Chương 21 Ra khỏi hang sói lại vào miệng hổ
Khẩu súng lục Colt này hễ rảnh rỗi Vương Định Nhất lại lấy ra lau, chốt bảo hiểm và cò súng không biết đã lẩy lên bao nhiêu lần rồi, nhưng nòng súng thì lại chưa một lần nhả đạn. Đừng nói là Tiểu Lục, kể cả Vương Định Nhất có ở đây cũng không dám chắc mình bắn chuẩn. Nhưng dẫu sao thì Tiểu Lục cũng ở khoảng cách quá gần, khi nòng súng chĩa ra, gần như đã gí sát mũi tên cướp kia, thế này mà còn bắn chệch nữa thì đúng là thiên lý khó dung.
Súng lục là vũ khí tự vệ, thích hợp cận chiến, khẩu súng này không mạnh lắm, nhưng cũng đủ để thổi bay hộp sọ tên cướp. Nắp hộp sọ bay vèo lên, liền sau đó, não đã bắn ra tung tóe. Tiểu Lục lại xoay hướng nòng súng, nhắm vào hai tên cướp còn lại bóp cò, nhưng lần này nó không được may mắn như thế nữa, liên tiếp nổ ba phát súng đều trượt hết.
Hai tên cướp kia ngớ người ra, không ai ngờ được gã choai choai thoạt trông có vẻ nhát gan này lại giấu một khẩu súng trong ống tay áo, vả lại còn không chút do dự nổ súng giết người. Lúc này, hai tên đều chửi thầm trong bụng, sóng to gió lớn đều đã vượt qua, không ngờ lại lật thuyền trong mương rạch.
Hôm nay ba bọn hắn lẻn từ trên núi xuống uống rượu, dạo trước, chúng dùng súng trường cướp được của người Nhật, món đó mà đeo ra ngoài thì quá gây chú ý, vì vậy giờ trên người bọn hắn chỉ mang theo đao. Băng đảng thổ phỉ Đông Bẳc thường được gọi là Liễu tử, băng nào nuôi sống được mấy chục người là tương đối lớn rồi.
Vùng Đông Bắc này đến mùa đông quả thực xứng danh là đất lạnh giá, người càng đông thì càng khó cung ứng tiếp tế, kéo bè kéo đảng lại dễ bị quan binh đi đánh dẹp, vả lại vùng này đất rộng người thưa, đánh cướp một vụ cũng chỉ đủ cho mười mấy huynh đệ ăn mặc tiêu xài một thời gian ngắn. Người đã ít lại phải đối phó quan binh vây bắt, không có chút bản lĩnh thì làm sao sống được? Vì vậy, nếu nói về độ hung hãn dũng mãnh, đám cướp vùng Đông Bắc này tuyệt không thua những bọn ở vùng khác chút nào.
Tóm lại, ở Đông Bắc mà muốn làm một tên cướp xứng danh, không đơn giản chỉ là sa cơ lỡ vận thành cướp như người ta vẫn nói. Phàm những kẻ nhập bọn mà còn trụ được dăm ba năm, thì đều là những kẻ cứng rắn, đã trải qua mấy lần sinh tử, thường xuyên bị cái chết uy hiếp cả rồi.
Vì vậy, sau khoảnh khắc kinh ngạc ngắn ngủi, hai tên cướp nhanh chóng nấp ra đằng sau chiếc xe gần nhất, tiếng súng làm con ngựa giật mình, nếu không phải lúc đầu bọn hắn ép dừng xe ngựa sau đó buộc ngựa vào hòn đá lớn ở ven đường, e rằng giờ này xe ngựa đã chạy đến chỗ nào chẳng biết.
Tiểu Lục dọa lui được hai tên cướp, cũng không cậy có súng mà nhao lên. Vương Định Nhất từng nói, khẩu súng này bắn được bảy phát, Vương Định Nhất có mua một hộp đạn, nhưng y cũng không phải người đi đánh trận, vì vậy chỉ có một băng đạn duy nhất. Để tiện mang theo người, không bị người ta lục soát ra khó bề giải thích, Tiểu Lục chỉ mang theo một khẩu súng với một băng đạn đầy mà thôi.
