← Quay lại trang sách

Chương 25 Bao trọn ổ

Tiểu Lục cần phải mượn cớ đi tiểu hoặc nôn ọe để tránh đi, thuốc của Nước Mũi có hiệu quả rất nhanh, có điều những người khác thì không tiện nói. Ngộ nhỡ đến lúc ấy, nó vẫn ở đó, có người phát hiện ra manh mối gì mà nhao vào tấn công, e rằng nó không giữ nổi cái mạng mà xuống núi. Nghĩ tới đây, Tiểu Lục chống tay vào tường giả bộ nôn khan, mắt lại liếc nhìn tên lâu la canh cửa tên Lão Hổ kia.

Lão Hổ là một tên cao to đen đúa, trời lạnh như vậy mà áo vẫn mở phanh, để lộ đám lông ngực to bằng bàn tay, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, trông rất cường tráng. Tiểu Lục ngờ rằng chốc nữa mà đánh nhau, tên Lão Hổ này chỉ cần đập một cái là nó toi mạng luôn rồi, phải nghĩ cách tách tên này ra mới được, tệ nhất thì cũng phải tìm cách kéo dài đến khi thuốc phát tác.

“Lão Hổ huynh đệ này, anh trở về trước đi, tôi nhớ đường rồi.” Tiểu Lục nôn khan mấy tiếng rồi nói.

Vừa nhìn ánh mắt cố chấp của Lão Hổ đã biết tên này là một kẻ ngốc liều mạng, loại này giữ ở bên người làm hộ vệ là hợp nhất, mặc dù làm việc có cứng nhắc một chút, nhưng lại hết sức trung thành. Quả đúng vậy, Lão Hổ lầm bầm đáp: “Không có gì đâu thần y, thủ lĩnh bảo tôi dẫn ngài đi thì tôi phải dẫn ngài trở lại.”

Tiểu Lục móc lấy quả pháo hiệu giấu trong giày, đành bước ra khỏi nhà xí nói: “Tôi về phòng lấy chút đồ đã.”

“Đồ gì? Để tôi lấy cho.” Lão Hổ nói xong, mí mắt díp lại, tầm nhìn đã có chút mơ hồ, Tiểu Lục thấy thế liền hét lớn một tiếng, co giò bỏ chạy, vừa chạy vừa đốt pháo hiệu lên.

“Thần y, ngài chạy đi đâu đấy?” Lão Hổ đã bắt đầu nói năng hàm hồ, chân cũng loạng choạng, đuổi được hai bước thì ngã lăn kềnh ra đất.

Lúc bọn Ngưu Tráng nhận được tín hiệu xông lên núi, Tiểu Lục đang thở hồng hộc ngồi vững vàng trên ghế lớn của Nước Mũi uống trà ăn thịt, chỗ dán chòm râu giả dưới mũi vẫn còn đỏ bừng, lúc giật xuống hẳn là rất đau. Bọn Ngưu Tráng vốn chuẩn bị tinh thần chiến đấu với kẻ địch, nhưng lúc trông thấy trong nhà toàn là thổ phỉ bị trói gô cổ, đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh thì ai nấy đều trợn mắt há hốc miệng.

“Mạnh… Mạnh huynh đệ, đây đều do… một mình cậu làm à? Nước Mũi đâu?” Ngưu Tráng vẫn không dám tin vào mắt mình.

Mạnh Tiểu Lục gật đầu, nuốt miếng thịt trong miệng xuống, nói: “Trúng độc chết rồi, xơi nhiều Tỳ Bà Sương thế mà không chết thì là thần tiên còn gì. Khuyên mấy người tốt nhất đừng nhìn, kinh lắm, thất khiếu đều chảy máu ấy.

“Các người lên hơi chậm, làm tôi mệt chết đi được, kế hoạch không theo kịp biến hóa, vừa khéo có cơ hội, tôi liền đổ thuốc cho bọn chúng gục hết luôn, ai bảo hôm trước cho tôi uống thuốc mê ở quán ăn ven đường chứ, hừ. À mà này, Ngưu đại ca, thuốc này của anh đúng là mạnh thật đấy, tôi sợ thuốc không đủ hiệu quả, còn trói hết cả bọn chúng lại. Các vị đại ca, mau giúp tôi tìm cha với, cha tôi không biết bị chúng nhốt ở đâu rồi.”

