← Quay lại trang sách

Chương 26 Hòa thượng biến thành đạo sĩ

Tạ Đại Đầu và Phùng Ma Tử không biết Tiểu Lục và cha nó bao giờ quay lại, nên hai nhà đã đi báo quan, sau khi trải qua điều tra chứng minh rằng Thẩm thị tự sát thì được đồng ý cho liệm xác, bọn họ bèn góp tiền mua một cỗ quan tài tốt, đợi mấy ngày rồi hạ táng cho Thẩm thị. Khi cha con Tiểu Lục trở về, Thẩm thị mới vừa được an táng có một ngày.

Việc đã đến nước này, dù là mẹ ruột song Tiểu Lục cũng không có tâm trí nào mà tưởng nhớ khóc thương, vì cha nó Mạnh An vẫn còn trong lao ngục. Tiểu Lục đã đến đó hai chuyến, muốn hỏi dò xem tình hình thế nào, nhưng không hỏi được tẹo teo gì. Nếu không cứu được cha nó ra ngoài, e rằng mẹ nó có chết cũng không được yên lòng. Tiểu Lục nói chuyện dăm ba câu với Phùng Ma Tử và Tạ Đại Đầu rồi ra ngoài, trong sân đang có hai kẻ nhàn rỗi buôn chuyện phiếm, một người nói: “Mới được hai ba ngày bình yên, sắp tới lại náo loạn lên rồi. Xem xem, Mạnh Tiểu Lục trở về rồi, e rằng bọn đòi nợ lại sắp mò đến đây rồi đấy.

“Tôi đã bảo rồi mà, ngay từ đầu đã bảo tên Mạnh An ấy tướng nghèo kiết xác mà mấy người không tin, còn tưởng hắn phát tài nữa chứ.” Một người khác bĩu môi nói: “Theo tôi ấy à, con mẹ kia chết là thông minh nhất ấy, bằng không làm sao mà gánh nổi khoản nợ lớn thế chứ. Tôi mà là Mạnh Tiểu Lục thì dứt khoát bỏ trốn luôn cho xong, đằng nào Mạnh An chẳng phải chết trong đại lao rồi.”

Tạ Đại Đầu từ phía sau đạp cho tên đó một cú ngã lăn kềnh xuống đất, tên đó đang định chửi, ngoảnh đầu lại thấy Tiểu Lục, lập tức lộ vẻ ngượng nghịu, còn định nói cứng mấy câu, song rốt cuộc chỉ vừa chửi vừa quay đầu đi luôn.

Những người đang ở nhà lúc này đều im bặt như tờ, len lén nhìn qua cửa sổ, khe cửa, quan sát Mạnh Tiểu Lục trong sân. Mạnh An phất lên nhờ may mắn, nhưng Tiểu Lục thì khác, nó kiếm tiền bằng bản lĩnh thật, hàng xóm láng giềng đều đã thấy được nó thông minh lanh lợi thế nào, làm được những việc gì. Không ai muốn chọc vào nó, chỉ sợ nó nghĩ ra trò xấu xa gì báo thù mình.

Tiểu Lục lạnh lùng hừ một tiếng, đảo mắt lườm đám hàng xóm ngày trước vẫn vồn vã hỏi han mình. Họ không phải là hung thủ, những hành vi ấy cũng đều là thường tình của con người, nói cho cùng thì người ta với nhà mình cũng chẳng có tình nghĩa sâu nặng gì cho cam. Thế nhưng, coi như là niệm tình ngày trước từng ăn của nhà nó, lấy của nhà nó, họ lẽ ra cũng không nên ném đá xuống giếng. Tiểu Lục coi thường bọn họ, không phải vì họ nghèo, mà là vì sự bỉ ổi ti tiện của bọn họ, đám người này chẳng có lấy một chút nghĩa khí nào, không xứng đáng làm đối thủ của nó.

Tiểu Lục lớn tiếng nói sang sảng: “Oan có đầu nợ có chủ, tôi sẽ khiến đám bịp bợm kia phải đền mạng, nhưng nếu còn để tôi nghe thấy có ai nói nhảm nữa thì đừng trách Mạnh Tiểu Lục này không nể mặt nể mũi!”

Đừng thấy Tiểu Lục chỉ là một thằng nhóc choai choai, những lời nó nói ra thực sự có thể dọa người. Trong bầu không khí tĩnh lặng đó, ba huynh đệ xoay người đi ra ngoài.

