Chương 17 Mê muội tâm trí
Ra khỏi ngôi nhà lớn đó, Tiểu Lục cứ cảm thấy lo lắng không yên, mối ngờ vực ban đầu một lần nữa lại trào dâng trong tâm trí. Đại hòa thượng cũng từng nói chuyện này quả thực có chút cổ quái, giờ nghĩ lại, hòa thượng ấy hẳn cũng là một người trong giang hồ, ông ta phán đoán liệu có chính xác không? Người nhà phú quý như thế, nếu mở miệng ra là chửi bậy, mồm miệng bẩn thỉu thì còn có thể hiểu được, đây là biểu hiện của kẻ không có gia giáo môn phong. Nhưng xưa nay chưa từng thấy người nhà giàu sang mà toàn nói tiếng lóng giang hồ, trên giang hồ vốn toàn là người bần cùng nghèo khổ, những kẻ xuất thân phú quý rất hiếm người hiểu được tiếng giang hồ.
Trùng hợp là mấy câu vừa nãy Mạnh Tiểu Lục từng nghe Vương Định Nhất nhắc đến, thiếu gia nói thằng nhãi này tuy nhỏ tuổi nhưng mặt mũi rất đẹp, dáng người cũng được, con dâm phụ nhà ngươi giờ còn giả bộ phụ nữ nhà lành gì nữa, chắc chắn là đã động lòng rồi. Thúy Vân bảo, thiếu gia là con quỷ háo sắc, mồm miệng không sạch sẽ, còn lắm lời nữa cẩn thận ta đánh đòn. Còn lúc nó ra về, hiển nhiên Thúy Vân đã nghi ngờ vì lúc đó Tiểu Lục thoáng ngẩn ra, hỏi nó có phải là người đồng đạo hay không, thiếu gia trả lời, nó chỉ là một đứa tay ngang chẳng hiểu gì hết cả, một thằng ngốc thôi, lo lắng cái gì.
Mạnh Tiểu Lục thấy người nhà này tuy mặt mũi cũng đoan chính, trên người lại toát lên khí chất giàu sang nên có, nhưng không tự nhiên lắm, không giống loại người nhiều năm sống trong nhung lụa. Vả lại, người nào người nấy đều có cảm giác bằng mặt không bằng lòng, không có cảm giác người một nhà. Giả dụ hai cha con đi trên phố, dù có giống nhau hay không, người ngoài thoạt nhìn là biết ngay người một nhà, nhưng gia đình này lại không có bầu không khí mà người một nhà với nhau nên có. Tiểu Lục không nói rõ ràng ra được, nếu không phải đột nhiên nghe thấy Xuân điển giang hồ, nó cũng chỉ cảm thấy có gì đó không ổn mà thôi, căn bản không nghĩ ngợi chi li tỉ mỉ đến thế.
Tiểu Lục không biết tiếp sau đây sẽ xảy ra chuyện gì, có điều, trong lòng càng nghĩ càng hoảng. Không có chứng cứ xác thực, người ta cũng đối xử rất tốt với cha mình, Tiểu Lục biết cho dù mình có nói, Mạnh An cũng sẽ không tin, còn mắng nó không lo học cái tốt, lại cứ đi học mấy câu tiếng lóng của bọn hắc đạo giang hồ.
Từ khi bập vào Xuân điển, Tiểu Lục đã thấy được khá nhiều sự vật trước đây nó chưa từng thấy, đồng thời cũng có cái nhìn khác hẳn về thuật bịp bợm. Không sai, Mạnh An cha nó giờ kiếm rất khá, tầm mắt khí độ đều đã được nâng cao, tựa như đã biến thành một con người khác, nhưng rốt cuộc cha nó vẫn là người thực thà, gặp phải bọn bịp bợm lõi đời trên giang hồ làm sao biết được bên trong hung hiểm nhường nào.
