← Quay lại trang sách

Chương 24 Không thể đỡ

Bất luận là vụ lừa Thập bát La hán bằng ngọc hay đám lừa đảo bịp bợm cha nó, bọn chúng đều lợi dụng thân phận giả, nắm bắt được nhu cầu tâm lý của người khác, ra tay từ thứ người ta mong muốn nhất, sau đó từ từ từng bước giăng ra một tấm lưới lớn. Thứ mà Nước Mũi căm ghét nhất cũng chính là ham muốn lớn nhất của hắn, hắn ghét người khác gọi mình là Nước Mũi, vậy thì hãy cứ bắt đầu thâm nhập từ nguyên nhân căn bệnh của hắn ta.

Tiểu Lục kiếm Ngưu Tráng xin chi một trăm đồng Đại dương, dẫn theo lão Trương vào trong thành. Sau khi vào thành, nó liền đi tìm các y quán lớn và các phòng khám của người Tây mở ra, thành Phụng Thiên là thủ phủ của tỉnh Phụng Thiên, tương đối náo nhiệt, dân cũng nhiều, y quán, phòng khám mặc dù không san sát như ở kinh thành song cũng không hề ít, Tiểu Lục phát hiện phòng khám Tây y ở nơi này đa phần đều do người Nhật Bản mở, không giống như ở kinh thành, người nước nào cũng có.

Tiểu Lục giả bộ nói rằng nhà mình có người ẩu đả với người ta, bị vật sắc đâm vào đầu, lúc đó chỉ chữa trị vội vàng, may mà giữ được tính mạng, nhưng bây giờ nước mũi cứ chảy ròng ròng, tính tình bất ổn. Khi thầy thuốc yêu cầu đưa đến khám, nó bèn kiếm cớ thoái thác, không có đủ vọng văn vấn thiết, đương nhiên đại phu không thể đối chứng kê đơn, chỉ trả chút tiền xem bệnh rồi thôi. Cả một ngày, Tiểu Lục đi gặp mười mấy vị đại phu, cũng tìm hiểu được kha khá, nó chắp nối dăm câu ba điều các đại phu nói lại, tự mình luyện tập nhiều lần, rồi lại kiếm một cái vòng hổ [20] , chế thêm một cái phướn nhỏ, vậy là coi như đã chuẩn bị xong xuôi.

Hôm sau, trời vừa sáng, Tiểu Lục liền cải trang thay hình đổi dạng, khoác lên một bộ áo dài và áo chẽn sẫm màu, cắt tóc vụn xuống làm thành râu giả dán dưới mũi, rồi nhíu mày nhăn miệng, bước đi nhanh nhẹn song lại thêm đôi phần từ tốn. Thoạt nhìn qua, trông nó chẳng hề giống một gã trai mới lớn nữa, mà rõ ràng là một người thành niên đang ở tuổi nhi lập [21] .

Hồi trước ở Bắc Kinh, Tiểu Lục đã gặp khá nhiều người lắc lục lạc bán thuốc rong trên phố, đặt cái vòng hổ này lên tay, dùng ngón cái chống lên, thế là món đồ trông như cái vòng tay ấy sẽ bắt đầu quay, viên bi sắt bên trong chuyển động phát ra âm thanh, trông cũng rất giống thật.

Nếu lang thang ở chốn đồng không mông quạnh, không có người ở thì không hợp lẽ thường, dẫu sao thì việc của thầy thuốc là khám bệnh cho người khác. Nhưng nếu đi lại ở chỗ có người, Mạnh Tiểu Lục dẫu sao cũng chỉ là thầy thuốc giả hiệu, đương nhiên sợ lộ ra sơ hở. Vì vậy, đêm trước Tiểu Lục đã bảo người của Ngưu Tráng kiếm ít mứt táo, bên trong trộn một ít thuốc tương đối thông dụng, dược tính bình hòa, sau đấy vê thành viên rồi hong khô, chế ra một loại thuốc viên có mùi thảo dược.

