← Quay lại trang sách

Chương 28 Tây rởm

Sở Cảnh sát không chịu thả người, Tiểu Lục đã hơi cáu tiết, đây là lần thứ ba nó đến rồi, lần nào đám cảnh sát cũng đưa qua đẩy lại, mà cũng không chịu cho thông tin chuẩn xác. Cười nịnh nói khéo, đút tiền lạy lục, những cách có thể nghĩ ra được Mạnh Tiểu Lục đều đã thử hết, không cần lấy lại hàng hóa cũng không được, cứ kéo dài như vậy mãi.

Nó cáu lên, viên cảnh sát lại càng cáu hơn, vỗ bàn quát: “Ngươi trợn mắt lên với ai đấy hả? Nói cho ngươi biết, mấy tên phạm nhân đó đã chết trong lao ngục rồi, giờ không ai có thể làm chứng chứng minh Mạnh An không liên quan với đám lừa đảo ấy nữa. Các ngươi rút đơn hay không chúng ta mặc xác, nói một câu khó nghe nhé, ngộ nhỡ ngươi uy hiếp người ta thì sao? Ngộ nhỡ ngươi mua chuộc bọn họ thì thế nào? Chẳng may Mạnh An đúng là tội phạm thật, thả hắn ra rồi lại xảy ra chuyện ai chịu trách nhiệm chứ. Đi đi đi, mà còn ở đây làm loạn lên nữa, cẩn thận ta bắt luôn cả ngươi vào đấy.”

“Anh Lục, chúng ta đi đi.” Phùng Ma Tử kéo Tiểu Lục một cái, Tiểu Lục không cam tâm liếc nhìn viên cảnh sát rồi quay người bỏ đi.

Mạnh Tiểu Lục về nhà, trong nhà không có ai, Xung Hư đạo trưởng không biết đã đi đâu mất. Trên cái bàn trong nhà có một rổ tre úp ngược, bên trong hình như có thứ gì đó, lòng hiếu kỳ nổi lên, Tiểu Lục bèn giở cái rổ lên xem, bên trong không ngờ lại là một con dấu củ cải khắc văn tự ngoại quốc.

Nó đang xem xét thì có người đẩy cửa vào, người đó vừa đi vừa nói: “Tiểu Lục, thử quần áo này xem, rồi theo ta đi khách sạn Lục Quốc một chuyến.”

Tiểu Lục ngoảnh đầu lại nhìn, ngạc nhiên suýt chút nữa thì ngồi bệt xuống đất, hồi lâu sau mới định thần lại được, nó không kìm được thốt lên: “Sao ông lại thành ra thế này? Suýt chút nữa là tôi không nhận ra rồi.”

Xung Hư đạo trưởng cúi đầu nhìn lại bản thân, sau đó nở một nụ cười hài lòng. Ba chòm râu dài, tóc dài búi cao đều đã biến mất, thay vào đó là một chòm râu ngắn nhưng rất có khí chất, thêm vào mái tóc vuốt ngược ra sau đầu, trên mặt còn gá thêm một chiếc mắt kính đơn, người bận đồ Tây đi giày da bóng loáng, tay chống ba toong, thoạt nhìn tựa như một nhân vật theo phe đổi mới, trong dân gian gọi loại người này là đồ Tây rởm.

Xung Hư đạo trưởng xòe tay ra nói: “Sao hả, ổn đấy chứ, ta phải tốn không ít tiền cho bộ này đấy. Xem đi, ta sắm cho cả chú mày một bộ đây, thay vào đi.” Nói đoạn, ông ta liền đưa bộ đồ vắt ở cánh tay cho Mạnh Tiểu Lục.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Tiểu Lục mặc kiểu trang phục này, cảm giác cứ ngường ngượng, không được thoải mái như áo dài áo chẽn. Áo sơ mi mềm mại trơn bóng, thêm vào áo gi lê, lại cả chiếc quần Tây hơi rộng, đôi giày da, cái đồng hồ quả quýt lúc trước Xung Hư đạo trưởng đưa cho bỏ trong túi, để lộ sợi dây, nhìn cũng ra dáng phết.

