← Quay lại trang sách

Chương 19 Chuyến đi Phụng Thiên

Sa Thiên không nói thêm nữa, đưa tay ra ngoắc ngoắc: “Đã vậy thì đừng trách tại hạ áp giải các ngươi trở về, đừng phí lời nữa, mời!”

Mặt Thẹo mắng lớn một tiếng, lao lên trước, gã ta sử dụng Đàm thoái quyền [18] , xem chừng cũng rất có khí thế, nhưng đánh thế nào cũng không chạm đến được người Sa Thiên. Sa Thiên dường như có rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu, biết được lý lẽ quyền cước sợ người trẻ tuổi tráng kiện, nếu lấy cứng chọi cứng với tên Mặt Thẹo này, dần dà sợ rằng tay chân người có tuổi như ông ta sẽ không đỡ nổi, vì vậy cứ nghiêng mình lắc người né tránh, không vội tấn công.

Mặt Thẹo thấy Sa Thiên không công kích, tưởng là Sa Thiên sợ mình, thế công càng lúc càng thêm hung hãn điên cuồng, nhưng toàn đánh trượt, có sức mà không giở ra được, lập tức nóng nảy hấp tấp. Trong lòng nôn nóng, chiêu thức liền lộ ngay ra sơ hở, Sa Thiên thừa cơ áp sát đánh giáp lá cà, nhằm vào yết hầu của Mặt Thẹo tung ra một quyền, cú này mà đánh trúng, nặng ắt táng mạng tại chỗ, nhẹ thì cũng ngộp thở ngất đi. Đúng lúc này, bốn năm tên kia nhất tề bổ nhào tới, người đàn bà trung niên cũng đột ngột phóng ra một nắm ám khí.

Mặc dù đang đánh nhau với Mặt Thẹo, nhưng Sa Thiên vẫn luôn chú ý đề phòng, nghe có tiếng rít gió vang lên, vội vàng buông tha cho Mặt Thẹo, xoay người tại chỗ, ngưng phát lực, dồn sức vào eo hông ngả ra theo thế Thiết Bản Kiều, tránh khỏi ám khí. Mặt Thẹo sợ đến toát cả mồ hôi lạnh, cũng không còn giấu ngón nghề gì nữa, lần này xông lên sử dụng hết toàn bộ bản lãnh, giở ra chiêu Đạn thoái của Giáo môn học được ở vùng Thương Châu.

Cả người Sa Thiên ngả ra phía sau, sau khi ngả ra theo thế Thiết Bản Kiều, lại tiếp tục ngả nữa, chống tay xuống đất lộn nhào một vòng. Chỉ cần là người luyện võ, thì lộn nhào cũng như cơm ăn ngày ba bữa vậy, thậm chí còn không được coi là công phu cơ bản, nhưng nếu có thể vận dụng chiêu lộn nhào này một cách khéo léo trong thực chiến, lấy thô vụng phá khéo léo, thì chính là bậc cao thủ trong cao thủ.

Cú lộn nhào quá độ từ thế Thiết Bản Kiều này của Sa Thiên chớp mắt đã tránh được đòn tấn công của Mặt Thẹo, đồng thời vừa chạm đất, ông ta đã đá quét một đường, thoáng cái đánh ngã mấy tên cao to đang bổ tới.

Kéo, dựa, cùi chỏ, đập, động tác như nước chảy mây trôi, Sa Thiên trong nháy mắt đã hóa thần thành một một gã say loạng choạng nghiêng bên này đổ bên kia. Có điều, bộ quyền pháp này thoạt nhìn giống như Túy quyền, nhưng lại không có cái vẻ lảo đảo bất định và đại khai đại hợp như của Túy quyền, cũng không chặt chẽ cẩn mật như Địa Đường quyền, toàn bộ đều dùng sức rất khéo, lấy những chỗ cứng rắn trên cơ thể mình đánh mạnh vào những bộ vị mềm yếu của đối thủ, đặc biệt vừa chuẩn vừa độc! Chỉ chớp mắt, cả đám cao to kia lại bị tẩn thêm một lượt, lập tức đã có vài tên mồm thổ máu tươi, hôn mê bất tỉnh.

