Chương 13 Vỡ lẽ
“Ồ, quả là thần kỳ!” Một người đến xem số mạng cung kính chắp tay vái một vái sâu, phục tên kim điểm sát đất.
Kim điểm viết gì đó lên một mảnh giấy, hắn che chắn rất kỹ, không ai nhìn thấy gì. Viết xong, hắn liền hỏi người ta xem cha mẹ có phải đang ở Phúc Kiến không, rồi bảo mình đã viết đáp án lên giấy rồi, người đến xem tướng trả lời xong, kim điểm lật ngược mảnh giấy lại, bên trên quả nhiên viết đáp án giống hệt, thử mấy lần không sai lần nào. Chiêu này làm cho đám người đang quây xem không nỡ bỏ đi, lại hoan hô tay kim điểm là thần tiên sống.
Kim điểm cố làm ra vẻ thần bí chỉ điểm một phen, mấy người trước không ai chỉ lấy ra ba hào như hắn nói lúc đầu, có người túi tiền xẹp lép cũng vẫn ngượng ngùng móc ra năm hào, còn lại toàn trả nguyên một đồng Đại dương một lần xem tướng. Ba người đầu tiên kia dĩ nhiên không cần phải nói, lần lượt móc ra một đồng Đại dương tiền quẻ. Tiểu Lục đợi lâu đã hơi mất kiên nhẫn, muốn đi nhưng nghĩ đến những lời tay kim điểm nói khi nãy và ánh mắt đầy ẩn ý của hắn, chân lại có chút ngần ngừ.
Cuối cùng cũng đến lượt Tiểu Lục, tay kim điểm đánh giá nó một lượt từ đầu đến chân, vuốt bộ râu ba chòm, tựa như không nhìn thấu được nó vậy, bỗng nhiên, hắn kêu rú lên một tiếng, sắc mặt tái mét, quay người toan bỏ đi. Tiểu Lục làm sao bỏ qua được, vội vàng kéo hắn lại nói: “Sao vậy? Ông vẫn còn chưa nói rõ cơ mà, không thể đi được. Lưỡi đao mềm giết người không thấy máu, lời không thể nói đến nửa lại thôi.”
“Xem hay không là do ta, sao ta lại không được đi chứ?” Kim điểm hoảng hốt nói. Biểu hiện này nằm ngoài dự đoán của mọi người đang vây xem, tất cả đều không hiểu tại sao, Tiểu Lục lại càng nơm nớp âu lo, rốt cuộc là thế nào mà đối phương nhất quyết không chịu xem bói cho mình.
Mạnh Tiểu Lục không chịu buông tay: “Chính ông bảo tôi ở lại, cũng đã nói là một đồng Đại dương tiền quẻ còn gì.”
“Nhưng ta đã xem cho năm người rồi.” Tên kim điểm cuống quýt, tưởng như sắp khóc đến nơi. Mọi người nhao nhao lên, nói cứu mạng người hơn xây bảy cấp phù đồ, hắn ta chần chừ hồi lâu rồi mới chìa tay ra nói: “Đem mấy đồng Đại dương mà cậu mang theo lúc ra khỏi nhà đưa hết cho ta, ta nói xong cậu nghe thì nghe, không nghe thì thôi, không thể nổi giận với ta, cũng không được đòi tiền lại, nhờ mọi người ở đây làm chứng giúp. Ngoài ra, ta bảo đã nói hết rồi tức là đã nói hết rồi, không được truy vấn thêm. Mọi người sẵn lòng làm chứng giúp thì ta sẽ bói cho một quẻ này.”
Tất cả nhao nhao khen phải, kim điểm hỏi Mạnh Tiểu Lục: “Cậu có nhận lời không?”
Tiểu Lục đáp: “Được, nhưng tôi không có mấy đồng Đại dương đâu.” Tên kim điểm liền bấm đốt ngón tay, tính toán: “Buổi trưa cậu ăn khá ngon, mua sách cũng tiêu không ít tiền. Có bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu, ta nói xong cho cậu sẽ đi luôn.”
