Chương 29 Chỗ làm ăn[23]
“Từ từ, từ từ thôi chứ.” Mã Vân hét lên với một người xách đống hành lý.
Bên trong toa tàu chật hẹp hết sức, lúc xuống tàu, người ta ùa ra như ong vỡ tổ, có người gánh đùm gánh bọc, cũng không nhìn ngó hai bên, ngoảnh đầu một cái liền đụng phải Mã Vân.
“Đến câu xin lỗi cũng chẳng biết nói, chẳng trách cả đời chỉ đi làm khuân vác.” Mã Vân làu bàu, Tiểu Lục vỗ vai Mã Vân cười cười bảo: “Được rồi, đừng tức giận nữa, người ta cũng có cố ý đâu, ghế hạng bét là vậy mà, nói ra tôi cũng phục ông anh thật đấy.”
Mã Vân vui vẻ toét miệng cười nhìn Mạnh Tiểu Lục: “Sao lại nói vậy? Chú mày biết rồi mà, ta thích nhất là được người khác ca ngợi đó.”
“Ông anh xem, anh nhiều tiền như vậy, còn ngồi được ghế hạng bét, quả thực là hiếm thấy đó.” Mạnh Tiểu Lục nói rất thật lòng.
Mã Vân vừa đi vừa bĩu môi: “Ai bảo chứ, bình thường đại ca chú mày toàn ngồi ghế hạng nhất thôi. Không phải tiền đều đem đi trả nợ thay chú mày hết rồi à, giờ ta tính tới tính lui cũng chỉ còn hơn một nghìn đồng Đại dương, ăn mặc mua sắm đều phải tiêu đến, ít nhiều cũng cần tính toán một chút chứ.”
“Tôi… cảm ơn.” Nhất thời Mạnh Tiểu Lục không biết nên nói sao cho phải, chỉ thấy trào lên niềm cảm kích, nhưng đồng thời cũng cảm thấy không được thoải mái lắm, dẫu sao thì nó cũng nợ người ta một ân huệ lớn nhường ấy. Mã Vân trả nợ giúp nó hơn sáu vạn đồng Đại dương, số tiền ấy đủ mở mấy tiệm lớn trong thành, đem về quê mua đất mua nhà thì lại càng không thành vấn đề, cả đời cũng không thể nào ăn hết được.
Mã Vân không có ý đó, tự biết là mình lỡ lời bèn cười hì hì ôm vai Tiểu Lục nói: “Chú mày xem kìa, sao lại cảm thấy khó chịu rồi. Tiền này là ta vui vẻ trả giúp chú mày mà, với lại, tiền của ta như cơn gió lớn ấy, đến nhanh đi cũng nhanh, tiền phải tiêu đi thì mới là tiền chứ, nếu không tiêu pha thì tiền còn có ý nghĩa gì nữa? Hơn nghìn đồng Đại dương là đủ cho hai chúng ta làm ăn vụ tiếp theo rồi, đến lúc đó lại có tiền tiêu xả láng thôi.”
“Làm ăn gì thế?”
“Đến lúc ấy chú mày khắc biết.”
Ra khỏi ga Thiên Tân, Mã Vân gọi hai chiếc xe bánh cao su. Kỳ thực, đây chính là xe kéo ở thành Bắc Kinh, đúng vậy mà, trên bánh xe không phải có lốp bằng cao su đó sao?
Xe đi tới một quán trọ nhỏ không nổi bật lắm, sau khi xuống xe, Mã Vân bèn thấp giọng dặn dò: “Tiểu Lục này, chốc nữa vào trong chú ý nghe nhiều, quan sát nhiều, ít nói thôi, tất cả đã có ta.”
“Tôi biết rồi.”
Cửa quán trọ này không lớn, treo một tấm biển ngang đề bốn chữ: “ Đồng gia lão điếm” , trên hai cây cột cửa ở hai bên lần lượt đề: “ Sĩ thần hành đài, an ngụ khách thương [24] . Hai người vào trong, tiểu nhị bước lên đón nói: “Quý khách, thật ngại quá, hết phòng trống rồi.”
Mã Vân tựa như không nghe thấy cứ đi vào trong, Tiểu Lục mặc dù không hiểu nguyên do, nhưng cũng đi theo sau. Hai người đi thẳng lên nơi nghỉ qua đêm trên lầu, Mã Vân mới quăng cho tên tiểu nhị hai đồng Đại dương nói: “ Ta ăn các niệm, cần một củi sập cứng, giã đầu biển, huýt rừng răng, lát nữa cắm rễ.”
