Chương 30 Đại Hoàng bị người ta nhắc nhở
Hai người dọc đường thấy hàng ăn vặt liền ăn, miệng không ngơi lúc nào. Mỗi người ôm một bọc giấy báo, bên trong có hạt khô, vừa đi vừa nhấm nháp, Tiểu Lục nói: “Nếu thực không ổn nữa thì chúng ta giả làm thầy thuốc, hồi đó ở vùng Đông Bắc tôi đã…”
“Không dễ, không dễ đâu, Hoàng Bản Vạn là dạng người nào chứ, hắn từng lăn lộn ở bến cảng lớn như cảng Thiên Tân Vệ đấy, cũng coi như nếm trải đủ mùi đời rồi, chú mày nói xem, hắn có thể sập bẫy không? Cái thằng Nước Mũi mà chú mày nói ấy chỉ là một tên thổ phỉ trong khe núi, giỏi chơi dao chơi súng, cưỡi ngựa đánh võ, trị mấy tên thủ hạ lòng dạ độc ác, ra tay tàn độc thôi.” Mã Vân vừa nói vừa giơ ngón tay cái lên: “Nhưng xét về kinh nghiệm giang hồ, hắn lại không hiểu nhiều biết rộng bằng Hoàng Bản Vạn, con người mà, mỗi người có một sở trường, Hoàng Bản Vạn có thể leo lên được địa vị ngày hôm nay, tuyệt đối không được phép coi thường.”
“Thế thì giả làm thần tiên e rằng cũng không được rồi.” Tiểu Lục lầm bầm trong miệng, giờ đây đi theo Mã Vân, dù là kiến thức hay đầu óc linh hoạt, nó đều cảm thấy không đủ dùng.
Mã Vân thụi cho Tiểu Lục một đấm: “Cái thằng ranh này, một phát đã nói trúng ngay rồi, thật đúng là tiền đồ vô lượng đấy.”
“Hả?”
“Chúng ta giả làm thần tiên, ngày mai bắt đầu…”
Hoàng Bản Vạn ngồi trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi, chiếc xe hơi này không phải của hắn mua mà là đồ đi thuê, một tháng tốn khá tiền, có điều ra ngoài thì cũng cần phải giữ lấy thể diện. Hoàng Bản Vạn là người theo lối cũ, xe hơi tượng trưng cho thân phận địa vị, nhưng hắn lại bận đồ vải thô, đi giày vải đế mềm, tay không đeo nhẫn, cổ không đeo vòng, bước đi bình ổn vững chãi, nói năng cũng toát lên vẻ lão làng.
“Ông chủ Hoàng, chỗ hàng ngoài bến xảy ra chút vấn đề.” Một tên du côn cúi đầu nói qua cửa xe ô tô.
Hoàng Bản Vạn liếc mắt, tên du côn chạy việc lập tức sợ đến run bần bật, Hoàng Bản Vạn đưa ấm trà nhỏ trên tay cho người đang ngồi ở ghế lái phụ, mở cửa xe, xoa xoa đầu ngón tay hỏi: “Vấn đề gì?”
“Có mấy tên khuân vác nói… nói ngài nợ tiền bọn chúng, nhất quyết không chịu làm nữa. Vừa nãy bọn chúng cãi nhau với các anh em, sau đó thì động thủ, cũng không biết tại sao mà một thùng hàng rơi xuống nước rồi…” Tới đây, tên du côn kia không dám nói tiếp nữa.
“Bọn nào láo thế, chán sống rồi hả?” Hoàng Bản Vạn lộ ra vẻ hung hãn, gương mặt vốn dĩ cũng khá dễ coi lập tức đanh ác hẳn lên: “Đi, đi xem xem.” Một đám du côn tức khắc tụ tập lại, tiền hô hậu ủng theo Hoàng Bản Vạn đi về phía bến cảng cách đó không xa.
Trên bến cảng đã có sẵn một đám du côn như hung thần ác sát lăm lăm gậy gộc vây kín lấy một nhóm phu khuân vác đang cầm đòn gánh, Hoàng Bản Vạn bước ra, hờ hững hỏi: “Nhiều người như vậy, đang làm gì thế? Muốn ra oai với ai hả? Còn vác cả gậy gộc nữa? Nào, đến đây, đập vào đầu ta đây này?”
