← Quay lại trang sách

Chương 16 Chúc Tết

Lại nói, Trang Đức Vượng không dám đắc tội với Mạnh An, nguyên do là vì nhà hàng của Mạnh An đã đặt hàng của họ Trang, vì chút tiền nhỏ mà gây hại cho vụ làm ăn lớn về sau thì không thỏa đáng chút nào. Nhà hàng nằm ở chỗ phồn hoa nhất trên phố Đại Sách Lan, người bình thường làm sao có thể mở nhà hàng lớn ở khu ấy được? Nếu kết thù với Mạnh An, ông ta sẽ liên kết với mấy cửa hiệu lớn khác, đều không lấy hàng của Trang Đức Vượng, vậy thì tổn thất rất lớn.

Những người có thể mua bán lớn nếu không phải có tiền thì cũng người đông thế mạnh, tiền có thần thông, quyền có thể che trời, dù thế nào cũng không phải loại mà Trang Đức Vượng đắc tội được. Mạnh An mặc dù chỉ là một tay quản sự, nhưng canh cửa nhà tể tướng cũng là quan thất phẩm, không thể coi thường. Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất là, Trang gia gã là kẻ thức thời, rất biết tiến thoái.

Hôm nay nhà Mạnh Tiểu Lục mời khách, gọi người lớn của mấy nhà bọn Tạ Đại Đầu, Phùng Ma Tử, còn cả mấy nhà hàng xóm thân quen, chuẩn bị tụ tập một bữa cuối năm toàn bà con lối xóm. Thế nên, khi bọn Trang Đức Vượng đạp cổng xông vào, trong sân đã đứng chật cả người. Những lời chửi bới khi đó như nước hắt đi không thu lại được, bọn chúng toan quay đầu bỏ đi thì lại bị nhà Tạ Đại Đầu và nhà Phùng Ma Tử đến sau chặn mất đường.

Thủ hạ của Trang Đức Vượng không phải người trong giang hồ thực thụ, chẳng qua chỉ là mấy thằng lưu manh vỉa hè, xưa nay vẫn cậy đông ức hiếp kẻ yếu, phen này thì sợ vãi đái ra quần. Hơn ba chục người đánh bảy tám người, lại còn không dễ như bỡn nữa chắc. Cũng nhờ Mạnh An nhận ra Trang Đức Vượng, hỏi rõ sự tình, giải thích rõ ràng, bằng không thì chẳng phải chỉ ăn một trận đòn mà xong được.

Một đám người đánh thắng trận, đây là thắng lợi hiếm có của những người dân sống ở tầng đáy xã hội trong đại tạp viện, mọi người đều rất vui vẻ, cụng chén cụng bát náo nhiệt vô cùng. Mạnh An mời Sa Thiên ở lại cùng ăn uống nhưng bị chối từ, mọi người cũng không cố ép, song Tiểu Lục đã âm thầm đưa ra một quyết định.

Tiểu Lục vẫn hơi lo lắng, bây giờ tuy không nói gì cả, nhưng nó sợ chốc nữa uống rượu xong sẽ lại bị cha mình đuổi đánh. Không ngờ, Mạnh An làm ăn bên ngoài càng lúc càng phất, tầm mắt và khí độ cũng không còn như trước nữa, ông ta nghe Tiểu Lục kể về cách thức kiếm tiền xong, chỉ gật đầu phê bình một câu “bàng môn tà đạo”, ngay sau đó lại tự hào nói con trai mình mới thông minh được như thế, sau đó, thì không còn sau đó nữa.

Lại nói về nhà họ Sa, trời tối muộn, vừa nãy ầm ĩ một phen đến giờ vẫn chưa kịp ăn cơm, vì vậy lúc này trong nhà đã thắp một cây nến thường ngày tiếc không nỡ đốt lên, ngọn lửa to bằng hạt đậu chiếu sáng căn phòng đơn sơ mà chật chội bí bách, chẳng hề có chút ấm áp nào cả, ngược lại còn toát lên vẻ thê lương khó tả.

