← Quay lại trang sách

Chương 27 Tán chuyện thần tiên

Lúc này, đại hòa thượng xuất hiện chính là giúp Tiểu Lục, Tiểu Lục không ngu ngốc đến mức vạch trần thân phận của ông ta, bèn gật đầu đáp: “Đạo gia, sao ngài lại đến đây?”

Đạo sĩ hài lòng gật đầu, tựa như đang ngầm tán thưởng Tiểu Lục lanh trí: “Bần đạo đêm qua vân du Hoàng sơn, bấm độn tính ra Mạnh tiểu huynh đệ có nạn, bèn cưỡi mây đến đây tương trợ.”

Mấy tên đòi nợ thuê liếc mắt nhìn nhau, tên nào tên đó lắc đầu cười gượng, cho rằng đạo sĩ này có bệnh, một tên bước lên kéo vai đạo sĩ: “Ta bảo này, ông mà không có bệnh thì cũng là do thằng Tiểu Lục kia mời đến…”

Đạo sĩ lật tay lại kéo một cái, giật một cái đã làm tên kia trật khớp tay, đau đớn kêu rống lên: “Đạo gia, đạo gia, buông tay ra!”

Đạo sĩ lắc một cái đẩy một cái, lại nối khớp vào cho hắn, sau đó không để cho mấy tên đòi nợ kịp làm ầm lên đã nói: “Ta vừa nhìn thấy các người là biết các người nghĩ gì rồi, cũng biết chuyện này rốt cuộc là thế nào. Ta không phải do Mạnh tiểu huynh đệ mời đến, thiếu nợ trả tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng các người làm vậy cũng quá đáng lắm, chuyện này để ta thay cậu ấy gánh vác.”

“Ông gánh vác thay cho nó hả?” Một tên không dám tin vào tai mình, hỏi: “Ông có biết nhà nó nợ bao nhiêu tiền không?”

“Đương nhiên ta biết, ta đã nói là ta trả! Mang giấy nợ ra đây.” Đạo sĩ lấy trong bọc ra một xấp chi phiếu, giấy gửi tiền, ngân phiếu, nói: “Mấy cái thứ bẩn thỉu này cũng đáng cho các người làm thế à, thật đúng là tục nhân, tục nhân!”

Mấy tên đòi nợ thuê đều trố hết cả mắt ra, lập tức cảm thấy đạo sĩ này có vẻ đúng là một bậc thế ngoại cao nhân, có tên vươn tay ra định lấy, song lại e sợ võ nghệ của đạo sĩ, không dám bước lên trước, một tên nói: “Đạo gia, tôi không có giấy nợ, hai nhà mua bán dựa trên chữ tín, ai mà biết được Mạnh An là tên bịp bợm chứ.”

“Thế thì ta không trả được, ai biết là nợ thật hay nợ giả chứ, kể cả có nợ thật đi nữa, các người có thừa cơ báo nhiều hơn lên không? Chuyện này chẳng ai nói chắc được. Nếu không có thì tranh thủ cút xéo đi, các ngươi có biết ta là ai không hả? Một câu nói của ta cũng đủ khiến người ta bắt trọn ổ các ngươi luôn đấy, có tin hay không!” Lão đạo sĩ đổi sắc mặt, nghiêm giọng trách mắng.

Nhưng mấy tên còn lại lúc này lại lên tiếng: “Mấy người chúng tôi có, chúng tôi còn có cả biên lai nhận hàng của Mạnh An, sổ nợ cũng có, chứng minh hắn ta chưa thanh toán. Đạo gia, ngài xem…”

“Thế thì dễ nói chuyện, vậy đi, mấy người có chứng cứ các ngươi, hẹn ông chủ của các ngươi, tối nay… tối nay đến Chính Dương lâu đi, ta bảo Tiểu Lục bày tiệc khoản đãi, chỉ cần mang theo giấy tờ, chúng ta sẽ nhất loạt trả hết. Cứ vậy đi, đừng để ta thấy ngứa mắt, nếu làm ta cáu tiết lên thì một đồng cũng không có cho các ngươi đâu!” Lão đạo sĩ làm bộ cực kỳ ngạo mạn nói.