Tiểu Lục lấy hơn một đồng giấu trên người và cầm trên tay dúi hết vào tay tên kim điểm, hắn gật đầu nói: “Cha cậu làm gì?”
“Ông không xem cho tôi à?”
“Sự việc quá phức tạp, kẻ hèn này thực sự không tính toán ra được, có điều gần đây cha cậu phất rồi, điểm này thì ta có thể nhìn ra.” Kim điểm lại nói tiếp: “Ông bà bên nhà bao nhiêu niên kỷ rồi?”
“Cha tôi bốn mươi, mẹ tôi ba mốt.”
“Ừm, để ta tính, cha cậu trước đây làm nghề lao động chân tay. Gần đây, vận thế trung niên trong tam đại vận của cha cậu đã đến, làm cậu cũng phất lên theo. Cậu cũng giỏi giang, được ông chủ coi trọng, nhưng từ khi phá vỡ cục diện mới được ông ta yêu mến. Nếu vận thế của cha cậu vẫn như cũ thì còn đỡ, nhưng giờ xem ra đã có vẻ sa sút, e rằng vận thế của cậu cũng nảy sinh một số biến đổi theo.
“Độ này cậu nhất định phải chú ý, ra ngoài phải cẩn thận, có người muốn hại cậu, nhẹ thì bị thương nặng thì mất mạng, mà cái nạn này chỉ có bản thân cậu là vượt qua được, ta đây rất muốn tương trợ nhưng lực bất tòng tâm, tóm lại là hãy tự lo lấy thân đi.” Nói xong, tên kim điểm bèn thu dọn đồ đạc, mang theo tiền quẻ của Tiểu Lục và mọi người nghênh ngang mà đi. Đám người quây xem cứ chắt lưỡi liên hồi, trầm trồ rằng đúng là thần nhân, cũng có người hảo tâm khuyên Tiểu Lục chớ nên để chuyện này trong lòng làm gì.
Tiểu Lục ôm đống sách đi về nhà, dọc đường hồn vía để hết lên mây, trong đầu toàn là những lời tay kim điểm kia nói, lòng bất giác hơi hoảng hốt. Lẽ nào tay kim điểm này không phải lừa gạt, mà có bản lĩnh thật? Vậy hắn ta nói mình phải cẩn thận là ý gì, ai sẽ làm khó mình? Chẳng lẽ là Quyền nhị gia?
Về nhà, Tiểu Lục chẳng có tâm tư đọc sách mà cũng chẳng bụng dạ nào ăn cơm, trằn trọc cả đêm không ngủ. Sáng sớm hôm sau, nó đã nghe tiếng thím Mã nhà bên hỏi: “Lão Mạnh có nhà không, Tiểu Lục sao vẫn chưa dậy thế, lớn chừng ấy rồi ngủ nướng là không tốt đâu.”
Thẩm thị mỉm cười đáp: “Cho nó ngủ thêm một lúc nữa, từ nhỏ thằng bé này đã nghịch ngợm quen rồi, đùng một cái đi làm công, phải làm việc cho người ta, lại ngày ngày phải dậy sớm. Khó khăn lắm nó mới được nghỉ một ngày, ngủ nhiều một chút cũng có sao đâu.”
“Cô thương Tiểu Lục thật đấy.”
“Ai mà không thương con mình chứ, tôi lại chỉ có mỗi nó, không thương nó thì thương ai?”
Từ nhỏ? Đi làm? Vẫn là trẻ con? Vương Định Nhất vừa nhìn đã nhận ra trò vè của đám người Phong môn? Tiểu Lục xâu chuỗi lại những mẩu ấy trong bộ óc vẫn còn đang chưa tỉnh hẳn, đột nhiên ngồi bật dậy trên giường, hình như nó đã hiểu ra gì đó.