“Biết rồi.” Tiểu nhị cũng không nói hết phòng nữa, lập tức tìm cho Mã Vân và Mạnh Tiểu Lục một gian phòng, bên trong nhìn cũng rất khá, một lúc sau, hắn lại pha một bình trà cầm hai cái chén đưa lên.
Sau khi tên tiểu nhị đi khỏi, Mạnh Tiểu Lục hỏi: “Đây là nơi nào? Có tiện nói chuyện không?”
“Chỗ làm ăn.” Mã Vân thổi thổi lá trà đáp.
Y còn chưa kịp nói tiếp, Tiểu Lục đã sực hiểu: “Thì ra nơi này chính là chỗ làm ăn hả, chẳng trách ông anh lại nói tiếng lóng.”
“Chú mày nghe hiểu à?”
“Không phải ông anh nói mình là người trong giang hồ, lại còn dùng chữ các niệm để tự giễu, thể hiện thân phận lão làng. Sau đó ông anh nói cần một gian phòng, còn bảo mình có nhiều tiến, thừa sức trả, bảo hắn pha một ấm trà, chốc nữa làm cơm, đúng không?”
Mã Vân vỗ tay khen: “Được đấy, Tiểu Lục, ai điểm xuân cho chú mày thế?”
Chỗ làm ăn chính là nơi trú chân của người trong giang hồ, thoạt nhìn bề ngoài thì chẳng khác gì quán trọ bình thường cả, chỉ là không cho người ngoài trọ mà thôi. Tất cả người lăn lộn giang hồ, không cần biết là vì nguyên nhân gì, hoặc không có tiền hoặc nhất thời cần chỗ nghỉ chân, nói tóm lại là chỉ cần đến đây, không cần quen biết tiểu nhị hay không, có còn phòng trống hay không, cứ thế đi thẳng vào trong, vào rồi mới tìm chỗ là được.
Ở lại chỗ làm ăn có rất nhiều cái lợi, một là có thể học được khá nhiều quy củ giang hồ, vì người ở đây đều là người giang hồ, hiển nhiên là có rất nhiều quy củ. Nào là không nghe không hỏi, không trộm không cướp, rồi cả không quá Ngọ thì không báo bổ khoái… vân vân.
Đồng thời, nơi này còn có thể đưa đến không ít vụ làm ăn, có người dắt mối từ bên ngoài vào, hoặc khi khách đưa đến, tiểu nhị còn có thể hỏi han giúp, vừa bớt người, vừa dễ thành công. Cuối cùng, thông tin ở chỗ làm ăn rất nhanh nhạy, đây cũng chính là nguyên nhân Mã Vân lựa chọn trọ lại nơi này.
Đương nhiên, cũng có thể nói, lăn lộn giang hồ không nhất thiết phải ở chỗ làm ăn, ta cứ thích thuê một căn nhà, hoặc nếu có tiền thì ở hẳn khách sạn của người nước ngoài mở có được hay không? Đương nhiên là được rồi, ai bảo lăn lộn giang hồ thì nhất quyết phải ở trong chỗ làm ăn đâu chứ, chỉ là kẻ lăn lộn giang hồ không ở chỗ làm ăn với chưa từng ở chỗ làm ăn, là hai chuyện rất khác nhau.
Trên giang hồ, khi nhắc đến người nào đó, có cách nói hạ thấp, chê bai người ấy là: “Hắn ta còn chưa trú ở chỗ làm ăn bao giờ.” Những chuyện này Mạnh Tiểu Lục đều đã nghe Vương Định Nhất giảng giải, chỉ là nó chưa từng đến chỗ làm ăn, hôm nay đến đây cũng là một phen mở rộng tầm mắt, tất cả quả nhiên giống như những gì Vương Định Nhất đã nói.
“Nói thế tức là chú mày biết Xuân điển giang hồ, hiểu được một số quy củ rồi à?” Mã Vân rõ ràng rất vui vẻ: “Vậy thì tốt quá rồi, ta còn định để chốc nữa điểm xuân cho chú mày nữa cơ, thế này, bớt đi bao nhiêu phiền phức.”
