Chương 11 Thập bát La hán
Người đàn ông lại phải móc thêm hai đồng Đại dương mới hỏi được tiệm cầm đồ nơi Tiểu Lục làm việc, theo Tiểu Lục trở về tiệm, mặc cả một hồi, rồi giao dịch với giá một trăm sáu mươi đồng Đại dương một bức tượng ngọc La hán. Mới qua có hai ngày, mua đi bán lại đã kiếm được ngay một trăm hai mươi đồng bạc, dễ dàng thật đấy.
Xong việc, Vương Định Nhất chỉ cho Tiểu Lục biết, người đàn ông này họ Trình, mọi người đều gọi là Trình gia, là một ông chủ lắm tiền. Lúc trước, y đã mua ở tiệm đồ cổ mười hai bức tượng ngọc La hán với giá một trăm mười đồng Đại dương một bức, đến đây thì Tiểu Lục đã hoàn toàn hiểu ra.
Trình gia đã có mười hai bức tượng ngọc La hán, nghe được tin về hai bức khác tất nhiên là mừng rỡ như điên rồi, nếu gom đủ cả Thập bát La hán bằng ngọc há chẳng phải là đại công cáo thành, công đức viên mãn hay sao? Thêm nữa, với tay nghề chế tác và chất liệu như thế, mà bán ra cả bộ nguyên vẹn chỉnh tề, giá cả lại chẳng tăng lên gấp mấy lần?
Đã thế, hai bức tượng ngọc La hán này chính là để đặt nền móng cho việc bán ra bốn bức cuối cùng, cũng khiến cho Trình gia có thêm một phần hy vọng. Nếu lúc này có người ra mặt bán bốn bức tượng La hán còn lại kia, cho dù giá cả có cao hơn nhiều, thì Trình gia cũng sẽ không hề do dự mà mua lấy.
“Tiểu Lục này, ai cũng biết đồ vật phải hoàn chỉnh, thành đôi mới bán được giá cao, ai mà ngờ được tách ra bán lẻ lại còn kiếm nhiều hơn chứ? Vạn sự trên thế gian này, quá trình mặc dù cũng quan trọng, nhưng kết quả mới là thắng làm vua thua làm giặc.” Vương Định Nhất uống một ngụm trà, nói: “Nếu để ta nói, thì ba bức tượng ngọc La hán sau sẽ không xuất hiện ở Bắc Kinh đâu, làm thế quá dễ khiến người ta nghi ngờ, nhưng cũng sẽ không ở quá xa, quá xa thì Trình gia không biết được rồi, thậm chí giá của chúng còn hơi thấp hơn nữa, vậy tiếp theo sẽ như thế nào đây?”
“Vậy là y sẽ cắn câu, không nghĩ đây là trò bịp bợm. Đến lúc đó, thì chỉ còn thiếu một bức nữa thôi, y sẽ điên cuồng lùng sục khắp nơi, càng không tính toán giá cả gì nữa, bức tượng ngọc La hán cuối cùng ấy mới có thể bán được với giá trên trời.” Tiểu Lục nói.
Vương Định Nhất gật đầu: “Không sai, chắc chắn là giá trên trời, bằng không thì bọn chúng uổng công toi mất. Cứ tính toán thế này đi, một bức tượng ngọc ấy nếu để ta mua, thì nhiều lắm cũng chỉ trả một trăm đồng, vì vậy ban đầu Trình gia mua cũng không quá hớ. Nếu là cả bộ, tính trung bình thì mỗi bức cũng khoảng một trăm ba mươi đến một trăm bốn mươi đồng. Nhưng ta dám chắc, giá trên trời của bức tượng cuối cùng chẳng những có thể bù đắp những khoản lỗ trước, mà còn khiến bọn kia kiếm được một mớ to.”
“Bọn kia? Bọn kia là bọn nào?” Tiểu Lục vội hỏi: “Còn nữa, ông chủ, sao ông lại giúp bọn họ?”
Vương Định Nhất đáp: “Ta chính là một kẻ mắt nhắm mắt mở, chuyện trên giang hồ chỉ biết nửa vời, nhưng các trò vè trong cái nghề cầm đồ này thì ta gặp nhiều rồi. Đám người này thuộc Phong môn trong Phong Ma Yến Tước, Tứ đại môn phái lừa đảo, đương nhiên trong đó cũng có thể vận dụng cả chiêu trò của môn phái khác nữa, Phong Ma Yến Tước xưa nay không phân rõ, đều là trong ta có ngươi, trong ngươi có ta.