Kế hoạch ban đầu của bọn họ là đầu độc chết Nước Mũi, Tiểu Lục mạo hiểm trốn đi hoặc chạy xuống núi, đốt pháo hiệu thông báo, Ngưu Tráng nhân lúc đối phương như rắn mất đầu, tình thế hỗn loạn mà dẫn người xông lên núi. Giờ thì tất cả đều không cần, một mình Tiểu Lục đã xử lý hết toàn bộ. Lúc này, Ngưu Tráng đã phục Tiểu Lục sát đất. Trước đó, khi Tiểu Lục hỏi xin thuốc mê, bảo là để phòng vạn nhất, cần phải chuẩn bị kế hoạch dự phòng, Ngưu Tráng còn không buồn để tâm, giờ nghĩ lại, Tiểu Lục nói không sai chút nào, nếu có thể dùng trí mà thắng thì tuyệt đối không nên dùng sức.

Cả bọn tìm kiếm một lượt mà không thấy tung tích của Mạnh An, nhưng Tiểu Lục lại tìm ra được hai tên cướp lúc đó đã bắt cha nó đi, dùng nước lạnh tạt cho chúng tỉnh lại. Hai tên này tự biết mọi sự đã định, nào còn dám không khai ra, bọn Tiểu Lục liền thuận lợi tìm đến địa lao giam giữ Mạnh An.

Mới có vài ngày không gặp, Mạnh An đã hai mắt thẫn thờ, mặt mũi tiều tụy, cả người run lên bần bật. Cửa nhà lao mở ra, ánh mặt trời chiếu vào, khiến Mạnh An không mở nổi mắt. Ông ta lấy tay che mắt, liên tiếp giật lùi về phía sau: “Đại gia, đại gia đừng đánh tôi, đừng đánh tôi.”

“Bố, con đây, Tiểu Lục đây.” Mạnh Tiểu Lục kéo tay Mạnh An nói.

Mạnh An sững sờ nhìn chằm chằm vào người ở trước mặt, đợi khi cặp mắt đã thích ứng với ánh sáng, ông ta lập tức khóc rống lên: “Thằng nhỏ ngốc này, sao lại không chạy đi chứ hả, cả mày cũng bị bắt vào đây rồi sao?”

Tiểu Lục dở khóc dở cười nhìn bọn Ngưu Tráng ở phía sau, đoạn đưa Mạnh An ra ngoài, nói rõ hết thảy. Mạnh An ôm Tiểu Lục khóc lóc kể lể một hồi, cả ngày hôm đó sốt cao hầm hập. Lần này, Mạnh An thực sự chịu khổ không ít, đám cướp này không chú ý gì cả, không cho ăn không cho mặc, lại còn ngày ngày đánh đập tra khảo, Mạnh An mặc dù xuất thân là dân lao động, nhưng cũng đã bao giờ phải chịu thế này, thêm vào áp lực tâm lý, nói chung là vừa bị thương lại vừa suy sụp tinh thần.

Tên thần y giả là Tiểu Lục không có tác dụng gì, cả bọn vội sắp xếp mời một thầy lang lên núi, thầy lang nói, đây là bị kinh hãi quá độ dẫn đến cảm phong hàn, bệnh này chỉ cần tĩnh dưỡng, rồi kê ít thuốc cho toát mồ hôi, bảo Mạnh An tạm thời cứ ở lại sơn trại.

Sơn trại Nước Mũi dẫu sao cũng đầy đủ đồ đạc, bọn Ngưu Tráng liền làm tu hú chiếm tổ chim khách, biến thành sào huyệt của mình luôn, còn bọn cướp bị đánh thuốc mê lúc trước thì bị nhét hết vào trong địa lao. Giờ đây, địa lao đã chật kín người, cả đám bị nhốt bên trong muốn duỗi chân ra cũng chẳng còn chỗ.

Ngưu Tráng hoàn toàn không biết làm gì với đám này, bèn thỉnh giáo Tiểu Lục. Ban đầu, anh ta cũng không xem trọng Tiểu Lục cho lắm, nhưng trải qua chuyện này, Tiểu Lục dù là trí tuệ hay đảm lược cũng đều khiến người ta phải khâm phục. Có tiền có thể khiến đám nô bộc làm việc, có tài nghệ ắt khiến người trong nghề phải tâm phục khẩu phục, kỳ thực dù có phải cùng nghề hay không, chỉ cần ngươi có bản lĩnh người khác đều sẽ phục ngươi từ tận đáy lòng.