Sa Thiên và vợ là Phòng thị ngồi trước ngọn đèn lẻ loi ấy, ăn cơm xong, con gái Sa Oanh Oanh đã đi rửa bát đũa, Phòng thị nghe hết chuyện bèn thấp giọng nói: “Mình này, bao nhiêu năm nay mình chưa từng chuốc lấy thị phi, dẫu bản thân có chịu nhục cũng không tỏ vẻ gì. Trong thành Bắc Kinh này đầy rẫy ngọa hổ tàng long, khó chắc không có môn sinh cố cựu nhà mình ngày xưa, hôm nay mình ra mặt cho cậu ta như thế, có phải là…”

Sa Thiên gật đầu: “Bao nhiêu năm nay, chúng ta đã thấy hết nhân tình thế thái ấm lạnh rồi, Tiểu Lục là đứa trẻ tốt hiếm thấy, điều kiện nhà cậu ta cũng khá lắm. Tôi muốn tiếp xúc thêm, nếu thực sự được thì gả con gái nhà mình cho Tiểu Lục. Oanh Oanh cũng không còn nhỏ nữa, đi theo hai chúng ta sống khổ quá. Thằng bé Tiểu Lục này có bản lĩnh, không nói đến nhà cậu ta, chỉ riêng bản thân cậu ta thôi, sau này cũng không thể kém cỏi được, tính tình cũng phúc hậu, con gái mình sau này không bị thiệt thòi đâu.

“Đến lúc đó, gả Oanh Oanh đi, có hai đứa chăm lo cho mình, tôi sẽ mai danh ẩn tính, đến nơi khác làm hộ viện bảo tiêu cho người ta, Tết đến thì lại gửi tiền về. Mình đi khám bệnh dù gì cũng phải cần tiền, Oanh Oanh gả đi rồi thì là con dâu nhà người ta, cứ dùng tiền của người ta e rằng cũng không ổn.”

Phòng thị tủm tỉm: “Mình cũng mới chỉ đơn phương tình nguyện, không biết nhà họ Mạnh người ta có đồng ý hay không nữa. Mà dù là Oanh Oanh hay Tiểu Lục, tuổi tác đều còn nhỏ quá, tôi thấy để sau hẵng nói chuyện này đi. Với lại, chuyện nhà chúng ta…”

“Bao nhiêu năm không có tin tức gì, chắc là cũng qua rồi chứ? Không nhắc chuyện này nữa, bọn chúng cũng không còn nhỏ, năm đó khi hai chúng ta thành thân, chẳng phải tôi cũng mới mười sáu thôi à. Chuyện này phải nhanh chóng quyết định, bằng không chưa biết chừng người ta lại có thông gia lúc nào chẳng hay.” Sa Thiên nói.

“Cũng được, chỉ có điều không rõ tôi còn sống được mấy năm nữa, mình có đi làm hộ viện trông nhà cho người ta thì đừng đi quá xa, tôi sợ không gặp được mình lần cuối, Thiên Bá.”

“Hiểu Linh, đừng nghĩ ngợi lung tung, cứ dưỡng bệnh cho tốt là được rồi, đại phu nói uống thêm mấy đợt thuốc nữa có lẽ bệnh tình sẽ thuyên giảm đấy.” Sa Thiên xúc động nói.

Sáng sớm hôm sau, Mạnh Tiểu Lục đi mua gạo mua mì, dầu đèn, thịt lợn, than quả bàng đem đến nhà họ Sa. Đã sát Tết, các nơi buôn bán đóng cửa nghỉ khá nhiều, đồ đạc bên ngoài không dễ mua, giá rau giá thịt tăng lên một chút, nhưng những thứ khác cũng không đến nỗi cung không đủ cầu. Tiểu Lục giỏi mồm mép mặc cả, không tốn thêm quá nhiều, một xe đồ đạc này cũng đủ cho nhà lao động nghèo sống thoải mái một khoảng thời gian rồi.

Đại tạp viện ở ngoại thành khác với các khu nhà quần cư trong nội thành, trong nội thành đa phần đều là nhà xây kiểu tứ hợp viện quy củ, mấy nhà chung một sân, còn ngoại thành thì anh xây một căn, tôi xây một căn, đến khi liên kết thành quy mô, vài nhà mới bàn bạc xây tường bao sân, vậy là thành đại tạp viện. Vì vậy, đại tạp viện nhân khẩu đông đúc, đường đi quanh co, không gian cũng rất chật chội, người qua kẻ lại liên tục, ban ngày không cần phải đóng cổng.

