đến làm ở tiệm này không lâu, nhưng học hỏi rất nhanh, ý ta là ngươi xem về thương lượng với cha ngươi một chút, dù nhà hàng bên đấy có khai trương, ngươi cũng có thể ở lại chỗ chúng ta làm việc. Cứ theo người nhà một chỗ như thế, không đảm bảo, giàu thì cùng giàu, lỗ thì cùng lỗ.”

“Ông chủ, ý ông là…”

Vương Định Nhất nói tiếp: “Ta thực lòng thích ngươi, từ hôm nay ngươi theo ta làm việc. Giờ ngươi vẫn còn nhỏ, chưa thích hợp phụ trách riêng mảng nào, theo ta một năm, chỉ cần để tâm học hỏi, ta cho ngươi phụ trách soạn hàng!”

“Thế này…” Mạnh Tiểu Lục ngớ cả người trước những lời đột ngột này của Vương Định Nhất, hồi lâu sau mới nói: “Vị trí này không phải là để dành cho Tam Thắng sao?”

Vương Định Nhất lại nói: “Chuyện này ta đã nói với Tam Thắng rồi, mặc dù nó là cháu ta, vả lại còn làm ở đây trước ngươi, nhưng nó không có bản lĩnh như ngươi. Nó phục ngươi thật lòng, vì vậy cam tâm tình nguyện lăn lộn mấy năm dưới trướng ngươi. Thương nhân Sơn Tây chúng ta làm ăn thành công không chỉ nhờ biết giữ chữ tín, tiết kiệm chi tiêu, mà còn vì chúng ta giỏi dùng người mình lẫn người ngoài. Khi vừa khai trương, thì tìm người nhà mình, dùng người chắc chắn, yên tâm, dù kinh doanh không tốt cũng dễ ổn định lòng người. Nhưng giờ việc buôn bán đã tốt rồi, ta sắp sửa mở chi nhánh, không thể chỉ dùng người thân được, ta cần chọn ra một người làm quản lý, Tiểu Lục, ta rất coi trọng ngươi.”

Mạnh Tiểu Lục há hốc miệng ra một lúc, mới nói: “Ông chủ, ông coi trọng tôi như vậy, Tiểu Lục thực lòng cảm kích, nhưng bên trọng bên khinh thế này, e rằng người khác cũng không phục tôi.”

Vương Định Nhất gật đầu tủm tỉm: “Khá lắm, không tham công không tham tài, ta lại càng coi trọng ngươi hơn. Ta cũng đã dẫn ngươi đi mấy hiệu cầm đồ khác rồi, vậy ta hỏi ngươi, thử nói xem, hiệu nhà chúng ta trừ quy củ và con người thì việc bày biện trong nhà có gì khác biệt so với những hiệu làm ăn lớn hơn và cả những hiệu nhỏ hơn chúng ta?”

“Những nhà buôn bán lớn thì coi trọng bố cục bày biện hơn, khiến người ta có cảm giác đáng tin cậy, cũng tạo thành khí thế trấn áp đối với những người đến cầm đồ. Người ta sợ, song vì muốn cầm được đồ với giá cao mà cam tâm tình nguyện chịu đựng cảm giác áp bức này. Hiệu cầm đồ lần trước ông chủ dẫn tôi tới đó, phòng tiếp khách là nguyên cả một căn nhà, bên trong các loại đồ cổ, tranh chữ của người nổi tiếng chất thành đống, vừa để thể hiện thực lực, mà nói không chừng, trong lúc chuyện phiếm, khách quý phát hiện ra lại chọn mua luôn cũng nên, đây cũng là một con đường làm ăn.

“Tôi nghĩ họ càng thể hiện ra là mình có tiền, ngược lại càng khiến người ta thấy ngượng không muốn mặc cả, sợ bị mất mặt.” Tiểu Lục nghiêm túc vừa ngẫm nghĩ vừa đáp: “Còn những hiệu nhỏ không bằng chúng ta, nghĩ lại không được chu đáo như hiệu chúng ta. Có nhiều nơi để cửa thông thống, đừng nói là tường chắn, thậm chí cả tấm bình phong cũng chẳng có, người ta có muốn đến cũng không dám, sợ người khác từ ngoài cửa liếc một cái đã thấy mình đang cầm đồ bán đồ. Kỳ thực, ai biết được là đến mua hay đến bán đồ đâu, mà làm gì có ai quan tâm mấy chuyện này, nhưng con người ta ai chẳng sĩ diện, tấm bình phong này thực chất là để giữ thể diện cho khách thôi.”

Vương Định Nhất hết sức hài lòng: “Khá lắm, Tiểu Lục, những lời này của ngươi nhiều kẻ buôn bán mười mấy năm cũng chưa chắc đã ngộ ra được đâu. Tiểu Lục, chỉ riêng thế này thôi, ngươi đã đủ tư cách làm người phụ trách soạn hàng rồi. Đừng nói người khác không phục, ngươi thế này thì người khác ắt phải phục. Có tiền đè người, có nghề phục người. Ngành nào nghề nào cũng thế, ngươi có bản lĩnh thì đều có thể khiến người khác phục ngươi.”

Mạnh Tiểu Lục ghi nhớ từng câu từng chữ ông chủ Vương nói vào lòng, câu chuyện hôm nay khiến nó có cảm ngộ sâu sắc. Vương Định Nhất thấy Mạnh Tiểu Lục nghe hiểu, tiếp tục nói: “Việc soạn hàng này, thoạt nhìn tưởng là quản lý kho hàng, thực ra không phải, nó chính là bản chất của ngành cầm đồ, là một khâu quan trọng trong việc mua đi bán lại.”

“Cái gì?” Mạnh Tiểu Lục đột nhiên nhảy dựng lên như thể bị châm vào đít.

