← Quay lại trang sách

Chương 22 Lại gặp cướp

Đầu óc Tiểu Lục vẫn còn mơ hồ, nghĩ ngợi hồi lâu mới nhớ ra có thể vừa nãy ở trong quán đã bị người ta đánh thuốc mê, nó ngoái đầu nghiêng ngó xung quanh tìm Mạnh An, nhưng không biết Mạnh An đã đi đâu mất từ bao giờ. Tiểu Lục lần mò khắp người, đồ đạc lặt vặt trên người vẫn còn nguyên, trong áo có ba đồng Đại dương và hai tờ giấy, một tờ chính là tờ giấy nợ kia, tờ còn lại là lời nhắn cho Tiểu Lục, bảo nó sáu ngày sau cầm tiền đến quán ven đường kia chuộc Mạnh An. Bọn chúng không muốn Tiểu Lục chết, thứ bọn chúng muốn là tiền.

Tiểu Lục cầm mảnh giấy, hoang mang không biết bấu víu vào đâu, giữa chốn đất khách quê người không ai quen biết này… vô số ý nghĩ nhất thời cùng lúc trào lên trong tâm trí, nó hét lớn một tiếng, rồi vừa khóc vừa chạy về phía thành Phụng Thiên.

Thành Phụng Thiên buổi tối không đóng cửa, nhưng ngoài cửa thành có binh sĩ gác. Tiểu Lục toàn thân nhem nhuốc bị xét hỏi một chặp, đến lúc nhắc tới nhà trọ Kim Phúc và ông chủ Thẩm mới được thả cho đi. Nhà trọ Kim Phúc là nhà trọ kiểu Trung Hoa, cũng giống như các nhà trọ kiểu Trung Hoa ở thành Bắc Kinh, đến tối là đóng cửa che ván. Tiểu Lục gõ lên ván cửa, tên tiểu nhị mở cánh cửa nhỏ ra, khêu đèn dầu lên hỏi: “Có chuyện gì?”

“Tôi đây, tôi tìm ông chủ Thẩm.”

“Ủa, không phải vị tiểu gia hôm qua hay sao?” Tiểu nhị này khá tinh mắt, nhận ra Tiểu Lục, bấy giờ mới vội vàng đón nó vào trong.

Ông chủ Thẩm vừa trông thấy người đến là Mạnh Tiểu Lục, lại thấy bộ dạng này của nó, đại để cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì. Tiểu Lục kể lại sự việc một lượt, ông chủ Thẩm nắm cổ tay than thở rằng: “Ai ngờ tôi giới thiệu cho thằng bé Vương Mãn Thương một công việc, lại khiến nó mất mạng thế này.”

“Ông chủ, thế cha tôi thì phải làm sao? Vương Mãn Thương chết rồi, chúng ta có cần báo quan không?” Tiểu Lục không có chủ ý gì, hỏi.

Ông chủ Thẩm gật đầu: “Đương nhiên phải báo quan rồi, dẫu sao Mãn Thương đã chết, cũng phải báo án mới được, còn về Mạnh lão đệ…” Ông ta trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp: “Cũng tại tôi sơ ý, mấy tháng nay sóng yên gió lặng, tôi cứ nghĩ là không có cướp nữa. Chuyện của cha cậu muốn nhờ quan phủ e rằng không xong, cậu đã thấy ở đâu có quan phủ phái binh tiễu phỉ để cứu người hay chưa? Nhưng có tiền thì khác, năm vạn đồng Đại dương này tôi nghĩ cũng đủ rồi. Hoặc là cậu dốc hết ra liều một phen, nộp tiền chuộc, thông thường bọn cướp cũng có chữ tín. Hoặc không thì bỏ ra hai ba vạn đồng, thu xếp với phía quan sai, nhờ họ phái binh đi cứu người cho cậu, nhưng súng đạn không có mắt, vả lại còn tai vách mạch dừng, ngộ nhỡ để lộ phong thanh thì cha cậu e rằng khó mà giữ được tính mạng, quyết định thế nào thì tự cậu xem xem.”

