Chương 10 Âm mưu thoáng hiện
Nghiêm Cốc Tử mất tích, vợ y vốn tưởng y uống nhiều rượu hay có việc gì gấp phải ra vùng ngoại thành, đi hỏi mới biết y đã xong việc từ lâu rồi. Chị ta đợi hai ngày mà không thấy bóng dáng Nghiêm Cốc Tử đâu, bất đắc dĩ mới phải đi nhờ vả Mạnh An.
Mạnh An giờ là người khấm khá nhất cả cái khu đại tạp viện này, không tìm ông ta thì còn tìm ai được nữa. Mạnh An quả thực nhờ vả được một tên tuần cảnh, còn sĩ quan thì ông ta cũng không quen biết, dẫu sao Mạnh An chỉ mới phất lên không lâu, căn cơ vẫn còn chưa vững.
Có điều, quen biết vẫn dễ làm hơn, đối với người giỏi trong nha môn thì đây chỉ là chuyện vặt. Quả vậy, họ tìm được một cái xác trong ngôi miếu hoang ở phía Đông thành, mới có hai ngày, thi thể vẫn chưa thối rữa, vợ Nghiêm Cốc Tử vừa đến liền nhận ngay ra y.
Ở đây tạm không nói đến chuyện chị ta gào thét thê thảm thế nào, sau này cô nhi quả phụ sống ra làm sao, cùng với chuyện cảnh sát phá án “hờ hững” thế nào. Mạnh An làm xong hết mọi chuyện liền vội vàng trở về nhà chủ, ông ta là người hết lòng với chức trách, ngoài những lần ra ngoài mua sắm cho nhà chủ hoặc làm việc theo chỉ đạo của họ, bình thường ông ta luôn ở trong khu nhà lớn đó chờ nghe dặn dò. Mạnh An cũng không chịu được nhàn rỗi, hễ rảnh ra là lại quét tước sân vườn, làm mấy việc nặng nhọc.
“Chúng ta có phải tìm nhầm người không vậy, cái tên Mạnh An này cũng thực chăm chỉ quá đi thôi.” Mặt Thẹo ở trong nhà nói: “Lý ra hạng kéo xe mạt rệp thế này mà đắc thế là sẽ như chó cậy gần nhà, hung hăng dữ tợn lên mới phải chứ, làm gì có ai giống hắn ta, không có việc gì thì ở rịt trong nhà, làm chúng ta cũng phải căng ra theo.”
Thiếu phu nhân, vợ của Mặt Thẹo nhếch mép cười nói: “Theo tôi ấy à, anh mỗi ngày phải ở cùng một phòng với tôi, nhìn được mà không xơi được, lại còn phải gọi lão đại bằng cha, thế nên mới sôi gan lên tức giận chứ gì.”
Lão gia trầm ngâm giây lát rồi nói: “Người hung hăng có tác dụng của hung hăng, người an ổn có cái lợi của an ổn. Chỗ này là kinh thành, quan cao quyền quý nhiều không đếm xuể, chú mày tưởng giống như cái huyện thành nhỏ, làm bộ hung hăng một hồi là có người tin chắc? Ta chính là nhìn trúng sự thật thà chắc chắn của Mạnh An đấy, hắn càng như thế thì càng có người tin tưởng, càng thể hiện ra chúng ta ẩn giấu thâm sâu. Huống hồ, tính cách hắn như thế không dễ gì chuốc lấy chuyện thị phi, tránh dẫn đến những phiền phức vặt vãnh không cần thiết.”
Thiếu phu nhân phụ họa theo: “Thì đó, không giống người nào đó lẩn ra ngoài đi chơi gái, đã thế còn giết người, cũng không biết sợ lộ tung tích nữa.”
“Tiểu Lợi lần sau không dám nữa đâu.” Lúc này, phu nhân xen vào nói.
“Yên tâm đi, chuyện này làm rất kín đáo. Tôi không giết hắn trong cái nhà thổ ngầm đó, mà theo hắn ra tận ngoài thành, nhân lúc trăng lu gió lớn mới ra tay, lại còn giấu xác trong ngôi miếu hoang cách xa đường cái. Bấy giờ không ai nhìn thấy, mà có phát hiện ra cái xác cũng không biết điều tra từ đâu đâu.” Mặt Thẹo nói.