Xung Hư đạo trưởng hài lòng gật đầu: “Đúng là người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, thằng nhãi con chú mày ăn mặc vào trông còn oách hơn cả ta ấy chứ. Theo ta đi khách sạn Lục Quốc, ta cần mượn chút đồ.”

“Ông muốn đi trộm đồ? Trộm cái gì?” Tiểu Lục hỏi.

Xung Hư đạo trưởng lừ mắt lườm Tiểu Lục, nói: “Sao gọi là trộm chứ, ta có phải người Vinh môn đâu, ta bảo chú mày rồi còn gì? Ta đi mượn. Đúng rồi, đừng gọi ta là Xung Hư đạo trưởng nữa, từ bây giờ gọi ta là Jack Tô.”

“Chơi trò gì vậy? Rách á? Ông ăn mặc sang trọng như vậy mà sao lại kêu rách được…?”

“Là Jack!”

Hai người đến khách sạn Lục Quốc thuê một phòng, căn phòng lớn trang trí rực rỡ huy hoàng khiến Tiểu Lục hoa hết cả mắt, lúc lên phòng, mấy thứ kiểu như vòi nước tự động lại càng khiến nó trợn tròn cả mắt lên.

Jack Tô nói: “Tiểu Lục, đừng nhìn ngó khắp nơi thế nữa, hôm nay chúng ta ở lại đây, có đầy thời gian cho chú mày ngắm, tối mai mượn đồ xong sẽ đi cứu cha chú mày ra.”

“Đây là để cứu cha tôi hả?”

“Nếu không chú mày tưởng để làm gì?” Jack Tô nói: “Không phải ta đã nói với chú mày từ trước rồi à, chúng ta lấy được những giấy tờ và thư rút đơn kiện kia mới chỉ chiếm được phần lý thôi, mặc dù người ta nói có lý đi khắp bốn phương trời đều được, nhưng nhiều lúc có lý cũng chưa chắc đã làm được nên trò trống gì đâu.

“Nói thế này nhé, sự việc xảy ra bao nhiêu lâu rồi, hàng hóa cũng bị giam vào đấy bao lâu rồi, hàng có còn hay không còn phải xét nữa. Mà kể cả còn, có người muốn lấy lại hàng hóa thì phải nhét tiền vào, đây không phải một con đường kiếm tiền thì là gì? Giờ chú mày giải quyết hết nợ nần, con đường kiếm tiền này cũng bị cắt đứt, chú mày thử nói xem, bọn họ có thể vui vẻ được không?”

“Vậy nên làm thế nào đây? Xung… Jack Tô.” Mạnh Tiểu Lục cuống lên nói.

Jack Tô cười đắc ý: “Ta đã tính toán từ lâu rồi, ta hỏi chú mày, bây giờ ai là to nhất?”

“Hả? Ai to nhất? Quyền lực hả? Phủ tổng thống? Quân phiệt phái An Huy?”

Jack Tô lắc đầu, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Đều không phải, là người Tây, người Tây là to nhất. Nói ra thực sự là rất bực, nhưng nước Đại Thanh tiêu vong rồi, nước lớn như chúng ta không ngờ lại phải sợ người Tây. Ta đây chính là muốn giả làm người Tây, sau đó cứu cha chú mày ra ngoài.”

Người Trung Quốc muốn giả làm người nước ngoài cũng không khó, xét cho cùng thì giờ trong thành Bắc Kinh cũng khá nhiều người Nhật, nhưng Jack Tô nói mình ghét nhất là người Nhật, vì vậy mới chọn cách khó hơn, giả làm người Tây gốc Hoa.

