← Quay lại trang sách

Chương 23 Nước Mũi

Tiểu Lục đi theo đứa ăn mày, dọc đường, đứa ăn mày kia kể bọn chúng vốn là dân ở một làng gần đây. Về sau, con trai một tên địa chủ trong làng làm quan trong thành, tên địa chủ càng lúc càng trở nên tồi tệ, chiếm hết những chỗ đất tốt, lừa nam nạt nữ, không chuyện xấu xa gì là không làm. Sau nữa, khi đã ức hiếp hết người nghèo, hắn ta bắt đầu ức hiếp cả những nhà giàu khác.

Nhà đứa ăn mày chính là một nhà giàu, vốn có mấy mẫu ruộng tốt ở sát với đất nhà tên địa chủ kia, tên địa chủ chẳng nói lý lẽ gì, cứ thế gom hết thành đất nhà mình. Vì chuyện này, hai nhà đánh nhau to, về sau còn đưa ra cửa quan kiện tụng. Kết quả có thể đoán được, người ta có người nhà trong quan trường, chẳng những không đòi được đất đai, mà cha nó còn bị nhốt vào đại lao, rồi chết trong lao ngục một cách không rõ ràng.

Anh trai đứa ăn mày tên là Ngưu Tráng không nhịn được cục tức này, nhưng đội trị an trong làng lại do nhà tên địa chủ kia quản lý, một mình anh ta cũng không làm gì được. Đến khi nó lớn hơn một chút, đồng thời đưa được bà mẹ đi nơi khác, anh ta mới tìm về một số huynh đệ năm xưa cùng học võ, tụ tập người nghèo trong làng, bán hết gia sản đổi lấy vũ khí, nhân lúc đêm khuya xông vào nhà tên địa chủ, chém đầu hắn ta, cướp sạch của cải nhà hắn, rồi phóng hỏa đốt cả khu nhà.

Đứa con trai tên địa chủ làm quan trong thành Phụng Thiên đương nhiên là không cam lòng, tìm đủ mọi cách, lại còn bỏ ra cả đống tiền, thề phải bắt bằng được Ngưu Tráng. Ngưu Tráng đã giết người phóng hỏa, cũng nghĩ đến những chuyện có thể xảy đến về sau, bèn dẫn theo các huynh đệ đi vào rừng làm cướp. Có điều, bọn họ ngay cả chút quy củ giang hồ tối thiểu cũng không biết, thường hay bị đám đồng đạo giang hồ khinh thường, mà cũng không được các băng cướp khác công nhận.

Chuyện này làm Ngưu Tráng rất tức, nhưng lại không có cách nào, đứa ăn mày thấy anh trai bối rối, bèn lẻn vào trong thành, muốn hỏi thăm những người mãi nghệ về Xuân điển giang hồ. Có điều, đến giờ vẫn chưa gặp được người nào hiểu biết cả, nó cũng là đứa cứng đầu cứng cổ, không hỏi được thì nhất quyết không chịu quay về, tiêu hết tiền mang trong người thì đi ăn xin. Hôm nay, nó đi ngang qua tiệm cầm đồ, vừa khéo nghe thấy người bên trong nói những lời nó chẳng hiểu gì, bèn sấn tới thò đầu nhìn qua tấm bình phong, không ngờ lại thấy một người ngang tầm tuổi mình, vậy là những chuyện vừa rồi bèn xảy ra.

“Ngươi nói xem, tại sao bọn họ không chịu nói với ta vậy?” Đứa ăn mày lấy làm khó hiểu hỏi Tiểu Lục.

Tiểu Lục ngoảnh đầu lại nhìn mấy tên ăn mày đang lén lút lấp ló ở đằng xa, thấp giọng bảo: “Tại sao thì chốc nữa ta nói ngươi biết, nhưng bây giờ chúng ta phải chạy cho nhanh.”

“Sao thế?”