Đứa nha hoàn không còn vẻ nhún nhường mọi ngày nữa, nói: “Tôi thấy nhị nương nói đúng, chị Hồng, chị phải lo quản con trai chị đi, anh ta chưa thèm làm rõ gì đã giết người. Tôi ra ngoài nghe ngóng rồi, người này chẳng qua chỉ bốc phét mà thôi, hắn là tên thợ ngói ở cùng khu đại tạp viện với Mạnh An, có phải ông chủ gì đâu. Tiểu Lợi, ngộ nhỡ anh thất thủ, toàn bộ kế hoạch của chúng ta há chẳng phải sẽ rối tung lên hết hay sao.”
“Hừ, sao cứ nhắm vào tôi thế, tôi có chọc vào ai đâu. Được rồi, được rồi, tôi cũng có lòng tốt, lúc đấy tưởng hắn đã phát hiện ra manh mối gì thật, sợ hỏng mất chuyện của chúng ta, thế nên mới…” Mặt Thẹo hậm hực.
“Suỵt, có người đến kìa!” Phu nhân không đợi Mặt Thẹo nói hết, thấp giọng nhắc nhở.
Lời vừa dứt, trong sân vẳng vào tiếng Mạnh An: “Lão gia, thái thái, tôi về rồi.”
Dạo này, cuộc sống của Mạnh Tiểu Lục không thoải mái cho lắm, ông chủ Vương Định Nhất nói Tiểu Lục chưa học vỡ lòng, giờ đã quá tuổi rồi, phải khắc khổ cố gắng mà học tập, học chữ hoàn toàn không thoải mái như nó tưởng tượng. Trong tiệm cầm đồ chia làm năm loại người, quản lý, trông quầy, giao nhận, soạn hàng và tiểu nhị, Mạnh Tiểu Lục vốn tưởng người soạn hàng là trông nhà kho, không ngờ bên trong lại có nhiều thứ quanh co lắt léo đến vậy.
Đồ đạc trong kho có đủ thứ bà rằn, người soạn hàng không chỉ phải nhớ kỹ các ngăn bí mật cất giấu những món đồ quý giá, mà còn phải nhớ vị trí của các vật phẩm khác. Hễ cần, phải lấy hàng ra nhanh nhất, đồng thời sắp đặt đồ vật mới vào sao cho đúng trật tự chỉnh tề. Đương nhiên, người soạn hàng cũng phải học cả cách phòng chống côn trùng sâu bọ, phòng ngừa bọn trộm, nhưng ở đây tạm không nhắc đến.
“Tiểu Lục, ra đây chút.” Vương Định Nhất cao giọng gọi.
Tiểu Lục vội vàng bước ra khỏi đống giá để hàng, Vương Định Nhất quét mắt nhìn qua phòng kho sắp xếp ngăn nắp, thuận miệng nói tên vài món đồ, Tiểu Lục đều nhanh chóng tìm ra được, động tác nhanh nhẹn gọn gàng. Các bí quyết phòng hỏa phòng trộm của người trông kho thì ai cũng như ai, nhưng sắp xếp có gọn gàng ngay ngắn hay không thì mỗi người mỗi khác, có người chia thành từng loại, ngăn nắp chỉnh tề, có người lại để lộn xộn chẳng có quy tắc gì cả. Người soạn hàng chỉ vươn tay ra đã lấy được thứ cần, năng lực cao hay thấp hoàn toàn xét theo kết quả, không có tiêu chí cố định.
Ông chủ Vương Định Nhất lại kiểm tra Tiểu Lục mấy câu chữ, bấy giờ mới nói: “Người làm cầm đồ cũng là một phần tử trên giang hồ, có thể nói, trên đời này chẳng ai rời xa giang hồ được cả, mọi người đều sống trong giang hồ. Vì vậy, mọi người đều là người trong giang hồ, muốn khá lên thì phải biết lắng nghe lời hay lẽ phải.”
Tiểu Lục nghiêm túc nghiêng tai cung kính lắng nghe, nó đột nhiên hiểu ra, đây là ông chủ muốn “điểm xuân” cho mình rồi. Chỉ người nào được điểm xuân, thì mới được coi là người trong giang hồ chân chính, mới có thể hòa nhập vào thế đạo này. Điểm xuân mặc dù không chính quy như bái sư, nhưng thông thường đều do sư phụ hoàn thành, Vương Định Nhất điểm xuân cho Tiểu Lục, có thể coi như là nửa sư phụ của nó rồi.