Người đàn bà trung niên đóng giả làm phu nhân trong đám bịp bợm chợt kinh hãi kêu lên: “Con trai, cẩn thận, đây là Xả Ban thức!”

Mặt Thẹo gầm lớn một tiếng, nhưng đã quá muộn màng, gã bị Sa Thiên tóm lấy cổ áo. Sa Thiên tựa như người không xương cốt, vận sức dưới chân, người lại đổ nghiêng về phía Mặt Thẹo, cùi chỏ hơi thò ra ngoài, tức khắc thúc vào chỗ ngực trái của đối phương. Mặt Thẹo lập tức phun ra một búng máu tươi, Sa Thiên giờ đã khởi lên ý muốn giết người, nào còn ra tay nương tình, lúc này mà chỉ nhân từ một chút thôi, bản thân ông ta ắt sẽ mất mạng nơi đây.

“Chớ hại tính mạng con ta!” Người đàn bà trung niên kia gào lên, nhưng không dám phóng ám khí ra nữa, con trai bà ta và Sa Thiên đang quấn lấy nhau, ném ám khí ra lấy mạng ai còn chưa biết, đồng thời, bà ta cũng biết mình xông lên chẳng được ích gì. Lão gia nheo một mắt lại, nhanh chóng rút ra khẩu súng lục Browning, sẵn sàng hạ thủ.

Sa Thiên mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, lại quấn chặt lấy Mặt Thẹo, dùng thân thể Mặt Thẹo che chắn vị trí hai người kia đang đứng. Sau cú đá quét đất, trong năm tên to cao đã có hai tên không nhúc nhích được chân nữa, sau một đòn Xả Ban thức, chỉ còn một tên đứng dậy được, tên đó cố nhịn đau lao bổ tới, muốn tóm chặt lấy Sa Thiên.

Sa Thiên lách người một cái né tránh được, song lại để lộ thân thể mình ra ngoài vùng che chắn của Mặt Thẹo. Ngay tức thì, có bảy tám mũi phi tiêu bay tới nhắm vào gáy và hậu tâm ông ta, Sa Thiên không kịp tránh né, thình lình buông Mặt Thẹo ra, xoay người lại toan dùng tay bắt lấy phi tiêu.

Phần đầu phi tiêu không hề lấp loáng phản quang, bên trên đen kịt, vừa nhìn đã biết có tẩm độc. Sa Thiên không dám bắt ngay, mà để phi tiêu bay qua một đoạn mới đưa tay túm lấy phần đuôi không có độc. Có một mũi hung hiểm nhất, lúc bắt được, mũi tiêu chỉ còn cách cổ họng đúng một lóng tay.

Lúc này, tiếng súng vang lên, khẩu súng lục trên tay lão gia đã khai hỏa, Sa Thiên giật nẩy người, lắc lư loạng choạng, sau đó lăn tròn dưới đất né tránh hai phát súng còn lại. Lúc ngước nhìn lên, hai mắt ông ta đã đỏ ngầu, sát khí ngùn ngụt: “Là các người ép ta đấy!”

Tên to cao lúc nãy muốn ôm lấy Sa Thiên thấy biện pháp ấy có hiệu quả bèn định giở lại chiêu cũ, lão gia hét lớn “chớ nên”, nhưng đã quá muộn. Sa Thiên tựa như một con báo nhanh nhẹn xông tới, viên đạn của lão gia cũng đuổi theo, nhưng mắt thì không theo kịp, nòng súng không biết nên dịch chuyển đi phía nào, chỉ biết trơ mắt ra nhìn Sa Thiên lộn qua đầu vai tên thuộc hạ kia, sau đó ôm cổ hắn vặn một cái. Mặt tên đó hoàn toàn xoay ngược ra đằng sau, nhìn cảnh tượng sau lưng mình với ánh mắt khó tin, sau đó cả người đổ rầm xuống đất.