Tiểu Lục cúi đầu không nói, ông chủ Thẩm lại an ủi nó thêm vài câu rồi đi ra. Tiền mang theo đợt này đều ở trên người Mạnh An, giờ đã bị cướp hết. Tiểu Lục bới hết các túi đồ, cộng thêm cả ba đồng Đại dương bọn cướp để lại, tổng cộng chỉ còn chưa đến mười đồng.

Tờ giấy nợ đó là thật hay giả Tiểu Lục không dám nói, giờ đây nó xiết bao hy vọng rằng suy đoán của mình là sai lầm. Có điều, ông chủ Thẩm nói không sai, nếu khoản tiền này thực sự tồn tại, có thể đánh đổi lấy tính mạng của Mạnh An cha nó, vậy thì dẫu có nợ nhà chủ kia cũng có sao đâu chứ.

Hôm sau, trời vừa sáng, Tiểu Lục lại chạy đến Lưu Gia Đồn, lần này thì nó chạy bộ một mạch, dọc đường sóng yên bể lặng, nhưng đi đến tối mới tới nơi. Nó hỏi thăm nghe ngóng khắp trong làng, làm gì có người nào tên là Tiết Đông Bình, người già trong làng nói ở đây hoàn toàn không có người nào họ Tiết cả.

Tiểu Lục tá túc một đêm trong nhà một người hảo tâm, dù biết là không thể, nhưng nó vẫn ôm một tia hy vọng mong manh trở về thành Phụng Thiên. Ông chủ Thẩm quả nhiên nhiệt tình hào hiệp, giúp Tiểu Lục tìm người, kết quả hỏi thăm khắp chợ cũng không nghe ngóng được gì về người tên Tiết Đông Bình này cả. Tới đây thì ông chủ Thẩm cũng lấy làm khó hiểu, Tiểu Lục bèn như nuốt phải bồ hòn, nhăn nhó kể lại một lượt sự việc.

Kể xong, ông chủ Thẩm hỏi Tiểu Lục tiếp sau đây tính làm gì, Tiểu Lục vùi tay vào trong tóc, bất lực vò đầu bứt tai nói: “Tôi cũng không biết nữa, nhưng tôi phải cứu cha ra.”

“Đúng là đứa con có hiếu, tôi cũng không biết có thể giúp gì được cho cậu, có điều, phàm việc gì có thể dùng đến tôi, cậu cứ thoải mái nói ra, chớ ngại.” Ông chủ Thẩm có tính trượng nghĩa nhiệt tình của người Sơn Đông, vỗ ngực nói.

“Đại ân này, tôi cũng không dám nói cảm tạ nữa.”

Chuyện này, đương nhiên ông chủ Thẩm không thể giúp gì cho nó được, nhưng người ta nói như vậy cũng đã là một ân tình rồi. Sau khi trời sáng, Tiểu Lục ra ngoài, để lại trên bàn hai đồng Đại dương tiền ăn, tiền trọ. Giờ trong túi nó đã cạn tiền, ở lại đây nữa e rằng không thỏa đáng. Đợi tiệm cầm đồ mở hàng, Tiểu Lục đem hết quần áo, đồ lặt vặt trong bao hành lý bán đứt luôn. Nó làm sắp hàng trong tiệm cầm đồ, hiểu được quy củ, bước vào nói ra tiếng lóng trong Xuân điển, bèn như người trong nhà vậy.

Tục ngữ có câu, người không thân quen nhưng cùng nghề lại thân quen, cùng nghề không thân quen thì tổ sư nghề cũng thân quen, chỉ cần không phải là loại cùng nghề mua tranh bán cướp của nhau, thông thường người cùng nghề chẳng những không phải oan gia, mà còn hay giúp đỡ, hỗ trợ lẫn nhau. Tiểu Lục mặc dù bán đứt, nhưng người ta cũng chỉ lật qua lật lại mấy cái rồi trả tiền luôn, vì nó là người trong nghề.

Cầm tiền đi trên phố lớn, Tiểu Lục đột nhiên có cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm vào, ngoảnh đầu nhìn người qua kẻ lại, không ai khả nghi cả. Tiểu Lục nắm chặt tiền, chắp tay vái bốn phía trên đường, nó biết, mình mà bị cao thủ của Vinh môn nhắm vào thì cẩn thận mấy cũng không giữ nổi túi tiền.