Tiểu Lục bèn chỉ cho Ngưu Tráng một chiêu, bọn họ kéo một tên cướp ra, đặt thi thể Nước Mũi ở trước mặt hắn, bảo hắn thành thực khai báo. Bọn cướp đa phần đều rất có nghĩa khí, nhưng thủ lĩnh cũng đã chết rồi, biết nghĩa khí với ai đây? Vậy là, hắn ta liền khai tuốt tuột cục thế trên núi ra.

Thì ra, trong băng cướp này cũng kéo bè kéo phái, Tiểu Lục bảo Ngưu Tráng để lại hai nhóm yếu nhất, sau đó ra sức cổ súy, bảo chúng tự thuật lại ân oán tình thù với mấy nhóm thế lực mạnh hơn kia, đến khi bầu không khí trở nên sôi nổi thì đổ rượu uống tràn cung mây, chưa được nửa canh giờ bọn này đã thân thiết với bọn Ngưu Tráng như anh em cùng mẹ sinh ra rồi.

Cuối cùng, Ngưu Tráng lôi kéo giữ lại hai nhóm này, đuổi bọn còn lại xuống núi. Đám người ở lại trên núi giờ cùng chung kẻ địch, những kẻ bị đuổi đi mặc dù hung hãn nhưng nhân số không nhiều, đành ngậm bồ hòn chịu thua, lại còn phải nhớ kỹ ơn tha mạng của Ngưu Tráng, bằng không sẽ bị người trong giang hồ khinh thường. Bọn cướp còn lại trên núi không nhiều cũng không ít, người của Ngưu Tráng vừa khéo có thể áp đảo được bọn chúng, sau một thời gian dần dần đồng hóa, nhất định sẽ có thể trở thành thuộc hạ cho Ngưu Tráng sử dụng.

Thế lực của Ngưu Tráng từ một băng cướp nhỏ không hợp cách, thoắt cái nhảy lên thành băng cướp cỡ trung có đến mấy chục người, đồng đạo giang hồ ở Phụng Thiên này hẳn không ai dám coi thường bọn họ nữa. Có Tiểu Lục truyền thụ cho Xuân điển, lại có mấy tên cướp trong băng cũ của Nước Mũi ở bên cạnh chỉ bảo thêm, Ngưu Tráng cũng không còn là một tên không tử chẳng biết cái gì nữa rồi.

Mạnh An dưỡng bệnh cả nửa tháng trời, suýt chút nữa là không qua khỏi, uống mấy thang thuốc mới xuống giường được. Mạnh Tiểu Lục nói cho cha biết về chuyện giấy nợ, ban đầu Mạnh An vẫn chưa dám tin, nghĩ ngợi hồi lâu mới cảm thấy bên trong chuyện này quả thực có điểm kỳ quái. Lại thêm năm sáu ngày nữa, Mạnh An coi như đã hồi phục, hai cha con không yên tâm chuyện ở Bắc Kinh, bèn quyết định khởi hành trở về.

Ngưu Tráng rất lưu luyến Tiểu Lục, nhiều lần tỏ ý muốn giữ nó lại, bảo nó ở lại trên núi làm một đầu lĩnh giúp mình bày mưu tính kế. Kỳ thực, người không nỡ xa Tiểu Lục nhất là Ngưu Nhụy, những ngày này, hễ rảnh rỗi là Ngưu Nhụy lại đi tìm Tiểu Lục. Tiểu Lục mặt mũi sáng láng, mồm miệng ngọt ngào, đầu óc nhanh nhạy, lại thêm hành động anh hùng trước đó, nếu là cô nương xuất thân từ chốn thư hương có lẽ chỉ coi đây là một chuyện mới mẻ mà thôi, nhưng Ngưu Nhụy tính vốn thoải mái đã quen, tâm hồn thiếu nữ đã đổ gục trước Tiểu Lục từ khi nào rồi.

Lúc chia tay, Ngưu Tráng tặng cho hai đĩnh vàng, có cục vàng nặng trịch giấu trong lòng, Tiểu Lục đã bớt đi phần nào bi quan đối với sự việc sắp sửa phải đối mặt khi trở lại kinh thành. Hai bên vẫy tay từ biệt, cha con Tiểu Lục trở về thành Phụng Thiên, mua vé tàu hỏa, lại nghỉ tại nhà trọ Kim Phúc một đêm. Hôm sau, trời vừa sáng, hai cha con liền lên tàu về kinh thành.

