Chương 14 Cướp bát cơm
Tiệm cầm đồ Thịnh Long làm ăn vận thịnh vượng như thế, Mạnh Tiểu Lục vẫn bận rộn như thế. Ngoài việc phải học nghề sắp hàng ở đằng sau, các việc của tiệm cầm đồ đằng trước Vương Định Nhất cũng dạy cho nó, các loại lý do thoái thác kiểu như “sâu ăn chuột gặm tùy theo số trời”, “mất phiếu sai phiếu không được chuộc hàng”, “đồ cổ đồ ngọc một năm là hết hạn”, “súng ống đồ kịch nhất loạt không cầm”… làm cho Mạnh Tiểu Lục choáng váng hết cả đầu óc.
Tiểu Lục gần đây mua khá nhiều sách, đầu óc nó linh hoạt, mồm miệng cũng trơn tru, chắp nhặt chỗ này chỗ kia lắp ghép những gì đọc được trong sách với các thứ được nghe được thấy để kể thành câu chuyện, nếu ra ngoài bán vé bán chỗ ngồi chắc còn chưa thuần thục, nhưng kể cho Vương Tam Thắng thì không thành vấn đề. Lại chẳng, Vương Tam Thắng đang nghe kể chuyện “Lửa thiêu Xích Bích” thì Tiểu Lục bận việc, cậu chàng nghe chưa thỏa mãn nên cứ bám rịt lấy Tiểu Lục không chịu rời.
Mạnh Tiểu Lục bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Được rồi, hồi trước kể đến đoạn thuyền cỏ mượn tên, chuyện kể rằng Khổng Minh mượn được tên, ngồi thuyền về doanh trại… chào ông chủ!”
Vương Tam Thắng đang quay lưng về phía cửa, ra vẻ chẳng quan tâm cười nói: “Đừng có dọa người, Tiểu Lục, hôm nay ngươi mà không kể hết cho ta, ta sẽ ở lì trong nhà kho này không đi đâu.”
“Tam Thắng! Ông chủ, ông về rồi ạ, rót trà cho ông nhé?” Tiểu Lục nói.
Vương Tam Thắng chẳng buồn ngoảnh đầu lại, đoan chắc là Mạnh Tiểu Lục đang gạt mình: “Chưa nói chuyện ông chủ còn chưa về, mà kể cả về rồi ta cũng… hừ, nói tóm lại là ta không sợ.”
“Ngươi làm sao?” Vương Định Nhất ở phía sau đạp cho Vương Tam Thắng một cú, mắng: “Nhà kho là nơi quan trọng, không phận sự miễn vào, ngươi còn dám ở lì trong kho nữa à. Nhãi con, ngươi muốn lên bàn thờ ngồi chắc.”
“Ối mẹ ơi!” Vương Tam Thắng giật bắn mình vì sợ, lăn lê bò toài chạy mất, Vương Định Nhất thấy bộ dạng quẫn bách của Vương Tam Thắng, không khỏi bật cười, cũng không lấy làm giận, hỏi Tiểu Lục: “Sổ sách xem thế nào rồi?”
“Vẫn còn năm ngoái với năm kia chưa xem hết. Ông chủ, sao lại bảo tôi xem ghi chép của nhà kho vậy?”
“Là để ngươi học tập cách thức ghi chép, cũng có thể thông qua sự thay đổi của các mặt hàng mà tìm hiểu quá trình phát triển của tiệm cầm đồ Thịnh Long chúng ta, ngoài ra để tâm xem mấy năm gần đây thứ gì dễ xuất ra, thứ gì không dễ bán đi, sau này ra ngoài quầy cũng tự ước lượng được giá tiền các thứ.” Vương Định Nhất nói: “Với trí thông minh của ngươi thì không có vấn đề gì đâu. Được rồi, đi giúp ta thu mấy khoản nợ, Tết đến nơi, cũng đến ngày phải giục nợ rồi. Ngươi tới mấy chỗ nhà mua bán quen thu nợ, cũng coi như rèn luyện một phen. Trước Tết trộm vặt nhiều lắm, để ý tiền nong kẻo mất đấy.”
