Chương 15 Tìm đến tận cửa
Trước Tết, bọn Tiểu Lục buôn bán nhỏ kiếm được một mớ, đối với chúng, có thể nói là đếm tiền thôi cũng mỏi hết cả tay, bán pháo, bán đồ ăn chín, rồi có việc lặt vặt cũng không từ chối. Trước Tết còn có một đoàn tàu vào ga dỡ than, công nhân trong ga không đủ, họ thuê người ngoài vào dỡ hàng, chỉ cần có sức khỏe, một buổi sáng đảm bảo kiếm được ít nhất một đồng Đại dương. Người bình thường muốn tìm việc thế này cũng không tìm được, may mà cha Phùng Ma Tử là Phùng Lực có quen biết, vậy là hai anh em nhà họ Phùng rủ theo cả Tiểu Lục và Tạ Đại Đầu xuất phát.
Tạ Đại Đầu nói: “Anh Lục, qua Tết sang xuân là anh thành thiếu gia của nhà hàng lớn rồi.”
“Có phải của nhà tao đâu, làm tốt mấy cũng không được thoải mái, ông chủ không vui, bảo cút là phải cút luôn, chúng ta tự mình kiếm thêm chút tiền, sau này tùy tiện làm gì cũng hơn là đi theo người khác. Thường có câu, anh em đồng lòng có thể cắt ngọc phân kim, tao không tin mấy anh em ta không gây dựng được một cơ nghiệp riêng.” Mạnh Tiểu Lục nói.
Phùng Ma Tử gật gù: “Đúng, lúc ấy anh Lục làm ông chủ, anh Đại Đầu làm phó, cả nhà chúng ta đều ra giúp sức, đúng rồi, kiếm thêm Sa Oanh Oanh làm mợ chủ nữa, vậy là đủ lệ bộ rồi.”
“Thằng ranh con này, sao chẳng học được gì tử tế vậy.” Anh trai Phùng Ma Tử gõ đầu nó một cái: “Tuổi còn nhỏ đã biết chuyện gái gú rồi, người ta toàn nói trên đầu chữ ‘sắc’ có thanh đao đấy, cẩn thận không lại chết trên người lũ đàn bà con gái nhé.”
Phùng Ma Tử không phục: “Sao lại đánh em, em có nói sai đâu. Con bé Sa Oanh Oanh này gặp ai cũng lanh lợi nhanh nhẹn, nhưng hễ gặp anh Lục là đỏ mặt, đứa ngốc cũng nhìn ra được. Anh Lục, anh có thích nó không?”
Tiểu Lục cười cười đáp: “Một cô em gái thôi mà, vẫn còn là cô bé con chưa lớn, làm gì biết thế nào là thích với lại không thích.”
Tạ Đại Đầu nói: “Nói thế là không đúng rồi, tuổi nó cũng không còn nhỏ nữa đâu, mà tuổi anh cũng nên lấy vợ đi được rồi đấy. Nhà chúng ta có điều kiện, giờ mà đi cầu thân với Sa Oanh Oanh, đảm bảo trăm phần trăm nó nhận lời luôn. Em thấy con bé ấy cũng xinh xắn, cả khu này của chúng ta chỉ có nó xứng với anh Lục thôi.”
“Anh thấy Tiểu Lục đi làm ở tiệm cầm đồ, gặp gỡ nhiều người rồi, không để vào mắt mấy con bé nhà nghèo khu chúng ta đâu.” Anh cả nhà họ Phùng cười nói.
Tiểu Lục không biện bạch gì, kỳ thực, gần đây nó mơ thấy Đùi Trắng suốt, cặp đùi trắng muốt ấy cứ khiến nó mê mẩn tâm thần, nụ cười, cái chau mày của cô nàng cũng cứ vương vấn mãi trong tâm trí nó.