Tiểu Lục vào trong sân, tên tiểu nhị kéo xe cùng với nó vác đồ vào nhà. Sa Oanh Oanh đang làm hộp giấy ở trong sân, thấy Tiểu Lục đến lập tức đỏ mặt, nhất thời hoảng hốt còn đánh đổ cả lọ hồ. Tiểu Lục vội vàng dựng lọ hồ lên, nói: “Em làm sao thế, sao lại luống ca luống cuống vậy?”

“Không… không có gì.” Sa Oanh Oanh vuốt vuốt mấy sợi tóc rối lòa xòa trước trán nói.

Sa Thiên bước ra cửa hỏi: “Ủa, Tiểu Lục đến à, đây là gì vậy?”

“Mua ít đồ cho chú, Tết đến rồi, cháu giúp chú sắm ít đồ Tết thôi.”

“Thằng nhỏ này vung tiền bừa bãi làm gì, mang về hết đi, chú giúp cậu không phải vì muốn mấy thứ này của cậu.” Sa Thiên nói, mặc dù vậy trong lòng ông ta cũng lấy làm dễ chịu: “Nào, vào nhà đi, ngoài sân lạnh quá.”

Tiểu Lục lần đầu gặp Phòng thị đã luôn miệng gọi thím ngọt xớt, Phòng thị suốt ngày nghe hai cha con nhắc đến Tiểu Lục mà chưa gặp bao giờ, gặp nhau một lúc cũng thấy rất hợp tính. Phòng thị bệnh nặng, hầu hết thời gian đều nằm trên giường, sắc diện hơi nhợt nhạt, bệnh tình lộ rõ trên khuôn mặt, nhưng vẫn không thể che lấp được dung nhan tú lệ thời trẻ, nhìn phong thái cứ như thể khuê tú con nhà đại gia vậy.

Tiểu Lục nói chuyện một lúc rồi ra sân giúp Sa Oanh Oanh làm hộp giấy. Tiểu Lục ở lì không chịu đi, Sa Oanh Oanh trong lòng cũng rất vui sướng, cúi đầu đỏ mặt, tay thoăn thoắt làm việc, chỉ là trong ngực như thể có chú hươu nhỏ đang nhảy rộn lên vậy.

Một lúc sau, Sa Thiên ra khỏi nhà, Tiểu Lục vội nói: “Sa đại thúc, đồ đạc không trả lại được đâu, cháu bảo tiểu nhị về rồi. Không có lý gì lại trả lại những thứ này cả, hôm qua chú có ơn cứu mạng cháu, ngoài ra, cháu cũng xin nói thẳng luôn, cháu muốn theo chú bái sư học nghệ.”

Hai mắt Sa Thiên sáng lên, ông ta khe khẽ gật đầu, gọi Tiểu Lục sang một bên, bảo Tiểu Lục làm mấy động tác theo mình, sau đó lại gõ gõ nắn nắn mấy cái trên người Tiểu Lục, lắc đầu thở dài nói: “Cậu đã qua tuổi thích hợp nhất để luyện võ rồi, thêm nữa, xương cốt, thể chất và tư chất của cậu cũng không tốt lắm.”

Mạnh Tiểu Lục xưa nay luôn được người khác khen là thông minh, ngoại trừ trước đây Mạnh An thường xuyên đả kích nó, đây mới là lần đầu tiên nó bị người ngoài chê thẳng thừng, không khỏi ủ rũ chán chường. Có điều, nó nghĩ lại thấy cũng chẳng sao, bèn nói: “Sa đại thúc, vậy cháu muốn thân thể khỏe mạnh cường tráng, ít nhất gặp chuyện cũng có thể ứng phó phần nào, chú thấy có được không? Ví dụ như hôm qua, nếu không phải cháu cứ nhớ mãi lời tay kim điểm kia, nói không chừng đã tiêu đời rồi.”

“Chỉ muốn tự vệ thì không thành vấn đề, luyện tập một chút dẫu sao cũng hơn là không luyện, vậy thì cũng không cần phải bái sư đâu, cứ theo ta luyện tập là được.” Sa Thiên cũng muốn tạo cơ hội cho người trẻ tuổi tiếp xúc với nhau, lại không cầu kỳ nhiều quy củ như đám nhà giàu quyền quý, bèn sảng khoái nhận lời luôn. Có điều, nghe Tiểu Lục nói thế, Sa Thiên sợ Tiểu Lục mắc lừa, bèn hỏi thêm: “Vụ kim điểm là thế nào?”