Hễ gặp phải người bình thường đến xem bệnh, nó chỉ ghi lại bệnh trạng sau đó không thu tiền mà phát cho một viên thuốc, bảo tạm thời uống trước, lần sau đến sẽ xem lại một thể. Người ta thấy được cho thuốc, uống vào cũng không thấy khó chịu gì, thầy thuốc lại không lấy tiền, dĩ nhiên không nghi ngờ gì nó. Vì vậy, mặc dù Tiểu Lục nơm nớp lo sợ, nhưng cũng không bị người nào bóc trần, ngược lại còn có người khen Tiểu Lục là thần y đi tế thế cứu đời. Khi xem bệnh đến người thứ năm, Tiểu Lục đã trở nên hết sức thong dong trấn tĩnh, thậm chí bản thân nó cũng cảm thấy mình hình như chính là một vị thầy thuốc.

Cứ thế cho đến hết một ngày, sau khi tá túc qua đêm ở một nhà trong làng, hôm sau Tiểu Lục lại bắt đầu vừa lắc lục lạc vừa đi lại trên phố. Ra khỏi ngôi làng, đi được nửa đường thì nó bị hai tên cướp xồ ra từ dưới ruộng chặn đường, Tiểu Lục mừng thầm trong bụng, các ngươi mắc câu rồi, thế này còn nhanh hơn nó nghĩ nhiều lắm.

Một tên quát hỏi: “Ngươi là đại phu chữa bệnh gì vậy?”

“Chuyên trị bệnh nan y, chữa không khỏi thì không lấy tiền.” Tiểu Lục trong lòng vui sướng, song vẫn cố ra vẻ bình tĩnh, lắc lư cái đầu nói.

Hai tên kia đưa mắt nhìn nhau, mỉm cười rút súng ra. Kỳ thực, từ hôm qua chúng đã trông thấy Tiểu Lục rồi. Nước Mũi là đầu lĩnh của băng cướp được treo thưởng truy nã, dĩ nhiên là không dám vào thành tìm thầy thuốc, e rằng có vào mà chẳng có ra. Còn đám thầy thuốc lang thang ở các thôn làng thì ít người y thuật cao minh, bị bắt lên núi gí súng vào người nào người nấy đều run như cầy sấy, kết quả đều suy sụp chẳng chữa trị được gì.

Hai tên kia thấy Mạnh Tiểu Lục tuy còn trẻ song rất có khí độ, gặp người xem bệnh đều toát lên dáng vẻ tự tin nắm chắc, phát thuốc không thu tiền như Bồ Tát, vì vậy lại càng thêm tín nhiệm. Hai tên cướp bàn tính xong bèn xông ra tra hỏi, ngộ nhỡ phen này mà cược đúng, địa vị của chúng trong sơn trại nhất định sẽ lên như diều gặp gió.

Khi bọn chúng xuất hiện trước mặt Mạnh Tiểu Lục, nó không còn sợ hãi nữa, ngược lại còn phải cố đè nén cảm giác mừng rỡ trong lòng, chỉ lo mình không kiềm chế được mà bật cười thành tiếng. Nó cố làm ra vẻ sợ hãi, chắp tay ôm quyền nói: “Hai vị đại gia, mang súng ra làm gì, kẻ hèn này chỉ là một kẻ xem bệnh bán thuốc thôi mà, xin chớ làm hại tôi. Tại hạ trên có mẹ già tám mươi, dưới có…”

“Thôi thôi thôi, ai thèm nghe cái bài này của ngươi nữa, còn lảm nhảm coi chừng súng của ông đây cướp cò đấy.” Một tên cướp vung vẩy khẩu súng trên tay nạt.

Tiểu Lục lập tức quỳ xuống cầu xin, run rẩy co rúm cả người lại, hai hàm răng va vào nhau lập cập, không ngừng dập đầu bôm bốp xuống đất. Tên cướp còn lại bật cười khinh thường: “Ngươi đừng sợ, hỏi cái gì ngươi trả lời cái đó, chúng ta sẽ không lấy mạng ngươi đâu. Ngươi nói là ngươi chuyên trị bệnh nan y, rốt cuộc có thể trị bệnh gì hả?”