“Biết sơ qua một chút thôi, ông chủ Vương nói ra bên ngoài, nhất thiết không thể nói mình cái gì cũng hiểu, Xuân điển giang hồ có thể không nói thì đừng nói, trừ phi gặp phải người trong giang hồ, cứng miệng nói thánh nói tướng lên, hoặc là không muốn để người ngoài biết nội dung cuộc nói chuyện thì mới dùng thôi.” Tiểu Lục gãi đầu nói.
Mã Vân gật đầu: “Ông ta nói phải đấy, ông chủ Vương này cũng được phết, thời bây giờ chủ tiệm cầm đồ đa phần đều không coi mình là người trong giang hồ nữa rồi, rất nhiều người căn bản còn không biết nói tiếng lóng giang hồ. Thực ra, hồi xưa người người đều nói, cầm đồ là ngành nghề không thể thiếu được trên giang hồ. Nghe chú mày kể thì ông ta cũng là người trượng nghĩa, đợi sau này về Bắc Kinh, gọi cả ta nữa, ba chúng ta ngồi uống với nhau một bữa.”
“Được.”
Tới trưa, tiểu nhị hỏi Mã Vân xuống nhà dùng cơm hay mang đến tận phòng, Mã Vân nói đi xuống nhà, bảo dọn một bàn cơm rượu thượng hạng ăn cho sướng miệng, nếu không làm được những món tinh tế thì ra quán bên ngoài gọi mang về. Một lúc sau, tiểu nhị đã chuẩn bị xong xuôi, hai người bày biện ra đầy một cái bàn vuông, trông bề ngoài thì món ăn cũng rất được, chỉ tốn có hơn một đồng Đại dương.
Mấy nhóm đang dùng bữa dưới lầu lần lượt liếc mắt nhìn sang chỗ Mã Vân và Mạnh Tiểu Lục, có người ngưỡng mộ, có kẻ tò mò, còn có kẻ thì đỏ mắt đố kỵ. Mã Vân cầm chén đi tới mấy bàn mời rượu, thái độ cung kính, không hề có lấy nửa phần ngạo mạn, tự xưng mình họ Lưu, mới đến đất quý này xin được mọi người hỗ trợ, chỉ thoáng chốc đã mời được một đám người đến ngồi chật bàn.
“Huynh đệ, thế này là vừa phát tài to, hỏa huyệt vượng lắm nhỉ.”
“Không dám không dám.” Mã Vân vội vàng nói.
“Sao lại không dám, ngay cả đại phú thương chẳng qua cũng chỉ được như anh thôi, rượu ngon món ngon ê hề thế này.”
Một người khác chế nhạo: “Đừng nịnh thối nữa, ngươi đã gặp được ai chưa mà biết? Đừng nói ai khác, như Hoàng Bản Vạn bình thường ăn một đĩa thức ăn cũng đắt hơn cả cái bàn này của chúng ta đấy.”
Người vừa bị phản bác bĩu môi nói: “Chúng ta đây dựa vào bản lĩnh vào tay nghề kiếm tiền, tiền kiếm được từng đồng đều sạch sẽ, Hoàng Bản Vạn hắn là cái thá gì chứ, thất đức quá lắm, thứ tiền táng tận lương tâm ấy sao so với chúng ta được?”
“Nói thế cũng phải, uống rượu, uống rượu đi.”
Tiệc rượu đã tan, mọi người lại trở lại bận rộn với công việc mưu sinh của mình. Mã Vân về phòng, nằm trên giường ngẫm nghĩ tính toán một hồi, đột nhiên ngồi bật dậy nói: “Đi, Tiểu Lục.”
“Đi đâu?”
“Có vụ làm ăn rồi.”
“Làm ăn gì?” Tiểu Lục không hiểu hỏi.
Mã Vân mỉm cười tà dị: “Một vụ làm ăn tên là Hoàng Bản Vạn.”
Hoàng Bản Vạn là kẻ mới nổi lên gần chục năm nay, được người ta gọi là Đại Hoàng. Trăm sông đổ về Thiên Tân Vệ, ba chiếc cầu phao hai cửa quan, ở bến cảng lớn Thiên Tân Vệ, xưa nay chưa từng thiếu nhân vật phong vân, mỗi năm đều có người ngã xuống, cũng có người nổi lên, hôm qua vẫn còn không ai biết đến, hôm nay bỗng nhiên đất bằng dậy sóng, đột ngột giàu lên cũng không phải chuyện hiếm.