Hoàng Bản Vạn vừa dẫn theo người xuất hiện tại hiện trường, mười mấy phu khuân vác lập tức rơi vào thế yếu. Lúc này, tay cầm đầu đám phu khuân vác bước ra, cười cầu hòa nói: “Ông chủ Hoàng đến rồi, ngài đừng nổi nóng, hút điếu thuốc, hút điếu thuốc đi đã.” Nghe khẩu âm, chắc là người huyện Bá.
Đối phương mời một điếu thuốc, ông chủ Hoàng cũng nể mặt đón lấy, hạ thấp giọng nói: “Chuyện gì vậy hả?”
“Thưa, ông chủ Hoàng, phu khuân vác chúng tôi ngày nào thanh toán tiền công ngày đó, làm hôm nào ăn hôm ấy, nhưng các anh em đã nửa tháng nay không nhận được đồng nào rồi. Trong nhà đã không còn gì nhai nữa, hay là ngài thương xót anh em chúng tôi, thưởng cho chúng tôi chút ít?” Tay cầm đầu nói.
Hoàng Bản Vạn lạnh lùng hừ một tiếng: “Còn muốn đòi tiền nữa hả? Ngươi có biết trong thùng này của ta có cái gì không? Đừng giải thích với ta làm gì, các ngươi làm rơi của ta xuống nước rồi, có làm không công cho ta một năm cũng không đền nổi đâu. Lúc các ngươi từ huyện Bá đến đây, đám phu khuân vác bản địa không chứa chấp các ngươi, là ai để ngươi làm người cầm đầu phu khuân vác, dẫn theo nhiều huynh đệ dưới quê lên như thế? Giờ đây đủ lông đủ cánh rồi, lại dám ra điều kiện này nọ với ta có phải không? Ta nói cho ngươi biết, giao người ra đây, ta coi như chuyện này chưa từng xảy ra, bằng không thì…”
“Ông chủ Hoàng, ngài bảo tôi giao người, vậy thì sau này tôi làm sao mà lăn lộn kiếm ăn được nữa?”
“Chà, vậy ngươi có tin ngay bây giờ ta có thể khiến ngươi không thể lăn lộn kiếm ăn được nữa hay không?”
Người cầm đầu đám phu khuân vác quỳ một chân xuống đất, cúi đầu chán nản kêu lên: “Các anh em bỏ vũ khí xuống, giao Nhị Đản ra.”
Thoáng sau, Nhị Đản đã bị lôi ra, đồng bạn của anh ta không đành lòng, có mấy người muốn xông lên đều bị giữ chặt lại. Nhị Đản bị đánh đến nỗi mặt mũi máu me be bét, Hoàng Bản Vạn muốn giết gà dọa khỉ, đích thân cầm một cây gậy gỗ to tướng, nhắm vào chân Nhị Đản quật tới, rắc một tiếng, gậy gãy làm đôi mà chân cũng gãy, Nhị Đản thậm chí không kịp kêu tiếng nào đã trợn trắng mắt lên ngất đi.
“Chuyển hàng đi, mang đến các quán hút thuốc, đây là thuốc phiện loại hảo hạng đấy, giá tăng lên một phần, bọn các ngươi mà để xảy ra chuyện gì thì ta cũng không tha cho đâu.” Hoàng Bản Vạn quát lên với bọn thủ hạ.
Lại một lần nữa được đám du côn tiền hô hậu ủng, Hoàng Bản Vạn đi về phía chiếc xe hơi đậu trên bến cảng. Mới đi được hai ba bước, hắn đột nhiên dừng lại, đám thủ hạ phía sau cũng nhất loạt dừng bước chờ nghe mệnh lệnh, Hoàng Bản Vạn hơi ngửa người, thình lình hắt xì một tiếng, sau đó lẩm bẩm: “Ai nhắc mình sau lưng vậy nhỉ?”
Đương nhiên là có người đang nhắc tới hắn, rất nhanh thôi, hắn sẽ gặp được Mã Vân và Mạnh Tiểu Lục.