Hai con dấu củ cải úp bên dưới cái rổ tre mà Tiểu Lục trông thấy, chính là hai con dấu Jack Tô ngụy tạo, khi Jack Tô móc ra hai tấm giấy thếp vàng gia công tinh xảo kia, Tiểu Lục gần như trố cả mắt lên. Nghe nói, người có thể vào ở trong khách sạn Lục Quốc không chỉ dựa vào tiền, mà còn phải nhờ vào hai tấm giấy chứng nhận này nữa.

Tối hôm sau, khách sạn Lục Quốc có tiệc, cả khu vực từ cảng Đông Giao đến khách sạn Lục Quốc đều bị phong tỏa, nhưng Mạnh Tiểu Lục và Jack Tô lại không sợ, vì bọn họ đã ở ngay trong khách sạn rồi.

Mạnh Tiểu Lục giả làm người hầu Trung Quốc của Jack Tô, nhìn động tác uống rượu tao nhã của Jack Tô trong tiệc rượu, người khác khó mà liên hệ được hình tượng quý tộc của ông ta lúc này với những lời tục tĩu lưu manh mà ông ta nói với Mạnh Tiểu Lục, cũng khó mà hình dung ông ta có liên quan gì đến Nhất Đăng đại sư, Xung Hư đạo trưởng: “Chú mày nhìn con đầm Tây kia kìa, thân hình ấy cứ như muốn làm bục cả y phục ra ấy nhỉ?”

“Quả thế quả thế.” Mắt Tiểu Lục cũng trố cả ra.

Jack Tô nở một nụ cười gian ác, nói: “Đợi chuyện ở đây kết thúc, có rảnh ta dẫn chú mày đi nếm thử mùi vị của đầm Tây nhé. Đàn bà thế này ấy à, vẫn phải trước chọc sau nâng mới được…”

Jack Tô đột nhiên ngừng nói chuyện, đánh mắt ra hiệu cho Tiểu Lục rồi đưa ly rượu cho nó, sau đó bước về phía một người Tây, vừa đi vừa dang rộng hai cánh tay, miệng nói xì xà xì xồ những câu tiếng Tây mà Tiểu Lục chẳng hiểu gì cả: “Ngài Smith thân ái, tôi phải chục năm không gặp ông rồi ấy nhỉ?”

“A, bạn của tôi.” Người Tây kia buông hai cô gái đang ôm eo ông ta, cũng ôm chầm lấy Jack Tô, nói: “Ông vẫn khỏe chứ?”

“Đương nhiên rồi, sao ông lại đến Trung Quốc này thế?” Jack Tô hỏi.

“Tôi vẫn luôn muốn đến xem phương Đông thần bí là như thế nào mà, nơi này bẩn thỉu, hỗn loạn, bần cùng, nhưng đối với Đế quốc Anh chúng ta lại là chốn thiên đường, chẳng lẽ không phải thế sao?” Smith cười cười, liếc nhìn hai cô gái vừa nãy bầu bạn với ông ta, hình như đang khoe khoang với Jack Tô: “Bạn của tôi, thế ông thì sao lại đến đây?”

“Ông biết mà, mẹ tôi là người Trung Quốc, vì vậy mẹ tôi dặn tôi đến đây chụp nhiều ảnh về cho bà xem cố thổ của bà thế nào.” Jack Tô nói: “Đương nhiên, với tư cách một thương nhân, thì tiền bạc trong tay đám quyền quý ở đây cũng không ít đâu, ha ha, bằng không chúng ta cũng chẳng đầu tư nhiều như vậy ở Thượng Hải rồi, ông nói xem, có phải không bạn cũ?”

“Ha ha, cạn ly vì vùng đất tươi đẹp này nào.”

“Cạn ly.”