“Vì ngươi đi ăn xin ở địa bàn của người khác.” Tiểu Lục nói xong liền kéo tay đứa ăn mày co giò bỏ chạy. Đứa bạn ăn mày Cẩu Tử của nó từng nói, ăn mày đi xin cơm cũng có địa bàn, nhỏ thì một con phố, một cái ngõ, lớn thì là cả thành cả tỉnh, đều có chia các khu vực rõ ràng. Nếu ăn xin ở nhầm địa bàn, nhẹ thì bị cảnh cáo hoặc tẩn cho một trận, nặng khéo cả tính mạng cũng chẳng còn.

Hai người chạy hộc tốc khoảng một tuần trà mới bỏ rơi được mấy tên ăn mày đằng sau, Tiểu Lục nhìn đứa ăn mày đang thở hồng hộc, đứa ăn mày cũng nhìn Tiểu Lục đang thở không ra hơi, hai đứa đều phá lên cười ha hả.

Chập tối, đứa ăn mày dẫn Tiểu Lục đến một khu vực hoang vắng, Tiểu Lục hỏi: “Sao mãi vẫn chưa đến nơi thế?”

“Đến rồi.” Đứa ăn mày đáp.

Tiểu Lục đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh: “Chỗ này làm gì có núi nào đâu?”

“Núi gì cơ?”

“Thổ phỉ đạo tặc không phải đều tụ nghĩa ở một chỗ núi rừng hoang vu hay sao? Chỗ này không có núi, rừng cũng lưa thưa, nhìn chẳng thấy giống sơn trại gì cả?” Tiểu Lục lẩm bẩm nói.

Đứa ăn mày kia lúng túng gãi đầu: “Vốn là có, nhưng trước Tết quan binh đi tiễu phỉ nên không có nữa rồi.”

Nói đoạn, nó vạch một đám cỏ dại ra, một cái hang nhỏ thình lình xuất hiên, cúi người xuống thì miễn cưỡng có thể chui vào trong, người nào không biết còn tưởng đây là hang ổ của động vật hoang dã nào đó. Có điều, khom người di chuyển tầm hai ba bước, lần theo tường rẽ ngoặt hai lần, bên trong liền rộng rãi hẳn ra, còn có cả ánh sáng lờ mờ hắt tới. Không gian dần rộng hơn nữa, hai người đứng thẳng lên, đi theo hướng có ánh sáng, đứa ăn mày dẫn Tiểu Lục đi vòng qua hai chỗ cạm bẫy, sau đó lắc lắc cái lục lạc treo bên dưới cây đuốc cắm trên tường, trong bóng tối có người đứng lên, quát hỏi: “Ai?”

“Ta đây.”

Bên kia thoáng ngần ngừ, rồi ngay lập tức ánh lửa bừng lên, có người cầm súng đi tới, có lẽ từ nãy giờ vẫn luôn ở trạng thái ngắm bắn, nấp trong bóng tối muốn bắn người đứng dưới ngọn đuốc thế này, há chẳng phải là bắn phát nào trúng phát đó hay sao. Người này là một thanh niên cao to chừng hơn hai mươi tuổi, y kêu lên: “Đại tiểu thư! Rốt cuộc cô cũng quay về rồi, người này là ai? Sao cô lại dẫn người lạ về đây?”

“Người này có tác dụng, dẫn đến Tụ Nghĩa sảnh, ta đi thay quần áo tắm rửa một chút đã, người thối chết đi được rồi.” Đứa ăn mày không còn cố làm cho khản tiếng nữa, mặc dù âm thanh cũng không phải vui tai dễ nghe gì cho lắm, nhưng lờ mờ có thể nghe ra được giọng của con gái.

Tiểu Lục há hốc miệng, đi cả quãng đường mà không ngờ nó không phát hiện ra đứa ăn mày này là con gái, cũng không biết do nóng lòng đâm loạn trí, bản thân sốt ruột lo lắng hay là nó quả thực rất ngu xuẩn nữa, nghĩ tới đây, nó liền không nín nổi bật cười một tiếng.

Tụ Nghĩa sảnh thực ra là một cái hang núi tương đối rộng và sâu. Hang động một nửa là tự nhiên, một nửa là con người dào ra, bên trên có lỗ thông khí và lỗ cho ánh sáng lọt vào. Hai bên hang núi bày bảy tám chậu lửa được gác lên, chiếu rọi xung quanh, Tiểu Lục ngó nghiêng bốn phía, trong lòng bất giác thấy hơi căng thẳng.

