Chương 12 Kim điểm
Mùa đông đến, Tiểu Lục được nghỉ hai ngày. Theo lý mà nói, tiểu nhị giúp việc làm gì có ngày nghỉ, nhưng tiểu nhị như Mạnh Tiểu Lục thì khác, giờ nó là người tâm phúc của tiệm cầm đồ Thịnh Long, Vương Định Nhất dung túng nó hết sức, ngoài tiền công không thể trả bừa ra, những thứ khác gần như đã bằng với đãi ngộ của người đứng thứ hai trong tiệm rồi.
Tiểu Lục giờ đã hiểu biết sơ sơ về giang hồ, ngược lại thành ra đi đâu cũng cẩn thận, nhìn ai cũng giống kẻ bịp bợm, mặc dù thần kinh hơi căng thẳng, nhưng cảnh giác cao một chút không có gì sai. Người xưa có câu, anh hùng hảo hán ngã ngựa chết, người biết bơi lại chết đuối dưới sông, đa số những kẻ vấp ngã đều là tay lão luyện mà sơ sẩy vô ý cả.
Cuộc sống gia đình ngày một khấm khá hơn, Tiểu Lục đã không cần phải mang gạo mang bột mì về nhà nữa, chỉ riêng đồ các ông chủ quen biết và có quan hệ làm ăn với cha nó tặng thôi cũng đủ cho nhà Tiểu Lục ăn no rồi. Hiện giờ nhiều người đều biết, sang năm Mạnh An sẽ mở một nhà hàng, ai đặt được quan hệ tốt với Mạnh An, về sau chỉ riêng việc cung ứng hàng hóa cho nhà hàng thôi đã kiếm được khối tiền.
Người lớn chừng nào trong mắt mẹ mình cũng vẫn cứ là trẻ con, tiền Tiểu Lục kiếm được dĩ nhiên để mẹ nó là Thẩm thị bảo quản. Có điều, Tiểu Lục giỏi giang, mà quả thực cũng đã lớn rồi, huống hồ gia cảnh giờ đã khá hơn nhiều, vì vậy Thẩm thị cũng không lấy hết toàn bộ. Nhìn ba đồng Đại dương trên tay, Tiểu Lục hơi hoang mang không biết nên tiêu thế nào. Phùng Ma Tử đã theo anh trai nó đến ga xe lửa khuân vác và làm việc vặt, Tạ Đại Đầu lần trước lẻn đi chơi suýt nữa bị cha nó đánh gãy chân, chắc hôm nay gọi nó cũng không tiện, mình nên đi đâu chơi đây?
Ra Tiền Môn, Đại Sách Lan và Thiên Kiều lượn lờ một vòng, Tiểu Lục cảm thấy nhàm chán hết sức, sớm biết thế này thì thà ở lại cửa tiệm còn hơn, giờ chạy về tìm Vương Tam Thắng thì chẳng phải là trêu tức người ta à. Mạnh Tiểu Lục định đi mua mấy cuốn sách về đọc, sau đó lại đến mấy tiệm đồ cổ xem xét cho mở mang tầm mắt, bèn đi về phía chợ Đông An.
Chợ Đông An phồn hoa chẳng kém gì các chợ lớn khác, nghệ nhân tề tựu về đây cũng chẳng ít hơn bên Thiên Kiều. Chỗ này ban đầu là nơi chuyên bán đồ ăn sáng, bày sạp hàng, dựng lều vải, sáng sớm bày ra quá trưa là thu dọn. Về sau, ngày một phồn vinh, có người bèn dựng lên cái chợ Đông An này. Nguyên một con phố chạy theo chiều Bắc Nam, chủ yếu bán hàng bách hóa và thực phẩm, đa phần đều là các gian hàng nho nhỏ, chỗ mua chỗ bán, cái gì cũng có. Dãy nhà phía Đông là nơi chuyên bán đồ ăn và biểu diễn tạp kỹ, phía Tây ban đầu là nơi để xe ngựa, về sau bắt đầu bán sách và đồ cổ ngoạn.