“Trong Phong môn, mỗi người đều có phân công riêng. Nói thế này cho rõ nhé, họ sẽ chia ra mỗi người bán một pho tượng ngọc La hán, nghĩ cách để sự việc trở nên hợp lý hợp tình, kín kẽ đến độ giọt nước cũng không lọt ra được, đồng thời chậm rãi đưa người mua tượng La hán vào tròng, từ đó không thể thoát ra nổi. Dù là tham lam hay cầu toàn cũng thế, tóm lại bọn họ đã bắt được mạch của Trình gia này rồi, không thể nào không thành công.
“Còn về tại sao ta lại giúp bọn họ, đương nhiên là vì có thể kiếm tiền rồi, làm thế này chúng ta cũng chẳng thiệt thòi gì, hà tất phải lo việc không đâu mà chuốc lấy thị phi chứ? Người bán tượng ngọc La hán cho chúng ta chắc chắn đã biết thanh danh của tiệm cầm đồ Thịnh Long, vì vậy đoán rằng ta có thể nhìn ra được trò vè lắt léo bên trong, sẽ thuận nước đẩy thuyền mà thực hiện vụ buôn bán này. Đến cuối cùng, ông chủ tiệm đồ cổ kiếm được tiền, ta cũng kiếm được tiền, người Phong môn bọn họ cũng kiếm được tiền, chẳng lẽ không phải là tất cả cùng hoan hỉ hay sao?
“Bảo ngươi đi rêu rao một chút có thể khiến chúng ta kiếm được nhiều hơn, ngươi cũng bòn được ít tiền tiêu vặt. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, kể cả ngươi không đi rêu rao, cũng sẽ có người dẫn Trình gia đến đây, kẻ dẫn người đến đương nhiên cũng là người Phong môn. Bọn họ giống như lũ ong mật vậy, mỗi người đều có phân công, mỗi người đều có chức trách, mà cũng giống như một cơn gió lớn, không rõ tung tích, gió đến gió lại đi [15] .”
“Ông chủ, ông thật lợi hại.” Tiểu Lục thật lòng thán phục.
Vương Định Nhất xua tay: “Chuyện này trong nghề chúng ta và nghề buôn đồ cổ nhiều lắm, có vụ là bọn họ một mình làm, để chúng ta làm quân cờ, nhưng lại khiến kẻ bị lừa thay bọn họ đem lại cái lợi cho chúng ta. Mọi người đều hiểu rõ trong lòng nhưng không vạch trần ra, đây chính là quy củ giang hồ. Đương nhiên, cũng có nhà cố ý bày ra bẫy rập để người khác chui vào, nhưng làm thế hỏng mất danh tiếng mà cũng chỉ buôn bán được một lần. Tóm lại, thấy nhiều thì tự nhiên kiến thức sẽ rộng, đừng nói quy củ giang hồ ngươi học cả đời cũng không hết, chỉ riêng các trò vè trong nghề cầm đồ chúng ta thôi cũng đủ cho ngươi ngẫm cả đời rồi.”
Vương Định Nhất nói có đúng không? Cả Mạnh Tiểu Lục lẫn Vương Định Nhất đều để tâm theo dõi sự kiện này, quả không sai, không lâu sau, ở Phòng Sơn có người phát hiện ra ba bức tượng ngọc La hán. Vả lại, ở giữa còn qua tay một người khác, bán cho một người quen của Trình gia. Mọi người đều là bạn bè, tay trung gian kia không hét giá, để cho Trình gia mua lại với giá cực kỳ hợp lý là chín mươi đồng Đại dương một bức.
Trình gia cảm thấy mình nhặt được món hời to, lại càng không nghi ngờ gì. Có điều, mười tám bức tượng La hán bằng ngọc chỉ còn thiếu một bức là đủ bộ, bức tượng cuối cùng này ngược lại biến thành tâm bệnh của Trình gia. Trình gia ngày đêm nung nấu, càng lúc càng thêm khao khát, cứ như gom đủ mười tám bức tượng thì y có thể tu thành chính quả, lập địa thành Phật vậy.
Kỳ thực, lúc đầu Trình gia không hề si mê đắm đuối như thế, y thích chơi đồ cổ, đặc biệt là thích đồ ngọc, mười tám bức tượng ngọc La hán gom đủ được thì dĩ nhiên là tốt, có thể trở nên đáng giá hơn nhiều, nhưng không gom đủ thì thôi, cũng chẳng có gì to tát cả. Nhưng theo thời gian, số tượng ngọc La hán trên tay Trình gia càng lúc càng nhiều, tâm thái của y cũng biến đổi, đâm đầu vào ngõ cụt, cũng tức là đâm đầu vào cái bẫy của đám người Phong môn.