Gã thanh niên cao to dẫn Tiểu Lục đến không nói năng gì, chỉ dựa bên vai không đeo súng vào vách hang núi, cầm con dao cắt móng tay. Tiểu Lục chờ đợi trong tâm trạng thấp thỏm bất an khoảng một tuần hương thì một cô bé bước vào Tụ Nghĩa sảnh, bên cạnh còn có hai người đàn ông. Tiểu Lục nhìn chăm chú, lờ mờ nhận ra đây chính là đứa ăn mày ban nãy, có điều quả đúng là người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, đứa ăn mày thay trang phục nữ, tắm rửa sạch sẽ, cho dù không thể coi là xinh đẹp, song cũng toát lên vẻ phóng khoáng thoải mái.

Thấy Tiểu Lục đang nhìn mình lom lom, đứa ăn mày thoáng đỏ mặt, có điều, ánh lửa chiếu rọi làm bốn bề bập bùng sáng rực lên đã che đậy hết, khiến không ai phát giác ra điều này. Cô nhóc ôm quyền nói: “Huynh đệ, mau ngồi xuống đi, Lão Trương, sao còn không mang trà lên cho huynh đệ này?”

Gã thanh niên dựa vào tường kia ấp úng nói: “Tôi có biết hắn là ai đâu, mà cô cũng có dặn dò gì đâu?”

“Chúng ta đều là người thô lỗ, huynh đệ chớ trách.” Cô nhóc cố làm ra vẻ già dặn nói: “Tại hạ Ngưu Nhụy, trên đường vẫn còn chưa thỉnh giáo cao danh quý tánh của huynh đệ.”

Tiểu Lục thấy tức cười trước bộ dạng này của cô nhóc, nhưng xung quanh có nhiều người như vậy, nó vẫn cố nhịn cười mà báo ra danh tính. Ngưu Nhụy quay đầu lại bảo Lão Trương: “Lão Trương, anh ta đâu? Sao trong nhà ít người thế này?”

“Đại đương gia dẫn các huynh đệ đi tìm Nước Mũi lý luận rồi.” Lão Trương nói.

Ngưu Nhụy và Mạnh Tiểu Lục đưa mắt nhìn nhau, Nước Mũi chẳng phải chính là đám cướp đã bắt Mạnh An đi đó hay sao? Sau đó, Lão Trương kể tiếp, mọi người mới hiểu ra, mấy hôm trước Ngưu Tráng phái người đi tìm Ngưu Nhụy, dọc đường có huynh đệ bị người của Nước Mũi chặn lại, còn cướp cả súng, cuối cùng đánh cho một trận mới thả về.

Ngưu Tráng không nuốt trôi được cục tức này, đi tìm Nước Mũi lý luận, Nước Mũi lại nói Ngưu Tráng là đứa trẻ con không hiểu quy củ giang hồ, là một tên không tử. Sau đấy, Ngưu Tráng tụ tập nhân mã, chỉ để lại hai ba người trông nhà, chạy tới chỗ Nước Mũi, nhất quyết bắt Nước Mũi phải nhận lỗi mới chịu thôi.

Tiểu Lục mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng mừng rỡ vô cùng, thế này đúng là ông trời chiếu cố nhà nó rồi, đang buồn ngủ lại gặp được chiếu manh. Lúc trước còn đang nghĩ cách làm sao cứu được Mạnh An khỏi tay bọn cướp thì gặp phải đám cướp này, giờ đây hai bên lại còn kết thù, đây không phải là trời ban cơ hội thì là gì nữa chứ?

Mấy tiếng sau, Ngưu Tráng trở về, huynh đệ đi theo có hai ba người bị thương. Anh ta trước tiên mắng cho Ngưu Nhụy một trận, quát hỏi cô chạy lung tung khắp nơi làm gì. Có điều, quả không hổ là anh em ruột, giống như Ngưu Nhụy, Ngưu Tráng đổi giọng cũng khá nhanh, sau khi mắng một trận sa sả như hất nước vào mặt, anh ta lập tức trở nên hết sức dịu dàng, quan tâm hỏi em gái có bị thương không, có bị người nào ức hiếp hay chịu đói chịu rét gì không. Sau một phen như thế, Ngưu Tráng mới phát hiện trong sảnh có một người ngoài là Mạnh Tiểu Lục đang đứng.