Giờ đã bắn bốn phát, ba viên đạn còn lại Tiểu Lục tự biết mình chưa chắc đã bắn trúng, chẳng thà giữ lại, nói không chừng đến thời khắc mấu chốt còn dùng để giữ mạng được. Nó vươn tay ra kéo Mạnh An đã sợ đến mềm nhũn hai chân, co giò chạy về phía quán ăn lúc nãy.
Hai tên cướp ra khỏi chỗ nấp sau cỗ xe, nhìn về phía cha con Tiểu Lục chạy trốn, một tên chạy đến bên cạnh tên cướp nằm dưới đất, quỳ xuống kiểm tra, kế đó nói với đồng bọn: “Đại ca tiêu rồi, làm sao đây, Cáp Tử?”
Cáp Tử nhe hàm răng đầy bựa ra nói: “Đen đủi thật, ra ngoài kiếm chút gì nhét kẽ răng mà cũng mất mạng được. Đại Khôn Tử, bọn chúng chạy ngược trở về rồi, có đuổi không?”
“Chạy bộ không được bao xa đâu, cưỡi ngựa đuổi, không thể để đại ca chết uổng được, với lại giấy nợ còn ở đây, đó là năm vạn đồng Đại dương đấy, phải có người giúp chúng ta đòi chứ. Đuổi, nhất định phải bắt được hai cha con chúng nó, không thể nào mất cả người lẫn của được. Nếu chúng dám không nghe, vậy thì băm vằm chặt vụn chúng ra.” Đại Khôn Tử đáp.
Cáp Tử lại nói: “Nhưng thằng nhãi đó có súng.”
“Sợ cái gì, mày không thấy nó không biết bắn súng à? Đại ca cũng là tới số thôi, đứng cách xa mấy bước nói không chừng thằng nhãi lại bắn không trúng đâu. Khẩu súng lục của thằng nhãi con đó là đồ tốt đấy, chúng ta cướp luôn.” Hai tên nói đoạn liền tung mình lên ngựa, phóng về hướng cha con Tiểu Lục bỏ chạy.
Mạnh An và Tiểu Lục bỏ chạy rất vất vả, trên thực tế, Mạnh An đã hoàn toàn bị dọa cho ngây ngốc ra rồi, Tiểu Lục bảo ông ta chạy đâu thì ông ta chạy đấy. Tiểu Lục biết, hai tên cướp kia chắc chắn sẽ không chịu để yên. Người ta có ngựa, nó và Mạnh An không thể chạy nhanh bằng, vì vậy bèn kéo Mạnh An chui vào rừng cây ở ven đường, mặc dù làm vậy chắc chắn sẽ chậm hơn, nhưng ít ra thì ngựa cũng khó mà chạy nhanh trong rừng được.
Tiểu Lục không dám rời xa đường chính, mình ở đây lạ nước lạ cái, vả lại thêm mấy canh giờ nữa trời sẽ tối, không tìm được đường, không trở về thành được là một chuyện, nói không chừng còn đi lạc vào ổ phỉ thì xong luôn. May mà chỉ có một con đường duy nhất thông đến chỗ quán ăn lúc nãy, tấm biển bẩn thỉu rách nát của quán ăn lúc này lại tựa như lá cờ của hy vọng vậy, đến nỗi khi Tiểu Lục nhìn thấy nó, nước mắt suýt chút nữa đã trào cả ra.
Hai cha con vẫn chưa hết sợ chạy vào, trong quán không còn khách khứa nào khác, ông chủ thấy hai người mặt mũi lấm lem bùn đất thì giật mình kinh hãi, vội hỏi thăm: “Hai vị, làm sao thế? Ồ, không phải là hai vị đại gia lúc nãy đó sao?”