Mua đi bán lại! Nó hiểu cả rồi, Quyền nhị gia chính là đang mua đi bán lại! Quyền nhị gia có tiếng bên ngoài, mọi người đều biết y nhiều đồ đạc, hàng lại tốt, vàng bạc còn có giá chứ đồ cổ thì vô giá, vì vậy phàm là đồ có dính dáng đến Quyền nhị gia, đều có thể bán được giá cao.

Chủ tiệm chẳng qua chỉ giám định được xem đồ thật hay giả, còn giá cả thì chỉ có thể ngầm ước tính trong đầu, đã có các món đồ trước đó làm tham khảo, giá sẽ bị định đắt hơn. Quyền nhị gia lại làm ra vành ra vẻ ta đây cao cao tại thượng, duy trì cuộc sống xa hoa của y hòng đổi lấy sự tin tưởng của người khác, đây hoàn toàn là trò gậy ông đập lưng ông nhằm vào các hiệu cầm đồ!

Mua đồ từ các hiệu cầm đồ hoặc hiệu đồ cổ nhỏ, rồi sau đó bán sang tay cho hiệu đồ cổ hay tiệm cầm đồ khác. Mặc dù ngành cầm đồ không giống với các ngành nghề khác, không có chuyện đập bể bát cơm của nhau nhưng cạnh tranh thì vẫn có, không ai đi phá hoại quy củ mà tiết lộ cho nhau người mua người bán là ai, thành thử ra, chỉ cần làm khéo một chút, tránh việc bên mua và bên bán quá gần nhau, đồng thời nắm rõ được quan hệ giữa các chủ hiệu, vậy là có thể tay trái mua vào tay phải bán ra, kiếm một khoản tiền to. Làm được vậy, chính là nhờ gan dạ bản tính và thanh danh phá gia chi tử của Quyền nhị gia!

Mạnh Tiểu Lục sắp xếp rõ ràng các suy nghĩ trong đầu rồi trình bày lại một lượt sự việc, Vương Định Nhất kinh ngạc đến nỗi há hốc miệng. Vì chuyện Tiểu Lục nói quá đỗi khó tin, nhưng lại không phải không thể, mà rất có khả năng là thế. Cứ trông nhân phẩm của Quyền nhị gia, rồi lại xét tác phong và thái độ trước sau của y, tất cả chuyện này nhìn thế nào cũng giống như một cái bẫy!

Vương Định Nhất trầm ngâm hồi lâu, miệng không ngừng lầm bầm, sau đó chạy vào sân sau, nhốt mình trong phòng, kiểm đi kiểm lại những thứ mua về từ tay Quyền nhị gia.

Ngày hôm sau, Vương Định Nhất giữ Mạnh Tiểu Lục bên cạnh phụ giúp, hẹn ông chủ Lưu mà hôm trước Tiểu Lục chạm mặt và ông chủ Tống của Cổ Nguyệt Trai ăn cơm uống rượu, tiệc tàn mới kéo ba người vào trong kho, nói là nhờ họ giúp đánh giá mấy món đồ. Ông chủ Tống xem một lượt xong, mượn hơi rượu, kéo giật cánh tay Vương Định Nhất lại hỏi: “Đôi bình hoa lớn này mua của ai thế?”

“Xem ông kìa, quy củ trong nghề chẳng lẽ ông còn không biết à? Kể cả anh em ruột cũng không được tiết lộ nguồn hàng kia mà, không phải tôi sợ lão Tống nhà ông mua tranh bán cướp với tôi, chúng ta là chỗ thân thiết cả thôi, nhưng quy củ vẫn là quy củ.” Vương Định Nhất đã biết tỏng trong lòng nhưng vẫn tỏ vẻ hồ đồ, cố ý nói vậy hòng câu kéo cho ông chủ Tống nói tiếp. Nếu ông chủ Tống không nói, y cũng không nói nữa, nhưng nếu người ta đã khơi mào câu chuyện, vậy thì chi bằng thuận nước đẩy thuyền là hơn.

Đôi bình hoa này chính là Tiểu Lục cùng Vương Định Nhất đi mua về từ chỗ Quyền nhị gia, ông chủ Tống bĩu môi, vẻ mặt khinh khỉnh nhìn Vương Định Nhất nói: “Đám người Sơn Tây các ông ki bo kẹt xỉ, tiền đồng cũng xâu thành chuỗi giắt lưng, tôi đây có lòng tốt muốn giúp ông thôi. Ông nói xem, bình hoa này có phải mua từ chỗ Quyền nhị gia không?”

“Sao ông biết?” Vương Định Nhất cố ý làm ra vẻ hết sức kinh ngạc.

“Sao tôi biết? Ông bỏ bao nhiêu tiền?”

“Tám chục đồng Đại dương, niên đại hơi kém chút.”

“Lúc ấy tôi bán cho y có năm chục đồng thôi, tay này vừa sang tay một cái đã kiếm luôn ba chục đồng rồi!”

Ông chủ Lưu nghe thế, liền chẳng màng Vương Định Nhất bên cạnh, vội nói: “Gần đây tôi cũng mua khá nhiều thứ từ chỗ Quyền nhị gia, ông giúp tôi xem với.”

Mấy người đến chỗ ông chủ Lưu xem thử, quả nhiên cũng có một món đồ mà ông chủ Tống nhận ra. Không cần nói nhiều, mọi người đều đã hiểu, những thứ ông chủ Tống không nhận ra chắc cũng là đồ mua từ nơi nào khác về.

Sau chuyện này, Vương Định Nhất cảm thán nói, thằng ranh Quyền nhị này đúng là không phải dạng vừa, bán đồ mà cũng có công phu gớm.