← Quay lại trang sách

Chương 9 Họa từ miệng mà ra

Sau đấy, Vương Định Nhất không đi tìm Quyền nhị nữa, Quyền nhị gia trong miệng y cũng biến thành Quyền nhị.

Chuyện này chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, một bên muốn đánh một bên chịu ăn đòn, có mà đi kiện củ khoai, Quyền nhị gia cũng không sai, nói ra chỉ chứng tỏ rằng mình ngu độn, làm trò cười cho thiên hạ.

Có điều, sóng gió từ vụ việc này không nhanh chóng lắng xuống như Vương Định Nhất nghĩ, dù rằng hiệu cầm đồ Thịnh Long đã không còn làm ăn gì với Quyền nhị nữa, Quyền nhị có phái người đến mời cũng lấy cớ bận rộn mà từ chối. Điều không ai ngờ được là, số người bị Quyền nhị hố còn đông hơn tưởng tượng của Vương Định Nhất rất nhiều, tin tức không biết từ đâu mà lộ ra ngoài, nhất thời gây nên một cơn sóng to gió lớn, có người không nhịn được, đã lập tức đi tìm Quyền nhị, làm ầm cả lên.

Đúng như Vương Định Nhất nhìn xa trông rộng lo ngại, cuối cùng những người đó chẳng những mất mặt, lại còn vướng vào kiện cáo, thiệt cả người lẫn của. Ngành cầm đồ ở Bắc Kinh này có hơn nửa đều bị Quyền nhị đùa bỡn trong lòng bàn tay, vì vậy chẳng ai chê cười ai, gặp nhau còn đem ra làm câu chuyện đùa, nói chúc ông lần sau lại gặp được người như Quyền nhị.

Có điều, kẻ bị thiệt thòi đã chẳng sướng, kẻ đi lừa người cũng chẳng có quả ngọt mà ăn. Chuyện tốt không ra đến cửa, chuyện xấu thì đồn đi ngàn dặm, Quyền nhị coi như xong đời, tới nước này thì đừng nói là mua đi bán lại, mà kể cả ngành nghề khác cũng chẳng thể làm được nữa, thanh danh của y cũng theo câu chuyện này truyền đi khắp nơi, dần dần thối hoắc khắp phố khắp phường. Đồng thời, Mạnh Tiểu Lục cũng nổi danh trong ngành. Người bên ngoài dĩ nhiên là không biết, nhưng trong ngành thì đều biết sự việc này bắt đầu từ hiệu cầm đồ Thịnh Long, có người còn suy đoán Vương Định Nhất đã nhìn thấu được sự việc, song lại cố ý để ông chủ Tống của Cổ Nguyệt Trai chỉ ra.

Ông chủ Tống và Vương Định Nhất quan hệ với nhau rất tốt, nghe được chuyện này bèn đi chất vấn Vương Định Nhất, có phải coi ông ta là đồ ngốc, đem ra đùa bỡn hay không. Vương Định Nhất không còn cách nào khác, bèn kể lại một lượt toàn bộ sự tình từ đầu chí cuối, ông chủ Tống nghe xong liền đi khắp nơi rêu rao, nói mình và ông chủ Vương đều là đồ ngốc, tên tiểu nhị Mạnh Tiểu Lục nhà đó mới là cao nhân chân chính.

Trong ngành đều khen Mạnh Tiểu Lục có tuệ căn, đợi mấy năm sau học nghề xong, chuyện làm ăn của ông chủ Vương hẳn là sẽ ngày càng đi lên. Chuyện này cũng làm hiệu cầm đồ Thịnh Long được thơm lây, không cần biết ai phát hiện ra, cũng đều là người của tiệm Thịnh Long cả. Tiền lương tháng của Mạnh Tiểu Lục được tăng lên thành tám đồng Đại dương, Vương Định Nhất còn trả luôn tiền lương một tháng, đồng thời cho nó nghỉ hai ngày đi chơi.