“Phì, đừng nói nữa, vừa nãy trên đường gặp phải thổ phỉ, nếu không phải thằng con tôi cơ trí, hai cha con đã toi mạng rồi.” Mạnh An vuốt ngực nói. Ngay sau đó, ông ta lập tức lần mò khắp người, mếu máo: “Tiểu Lục, giấy nợ mất rồi.”
“Mất thì mất, bố ơi, không còn mạng thì có cái gì cũng vô dụng hết.” Tiểu Lục an ủi.
Ông chủ quán ăn rất nhiệt tình, bưng hai chén rượu ra: “Nào, uống chút rượu cho đỡ kinh hãi, không phải rượu ngon gì đâu, các vị chớ chê.”
Mạnh An bưng rượu uống một hơi nửa bát, gương mặt tái mét nhợt nhạt bấy giờ mới hồi phục lại chút sắc máu. Tiểu Lục cũng nhấp một ngụm, rượu vào cổ họng như lửa, trôi xuống đến dạ dày lập tức làm bùng một luồng khí nóng xông thẳng lên não. Tiểu Lục không dám uống thêm nữa, vội nói: “Ông chủ, từ đây làm sao về được thành Phụng Thiên? Dọc đường có yên ổn không?”
“Yên ổn, chỉ có đoạn đường khi hãy hai vị đi là không yên ổn lắm thôi, nhưng cũng không thường xảy ra chuyện như thế. Tôi đoán chắc chắn là ba tên uống rượu ở bàn kia khi nãy thấy hai vị ăn mặc phú quý nên mới nổi lòng tham.” Ông chủ nói.
Mạnh An vỗ bàn: “Ông chủ nói đúng quá.” Sau đó lại uống một hơi cạn sạch chỗ rượu còn lại, Tiểu Lục cũng thử uống thêm một ngụm nữa.
Ông chủ không nói chuyện nữa, mỉm cười nhìn hai cha con Tiểu Lục, nụ cười ấy vừa thần bí lại vừa âm hiểm. “Bịch” một tiếng, Mạnh An gục đầu xuống mặt bàn, Tiểu Lục cả kinh, vội vàng đỡ lấy, song chỉ cảm thấy mắt hoa đầu váng.
Bên tai nó vang lên lời Vương Định Nhất nói sau khi dạy nó Xuân điển: “Tiểu Lục này, trên giang hồ có câu tục ngữ nói rất hay, phu xe, lái thuyền, chủ quán, bốc vác, cò mồi, vô tội cũng phải giết, qua lại với đám người này, nhất thiết phải lưu tâm một chút, cẩn thận ngồi phải xe đen, vào phải hắc điếm.”
“Lăn ra đây, ra đây cho bọn ta!”
Tạ Đại Đầu và Phùng Ma Tử mua đồ về vẫn còn chưa vào đến sân, đã nghe thấy vô số tiếng mắng chửi, Phùng Ma Tử kêu lên một tiếng “hỏng rồi”, quăng đồ xuống đất rồi co giò chạy, Tạ Đại Đầu cũng để đồ ở cửa, đi vào bên trong: “Này này, làm gì đấy, các người đã đến đây mấy lần rồi, oan có đầu nợ có chủ, các người đến đây làm gì?”
“Việc gì đến mày?” Một tên vô lại vừa xỉa răng vừa nói.
“Đây là nhà huynh đệ của tôi, ông nói xem có việc gì đến tôi không?” Tạ Đại Đầu gục gặc cái đầu nói. Vì Tiểu Lục, nó đánh liều trợn ngược mắt, gân xanh gồ lên, mấy tên lưu manh vô lại trên phố giỏi nhất là nhìn người đoán sắc mặt, nhận ra mình mà ép quá đáng, Tạ Đại Đầu sẽ thực sự liều mạng, bèn chuyển sang nói lý lẽ: “Ta bảo này, huynh đệ à, ngươi không thể chỉ lo đến sự sống chết của nhà họ, thế sự sống chết của những chủ nợ này thì ngươi không quan tâm à? Làm người thì phải nói lý lẽ chứ.”