So với rơi vào tình cảnh đó, thà rằng chắp tay ôm quyền vái một vái, ý là tôi phát hiện ra rồi, nhưng tôi không chơi được với anh đâu, theo quy củ giang hồ, nếu cung kính nhận thua như thế, người trong Vinh môn thông thường sẽ không ra tay nữa. Có điều, chiêu này người bình thường không biết, mà trên giang hồ cũng rất ít người làm thế, vì cách làm này cực kỳ mất thân phận, mất tiền rồi có thể kiếm lại được, nhưng mất thể diện thì có khi cả đời không thể vãn hồi.

Tiểu Lục không phải nhân vật thành danh trên giang hồ, tiền trong túi tuy rằng cũng chưa biết dùng như thế nào, nhưng một khi đã dùng đến, ắt sẽ là tiền cứu mạng cha nó, có mất mặt hay không đã chẳng còn quan trọng gì nữa. Quả thế, sau khi thu hút vô số ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh, cảm giác bị nhìn trộm liền biến mất.

Tiểu Lục thở phào một hơi, chạy tới hàng ven đường gọi bát mì, vừa ăn vừa nghĩ đối sách. Ngẫm nghĩ hồi lâu, nó vẫn chưa tìm ra được đầu dây mối nhợ gì, thời gian bọn cướp hẹn ngày càng gần, mà mình thì đành chịu bó tay, chẳng lẽ Mạnh An cha nó sẽ phải để lại mạng ở thành Phụng Thiên này hay sao?

Nghĩ tới đây, Tiểu Lục chẳng còn bụng dạ nào mà ăn nữa, nó đẩy bát mì sang một bên, hai tay vắt tréo nằm vật ra bàn, đờ đẫn nhìn người qua lại trên phố.

“Đại ca, cho chút gì ăn được không?” Một giọng non nớt vang lên, Tiểu Lục nhìn về phía đó, thấy một đứa ăn mày bé con mặt mũi lem luốc. Đứa ăn mày nhìn hơi gầy gò, mặt đen thủi, toàn thân bốc lên một thứ mùi quái dị.

Ông chủ quán thấy thế vội xua đuổi: “Đi mau đi mau, ăn mày ra đầu kia đi.”

Tiểu Lục thấy đứa ăn mày đáng thương, bèn đẩy bát mì chưa ăn hết ra nói: “Ngồi sang một bên mà ăn đi.”

Đứa ăn mày thấy thế cũng không biết đường cảm ơn, chỉ mải cắm đầu ăn, thậm chí còn chẳng thèm dùng đũa, trực tiếp cầm tay vốc lên cho vào mồm. Tiểu Lục lắc đầu thở dài, thầm nhủ thế gian này người có số mệnh bi thảm thật nhiều, cũng không phải chỉ có mỗi mình nó.

Rời khỏi quán ăn, Tiểu Lục đi lang thang không mục đích trên đường, trong đầu vẩn vơ nghĩ ngợi về đối sách, bất giác càng đi người càng vắng, đã đi đến cổng thành Phụng Thiên tự lúc nào. Nó quay người tính lộn lại, chợt cảm thấy sau lưng lạnh toát, có người đang gí dao vào lưng Tiểu Lục, lấy thân mình che chắn, đề phòng cảnh sát và binh lính ở trạm canh cổng thành trông thấy.

“Chớ làm bừa, cấm lên tiếng, bằng không thọc cho ngươi một lỗ. Ra ngoài thành, điệu bộ tự nhiên vào.”

Tiểu Lục giật mình kinh hãi, giọng nói này sao nghe có vẻ quen quen vậy?

“Thành thực vào.”

Tiểu Lục bị áp giải ra khỏi thành, đi về phía đường nhỏ, lúc này nó đã nhớ ra chủ nhân giọng nói này là ai rồi, chính là đứa ăn mày bé con lúc nãy nó bố thí cho nửa bát mì. Nhưng tại sao đứa ăn mày này lại uy hiếp nó chứ? Hay tên này là đồng bọn với thổ phỉ trên núi, từ lâu đã nhắm vào nó rồi? Hay là nó làm ơn mắc oán, tự mình dẫn sói vào nhà? Tiểu Lục không biết được, có điều, sự việc cũng đã tệ lắm rồi, tệ nữa thì ngoài chết ra còn có thể thế nào được nữa đây, thôi thì đến đâu hay đến đó vậy.