Chữ xuân trong “điểm xuân”, là chỉ Xuân điểm, hay có thể viết là Xuân điển, còn chữ điểm có ý là chỉ điểm sự việc, điển thì tức là từ điển, tự điển. Trên giang hồ có một bộ Xuân điển thông dụng, ngoài ra thì mỗi ngành mỗi nghề cũng đều có bộ từ vựng riêng, người ngoài ngành dù là người trong giang hồ cũng không thể hiểu nổi. Ví dụ, những chữ viết tắt trong sổ ghi nội bộ của tiệm cầm đồ, chính là một loại Xuân điển của ngành nghề.
“Kẻ mở tiệm cầm đồ được gọi là củng diệp biểu tử, vì vậy cũng là người lăn lộn trong giang hồ. Nhưng xét cho cùng, chúng ta là nhà buôn, mở tiệm buôn bán, vì vậy không cần phải tinh thông Xuân điển như các nghệ nhân và người luyện võ kia. Xuân điển giang hồ này chỉ cần nghe hiểu là được, sợ nhất là lòng người hiểm ác, chúng ta như kẻ trong hũ nút, để cho người ta hố cũng chẳng hay. Có điều, bình thường cũng không hay dùng đến đâu, khi nào rảnh rỗi ta sẽ lần lượt bảo cho ngươi biết.” Vương Định Nhất nói.
Mạnh Tiểu Lục chắp tay cúi gập người, Vương Định Nhất hài lòng gật đầu: “Tóm lại là nghe nhiều nói ít, càng không thể nói bừa nói bậy. Vừa nãy ta nói mọi người đều là người trong giang hồ, nhưng những kẻ lăn lộn giang hồ lại không đồng tình với câu này, vì vậy mới phân biệt ra thành hạng không tử không hiểu lề thói giang hồ và hạng hiểu được lề thói giang hồ.
“Bên ngoài có câu nói rằng, ‘Cho mười xâu tiền, không truyền nghề. Cho một đĩnh vàng, không dạy một câu xuân.’ Điều này chứng tỏ người trong giang hồ coi Xuân điển còn quý hơn cả vàng, sợ hạng không tử biết được lắt léo bên trong đó, sau này vừa đập vỡ bát cơm của mình, lại cũng vừa hủy hoại cả việc làm ăn của người khác.
“Vì vậy, hễ ngươi dùng Xuân điển, cũng bằng như chứng minh với người khác rằng mình là người trong giang hồ, một khi đã thừa nhận mình là người trong giang hồ thì phải tuân thủ quy củ giang hồ. Hễ động chạm chút xíu cũng có thể chuốc lấy họa sát thân, còn không bằng ngậm miệng không nói, coi như là một đứa không tử không biết không đáng trách. Không nói tiếng lóng giang hồ, tự nhiên cũng không ai chú ý đến ngươi, nhưng ngươi lại nghe hiểu được, thử nói xem đây có phải là càng thêm ăn chắc hay không?”
Tiểu Lục nghe vậy thầm nhủ đúng là thế thật, nghĩ lại trước đây nó với Phùng Ma Tử, Tạ Đại Đầu, lại còn cả Cẩu Tử ở bên ngoài cứ nói nhăng nói cuội, biết được hai ba câu trong Xuân điển liền đi đâu cũng nói bừa, thật đúng là không biết trời cao đất dày, cũng may là bọn nó đều tuổi nhỏ, không ai trách tội, nếu thực gặp phải người giang hồ nào tâm địa hẹp hòi, há chẳng phải đã chuốc họa vào thân hay sao?
Vương Định Nhất lại nói: “Vừa nãy có người khách vào tiệm, ta ở đằng sau không lộ mặt nhưng đã thấy hơi là lạ, bảo phó quầy giữ chân lại rồi, đi, giờ ta dẫn ngươi đi mở mang chút kiến thức.”
Tiểu Lục vội vàng vâng dạ, hai người đi được vài bước, đột nhiên Vương Định Nhất ngoảnh đầu lại hỏi: “Lát nữa ngươi định làm thế nào?”