Mùng hai, Tiểu Lục bảo mẹ nó lấy tiền đi làm công của mình ra. Năm ngoái, mặc dù Tiểu Lục có gây ra chút họa nhỏ, nhưng xét cho cùng vẫn kiếm được chút tiền. Thẩm thị nghĩ con trai muốn làm ăn, không nghi ngờ gì, bèn lấy hết tiền lương của Tiểu Lục đem ra. Tiểu Lục cầm tiền, tính đem đi gửi tiết kiệm bên ngoài, lỡ như có biến, số tiền này có thể sẽ là tiền cứu mạng gia đình nó.
Giờ đây Tiểu Lục đã nghĩ thấu đáo hơn, người nhà họ còn rất nhiều chỗ có vấn đề. Ở một số nhà giàu có, thiếu gia và nha hoàn có tư tình qua lại là chuyện bình thường, nhưng lời ong bướm ve vãn nhau không phải nói như thế. Cô ả nha hoàn này nói muốn đánh thiếu gia bằng giọng điệu đó, chứng tỏ thiếu gia này không phải là thiếu gia thật, nha hoàn cũng không phải nha hoàn thật.
Lời nói của thiếu gia cũng có vấn đề, lúc gã đi gọi Tiểu Lục, nói rằng lão gia bảo gã đến, câu này rõ ràng nên là cha gã bảo gã đến thì hợp lý hơn, gã có phải kẻ dưới gì đâu. Trừ phi… trừ phi cha không phải cha, con chẳng phải con, người một nhà không phải là người một nhà, bọn họ nhớ thân phận mà mình đang sắm vai, nhưng khi ở trước mặt đứa trẻ mới lớn như Tiểu Lục, họ đã lơ là cảnh giác mà buột miệng xưng hô nhầm. Bọn họ nhất định là một đám bịp bợm!
Tiểu Lục không biết nên làm sao cho phải, nó lén lút đến nhà kia ngồi rình cả ngày, lại phát hiện ra bọn họ căn bản không ra ngoài, ra ra vào vào đều chỉ có một mình cha nó. Không ra khỏi cửa là sẽ không lộ sơ hở gì, không có sơ hở thì không biết ra tay từ chỗ nào, cảm giác yếu ớt, bất lực nhất thời trào lên trong tâm trí Mạnh Tiểu Lục.
Sang năm mới, Vương Định Nhất từ Sơn Tây trở về, Tiểu Lục sẽ không ở lại trong tiệm cầm đồ nữa, một là để tiện theo Sa Thiên luyện tập võ nghệ, ngoài ra cũng tiện để ý động tĩnh bên phía Mạnh An cha nó. Nhà hàng của Mạnh An từng bước hoàn thành, nhìn bề ngoài thì có vẻ làm ăn rất lớn. Bên trong dùng loại gỗ tốt nhất để sửa sang, rau thịt củ quả cũng liên hệ những nhà buôn số một số hai trong thành Bắc Kinh để thu mua, phong cách trang trí chủ yếu là kiểu Trung Quốc nhưng vẫn mang chút phong vị phương Tây, ví dụ như ngọn đèn chùm treo trên đầu toàn bộ đều là đèn pha lê, giống hệt như trong sảnh yến tiệc của khách sạn Lục Quốc.
Các thứ đồ cổ, tranh chữ bày biện bên trong, các nhà hàng thông thường toàn dùng đồ giả, sợ khách khứa uống nhiều rồi làm bẩn làm hỏng mất, riêng chỗ Mạnh An thì đã dùng là dùng đồ thật, đồ giả chỉ tổ mất giá.
Các phòng cao cấp và phòng riêng trên lầu lại càng ghê gớm hơn, đũa ngà voi bịt vàng, đĩa bạc bát bạc, đồ sứ cũng là loại tốt nhất. Cách làm này khiến tất cả giới buôn bán trong kinh thành chấn động, các chủ nhà hàng đều đang nhìn vào, sợ bọn họ sẽ giành mất mối làm ăn của mình.