Thì ra, sáng sớm ngày thứ hai sau khi Tiểu Lục đi, trước cổng phòng Cảnh sát Kinh sư có năm sáu gã đàn ông bị trói gô cổ nằm la liệt, trong đó có ba tên đã toi mạng, trên người chúng còn để một bức thư, nói rằng bọn này là quân bịp bợm. Dựa theo nội dung viết trong thư, cảnh sát thẩm vấn mấy tên còn lại, bọn chúng khai ra vụ lừa đảo liên quan đến Nhất Phẩm lâu, nhưng bọn này chỉ là loại chân chạy bên ngoài, các vật phẩm ngày trước lừa mua được đều do chúng phụ trách vận chuyển sang vùng khác bán tháo đi. Kế hoạch cụ thể thế nào, chúng cũng không nắm rõ lắm, người duy nhất nắm được chân tướng và có liên hệ với chúng là anh Lợi đã bị người ta đánh chết rồi. Những thông tin như đầu não của băng bịp bợm này là ai, và người bắt bọn chúng rốt cuộc là ai, bọn chúng đều nhất loạt không biết.
Trước cửa Nhất Phẩm lâu có buộc mấy cỗ xe lớn, trên xe toàn bộ đều là đồ đạc trong Nhất Phẩm lâu, cảnh sát lấy cớ là tịch thu tang vật đem đi hết. Có nhà buôn đến đòi lại đồ đạc, song bị thoái thác hết lần này đến lần khác, cả đám người đánh Thái Cực quyền đưa qua đẩy lại, nói chung là không chịu trả lại đồ. Cho dù làm ăn tốt đến mấy thì tất cả đều chỉ là dân, từ xưa đến nay, dân không đấu với quan, vì vậy mấy nhà buôn bán lớn đều trổ hết thần thông, có người thì nhờ vả khai thông quan hệ, có người thì bỏ tiền ra mua lại đồ của mình, nhưng phần lớn vẫn là đến nhà Mạnh An để đòi nợ.
Mối quan hệ giữa Mạnh An và bọn bịp bợm này không thể giải thích rõ ràng, người ta chưa từng gặp qua nhà chủ của Mạnh An bao giờ, tất cả mọi người đều chỉ biết có mình Mạnh An, không tìm ông ta thì biết tìm ai, bảo ông ta không liên quan gì đến đám bịp bợm kia, ai thèm tin chứ. Mà khéo nỗi, Mạnh An lại không có mặt ở kinh thành lúc này, mối hiềm nghi lại càng lớn hơn gấp bội.
Cứ một hai ngày lại có chủ nợ đến chặn cửa nhà Mạnh An, về sau chủ nợ không thèm tự đến nữa mà tìm một đám vô lại côn đồ chuyên đi đòi nợ thuê ở thành Bắc Kinh đến đòi tiền. Bọn này thì bất chấp thủ đoạn, trò gì cũng chơi được, ví dụ như nửa đêm gõ cửa, đứng ngoài cửa vừa chửi vừa mắng, hoặc hắt cứt hắt nước đái vào cửa nhà người ta, nói tóm lại là muốn ghê tởm chừng nào có ghê tởm chừng đó.
Những vật phẩm thu hồi từ Nhất Phẩm lâu về chỗ quan phủ đều là các món lớn, không phải những thứ đáng tiền nhất, các thứ đồ cổ, tranh chữ, rồi đồ ngọc, chậu vàng bát bạc đũa ngà voi… đều không truy về được. Ngoài số bị mất ở Nhất Phẩm lâu, còn cả những món mà Mạnh An đem danh dự uy tín ra cầm về cho nhà chủ xem trước nữa.