“Nghe nhiều nhìn nhiều nói ít, thậm chí không nói.” Tiểu Lục đáp.
Vương Định Nhất cười bảo: “Thông minh.”
Hai người đi ra cửa tiệm phía trước, lúc này tay phó quầy hiệu Thịnh Long đang tiếp chuyện một người, trên bàn còn bày trà, thấy Vương Định Nhất ra bèn giới thiệu: “Đây là ông chủ Vương của chúng tôi.”
“Ông chủ Vương, nghe danh đã lâu.” Người kia chắp tay nói.
Vương Định Nhất cũng vội vàng đáp lễ, hai người nói chuyện một hồi, thì ra là khách đến bán đồ. Chỉ cần không phải là người Vinh môn đã quen mặt trên phố, đồ vật thông thường tiệm cầm đồ đều nhận hết, vả lại còn rất hiếm khi hỏi lai lịch, kể cả là đồ ăn trộm, tiệm cũng thu nhận, chẳng qua là phải giữ một thời gian, chứ tuyệt đối không lập tức bán ra. Không phải sợ không bán được, mà sợ vớ phải đồ nhà quyền quý, nhất là vật quý giá gì đó. Thông thường người Vinh môn trộm đồ cũng có quy tắc, phải giữ vài ngày, thế nên hai bên đều giữ đồ vài ngày nghe ngóng, không thấy phong thanh gì là có thể hoàn toàn yên tâm.
Người trước mặt này vui giận không lộ ra ngoài, không phải là đại đạo thì cũng là người trong Vinh môn. Món đồ y đem đến cầm là hai bức tượng La hán bằng ngọc, ngọc La hán được chế tác hết sức tinh xảo, điêu khắc sống động như thật, chất ngọc cũng cực kỳ đẹp, quan trọng nhất là hai bức tượng ngọc La hán này không hề tổn hại chút nào.
Đồ ngọc và đồ gốm giống nhau, đều là vật cực dễ bị tổn hại, mà ngũ quan và vạt áo, cùng với các chi tiết chìa ra của hai bức tượng ngọc La hán này lại đều không có dấu vết nứt nẻ chắp vá. Vàng ròng có giá ngọc vô giá, thành Bắc Kinh này vẫn xem như thái bình, nên đương nhiên cũng có người chơi đồ ngọc. Chỉ riêng chất ngọc này đã là đồ tốt rồi, thêm vào kỹ thuật điêu khắc tinh xảo tài hoa, chạm rõ đến cả từng đốt ngón tay, lại còn không bị tổn hại gì, hẳn là hàng cao cấp thượng hạng.
Vương Định Nhất hỏi: “Ngọc này nom màu sắc và lớp hồ bao bên ngoài thì cũng là loại nhiều năm rồi, tiên sinh có biết thứ này có điển cố lai lịch gì chăng, nếu có xuất xứ giá cả hẳn là sẽ cao hơn chút.”
“Cái này… cái này tại hạ không rõ, đây chỉ là đồ tổ tiên để lại thôi.” Người kia tự xưng cũng họ Vương, không báo tên ra. Trong tiệm cầm đồ, trừ phi là người quen, còn đâu không có quy củ hỏi tên họ người khác, sợ làm người ta khó xử.
Vương Định Nhất lại hỏi: “Theo tôi thấy, đây hẳn là tượng Kỵ Tượng La hán và Hàng Long La hán trong Thập bát La hán, bán riêng lẻ thì không bằng bán nguyên bộ mười tám bức tượng đâu.”
“Ông chủ Vương quả là bậc sành sỏi, tại hạ khâm phục. Nhưng tại hạ chỉ có hai bức này thôi, nhờ ông chủ Vương ra giá.” Người khách họ Vương nói.
Vương Định Nhất nói: “Bán đứt, một trăm đồng Đại dương?”
“Một bức?”
“Hai trăm đồng Đại dương, chi tiền, nhập kho, bán đứt.”
Cuộc mua bán được hoàn thành một cách vui vẻ, ông chủ lại gọi Mạnh Tiểu Lục ra sân sau, đợi lúc chỉ có hai người mới nói: “Hôm nay ngày mai ta cho ngươi nghỉ, ra ngoài tung tin, nói chúng ta thu mua được hai bức tượng ngọc La hán. Biết nên nói như thế nào chưa?”