Các ngành hàng khác thì lại coi Mạnh An như của báu, ai cũng biết nhà chủ của Mạnh An lắm tiền, Tết đến thanh toán nợ sòng phẳng, không dây dưa chút nào, lãi lời đầy đủ, lại còn mừng tuổi cho giúp việc trong cửa hiệu mỗi người một đồng Đại dương. Giờ đây, ai tranh được suất cung ứng cho nhà hàng của Mạnh An thì đúng là tốt vô cùng. Như những thứ bát đĩa xoong nồi chẳng hạn, khó tránh khỏi hư hỏng mất mát, về sau lại phải bổ sung thêm, ấy mới là mối làm ăn lâu dài.
Phải rồi, nhà hàng của Mạnh An đặt tên là Nhất Phẩm lâu, lấy ý trong câu Nhất phẩm tiên vị nhân sinh bách thái, đắc thử mỹ thực quan cư nhất phẩm (Đồ tươi hạng nhất, đời người trăm vẻ, được món ngon này, như quan nhất phẩm).
Nhất thời, dân buôn bán trong thành Bắc Kinh thường hay nói với nhau một câu thế này: Nhìn Nhất Phẩm lâu của người ta làm ăn kia kìa, đấy mới gọi là buôn bán lớn, đến cái ống nhổ cũng bằng vàng đấy.
Sa Thiên dĩ nhiên không rảnh rỗi đốc thúc Tiểu Lục luyện tập công phu cơ bản hằng ngày, hầu như đều là Tiểu Lục tự mình luyện tập, nhưng các điểm quan trọng khi chiến đấu thì ông ta đều dốc túi truyền thụ, để Tiểu Lục có năng lực tự bảo vệ mình. Ông ta đánh ra một chưởng, Tiểu Lục không ngờ lại không né tránh, nếu không phải Sa Thiên không dùng sức, nó đã bị đánh trật hàm rồi.
Sa Thiên thu lại chiêu thức, nói: “Hôm nay sao vậy, tâm tư cứ để đâu đâu, luyện võ không thể như thế được.”
“Không…” Tiểu Lục muốn nói lại thôi, nhưng nhớ ra Sa Thiên từng nói mình cũng đi lại trên giang hồ vài năm, nhất định là kiến thức nhiều hơn nó, bèn không nhịn được, thổ lộ hết những mối nghi hoặc trong lòng ra cho thoải mái.
Sa Thiên nghe xong thì nhíu chặt mày lại, hồi lâu sau mới nói: “Đúng là lạ thật, riêng thuật bịp bợm trên giang hồ đã muôn màu muôn vẻ không kể hết rồi, ngoài Tứ đại môn phái Phong Ma Yến Tước ra, còn có mười mấy lưu phái khác, vì vậy kể cả người trong giang hồ cũng khó tránh khỏi bị lừa gạt. Chuyện này rất cổ quái, vừa hay tối nay cha cậu hẹn ta uống rượu, ta sẽ nhắc nhở một phen, để ông ấy cẩn thận hơn.”
“Vậy thì tốt quá, Sa thúc, chú nói có khi cha cháu lại nghe lọt, không như cháu, người nhỏ lời cũng nhẹ.” Mạnh Tiểu Lục vội nói.
Sa Thiên gật đầu, kế đó nói: “Cũng đừng nên lạc quan quá, dù sao ta vẫn chưa nghĩ ra bọn họ tính làm gì, nếu người ta thực sự bày ra cạm bẫy thì cha cậu đã lún sâu vào trong đó rồi. Bản thân ông ấy cực kỳ tin tưởng bọn họ, không ai khuyên nổi đâu, ông ấy đã mê muội rồi.”
Lúc này, ở nhà họ Mạnh, Mạnh An vừa trở về, còn mua hai con cá, một ít thịt và rau, Thẩm thị thấy vậy bèn hỏi: “Sao hôm nay lại về thế, nhà hàng không có việc gì à? Không phải sắp khai trương đến nơi rồi sao?”
Mạnh An đáp: “Còn phải nói nữa à, nhà chủ bảo tôi ngày kia đi quan ngoại lấy hàng, nghe nói là gấp lắm. Nói cho mình biết nhé, lấy hàng là giả thôi, đòi nợ mới là thật, người bên đó nợ tiền nhà chủ, con số không nhỏ đâu. Lão gia nói, tôi đi sang bên đó kiếm người làm cho ổn thỏa chuyện này, đến lúc ấy trả cho người ta ba phần tiền thù lao, chỗ còn lại thì đổi thành ngân phiếu mang về.”