“Vâng, ông chủ, đi những nhà nào ạ?” Tiểu Lục đáp rồi ghi lại những cửa hàng mà Vương Định Nhất đọc tên, trước khi đi, ông chủ còn dặn dò nó: “Mua cho ta mấy tờ họa báo đẹp đẹp, có tiền không?”
“Có rồi, ông chủ.”
“Ứng trước cho ta, về ta trả lại.”
Việc thu nợ không gặp khó khăn gì, người Sơn Tây làm ăn xưa nay nổi tiếng tháo vát, Tiểu Lục vừa nói mình bên tiệm cầm đồ Thịnh Long, sắp hết năm rồi, nếu tiện thì thanh toán nợ cho, bên kia lập tức trả tiền. Tiểu Lục cười thầm, xem chừng không chỉ vì đều là mối quen đã qua lại nhiều năm, mà còn vì mọi người đều ngại Vương Định Nhất sẽ vì một món tiền nhỏ bằng hạt vừng mà tìm đến tận cửa, thế chẳng phải mất mặt lắm sao.
Thu nợ xong nhà cuối cùng, Tiểu Lục không dám lượn lờ trên phố, mang tiền về tiệm cầm đồ trước rồi mới vòng ra mua đồ. Họa báo mà ông chủ muốn mua, gọi lịch sự thì là họa báo đẹp, thực tế chính là mấy tờ họa báo khiêu dâm, thứ này bán còn chạy hơn cả báo giấy, nhưng rất nhiều người xấu hổ giống như Vương Định Nhất nên toàn nhờ người khác đi mua, từ đó mới sinh ra một ngành đầu cơ buôn đi bán lại thứ họa báo này.
Cách cổng chào Tây Tứ không xa có một chỗ bán họa báo, nhưng Tiểu Lục lại muốn chạy đến chỗ đông đúc náo nhiệt để mua, ông chủ mà phát hiện thì chỉ cần nói là họa báo bên chỗ cổng chào Tây Tứ này đắt hơn bên kia hai hào, Vương Định Nhất sẽ không hoài nghi gì hết, lại còn luôn miệng khen Tiểu Lục biết chi tiêu. Tiểu Lục đi chơi một vòng, tạt qua con ngõ nhỏ định đi đường tắt, đi tới giữa ngõ, bỗng nhiên sau lưng có người vỗ một cái. Tiểu Lục giật nẩy mình, run lên thầm nhủ chẳng lẽ tay kim điểm kia nói trúng rồi, lúc ngoảnh đầu lại mặt mày nó đã xanh mét.
Sa Oanh Oanh bật cười nói: “Trông anh sợ chưa kìa, Tiểu Lục, anh đang làm gì đấy?”
“Em bước đi sao chẳng thấy có tiếng động gì vậy, suýt nữa làm anh sợ chết khiếp rồi đấy?” Tiểu Lục vỗ vỗ ngực nói.
Sa Oanh Oanh che miệng cười: “Hôm đó lúc anh ra tay nghĩa hiệp lá gan đâu có nhỏ vậy.”
“Đó là chuyện khác.” Tiểu Lục ngượng ngùng đáp.
Sa Oanh Oanh có vẻ hơi kỳ lạ, Tiểu Lục còn nhớ lần đầu gặp mặt, cô bé này rất e thẹn ngượng ngùng, về sau khi nó đi tìm Tạ Đại Đầu cũng chạm mặt cô mấy lần, lần nào gặp Tiểu Lục cô bé cũng chưa nói gì đã đỏ hết cả mặt lên. Theo lẽ thường, gặp một lần còn lạ, gặp hai ba lần sẽ quen, nhưng quy luật này thực sự không áp dụng được gì với Sa Oanh Oanh. Nhưng hôm nay trong con ngõ này, Sa Oanh Oanh không ngờ lại chủ động bắt chuyện với nó, giọng điệu còn có vẻ tinh nghịch, khiến Tiểu Lục lấy làm ngạc nhiên.