Mặc dù ngũ quan của Tiểu Lục cũng đoan chính đường hoàng, nhưng không phải loại con cái nhà giàu có, điều này có thể nhìn ra từ phong thái của nó. Trên người không có khí chất thư hương, cũng không có phong thái của người phú quý, lại có tiền mua sách xem tướng, nghe người xem tướng đòi một đồng Đại dương cũng không đi, vậy có thể nói lên điều gì? Nếu không phải nhà đột ngột phát tài to, vậy thì hẳn là tự kiếm được tiền rồi.
Loại trẻ con mới lớn như Tiểu Lục, dẫu có việc làm thì chẳng qua cũng chỉ là đứa học việc, làm gì có tiền, vì vậy, chắc chắn là nhà nó gặp vận may lớn. Tiền trên người nó nếu không phải nhà cho thì cũng là ông chủ cho để xây đắp quan hệ với nhà nó. Thêm vào đó, người có công việc và kẻ vô công rồi nghề thoạt nhìn đã thấy khác nhau, thế nên lại thêm chắc chắn một phần, vậy là tay kim điểm kia có thể đoán ra được vài phần nội tình của nó rồi.
Nếu là làm cho nhà mình, vậy thì vài năm đầu sẽ phải cắm mặt vào làm, không vì gì khác mà chính là để học lấy bản lĩnh, sau này còn kế thừa gia nghiệp. Tiểu Lục chắc chắn chưa lau sạch dầu mỡ còn dính ở mép sau bữa cơm, đứa như nó mà có thể ra ngoài ăn uống, vậy thì chắc hẳn là làm việc cho người khác, hôm nay được cho nghỉ. Lấy lòng thì lấy lòng thật đấy, nhưng nếu thực sự buôn bán lớn với nhau thì không phải làm bộ làm tịch thế này, vì vậy mức độ lấy lòng cha nó cũng chỉ có hạn thôi, mua sách, ăn cơm cộng với xem bói là một khoản tiền không nhỏ, tại sao nó có nhiều tiền như thế, đó chính là vì nó được ông chủ xem trọng.
Tay kim điểm nói toàn những lời có lý, giăng bẫy ra chờ Tiểu Lục lao vào. Người nghèo chẳng phải đều bán sức lao động kiếm ăn sao? Nói cha Tiểu Lục làm nghề lao động chân tay không sai một chút nào, hắn hỏi được tuổi tác, rồi tổng hợp những phán đoán trước đó, bảo là vận thế trung niên lại càng không thể sai đi đâu được.
Ông chủ tại sao lại coi trọng nó, chắc chắn là vì nó có đóng góp nổi bật cho cửa tiệm, tháo gỡ một cục diện nào đó, nói phá vỡ cục diện không chệch đi đâu được, không phá thì không có lập, nhưng phá cái cũ thì chắc chắn sẽ đắc tội với người khác hoặc ít nhất là có tiếp xúc với người khác, vậy là đủ dọa cho nó chết khiếp rồi. Tên kia nói ra những chuyện này, Tiểu Lục sẽ phải tự đâm đầu vào, càng nghĩ lại càng tin là thật.
Biết mình bị lừa, Tiểu Lục chửi thầm một tiếng, Đùi Trắng nói thật không sai chút nào, đúng là nó đã móc hết tiền ra cho người ta rồi. Người ta chỉ cần mấp máy môi đã kiếm được ngần ấy tiền một ngày, xem ra lũ ngốc thật không ít, bản thân nó cũng là một trong số đó.
Tiểu Lục hiểu ra tất cả, tâm trạng lập tức tốt hơn hẳn, lòng không còn buồn phiền, hai mí mắt cũng không còn “bất hòa” nữa, thoáng cái nó đã lăn ra ngủ khò khò. Kỳ thực, Tiểu Lục đâu có biết, môn kim điểm này không hề đơn giản như thế, nó chẳng qua chỉ mới chạm đến da lông bên ngoài mà thôi, nhưng dù vậy, Tiểu Lục chỉ dựa vào suy luận mà hiểu được nhiều như thế cũng là rất hiếm có rồi.
