Chương 18 Bỏ trốn biệt tăm
Hôm sau, Tiểu Lục trở lại tiệm cầm đồ Thịnh Long, Vương Tam Thắng đang gỡ tấm gỗ chắn cửa xuống, thấy Tiểu Lục quay lại liền nói: “Tiểu Lục, ông chủ vừa dậy đã tìm chú mày luôn đấy.”
“Biết rồi.”
Lúc này Vương Định Nhất đang nằm nghỉ trong nhà, mắt lim dim, trông chừng có vẻ muốn ngủ tiếp một giấc nữa, thấy Tiểu Lục liền lập tức nhổm dậy nói: “Tiểu Lục, cha ngươi có nhà không, bảo với cha ngươi, đồ cổ tranh chữ ở chỗ chúng ta đây đủ cung ứng cho nhà hàng Nhất Phẩm lâu. Ta đã cho người về quê ở Sơn Tây lấy rồi, nước phù sa chớ nên để chảy ra ruộng ngoài, cần gì phải tìm tiệm cầm đồ với tiệm đồ cổ khác.”
“Ông chủ này…”
Vương Định Nhất không biết Tiểu Lục định nói gì, lại tiếp lời: “Đương nhiên, mối làm ăn lớn thế này cũng không thể để một mình ta độc chiếm được, nhưng ta muốn phần ngon ăn nhất ở bên chỗ chúng ta.”
Tiểu Lục rốt cuộc vẫn hạ quyết tâm ngắt lời: “Ông chủ này, tốt nhất là đợt này ông đừng qua lại làm ăn với Nhất Phẩm lâu nữa.”
Vương Định Nhất ngẩn người ra, nhìn Mạnh Tiểu Lục với ánh mắt khó tin: “Tại sao? Cha ngươi có mối hàng khác rồi à?”
“Ông chủ này, sau Tết chúng ta đưa đến Nhất Phẩm lâu mười đôi bình, hai mươi bức tranh, các đồ bày biện khác cũng hai ba chục món nữa, đã thanh toán lần nào chưa?” Mạnh Tiểu Lục hỏi.
Vương Định Nhất chau mày lại: “Thằng nhỏ này rốt cuộc muốn nói gì vậy, hồi Tết vừa thanh toán một lần rồi, lần sau chắc phải đến tết Đoan ngọ mới kết toán chứ.”
“Có thể kết toán luôn bây giờ không?”
“Được thì cũng được, kỳ thực đây là quy củ của ngành bán gạo mì thịt cá thôi, ngành chúng ta vốn không có. Về sau, không hiểu vì ai muốn lấy lòng khách mua, nên mới có tiền lệ này, đương nhiên, cũng chỉ có khách quen thân mới được một năm kết sổ ba lần như thế.” Sắc mặt Vương Định Nhất dần dần trở nên nghiêm túc.
Tiểu Lục nói: “Vậy thì kết toán luôn bây giờ đi, có tôi ở đây, kể cả có khúc mắc gì thì quan hệ của cha tôi với ông chủ cũng chẳng xấu đi được. Nhưng ngộ nhỡ suy đoán của tôi mà là thật, thì người khác tôi chẳng lo được, chứ ông chủ coi trọng tôi, lại cũng là người dạy tôi Xuân điển, tôi chỉ mong ông không gặp chuyện gì là tốt rồi.”
Tiểu Lục nói đoạn bèn kể lại hết một lượt sự việc, Vương Định Nhất thần người ra, thấp giọng nói: “Chuyện này theo lý mà nói thì có hai khả năng, một là đám người này chính là bọn bịp bợm giang hồ, hai là bọn họ vốn là người trong giang hồ, về sau không biết vì nguyên nhân gì mà phát tài, đến Bắc Kinh giả làm người một nhà để hưởng phúc.
“Lúc trước ta từng dặn đi dặn lại ngươi ra ngoài không được dùng tiếng lóng bừa bãi, nhưng gã thiếu gia đó lại dùng rất tùy tiện, vả lại còn cực kỳ kiêu ngạo, rất có thể gã không phải tay lão luyện giang hồ gì. Không lão luyện giang hồ mà phát tài to, khả năng này gần như chỉ có một phần vạn thôi, vì vậy… có lẽ bọn họ là bịp bợm thật.”
Vương Định Nhất đằng hắng một tiếng, rồi lại nói: “Ngươi nói rất đúng, ta phải đi kết toán hết nợ nần với bên ấy, hôm nay đi luôn. Nhưng tất cả đều chỉ là suy đoán của chúng ta, ta sẽ không rêu rao ra ngoài, vì ta không biết vụ này còn dính dáng đến bao nhiêu người nữa, ngộ nhỡ người ta không phải bịp bợm, vậy thì cha ngươi sau này khó làm ăn lắm.”