Tiểu Lục đang nghĩ ngợi linh tinh, Sa Oanh Oanh đã xoa xoa mặt, hai má hơi ửng hồng: “Anh nhìn gì thế? Trên mặt em có chỗ lấm à?”
“Không,” Mạnh Tiểu Lục gãi đầu: “Sao em lại ở đây, hôm nay không đi biểu diễn à?”
Sa Oanh Oanh lắc đầu: “Em đi bốc thuốc cho mẹ em.”
“À đúng rồi, anh có đến khu nhà em mấy lần, sao chưa từng gặp mẹ em nhỉ?” Tiểu Lục hỏi: “Cô mắc bệnh gì thế, có nặng không?”
“Nặng lắm, cứ nằm trên giường không dậy được, hôm đó nhà em hết sạch cả tiền, nên mới nghĩ đến việc đem bán đồ đạc như thế.” Nét mặt Sa Oanh Oanh có vẻ rầu rĩ, hai mắt đỏ hoe, tựa như sắp khóc đến nơi. Tiểu Lục cuống cả lên, vội vàng nói: “Đừng khóc, đừng khóc, anh đây sợ nhất là con gái khóc đấy, em bốc thuốc được chưa, anh đi với em nhé.”
“Vâng ạ.” Sa Oanh Oanh lại bật cười.
Ra khỏi ngõ tới phố lớn, Sa Oanh Oanh tức khắc lại như biến thành con người khác, dù Tiểu Lục nói gì, cô bé cũng chỉ cúi gằm mặt “ưm” với “ừm”, hệt như cô dâu mới về nhà chồng vậy, không đến mức khác một trời một vực với khi nãy, nhưng dẫu sao cũng không hề giống nhi nữ giang hồ xuất thân mãi võ. Bốc thuốc xong xuôi, Tiểu Lục mời Sa Oanh Oanh ăn một bữa cơm, xong xuôi mới vẫy tay từ biệt.
Mạnh Tiểu Lục mặc dù lê la trên phố nhiều, nhưng dẫu sao cũng chỉ là đứa trẻ mới lớn, lấm la lấm lét mua họa báo xong, mặt mũi đỏ bừng bừng lập cập chạy về tiệm cầm đồ. Quả đúng như dự liệu, Vương Định Nhất nghe thấy Tiểu Lục tiết kiệm được hai hào thì vui như Tết vậy.
Nhắc tới Tết, ngày tháng trôi qua, Tết càng lúc càng đến gần, nhưng đối với người nghèo, Tết thực sự không dễ dàng chút nào. Tết, còn gọi là cửa ải cuối năm, vì nợ nần đều phải trang trải hết, bên ngoài lại không có việc mà làm, không có đầu vào chỉ toàn chi ra, thời tiết lại còn lạnh nữa.
Năm nay, tiệm cầm đồ Thịnh Long làm ăn rất tốt, vì vụ việc của Quyền nhị gia mà danh tiếng cũng nổi như cồn, đương nhiên, chủ yếu là nhờ Vương Định Nhất thông minh giảo hoạt, giỏi làm ăn, vì vậy cũng có thể coi như viên mãn, tiền bạc rủng rỉnh. Cuối năm, mọi người chia hoa hồng, đến cả đứa học việc không có tiền lương như Vương Tam Thắng cũng được chia đến năm đồng Đại dương, dạng được sủng ái trọng dụng như Mạnh Tiểu Lục lại càng không phải nói.
Đóng cửa tiệm xong xuôi, cả đám người vui vẻ ăn một bữa cơm, sau đó Mạnh Tiểu Lục lại theo Vương Định Nhất đi dự một bữa tiệc của giới cầm đồ, tan tiệc mới coi như hoàn toàn nghỉ ngơi. Sang năm mới tiệm cầm đồ mới khai trương, Vương Định Nhất bèn dẫn một đám người bắt xe về quê ở Sơn Tây.