Mạnh Tiểu Lục chuyển chủ đề câu chuyện: “Tao thấy tao làm ở tiệm cầm đồ thích hợp hơn, với lại ông chủ Vương nói đúng, hai bố con không nên ăn cơm chung một bát, con kế nghiệp cha không sai, nhưng cái cơ nghiệp này có phải của cha tao đâu. Ngộ nhỡ có sơ sẩy gì cũng không dễ xử lý. Chi bằng, tao cứ làm ở tiệm cầm đồ trước, đợi khi nhà hàng làm ăn lớn hẳn rồi, tao đến học việc cũng được, vậy là vẹn cả đôi đường. Có điều, trong nhà hàng phải có người mình, tao muốn để Phùng Ma Tử đến đó, mày sức yếu, đi khuân vác ngoài bến không khéo còn mắc bệnh ấy chứ.”
Khóe mắt Phùng Ma Tử đã đỏ lựng lên: “Anh Lục, không phải là anh vì em nên mới không đi đấy chứ? Nếu thế thì em nhất quyết không đi đâu!”
“Làm gì có chuyện đấy, tao không trượng nghĩa kiểu ngu ngốc thế đâu.” Tiểu Lục nói: “Được rồi, mày cứ nghe tao là được. Anh là anh cả của nó, anh thấy sao?”
Anh cả nhà họ Phùng mừng ra mặt: “Thế đương nhiên là tốt rồi, Tiểu Lục, câu cảm ơn anh không nói nữa, anh coi cậu là anh em trong nhà lâu rồi.”
“Em biết.”
Mấy anh em dỡ hàng, giữa mùa đông mà mồ hôi đầm đìa cả người, tạm không nói đến chuyện ăn uống tắm rửa, cuối cùng trong túi mỗi tên đều có thêm một đồng Đại dương. Mấy ngày này, Mạnh An đều ở nhà buổi tối, Tiểu Lục bèn đi mua ít rượu, bảo gọi cả mấy nhà đến cùng ăn cho vui.
Vậy là, mấy anh em ai về nhà nấy báo một tiếng. Tiểu Lục ra khỏi ngõ, phát hiện hàng rượu đầu ngõ đã đóng cửa khóa trái rồi, bất đắc dĩ đành phải đến tiệm Nhị Huân xa hơn. Quả nhiên, tiệm Nhị Huân vẫn mở cửa, Tiểu Lục múc một vò rượu nhỏ trong ang lớn chôn ngập một nửa dưới đất rồi về nhà.
Trời đã sẩm tối, đi trong con ngõ nhỏ quen thuộc, nhưng quả tim Mạnh Tiểu Lục vẫn đập thình thịch, nó cứ cảm giác sau lưng hình như có người đang nhìn chằm chằm vào mình vậy. Mặc dù biết tên kim điểm kia rõ rành rành là đồ bịp bợm, nhưng những lời y nói vẫn cứ in hằn trong đầu Tiểu Lục, mấy ngày nay, hôm nào nó cũng sợ bóng sợ gió.
Tiểu Lục nhổ nước bọt, chửi thầm một câu, bọn kim điểm xem bói này giỏi nhất là dọa người khác, chẳng có tên nào tốt lành cả. Tiểu Lục nào có biết, không khéo thì không thành sách, rất nhanh thôi nó sẽ phải cảm kích tay kim điểm kia.
Lúc viên gạch xanh bay vù tới, Tiểu Lục vừa khéo cảm thấy sau lưng có tiếng bước chân, nếu không phải mấy hôm nay thần kinh nó căng ra cảnh giác thì đúng là không để ý đến. Viên gạch nhắm vào gáy Tiểu Lục, nó vội cúi đầu tránh, người nghiêng đi, ngồi bệt xuống đất.
Người ném viên gạch dường như muốn lấy mạng Tiểu Lục, lực ném rất mạnh, đập vào tường làm gạch vụn bắn tung tóe. Tiểu Lục toát hết mồ hôi lạnh, quả này mà bị ném trúng, nhẹ thì nứt sọ mà nặng thì móp đầu chết tươi rồi.
“Ai đấy!” Tiểu Lục run rẩy hét lên một tiếng.