“Thế phải cẩn thận đấy, nợ tiền không trả, lại còn phải tìm người đòi nợ, e rằng cuối cùng phải đổ máu mới xong việc được. Mình nói thế, trong lòng tôi lại lo lo, không nguy hiểm gì chứ?” Thẩm thị nói.
Mạnh An đáp: “Không có việc gì đâu, nhà chủ nói rồi, sang bên đó đi tìm người giúp thúc nợ, tôi không phải lo việc gì nữa, chuyện này nhất định có thể làm xong. Sáng sớm ngày kia tôi sẽ ngồi xe lửa xuất phát, đi mau về mau, trở về vừa khéo có thể kịp khai trương nhà hàng.”
“Thế bên Nhất Phẩm lâu ai trông nom? Hay là nói một tiếng với ông chủ Vương, để Tiểu Lục qua đó mấy hôm.” Thẩm thị hỏi.
Mạnh An đáp: “Thằng nhãi con như nó thì biết cái gì, bên này có lão gia với thiếu gia coi sóc rồi, không sai sót gì đâu. Mặc dù bình thường họ không mấy khi ra ngoài, nhưng người ta nhà to nghiệp lớn, hiểu sâu biết rộng, so với tôi còn chắc chắn hơn nhiều. À phải rồi, vừa nãy tôi đụng mặt Sa huynh đệ đấy, có hẹn tối nay đến ăn cơm với nhà mình.”
“Ồ, gần đây ông với nhà họ Sa đi lại rất gần nhỉ.” Thẩm thị nghi hoặc nói.
Mạnh An cười đáp: “Sa huynh đệ đã cứu Tiểu Lục, cái ơn này chúng ta phải nhớ chứ. Với lại lần trước uống rượu với Sa huynh đệ hôm Tết ấy, tôi từng hỏi Sa huynh đệ tìm nhà chồng cho con gái chưa. Cậu ấy nghe thế thì rất coi trọng, chắc là nghĩ giống như tôi rồi.”
“Ý mình là… à, con nhỏ Oanh Oanh này được lắm, tôi nhìn cũng thấy quý, nghe lời ngoan ngoãn lại xinh xắn nữa. Có điều, dù sao họ cũng là người luyện võ lăn lộn trên giang hồ, thằng bé Tiểu Lục nhà mình nhiều tâm tư, liệu có coi thường Oanh Oanh nhà người ta hay không?” Thẩm thị nói.
“Nhà mình trước chẳng qua cũng chỉ là tên phu xe quèn thôi mà, biết con không ai bằng cha, thằng bé Tiểu Lục này vẫn hợp với con gái xuất thân nghèo khó như Oanh Oanh hơn. Lăn lộn giang hồ có gì không tốt đâu chứ, với lại Oanh Oanh còn nhỏ, chẳng phải đã có mình giúp rập dạy dỗ con bé hay sao?” Mạnh An nói.
Sắp đến giờ ăn, Tiểu Lục và Sa Thiên cùng Sa Oanh Oanh đến, Thẩm thị sắp sửa chút đồ ăn thanh đạm phù hợp cho người bệnh bảo Sa Oanh Oanh bưng về cho mẹ trước, hầu hạ ăn xong rồi quay lại, còn sai Tiểu Lục đi cùng cô bé. Hai đứa trẻ đi rồi, trong nhà chỉ còn lại ba người lớn, Mạnh An mở đầu câu chuyện, hỏi: “Sa lão đệ, chú xem hai đứa trẻ đi với nhau, nhìn thế nào cũng cảm thấy xứng đôi nhỉ.”
Sa Thiên vui vẻ cười nói: “Đúng thế, Tiểu Lục sắp lớn đến nơi, cũng nên lấy vợ rồi đấy.”