Nếu Bắc Kinh là trung tâm quyền lực, thì Thiên Tân là trung tâm số hai, các nhân vật quyền cao chức trọng ở đây cũng nhiều như cá dưới sông, đếm không xuể. Trăm sông đổ về Thiên Tân Vệ, ba chiếc cầu phao hai cửa quan, là bến cảng lớn nối liền giao thông thủy bộ, kinh tế nơi này rất phát triển, chẳng những không hề thua kém, mà còn phồn hoa náo nhiệt hơn cả Bắc Kinh.
Ở Thiên Tân, muốn thương trường có thương trường, muốn tô giới có tô giới, bất luận là buôn bán hay muốn ngắm cảnh các kiến trúc ngoại lai đều có thể đến đây. Gió biển gió sông lồng lộng, không ẩm thấp cũng không bị khô quá, rất thích hợp để sinh sống. Là một trong ba vùng đất tập trung các ngành nghề ở phương Bắc Trung Hoa, Thiên Tân cũng là nơi tụ tập của người trong giang hồ, chỉ riêng “chỗ làm ăn” thôi đã có bốn năm nơi, rất tiện cho người giang hồ trú ngụ nghỉ chân.
Khu vực Tam Bất Quản là chỗ biểu diễn lộ thiên phồn hoa nhất thành Thiên Tân, vì nguyên nhân chính trị và sự cân nhắc của các phương thế lực, mà vùng đất kẹp giữa ba thế lực, không ai quản hạt này được gọi tên như thế, ý chỉ người Nhật Bản không quản, người Pháp không quản, người Trung Quốc không quản. Cũng chính vì vậy, nơi này rồng rắn hỗn tạp, vô cùng náo nhiệt, lại có cách giải thích khác nói rằng Tam Bất Quản chính là chôn xác bừa bãi không ai quản, ẩu đả đánh nhau không ai quản, lừa đảo bịp bợm không ai quản.
Cách khu Tam Bất Quản không xa ở phía Nam thành phố có một dãy nhà hai ba tầng kiểu Tây, mới được xây dựng năm kia. “Nhà này chắc phải bảy tám nghìn đồng Đại dương mới mua được nhỉ?” Mạnh Tiểu Lục ngắm nhìn những nội thất rực rỡ hoa lệ trong nhà, hỏi.
Mã Vân nằm trên xô pha, lè lưỡi liếm răng, cũng không biết y đang nếm món gì, nghe Tiểu Lục hỏi thế thì trở mình ngồi dậy nói: “Bảy tám nghìn? Đùa à, tuy khu vực này chỉ tầm tầm, nhưng tốt xấu gì cũng ở Thiên Tân, rộng thế này, trong nhà còn bao nhiêu đồ đạc trang trí, riêng các món linh tinh cũng ba bốn nghìn rồi. Căn nhà này theo lý mà nói, không có một vạn hai vạn ba thì đừng mơ.”
“Đợi đã, không đúng, không phải ông anh chỉ còn có hơn một nghìn thôi sao? Làm sao kiếm được căn nhà này vậy?” Tiểu Lục vội hỏi.
Mã Vân cười khì khì, thì ra nhà ở khu này không bán được, địa thế chỉ tầm tầm mà chi phí xây cất lại quá đắt, tuy là nhà tầng kiểu Tây có cả sân, trên là lầu gác, dưới là hầm ngầm, song cũng chỉ đáng giá tầm bảy tám nghìn mà thôi. Nhưng chủ đất lại đầu tư quá nhiều vào nó, đến hơn bảy nghìn một căn, mỗi căn bán ra giá hơn chín nghìn đồng Đại dương. Khu này cách xa trung tâm, lại không phải nơi đám nhà giàu quyền quý tập trung, giao thông đi lại cũng không thuận tiện cho lắm, vì vậy xây dựng xong cả nửa năm, tổng cộng bán ra được nhõn một căn duy nhất, bình thường còn chẳng có ai ở, đến tối chẳng khác gì một dãy nhà ma, danh tiếng cũng dần dần kém đi, vậy nên người bỏ tiền mua đất xây nhà đã bắt đầu cuống lên.