Sau đó, Jack Tô mời một cô gái đi cùng Smith nhảy một điệu, cô gái nhảy cũng đúng quy củ, nhưng không thể bì được tài khiêu vũ hơn người của Jack Tô, thoáng cái đã trở thành tâm điểm của yến tiệc. Smith và Jack Tô tán chuyện rôm rả, hai người ôm vai bá cổ thân thiết như một, Jack Tô nói năng hài hước, nên chẳng mấy chốc xung quanh đã có cả đám người tụ tập lại, đến cả công sứ Anh, công sứ Pháp và một số quan viên chính phủ đến dự yến tiệc cũng bị thu hút.

Theo lời giới thiệu của Smith, Jack Tô là con riêng trong một gia tộc thần bí ở Luân Đôn, có giao tình rất sâu đậm với Smith. Gia tộc này có khối tài sản khổng lồ, đứng sau thao túng rất nhiều lĩnh vực làm ăn, đến cả đứa con riêng chỉ nắm giữ một vài việc làm ăn bên lề của gia tộc thôi cũng đã giàu nứt đố đổ vách rồi, mà Smith thì có tình hữu nghị rất sâu đậm với họ.

Một hồi lâu sau, buổi tiệc mới kết thúc, Jack Tô và Tiểu Lục trở về phòng, Jack Tô hơi ngà ngà say, Tiểu Lục phải dìu đỡ, nhưng vừa vào trong phòng, ông ta liền lập tức trở lại vẻ bình thường, mặc dù mặt vẫn đỏ phừng phừng, nhưng hiển nhiên là chẳng hề say xỉn gì cả. Tiểu Lục giơ ngón tay cái lên khen ngợi: “Ông lợi hại thật đấy, cả tôi cũng bị ông gạt luôn.”

“Thế này là cái thá gì, ha ha, tửu lượng ba chai chưa say của ta chú mày tưởng là trò đùa chắc.” Jack Tô ợ lên một hơi nói.

Mạnh Tiểu Lục thực lòng khâm phục ông: “Không ngờ ông lại còn biết nói cả tiếng nước ngoài nữa, các người nói cái gì vậy?”

Jack Tô hứng chí lên, cũng không ngại phiền phức giảng giải lại đại khái cuộc trò chuyện vừa nãy, Tiểu Lục hỏi: “Ông còn quen cả người Tây cơ à?? Mười năm trước, lẽ nào ông thực sự là…”

“Rắm chó, Smith mới là con riêng ấy.” Jack Tô bĩu môi nói: “Ta hỏi dò từ trước rồi, biết được hắn có tính hay quên, tức là trí nhớ kém ấy, vì vậy kể cả chú mày ra chào hỏi, hắn cũng sẽ coi chú mày như bạn cũ thôi.

“Ta vừa chạm mặt đã để lại cho hắn ấn tượng, nói là chúng ta quen biết từ mười năm trước. Người nước nào mà chẳng giống nhau, ta cứ từng bước cho hắn vào tròng, đến chính bản thân hắn còn tin là thật nữa kìa. Đúng thế, ta ngụy tạo ra thân phận này, thậm chí còn ngụy tạo ra cả một gia tộc hiển hách nữa. Nhưng tại sao Smith lại đi rêu rao khắp nơi như thế?

“Chẳng những hắn quên mất tiêu rồi, mà còn vui lòng thông qua người bạn lắm tiền như ta đây, bốc phét về cái gia tộc vốn không hề tồn tại kia để đề cao thân phận của mình. Chắc giờ hắn vẫn còn đang tự hào sao mà mình lại giỏi vậy, có thể quen biết ta với gia tộc của ta nữa.”

“Ông muốn tìm người đảm bảo hả?”

“Đúng thế, lời nói qua miệng của Smith thế nào cũng đáng tin hơn là ta tự nói ra nhiều. Ta dùng bản lĩnh của mình, không ngừng thu hút mọi người lại, khi người kéo đến đủ đông, ta liền nói bóng nói gió với hắn, bảo rằng tuyệt đối không được nói sâu quá, bằng không lỡ có người hỏi rõ ngọn ngành thì chẳng lộ tẩy mất à? Tính thần bí của gia tộc cộng với thân phận con riêng của ta sẽ khiến người khác không tiện hỏi han quá nhiều.” Jack Tô nói.