“Tiểu nhân có y thuật gia truyền, sở trường nhất là chữa trị bệnh kín chốn phòng the của nam nữ và vết thương ngoài cơ thể.” Tiểu Lục đáp.

“Thật hả? Bệnh phòng the cũng chữa được?”

“Chữa được.”

“Vết thương trên đầu cũng chữa được?”

“Chữa được, tiểu nhân giỏi nhất là món đó.” Tiểu Lục lại hỏi: “Không biết là người nào cần chữa bệnh vậy?”

Một tên cướp bước tới trước mặt Tiểu Lục, lấy trong túi ra một bao bố đen, chụp lên đầu nó, lật tay bẻ quặt tay nó lại, quát lên: “Câm mồm, đi theo bọn ta!”

Hai tên áp giải Tiểu Lục đi về phía sào huyệt của Nước Mũi, bọn chúng không hề thấy nụ cười dương dương đắc ý của Tiểu Lục bên dưới chiếc túi vải.

“Chà chà chà, ối chà chà,” một gã cao to vạm vỡ xông vào nhà, đi tới tháo bỏ túi trùm đầu, cởi trói cho Tiểu Lục: “Thần y à thần y, thật là đắc tội quá đi.”

Tiểu Lục lúc trước bị dẫn lên núi, đi đường tấp ta tấp tểnh, chỉ biết là đi lên trên suốt gần một canh giờ, sau đó lại bị trói gô cổ lại, cũng không biết là đã bao lâu trôi qua nữa, nói chung hai cánh tay tê dại hết. Lúc này, nó thấy một gã vạm vỡ, trong lòng thầm đoán đây rất có thể chính là Nước Mũi, tuy rằng lỗ mũi không có gì chảy ra, người này vẫn đưa tay lên quẹt quẹt mũi một cách vô thức, có lẽ là do quen tay.

Nước Mũi nói: “Tại hạ Chấn Sơn Hảo, dám hỏi thần y xưng hô thế nào?”

Thầy thuốc, đại phu không được coi là người trong giang hồ, khác với đám bán thuốc thuộc Bì môn trong Kim Bì Thải Qua, là những môn phái kiếm ăn đàng hoàng trên giang hồ, còn thầy thuốc, đại phu đa phần đều là không tử không hiểu chuyện giang hồ, chỉ có một số đại phu chân đất hoặc thầy thuốc lang thang mới nắm được đôi chút, coi như loại bán khai nhãn. Vì vậy, ngay từ đầu Nước Mũi đã không nói tiếng lóng với Tiểu Lục, mà nói luôn tiếng bạch thoại.

Ở vùng Đông Bắc, thông thường đầu lĩnh của băng cướp không gọi là đại đương gia hay biểu bả tử, mà gọi là đại chưởng bàn, chỉ có đám không chuyên mới học theo mấy gánh hát gọi là chưởng huyệt, đương gia gì đó. Tiểu Lục lúc này đầu óc tỉnh táo nhưng quả thực rất căng thẳng, không cần giả bộ cũng rất giống rồi: “Đại vương tha mạng, đại vương tha mạng!”

Nước Mũi nghe nó xưng hô lại càng không nghi ngờ gì, bèn đuổi bọn thủ hạ xuống rồi cười ha hả nói: “Thần y đừng sợ, ta sao có thể hại tính mạng ngài chứ, ta có việc cầu ngài còn chẳng kịp nữa là. Ta nghe đám huynh đệ bên dưới nói, ngài có thể chữa bệnh phòng the, cũng có thể chữa cả vết thương trên đầu, chuyện này có thật không?”

“Chuyện đó thì trăm phần chính xác ạ.” Tiểu Lục run giọng đáp.

Nước Mũi tháo mũ xuống, nghiêng đầu cho Tiểu Lục xem, đoạn nói: “Ngài xem, vết thương này của ta có thể chữa được không?”