Ngưu Nhụy nói rõ thân phận của Tiểu Lục xong, Ngưu Tráng liền vỗ ghế đứng bật dậy: “Tốt quá rồi, sau này không ai nói ta không hiểu quy củ giang hồ được nữa, cũng không ai không thừa nhận chúng ta nữa rồi. Huynh đệ, cậu thật là trượng nghĩa, lúc trước đám người kia không ai chịu chỉ cho chúng ta biết cả. Chuyện của cha cậu cứ để chúng ta lo, thù cũ hận mới, chúng ta sẽ tính toán một lượt với bọn Nước Mũi kia.”

“Quá khen, quá khen, người trên giang hồ đều có nỗi khổ riêng. Cũng như câu, thà bỏ một đĩnh vàng, cũng không dạy một câu Xuân điển, nếu không phải là người tin cậy được, thông thường người ta sẽ không dạy Xuân điển đâu. Đương nhiên, Ngưu đại ca này, tôi cũng không thạo lắm đâu, chỉ có thể nói dăm ba câu thôi.”

“Đại ca, vừa nãy anh đi kiếm bọn Nước Mũi, chúng ta rốt cuộc thắng hay thua vậy?” Ngưu Nhụy vẫn còn nhỏ tuổi, không nhìn ra được đạo lý bên trong, lúc này lại chen miệng vào hỏi.

Ngưu Tráng lập tức trở nên lúng túng, ngập ngừng giây lát rồi mới nói: “Chúng ta tuy trở về, nhưng cũng không để chúng chiếm hời. Thế lực của Nước Mũi mặc dù có phần nào yếu đi sau đợt vây tiễu thổ phỉ vừa rồi, nhưng chúng ta cũng thương vong rất nặng nề, vì vậy… xét cho cùng, Nước Mũi đã hoành hành ở vùng này cả chục năm rồi, vẫn có căn cơ hơn, không dễ gì mà dao động được.”

“Thua thì nói là thua đi, đừng có tự dát vàng lên mặt mình làm gì.” Ngưu Nhụy hiển nhiên không chịu giữ thể diện cho anh trai.

Mọi người bắt đầu bàn bạc, Tiểu Lục cũng có gì nói nấy, tự nhận tiếng lóng giang hồ của mình mới bập bõm đôi chút, chỉ hiểu được dăm câu ba điều, mỗi ngành mỗi nghề đều có ngôn ngữ riêng, thổ phỉ cũng thế, mà những cái đó thì Tiểu Lục nó không biết. Ngưu Tráng là người dễ tính, bảo rằng, biết được thế đã là tốt lắm rồi.

Đối với Nước Mũi, Tiểu Lục cho rằng tình thế đang là địch mạnh ta yếu, chỉ có thể dùng trí, không thể lấy cứng chọi cứng được. Dạo trước, khi nghe kể chuyện, tiên sinh kể chuyện thường nói biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, Ngưu Tráng mặc dù không hiểu quy củ giang hồ, nhưng dẫu sao cũng là người bản địa, giờ lại làm cướp, vì vậy vẫn có chút hiểu biết đối với tên Nước Mũi này.

Nước Mũi là cách gọi đùa của đồng đạo giang hồ, hắn tự gọi mình là Chấn Sơn Hảo, người nào ở trước mặt hắn gọi một tiếng Nước Mũi, hắn nhất định sẽ khiến kẻ đó phải chảy máu mới thôi. Cách đây bảy tám năm, Nước Mũi vẫn chưa có cái biệt danh này, là đầu lĩnh của một bọn cướp trên ngọn núi gần đây, cực kỳ hung hăng tàn nhẫn, hắn ta tàn nhẫn với bản thân, với kẻ thù, và cả với đám huynh đệ bên dưới nữa.