Sau binh biến năm Nhâm Tý, rạp chiếu bóng Đông An cháy lớn, cả khu chợ cũng thành bó đuốc theo. Một năm sau, chợ Đông An được xây dựng lại, đã có danh tiếng ngày trước, nên chợ mới xây vẫn rất đông đúc náo nhiệt, cửa hàng cửa hiệu còn nhiều lên, to lên, hồi đầu năm lại mở thêm cửa phía Nam và cửa giữa, càng thêm náo nhiệt.
Mạnh Tiểu Lục vào hàng sách, bên trong sách vở bày la liệt hoa cả mắt, vừa có loại khâu tay, cũng có loại đóng ghim và dán keo gáy đang thịnh hành, giá sách phụ thuộc vào chất lượng giấy, độ dày, mức độ bán chạy và bìa sách. Tiểu Lục lượn lờ hồi lâu, vốn định mua mấy cuốn danh tác, về sau rốt cuộc lại mua mấy tập diễn nghĩa và tiểu thuyết nước ngoài, cuối cùng còn chọn thêm một tập thơ Đường. Ôm chồng sách đi ra, ngửi mùi mực xộc lên mũi, Mạnh Tiểu Lục bỗng dưng thấy mình có văn hóa hơn hẳn. Nó đoán, chắc lúc vào tiệm đồ cổ, người ta cũng phải nhìn nó thêm mấy lượt.
Có điều, chưa hết thời gian uống một chén trà, Tiểu Lục đã phải xé bỏ tấm mặt nạ văn nhân nhã sĩ kia, trở lại bản sắc vốn có. Nó ngắm nghía đồ đạc trong tiệm đồ cổ mà chẳng hiểu gì, giờ chẳng qua chỉ phân biệt được cách gọi và tên gọi của các món đồ mà thôi. Nó ở trong kho thường xuyên cầm nắm sờ mó, ít nhiều cũng nhìn ra được cái nào tốt, cái nào xấu, nhưng vẫn còn xa mới có thể gọi là biết hàng, vì vậy nó lượn lờ ở đây cũng chẳng có cảm giác gì cả.
Các rạp tạp kỹ ở chợ Đông An có thể nói là nhất tuyệt, ngay từ ban đầu đã là nơi thu hút người đến. Người làm ăn và nghệ nhân không phân biệt bên này bên nọ, vì vậy nghệ nhân cũng nhiều khi tự gọi mình là người làm ăn. Không mua bán, chỉ xem người ta mãi nghệ thì có gì hay ho? Có hàng ăn uống, chỗ mua bán, mà khu chợ lại không có chỗ vui chơi giải trí thì có gì để mà xem dạo? Hai bên như lửa mượn thế gió, gió mượn oai lửa, không ai tách rời được ai.
Xem tạp kỹ xong, Tiểu Lục ăn một bữa no, tiền mang theo còn hơn một đồng, vừa khéo nghe thấy có người đang rao, nó lắng tai nghe, không ngờ lại chính là người nó thấy hôm tình cờ gặp lại Đùi Trắng, hôm nay hắn chẳng qua chỉ đổi nơi khác mà thôi. Lời rao vẫn như hôm trước: “Vẽ rồng rồng thành mây, vẽ hổ hổ thành gió…”
Đùi Trắng nói người này là điểm kim, giờ Tiểu Lục theo Vương Định Nhất học được một ít Xuân điển giang hồ, đã biết điểm kim là gì rồi. Tứ đại phái Kim Bì Thái Qua, trong đó Kim chính là điểm kim hoặc kim điểm, chỉ người xem tướng bói toán, tùy tiện điểm một cái là thành vàng, lời vàng điểm hóa người u mê.
Tiểu Lục cầm tiền lẻ trong tay, còn lại tiền chẵn giấu trong giày, đằng nào cũng không có bao nhiêu, lại giữ chặt như thế, hẳn là không ai trộm đi được, kể cả trong đám đông có người của Vinh môn trà trộn, lấy được thì cứ lấy. Tiểu Lục xưa nay tò mò, lại có chút không phục, mình làm sao có thể bị người ta dùng dăm câu ba lời gạt tiền được cơ chứ?