Mạnh Tiểu Lục nhìn vào chỗ đó, bất giác cảm thấy dạ dày cuộn lên như dời sông lấp biển, nó cố nhịn cảm giác buồn nôn, đưa tay vén chỗ tóc che phủ ra, tựa như muốn nhìn rõ hơn chút nữa vậy. Trên đầu Nước Mũi có một cái hốc lớn, bên trên là da thịt đang mọc ra dinh dính, cứ phập phồng theo nhịp thở của hắn ta. Có thể thấy được, khi ấy cô gái kia đã dùng sức mạnh như thế nào, cũng thật khâm phục tên Nước Mũi này sống dai, bị như vậy mà vẫn sống được.

Tiểu Lục xem xét một lúc, sắp nôn mửa đến nơi thì Nước Mũi đội mũ lên lại, hỏi: “Thần y, ngài xem cái đầu này của ta có cách chữa trị không?”

“Hồi phục như ban đầu là không thể.” Tiểu Lục nói, ngay sau đó, thấy trong mắt Nước Mũi thoáng lộ ra vẻ bực bội và sát khí, nó vội tiếp tục: “Nhưng chúng ta có thể bịt nó từ bên ngoài, có phải sau khi bị thương, đại vương thỉnh thoảng thấy phần đầu tê dại, lúc thì lại đau đớn không chịu nổi, lỗ mũi thường xuyên chảy ra một ít chất dịch trong suốt, mà tính tình cũng trở nên càng lúc càng nóng nảy, ngay cả chuyện nam nữ cũng lực bất tòng tâm, đúng vậy không?”

Nước Mũi lộ vẻ lúng túng ra mặt, song vẫn chưa đến mức thẹn quá hóa giận, nếu là người bên cạnh hắn, Nước Mũi chắc chắn đã cho kẻ đó một đao rồi, đây là vết sẹo của hắn, kẻ nào đụng đến kẻ đó phải chết, nhưng người trước mặt này lại là một thầy thuốc, vừa mở miệng đã nói ra được bệnh trạng của hắn rồi, hẳn là có thể chữa trị được. Đừng nói giết người, Nước Mũi nịnh đối phương còn chẳng kịp nữa là.

Nước Mũi vội vàng gật đầu nói phải, Tiểu Lục tiếp tục ung dung bảo: “Trước tiên nói chuyện phòng the của ngài, tâm bệnh cần chữa bằng tâm dược, tình trạng này đơn giản là do lúc đó bị thương kinh hãi quá gây ra mà thôi, không hề nghiêm trọng, đợi tôi kê vài thang thuốc, ngài uống vào, khi làm chuyện đó đừng nghĩ ngợi gì nhiều, cứ thả lỏng toàn thân là không có gì đáng ngại cả.”

“Đơn giản thế thôi à?” Nước Mũi lấy làm khó tin.

Tiểu Lục không hề do dự gật đầu: “Đúng, chỉ đơn giản thế thôi. Bệnh này không phải một sớm một chiều mà chữa khỏi được, còn cần phải điều dưỡng lâu dài. Còn về vết thương trên đầu ngài thì hơi nghiêm trọng, nếu tôi đoán không nhầm, vật cùn đâm vào đầu ngài, bất luận là lúc đâm vào hay lúc rút ra cũng đều đã làm tổn thương đến não bộ. Về phương diện này, các loại thuốc an thần bổ não của Trung y không có tác dụng gì lớn. Trong Tây y, người ta bảo trong não người có chất lỏng, dịch ra gọi là tủy sống, khi bị ngoại thương hay tai biến, chất dịch này sẽ chảy ra từ lỗ mũi, vì vậy ngài phải phẫu thuật trị liệu. Đương nhiên, chúng ta phải chữa Đông Tây y kết hợp, đầu tiên kê vài thang thuốc uống vào ổn định tình hình đã rồi mới tính sau.”