Mạnh Tiểu Lục xòe tay ra hỏi: “Mục đích là gì?”

Jack Tô lấy trong túi ra một xấp danh thiếp: “Những tấm danh thiếp này là mấu chốt để cứu cha chú mày đó.”

Hôm sau, trong Sở Cảnh sát, Jack Tô lấy một mớ danh thiếp ra, lại dùng khẩu âm Chiết Giang mà Mạnh Tiểu Lục chưa từng nghe nói rõ thân phận của mình. Nhờ tác động của thân phận mới và đống danh thiếp, thái độ của đám cảnh sát lập tức tử tế hẳn lên, thậm chí còn nhiệt tình thái quá.

Chuyện này do một thanh tra phụ trách, anh ta họ Lý, hơn ba mươi tuổi, bụng phệ, vừa nhìn đã biết là hạng mê tửu sắc, sắc mặt ủ rũ thẫn thờ. Anh ta cẩn thận đóng cửa phòng làm việc lại, khẽ ho một tiếng, xoa tay nói: “Tô tiên sinh, chuyện này không dễ làm đâu.”

“Không dễ làm thì để tôi đi tìm đội trưởng, sở trưởng, không được nữa thì tôi sẽ bảo công sứ của chúng tôi làm việc với chính phủ quý quốc. Là một quý ông, tôi tuyệt đối không cho phép chuyện bất công xảy ra với bạn của mình.” Jack Tô nói đoạn ra vẻ muốn đi, viên thanh tra họ Lý kia vội vàng nói: “Đừng, đừng, đừng, à thì, chuyện này có thể thương lượng mà.”

“Lý, tôi là người làm ăn, tôi có thể đoán ra được mối băn khoăn của ông. Số hàng hóa ấy phải chăng không còn tồn tại nữa, nếu Mạnh An ra tù, sẽ khó ăn nói, nên ông mới cố tình ngăn cản như vậy, tôi nói đúng không?” Jack Tô chất vấn.

Thanh tra Lý giật nẩy mình, gương mặt mập mạp hơi run run, ngoài cười mà trong không cười nổi: “Ông xem, ông nói vậy là thế nào chứ, chúng tôi sao có thể làm thế được?”

“Tôi đến tìm ông, chính là không muốn làm cho chuyện này ầm ĩ lên mọi người đều biết, làm người phải chừa một đường để sau này còn gặp lại nhau, dẫu sao thì ông Mạnh bạn tôi vẫn còn phải sinh sống ở Bắc Kinh này mà.” Jack Tô xòe tay ra nói thẳng.

Câu này khiến vẻ mặt thanh tra Lý dãn hẳn ra, Jack Tô nói tiếp: “Nếu hàng hóa đã bị ông nuốt hết rồi, tôi cũng không cần lấy lại hết, chỉ cần một phần tiền, với để tôi đưa người đi, đơn giản vậy thôi.”

“Sảng khoái, ba nghìn đồng Đại dương?” Thanh tra Lý giơ ba ngón tay lên nói.

“Xong.”

Mạnh An được người xách từ trong ngục ra, ngân phiếu ba nghìn đồng đưa cho Jack Tô, ba người rời khỏi Sở Cảnh sát.

Mạnh Tiểu Lục thắc mắc: “Tại sao không đòi lại hết, hắn ta rõ ràng đã sợ rồi mà?”

“Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, lúc trước ta đã điều tra về Smith, cũng điều tra cả về tên họ Lý này rồi. Tên này cờ bạc đĩ điếm, gần đây nợ một khoản lớn, dù hắn là thanh tra, nhưng bọn cho vay cũng không phải người ăn chay niệm Phật gì đâu, sau lưng đều có người chống lưng cả, vì vậy hắn không dám không trả tiền, số hàng hóa đó liền trở thành cọng cỏ cứu mạng hẳn.