“Không lộ liễu, vừa để mọi người đều biết mà cũng không quá chú ý đến, càng không thể nói như thể mình biết hàng lắm, đương nhiên, tôi thực sự cũng chẳng hiểu gì mấy.” Mạnh Tiểu Lục nói.
Ông chủ ngẩn người ra một thoáng, hỏi: “Ngươi có biết tại sao ta bảo ngươi đi làm vậy không? Thằng ranh nhà ngươi thực là thông minh đến khiếp người đi được.”
“Không biết.” Mạnh Tiểu Lục gãi đầu, đưa ra một đáp án khiến Vương Định Nhất dở khóc dở cười.
Vương Định Nhất cười nói: “Vậy sao ngươi biết nên hành động thế nào? Lại còn nói không sai một li nữa.”
“Ông chủ đã bảo tôi ra ngoài tung tin, tức là muốn tôi đi làm mồi dụ người khác cắn câu, tôi làm như vậy càng dễ khiến người ta tin tưởng, đã biết mục đích thì tự nhiên biết nên làm thế nào thôi.” Tiểu Lục nói.
Vương Định Nhất bật cười, móc ra hai đồng Đại dương đưa cho Tiểu Lục: “Cầm lấy đi mà tiêu, biết nên tiêu vào chỗ nào chưa? Trống kêu vang không cần đến dùi nặng, làm tốt chuyện này chẳng những bên ngoài có tiền cho ngươi kiếm, mà ta còn thưởng thêm nữa.”
“Còn có thể kiếm thêm tiền bên ngoài?” Lần này thì tới lượt Tiểu Lục hơi mơ hồ, mối nghi hoặc trong lòng càng lúc càng sâu hơn, Vương Định Nhất xưa nay hà tiện bỗng nhiên lại đâm rộng rãi, nhìn sao mà giống một con mèo ăn vụng thành công đang đắc ý cười thầm vậy.
Nhìn theo Mạnh Tiểu Lục đi ra, Vương Định Nhất lẩm bẩm với ý vị sâu xa: “Thằng nhóc này, đúng là viên ngọc thô, mài giũa xong là có thể lăn lộn giang hồ bịp bợm người khác được rồi.”
Nếu muốn nói chỗ nào là nơi tập kết lan tỏa tin tức, nơi nào nhiều kẻ nhàn rỗi nhất, nhiều chuyện kể nhất, không cần phải nghi ngờ gì nữa, đó chính là quán trà. Người Bắc Kinh có một tình yêu nồng nhiệt đặc biệt với quán trà, ở đây không chỉ có thể nghe kể chuyện, nghe hát nói, mà còn có đủ loại chuyện phiếm trên đời. Tiểu Lục ngồi đồng ở quán trà đến ngày thứ hai, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội để xe chỉ luồn kim, nó nghe người ta nói chuyện đồ ngọc, bèn lập tức nhắc đến tượng ngọc La hán trong tiệm, tự hào ra mặt nói đấy là món đồ ngọc đẹp nhất nó từng thấy, nhưng lại không nói là tiệm cầm đồ nào.
Nó cố ý nói chệch ra là tượng Phật ngọc, trong đám nhàn rỗi này cũng có không ít kẻ có bản lĩnh thật sự, nghe miêu tả một hồi liền có người biết nghề chỉ ra đó chính là ngọc La hán, còn dựa theo lời miêu tả cố ý tỏ ra hàm hồ của Tiểu Lục, nói ra đó là hai vị La hán nào, thậm chí còn đánh giá đại khái được chất ngọc. Những lời này được nói ra qua miệng người khác, ngược lại khiến độ tin cậy tăng lên đáng kể.
Tiểu Lục lại chơi thêm một lúc nữa, trông thấy một người đàn ông ăn mặc sang trọng được một người phục vụ trà dẫn đường, hối hả đi vào. Người phục vụ chỉ tay vào Tiểu Lục, người đàn ông kia tức khắc bước đến, cho Tiểu Lục năm đồng Đại dương và bảo: “Nói, ngươi là người tiệm cầm đồ nào?”
Đúng là kiếm được tiền thật! Tiểu Lục ngẩn người ra, nhìn người đàn ông đó, ít nhất đã biết thế nào là “cá lớn”, ông chủ lại ăn vụng được ít mỡ ở nhà nào đó rồi.