Đi ra cổng được một quãng xa, Tiểu Lục bảo hai đứa kia đi làm trước, lỡ dở công việc thì không tốt. Phùng Ma Tử nói, giờ này còn làm gì được nữa chứ. Tiểu Lục lại lắc đầu, cười bảo bọn chúng ở đây cũng chẳng có tác dụng gì, nếu nó cần thì sẽ mở miệng nói ngay, bọn chúng là huynh đệ, không cần phải khách khí làm gì.

Tạ Đại Đầu và Phùng Ma Tử đi rồi, một mình Tiểu Lục đứng trên con phố lớn thở dài một tiếng. Nhà Sa Oanh Oanh đã dọn đi từ lâu. Mấy ngày nay, Tiểu Lục dò la được một số việc, nó dám chắc hôm đó người bắt bọn bịp bợm kia lại, đồng thời đoạt trở về một phần tài sản chính là Sa Thiên. Nhưng Sa Thiên hình như cũng đang che giấu việc gì đó, huống hồ lúc đó còn có người chết nữa. Cửa Nha môn mở về hướng Nam, có lý không có tiền thì chớ vào, e rằng vướng vào vụ việc liên quan đến mạng người thì Sa Thiên cũng không gánh nổi. Nhà bọn họ rời đi khiến Tiểu Lục cảm thấy mừng thay, đồng thời cũng lấy làm tiếc nuối vì không thể đứng trước mặt họ nói một lời cảm ơn.

Trong sân sau tiệm cầm đồ Thịnh Long, Tiểu Lục trả cho Vương Định Nhất khẩu súng lấy lại được từ hang ổ của bọn thổ phỉ, sau đó cười nói: “Ông chủ, tôi giúp ông chủ cho khẩu súng này uống máu rồi đấy.”

Vương Định Nhất quan sát Tiểu Lục một lượt từ trên xuống dưới, gật đầu nói: “Ra dáng đàn ông đấy, xem ra không gì đánh gục được ngươi cả. Tiểu Lục, ta điểm xuân cho ngươi, tức là coi ngươi như người nhà rồi, cho dù ngươi nghĩ sao thì nghĩ, ta vẫn coi ngươi như một nửa đồ đệ, vì vậy, có rất nhiều lời thừa ta sẽ không nói với ngươi nữa.”

“Tôi hiểu mà ông chủ, hôm nay tôi đến là để xin ông cho nghỉ việc.” Tiểu Lục nói.

Vương Định Nhất thở dài, thầm nhủ, thằng nhỏ Tiểu Lục này thực sự là thông minh hiểu chuyện, những lời y không thể nói ra, Tiểu Lục đã nói ra giúp y luôn rồi.

Làm nghề cầm đồ chủ yếu phải dựa vào danh dự uy tín, giờ ở trong giới, cái tên Mạnh Tiểu Lục này lại một lần nữa lọt vào tai của tất cả mọi người, nhưng không còn là khen ngợi nữa, mà chỉ toàn lời gièm pha bôi nhọ như chẳng trách có thể nhìn ra được trò bịp của Quyền nhị, thì ra bản chất nó cũng là một kẻ bịp bợm, vân vân. Vì chuyện này, Vương Định Nhất đã gặp khá nhiều phiền nhiễu, danh dự của tiệm cầm đồ Thịnh Long cũng chịu ảnh hưởng phần nào.

“Tiểu Lục, tiếp sau đây ngươi tính làm thế nào?” Vương Định Nhất hỏi.

Mạnh Tiểu Lục lắc đầu, nói: “Tôi cũng chưa nghĩ xong, nhất định là phải cứu cha tôi ra rồi. Hôm nay đến đây, một là để lấy lại ngân phiếu của tôi, hai là đưa thư xin thôi việc cho ông chủ.”

Sau khi Mạnh Tiểu Lục lấy tiền ở chỗ Thẩm thị đi gửi vào ngân hàng, thì để ngân phiếu ở chỗ Vương Định Nhất. Nó tín nhiệm Vương Định Nhất, đồng thời Vương Định Nhất cũng là người làm ăn, không ai dám đến chỗ y gây chuyện, dẫu sao thì tiền mỗi tháng nộp cho hai phe hắc bạch cũng không phải chỉ là giao suông. Một phen sóng gió này đã chứng thực được quyết định của Tiểu Lục là chính xác.

Vương Định Nhất nghe vậy liền hỏi ngược lại: “Ngươi muốn dùng tiền này trả nợ hả?”

Mạnh Tiểu Lục gượng cười: “Nợ nhiều thì không buồn lo, rận nhiều thì không sợ ngứa nữa, lỗ hổng lớn như thế, tôi có điên mới đi lấp vào. Mặc dù nói thiếu nợ trả tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng thằng nhãi ranh mới lớn như tôi căn bản không gánh vác được, trả cho người này không trả cho người kia lại càng phiền phức, chẳng bằng cứ chây đã.