Sau lưng nó có bốn năm người, nhìn đằng xa còn có thêm bảy tám người nữa chạy đến. Mấy tên đó thoáng ngẩn người ra rồi bắt đầu chửi bới, đoan chắc là Tiểu Lục không chạy đi đâu được nữa rồi. Nhưng Tiểu Lục không ngu đến mức ở đó nghe bọn chúng chửi, thình lình vung tay ném vò rượu về phía đám người, sau đó cắm đầu bỏ chạy, động tác nhanh nhẹn đến nỗi thỏ cũng phải gọi nó bằng cụ.
Bọn người kia thấy vậy cũng co giò đuổi theo, có điều, đám người ở phía sau chạy một lúc trong những con ngõ lắt léo này, rẽ qua bảy tám chỗ là mất dấu Tiểu Lục luôn. Trang Đức Vượng phẫn nộ chửi ầm lên: “Sao lại để nó chạy mất rồi?”
“Trang gia, không cần lo lắng, chúng ta có năm sáu anh em đuổi theo nó rồi còn gì, chắc thằng ranh ấy không chạy khỏi lòng bàn tay chúng ta đâu. Quyền nhị đã biết nhà thằng đó ở đâu rồi, chúng ta đi thẳng đến nhà nó chặn cửa, thấy người là đánh, thấy đồ là đập phá.” Một tên vô lại vung vẩy cánh tay nói.
Quyền nhị gật đầu lia lịa, khom lưng nói: “Đúng, đúng, đúng, đi bên này, tôi biết nhà bọn nó đấy. Trang gia, chuyện này xong xuôi rồi, tôi có thể theo ngài kiếm miếng cơm ăn không? Hôm trước chúng ta đã nói rồi mà.”
“Được rồi được rồi, đều là huynh đệ trong nhà cả mà.”
Tạm gác lại chuyện Trang Đức Vượng và Quyền Định Bang đến nhà Mạnh Tiểu Lục thế nào, chỉ nói về mấy tên đuổi theo Tiểu Lục kia. Tiểu Lục từ nhỏ đã tinh nghịch, sớm bị cha nó rèn cho bản lĩnh chạy đòn, đến giờ thì ngay cả người chuyên kiếm cơm bằng sức chân chạy xe như cha nó sợ là cũng không đuổi kịp nó nữa, mà khu vực này Tiểu Lục vốn quen thuộc, mấy thằng kia làm sao bắt được nó cơ chứ.
Mạnh Tiểu Lục vừa chạy vừa ngoảnh đầu lại nhìn, nó không về nhà, vì thấy sau lưng vẫn còn người đang đuổi. Mặc dù không biết đám này là ai, tại sao lại muốn đánh mình, nhưng chuyện đã đến nước này, có nói gì cũng đã muộn, chạy về nhà chỉ gây phiền phức cho người nhà mình mà thôi.
Lúc Tiểu Lục ngoảnh đầu lại thì một người vừa khéo từ trong cổng đi ra, Tiểu Lục đâm sầm vào, làm người đó loạng choạng lùi lại hai bước, nhưng cô đã khẽ lách người, vô thức mượn lực đẩy nhẹ, Tiểu Lục bị đẩy văng ra, ngã chổng vó dưới đất.
Sa Oanh Oanh lập tức kéo Tiểu Lục dậy, Tiểu Lục không kịp giải thích, vội đẩy Sa Oanh Oanh vào trong cửa, đang định tiếp tục chạy ra đằng xa thì cô bé đã giữ nó lại, nhướng lông mày lên, nói với giọng hơi tức giận: “Có người đuổi theo anh à?”
“Ừ.”
“Vào đây.” Không nói thêm lời nào, Sa Oanh Oanh lập tức kéo Tiểu Lục vào trong sân.
Đám người kia không đuổi theo kịp nhưng cũng không phải bọn mù lòa, Tiểu Lục vừa bước vào trong sân thì chúng đã đuổi tới, thấy cánh cổng được cài then liền hét lớn: “Đến đây, mấy thằng đến đây húc cái cổng này ra.”