Mạnh Tiểu Lục trước nay luôn cho rằng, những kẻ Tết đến không kiếm được tiền đều là hạng ngốc nghếch kém cỏi, chuyện gì chẳng có cách giải quyết. Tết đến, người về thành phố nhiều, thăm người thân cũng nhiều, đầu mẩu thuốc lá trên phố chắc chắn không ít đi đâu được. Trước đây không có tiền, chỉ có thể nhặt đầu mẩu thuốc lá kiếm tiền lẻ, giờ trong túi nó đã có chút tiền, có thể làm được việc khác rồi.
Từ nhỏ, bọn Tiểu Lục đã thích nhặt pháo vụn văng ra ở cửa các nhà giàu có, thứ này ở đâu ra, đương nhiên là có người bán cho những kẻ lắm tiền nhiều của sống trong nhà cao cửa rộng rồi. Người giàu đón năm mới thích may mắn cát tường, ngay cả những người bình thường sống thoải mái một chút cũng sẽ mua một bánh pháo nhỏ đốt cho vui tai.
Tiểu Lục nhập vào khá nhiều pháo, bảo Phùng Ma Tử đứng ở đầu ngõ bán, phần còn lại tự nó và Tạ Đại Đầu đến từng nhà lớn chào mời. Bọn chúng cũng bị lườm nguýt, thậm chí có nhà còn không mở cửa cho vào, nói chung là phải chịu uất ức một phen, song quả thực bán được khá nhiều, bốn năm ngày không ngờ kiếm được bảy tám đồng Đại dương, ba anh em chia nhau mỗi đứa được gần hai đồng.
Làm pháo cần phải dùng tiêu thạch và lưu huỳnh là thứ bị quản chế, người bình thường không làm được, bọn Tiểu Lục cũng phải đi bốn năm dặm đường mới mua được một lô, vì không có giấy thông hành sợ bị tra xét, nên phải chia thành đợt vận chuyển vào trong thành. Pháo Tiểu Lục bán vừa rẻ vừa đưa đến tận cửa, đương nhiên là được hoan nghênh, vì vậy lại nhập thêm một đợt nữa, cũng bán hết sạch.
Tiểu Lục thấy pháo bán hòm hòm rồi, những chỗ xung quanh có thể bán được thì đã bán hết, những nơi khác xa quá nó cũng không lo nổi. Vì vậy, nó lại mua ít lòng lợn, thủ lợn, chân giò ở các làng xung quanh, về nhờ mẹ hầm nước tương, gánh ra ngoài bán, tiện đường còn gọi cả Sa Oanh Oanh đang ở nhà đi cùng.
Dịp Tết, bạn bè thân thích tụ tập nhiều, vì vậy đồ ăn nấu sẵn bán khá chạy, tính đi tính lại, đợt này bọn chúng cũng kiếm được một khoản kha khá. Mấy đại tạp viện gần đây, hễ nhắc đến Tiểu Lục không ai là không giơ ngón tay cái lên khen, đều nói nhà nó cha anh hùng, con hảo hán, Mạnh An có bản lĩnh, Tiểu Lục cũng rất thông minh lanh lợi.
“Cái gì!” Một gã lùn mặc áo chẽn bông đầu đội mũ da chó chau mày giận dữ quát: “Gì mà đã mua rồi hả? Mua bao nhiêu tiền, mua của ai!
Một thằng nhóc thò lò mũi xanh đáp: “Trang gia, ngài chớ tức giận, hôm nay có người trông thấy mấy thằng chó đó, tôi đã bảo bọn nó đi theo chúng rồi. Thằng cầm đầu bọn chúng hôm nay không thấy xuất hiện, đợi khi nào tìm được nhà chúng rồi thì hốt trọn ổ. Chỉ cần ở trong thành Bắc Kinh này, thì chẳng có kẻ nào chúng ta không tìm được đâu.”
Trang gia lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Khi nào tìm được, nhất định phải đánh gãy mấy cái chân chó của bọn chúng.”