Khỏi phải nói, đám người này răm rắp nghe theo sắp xếp, chỉ còn tên không có chứng cứ kia vẫn muốn kiên trì, song thấy những người khác đều đã đi rồi, cũng cảm thấy vô vị, đành lủi thủi bỏ đi. Lão đạo sĩ này vừa mới xuất hiện, trong nháy mắt đã xé toang mối quan hệ giữa bọn đòi nợ và kẻ nợ tiền, lâu lắm rồi lưng Tiểu Lục mới ưỡn ra được thẳng như hôm nay.

Đợi tất cả đi khỏi, Tiểu Lục vội vàng mời lão đạo sĩ vào nhà. Tiểu Lục lật tay đóng cửa xong lập tức bật cười thành tiếng: “Tôi bảo này, sao ông lại biến thành lão đạo sĩ thế?”

“Không phải ta nói với chú mày rồi à? Lần sau gặp lại, bộ dáng của ta chưa chắc đã thế này đâu. Sao hả, nửa năm nay, đầu tóc râu ria của ta mọc ra vừa dài vừa rậm rạp, vả lại còn đen bóng trơn mượt nữa, lợi hại không? Ta đây có bí phương đặc biệt đó.” Lão đạo sĩ nhăn mũi, thay gương mặt nghiêm nghị không giận mà uy kia bằng điệu bộ cười cợt đùa bỡn: “Sau này đừng gọi hớ đấy, giờ ta không phải Nhất Đăng đại sư nữa, mà là Xung Hư đạo trưởng.”

Mạnh Tiểu Lục dở khóc dở cười nói: “Ông cũng giỏi đấy, coi như phục ông rồi. Có điều, kể ra thì ông cũng lợi hại thật, mới nói dăm câu ba điều đã gạt cho đám kia phắn hết rồi.”

“Cái gì mà gạt chứ?” Lão đạo sĩ nói: “Mấy hôm trước huynh đệ ở Bắc Kinh nhìn thấy tin nhắn của chú mày, liền đánh điện báo cho ta, ta liền lập tức phóng ngựa chạy về Bắc Kinh. Về đến nơi, ta đã thăm dò một chút về sự việc của chú mày, dẫu sao ta cũng phải biết chú mày muốn ta làm cái gì, tìm hiểu xem sự việc phát triển đến bước nào rồi chứ, ngộ nhỡ chú mày bảo ta đi giết người phóng hỏa thì ta không làm nổi. Vậy chú mày nói thử xem, ta thế này sao có thể nói là gạt chúng được? Chẳng qua chỉ là hiểu rõ tình hình mà thôi.”

“Coi như tôi nói sai đi, không phải gạt, không phải gạt. Đa tạ ông chuyện hôm nay.” Tiểu Lục chắp tay ôm quyền nói: “Xung Hư đạo trưởng trọng tình trọng nghĩa, nghìn dặm bôn ba đến tương trợ, Tiểu Lục tôi xin kết cỏ ngậm vành, chỉ có điều ông hẹn bọn họ đến Chính Dương lâu, rốt cuộc tôi có đi hay không? Đi thì nên xử lý thế nào?”

Xung Hư đạo trưởng liếc nhìn Tiểu Lục, lấy làm khó hiểu: “Đã nói rồi còn gì? Ta trả tiền giúp ngươi, còn xử lý thế nào cái gì nữa?”

“Ông thực sự trả tiền giúp tôi? Không phải chỉ vì muốn gạt mấy tên kia đi mà nói đại ra à, ông có biết là bao nhiêu tiền hay không?”

“Ta có nghe ngóng rồi, năm sáu vạn đồng Đại dương mà thôi, đại trượng phu một lời nói ra bốn ngựa khó đuổi, ta đã nói là chuyện này để ta gánh vác, vậy thì ta sẽ gánh vác, bằng không ta đến tìm chú mày làm quái gì?” Xung Hư đạo trưởng mỉm cười nói: “Đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Lấy tiền, buổi tối dọa chết đám con rùa kia luôn.”