Mặt Thẹo đã biết mình không phải là đối thủ của Sa Thiên, vội cuống cuồng chạy về phía phu nhân, lúc này gã ta nào còn vẻ hung hãn tàn độc như trước, mà tựa một đứa trẻ con bị bắt nạt chạy về phía mẹ mình, trong bụng gào lên mẹ ơi, mẹ ơi. Người đàn bà trung niên kia cũng rời khỏi vị trí, chạy lên đón gã, đồng thời liên tục ném ám khí về phía Sa Thiên, chỉ hận không thể một lượt ném hết sạch chỗ ám khí giấu trên người mình.

Sa Thiên vừa chạy vừa né tránh, bắt ám khí, ném ám khí gần như cùng lúc, tất cả phi tiêu tẩm độc, kim châm tẩm độc toàn bộ đều ném vào lưng gã Mặt Thẹo. Mặt Thẹo mắt ngân ngấn lệ, môi tím ngắt, sắc mặt từ trắng nhợt chuyển thành màu đen nhạt, vươn tay về phía trước, nhìn phu nhân, miệng mở ra lại khép vào, tựa như đang hét lên “mẹ”, nhưng không thể hét thành lời. Cả người gã ta tràn đầy nỗi sợ hãi với cái chết và niềm khát vọng sống, sau đó ngã gục xuống đất.

“Đi mau, đi mau!” Lão gia hét lớn, kéo người phụ nữ trung niên chạy đi: “Chị Hồng, Tiểu Lợi đã chết rồi, đi mau lên!”

Sa Thiên vẫn muốn đuổi theo, nhưng vết thương do đạn bắn trúng càng lúc càng đau, ông ta suýt chút nữa còn bị hai phát súng sau đó của lão gia bắn trúng, đành nhìn theo hai kẻ hoảng hốt bỏ chạy. Sa Thiên cúi đầu nhìn vết thương trên thắt lưng, lắc đầu thở dài than bản thân đã vô dụng, đành để cho bọn người đó trốn mất. Viên đạn bắn nghiêng vào chỗ thắt lưng, đầu đạn vẫn còn trong cơ thể, nhưng cơ bắp đã chặn lại, hẳn là không bị thương đến nội tạng, song từ trong lỗ đạn vẫn không ngừng có máu chảy ra. Lực phát ra từ đất, quyền phát ra từ eo, chỗ eo hông bị thương, dù là lăn lộn nhảy nhót hay đánh quyền đả cước đều bị ảnh hưởng không nhẹ.

Dưới ánh trăng, Sa Thiên đơn độc đứng trên con đường nhỏ ngoài thành, xung quanh là một mảng tĩnh mịch như tờ và bốn cỗ xe ngựa còn lưu lại.

“Con à, mẹ thật có lỗi với cha con.” Tinh thần chị Hồng suy sụp, khóc rống lên.

Lão gia chỉ biết hút thuốc, không nói năng gì, Nhị nương lúc trước giả làm vợ của gã Mặt Thẹo ngoác miệng ra chửi: “Không được, chúng ta đông người, hắn lại đã bị thương, chúng ta quay lại tìm hắn, đoạt lại đồ vật, trả thù cho Tiểu Lợi!”

“Chị nhắm vào đống đồ đó chứ gì?” Thúy Vân châm biếm: “Tôi ghét Tiểu Lợi thật đấy, nhưng anh ta là đồng bọn với chúng ta, lão đại, chúng ta phải báo thù!”

Lão gia không đáp lời, ném đầu mẩu thuốc lá ra ngoài xe ngựa, bụi đất cuốn lên phía sau nhanh chóng dập tắt đầu thuốc, chỉ nghe lão gia nói: “Chị Hồng, người này là ai? Hình như chị nhận ra chiêu thức của hắn?”

“Xả Ban thức, Sa Quan Âm, hắn nhất định là người của Sa gia vùng Tây Bắc.” Hai mắt chị Hồng tóe lửa, răng nghiến vào nhau kin kít, tựa như muốn xé nát băm vằm kẻ thù giết con ra vậy: “Có lẽ tôi biết hắn là ai rồi, chúng ta không trả thù được, chó cùng rứt giậu, tôi với ông có liều chết cũng chẳng đi đến đâu cả! Nhưng thù giết con không thể không báo, tôi nhất định sẽ khiến hắn nợ máu phải trả bằng máu!”