Tiểu Lục nói câu nào câu nấy đều có lý, đây toàn là lời nó nghe được của các thầy thuốc trong thành Phụng Thiên, người này một câu người nọ một câu, chắp ghép lại có lẽ không đủ qua mắt người trong nghề, nhưng lừa một tên tướng cướp như Nước Mũi thì dư sức. Nước Mũi quả nhiên bị lòe, nắm lấy cổ tay Tiểu Lục, hết sức cung kính, như thể đang lạy thần lạy Phật: “Thần y, ngài phải cứu tôi với, nếu ngài cứu được tôi, chỉ cần là đám bọn tôi làm được, ngài muốn cái gì chúng tôi sẽ cho cái đó.”

Kỳ thực, Nước Mũi không phải loại dễ bị gạt, mặc dù hắn là một tên cướp, nhưng bọn thủ hạ toàn là hạng âm hiểm xảo trá, không dễ gì quản chế, nếu hắn chỉ dựa vào mỗi sự hung hãn thì hẳn đã sớm bị làm thịt từ đời nào rồi. Nhưng quan tâm tắc loạn, Tiểu Lục tìm được đúng điểm mà Nước Mũi canh cánh trong lòng, hắn sẽ không còn để ý quá nhiều nữa.

Chuyện này cũng giống như chuyện tay chơi đồ cổ Trình gia vậy, Thập bát La hán bằng ngọc từng bước từng bước dẫn y vào hố sâu, khiến y cứ nghĩ mãi đến bức tượng La hán bị thiếu, không để ý đến chuyện gì khác nữa. Thêm vào những hiểu biết về trò chụp mũ của đám kim điểm xem bói dạo, Tiểu Lục chỉ cần dăm câu ba điều là đã nắm thóp được Nước Mũi, biến hắn ta thành vật trong túi, tùy ý bóp nặn được rồi. Tiểu Lục kết hợp kinh nghiệm giang hồ của mình, học một biết mười, lần này áp dụng với Nước Mũi, xem ra có hiệu quả.

“Chậc.” Tiểu Lục xua xua tay đứng lên, vẻ hoảng hốt bất an lúc nãy đã hoàn toàn tan biến, lập tức toát lên cảm giác như thể một bậc thế ngoại cao nhân, nó chắp tay sau lưng nhìn về phía bức vách, trong mắt ngập tràn ánh sáng hy vọng, điềm đạm nói: “Dù ngài là thổ phỉ cường đạo hay quan cao quyền quý cũng thế thôi, đối với tôi đều như nhau hết. Tôi là thầy thuốc, ngài là bệnh nhân.”

Nước Mũi gật đầu, ôm quyền nói: “Thần y nghĩa lớn, tại hạ lấy làm khâm phục, thần y chắc vẫn chưa dùng bữa phải không, buổi tối để ta bày yến tiệc chiêu đãi ngài.”

Tiểu Lục cố làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Bệnh này chữa sớm lúc nào hay lúc đó, chốc nữa ngài sai người mang hòm thuốc của tôi tới đây, tôi phối chế vài viên thuốc cho, đợi lát nữa ăn cơm thì uống vào, tạm thời áp chế bệnh tình một chút.”

“Vậy thì xin phiền thần y rồi.”

Đến tối, quả nhiên Nước Mũi bày yến tiệc lớn, nhưng trong hang ổ của lũ thổ phỉ thì làm gì có sơn hào hải vị, chẳng qua chỉ là nhiều thịt nhiều rượu, ăn uống cho vui vẻ sướng mồm sướng miệng mà thôi, cũng là để cho thần y có mặt mũi. Tiểu Lục ngồi bên cạnh Nước Mũi, thuộc loại khách quý, nó đặt vào tay Nước Mũi một bao thuốc, đoạn nói: “Đại vương, thuốc này nhất định phải uống trước khi ăn, lúc bụng còn đói, nếu dùng rượu chiêu thuốc thì hiệu quả càng tốt hơn, nhưng trừ lúc uống thuốc ra, những lúc khác nhất thiết không nên uống rượu, không biết đại vương có làm được hay không?”