Tối hôm đó, trong phòng bao lớn của Chính Dương lâu bày ba bàn tiệc, các món ăn được bày lên theo sắp xếp từ trước của Tiểu Lục, quả đúng là muôn màu muôn vẻ. Bất luận là rượu hay thịt đều là hàng thượng đẳng, riêng bàn tiệc này cũng không rẻ rồi. Ba bàn tiệc ngồi chật kín người, tất cả đều là các thương gia bị hố lần này.

Họ thấy Mạnh Tiểu Lục vẫn chưa đến, bèn chụm đầu bàn tán, trong phòng toàn là tiếng rì rầm: “Vương huynh, ông nói xem thằng nhỏ Mạnh Tiểu Lục này giở trò gì vậy?”

“Ai mà biết được chứ, có nghe nói nó phát tài bất ngờ hay gì đâu.”

Một người khác ngồi cùng bàn chen miệng vào: “Thế thì cũng chưa chắc, không nghe ông chủ Vương ở tiệm cầm đồ Thịnh Long nói à? Thằng nhỏ này thông minh hiểu chuyện, lại có chút tài năng, mới một thời gian ngắn mà đã từ đứa học việc lên làm sắp hàng rỗi. Về sau xảy ra chuyện này, Vương Định Nhất cũng không bỏ rơi Mạnh Tiểu Lục, thực lòng coi trọng nó. Tôi nghe nói, tiểu tử này thấy Vương Định Nhất khó xử, bèn tự mình xin nghỉ, cũng ra dáng đàn ông lắm.”

Bàn bên cạnh có người ngoảnh đầu lại nói: “Tôi thì nghe nói hình như có lão đạo sĩ nào lợi hại lắm đứng ra thay nó trả tiền đấy.”

“Lão đạo sĩ? Tên gì? Ông nghe ai nói đấy?”

“Mấy đứa đòi nợ thuê kia nói, tin tức vừa đến, chúng ta liền báo nhau đến đây dự tiệc luôn, lão đạo sĩ đó tên là… đúng rồi, Xung Hư đạo trưởng.”

“Tôi biết, tôi biết, đấy là một đạo sĩ lớn nổi danh lắm.”

“Tránh sang một bên đi, ông cái gì cũng biết, sao chúng tôi chưa từng nghe nói đến? Ông ấy à, chỉ biết nghe nhảm rồi đồn bậy thôi.”

Cả đám người đang châu đầu ghé tai thì cửa phòng bao mở ra. Mạnh Tiểu Lục đi trước, mặc một bộ áo dài, áo chẽn vừa khít người, tóc phía sau lưng bôi dầu bóng loáng, người nào quan sát kỹ còn nhìn thấy sợi dây vàng gắn đồng hồ quả quýt mà Tiểu Lục cố ý lộ ra. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thầm nhủ đây rõ ràng là ra vẻ qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai, cái vị Xung Hư đạo trưởng kia rốt cuộc có lai lịch thế nào mà có thể khiến Mạnh Tiểu Lục vững dạ thế này chứ.

Tạ Đại Đầu và Phùng Ma Tử cũng thay y phục sạch sẽ, đi theo phía sau, mỗi đứa xách một cái rương da lớn, trông có vẻ rất nặng. Tiểu nhị của nhà hàng bê bàn đi theo, sau đó kê bàn vào phòng rồi rút ra ngoài, tiện tay đóng cửa luôn.

Mạnh Tiểu Lục hướng về phía mọi người chắp tay ôm quyền nói: “Các vị, các ông chủ, tiểu tử Mạnh Tiểu Lục đến muộn, mong các vị chớ trách tội.”

Mọi người xôn xao đáp lại mấy lời khách sáo, Mạnh Tiểu Lục gật đầu xong lại nói tiếp: “Tôi cũng không thích dài dòng, giờ xin được nói trắng ra luôn ở đây. Dạo trước, vì chuyện của cha tôi mà đã làm phiền các vị đây nhiều rồi.

“Chúng ta không lải nhải càm ràm gì nữa, bị lừa là việc của nhà họ Mạnh chúng tôi, truy bắt bọn lừa đảo kia cũng là việc mà Mạnh Tiểu Lục tôi nên gánh vác, ai bảo người ký tên lên giấy nợ biên lai của các vị là cha tôi chứ. Đại Đầu, Ma Tử, bày lên.”