Có điều, có kẻ hung tàn như thế cầm đầu, liền hình thành nên cục thế cây to bóng mát, thủ hạ toàn bọn xấu xa, không ít kẻ gây ra chuyện lớn chạy đến đầu quân dưới trướng hắn, thế nên thế lực của Nước Mũi càng ngày càng lớn. Những lúc đông người, thậm chí băng cướp lên đến gần hai trăm tên, đồng thời, mức độ hung tàn của cả bọn cũng ngày một tăng lên.

Cướp chia làm ba loại, cướp nghiệp dư chính là dân làng bình thường, nhìn thấy vừa mắt liền làm một mẻ. Ngoài ra, còn một loại khác có nhà có cửa trong làng, trong xóm, bản thân lên núi làm cướp thuần túy chỉ như một nghề nghiệp. Loại này có quan hệ rất tốt với các thôn làng xung quanh, thỏ thường không ăn cỏ gần hang, mà chỉ kiếm ăn xa. Một số bọn thậm chí còn bảo vệ che chở cho thôn làng, thu một khoản phí trị an nhất định, khi xảy ra chuyện còn đáng tin cậy hơn đội trị an hay quân trong thành Phụng Thiên. Loại cuối cùng, chính là bọn cặn bã ai gặp cũng sợ như Nước Mũi, chỗ nào chúng đi qua thì cọng cỏ cũng không mọc được, gian dâm cướp bóc, không chuyện xấu xa gì là chúng không dám làm.

Vì vậy, Nước Mũi là loại người gặp người sợ, ma thấy ma sầu, nhiều thôn làng người dân trông thấy người ngựa của Nước Mũi đều hoảng loạn bỏ chạy, không chạy được thì liều mạng đánh đến cùng, tự biết rằng nếu bị bắt thì cũng không có đường sống. Có lần, Nước Mũi đánh phá một làng nọ, nhìn trúng con gái của một nhà giàu, hắn giết sạch người nhà cô gái rồi cưỡng ép kéo cô vào động phòng. Cô gái đó cũng là một liệt nữ, giả bộ chiều lòng theo Nước Mũi, đợi khi hắn thoải mái thư giãn liền đột ngột dùng cây kéo giấu dưới gối đâm vào đầu kẻ thù.

Nghe đồn, Nước Mũi rút cây kéo ra khỏi đầu ngay tại trận, hộp sọ bị đâm thủng, não chảy một ít ra ngoài. Cô gái đó chết rất thảm thiết, Nước Mũi cũng phải nằm liệt giường một thời gian dài. Hắn ta dựa vào sự tàn bạo để dẫn dắt đám huynh đệ, nên khi hắn ngã xuống, trừ những kẻ thân thiết nhất, đám còn lại đều chia năm xẻ bảy bỏ đi hết cả.

Sau khi hồi phục, Nước Mũi chỉnh đốn lại nhân mã, dù không khôi phục được thanh thế của băng cướp lớn như trước, song thực lực cũng rất mạnh. Nhưng hắn giờ có ba sự thay đổi lớn, thứ nhất là càng thêm tàn bạo, càng thêm đa đoan, vả lại thi thoảng còn khùng khùng điên điên, hình như đầu óc bị tổn thương. Thứ hai chính là mũi cứ thò lò suốt, thứ chảy ra cũng không phải nước mũi gì, mà là một thứ dịch trong suốt, trông giống như nước mũi, bản thân hắn không hề nhận ra, chính vì thế mà hắn mới có biệt hiệu Nước Mũi này. Người trên giang hồ cười bộ dạng tức cười ấy của hắn, đồng thời cũng cười nhạo hắn lật thuyền trong cống rãnh. Nhưng thay đổi thứ ba mới là điều khiến Nước Mũi nhức nhối trong lòng nhất, đó chính là chức năng đàn ông của hắn ta không ổn nữa, từ đó trở đi, bắt được đàn bà con gái hắn ta đều giày vò đến chết, kể cả là bắt cóc tống tiền, người ta đã nộp tiền chuộc rồi hắn cũng sát hại những người phụ nữ đó một cách tàn bạo, dường như chỉ có làm vậy hắn mới tìm lại được khoái cảm làm đàn ông.

Tìm hiểu được những điều này, trong đầu Tiểu Lục đột nhiên lóe lên một kế sách.