“Tôi chính là có ý này.” Mạnh An nói: “Hai anh em chúng ta quen nhau tuy chưa lâu, cũng chưa tìm hiểu nhau được nhiều, nhưng tính tình rất hợp, hai đứa trẻ cũng đều đã quen biết. Bây giờ người ta chú trọng tự do luyến ái, nhưng bọn chúng ta vẫn nghĩ theo lối cũ, cha mẹ có lệnh, mai mối có lời. Giờ thì tốt quá rồi, bọn trẻ đã biết nhau, chúng ta cũng nói chuyện với nhau rồi, đều là người xuất thân nghèo khổ cả, không có gì phải cầu kỳ, tôi muốn cầu thân cho thằng Tiểu Lục, không biết Sa lão đệ thấy thế nào?”
“Vậy thì tốt quá, chuyện này chúng ta tạm thời cứ quyết định thế đã, nhà chúng tôi là người luyện võ, những thứ lễ nghi phiền phức như hạ lễ vấn danh gì đó có thể nhất loạt bỏ qua, chỉ cần có kiệu tám người khiêng, cưới hỏi đàng hoàng là được rồi, chuyện đại sự cả đời dẫu sao cũng không thể để con trẻ nó tủi thân được, Mạnh đại ca nói có phải không?” Sa Thiên nói.
Mạnh An gật đầu: “Chắc chắn rồi, đợi tôi từ quan ngoại trở về sẽ tìm người mai mối, giải quyết chuyện của hai đứa nhỏ này.”
“Mạnh đại ca sắp phải đi đâu? Chuyện nhà hàng thì…” Sa Thiên giật nẩy mình hỏi.
Mạnh An bèn kể lại một lượt sự tình, Sa Thiên thầm nhủ chuyện chẳng lành rồi, nhưng lúc này nói ra e rằng lỡ dở chuyện của con trẻ, mà không nói, sự việc nháo lớn lên sau này cho dù có thành thông gia được hay không, ít nhất Tiểu Lục cũng phải chịu khổ.
Sa Thiên hít sâu một hơi, chầm chậm nói: “Đại ca phải cẩn thận hành sự đấy.”
“Tôi biết, người nơi đất lạ thành khách lạ, đương nhiên là phải cẩn thận rồi.” Mạnh An phô trương một câu thơ, hoàn toàn không hiểu ý tứ của Sa Thiên. Sa Thiên thở dài một tiếng nói: “Ý tôi muốn nói nhà chủ của anh rất có thể là một đám bịp bợm giang hồ, họ đẩy anh đi như thế là sắp sửa ra tay rồi đấy.” Nói tới đây, ông ta cũng không giấu giếm gì nữa, kể lại những gì Tiểu Lục trải qua và suy đoán của nó cho Mạnh An nghe.
Khi Sa Oanh Oanh và Mạnh Tiểu Lục quay lại, Sa Thiên đang đi ra cửa, Mạnh An ngồi phía sau cũng không buồn đứng lên tiễn, miệng nói: “Không tiễn.”
Sa Thiên kéo Sa Oanh Oanh đang ngớ người ra không hiểu chuyện gì đi luôn, còn Mạnh An cũng mắng cho Tiểu Lục một trận, nói cái gì không học lại đi học tiếng lóng giang hồ, chắc chắn là mày nghe lầm rồi, người giàu sang phú quý như họ sao có thể nói tiếng giang hồ, vân vân.
Xem chừng đây là do Sa Thiên khuyên giải không thành, hai người đã trở mặt. Dù Thẩm thị khuyên can, nói Sa Thiên lăn lộn giang hồ kiến thức rộng rãi, người ta cũng có lòng tốt, nhưng Mạnh An không nghe lọt tai, còn bảo Sa Thiên là hạng lòng dạ bẩn thỉu, uổng công sống bao năm trên đời, chẳng lẽ coi người dưới gầm trời này ai cũng là “người huyện Hồng Động chẳng ai tử tế” [17] hay sao?
Tiểu Lục thầm thở dài, xem ra cha nó đã mê muội tâm trí mất rồi.