“Chuyện này hơi khó khăn, có điều tôi sẽ cố gắng.” Nước Mũi vì bị đau đầu nên mới nghiện rượu, coi rượu như mạng sống, bản thân hắn cũng biết càng uống đầu sẽ càng đau, nhưng kẻ đã rơi vào vòng tuần hoàn luẩn quẩn như hắn chỉ có thể càng đau lại càng uống nhiều mà thôi.

Tiểu Lục gật đầu nói: “Nặng nhẹ thế nào đại vương tự mình cân nhắc là được, có điều thuốc này dược tính mãnh liệt, lần đầu uống vào, trong bụng sẽ nóng bừng lên khó chịu vô cùng, toàn thân đau đớn, thậm chí còn chảy máu ở mũi miệng, đây là do chất độc trong cơ thể ngài bị bài tiết ra, khi đó đại vương chớ nên hoảng hốt. Ngoài ra, các vị đại ca đây cũng nghe cho rõ, một khi đại vương có phản ứng như thế, nhất thiết không nên đỡ, phải để mặc cho chất độc bài tiết ra ngoài, bằng không sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả của thuốc đấy.”

Trong lúc nói chuyện, tên phó đầu lĩnh đứng hàng thứ ba trong băng cướp đứng lên nói: “Thần y, bọn tôi nhớ kỹ rồi. Ngài có tài diệu thủ hồi xuân như bậc thần tiên sống, giỏi hơn bọn lang trung tầm thường kia không biết bao nhiêu lần. Xin ngài báo ra danh hiệu, để các huynh đệ đây giúp ngài dương danh.”

Tiểu Lục thoáng lộ vẻ ngần ngừ, do dự một chút rồi thấp giọng thì thầm vào tai Nước Mũi: “Tại hạ là kẻ bị đuổi ra khỏi nhà, lăn lộn đến bước đường này, thực sự ngại không muốn nêu danh, chẳng hay đại vương có từng nghe nói đến Đồng Nhân Đường ở Bắc Kinh chưa?”

“Chẳng trách ngài lại nói giọng kinh thành, thì ra là… thất kính thất kính rồi.” Nước Mũi gật đầu lia lịa, liếc nhìn Tiểu Lục, lại càng thêm tin tưởng, xua tay nói với mấy tên huynh đệ ngồi ở ghế phía trước: “Không cần hỏi nữa, mọi người cứ gọi là thần y được rồi.”

Vậy là coi như dẹp yên một chuyện, người khác nhìn vào phản ứng của Nước Mũi thì tưởng là hắn ngưỡng mộ đại danh thần y của Mạnh Tiểu Lục đã lâu, còn thần y cũng là người có danh có tiếng bên ngoài, nhưng trên thực tế Tiểu Lục chỉ nói ra cái tên tiệm thuốc nổi tiếng nhất là Đồng Nhân Đường. Các tiệm thuốc trên toàn quốc đều có thuốc pha chế sẵn của Đồng Nhân Đường, vì vậy kể cả tên cướp chốn rừng sâu núi thẳm như Nước Mũi cũng từng nghe nói đến, phản ứng của hắn sớm đã nằm trong dự liệu của Tiểu Lục.

Một tên lại hỏi: “Thần y, các huynh đệ trên núi quanh năm ở nơi núi rừng, trên người ít nhiều cũng có chút bệnh, nghe nói ngài phát thuốc dưới núi, uống vào có thể khiến thân thể cường tráng, trừ đi bệnh tật, không biết các huynh đệ chúng tôi có phúc được thần y ban thuốc hay không?”

Tiểu Lục vân vê bộ râu bện từ tóc vụn, ngập ngừng một lúc rồi nói: “Thuốc thì không còn nhiều nữa, vả lại cũng không khoa trương đến thế, uống vào quả thực có thể cường thân kiện thể, nhưng thuốc đến bệnh trừ thì không nhanh vậy đâu.”