Hai đứa Tạ Đại Đầu và Phùng Ma Tử liền mở rương da ra, một cái bên trong nặng trình trịch toàn là các đĩnh vàng, tổng cộng mười sáu đĩnh lớn với hơn ba mươi đĩnh nhỏ, cái rương còn lại to hơn, đựng toàn tiền Đại dương, ít cũng phải tính bằng số nghìn. Tất cả những thứ này đồng loạt bày lên mặt bàn, chất thành đống như ngọn núi nhỏ, kể cả những ông chủ đã lăn lộn buôn bán nhiều năm cũng lóa hết cả mắt.

Vàng đắt bạc rẻ, một đĩnh vàng lớn có thể đổi thành hai nghìn bốn trăm, hai nghìn năm trăm đồng Đại dương trở lên, một đĩnh vàng nhỏ cũng phải hai ba trăm đồng, thêm vào một hòm toàn tiền Đại dương, thì cũng phải tầm năm vạn đồng rồi. Ở đây có một số người, toàn bộ gia sản cộng với việc làm ăn buôn bán cũng không được chừng ấy tiền, mà kể cả những nhà buôn lớn thì cũng khó gom đủ năm vạn đồng Đại dương chỉ trong một ngày ngắn ngủi như thế.

Tiểu Lục đảo mắt nhìn đám người đang nhấp nhổm muốn đứng dậy, quan sát vẻ mặt khó tin của họ, khẽ ho khan một tiếng rồi nói tiếp: “Hôm nay cao nhân tương trợ, có thể trả được món nợ cho các vị, tôi vẫn xin được tạ lỗi vì những phiền phức mà hai cha con họ Mạnh trước đây mang đến cho các vị. Chỗ vàng bạc này là chúng tôi đi rút ở các ngân hàng, các tiền trang lớn của Trung Quốc lẫn của nước ngoài, mọi người có thể yên tâm, đây là biên lai chúng tôi rút tiền, có cần phải đưa cho các vị xem qua không? Ma Tử.”

“Có em.” Nói đoạn, Phùng Ma Tử liền tự hào lấy ra một xấp phiếu cho mọi người chuyền tay nhau đọc, cả bọn lại xôn xao chụm đầu xì xào, tuy rằng số tiền này là tiền minh bạch không có bất cứ vấn đề gì, nhưng dẫu sao vẫn cứ có cảm giác không dám tin vào mắt mình.

Mạnh Tiểu Lục ôm quyền, lại nói tiếp: “Được rồi, tôi đã nói hết những lời khách sáo, chuyện dạo trước các vị kiếm tôi đòi ép trả nợ chúng ta không nhắc đến nữa. Vậy thì, trước khi khai tiệc, phiền các vị cũng mang giấy nợ, biên lai nhà chúng tôi nợ ra đây, phàm là có sổ, có biên lai chứng cứ, có chữ ký điểm chỉ của cha tôi, tôi đều có thể thanh toán.”

“Nhưng!” Mạnh Tiểu Lục đột ngột đổi giọng nghiêm túc đanh thép: “Nhưng nếu không có bất cứ thứ gì, mà còn muốn đòi tiền tôi, thì Mạnh Tiểu Lục này đành phải xin lỗi rồi, tại hạ nhất loạt không chi trả.”

“Mạnh Tiểu… Mạnh tiểu huynh đệ.” Một ông chủ đứng lên nói, nếu bình thường thì ông ta sớm đã gọi nó là Mạnh Tiểu Lục rồi, nhưng Mạnh Tiểu Lục nhất thời mang ra được nhiều tiền như vậy, quả thực khiến họ không thể nắm được nội tình của nó, đành đổi cách xưng hô: “Mạnh tiểu huynh đệ, thế này không ổn lắm thì phải? Lúc đó, chúng ta đều tin vào danh dự uy tín của cha cậu, cũng sẵn lòng hợp tác với ông ấy, theo quy củ là một năm thanh toán nợ ba lần vào ba dịp lễ tết, tất cả đều là ước định miệng, cũng không có biên lai gì cả, nhưng sổ nợ thì vẫn có.”