Mạnh Tiểu Lục ngồi phệt xuống đất, khoanh tay lại bĩu môi nói: “Không đi nữa, đánh chết cũng không đi nữa. Có giỏi thì hại chết tiểu gia đi, có gan thì giết ta luôn đi? Ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa vô lương tâm, ông đây đã cho ngươi ăn, ngươi còn lấy dao ra dọa giết ông nữa.”

Đứa ăn mày kia buông dao xuống, vòng tới trước mặt Mạnh Tiểu Lục cười nhe nhởn: “Chà, ngươi cũng giỏi đấy, tai thính phết, không ngờ lại nghe ra được giọng ta.”

“Xì, vớ vẩn, nói, có chuyện gì?” Mạnh Tiểu Lục liếc mắt lên hỏi.

Đứa ăn mày kia ngẩn người ra, chớp chớp đôi mắt to: “Ngươi biết nói tiếng lóng giang hồ hả?”

“Không biết.”

“Lúc nãy ở trong tiệm cầm đồ rõ ràng ngươi mở mồm ra là nói toàn tiếng lóng giang hồ, sao lại không biết được?” Đứa ăn mày hơi cuống lên.

Tiểu Lục lắc đầu: “Thì tức là không biết, làm gì chứ?”

Đứa ăn mày nắm chặt tay lại, hai mắt không khỏi ngân ngấn lệ, dẩu môi lên nhìn Mạnh Tiểu Lục. Tiểu Lục thấy thế, ngạc nhiên trợn tròn mắt, thằng này lúc nãy còn dùng dao gí vào mình như hung thần ác sát, sao chớp mắt một cái đã thành thế này rồi. Mạnh Tiểu Lục xác định đứa ăn mày này không có gì uy hiếp đến mình, kể cả khi nó có dao thì mình cũng đánh lại được, bèn nói: “Sao mới nói tí đã khóc rồi, không ai bảo với ngươi là nước mắt đàn ông không dễ chảy hay sao?”

“Mặc xác ta!” Đứa ăn mày quay lưng lại, không để ý Tiểu Lục nữa.

Tiểu Lục nhún nhún vai: “Vậy được rồi, ta mặc xác ngươi, ta đi đây.”

“Không được đi!” Đứa ăn mày lại giơ con dao lên.

Tiểu Lục dở khóc dở cười nói: “Bảo đi ngươi không cho đi, hỏi thăm ngươi không cho hỏi, rốt cuộc ngươi muốn cái gì, ta còn có việc đây.”

“Ngươi có việc gì?”

“Ta nói ngươi cũng chẳng giúp được gì.” Tiểu Lục bắt đầu thấy hơi phiền, quay người muốn đi, nhưng đi được hai ba bước nó lại dừng chân, thực sự nó cũng không biết mình muốn đi làm cái gì nữa. Nó mềm lòng, ngoảnh đầu nói với đứa ăn mày kia: “Nhớ cho kỹ, đó là Xuân điển giang hồ, đừng nói cái gì mà tiếng lóng giang hồ, khó nghe lắm.”

“Quả nhiên là ngươi biết thật.” Đứa ăn mày chạy tới, đang khóc lại toét miệng cười: “Đi với ta, ta có việc tìm ngươi đây.”

Tiểu Lục đứng nguyên đó, nói thực: “Cha ta bị bọn cướp bắt đi rồi, giờ ta đang như có lửa đốt trong lòng, phải nghĩ cách cứu người, thực sự không có thời gian mà lãng phí với ngươi đâu.”

“Đợi đã, cướp ở đâu?” Đứa ăn mày ngắt lời.

“Ta cũng không biết, nhưng bọn chúng hẳn là đồng bọn với một quán ăn ven đường.” Tiểu Lục bắt đầu kể khổ, nói vắn tắt lại toàn bộ sự việc cho đứa ăn mày nghe.

Nghe xong, đứa ăn mày gật đầu: “Chắc là người của Nước Mũi rồi, yên tâm đi, chuyện này cứ để chúng ta lo.”

“Các ngươi? Các ngươi là ai? Ngươi không phải ăn mày à?”

“Chúng ta cũng là cướp.”