← Quay lại trang sách

Chương 20 Thổ phỉ (Hồ tử)

Ông chủ Thẩm hỏi: “Hai cha con đến đó làm gì, Mạnh huynh đệ có tiện nói không?”

“Cũng không ngại gì, có người nợ nhà chủ của Mạnh mỗ hơn năm vạn đồng, vốn hẹn là trả trong hai năm, đến giờ đã quá năm năm rồi, nhà chủ sai tôi đến giục nợ. Nhưng tôi là người nơi khác đến, lạ nước lạ cái, vì vậy ông chủ bảo tôi tìm Tiết Đông Bình ở Lưu Gia Đồn, nhờ anh ta giúp tôi đòi nợ.” Mạnh An đáp.

Ông chủ Thẩm gật đầu: “Xem ra ông chủ nhà Mạnh huynh đệ cũng là một nhân vật có máu mặt, có điều, nói đi cũng phải nói lại. Người có thể vay được năm vạn đồng, hẳn cũng phải có chút thanh danh trong thành Phụng Thiên này, mà người có thể đòi được khoản nợ này, cũng phải là nhân vật có tên có tuổi. Nhưng tôi chưa từng nghe nói đến người tên là Tiết Đông Bình, ít nhất thì y cũng không phải lăn lộn ở đất Phụng Thiên này đâu.

“Nếu là dân cướp bóc ở ngoài thành, tôi khuyên lão đệ đừng nghĩ đến nữa. Bây giờ Phụng Thiên không như trước nữa rồi, ngoài thành có lẽ vẫn rất hỗn loạn, nhưng trong thành thì bọn cướp không dám vào. Có điều, biết đâu người ta có quan hệ với nhà quan, lão đệ thử đi tìm tay Tiết Đông Bình này một phen là sẽ rõ thôi.”

“Phải lắm.”

Hôm sau, trời vừa sáng, ông chủ Thẩm đã nhiệt tình gọi một cỗ xe đến, cả đi lẫn về hai ngày tính một đồng Đại dương, nếu trong ngày hôm nay mà xong việc thì ngày mai lúc về còn có thể ngồi xe ngựa đi chơi quanh vùng, giá bao gồm cả đồ ăn cho người ngựa, rất là hợp lý. Tiểu Lục và Mạnh An lên xe, ông chủ Thẩm lại dặn dò thêm mấy câu. Xe ngựa lăn bánh, chạy về phía Lưu Gia Đồn.

Phụng Thiên vẫn chưa coi là lạnh lắm, nghe nói nếu đi thêm về phía Bắc thì dẫu đã khai xuân rồi cũng không dễ chịu, buổi đêm lạnh rụng tai người cũng là thường. Phu xe ngựa cũng là người Sơn Đông, tên là Vương Mãn Thương. Người Sơn Đông chiếu cố việc làm ăn của đồng hương cũng là chuyện đương nhiên, có điều Vương Mãn Thương đã là thế hệ thứ hai ở lại vùng Đông Bắc này rồi, năm nay mới hai mươi tuổi mà râu ria xồm xoàm, không nói ra, chẳng ai nghĩ anh ta là người Sơn Đông cả.

“Ôi cha mẹ ơi, ngài không biết đấy chứ, trước Tết quan binh tặc phỉ đánh nhau, hai bên đều hùng hổ, chết không phải chỉ một hai người thôi đâu, tiếng súng tiếng pháo liên tiếp bốn năm ngày không dứt ấy. Cũng hơn một tháng rồi, không thấy bóng tên thổ phỉ nào nữa, không biết là đang trốn vào xó xỉnh nào rồi, tôi đoán khi trở ra chắc lại quấy một phen long trời lở đất cho xem.” Vương Mãn Thương là kẻ hay chuyện, ngồi đằng trước xe, vừa gãi đầu vừa nói.

Mạnh Tiểu Lục lấy làm hiếu kỳ: “Anh Vương, vùng Đông Bắc này nhiều thổ phỉ lắm hả? Sao lại gọi thổ phỉ là Hồ tử [19] thế?”