Có điều, Vương Định Nhất đã có lời dặn trước, sau khi trở về phải tập trung học soạn hàng, không chỉ thế, muốn làm việc tốt mà một chữ không thông thì cũng không được, vì vậy nghỉ xong Tiểu Lục còn phải vừa làm vừa học chữ. Mấy đứa tiểu nhị bình thường chắc đã kêu khổ kêu sở từ lâu, bảo chúng học chữ thì thà giết chúng đi còn hơn. Tiểu Lục thì khác, nó là đứa rất tò mò, không biết chữ là vì khi đó nhà nghèo, giờ có cơ hội vừa kiếm tiền vừa học chữ, đây có khác nào chuyện tốt từ trên trời rơi xuống đâu chứ.

Mạnh Tiểu Lục không hề biết, chuyện tốt và chuyện xấu đều là tương đối, cũng như câu “Trong họa có phúc, trong phúc lại giấu họa”, nó được đắc ý song đồng thời cũng chuốc lấy cho mình một mối phiền phức không to không nhỏ.

Sau khi để mấy đồng Đại dương ở nhà, theo lệ cũ, Tiểu Lục có tiền trong túi ắt phải ra ngoài chơi bời một phen. Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, nó gọi thêm hai đứa bạn thân là Tạ Đại Đầu và Phùng Ma Tử, cha Phùng Ma Tử đã đỡ phần nào, còn Tạ Đại Đầu giờ cũng đang giúp cha nó ở xưởng rèn, hôm nay phải lẻn ra ngoài.

Ba đứa ăn uống no say một trận, bổ sung thêm dầu mỡ vào bụng, rồi lại đi kiếm một cái nhà tắm, vào ngâm mình cho thư thái, kì cọ sạch sẽ bùn đất trên người. Tổng cộng tất cả, Tiểu Lục tiêu chưa hết một đồng Đại dương, tiết mục cố định tiếp theo chính là đi Thiên Kiều, trong túi có chút tiền lẻ là có thể làm bộ thành đại gia đi xem biểu diễn được rồi.

Những người mãi nghệ ở Thiên Kiều chủ yếu kiếm cơm nhờ vào người đi đường và đám lao động cùng khổ, bản lĩnh của nghệ nhân chính là khiến người ta nhìn mà khâm phục từ đáy lòng, cam tâm tình nguyện móc tiền ra. Vừa hay, các thiếu gia lão gia ở kinh thành tính tình cũng phóng khoáng, xem mà thấy vui vẻ tự nhiên sẵn lòng móc tiền, có điều, trước tiên kẻ mãi nghệ phải có tài hơn người mới được. Thiên Kiều này chính là một trong ba nơi mãi nghệ lớn nhất phương Bắc, người có bản lĩnh đông như biển vậy.

Lượn qua lượn lại, Phùng Ma Tử vốn muốn xem phim chiếu bóng, nhưng Tạ Đại Đầu không thích món ấy lắm. Vừa khéo, có người đang vẽ vòng biểu diễn, ba đứa bước lại xem, không nhịn được bật cười, người đánh võ xin tiền này chẳng phải là hàng xóm nhà Tạ Đại Đầu, cha con họ Sa đó hay sao?

Hai cha con Sa Thiên vừa mới bắt đầu, lúc này ông ta đã thay áo dài, mặc áo chẽn ngắn, trông bề ngoài tuy không giống hạng cường tráng vai u thịt bắp, thậm chí còn có cảm giác gầy guộc, nhưng cơ bắp toàn thân lại nổi lên rất rõ.

Thông thường người biểu diễn đánh võ đều luyện công phu ngoại gia, quanh năm để mình trần, thân thể cường tráng, làn da đen đúa. Sa Thiên thì khác, làn da rất trắng trẻo, thâm chí còn trắng hơn da phụ nữ, thế này là ảnh hưởng về cảm quan rồi, trong đám đông đã có người xì xào, không khỏi coi nhẹ Sa Thiên.

Sa Thiên chắp tay ôm quyền nói: “Tại hạ dắt con gái lần đầu đến chốn đất lành này của quý vị, thường nghe có câu ở nhà nhờ cha mẹ, ra cửa nhờ bạn bè, chân đi đất quý mắt dòm người lạ, tường thành cao vạn trượng cũng nhờ bạn bè đắp giúp, hôm nay các vị lão gia thiếu gia đến cổ vũ cha con chúng tôi, tại hạ xin phép được phô ra cái xấu vậy.”