“Đợi khi nào có thì trả một lượt đi, tôi muốn dùng chỗ tiền này để mở mang một ít quan hệ, hôm đó, chúng tôi từ Đông Bắc trở về, bạn bè bên đó tặng cho hai đĩnh vàng, thêm vào tiền của tôi nữa, dù không thể cứu cha tôi ra khỏi nhà lao thì cũng có thể khiến ông ấy được chăm lo tốt hơn một chút đúng không?”

Vương Định Nhất vuốt vuốt râu: “Nói có lý, ta cũng đang nghĩ vậy đấy, qua đây, ta đã chuẩn bị sẵn cho ngươi từ trước rồi.”

Nói đoạn, y đưa Tiểu Lục hai tấm ngân phiếu, Tiểu Lục mở ra xem, không khỏi ngẩn người thốt lên: “Sao lại nhiều thêm một trăm đồng?”

“Chuyện này ta cũng không giúp được ngươi nhiều, tiền này ngươi cứ cầm đi, coi như một chút tâm ý của ta vậy thôi.” Vương Định Nhất nói: “Người Sơn Tây chúng ta sùng bái nhất là Quan nhị gia [22] , hám lợi, hà tiện, kẹt xỉ là thật, nhưng làm người trượng nghĩa cũng không phải là giả. Tiểu Lục, vẫn là câu nói đó, dù ngươi nghĩ thế nào, ta cũng luôn coi ngươi như một nửa đồ đệ.”

Mạnh Tiểu Lục cầm ngân phiếu ra khỏi tiệm cầm đồ Thịnh Long, gọi một chiếc xe kéo đến nhà lao biếu cho cảnh sát trực ban năm chục đồng Đại dương, nhờ bọn họ kiếm cho Mạnh An chút quần áo ấm. Mạnh An bệnh nặng mới khỏi, nếu còn bị lạnh nữa, e rằng không chịu được đến lúc ra tù. Có tiền có thể sai sử cả quỷ thần, đám cảnh sát vốn đang hếch mũi lên lập tức thu xếp đâu ra đấy, còn cho Mạnh An cả một phần thức ăn nóng hôi hổi, bảo Mạnh Tiểu Lục cứ yên tâm, có bọn họ ở đây thì Mạnh An sẽ không bị hiếp đáp.

“Cậu trai trẻ, để ý chứ!” Một ông già hắt lên một xẻng bùn đất, bùn nhão suýt chút nữa thì bắn vào người Tiểu Lục.

Thường có câu, cống thối thông, sĩ tử vào thành, mỗi năm cứ đến mùa xuân, vạn vật hồi sinh, thành Bắc Kinh lại lật cống ngầm lên duy tu, mùi thối bốc lên nồng nặc khắp trời, xộc thẳng vào mũi mọi người, chưa vào trong thành đã ngửi thấy mùi mốc meo mục nát rồi.

Bùn đất? Phải rồi, Tiểu Lục nhớ ra một chuyện. Năm ngoái, nó gặp phải một đại hòa thượng bị lọt xuống cống bùn, nếu không phải tóm được cổ chân nó thì suýt chút nữa đã không bò lên được. Ông ta còn nói, nếu thực sự có ngày nó gặp phải chuyện bế tắc thì có thể đến tìm ông ta xin giúp đỡ. Giờ Tiểu Lục quả thực đã hết cách, mặc kệ chuyện này có thật hay không thì cũng đều đáng để thử một phen, đây cũng là cách duy nhất mà nó có thể nghĩ ra lúc này.

Tiểu Lục rảo chân chạy trên phố, theo đúng ước định, tìm đến hàng gạch thứ sáu từ dưới lên của dãy gạch thứ năm ngoài cửa căn nhà thứ tư trong con ngõ thứ ba trên phố Tây Quốc Tử Giám, để lại ký hiệu cho đại hòa thượng. Nó khắc một cái đầu trọc trên viên gạch, đồng thời để lại địa chỉ nhà mình.

Mấy ngày qua, Tiểu Lục không biết đã tìm gặp bao nhiêu người, có bệnh thì vái tứ phương, nó cũng đành nghĩ bừa ra đủ mọi cách. Thế nhưng, kẻ chém gió muốn thừa cơ hội này gõ tiền thì nhiều, người thực sự làm nên chuyện đã ít lại càng thêm ít. Tiểu Lục ăn một cái bánh nướng lót dạ, rồi lang thang trên phố, nó thực sự không muốn về nhà nữa, ngoài cửa ngày nào cũng có bọn đòi nợ đứng chặn, về cũng thấy phiền lòng.