“Một, hai, ba.”
Hai tên trong bọn dùng vai húc vào cánh cổng, không ngờ Sa Oanh Oanh lúc này lại kéo then cổng ra, hai tên kia lỡ đà ngã bổ nhào xuống đất, hệt như động tác lúc nãy của Mạnh Tiểu Lục, đều là kiểu chó ăn phần.
Sa Thiên nghe thấy tiếng động từ trong nhà bước ra, không nói nhiều lời, chỉ gật đầu với Tiểu Lục, Tiểu Lục bỗng ngẩn người nhận ra, Sa Thiên không còn là một tay mãi võ hèn mọn nữa, mà thần sắc còn oai vệ hơn cả tiên sinh kể chuyện và ông chủ tiệm cầm đồ. Hai tên nhãi kia được mấy tên phía sau đỡ dậy, bọn chúng vung vẩy tay chân, ngoác miệng chửi bới, toan nhao lên bắt Tiểu Lục, nhưng bị Sa Thiên cản lại.
Sa Thiên chắp tay ôm quyền nói: “Các vị vất vả rồi, không biết tiểu đồ cớ sao lại vuốt râu hùm của các vị đây?” Sa Thiên cố ý nhận làm người thân, là để giúp Tiểu Lục gánh vác chuyện này.
“Hừ, thì ra đây là đồ đệ của ngươi à? Hừ, vậy cũng không phải người ngoài, ông đây cho các ngươi chết minh bạch.” Một tên nói: “Thằng ranh con này cướp bát cơm của bọn ta, đi theo Trang gia, một nửa mối buôn pháo trong thành Bắc Kinh này là của chúng ta. Thằng nhãi này ngáng chân vào, cắt đứt đường kiếm tiền của bọn ta, chuyện này mà không làm cho hai năm rõ mười, hôm nay e rằng không yên ổn được đâu.”
Sa Thiên liếc nhìn Mạnh Tiểu Lục, nó đã nhặt một cây cời lò bằng sắt cầm trên tay, lập tức khí thế tăng lên, hét lớn: “Đường lớn thênh thang, mỗi người đi một bên, các ngươi bán của các ngươi, ta bán của ta, bọn các ngươi kém cỏi thì liên quan gì đến ta chứ. Các ngươi nói năng tử tế thì tiểu gia đây không kiếm ít tiền là xong, đằng này lại không thông báo một tiếng đã mò đến tận cửa quăng gạch đánh đấm, thế này là ai không yên được với ai đây. Một người làm một người chịu, có giỏi thì từng thằng lên đây đấu với ta đi!”
Tiểu Lục miệng lưỡi sắc bén, mấy tên nhãi lâu la chỉ biết chửi bậy kia ăn không nên đọi nói không nên lời, thẹn quá hóa giận liền nhất tề xông lên. Mạnh Tiểu Lục không hề do dự lao lên đón đỡ, kỳ thực tim cũng đang đập thình thịch. Mạnh Tiểu Lục không phải loại gan dạ, nhưng nó không sợ chuyện, giờ phút này thì chỉ còn nước liều mình xông lên thôi, đây chính là sự khác biệt giữa gan dạ ngốc nghếch và đàn ông chân chính.
Chính Tiểu Lục cũng không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, một đứa con trai mới lớn, thân thể cường tráng như nó bị Sa Thiên đẩy khẽ một cái đã loạng choạng lùi về phía sau, cây gậy sắt trong tay biến mất tự bao giờ. Tiểu Lục lùi bảy tám bước, ngồi phệt mông xuống đất, đằng nào thì hôm nay cũng đã xác định là phải tiếp xúc thân mật với mặt đất rồi.
Sa Thiên cầm que sắt trên tay, lắc mình một cái đã đến sau lưng mấy thằng kia, nhắm vào mông chúng mà quật, đánh cho chúng kêu gào thảm thiết, cuối cùng ôm đầu bỏ chạy hết như lũ chuột. Chắc ra bên ngoài bọn chúng cũng xấu hổ mà không dám kể chuyện bị đánh cho thế nào, cả đám thanh niên trai tráng không ngờ lại bị một người trông bề ngoài yếu ớt như không chịu nổi trận gió đánh mông đít như người lớn đánh trẻ con, nghĩ thôi đã thấy ngượng rồi.