“Tôi làm sao biết được? Có điều, hồi trước cũng nghe người ta giải thích mấy lời, bảo là hồi đầu thổ phỉ đều ở trong rừng sâu núi thẳm, vì vậy râu tóc đều rất dài, hễ thấy người nào râu ria xồm xoàm thì đại để chính là thổ phỉ. Lại có người nói, để râu là để che giấu gương mặt thật, nhưng mà mấy chuyện này ai nói lại được ai chứ?” Tay phu xe ngựa giơ ngọn roi lên nói. Sắc trời đang đẹp, ánh dương rực rỡ, anh ta không kìm được, ngâm nga một điệu hát.

Đến giữa trưa, ánh mặt trời càng thêm ấm áp, song nhiệt độ bên ngoài vẫn mát rượi, một nóng một lạnh ngược lại khiến người ta cảm thấy toàn thân uể oải, không có sức lực. Mạnh An nói: “Tiểu Vương này, còn bao lâu nữa mới tới?”

“Bẩm đại gia, chắc còn khoảng một canh giờ, đường không còn xa nữa, nhưng ở giữa phải vòng một vòng, có đoạn đường không được yên ổn lắm.”

“Vậy được, tôi thấy đằng trước có quán nghỉ chân, chúng ta vào đó ăn cơm, nghỉ ngơi một chốc.”

“Vâng, đại gia, xin nghe theo ngài.”

Ven đường cách đó không xa có một quán nghỉ chân cho xe ngựa, tấm biển treo bên trên trải qua mưa gió dập vùi đã không còn nhìn ra được là chữ gì nữa, chẳng qua chỉ để nhắc nhở người ta rằng ở đây có một cái quán. Vương Mãn Thương buộc xe rồi cùng hai cha con Mạnh An vào trong quán, đang giữa trưa, trời ấm áp, rèm cửa đã được vén lên cao, nhưng trong nhà vẫn tối om.

Trong quán bày bảy tám chiếc bàn, trong đó hai bàn có khách đang ngồi ăn uống, sát tường là một dãy kháng đất lớn. Ba người bọn Mạnh Tiểu Lục vừa bước vào, liền thu hút ánh mắt của hai bàn thực khách kia, họ chỉ gọi chút đồ ăn chứ không dám uống rượu, Tiểu Lục ăn hơi nhanh, thấy đau bụng bèn tìm nhà xí đi xả.

Ba gã cao to ngồi cùng bàn đưa mắt nhìn nhau, một tên vỗ lên cái mũ da chó vứt trên bàn, rồi lại đưa tay lên vân vê bộ râu xồm thành tiếng sột soạt, chỉ nghe hắn thấp giọng nói: “ Chung vai, vẫy ghi bò lớn, liễu kéo bánh xe trăng ép bánh xe, vãi lửa xuống biển, trên sống núi sáng xanh lấy gáo.”

Hai tên còn lại gật đầu, sau đó lại ồn ào ăn thịt uống rượu tiếp.

Tiểu Lục kéo quần lên, toàn thân sảng khoái, ba người nghỉ ngơi một chút rồi lại lên đường. Nếu vừa nãy Mạnh Tiểu Lục ở trong quán, lại tình cờ nghe được câu nói kia, ba người họ sẽ bất chấp tất cả mà chạy về phía Tây, nào còn dám đi Lưu Gia Đồn gì nữa. Người kia có phải thổ phỉ hay không thì không biết, nhưng rõ ràng hắn ta là một tên sát tinh muốn lấy mạng người ta.

Vừa nãy hắn nói: “Các anh em, mở to mắt ra mà nhìn, ba đứa một đánh xe hai ngồi xe kia kìa, hai thằng ngồi xe ăn mặc cũng được, chắc là lắm tiền, chốc nữa trên đường phía Đông bọn ta mang đồ ra lấy đầu chúng nó.”

Ra khỏi quán đó, chỉ có một con đường đi về phía Đông, Vương Mãn Thương đánh xe chạy thẳng, được khoảng một tuần hương là phải rẽ sang Đông, vì đằng trước có một ổ thổ phỉ nhỏ, không yên ổn lắm, cần đi vòng qua. Đi được nửa đường, bụng Tiểu Lục lại quặn lên như sóng cồn, cũng không biết là không hợp thủy thổ hay đồ ăn thức uống không hợp khẩu vị, tóm lại là không tài nào nhịn nổi.