“Hắn ta hiểu đạo lý tham thì thâm, cũng hiểu được rằng mỗi người góp một cành củi đống lửa mới bốc cao được, dĩ nhiên sẽ không một mình nuốt trọn, số hàng hóa này hắn đã phải lo trên lót dưới, nhét đầy mồm tất cả mọi người rồi. Sau đấy, đem trả hết nợ, ta đoán trong tay hắn chỉ còn lại khoảng một vạn đồng Đại dương, chúng ta lấy lại được ba nghìn đồng đã là may mắn lắm rồi.” Jack Tô nói: “Nhưng số tiền này nhất thiết phải lấy, bằng không ngược lại sẽ khiến người khác nghi ngờ.”

Mạnh An dường như chẳng nghe thấy gì cả, chỉ đờ đẫn nhìn về phía trước. Jack Tô liếc mắt nhìn, thở dài lắc đầu nói tiếp: “Đầu tiên, ta chỉ là đồ rởm, nếu thực sự làm lớn chuyện chắc chắn ta không có bản lĩnh gì trừng phạt hắn ta cả, ngược lại còn rất dễ để lộ bản thân, làm chính ta cũng bị hãm vào trong. Ngoài ra, vây thành nhất định phải chừa chỗ hở, thế nào cũng phải để lại cho hắn ta một con đường sống. Nếu ép hắn cuống lên, khó tránh khỏi hắn sẽ làm ra chuyện gì đó, ví dụ như kéo dài thêm một hai ngày, rồi hạ thủ trong nhà lao, đến lúc đó thì chết không đối chứng. Như thế, thà rằng thả cho hắn một con đường sống, cũng tương đương với việc thả cho chính mình một con đường sống.”

Tiểu Lục ghi nhớ những lời Jack Tô nói vào lòng, nghiền ngẫm đi nghiền ngẫm lại, lập tức có cảm giác nghe nói chuyện một buổi còn hơn đọc sách mười năm.

Tuy rằng Tiểu Lục đã bỏ tiền ra, Mạnh An được cảnh sát giám ngục chiếu cố, nhưng dẫu sao thì ông ta cũng vừa mắc bệnh nặng, còn chưa hoàn toàn hồi phục, ở trong lao tù lại bị lạnh, cứ ho rũ ho rượi, tình trạng sức khỏe cực kỳ bất ổn. Nhưng đây không phải điều đáng sợ nhất, mà đáng sợ nhất là tinh thần Mạnh An đã hoàn toàn suy sụp, cả người rũ ra như một phế nhân. Ông ta không ngừng lẩm bẩm trong miệng: “Tại tôi đã hại chết mình, tại tôi đã hại chết mình.”

Có lẽ tâm bệnh thực sự có thể đánh sụp một con người, hoặc giả lòng cầu tử của Mạnh An đã được đáp lại, ngày thứ ba sau khi ra tù, ông ta chết trong hối hận và uất ức. Jack Tô bỏ tiền, bỏ sức ra giúp Tiểu Lục lo liệu, mua một cỗ quan tài thượng hạng, rồi lo chuyện tang ma, rốt cuộc Mạnh An cũng được hạ táng một cách ổn thỏa sạch sẽ, không còn thiếu nợ bất cứ người nào cả.

Phùng Ma Tử nhìn Tiểu Lục đang mặc tang phục quỳ trước mộ phần đốt giấy tiền vàng mã, lắc đầu thở dài: “Ôi, chú Mạnh ơi chú Mạnh, chú hại anh Lục khổ rồi. Chú mà muốn chết sớm thế, sao không chết luôn trong ngục đi, anh Lục tổn hao hết tâm sức cứu được chú ra ngoài thì chú lại lăn ra chết, thế này… thế này chẳng phải là uổng công anh Lục vất vả hay sao?”