Đến lúc Mạnh Tiểu Lục đứng dậy, Sa Thiên đã quăng cái que sắt về chỗ cũ, vị trí cực chuẩn xác. Chỉ nghe ông ta nói: “Tiểu Lục, biết đánh thì đánh một trận, không biết đánh thì đánh một gậy, không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì chớ nên cầm vũ khí lên, ngộ nhỡ phạm đến mạng người là không xong đâu.”
Tiểu Lục gật đầu, đang định cảm ơn thì chợt kêu lên một tiếng không hay, đằng sau mấy tên đuổi theo nó rõ ràng còn thấp thoáng mấy người nữa, bọn chúng không đuổi theo vậy rất có thể đã đến nhà mình rồi. Chặt đứt đường kiếm tiền của người ta chẳng khác nào thù giết cha mẹ, xem ra người ta sớm đã để ý đến nó.
Tiểu Lục nói chuyện này ra, Sa Thiên tức khắc bảo: “Đi, ta đi với cậu xem thế nào.”
“Con cũng đi.” Sa Oanh Oanh nói.
“Ở nhà trông mẹ, không đi hết được.”
Sa Oanh Oanh có dẩu môi lên thế nào, Sa Thiên cũng coi như không thấy. Tiểu Lục cũng đã nhìn ra được, ông chú Sa Thiên này thực sự có bản lĩnh, có ông ta đi cùng mình thì không phải lo lắng gì nữa. Họ vội vội vàng vàng trở về nhà, lại thấy Mạnh An đang ngồi chễm chệ trong sân, mắt nheo nheo, tay nâng một chiếc ấm trà tử sa nói với Trang Đức Vượng: “Sự việc đã nói rõ ràng rồi, Trang gia phải chăng vẫn muốn tôi đền tiền?”
“Đâu có đâu có? Nào ai biết là thằng cháu nhà mình đâu chứ, thật đúng là nước lớn ngập miếu Long vương, người nhà lại không biết nhau, thế này chứng tỏ thằng cháu của tôi rất giỏi giang. Tất cả đều chỉ là hiểu lầm thôi. Mạnh gia chớ để trong lòng, thế thôi, Mạnh gia đi nghỉ sớm nhé.” Trang gia cung kính cúi đầu khom lưng, dẫn người rời đi. Lúc đi qua chỗ Mạnh Tiểu Lục, gã ta còn mỉm cười thân thiện với nó, chỉ có điều nụ cười ấy trông thực sự rất buồn nôn.
Tiểu Lục kinh ngạc phát hiện, trên mặt người được gọi là Trang gia này có dấu giày, quần áo trên người cũng bị giằng kéo lôi thôi lếch thếch, theo sau lưng gã ta không ngờ lại là Quyền nhị gia!
Trang Đức Vượng dẫn người rời khỏi khu nhà Tiểu Lục, ra đến đường, Quyền Định Bang liền sấn tới nói: “Trang gia, chuyện này vậy là xong ư? Có người nhịn được có kẻ không nhịn được, tóm lại là tôi không thể nhịn nổi, ngài nói xem…”
“Chát!” Trang Đức Vượng vung tay lên tát một cú, làm Quyền nhị quay vòng vòng, còn chưa nói dứt câu “ôi chao”, y đã bị đám thuộc hạ của Trang Đức Vượng đè ra đất đánh cho một trận. Trang Đức Vượng bước lên bồi thêm một cước, nói: “Ngươi đúng là cái đồ xúi quẩy.”
Kế đó, gã ta liếc nhìn về phía nhà Mạnh Tiểu Lục, lạnh lùng hừ một tiếng: “Ngày tháng còn dài, chúng ta cứ chờ mà xem.”