“Phụng Thiên! Phụng Thiên!” Tiểu Lục vô cùng hưng phấn, thò đầu qua ô cửa khoang tàu nhìn tấm biển ga tàu bên ngoài reo lên.

Mạnh An liếc nhìn Tiểu Lục, không hề hé môi. Trên thực tế, suốt dọc đường ông ta vẫn luôn răn dạy Tiểu Lục, nói làm người lớn phải điềm tĩnh, không thể tùy tiện động tí là nhảy tưng tưng lên thế được, vì vậy bản thân phải làm gương, ra vẻ hết sức điềm tĩnh vững vàng. Mạnh An và Tiểu Lục mua vé tàu hạng hai, nhà chủ đã dặn dò, ở nhà tiết kiệm cũng được nhưng ra đường phải mang theo chút tiền giắt lưng, không thể để bản thân thiệt thòi. Đối với nhà chủ này, Mạnh An vô cùng khâm phục và cảm kích.

Người xem quần áo ngựa xem yên cương, Mạnh An và Tiểu Lục đều mặc quần áo mới mua dạo Tết, nhìn rất có sức sống, rất sang trọng. Ra khỏi ga tàu hỏa, liền có xe kéo. Mạnh An xuất thân là người kéo xe, liếc mắt một cái liền tìm ra một tay kéo xe loại giỏi, trông có vẻ cũng thật thà, hẳn là sẽ không đi đường vòng.

Mạnh An bảo Tiểu Lục là thằng ngốc, khỏe mạnh, chạy bộ cũng được, không cho nó lên xe lại càng không gọi riêng một xe cho nó, chỉ đặt hành lý lên chỗ để chân của xe kéo rồi cứ thế đi luôn. Người phu kéo xe ngoảnh đầu lại hỏi: “Lão gia đi đâu ạ?”

“Tìm một quán trọ nghỉ ngơi đã, huynh đệ có biết chỗ nào phòng vừa rẻ vừa sạch sẽ không?” Mạnh An hỏi.

Phu kéo xe cười nói: “Lão gia nói đùa à, vừa nhìn đã biết ngài là người có tiền, chắc chắn là muốn ở chỗ tốt rồi.”

“Không cần, sạch sẽ giá cả phải chăng là được, ra ngoài làm việc mà, không phô trương được.” Mạnh An vội nói.

“Không thành vấn đề, cách đây không xa có một quán trọ của người Sơn Đông mở, gọi là quán trọ Kim Phúc, giá cả hợp lý mà còn sạch sẽ nữa, ở đó toàn người đi công chuyện, cách đây không xa, ngoài cửa cũng nhiều xe kéo, rất tiện lợi, ngài xem được không ạ?”

“Vậy cứ nghe theo anh đi.”

Chỗ đó quả thật cách ga tàu hỏa Phụng Thiên không xa lắm, chạy chừng năm sáu phút là đến, tiền xe vốn chỉ hai hào, nhưng Mạnh An lại đưa tới năm hào, phu kéo xe cảm ơn rối rít, có nằm mơ cũng không ngờ được, đây là do Mạnh An cảm khái dạt dào nên mới thế, anh ta lại càng không thể ngờ được, vị đại gia ăn mặc sang trọng này đây, mới vài tháng trước cũng chỉ là tay phu kéo xe chẳng khác gì anh ta cả.

Ngoài cửa nhà trọ người qua kẻ lại, ngựa xe như nước, hết sức đông đúc náo nhiệt, tiểu nhị người Sơn Đông thấy hai cha con đến bèn bước lên đón tiếp: “Đại gia, mời vào bên trong, mời vào bên trong.”

“Cho một phòng khách bình thường, hai cha con tôi ở chung.”