Vương Định Nhất ngẫm nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Ta sẽ rủ thêm một hai người quen nữa, lần lượt đến thúc nợ, nếu bọn họ muốn ôm của bỏ trốn, ít nhất cũng giảm bớt một phần tổn thất, cha ngươi cũng dễ ăn nói phần nào. Nếu đúng thế, vậy thì ta hiểu được tại sao nhà chủ của cha ngươi lại không lộ mặt rồi, ngươi còn nhớ chuyện Thập bát La hán bằng ngọc không?”
Tiểu Lục lập tức hiểu ra phần nào, đám người này cũng giống như bọn bán Thập bát La hán bằng ngọc kia, mua đi bán lại kỳ thực chẳng tốn bao nhiêu tiền. Bọn họ để cho cha nó lộ mặt, bỏ tiền mua đồ, vì vung tiền hào phóng mà thành người có uy tín tiếng tăm, sau đó lại bán sang tay luôn, thực tế cũng chẳng bỏ ra mấy tiền.
Dần dần, cả kinh thành đều biết có một nhân vật là Mạnh An, các nhà buôn bán lớn xưa nay đều tin vào dư luận, Nhất Phẩm lâu chính là quân bài cuối cùng, đem vung ra toàn bộ thanh danh uy tín tích lũy được từ trước đến giờ. Cho đến thời điểm này, chưa ai từng gặp chủ nhà của Mạnh An, người khác chỉ quen biết Mạnh An, vậy thì tất cả tội lỗi, nợ nần đều sẽ đổ hết lên đầu Mạnh An!
Tiểu Lục tròn mắt, không lạnh mà run ngồi thụp xuống đó, thẫn thờ không nói nên lời. Vương Định Nhất trầm ngâm giây lát rồi bảo: “Thế này đi, chốc nữa ta sẽ đi tìm cha ngươi kết toán. Ngươi đừng đi, tiện thể ta sẽ mua cho ngươi một tấm vé tàu hỏa, ngươi đi cùng với cha chuyến này. Sợ là sợ ra đến quan ngoại, bọn chúng lại có đồng bọn chờ sẵn thịt luôn cha ngươi ấy, vậy thì ngay cả người duy nhất từng gặp bọn chúng cũng không còn nữa. Tiểu Lục, ngươi đợi ta một chút.”
Vương Định Nhất quay lại lấy trong tủ đầu giường một cái túi vải đỏ, mở ra, bên trong là một khẩu súng lục rất tinh xảo, y đưa cho Mạnh Tiểu Lục, nói: “Đây là súng Colt, hồi ta đi Thượng Hải tìm thương nhân Tây mua được đấy, ngươi cầm lấy mà phòng thân.”
“Ông chủ, ông…” Tiểu Lục đột nhiên cảm thấy Vương Định Nhất rất tử tế, nó không biết khẩu súng lục này bao nhiêu tiền, nhưng chắc chắn là thứ đắt đỏ. Gặp phải chuyện lớn, Vương Định Nhất không hề keo kiệt, cũng tuyệt không hàm hồ chút nào.
Hôm sau, Tiểu Lục theo cha lên tàu hỏa, Thẩm thị ra ga đưa tiễn. Vương Định Nhất quả thực rất có nghề, y bảo cửa tiệm dạo này hơi căng thẳng tiền bạc, không thu xếp được, Mạnh An vừa nghe vậy cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức đi gặp nhà chủ lấy tiền.
Trên đường vừa khéo lại gặp ông chủ Tống của Cổ Nguyệt Trai, không ngờ cũng nói muốn kết toán, dạo này làm ăn không hiểu sao lại khó khăn vậy. Có điều, Mạnh An lấy làm lạ là đến chỗ nhà chủ vừa nhắc đến chuyện trả tiền, nhà chủ xưa nay vốn rất thoải mái không ngờ lại tỏ vẻ không vui, như thể không phải đang nợ tiền người ta, mà là người ta thò tay vào túi ông ta móc tiền ra vậy.
Cuối cùng, lão gia cũng miễn cưỡng lấy ngân phiếu ra, đồng thời dặn dò Mạnh An ra quan ngoại phải cẩn thận hành sự. Mạnh An đi kết toán cho tiệm cầm đồ Thịnh Long và Cổ Nguyệt Trai xong xuôi, Vương Định Nhất lại bảo đi xa cần có người ở bên cạnh chăm lo, nên đặc biệt cho Tiểu Lục nghỉ mấy ngày đi theo. Mạnh An vốn cảm thấy chuyến này là đi đòi nợ, mặc dù đã có người làm hộ, nhưng ít nhiều cũng có chút nguy hiểm, không muốn dẫn con trai theo. Nhưng Thẩm thị nghe nói vậy liền bảo, ra trận còn cần phụ tử binh, có Tiểu Lục đi theo cũng chắc chắn hơn, vì vậy, Tiểu Lục bèn cùng Mạnh An lên đường.