“Con lừa lười chỉ biết ỉa đái.” Mạnh An cằn nhằn: “Cứ một chốc một nhát lại đi như mày thì bao giờ mới đến nơi được chứ, đi xa xa ra, chỗ này gió lớn, cái mùi của mày gặp gió phải thối hoăng đến mười dặm.”

Tiểu Lục cũng đã quen thói cằn nhà cằn nhằn của cha, ôm bụng chạy xuống chỗ bãi cỏ dưới dốc ven đường. Vừa mới xả thoải mái xong, liền nghe tiếng vó ngựa sầm sập vang lên, sau đó là tiếng kêu ré kinh hoảng của Vương Mãn Thương. Tiểu Lục nhất thời không hiểu gì, bèn kéo quần lên, len lén bò sang rồi ló đầu nhìn về phía con dốc, thấy một cái đầu người đang lăn về phía nó, cái đầu ấy mặt mũi toàn là máu tươi, hai mắt trợn tròn, răng nghiến chặt, gương mặt vô cùng đáng sợ.

Chỉ mới đi nặng một cái, người đang sống sờ sờ sao lại đã chết rồi!

Cái đầu Vương Mãn Thương ở ngay trước mặt Tiểu Lục, Tiểu Lục đã bao giờ gặp chuyện thế này, hai chân lập tức run bắn lên. Lại thấy có người túm lấy Mạnh An, một tên râu ria xồm xoàm nói: “Bảo nó cởi hết đồ ra đã, đừng làm bẩn bộ quần áo đẹp.”

Tiểu Lục chăm chú quan sát, ba người này không phải chính là ba người lúc nãy ăn uống trong quán ven đường hay sao? Nghe tên kia bảo cởi quần áo, nó sực vỡ lẽ, thường có câu tiền tài không nên phô ra ngoài, Mạnh An và Tiểu Lục hẳn là ăn mặc đẹp quá, khiến người ta đỏ mắt, thế nên mới chuốc lấy mối họa sát thân này, đúng là kinh nghiệm giang hồ vẫn còn non lắm.

“Đại gia, đại gia, đừng giết tôi, xin đừng giết tôi!” Tên đang giẫm lên người Mạnh An vừa nhấc chân ra, Mạnh An liền bò dậy rồi quỳ dưới đất dập đầu lia lịa. Ba tên cướp chẳng hề động lòng, một tên trong bọn hỏi: “Nói, thằng con ngươi đâu?”

Mạnh An ngẩn người ra, đột nhiên nghển cổ lên hét lớn: “Tiểu Lục, chạy đi, chạy đi!”

Tức thì, Mạnh An bị một tên đạp ngã lăn ra đất, Tiểu Lục rút khẩu súng trong ngực áo ra, mở chốt an toàn, lên đạn, kéo ống tay áo xuống, hơi nghiêng người đi, giấu khẩu súng lục trong tay áo, rồi từ mé dưới con đường bước lên: “Các vị bằng hữu vất vả rồi, Tây Bắc ngang trời một cành hoa, Hoành Cát Lan Vinh tứ đại gia, tuy không phải anh em ruột, ai mà chẳng từng chia qua nhà.”

“Ăn các niệm?” Tên râu ria ngẩn ra, hỏi Tiểu Lục có phải người trong giang hồ không.

Tiểu Lục vội nói: “Ở nhà nhờ cha mẹ, ra đường nhờ bằng hữu, tại hạ hoàng lương vạn, ăn nhờ củng diệp biểu tử.”

Tên cướp thấy cũng là người trong giang hồ, bèn không nói tiếng lóng nữa, gật đầu nói: “Hoàng lương vạn? Thì ra là tiểu huynh đệ họ Mạnh, theo lý mà nói thì mọi người đều ăn cơm giang hồ, nếu cậu đã tỏ rõ thân phận, sau này không nên làm khó cậu nữa. Nhưng nói cho cùng, cậu cũng không phải bằng hữu chung đường với bọn mỗ, mà dạo gần đây các huynh đệ hơi kẹt, trước Tết có đợt tiễu phỉ diệt phỉ, còn chưa kiếm được mẻ nào ra hồn, thế nên hôm nay vẫn phải đắc tội rồi.”