“Thần y đúng là khiêm tốn, hai huynh đệ đi hỏi thăm lúc trước đều đã nói rồi, nhiều người uống thuốc của ngài vào xong liền cảm thấy bệnh tình thuyên giảm ngay tại chỗ, mà toàn là bệnh cũ lâu năm, thế chẳng phải thuốc đến bệnh trừ thì là gì?” Tên cướp kia nói.

Tiểu Lục bật cười, quả đúng như Vương Định Nhất từng nói, người Bì môn bán thuốc chỉ cần đưa đẩy cho khéo, người bình thường uống vào sẽ cảm thấy toàn thân dễ chịu thư thái, kỳ thực đó chỉ là tác động tâm lý mà thôi, kể cả có hiệu quả thật thì cũng không thể nhanh đến vậy được.

Tiểu Lục khẽ ho một tiếng, làm ra vẻ khó xử song vẫn đáp ứng yêu cầu, đồng thời hứa sẽ ở lại sơn trại một thời gian đến khi nào Nước Mũi hồi phục. Không cần phải nói cũng biết Nước Mũi vui vẻ thế nào, trên núi có thêm một đại phu y thuật cao minh, không chỉ bản thân hắn được cứu mà cả bọn cũng bớt đi được rất nhiều phiền phức. Tiệc rượu chính thức bắt đầu, người mời rượu kẻ rót rượu đùn đẩy nhau vui vẻ hết sức. Tiểu Lục trắng trợn đổ thuốc vào hai vò rượu, bảo người chia cho các huynh đệ cùng uống. Vừa làm, nó vừa chửi thầm trong bụng, cũng may là nó mang theo nhiều thuốc, trên đời này không ngờ lại có kẻ còn đòi thuốc để uống, quả đúng là thiên đường có lối các ngươi không đi, địa ngục không cửa lại tự mò vào.

Nước Mũi cầm viên thuốc trên tay, đứng dậy nói: “Rượu thuốc chia xong chưa, chia xong chưa! Ông đây chỉ có thể uống một chén này thôi, nhanh lên. Được rồi, để ta nói mấy câu, trước đây mọi người cùng nhau uống rượu, cùng nhau chia tiền, hôm nay thì vui rồi, cả bọn cùng nhau uống thuốc. Người ta nói thế nào ấy nhỉ, cái gì mà thuốc đắng dã tật, uống thuốc tức là chịu khổ, chúng ta đồng cam cộng khổ, cùng nhau uống hết bát này đi, các huynh đệ, chúng ta kính thần y.”

Đa số người có mặt đều uống một hơi hết sạch rượu thuốc, Nước Mũi cũng nuốt viên thuốc xuống. Tiểu Lục cũng uống hết sức sảng khoái, làm cả bọn lại càng thêm quý mến nó, uống xong, nó đột nhiên ôm bụng nói: “Tại hạ không giỏi uống rượu, có huynh đệ nào dẫn tôi đi nhà xí một chút không?”

“Lão Hổ, ngươi dẫn thần y đi nhà xí.” Nước Mũi dặn dò thuộc hạ, một tên cao to liền bước ra dẫn Tiểu Lục đi.

Tiểu Lục thành công trốn ra ngoài, thấy nó đi rồi, Nước Mũi phá lên cười ha hả nói: “Thần y rốt cuộc vẫn là kẻ nho nhã yếu đuối, có điều cũng rất hào sảng, tửu lượng không được mà vẫn uống hết. Thú vị, thú vị, ta uống thuốc này xong, cảm giác đúng thật… a!”

Đột nhiên, Nước Mũi không nói nữa, ôm bụng nghiến chặt răng, đầu đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, kế đó kêu gào ầm ĩ ngã lăn ra đất, mũi miệng đều có máu phun ra. Có kẻ cả kinh thất sắc, nhưng đa phần đám bên cạnh Nước Mũi lại không hề hoảng hốt, ung dung điềm tĩnh nói: “Không sao đâu, đây là phản ứng bình thường, lúc nãy thần y có nói rồi, không thể đỡ, cứ để mặc đó.”