Nói đoạn, Sa Thiên liền tung mình lộn nhào. Múa đao, trồng cây chuối đi bằng hai tay, xách tạ đá, đều là các tiết mục quen thuộc của trò diễn võ, theo lẽ thường thì cũng chẳng có gì đặc biệt, song khi đám đông cảm thấy chẳng có gì hay ho toan bỏ đi, thì lại bị Sa Thiên thu hút mà đứng lại. Sa Thiên liên tục lộn nhào, vả lại còn là vận sức tại chỗ, không cần chạy đà, đây rõ là công phu thật rồi. Dần dần, bắt đầu có tiếng khen hay vang lên, Sa Thiên lộn nhào một mạch cả trăm cái, nhận được vô số tràng pháo tay. Con người ta vốn thích náo nhiệt, mãi nghệ biểu diễn cũng coi trọng người quây xem càng đông càng tốt.

Sa Thiên lộn nhào xong, người quây xung quanh đã được ba tầng trong ba lớp ngoài. Sa Thiên chắp tay ôm quyền, cũng không chủ động xin tiền, song có người hào sảng đã quăng ra khá nhiều tiền đồng, đồng to. Sa Thiên lại cảm ơn lần nữa, mặt không đỏ, hơi thở cũng không dồn dập, nói tiếp: “Cái nghề võ này, chỉ nói mà không luyện là võ giả bộ, chỉ luyện mà không nói là võ ngốc nghếch, ví như những đồng tiền này, ném xuống dưới đất, tôi cảm ơn rối rít thì cũng là võ mồm, vừa nãy biểu diễn là võ ngốc, nhưng thế nào mới có thể vừa nói vừa luyện đây?”

Có người nhanh mồm nhanh miệng trong đám đông đã hét lên: “Không cần dùng tay cũng nhặt được tiền lên!”

“Vị đại gia này quả là người kiến thức rộng rãi, tại hạ khâm phục.” Sa Thiên mỉm cười: “Đúng thế, chính là không dùng tay. Tại hạ cũng không nói những lời gì mà có tiền thì cổ vũ bằng tiền, không có tiền góp vui cũng được nữa, nếu các vị đây thích xem thì xin cứ quăng tiền xuống đất, cha con chúng tôi lại xin phép được bày trò xấu mặt nữa!”

Sa Oanh Oanh cũng mặc một thân áo chẽn, thắt lưng thắt rất chặt, gần như lộ hết cả vòng eo thắt đáy lưng ong ra. Cô nàng tung mình lộn nghiêng, từ phía sau nhảy ra, tay cầm một sợi roi da bò nhỏ cuộn lại thành cuộn, sợi roi vung ra liền lướt qua chóp mũi khách vây xem, làm một đám các vị lão gia giật mình bất giác lùi về sau một bước.

Sợi roi trong tay Sa Oanh Oanh như thể có sức sống, tựa con mãng xà đang uốn mình, quất xuống đất kêu đanh đách, rồi lại vung lên không trung, vòng lại quất “tách” một tiếng nữa. Chỉ thấy tiền vừa nãy mọi người quăng xuống đất từng đồng từng đồng một bị quất nẩy lên hoặc xoay tròn lăn khắp nơi, lại thấy Sa Oanh Oanh lộn một vòng tại chỗ, sợi roi vung ra, làm các đồng tiền lần lượt bay tung lên.

Còn Sa Thiên thì tay cầm cái chiêng đồng, lật ngược lại cầm mặt lưng hứng tiền. Cái chiêng nhỏ lượn quanh trên người Sa Thiên, lúc ở phía trước khi lại ra phía sau, thoắt trái thoắt phải, nhưng không một đồng tiền nào bay lọt ra bên ngoài. Tiền đồng, đồng to… rơi xuống mặt chiêng đồng kêu loảng xoảng, nhìn kỹ sẽ thấy, những đồng tiền ấy trông như thể nước chảy bên trong chiếc chiêng vậy, không ngừng chuyển động theo cùng một hướng. Càng lúc tiền càng nhiều, ngoài tiếng chiêng, người ta còn nghe được cả tiếng kim loại lạo xạo.