Phải biết rằng, dù là Quyền nhị gia hay người của Phong môn, muốn bày ra một trò lừa đảo cũng phải tốn nhiều thời gian, giờ đối phương có mỗi một người, chẳng nhẽ chỉ khua môi múa mép, nước bọt văng tung tóe là hốt được tiền của nó đi? Đùi Trắng chắc đã nói hơi quá lên rồi nhỉ?
Tiểu Lục bước đến cúi đầu nhìn, thấy người kia vẫn đang vừa rao vừa viết vẽ gì đó, tranh đẹp, chữ cũng đẹp, có đi viết thư thuê cho người ta cũng không thành vấn đề. Quan trọng nhất là, người đó viết chữ ngược, con người đều thích xem thứ mới lạ, chỉ thoáng cái đã quây kín lại xem. Tên kim điểm kia ngẩng đầu lên nói: “Sao nhiều người thế, ồ, chuyện này chuyện nọ cũng không ít nhỉ.”
Thế là có người liền đáp tiếng: “Chuyện gì cơ?”
Kim điểm nói: “Trong đám người chúng ta, có người gần đây phạm phải tiểu nhân, mắc việc kiện tụng với người khác. Có người vợ ở nhà đi tòm tem với trai, hàng xóm xung quanh biết hết rồi, duy chỉ có anh ta vẫn như ở trong hũ nút. Ờ, còn có người đang tìm việc, tìm chỗ kiếm ăn mà vẫn chưa tìm được, có gấp gáp không? Có người đang gặp vận đỏ, gần đây kiếm cũng khá, nhưng lại vì phá cục mà lên, đắc tội người khác rồi. À đấy, còn có người trong nhà có bệnh nhân, đang âu sầu lo lắng lắm. Sao lại có người phạm phải vạ miệng lưỡi với người khác thế? Đừng cãi nhau đánh nhau đấy, cứ kéo dài tiếp nữa là mất mạng như chơi.”
Kim điểm chầm chậm hờ hững quét mắt nhìn mọi người một lượt, Tiểu Lục nghe thấy nói có người đang gặp vận đỏ, trong lòng không khỏi giật thót một cái, tự nhủ lẽ nào hắn đang nói đến mình? Dạo gần đây, quả thực nó kiếm khá ổn, cũng đúng như lời tên kim điểm nói, là vì phá trò bịp của Quyền nhị gia mà nên, đã đắc tội ai? Thế thì như nào?
“Được rồi, gặp nhau tức là có duyên, ta thuận miệng nói vài câu, mọi người coi như nghe chuyện vui là được rồi. Nếu tin thì ta nói thêm vài lời nữa, không tin thì đi đi thôi.” Kim điểm nói.
Có người vội hỏi: “Tiên sinh, nói thêm vài câu được không?”
“Nói thì nói được, nhưng duy chỉ có một người không thể nói, chính là cái vị…” Nói tới đây, kim điểm thò tay ra làm một động tác rất tục tĩu, sau đó tiếp lời: “Kiện tụng, bệnh tật, phạm vạ miệng đều là chuyện nhỏ, duy chỉ có vợ ở nhà tòm tem là chuyện lớn, nói ra mặt mũi không biết để vào đâu. Nếu thực cáu lên, đánh ta một trận thì thân này không chịu nổi. Chốc nữa khi cái vị kia đi rồi, ta sẽ nói, trước tiên nói về người khác đã.”
Trò vặt này thì Mạnh Tiểu Lục cũng nhìn ra được, suýt nữa bật cười thành tiếng, không cần biết là thật hay giả, tên kim điểm này đã nói vậy thì thực không ai dám bỏ đi cả, ngươi vừa nhấc chân lên, hắn liền ở đằng sau nói bóng nói gió một câu, chẳng phải cũng bằng như nói về ngươi hay sao? Thành Bắc Kinh này nói lớn thì lớn, nói nhỏ cũng nhỏ, nếu thực sự biến thành trò cười thì sau này làm sao lăn lộn kiếm sống? Dù là thật hay giả, đằng nào thì cũng không thể ngẩng mặt lên làm người nữa, vì vậy, nhất thiết không thể bỏ đi được.