Mạnh Tiểu Lục ngắt lời ông ta: “Sổ nợ là của các vị, không việc gì phải cho tôi xem, tôi cũng không thừa nhận sổ nợ ấy của các vị đâu. Dựa vào danh dự uy tín của cha tôi? Đừng nói bậy đi, nửa năm trước cha tôi vẫn còn là tên kéo xe quèn cơ mà? Lúc ấy các người chịu tin cha tôi chắc? E rằng còn không biết ông ấy là ai nữa kìa?

“Giờ nhắc đến chuyện này, thế sao lúc đòi nợ không nói là tin ông ấy đi? Thương nhân trọng lợi, quy tắc không sai, sự việc cũng không có gì sai, xin các vị đừng nóng, tôi không nói là các vị làm giả. Chỉ là, các vị muốn trục lợi nên mới đem đồ đạc chuyển tới, giờ gặp chuyện lại muốn một mình cha tôi gánh chịu à? Vậy xin các vị nói cho đứa tiểu bối này xem có việc làm ăn gì chỉ có lợi ích mà không có rủi ro không? Nếu có tôi cũng dẫn theo mấy anh em đi làm xem, đảm bảo là phát tài luôn.”

Một loạt những câu hỏi của Mạnh Tiểu Lục khiến đám người đó á khẩu không nói được gì, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Tiểu Lục lại mỉm cười nói: “Không phải tôi nói là không nhận nợ, hôm nay mang tiền đến đây chính là vì muốn nhận nợ vậy. Muốn lấy tiền thì phải đợi cha tôi ra khỏi nhà lao, chúng ta ba mặt một lời nói cho rõ ràng, oan có đầu nợ có chủ, chúng ta sẽ cùng đi tìm bọn lừa đảo kia, nếu thực sự không tìm được thì Tiểu Lục tôi cũng sẽ nhận món nợ này. Vì vậy, muốn lấy tiền cũng không khó, cứ liên danh rút đơn kiện, xin phóng thích cha tôi là được.

“Tương tự, các ông chủ có biên lai giấy nợ, cũng xin các vị rút đơn kiện, rút đơn thì lấy được tiền. Đại Đầu, giấy bút nghiên mực sẵn sàng, đối chiếu giấy nợ, viết biên nhận, rồi để lại thư rút đơn kiện, thư liên danh, vậy thì có thể lĩnh tiền được rồi. Muốn làm thế nào đều do các vị tự quyết định, nếu không muốn ký tên mà vẫn lấy tiền thì xin lỗi, Mạnh Tiểu Lục tôi không sống tử tế được thì các vị cũng đừng hòng, chúng ta cứ chờ mà xem.”

Vừa uy hiếp bức bách vừa đem lợi ra dụ dỗ quả nhiên khiến đám người có mặt bắt đầu thầm tính toán trong lòng, có người đã hiểu ra, chỉ có điều không muốn làm con chim đầu đàn xuất đầu lộ diện, bằng không sau này lại bị người khác oán trách. Kỳ thực, đối với phương án của Tiểu Lục bọn họ chẳng có dị nghị gì, xét cho cùng họ cũng chỉ muốn lấy lại tiền mà thôi. Ngoài ra, trong biên lai đã bao gồm cả lợi nhuận, lấy được tiền, lại còn kiếm thêm được, cớ gì mà không làm chứ?

Có điều, cũng có người nhất thời nghĩ không thông, sắc mặt âm trầm không bày tỏ thái độ, đột nhiên cửa sổ của phòng bao mở bung ra, tiếng lạch cạch làm người ta sợ giật bắn cả mình. Mọi người nhìn về phía tiếng động, chỉ thấy trên bầu trời cách đó hai con phố có một người đang lơ lửng. Có điều, sắc trời đã tối, họ không nhìn rõ người này rốt cuộc là ai, chỉ lờ mờ trông thấy hình như ông ta mặc đạo bào, thoạt trông áo dài bay bay phất phơ, đầy vẻ tiên phong đạo cốt, xung quanh người còn bao phủ một đóa mây lành.