Mọi người không ngừng khen hay, không ngừng ném tiền xuống đất, có người thì thực thích xem, thực lòng khâm phục còn có kẻ lại chờ mong tiền nhiều lên cha con Sa Thiên sẽ mắc phải sai lầm. Chừng bằng thời gian uống hết chén trà, Sa Thiên và Sa Oanh Oanh không ngờ lại cùng lúc dứt khoát thu thế, có người không hiểu “ồ” lên.

Sa Thiên không giải thích, chỉ đưa chiếc chiêng đồng từ sau lưng ra, tức thì tiếng vỗ tay như sấm và vô vàn lời khen lại vang lên, trong chiêng đồng kín mít toàn là tiền lẻ, lại còn xếp thành chồng rất chỉnh tề ngay ngắn. Cùng với màn biểu diễn thành công, tiền cũng được quăng ra như mưa rào.

Mạnh Tiểu Lục đứng trong đám người trố mắt ra nhìn, quả thực là chân nhân không lộ tướng, mà đã lộ tướng ắt chẳng phải chân nhân, thật không ngờ cha con nhà họ Sa này lại có bản lĩnh thế. Nhưng tại sao họ bị tên tiểu nhị hiệu cầm đồ ức hiếp mà không ra tay đánh trả? Một quan tiền áp đảo được anh hùng hảo hán thật sao? Hay là bọn họ không muốn dùng võ nghệ ức hiếp người khác? Phải biết rằng, dù đây chỉ là động tác biểu diễn thì với thân thủ như vậy, đừng nói là đánh tên tiểu nhị kia, kể cả có muốn dỡ cái hiệu cầm đồ đó xuống cũng được ấy chứ.

Thêm nữa, mặc dù các gánh mãi võ khác cũng rất nhiều trò hay ho, nhưng không đâu mới mẻ như cha con nhà họ Sa, có thể nói là chưa từng gặp, chưa từng nghe bao giờ. Với kiểu biểu diễn ngày hôm nay, muốn giàu có lẽ hơi khó, nhưng ăn no mặc ấm thì không thành vấn đề, tại sao lại sa sút đến mức phải đi bán đồ nghề kiếm ăn như thế?

Trong lúc Mạnh Tiểu Lục nghĩ mãi không thông thì màn diễn vẫn tiếp tục, Sa Thiên múa một bài đơn đao, rồi lại cùng con gái phối hợp một bài song đao, cuối cùng là phi đao ném bia giấy, tất cả đều là tiết mục đặc sắc. Trong đám người, hàng xóm nhà Tiểu Lục là Nghiêm Cốc Tử cũng đang xem, Nghiêm Cốc Tử sợ chốc nữa tan hội có người ra xin tiền mình, thấy xem cũng gần hết rồi, bèn quay người đi.

Băng qua phố to ngõ nhỏ, Nghiêm Cốc Tử đến trước một cánh cửa nhỏ trong một con ngõ, ngước mắt lên thấy trên cửa không treo thứ gì, bèn gõ gõ vào đó. Hai cánh cửa mở ra, một người đàn bà trông có vẻ lẳng lơ bước ra đón, thấy Nghiêm Cốc Tử bèn bật cười khúc khích: “Ông chủ Nghiêm, lâu lắm ông không đến rồi đấy.”

Đây là một nhà thổ ngầm, Nghiêm Cốc Tử mà bảo với cô ta mình là thợ nề thì tuy trả tiền vẫn được bóc bánh, song tuyệt đối sẽ không được người ta cung kính thế này, vì vậy y tự xưng mình là chủ hàng thịt. Kỳ thực, mở một hàng thịt trong ngõ vẫn là mộng tưởng của Nghiêm Cốc Tử bấy lâu nay. Cũng không biết ả kỹ nữ này có phát hiện chân tướng hay không, nói chung y rất đắc ý khi cô ả gọi mình như thế.