Người Thiên Tân tin tức nhanh nhạy, thích buôn chuyện, muốn thăm dò về Hoàng Bản Vạn không hề khó khăn chút nào, nghe ngóng một lúc là biết hết. Hoàng Bản Vạn vốn là một tên lâu la chạy vặt bám đuôi người khác kiếm ăn, kẻ này tướng mạo đường đường, lại biết lấy lòng người khác, vì tiền bạc quyền lực có thể bất chấp danh dự liêm sỉ. Đương nhiên, hắn ta cũng có bản lĩnh, làm việc cũng thuộc dạng khôn ngoan tài cán, vừa không cần mặt mũi lại vừa giỏi giang, thế nên hắn ta khá lên cũng là lẽ dĩ nhiên mà thôi.
Người mượn thế gió mà lên, Hoàng Bản Vạn tranh thủ được thời cơ tốt. Phàm những chuyện phát tài giàu có, dương danh lập vạn người Thiên Tân đều ưa thích truyền tụng, có xấu cũng có tốt, nhưng dù thế nào, người ta thành công thì đều có người khâm phục, song hễ nhắc đến Hoàng Bản Vạn, đa số đều phỉ nhổ.
Bán đứng lão đại, thu nạp vợ bé của lão đại, chiếm luôn gia sản của cải của lão đại, cỏ đầu tường gió chiều nào theo chiều đó, những lời này đều là nói về Hoàng Bản Vạn cả. Mặc dù không còn ai giao thiệp với hắn ta nữa, nhưng hắn lại càng lúc càng giàu lên, đúng là gặp vận đỏ.
Bước đi bên bờ Hải Hà [25] , Mạnh Tiểu Lục và Mã Vân cầm bánh quẩy Thiên Tân vừa đi vừa gặm, Mã Vân nói: “Cái tên Hoàng Bản Vạn này lắm chuyện thật, phải nghĩ cách cho hắn vào tròng mới được.”
“Anh… Mã đại ca, anh cũng là kẻ lừa đảo à?” Tiểu Lục rốt cuộc không nhịn được hỏi.
Nếu không phải bọn lừa đảo bẫy Mạnh An, bây giờ nhà Tiểu Lục hẳn là vẫn đang vui vẻ bên nhau. Vì vậy, Tiểu Lục hận nhất là bọn lừa đảo. Nó không mong muốn kẻ hại mình và người cứu mình đều là lừa đảo, dẫu rằng nó cũng biết có người này người nọ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Mã Vân thoáng ngẩn người, rồi ngay lập tức gật đầu nói: “Ta coi chú mày như huynh đệ, cũng không giấu chú mày làm gì nữa. Đúng thế, ta là một kẻ lừa đảo, ta biết trong lòng chú mày đang nghĩ gì, nhưng lừa đảo cũng có thế này thế khác, không phải ai cũng như nhau.”
“Chẳng phải đều là đi lừa tiền tài người khác hay sao, có gì mà không giống nhau, hãm hại đến nỗi người ta…” Tiểu Lục lẩm bẩm nói, sau đó lại lắc đầu: “Cũng có lừa đảo tốt.”
Mã Vân cười phá lên ha hả: “Làm quái gì có kẻ lừa đảo tốt chứ, lừa đảo tức là lừa đảo. Chẳng qua phương pháp làm việc khác nhau phân thành các loại khác nhau thôi, người với người khác nhau, có người tuân thủ quy củ, tôn trọng đạo nghĩa, cũng có kẻ thì vì tiền tài mà bất chấp thủ đoạn. Lừa đảo phân loại ra thì có đến mười mấy môn phái, trong đó có Tứ đại môn phái hưng thịnh nhất, lần lượt là Phong Ma Yến Tước.
“Ta nghĩ mấy thứ này chú mày đều đã nghe nói hết rồi, Phong Ma Yến Tước là phân loại theo phương pháp lừa đảo, còn Tứ đại môn phái là do những người sử dụng phương pháp của bản môn tổ chức lại, hình thành nên các bang phái. Đương nhiên, cũng có rất nhiều người dùng các phép lừa đảo của Phong Ma Yến Tước không thuộc bang phái, nhưng nếu bọn họ phá hoại quy tắc làm hỏng thanh danh của nghề lừa đảo, Tứ đại môn phái sẽ ra mặt can thiệp, một khi gia chủ đã phát ra mệnh lệnh, toàn bộ người trong môn phái từ trên chí dưới đều phải tru diệt kẻ đó, đây gọi là lệnh truy bắt của Tứ đại môn phái.”