Nửa tháng sau đó, hết thảy đều sóng yên gió lặng, riêng Trình gia thì cơm không ăn nước chẳng uống, đi khắp nơi nghe ngóng tin tức của bức tượng Phục Hổ La hán cuối cùng. Người trong giới ai cũng biết Trình gia muốn gom đủ bộ Thập bát La hán bằng ngọc này, cũng có không ít người nhìn ra được chút manh mối giống Vương Định Nhất, nhưng lại không có cách nào lên tiếng nhắc nhở, xét cho cùng thì chuyện này không giống như trò lừa gạt của tay khách hàng cũ Quyền nhị gia, mà là người ta dày công bày ra một cái bẫy cho Trình gia đâm đầu vào, nhắc nhở cũng chẳng ích gì. Quan trọng hơn nữa là, người trong giới coi như biết được gốc tích của Quyền nhị gia, nhưng đám người đang lừa gạt Trình gia này thì chẳng ai biết lai lịch rốt cuộc thế nào, vì vậy không ai muốn chuốc họa vào thân cả.
Trình gia càng nôn nóng, đám lừa đảo kia lại càng trấn tĩnh, bây giờ mà có người bảo Trình gia là y bị gạt, y cũng chưa chắc đã tin. Có câu, người trong cuộc tối, người ngoài cuộc sáng, chính là như vậy.
Áng chừng khoảng một tháng sau, lá cây rụng hết, nhạn Bắc bay về Nam, gió Tây thổi mạnh, mùa thu cũng sắp tàn, trời đã trở lạnh, sắp vào đông đến nơi, có một thương nhân vùng khác đến nghe được chuyện này ở quán rượu, liền nói mình có một bức tượng ngọc La hán như thế, còn bảo là từ đời ông nội truyền lại.
Lúc Trình gia chạy đến quán rượu, người đó đã đi rồi, Trình gia gần như phát cuồng tìm kiếm suốt hai ngày mới tìm được thương nhân đó, xem thử thì đúng là bức tượng ngọc La hán mà y đang thiếu. Thương nhân đó bảo rằng đây là vật từ đời ông nội mình truyền lại, lần này đến Bắc Kinh là vì ông nội báo mộng cho, bảo ông ta mang theo tượng ngọc La hán đến chùa Hồng La ở Bắc Kinh cầu phúc. Ông ta chẳng để Trình gia ra giá đã cự tuyệt luôn không chịu bán, nói mình cũng không thiếu tiền, bảo Trình gia khỏi cần đặt vấn đề làm gì.
Trên đời này không có vụ mua bán nào là không thể đàm phán được, chỉ có giá cả chưa hợp lý mà thôi. Khi Trình gia tìm đến thương nhân kia lần thứ hai, đưa ra cái giá trên trời là một nghìn đồng Đại dương, thương nhân rốt cuộc cũng miễn cưỡng nhận lời, đồng thời yêu cầu Trình gia thay mình đến chùa Hồng La cầu phúc. Trình gia cũng cẩn thận, lại dẫn người ôm theo tượng ngọc La hán đến chùa Hồng La dâng hương cầu phúc thật, còn móc hầu bao bỏ ra không ít tiền nhang đèn nữa.
Gom đủ Thập bát La hán, Trình gia rất hài lòng đắc chí, nhất thời nở mày nở mặt. Người ngoài đều khen Trình gia tâm thành ắt sẽ linh, tán dương như Trình gia mới là người chơi đồ cổ chân chính, chỉ có người trong giới buôn đồ cổ và cầm đồ im lặng không nói gì. Trình gia lắm tiền, một năm ném vào đồ cổ ngoạn không biết bao nhiêu mà kể, chênh nhau một hai nghìn đồng Đại dương y thực cũng chẳng thèm để vào mắt.
Cả bộ Thập bát La hán này tuy rằng khó kiếm, chất liệu và tay nghề chế tác đều tốt, nhưng tính theo giá cao nhất mỗi bức một trăm bốn mươi đồng Đại dương thì cả bộ cùng lắm cũng chỉ khoảng hai nghìn năm trăm hai mươi đồng là hết mức rồi. Cái giá này đối với người bình thường thì là con số trên trời, nhưng với Trình gia thì chỉ là lông gà vỏ tỏi. Có điều, nói đi thì cũng phải nói lại, chẳng tiền của ai từ trên trời rơi xuống cả, nếu ngươi ngay từ đầu đã nói với Trình gia là bộ Thập bát La hán bằng ngọc này giá hơn hai nghìn chín trăm đồng Đại dương, đảm bảo Trình gia sẽ mời ngươi lướt đi ngay, tưởng Trình gia là kẻ ngốc à?