Thanh lâu kỹ viện thì Nghiêm Cốc Tử không đi nổi, nhưng hễ gom được ít tiền là mặc xác vợ con ở nhà sống chết ra sao, y cũng phải đến chỗ nhà thổ ngầm này phong lưu khoái hoạt một phen. Y lập tức ôm chầm lấy cô ả kia, đi vào trong nhà, cô ả bị ôm liền kêu toáng lên đầy khoa trương, nửa từ chối nửa hùa theo, đấm lên người Nghiêm Cốc Tử, vừa cười vừa mắng: “Nhìn ông cuống lên kìa, đóng cửa treo biển lên đã, đừng để người khác làm mất cả hứng.”

“Đợi làm sao được nữa, ta nhớ nàng chết mất thôi.” Nghiêm Cốc Tử rốt cuộc vẫn không treo tấm biển nhà có khách lên, mà chỉ dùng chân đá cánh cổng đóng lại.

Một canh giờ sau, một người đàn ông mặt thẹo bước tới cửa. Gã liếc nhìn, thấy trên cửa không treo biển, bèn thò tay đẩy, cửa cũng không cài, bèn bật cười dâm đãng, lẳng lặng bước vào. Vừa vào nhà, gã đã nghe thấy tiếng Nghiêm Cốc Tử nói chuyện, Mặt Thẹo chặc lưỡi một tiếng, thầm kêu đen đủi, toan quay người đi. Nhưng không thể ngờ, câu nói tiếp theo của Nghiêm Cốc Tử lại khiến gã dừng chân.

Nghiêm Cốc Tử mây mưa mấy hồi, rốt cuộc coi như gỡ lại tiền vốn, y nằm trên giường nghỉ ngơi, cô ả trong lòng mặt đỏ ửng lên trách móc: “Làm gì có ai như ông chứ, làm người ta nhừ hết cả xương ra rồi.”

Nghiêm Cốc Tử nhếch miệng lên nói: “Đại gia gần đây tâm trạng không được tốt, muốn trút ra một chút.”

“Sao thế, ai làm ông chủ Nghiêm tức giận vậy?”

“Còn ai nữa, một tên tiểu nhân tên là Mạnh An, gần đây cũng không biết hắn gặp phải vận cứt chó gì, trở thành đại quản gia của nhà giàu. Hồi trước hắn chỉ là thằng kéo xe khố rách áo ôm, giờ thì thành ông nọ bà kia rồi. Theo ta thấy ấy à, hắn cũng chỉ là cái loại tốt mã giẻ cùi thôi, mà nhà chủ sau lưng hắn kia nói không chừng cũng là bọn lừa gạt ấy chứ? Ai lại thuê một thằng kéo xe làm đại quản gia, một tháng còn trả bao nhiêu tiền như thế, nghe nói còn muốn mở nhà hàng, cho hắn làm quản lý đấy. Trên đời này làm gì có chuyện tốt lành như thế, mà sao lại để tên Mạnh An này gặp được hết vậy, ta cảm thấy nhà chủ hắn rất có vấn đề.” Nghiêm Cốc Tử thấy Mạnh An phát đạt thì không khỏi đố kỵ trong lòng, phẫn uất nói.

Người đàn bà lại hỏi: “Thế ông định làm thế nào?”

“Ta ấy à? Ta có người quen bên phòng Cảnh sát, chốc nữa trở về sẽ đi tìm mấy người anh em điều tra hắn.” Nghiêm Cốc Tử bốc phét, kỳ thực y chẳng quen biết ai cả, chỉ nói cho sướng cái mồm mà thôi.

Cô ả hiển nhiên không nghe vào trọng điểm, hoặc cũng nhác chẳng muốn hỏi xem chuyện Mạnh An rốt cuộc là sao, chỉ hờ hững thuận mồm hùa theo khen: “Ông chủ Nghiêm giỏi quá.”

“Còn phải nói!”

Trong mắt gã Mặt Thẹo bên ngoài cửa sổ lóe lên một tia sáng sắc lạnh, gã rờ lên con dao nhỏ trong ngực áo, một luồng sát khí từ cơ thể gã lan tỏa ra xung quanh.

“Làm cái nữa!” Nghiêm Cốc Tử vừa nghỉ lấy lại sức nào biết, ngoài cửa có một người đang đứng.