Những nhà giàu hẳn thì chẳng để tâm việc rẻ được dăm đồng dăm hào, người ta thích mua đồ của những tiệm lớn, mà cũng cảm thấy pháo của những tiệm lớn ấy an toàn hơn, nhiều mẫu mã hơn, không bị pháo xịt pháo lép gì cả, vì vậy việc làm ăn với những nhà này hầu như đã được các tiệm lớn như Ích Phát bao trọn. Người ta đều là khách quen bao nhiêu năm nay rồi, vì vậy đừng nói bọn Tiểu Lục, mà ngay cả Trang gia cũng không chen chân vào nổi, hễ Tết đến hay có việc gì đều gọi mua cả.
Ngoài những nhà này ra, phần thị trường còn lại cũng không phải toàn bộ đều thuộc về Trang gia, mối bán pháo của thành Bắc Kinh này được Trang gia và một người họ Hoàng chia đôi, mỗi bên một nửa, mà đợt trước, vụ buôn pháo của Tiểu Lục chính là ở trên địa bàn của Trang gia.
Pháo của Trang gia đắt hơn Tiểu Lục gần một nửa, song cũng không phải do gã ta tham lam, mà vì lượng hàng nhiều thì phải lo lót trên dưới, vào thành phải làm giấy thông hành, bao nhiêu pháo chuyển từ đâu đến đâu đều có sổ ghi chép hết. Mặc dù cũng có trộn lẫn một ít pháo lậu của các phường pháo nhỏ, nhưng khó mà đút cho đầy miệng được mấy tên quản lý kia.
Càng huống hồ, muốn buôn bán ở đầu đường cuối phố thì không thể thiếu được đám huynh đệ thủ hạ, vì vậy chi phí tương ứng cũng không thấp. Cục diện kẻ tám lạng người nửa cân với tay họ Hoàng ở Bắc Kinh này, Trang gia cũng phải trải qua không ít trận đánh mới có được.
Nếu gặp kẻ nào muốn cướp bát cơm của mình, Trang gia một là đánh cho đổi nghề, hai là đánh cho phải sợ, tóm lại chính là dùng thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn để khiến người khác khuất phục. Vậy mà giờ đây không ngờ lại có kẻ dám đến vuốt “râu hùm”, rốt cuộc là ai? Liệu có phải là tên họ Hoàng kia đầu trò hay không, Trang gia không khỏi ngẫm nghĩ.
“Chậc, thằng ranh con này chạy nhanh thật, sao chớp mắt đã biến mất tiêu rồi.” Một thằng nhãi đang bám theo Tạ Đại Đầu giậm chân đấm ngực nói, nó không theo dấu được đối phương, trở về thể nào cũng bị ăn một trận đòn.
Đột nhiên, sau lưng nó có người nói: “Vừa nãy ngươi theo dõi bọn chúng làm gì?”
Thằng nhãi kia lập tức quay lại, cảnh giác nhìn người đứng sau lưng mình. Người này ăn mặc rách rưới như ăn mày, người ngợm ủ rũ, nhưng đôi mắt thì rất gian, dáng người lom khom vừa nhìn đã biết là dạng bị tửu sắc rút hết tinh lực, cực kỳ không phù hợp với cách ăn mặc của hắn ta.
Thằng nhãi kia hỏi: “Ngươi là ai? Liên quan gì đến ngươi?”
“Xem kìa xem kìa, ngươi nói vậy không ổn rồi, chỉ cho ngươi nhìn người khác, không cho phép ta nhìn ngươi à?” Người kia nói.
Thằng nhãi kia vốn đã phiền não, lúc này liền nổi cáu lên, đẩy người một cái: “Bớt lo chuyện người khác đi, cẩn thận ta tẩn cho một trận đấy. Thằng ranh kia làm hỏng chuyện làm ăn của bọn ta, ngươi có quen biết nó không!”
“Ồ, ra là vậy, có phải ngươi tìm đứa cầm đầu bọn nó hay không?”
“Đúng đúng đúng.”
“Ta biết bọn nó đấy, bọn nó cũng có thù với ta, nhưng…”