Trong tiếng còi tàu, bánh xe chuyển động, tàu hỏa phun khói trắng tiến về phía trước, Tiểu Lục và Mạnh An thò đầu qua cửa sổ, vẫy tay từ biệt Thẩm thị và mấy người anh em đến tiễn đưa, nào biết chuyến đi này lại là một trận biến động long trời lở đất.
Lúc này, Sa Thiên đang đi lại vòng vòng trong căn nhà chật hẹp, đi từ lúc trời còn sáng bảnh đến lúc sẩm tối, ăn cơm mà tâm trí cũng để tận đâu đâu. Phòng thị nhìn thấy nhưng không nói gì, đến tối, Sa Thiên càng lúc càng nôn nao sốt ruột, Phòng thị mới thở dài một tiếng, thấp giọng bảo: “Muốn đi thì đi đi.”
“Mình biết cả rồi?” Sa Thiên sững người, ngây ngẩn nói.
Phòng thị chống tay ngồi dậy trên giường, Sa Thiên vội vàng đỡ lấy, Phòng thị mỉm cười nói: “Dĩ nhiên tôi không biết là có chuyện gì, nhưng mình bồn chồn như thế, chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn. Nếu tôi đoán không lầm, chắc là có liên quan đến Tiểu Lục, dạo gần đây, mình để ý nhất thằng nhỏ đó mà.”
“Phu nhân…”
“Mình đi đi, nếu mình đã nghĩ kỹ rồi thì đi đi.” Phòng Hiểu Linh nói.
Sa Thiên thoáng trầm ngâm: “Lần này là người trong giang hồ, tôi sợ…”
“Sợ? Chúng ta sợ cái gì chứ, cùng lắm là đổi chỗ khác, tôi nhìn ra được, mình thực lòng thích thằng bé Tiểu Lục ấy, quyết không nhìn nó rơi vào cảnh khốn đốn đâu. Mình chẳng bao giờ thay đổi, vẫn là Sa Thiên Bá hành hiệp trượng nghĩa năm nào.” Phòng thị mỉm cười, nụ cười hết sức ngọt ngào.
Sa Thiên gật đầu, đắp lại chăn cho Phòng thị, cảm kích nhìn ái thê một lần rồi mới quay người rời đi.
Bên ngoài thành, mặt trời đã xuống núi, trăng vừa leo lên ngọn cây, màn đêm đã buông xuống, bảy tám cỗ xe lớn đang chờ ở ngoài thành. Thúy Vân nói: “Lão đại, nhị nương sao giờ này vẫn chưa ra? Theo tôi thấy, không được thì thôi bỏ luôn xe cuối cùng đi.”
Lão gia đáp: “Sắp rồi, con ả thối này đã ngủ với tên gác cổng thành hai ba lần, với bản lĩnh của cô ta hẳn sẽ rất dễ dàng gạt được hắn mở cổng thành ra thôi.” Trong lúc nói chuyện, một cỗ xe ngựa đã từ trong thành phóng ra, người đánh xe chính là gã thiếu gia mặt thẹo.
Xe dừng lại trước bảy tám cỗ xe lớn, Mặt Thẹo nói: “Lão đại, các món cuối cùng đều ở trong xe cả rồi, chúng ta đi đâu nghỉ ngơi đây? Tôi dọn đồ mệt muốn chết rồi.”
“Thì đó, tôi cũng mệt chết rồi đây này.” Thiếu phu nhân trong xe lên tiếng.
“Đi nhanh thôi, hôm qua Mạnh An đột nhiên thanh toán nợ cho hai nhà, ta thấy hơi khó hiểu, trong lòng cứ không yên sao đó, nhân lúc trời tối đi cả đêm đã rồi tính sau.”
Đoàn xe cứ thế lên đường, bỗng nhiên có một bóng người cực nhanh vượt qua cả đoàn, chặn ở giữa đường, lớn tiếng nói: “Vất vả rồi, vất vả rồi, các vị, chuyển gáo thôi.”
“Bả điểm?” Xe ngựa không dừng lại, lão gia lẩm bẩm, giọng rất nhỏ.
Không ngờ người đang đứng chắn giữa đường kia lại nghe rõ mồn một, đáp lại: “Dốc túi ngược.”
“Xanh đi!”