Người kia đã cất tiếng nói chuyện, giọng không lớn nhưng lại tựa như đang nói ở ngay trên đỉnh đầu mọi người vậy: “Xử lý xong chưa, nhanh lên!”

Mạnh Tiểu Lục vội vàng bước lên, tới bên cạnh cửa sổ thò đầu ra hít sâu một hơi, sau đó nhắm mắt trầm tư, tựa như đang thần giao cách cảm với người ở đằng xa kia, đoạn nó đóng cửa sổ lại, ngoảnh đầu nói với đám người còn đang cấn cá: “Ngại quá, thế ngoại cao nhân thường hay lạnh nhạt như thế đấy, tính tình nóng nảy, lại thù lâu nhớ dai, hôm nay nếu không phải tôi khuyên giải, ông ấy, ông ấy… mà thôi, không nói thì hơn.”

Cả bọn sống hơn nửa đời người đã bao giờ gặp chuyện thế này, đây không phải cao nhân thế ngoại nữa mà là thần tiên rồi. Nghe ý tứ trong lời nói này thì rõ là nếu không phải Tiểu Lục khuyên can, ông ta đã ra tay giáo huấn đám người đòi nợ này một trận rồi, hẳn là như vậy. Nghĩ lại lúc đòi nợ đã bức tử Thẩm thị, mặc dù tội lỗi không phải ở họ, nhưng làm vậy cũng không được thỏa đáng lắm, không ít người bắt đầu chột dạ, mồ hôi vã ra như tắm.

Đương nhiên cũng có người nghi ngờ vị thần tiên này là thật hay giả, nhưng không nhìn ra sơ hở lại có tiền ở đó, hà tất phải ôm rơm rặm bụng làm gì chứ? Vì vậy, mặc kệ là nể mặt thần tiên hay nể mặt đống tiền, người nào người nấy đều y theo lời Tiểu Lục mà làm.

Không ai trông thấy, vừa nãy khi Tiểu Lục đóng cửa sổ đã tiện tay tháo xuống một cái móc câu trên cửa. Sở dĩ chọn địa điểm ở Chính Dương lâu này là vì cửa sổ của nó mở ra phía ngoài. Tạ Đại Đầu ngồi ở dưới lầu lẳng lặng thu sợi dây thép gắn liền với móc câu lại, sau đó bỏ đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Còn trên nóc nhà, anh cả nhà họ Phùng cũng thu các ống tre lại, người nhà họ Phùng phen này tất cả đều ra sức, thu từng đoạn ống tre nối nhau đặt ở những chỗ trên nóc nhà mà trong Chính Dương lâu không thể trông thấy được. Nếu lần theo những ống tre này, chắc chắn có thể hiểu được âm thanh được truyền tới như thế nào, còn ở đầu cuối của ống tre, Xung Hư đạo trưởng được treo lên đang ho sặc sụa: “Thu hết vào chưa? Thu vào thì tốt rồi. Bọn chúng mày đứa nào hun khói mà to thế, đằng vân giá vũ hay là hun thịt xông khói hử?”

Trong lúc ông ta nói chuyện, thân hình đung đa đung đưa, quần áo cũng phe phẩy trong gió, cái trò này nhìn từ đằng xa còn được, lại gần chút thì hơi kém. Xung Hư đạo trưởng nhìn xuống dưới, thấp giọng bảo: “Nhanh thả ta xuống đi chứ, vừa nãy động tĩnh lớn thế, chốc nữa là người ta đi ra rồi. Thả ta xuống, thả xuống đi, dây thừng này chặt quá, ai cha, mẹ ơi.”

Một canh giờ sau, Tiểu Lục cầm một chồng giấy biên nhận, một xấp biên lai thu hồi và quan trọng nhất là thư rút đơn kiện đi ra khỏi Chính Dương lâu. Ánh trăng vừa sáng vừa lạnh lẽo, dìu dịu như nước chảy, không có lấy một gợn mây che, sáng trong như tâm trạng của Mạnh Tiểu Lục lúc này.

Mạnh An có lẽ sắp được cứu rồi.