Trước tiên, món chữ đẹp, tranh đẹp cộng với giọng nói hay, diễn xuất khéo đó chính là để “viên thiếp”, cũng tức là thu hút người khác, rõ ràng, tay kim điểm đã thu hút được cả đám người. Kế đó, hắn thuận miệng nói bừa, toàn là những chuyện thường tình của con người, rồi đưa mắt quan sát những người quây xung quanh, ví dụ như Tiểu Lục, lúc tay kim điểm nói đến đoạn gặp vận đỏ, lại nói vì phá cục mà được trọng vọng, đắc tội người khác, nét mặt Tiểu Lục hơi biến đổi. Tất cả những điều này đều lọt vào mắt tay kim điểm, vậy là hắn liền áp những đặc điểm này vào Tiểu Lục, lát sau nói ra cũng không gặp gì bất lợi cả.
Ngoài ra, kim điểm còn phải biết nhìn quần áo, cách nói năng và khí chất của người ta để phán đoán bối cảnh, gia thế và nghề nghiệp, từ đó “xem bệnh bốc thuốc”. Miễn phí trước, thu tiền sau, rõ ràng là mánh mời ông vào rọ.
Tấm giấy viết câu nào trúng câu đó kia, trên giang hồ gọi là “thiếp lộn đầu”, tổng cộng có bốn tờ, tám mặt, chỉ có một mặt là trắng trơn, những mặt khác đều đã được viết sẵn. Hắn che chắn chính là để người khác không nhìn ra được hắn viết chữ gì, sau đó sẽ dùng thủ pháp nhanh nhất để rút ra đáp án gần với người đến xem tướng trong những tờ đã viết sẵn, nếu không có thì sẽ viết ngay trên mảnh giấy trắng. Ngoài ra, còn có các chiêu “bả hoàng”, “thủy hỏa hoàng”, “địa lý hoàng”, “hiện hoàng” [16] …, riêng học hiểu đồng thời vận dụng thành thục các chiêu trò này cũng đã phải mất mấy năm rồi.
Dù nói tiếp nữa, hắn cũng có thể đoán mò mà trúng chuyện cha mẹ Tiểu Lục. Cha Tiểu Lục vừa mới phất, trước đây là kẻ lao động chân tay, Tiểu Lục nói giọng Bắc Kinh, chứng tỏ cha mẹ nó cũng nói giọng Bắc Kinh, nếu không trẻ con nhất định sẽ pha chút giọng nhà quê. Ở Bắc Kinh, lao động bán sức, cha hơn mẹ chín tuổi, chênh nhau không quá nhiều song cũng có thể coi là vợ trẻ rồi, chịu gả cho Mạnh An chứng tỏ rằng nhà cũng nghèo rớt mồng tơi, cứ theo thế mà nói, liệu có thể sai đi đâu được? Tóm lại, hỏi đến đâu nắm bắt đến đó, khắp nơi đều là đầu dây mối nhợ, chỗ nào cũng là manh mối để có thể “xem tướng” chuẩn được.
Lúc thấy Mạnh Tiểu Lục muốn bỏ đi, tay kim điểm đó liền mập mờ buông ra một câu “chụp mũ” lên đầu nó, để nó sinh ra sợ hãi, làm sao dám đi nữa? Tay này đạo hạnh còn tương đối nông cạn, nếu tài cao hơn chút nữa, giở chiêu “An tọa”, xem quẻ bói kiểu “lão Chu”…, thì mới gọi là lợi hại đến nỗi khiến người khác chỉ muốn gọi hắn là thần tiên sống, có nghĩ nát óc cả đời cũng chưa chắc đã hiểu tại sao hắn nhìn ra được, đành quy kết rằng người ta có thể hiểu được số trời. Tóm lại, những bản lĩnh chiêu trò ấy, có nói ba ngày ba đêm cũng không hết.
Tiểu Lục bị Phùng Ma Tử và Tạ Đại Đầu leo lên giường đánh thức, tỉnh dậy thì trời đã tối. Mẹ Tiểu Lục giữ hai đứa nó lại ăn cơm, vừa nghe thấy thế, nước miếng cả hai đứa đã nhỏ tí tách xuống đất, chúng đã ngửi thấy mùi thịt thơm lâu ngày không gặp rồi.