“Muốn tiền đưa tiền, muốn áo đưa áo, ăn cơm bằng hữu thế không có gì sai, nhưng xin chớ làm hại đến tính mạng của cha tôi là được.” Tiểu Lục vội nói. Mạnh An thấy Tiểu Lục nói chuyện được với bọn thổ phỉ, lập tức trợn mắt há hốc miệng, ông ta chưa từng nghĩ con trai mình lại có bản lĩnh đến vậy.

Mạnh Tiểu Lục quay lại nói với Mạnh An: “Bố, mau cởi quần áo ra, trên người có gì đưa hết cho bọn họ đi.”

“Được, được, được.” Mạnh An cuống quýt đáp lời, luống cuống cởi quần áo. Một tên cướp đón lấy áo khoác chẽn của Mạnh An săm soi một lượt, sau đó rút ở túi trong ra một mảnh giấy, Mạnh An vừa trông thấy liền rối lên, vội nói: “Cái này không được, đây là thư nợ người ta viết cho nhà chủ tôi đấy.”

Mạnh An bổ nhào tới giật mảnh giấy nợ, nhưng lại bị một tên trong bọn cướp đẩy cho lảo đảo: “Ngươi muốn chết hả!” Dứt lời, một tay đã rút đao chỉ vào Mạnh An, tay kia mở tờ giấy nợ ra: “Đại ca, năm vạn đồng Đại dương!”

“Đưa ta xem!” Tên cướp ban nãy nói chuyện với Tiểu Lục lúc này đã sấn tới, Tiểu Lục thấy mắt bọn chúng sáng bừng lên, lập tức cảm thấy không ổn. Quả vậy, chỉ nghe tên cướp kia bảo: “Mạnh tiểu huynh đệ, người không được tiền tài bên ngoài thì không giàu, ngựa không ăn cỏ đêm thì không béo, món tiền này đặt ở trước mặt mà không động lòng, thì thật sự không làm cái nghề này được.”

“Giang hồ lấy đạo nghĩa làm đầu, nếu vị đại ca này vừa nãy đã đáp ứng tôi rồi, vậy thì không nên nuốt lời.” Tiểu Lục nói, mặc dù hơi sợ, nhưng sợ thì có tác dụng gì chứ, nó đành bấm bụng cố làm ra vẻ trấn tĩnh.

Tên cướp gật đầu nói: “Vừa nãy ta đâu có đáp ứng cậu cái gì, có điều ta cũng không hại mạng cậu, mang giấy nợ này đi đòi tiền, sau đó đem chuộc cha về. Ta cho cậu thời gian sáu ngày, đến chỗ này mà đổi tiền lấy cha.”

Tiểu Lục biết chuyện này hỏng bét rồi, nếu tất cả giống như những gì nó nghĩ, tức nhà chủ của Mạnh An là một đám bịp bợm, tờ giấy nợ kia chẳng qua chỉ là một tờ giấy lộn, lấy đâu ra tiền. Không có tiền, cha nó sẽ phải vào trong ổ phỉ, đến lúc ấy thì chết là cái chắc.

Mạnh An nghe thế, lại bắt đầu dập đầu lạy: “Mấy vị đại gia, mấy vị đại ca, các vị tha cho tiểu nhân đi, tiền này thực sự là của nhà chủ tôi, trên người tôi có gì đều đưa cả cho các vị, nhưng món nợ này thì không thể động vào được đâu.”

“Bố, tiền mất rồi cũng không sao, người còn là được.” Mạnh Tiểu Lục đưa tay kéo Mạnh An, Mạnh An đang định trách móc Tiểu Lục, bỗng nhiên cảm thấy bàn tay lạnh toát, Tiểu Lục đã thừa cơ dúi cho ông ta một con dao găm. Mạnh An còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Lục đã đột ngột giơ cánh tay lên, khẩu súng lục Colt nhô ra khỏi ống tay áo, lập tức khai hỏa.