Người Sơn Đông ở Quan Đông khá nhiều, đa số đều chắc chắn thực thà lại chịu khó chịu khổ, ở vùng đất báu Đông Bắc này khai hoang khẩn địa, thu hoạch rất khá. Nói cho cùng, bỏ quê bỏ xứ đi đến vùng Quan Đông này lăn lộn kiếm cơm, đa phần đều là những người cùng khổ, ở nhà nghèo quá, không sống nổi nữa, đến vùng đất màu mỡ này dĩ nhiên là phải vung tay, choãi chân, bán mặt cho đất bán lưng cho trời mà làm việc. Trong quá trình này cũng có nhiều hung hiểm, thêm vào cục thế phức tạp, các băng phỉ, băng cướp lớn khá nhiều, vì vậy không ít người chưa kịp giàu sang đã hóa thành một nắm xương trắng. Người nào có thể sống sót đồng thời buôn bán lớn được đều là bậc hảo hán đã từng trải qua muôn vàn hung hiểm.

Quán trọ này quả thực rất tốt, các phòng đều rộng rãi, phong cách Trung Hoa, Mạnh An dạo trước phụ trách công việc chuẩn bị nhà hàng, ít nhiều cũng có thể coi là một nửa chuyên gia, lúc này đang nhìn ngó xung quanh đánh giá này nọ. Tiểu nhị mang nước nóng lên, lại bưng một chậu nước rửa mặt, nói: “Đại gia có còn cần gọi gì không ạ?”

Mạnh An thấy thời giờ đã không còn sớm nữa, bèn nói: “Chuẩn bị hai món mặn, hai món rau, thêm một bát canh, cụ thể món nào thì cậu cứ xem mà làm, ăn chính là món gì nhỉ?”

“Có mì với bánh bao, ngài muốn loại nào ạ?”

“Lấy cái bánh bao to đi.”

Vùng Đông Bắc trước đây nghèo xơ xác, vì vậy người dân nơi đây tính tình hào sảng, người Sơn Đông thẳng tính, nhiệt tình, thoải mái tùy tiện, vì vậy đến đây nhiều nhất là người Sơn Đông, mà người Sơn Đông cũng lăn lộn làm ăn tốt nhất. Thủy thổ thế nào thì sinh ra người như thế, đồ ăn thức uống thông thường đều có quan hệ chặt chẽ với dân tình, khi hai món mặn hai món rau và bát tô canh to tướng kia được bưng lên, Mạnh An vẫn giật hết cả mình, thế này thì đã không thể gọi là vừa phải nữa rồi, đồ ăn thực sự quá nhiều. Mùi vị đậm đà, nhiều thịt, ăn đã cơn thèm.

Tiểu Lục đang tuổi ăn tuổi lớn, con trai mới lớn ăn thủng nồi trôi rế, lúc này đang ngốn ngấu ăn như rồng cuốn. Không cần phải nói, mới chưa đầy nửa năm, Tiểu Lục đã cao hơn cả một cái đầu, thân thể cũng cường tráng hơn nhiều, sắc mặt hồng hào sáng sủa hẳn lên.

Cơm xong, Mạnh An lấy địa chỉ ra hỏi thăm tiểu nhị, tiểu nhị nói chỗ đó hơi xa, đi bộ thì sợ người vùng khác đến không tìm được. Mạnh An hỏi, vậy nên làm sao cho phải, tiểu nhị đáp, phải đi hỏi ông chủ, mà giờ ông chủ không có ở đây.

Đến tối, ông chủ mới quay về, đó là một người Sơn Đông điển hình, mặt mũi đường hoàng, giọng nói sang sảng, vóc người cao to cường tráng, tuổi tác áng chừng trên dưới bốn mươi, là người huyện Thanh Châu tỉnh Sơn Đông, họ Thẩm. Vừa nghe tới đây, hai người liền làm thân luôn, bảo mẹ Tiểu Lục là Thẩm thị cũng là người Sơn Đông, nói không chừng còn cùng tông tộc với ông chủ Thẩm, qua lại dăm ba câu đã trở nên thân thuộc.

Ông chủ Thẩm rất nhiệt tình, vỗ ngực bảo ngày mai sẽ tìm phu xe dẫn họ đi, kế đó, lại chỉ vào địa chỉ, hơi chau mày nói: “Chỗ Lưu Gia Đồn này mặc dù là một ngôi làng, nhưng phụ cận có nhiều cướp lắm…”