Chuyện này Tiểu Lục đã ngẫm đi ngẫm lại nhiều lần, cảm thấy cần phải bắt được bọn lừa đảo kia, đặc biệt là tên cầm đầu thì mới rửa sạch được tội danh cho Mạnh An, đến lúc đó, nợ nần cũng nhất loạt được giải quyết luôn, dẫu sao thì nước có nguồn, cây có rễ, không giải quyết vấn đề từ gốc rễ thì có tìm ai cũng vô dụng.

Có ngu mới trông cậy vào đám người nhà quan phá án, đám đó bắt ne bắt nẹt, còn chỉ mong kéo dài vụ án này lâu thêm chút nữa ấy chứ.

Bây giờ đã bắt được mấy tên trong bọn lừa đảo, tội danh cũng có Mạnh An gánh rồi, vụ án không bị coi là án dở dang, cũng tiện ăn nói với cấp trên. Hàng hóa thì bọn họ coi như tang vật chứng cứ, câu lưu lại, thương gia nào muốn lấy về phải bỏ tiền ra, rồi lại còn phải mời ăn mời uống, nói tóm lại là từ trên chí dưới, ai nấy đều lấy làm hoan hỉ, vội gì mà phá án.

Lượn lờ chán rồi rốt cuộc cũng phải về nhà, Tiểu Lục còn chưa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng bọn đòi nợ réo: “Mạnh Tiểu Lục, nợ cha con trả là chuyện thiên kinh địa nghĩa, đừng trốn nữa, ta biết ngươi đang ở nhà.”

“Đúng, ra đây!”

Tiểu Lục chửi thầm một tiếng, bước ra khỏi cổng đại tạp viện: “Cái gì đấy hả? Tôi có nói là không trả đâu, tôi cũng có chạy đâu? Các người ồn ào cái gì?”

Mấy tên đòi nợ thuê này sau khi Thẩm thị chết thì yên ắng được mấy ngày, giờ lại bắt đầu đến giục nợ tiếp. Qua lại dăm ba lần, Tiểu Lục cũng quen mặt, một tên trong bọn lên tiếng: “Mạnh Tiểu Lục, bọn ta nhận tiền của người thì thay người tiêu tai giải nạn thôi, ngươi cũng không thể cứ trốn tránh bọn ta mãi như vậy được.”

“Tôi có biết mấy người đến đâu, sao bảo tôi trốn tránh mấy người chứ? Vừa nãy tôi cũng đi ra ngoài, chẳng phải vừa mới về đó hay sao, các người không đi tìm bọn bịp bợm kia mà đòi, cứ đến kiếm tôi làm cái gì?” Tiểu Lục mở luôn khóa cửa ra, hướng vào bên trong làm động tác mời: “Nào, hay là vào nhà xem thử xem, bên trong có món gì đáng tiền các người cứ vác hết đi.”

“Không phải, Tiểu Lục này, ngươi xem nói vậy là sao chứ, nhà ngươi thế nào ta đều biết cả rồi.”

Tiểu Lục trợn mắt lên: “Đã biết rồi còn ngày nào cũng đến, không phiền à, mẹ tôi chết rồi tôi còn chưa tìm mấy người tính sổ đây, các người còn dám đến tìm tôi ép nợ nữa.”

“Chúng ta với đám kia đâu có cùng bọn.”

Tiểu Lục còn định nói tiếp, chợt thấy một người bước vào, nói với Lưu đại gia: “Lão gia từ bi, đa tạ đã dẫn đường.” Nói đoạn, người đó rảo chân bước tới, y cao to cường tráng, trông còn to con hơn cả Mạnh Tiểu Lục, nom cách ăn mặc thì là một đạo sĩ. Đạo sĩ nói với đám người: “Phúc sinh vô lượng thiên tôn, chư vị từ bi, qua nhờ, qua nhờ.”

Bọn đòi nợ thuê thấy đạo sĩ này ăn mặc tiên phong đạo cốt, ba chòm râu phất phơ phiêu dật, lập tức sinh lòng hiếu kỳ, tránh ra nhường đường, Đạo sĩ đó quay lưng về phía đám đòi nợ, đối diện với Tiểu Lục, giọng điệu vẫn trang trọng, nhưng mắt thì lại nheo nheo ra hiệu, trông rất không tương xứng. Chỉ nghe ông ta nói: “Tiểu huynh đệ vẫn khỏe chứ?”

“Vị này là…” Tiểu Lục lập tức nhận ra người này, chẳng phải chính là đại hòa thượng kia sao? Sao mới nửa năm không gặp, ông ta đã biến thành đạo sĩ vậy?