Không ngờ vực gì nữa, hai bên đều đã tỏ rõ thân phận, gặp nhau đã nói vất vả, ắt là người trong giang hồ. Người chặn xe không phải ai khác, chính là Sa Thiên đeo khăn che mặt, mặc dù có màn đêm che chắn, Sa Thiên vẫn lo bị người khác nhìn thấy bộ dạng mình.
Ông ta không muốn động thủ, chỉ hô lên với người trên xe rằng, bằng hữu, đã vất vả rồi, quay về đi. Người trên xe giật nảy mình, như chim sợ cành cong, nghĩ Sa Thiên là bả điểm, cũng tức là người của đội điều tra. Sa Thiên thính tai, nghe thấy câu lẩm bẩm đó, bèn trả lời là người bị gạt quay lại đòi tiền rồi.
Chuyện này cũng giống như người Vinh môn ăn trộm bị bắt tại trận chỉ có thể ôm đầu chịu đòn vậy, bịp bợm mà bị người ta vạch mặt, vả lại còn bị nạn nhân tìm đến tận cửa đòi tiền, đa phần đều đuối lý mà nôn hết ra, cùng lắm cũng chỉ cù nhầy, giảo biện vài câu mà thôi. Nhưng đám người này lại không nói không rằng, muốn giết Sa Thiên, câu “xanh đi”, chính là có ý giết đi vậy.
Sa Thiên không do dự nữa, bất thình lình xông lên, lao thẳng vào con ngựa, hiển nhiên là người của đoàn xe không định dừng lại, quất roi thúc ngựa muốn tông chết luôn ông ta. Sa Thiên sắp bị đụng trúng thì chợt lách người, móc lấy dây cương trên cổ ngựa, chân vung lên, cả người đã đu lên lưng ngựa. Trong nháy mắt, Sa Thiên lộn một vòng trên lưng ngựa, đối mặt với tên đánh xe của chiếc xe đi đầu, hai tay chống vào lưng ngựa tung ra một cước, đạp gã ta lăn xuống xe.
Sa Thiên ghìm cương ngựa, con ngựa bị đau dừng ngay lại. Đoàn xe này đi hàng một như con rắn, vừa nãy chín cỗ xe cùng chạy, cách nhau không xa lắm, cỗ xe đầu vừa dừng khựng, ba cỗ phía sau không kịp đề phòng, chiếc thứ hai đụng vào chiếc đầu, chiếc thứ ba dừng gấp quá đổ lăn kềnh, buộc chiếc thứ tư phải đứng lại.
“Điểm tử nhúng tay, kề vai để sống!” Lão gia hét lên một tiếng. Nghe lão đại phát ra hiệu lệnh rằng đối thủ lợi hại, các huynh đệ mau bỏ chạy, năm cỗ xe còn lại liền không dừng mà vòng đường đi tiếp, Sa Thiên định giở chiêu cũ ngăn cản chúng thì bị một gã thanh niên mặt thẹo chặn mất đường đi: “Ngươi cái tên lãng bất chính này, đừng trách ta gõ mâm!”
Nhìn thân hình, cách bước đi là biết tên Mặt Thẹo này có chút công phu, ánh mắt toát lên sự hung hãn độc địa, thêm vào gương mặt thẹo nữa, Sa Thiên liền nói: “Ngươi chính là cái tên lỗ mãng cứ thích giở Xuân điển ra ấy phải không, ở đây làm gì có người ngoài, sao hả? Hay là không biết nói chuyện bình thường nữa rồi?”
Lãng bất chính tức là đồ đáng ghét, gõ mâm nghĩa là trở mặt. Sa Thiên chẳng buồn đối đáp với gã ta bằng Xuân điển giang hồ, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết tên này còn đi đuổi theo mấy cỗ xe còn lại. Lúc này, lão gia và bốn năm tên nữa, cùng với người phụ nữ trung niên giả làm phu nhân lúc trước nhảy xuống xe, tiến về phía Sa Thiên.
Sa Thiên chắp tay ôm quyền nói: “Các vị đều là bằng hữu trên giang hồ, tôi cũng không phải cố ý phá hoại chuyện làm ăn của các vị, có điều làm vậy tức là hãm hại Mạnh An rơi vào chỗ bất nghĩa, e rằng sau này sự việc đổ lên đầu anh ta, sẽ thành nhà tan người mất, cũng hơi quá rồi chăng?”
Tên Mặt Thẹo kia lạnh lùng hừ một tiếng: “Phí lời làm gì, hôm nay đừng nói là ngươi muốn lấy lại đồ đạc, muốn đi khỏi đây cũng không đi được đâu. Ngươi cậy mình có chút công phu, muốn lo chuyện bao đồng phải không. Giờ sao lại nhũn ra thế? Muốn làm thân với chúng ta hả, muộn rồi!”