Tiểu Lục kể lại một lượt, làm Sa Thiên phá lên cười ha hả, Tiểu Lục cũng cười cười gãi đầu hỏi: “Phải rồi, tay kim điểm kia nếu là tên bịp bợm, vậy tại sao hắn lại nói chuẩn thế, chẳng lẽ hắn có bản lĩnh thật, tại cháu nghĩ xấu cho hắn ư?”

Sa Thiên xua tay nói: “Con người ta ăn cơm gạo ngũ cốc, sống trong chốn nhân gian muôn màu muôn vẻ, bao giờ chẳng gặp phải chút chuyện này chuyện nọ, đụng phải chút trắc trở. Chỉ cần nói đúng một việc thôi, tự cậu sẽ quàng những lời hắn nói vào. Kim điểm đoán số mạng, đoán chuẩn thì gọi là tiệm (nhọn), gạt tiền thì gọi là tinh (tanh), thường có câu tiệm thêm tinh sánh với thần tiên, chẳng qua là nắm được bài bản lại thêm thông hiểu nhân tình thế thái mà thôi.

“Kim điểm chẳng qua cũng chỉ lăn lộn kiếm cơm ăn, nếu thực sự có bản lĩnh như thế, họ còn ở trên giang hồ kiếm vài ba đồng lẻ hay sao? Ta không rõ có ai thực sự biết đoán mệnh hay không, nhưng ta biết hạng cao nhân như thế bình thường không thể nào gặp được đâu.”

“Sa đại thúc, chú cũng là người trong giang hồ à?”

Cơ mặt Sa Thiên khẽ run lên, ánh mắt nhìn về phía xa xăm, tựa hồ đang nói với Tiểu Lục mà cũng như đang lẩm bẩm tự nói một mình: “Cũng có mấy năm đi lại trên giang hồ, có điều, đó đều là chuyện nhiều năm trước rồi.”

Ngày ba mươi Tết náo nhiệt phi thường, bánh chẻo nhân thịt gói thật nhiều, pháo cũng đốt thỏa thuê, cái Tết năm nay vui vẻ ồn ào hiếm thấy. Sáng sớm mùng một, Tiểu Lục đang lơ mơ thì bị Mạnh An lôi ra khỏi chăn, nói: “Đi, theo bố đi chúc Tết.”

“Mới mấy giờ mà đã đi?”

“Làm gì có cái lý quản gia ăn Tết đâu, quản gia ngày Tết đều phải ở nhà chủ bận rộn làm việc, nhà chủ người ta nhân nghĩa cho bố mày nghỉ, bố cũng không thể không hiểu lễ nghĩa mà phá hỏng quy củ được.” Mạnh An nói.

Tiểu Lục càu nhàu nhưng vẫn chải chuốt chỉnh tề, mặc quần áo mới. Nó mặc áo dài, ngoài khoác áo chẽn, bôi thêm chút dầu lên tóc, trông oách ra phết. Mặc dù trong lòng bất mãn, nhưng Tiểu Lục biết rõ cha mình nói có lý, huống hồ những ngày tháng tươi đẹp này đều bắt đầu từ khi Mạnh An làm công cho người ta, vả lại Tiểu Lục quả thực cũng tò mò người nhà đó rốt cuộc là như thế nào.

Qua phố lớn, qua ngõ nhỏ, rốt cuộc cũng đến được trạch viện nọ, vừa bước qua cổng Mạnh An đã trông thấy người nhà chủ, liền chắp tay khom người thật thấp nói: “Năm mới xin được chúc Tết lão gia, lão phu nhân, thiếu gia, thiếu phu nhân.”

Sau đó, lập tức quay sang bảo Tiểu Lục: “Mau dập đầu với lão gia.”

Tiểu Lục mặc dù miễn cưỡng, nhưng năm mới dập đầu với người trên cũng là lễ cũ từ xưa truyền lại, nó đang định quỳ bái thì vị lão gia kia cười nói: “Thôi khỏi thôi khỏi, năm mới vận hội mới, giờ đã là thời đại mới rồi, không cần làm vậy nữa. Mạnh An à, đây là con trai cậu đấy hả, thằng bé này hoạt bát thật đấy.”

“Vâng thưa lão gia, chính là khuyển tử Mạnh Tiểu Lục.”