Mã Vân ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Cô ả Đùi Trắng mà chú mày từng kể với ta dạo trước là người của Phong môn, người bán Thập bát La hán bằng ngọc cũng là người Phong môn. Bọn họ rất tuân thủ quy tắc, dù khiến người ta chịu thiệt thòi ăn phải quả lừa, nhưng cũng không hại người ta thảm quá. Còn bọn người lừa gạt nhà chú mày, phương pháp hành sự của chúng thì ta không nói chắc được, nhưng chuyện chúng làm là loại không thuộc bang phái nào, là kiểu làm ăn lấy mạng người khác.
“Tứ đại môn phái Phong Ma Yến Tước, đều là trong người có ta, trong ta có người, ta là người của Mã gia môn, Ma hay Mã cũng như nhau, mấy hôm trước chúng ta đi lấy danh thiếp, rồi bày trò giả thần giả quỷ ở Chính Dương lâu, đều là bài vở kết hợp giữa Phong môn và Mã gia môn. Nhưng ba môn phái Phong, Ma, Yến đều nghiêm cấm làm tổn thương đến con người trong quá trình lừa gạt, càng không sát nhân, không tới mức vạn bất đắc dĩ, không thể hố người ta đến mức nhà tan cửa nát, vợ con chia lìa, phải để lại chút âm đức cho mình, lại càng không thể phá hoại thanh danh của nghề lừa đảo được.
“Nếu ai cũng như bọn người lừa gạt nhà chú mày, tạm thời không nhắc đến chuyện báo ứng hay không, nhưng sau này người ta sẽ cực kỳ căm hận bọn lừa đảo, người có lúc sẩy tay, ngựa có khi trượt chân, một khi bị bắt, hậu quả không cần phải nghĩ cũng biết thế nào rồi, nặng thì có khi bị đánh chết tại trận, vì vậy cần phải nhớ kỹ, để lại cho mình và đồng nghiệp một con đường lùi.
“Tiểu Lục huynh đệ, lừa đảo cũng là một ngón nghề, một chức nghiệp. Thiên hạ này chính là một cuộc lừa lớn, không có lừa bịp, người người đều chân thành, có gì nói nấy, xấu thì bảo xấu, già thì bảo già, ngược lại cũng không tử tế tốt đẹp như chú mày nghĩ, đúng không nào? Con người sống ở trên đời, chẳng mấy khi được hồ đồ, hồ đồ một chút thì hạnh phúc hơn. Đây là nói chuyện nhỏ, nói chuyện lớn hơn nữa, kẻ trộm vặt thì bị giết, kẻ trộm cả đất nước thì thành bậc chư hầu, lừa đảo cũng cùng một đạo lý như vậy mà thôi.”
Tiểu Lục bình tĩnh lại, chăm chú nghe Mã Vân thao thao bất tuyệt, ngẫm đi nghĩ lại những điều y nói, kỳ thực cũng có lý. Vừa đi vừa nói chuyện, cái quẩy lớn trên tay không biết ăn hết từ lúc nào, Tiểu Lục phủi tay nói: “Cảm ơn, Mã đại ca, tôi hiểu rồi.”
“Đã bảo chú mày là người thông minh mà, nói cái hiểu ngay.”
“Mã đại ca, à không, ra ngoài phải dùng tên giả, Lưu đại ca, anh là người của Mã gia môn nghĩa là sao? Với cả chuyện anh họ Mã với Mã gia môn là trùng hợp hay…” Tiểu Lục hỏi.
“Không phải không phải, Mã gia môn… về sau ta sẽ kể cho chú mày, dẫu sao thì cũng dính dáng đến khá nhiều quy củ của Mã gia môn. Không nói chuyện này nữa, Tiểu Lục, cái tên Hoàng Bản Vạn này từ lúc phát tài đã khiến người ta khinh thường rồi, giờ lại còn nịnh trên nạt dưới, không chuyện ác nào là không làm, loại ác nhân thế này, nhất thiết phải trừng trị một phen mới được.” Mã Vân cười đểu nói.
Tiểu Lục cũng bật cười: “Ông anh thế này cũng có chút phong thái của đại hiệp rồi đấy.”
“Phải thế thôi.”