Kim điểm nói tiếp: “Như ta đây, cũng không thể xem bói cả ngày phải vậy không, ở đây chỉ miễn phí bói ba quẻ. Ta nói trước, không bói cho người câm kẻ điếc, đã câm đã điếc, ta có nói gì hắn cũng nghe không lọt. Tên ngốc ta cũng không bói, ta nói hắn không hiểu, chỉ tổ phí lời. Ta lấy ra ba mảnh giấy, ai muốn xem bói thì bắt lấy, ta sẽ nói vắn tắt cho vài câu, nói kỹ hơn làm tổn hại đạo hạnh thì không đáng. Ai bắt được đừng mừng, không bắt được thì cũng đừng không vui.”
Nói đoạn, hắn lấy ra ba mảnh giấy, Tiểu Lục vì đang ôm chồng sách, phản ứng tuy nhanh nhưng tay chân vướng víu, chỉ thoáng cái ba mảnh giấy đã bị tranh hết sạch. Tên kim điểm nói với người đầu tiên: “Hai hổ tranh ăn.” Nói với người thứ hai: “Gần vướng kiện tụng.” Nói với người thứ ba: “Tranh chấp miệng lưỡi.”
“Thần tiên!”
“Chuẩn thật đấy!”
“Lợi hại, tiên sinh, có thể nói kỹ hơn cho tôi được không?”
Những người quây xung quanh thấy hắn xem chuẩn vậy, bèn cũng muốn thử. Có người muốn trả tiền để hắn xem cho, tên kim điểm liền trừng mắt lên: “Ngươi xem ta là ăn mày ăn xin chắc? Ngày trước ta đi xem tướng, phải lấy đến hai đồng Đại dương, nhưng người đi qua để danh nhạn bay qua để tiếng, hôm nay ta đến đây là để lấy danh, không phải vì tiền. Một lần xem ba hào, ta chỉ xem cho năm người đầu tiên, những người phía sau cũng coi như có duyên, lấy một đồng Đại dương một người, không chuẩn không lấy tiền, mà không đủ tiền ta cũng không xem!”
“Tiên sinh, đến trước được trước, trước tiên hãy nói rõ hơn cho ba người chúng ta đã.” Người bị nói là vướng phải chuyện kiện tụng kia lập tức móc ra ba hào.
Kim điểm mỉm cười nói: “Các người không cần cuống lên, vừa nãy đã nói là miễn phí cho ba người rồi, giờ đâu thể tham lam nhận tiền được? Trong ba ngươi có một người chỉ cần làm theo ý mình là có thể thuận buồm xuôi gió biến nguy thành an, nhưng hai người còn lại thì hơi phiền phức, nhẹ thì mất tiền mất của, nặng thì… thôi coi như ta chưa từng nói gì nhé.”
“Để tôi, để tôi!”
Ngay tức khắc có năm người báo tên, vận may của Tiểu Lục hơi kém, xếp hàng thứ sáu, ngược lại cũng ứng với tên Tiểu Lục của nó. Nó lập tức cụt hứng, manh nha ý muốn rút lui. Thế nhưng, chân còn chưa kịp nhúc nhích đã nghe tên kim điểm kia nói: “Người trẻ tuổi này, dạo gần đây tốt nhất cậu nên chú ý một chút. Đừng tưởng giờ đang ngon ăn, được ông chủ coi trọng, cuộc sống đang phát đạt, nhưng người nhìn chằm chằm vào cậu cũng nhiều lắm, đi đường phải cẩn thận vào.”
Tiểu Lục chỉ chỉ vào mình, tên kim điểm liếc nhìn nó đầy hàm ý, khẽ gật đầu. Không cần phải nói, Tiểu Lục thực không dám bỏ đi nữa.