Trong ba đứa thì nhà Tiểu Lục khấm khá nhất, hai ba ngày lại ăn thịt một lần, ban đầu ba đứa trông chẳng khác gì nhau, chỉ sau mấy tháng ngắn ngủi, vóc dáng Tiểu Lục đã lớn lên trông thấy, sắc mặt hồng hào, tay chân cũng có sức hơn. So ra thì Phùng Ma Tử kém nhất, sắc mặt xanh như tàu lá, Tạ Đại Đầu cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Không chỉ là thân thể, làm tiểu nhị trong tiệm cầm đồ dẫu sao cũng là nghề nghiệp có thể diện, dẫn đến tinh khí thần của Tiểu Lục giờ không như trước nữa. Còn phải đợi một lúc mới xong cơm, ba anh em liền chạy ra ngõ chơi.
Trên đường lớn ngoài đầu ngõ, Quyền Định Bang ăn mặc rách rưới tả tơi đang đuổi theo một chiếc xe kéo, người đàn ông ngồi trên xe ăn cơm sớm, lúc này đang xỉa răng. Quyền Định Bang chạy thở hồng hộc, người kéo xe kia thấy y đáng thương đang định thả bước chậm lại thì bị người ngồi trên xe dùng cây ba toong thúc cho một cái: “Nhanh lên, chưa ăn cơm hả.”
“Ngũ gia, ngài cho tôi miếng cơm ăn với, chúng ta cũng có giao tình bao nhiêu năm rồi còn gì.” Quyền Định Bang nói.
Ngũ gia ngoảnh đầu lại: “Quyền nhị gia à, ngài đuổi theo tôi từ nội thành ra đến ngoại thành, không mệt hay sao. Tôi bảo này, tôi đang có hẹn, ngài cứ bám theo thế này, tối muộn cổng thành đóng mất thì không về nhà được đâu.”
“Tôi làm gì còn nhà nữa chứ.” Quyền Định Bang nói.
“Ồ, xem trí nhớ tôi có tệ không chứ, quên béng mất là ngài không còn nhà nữa rồi.” Ngũ gia nói: “Vậy thế này đi, chuyện của ngài để trở về rồi nói. Quyền nhị gia này, chuyện ngài làm không ổn chút nào, tin tức trong kinh thành mặc dù đến nhanh tan cũng nhanh, nhưng ai còn dám dùng ngài nữa chứ? Với lại, ngoài ăn uống cờ bạc đĩ điếm ra, ngài chẳng biết làm gì khác đúng không?”
“Ngài không phải cũng…”
“Ngươi so được với ta à? Được rồi, ngươi trở về đi, ê thằng phu xe, nhanh lên, nhanh nữa lên.”
Ngũ gia bỏ rơi Quyền nhị gia ở đầu ngõ, Quyền nhị gia phun nước bọt, chửi thầm một tiếng. Kỳ thực, nếu y mà sống cho đàng hoàng thì chỉ cần bán căn nhà tổ cũng đủ gom góp sống cả đời rồi, y đâu hề muốn phải ra ngoài kiếm kế sinh nhai. Kết quả ba đứa a hoàn kia vơ vét một hồi, cái gì cũng ôm đi hết, căn nhà cũ thì đem đi đánh bạc thua sạch, Quyền nhị gia giờ đã thành kẻ tay trắng.
Hôm nay đến nhà này hôm mai đến nhà khác nài tiền, lâu dần, Quyền nhị gia vốn đã không có mấy kẻ thân thiết giờ thành kẻ ai gặp cũng ghét, không đâu chào đón, uất ức vô cùng.
Quyền Định Bang nghe thấy tiếng cười đùa ở đầu ngõ, chau mày lại nhìn theo hướng nọ, lập tức đờ người ra. Đó chẳng phải là Mạnh Tiểu Lục sao? Cái thằng nhãi ranh mà y hận đến nỗi nghiến răng kèn kẹt.