Vì lúc đó Trình gia chưa hề yêu thích bộ Thập bát La hán này đến vậy, y chỉ quan tâm chất lượng hàng có tương xứng với giá tiền hay không, nhưng khi đã bị kéo vào trong cái bẫy này, y sẽ không còn quan tâm rốt cuộc tiền nhiều hay ít nữa. Theo Vương Định Nhất tính toán, trình gia tổng cộng đã tiêu tốn hai nghìn chín trăm mười đồng, đám bịp bợm bán được hai nghìn sáu trăm bảy mươi đồng, khoản chênh còn lại là các nhà buôn chia nhau hưởng.
So với giá bán cao nhất, Trình gia ít nhất đã mất thêm gần bốn trăm đồng Đại dương, trừ đi khoản các nhà buôn kiếm được, đám bịp bợm cũng kiếm ít nhất hơn hai trăm đồng, chú ý rằng đây chỉ là Vương Định Nhất tính toán ở mức thấp nhất, áng chừng ít ra bọn họ cũng phải kiếm được ba, bốn trăm đồng.
Như thế là Trình gia hài lòng, các nhà buôn cũng hài lòng, bọn bịp bợm lại càng ních đầy túi, đến cuối cùng thành ra cả làng cùng vui, đến cả Mạnh Tiểu Lục cũng được tiền thưởng, những người giúp nghe ngóng hóng tin khác lại càng không thiếu phần. Đây mới gọi là bịp bợm cao minh, chẳng những khiến tất cả mọi người đều thỏa mãn, lại còn được cảm ơn nữa.
Sau chuyện này, Mạnh Tiểu Lục từng hỏi Vương Định Nhất, sao y có thể vừa liếc qua đã nhìn ra được đây là trò bịp, chẳng lẽ là nhờ kiến thức rộng rãi hay sao?
Vương Định Nhất nói, y chẳng qua chỉ thấy hơi kỳ quặc, mới bảo Tiểu Lục đi thử một phen. Nếu nhất thiết phải nói là có phát hiện gì đó, thì chính là người đem bán hai bức tượng ngọc La hán cho tiệm cầm đồ Thịnh Long, kẻ này ăn mặc tuy sang trọng, nhưng lại không giống như hạng giàu có lâu đời. Có câu rằng, làm giàu một đời, làm sang ba đời, kỳ thực người kia ăn mặc và khí chất đều rất ổn, nhưng nếu đặt bên cạnh hạng phá gia chi tử như Quyền nhị gia, nhìn thế nào cũng cảm thấy có gì đó không giống lắm.
Phong thái giàu sang không thể nào đóng giả được, mà phải được bồi dưỡng từ nhỏ. Vương Định Nhất gặp nhiều người, lại thường qua lại với đám phá gia chi tử như Quyền nhị gia, vì vậy đã quen với thứ mùi tỏa ra từ những kẻ như họ. Huống hồ, hàm răng người đó không đều lắm, cũng không được trắng sáng là bao, đây là do chất nước và thói quen vệ sinh tạo nên. Nếu kẻ đó tự xưng là một thương nhân tay trắng làm nên, có lẽ Vương Định Nhất còn tin tưởng, nhưng y lại nói tượng ngọc La hán ấy là do tổ tiên để lại, vậy thì độ tin cậy đã thấp đi rất nhiều.
Quan trọng nhất là, Vương Định Nhất nói trên người đối phương toát lên một thứ khí chất giang hồ, khí chất này không phải là người trong giang hồ thì không thể nhìn ra được. Người đó không cố gắng che đậy, mà cố ý thể hiện ra cho Vương Định Nhất thấy, chính là để thúc đẩy Vương Định Nhất cũng trở thành một quân cờ trong ván cờ này.
Mạnh Tiểu Lục cảm thán giang hồ hiểm ác, đồng thời cũng nhớ kỹ lời tổng kết của Vương Định Nhất về sự việc này: “Tứ đại môn phái Phong Ma Yến Tước quả nhiên danh bất hư truyền.”
Phong môn là như thế, ba phái còn lại, sẽ là như thế nào đây?