Cả nhà nhìn Tiểu Lục đánh giá, Tiểu Lục cũng len lén quan sát người nhà họ. Phu nhân lấy ra một phong bao đỏ, nhét vào tay Tiểu Lục, nó lập tức cảm tạ, sau đó, lão gia nói: “Mạnh An à, nói cho ta xem tình hình nhà hàng thế nào rồi. Thúy Vân, dẫn Tiểu Lục ra ngoài chơi, lấy cho thằng bé ít đồ điểm tâm ngon nhé.”

“Vâng, lão gia.”

Nha hoàn dẫn Tiểu Lục ra ngoài, cô ta đưa Tiểu Lục sang phòng mé bên, lấy ra một hộp điểm tâm, lau bàn lau ghế bảo Tiểu Lục ngồi xuống, sau đó cười bảo: “Cậu tên là Mạnh Tiểu Lục hả, chị từng nghe chú Mạnh An nhắc đến cậu.”

Nha hoàn nọ trông bề ngoài khoảng mười tám, mười chín tuổi, cũng không lớn hơn Mạnh Tiểu Lục là mấy, tướng mạo bình thường nhưng đôi mắt lại rất sáng. Có điều, Tiểu Lục cứ cảm giác cô ta có điểm gì đó không bình thường, hoặc có thể nói là người nhà này đều có gì đó bất thường, nhưng bất thường ở đâu thì thực sự Tiểu Lục không thể nói ra được.

Thúy Vân đưa tay chống cằm, nhìn Tiểu Lục: “Ăn đi chứ, đây là điểm tâm mang từ miền Nam xuống đấy, ngon lắm. À phải rồi, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”

Tiểu Lục đáp: “Mười sáu, à không, phải mười bảy rồi chứ.”

Ả nha hoàn che miệng bật cười: “Còn chưa đâu nhé, năm nay chị mười chín rồi. Chị biết tỏng, đây là qua năm mới cậu em thêm cho mình một tuổi, sau đấy lại bịa thêm một tuổi nữa, đúng không hả?”

Kỳ thực đúng là vậy, Tiểu Lục qua sinh nhật thì mới mười sáu, có điều, mấy năm nay nó đều quen nói tuổi giả, có lúc thêm một tuổi, có lúc thêm hai tuổi, nhưng bị người ta chỉ ra tại trận như thế này cũng hơi ngượng ngùng. Nha hoàn kia lại tiếp tục cười nói: “Cậu thích trưởng thành để làm gì thế, muốn lấy vợ chắc?”

Tiểu Lục tức khắc đỏ bừng mặt, đang định nói gì đó, chợt nghe ngoài cửa có người cười to nói: “Loại gì thái tuế giảm, mâm tốt dáng thuận, chơi khách lõi rồi còn làm bộ trẻ con.”

“Xú điểm tử gợi đòn, thêm nữa là gãy roi.” Nha hoàn dựng đứng lông mày lên đáp.

Người ngoài cửa là thiếu gia nhà này, mặt gã có vết sẹo đao, trông giống phu nhân hơn là lão gia, y đẩy cửa vào, nói với Tiểu Lục: “Đã sắp xong chưa, ăn gì ăn lắm, ủa, vẫn còn chưa ăn hả, sao thế, ngốc à?”

Tiểu Lục quả thực có chút ngây ngốc ra, nó không tài nào ngờ được có thể nghe thấy tiếng lóng giang hồ ở đây, chợt nghĩ đến lời cảnh cáo của Vương Định Nhất, lập tức giả bộ không biết, đứng dậy nói: “Chào thiếu gia ạ.”

“Ừm, vậy ngươi về đi, cha ngươi ở lại còn chút việc phải làm.”

“Vậy tôi đi chào lão gia.”

“Khỏi cần, người lớn nói chuyện trẻ con đừng quấy rầy, lão gia bảo ta đến đấy.”

Tiểu Lục từ biệt hai người, Thúy Vân còn lấy giấy dầu gói mấy miếng điểm tâm dúi vào tay Tiểu Lục, bấy giờ mới cho nó đi. Nó vừa ra khỏi cửa, liền nghe Thúy Vân giận dữ gắt lên: “ Tướng gia?”

“Không tử, niếp toàn tử.” Thiếu gia đáp: “Lo cái quả cầu.”