“Không thể nói vậy được,” Jack Tô ở bên cạnh lên tiếng: “Có lẽ thoạt nhìn thì thấy dường như tất cả những gì chúng ta làm đều chỉ là uổng công tốn sức, nhưng chúng ta đã trả nợ rồi, thiếu nợ người khác thì cả đời không thể ưỡn thẳng lưng lên được, hễ nhắc đến là lại đuối lý mấy phần. Cha Tiểu Lục xét cho cùng cũng chết ở nhà mình, nếu chết trong ngục, e rằng cả đời này Tiểu Lục sẽ không được yên lòng đâu.”

Tạ Đại Đầu gật đầu: “Tôi thấy Tô tiên sinh nói rất đúng.”

Tới khi làm xong hậu sự cho cha mẹ, Mạnh Tiểu Lục không rơi một giọt nước mắt nào. Mấy huynh đệ sợ Tiểu Lục nín nhịn quá lại xảy ra chuyện, đều thay nhau nói chuyện với nó, khuyên nó cứ khóc đi có khi trong lòng lại dễ chịu hơn phần nào, song Tiểu Lục chỉ gượng cười lắc đầu: “Người chết không thể sống lại, khóc có tác dụng gì. Ma Tử, Đại Đầu, tao chuẩn bị rời nhà ra bên ngoài xông pha đây.”

“Đi đâu?” Phùng Ma Tử ngẩn người nói: “Ở nhà ít nhiều cũng có người giúp rập, ra bên ngoài trời Nam đất Bắc, nhiều nguy hiểm lắm.”

Tiểu Lục vỗ vai Phùng Ma Tử nói: “Tao không khóc không có nghĩa là tao không đau buồn, chẳng những tao đau buồn, mà còn hận nữa, chính bọn lừa đảo kia đã hại cho nhà tao tan cửa nát nhà. Tao phải ra ngoài kiếm bọn chúng, sau đó bắt từng tên một về quy án, báo thù cho cha tao.”

“Anh đi đâu tìm bọn chúng? Biển người mênh mông, thế này có khác gì đáy bể mò kim?” Tạ Đại Đầu im lặng hồi lâu, cất tiếng hỏi.

“Tao cũng không biết đi đâu mà tìm nữa, nhưng tao đã gặp bọn chúng, chỉ cần đụng phải, tao chắc chắn có thể nhận ra được.” Tiểu Lục siết chặt nắm tay, trong mắt bừng lên ngọn lửa phẫn nộ.

Jack Tô vỗ tay nói: “Vậy tốt quá, vừa khéo ta cũng muốn đi xông pha một chuyến. Tung hoành Nam Bắc mở mang tầm mắt mới gọi là hành vi của bậc trượng phu chứ, có ta ở cạnh trông nom, đừng nói là báo thù hay cái gì, đều không cần phải nghĩ.”

Qua cúng tuần, Tiểu Lục khóa cửa nhà lại, thực tế thì sau đận tai kiếp này nhà nó chỉ còn lại bốn bức vách, đồ đạc trong nhà e rằng còn không đáng tiền bằng cái khóa. Cái khóa này là tượng trưng cho việc nó rời nhà ra đi, khi mở ra lần nữa nhất định chính là ngày thù lớn đã báo xong. Chiếc chìa khóa đeo trên cổ, cảm giác nặng trịch, đây là nỗi nhớ nhung với căn nhà này.

“Đi thôi.” Jack Tô nói.

Tiểu Lục nhìn ông ta hỏi: “Jack Tô, rốt cuộc ông có cái gì là thật không? Ví dụ như tên thật ông là gì?”

“Mã Vân.”

Còi tàu hỏa rú lên, hai người lên tàu đi tới Thiên Tân.