Bắc Kinh vẫn náo nhiệt như thế, hai cha con Tiểu Lục xuống xe, liền chạy ra khỏi thành trở về nhà. Lúc họ vào đến cửa, Lưu đại gia đang khiêng bếp lò ra khỏi ngách nhỏ.

“Lưu đại gia.” Tiểu Lục gọi.

Tay Lưu đại gia run lên, cái lò suýt chút nữa rơi xuống đất, ông ta nhìn cha con Tiểu Lục như thể không tin vào mắt mình nữa, sau đó cúi gằm đầu xuống, định giả bộ không nghe thấy, còn định quay người đi, nhưng cuối cùng đành ngẩng đầu lên, cười cười nói: “Ồ, Tiểu Lục đấy à.”

Lưu đại gia đặt bếp lò xuống, quăng luôn vào trong sân, sau đó xua tay lia lịa, nói: “À, nhà ta có chút việc, ta về trước nhé.”

Nói đoạn, ông ta sải chân bước đi luôn, quả tim Tiểu Lục nẩy thót lên một cái, hỏng bét, chắc chắn là có chuyện rồi. Mạnh An dẫu ngu xuẩn đến mấy thì cũng đã ngần này tuổi đầu, làm sao mà không nhìn ra được, hai cha con liền xông thẳng vào nhà như hai kẻ phát điên.

Nhà chỉ còn bốn bức tường, đồ vật bày biện bên trong sớm đã không còn tung tích. Trong nhà bừa bãi hỗn loạn, trên cửa, trên tường cũng không biết bị ai hắt máu chó, hắt vật dơ lên, bốc mùi xú uế buồn nôn.

“Mẹ, mẹ!” Tiểu Lục gọi, nhưng không ai trả lời.

Mạnh An ngồi phệt xuống đất, Tiểu Lục quay người lại đỡ, chỉ thấy Mạnh An đờ đẫn ngây ngốc nhìn lên xà nhà trên đỉnh đầu. Tiểu Lục nhìn theo ánh mắt cha, chỉ thấy trên xà nhà lơ lửng một sợi dây thừng, nhất thời như thể bị sét đánh trúng đầu, cảm thấy trời đất lộn nhào, không biết phải làm sao. Mạnh An còn chưa kịp khóc lóc, người của Cục Cảnh sát đã đến, áp giải ông ta đi mất.

Thẩm thị biết, khoản thâm hụt lớn như vậy cho dù cả ba người nhà họ làm trâu làm ngựa cũng không thể bù đắp nổi. Đời này coi như đã xong rồi, vốn bà ta định đợi hai cha con Tiểu Lục về để gặp mặt lần cuối, hoặc là cùng bỏ trốn hoặc là cùng chết, nhưng bọn họ lại không trở về, nên đành đi trước một bước.

Phàm những kẻ đứng trên bờ sông hô hoán, hay cầm dao vung vẩy hoặc cầm dây thừng đòi treo cổ, đều chỉ là lấy cái chết ra ép nhằm đạt được mục đích của mình mà thôi. Nếu thực sự muốn chết, thì đó chỉ là chuyện một cái chớp mắt. Thẩm thị lặng lẽ treo mình lên xà nhà, cứ thế treo suốt một đêm. Khi Phùng Ma Tử và Tạ Đại Đầu đến thì người đã lạnh buốt từ lâu.

“Anh Lục.” Phùng Ma Tử cúi gằm mặt nói: “Muốn hận thì cứ hận em đây, tại em không chăm sóc tốt cho bác.”

“Cả tao nữa.” Tạ Đại Đầu nói.

Tiểu Lục thở dài lắc đầu: “Mẹ đã đi rồi, nói gì cũng đã muộn. Vả lại, tao nghe nói hết rồi, chúng mày cũng đã gắng hết sức. Chuyện này không phải ba thằng nhãi ranh choai choai như chúng ta có thể gánh vác được đâu.”

Phùng Ma Tử phẫn hận nói: “Chỉ tại bọn đòi nợ kia, nếu không phải bọn chúng… còn cả đám hàng xóm không ra gì trong khu nhà anh nữa, mới đầu lúc chúng ta còn đang kiếm được, bọn họ người nào người nấy đều la liếm như chó vẫy đuôi ấy. Giờ gặp nạn, bọn họ lại lời ra tiếng vào, ai cũng bắt bác gái phải giải quyết chuyện này, mà bác gái làm gì có cách nào chứ, nhất thời nghĩ không thông, mới treo cổ tự vẫn.”