Ức nhất là mặc dù Nhất Phẩm lâu ký khế ước thuê mười năm, nhưng tên trên giấy tờ nhà đất lại là một người nơi khác, người đại diện là Mạnh An mới chỉ đưa tiền cọc, chưa trả tiền thuê. Chủ nhà thấy Nhất Phẩm lâu chi tiêu xa hoa để tu sửa, đầu tư nhiều như vậy nên cũng không giục giã, đằng nào thì khi thu nhà lại, riêng những rường cột chạm trổ kia cũng đủ thu hồi vốn rồi, không sợ bọn họ nợ tiền thuê nhà.
“Sao hả? Có muốn đánh nhau không?” Phùng Ma Tử dẫn theo người nhà xông thẳng vào, cha Tạ Đại Đầu cũng đến, tay cầm cây kìm rèn sắt. Đám người đòi nợ thuê vừa thấy tình hình có biến, lập tức mềm nhũn, lắc đầu chỉ vào cửa nhà Mạnh An nói: “Được rồi, hôm nay tạm đến đây thôi, ngày mai chúng ta lại đến.”
Tạ Đại Đầu và Phùng Ma Tử thấy bọn chúng đi rồi, mới gõ cửa an ủi Thẩm thị mấy câu rồi mang đồ ăn vào. Thẩm thị đột ngột gặp phải biến cố lớn, nhưng một người phụ nữ như bà ta thì có thể có chủ ý gì đây chứ, chỉ biết khóc lóc như mưa, cũng may là vẫn còn Phùng Ma Tử và Tạ Đại Đầu chăm lo cho. Nhưng đến giờ cha con Mạnh Tiểu Lục vẫn chưa thấy về, Thẩm thị quả thực không có cách nào khác, bất đắc dĩ đành phải khóa chặt cửa nhà lại, đợi người có thể làm chủ trong nhà quay về.
“Mẹ Tiểu Lục này.” Đến tối, khi tiếng kêu gào thiếu nợ trả tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa bên ngoài đã lắng xuống, trong đại tạp viện có người đến bên cửa sổ, thấp giọng nói vọng vào: “Hay là, cô dọn ra ngoài ở mấy hôm đi, hôm nào cũng ầm ĩ thế này, cả nhà chúng tôi không thể nghỉ ngơi được, lại còn nơm nớp lo sợ nữa.”
“Thực sự xin lỗi, đợi nhà tôi quay về, chúng tôi sẽ nghĩ cách.” Thẩm thị lại khóc. Những thứ đáng tiền trong nhà đều đã bị khuân đi hết, mấy đồng bạc còn lại cũng bị các chủ nợ lấy đi rồi, lúc này mà đuổi bà ta đi thì có khác nào bức tử đâu chứ. Ngoài khóc ra, Thẩm thị chẳng thể làm được gì khác nữa.
“Loảng xoảng”, bên ngoài cổng không biết ai lại ném gì đó vào, cũng không biết đã đập vỡ cái chum lớn của nhà nào, ngày mai lại phải đi xin lỗi hàng xóm láng giềng nữa rồi.
“Ngươi! Ngươi giết ta! Ta bắt ngươi đền mạng!” Tên cướp giơ đao lên, mặt mũi đầy máu me bổ nhào tới, kéo lấy Tiểu Lục.
Tiểu Lục hoảng loạn lùi về phía sau: “Do các ngươi bất nhân bất nghĩa trước đấy chứ, tờ giấy nợ đó là giả, ta không đòi được tiền, cha ta sẽ phải chết, chuyện này không thể trách ta được, không thể trách ta được!”
“Chính là ngươi, chính là ngươi, đi chết đi!” Lưỡi đao trắng đi vào lưỡi đao đỏ rút ra, máu tươi rưới đầy mặt đất.
“Á!” Tiểu Lục ngồi bật dậy, đầu đập vào đá, đau đến nghiến răng nghiến lợi, thì ra chỉ là một cơn ác mộng, nhưng nó đang ở đâu đây?