Mã Vân tìm được người này, ra giá nói mình có thể giúp đối phương bán được nhà, nhưng tiền để là phải trang trí bày biện một căn cho thật đẹp, cũng chỉ cần bỏ ra ba bốn nghìn đồng là đủ. Đương nhiên cũng có điều kiện, sau khi bán được, một phần lợi nhuận mỗi căn nhà sẽ thuộc về Mã Vân, giá cả không thấp hơn cái giá chín nghìn đồng Đại dương mà chủ đất đặt ra lúc đầu, còn căn nhà đã bày biện trang trí kia sẽ thuộc về Mã Vân.
Mã Vân mồm mép tép nhảy, khiến người nghe đờ hết cả người, lại còn lấy ra năm trăm đồng làm tiền đảm bảo. Chủ đất mặc dù cảm thấy điều kiện kia như cắt vào thịt mình, nhưng dẫu sao cũng vẫn hơn là xôi hỏng bỏng không, nhà cửa cứ để đó không ai ở, chỉ riêng việc coi sóc duy tu thôi cũng đã tốn gấp bội, đến cuối cùng chỉ có nước thành một đống gạch vụn.
Vì vậy, mọi chuyện cứ thế nước chảy thành sông, căn nhà mà Tiểu Lục đang ở chính là căn đã được trang hoàng cẩn thận đó. Mã Vân soạn ra một đống tờ rơi, đồng thời liên lạc một đám người nhàn rỗi nhờ giúp đỡ tuyên truyền, lại còn đặt cho khu nhà kiểu Tây này một cái tên gọi là An Ninh Giai Viên.
Nhà cửa chưa bán được, nhưng danh tiếng thì đã vang dội tới tận mây xanh, các kiểu tin đồn lan khắp nơi, dưới sự dẫn dắt của Mã Vân, đám nhà ma bỗng biến thành khu nhà ở cao cấp. Mã Vân còn sai người ra sức tuyên truyền về vật liệu bền chắc và vị trí đặc biệt của khu nhà, nói tóm lại là bốc phét tít mù cả lên.
Có người đến hỏi giá nhà, Mã Vân lại năm lần bảy lượt từ chối, tựa như đồ quý giá lắm không nỡ bán đi vậy, cuối cùng, y mới phát cho mỗi người một thẻ số, để họ phải xếp hàng xem nhà. Vật càng hiếm càng quý, làm vậy khiến người ta càng thêm hứng thú, không ít người đến lấy số, người đã lấy số rồi thì không ai không đến.
Căn nhà dẫn người mua đến tham quan chính là căn đã được bày biện trang trí sẵn kia, nếu chỉ xem căn nhà trống không, rất nhiều người sẽ chẳng có khái niệm gì, lại càng không cảm thấy nó đẹp, nhưng sau khi trong nhà ngoài sân đều được bày biện lộng lẫy, hết sức thanh nhã, sẽ khiến người ta cảm thấy sáng sủa hơn rất nhiều. Có một căn này làm mẫu, mọi người cũng có một khái niệm về mặt chỉnh thể.
Thoáng cái, cả dãy nhà kiểu Tây này đã bán hết, vả lại giá cả đều trên một vạn tư, mà còn là nhà trống không, chẳng có đồ đạc gì bên trong.
Mã Vân rất cẩn trọng, mỗi căn bán được bao nhiêu tiền, y liền đưa lại cho chủ đất bấy nhiêu tiền, chủ đất cũng là người trượng nghĩa, theo đúng ước định ban đầu trả tiền, trả nhà. Giấy tờ nhà đất bàn giao xong, đóng lên dấu đỏ, vậy là căn nhà có thể ở được luôn. Mã Vân tăng giá ngay tại chỗ, nói bán căn nhà này hai vạn đồng Đại dương, không mặc cả, đồng thời đặt tên cho nó là Nhà Vua. Căn nhà này nhất thời liền trở thành tiêu điểm của Thiên Tân Vệ, ai mua được nó, cũng đồng nghĩa với có vật tượng trưng cho thân phận và tài sản.
Một số quan viên và phú thương lớn đã có tiếng từ lâu dĩ nhiên coi thường việc nổi danh bằng phương thức này, nhưng rất nhiều kẻ đang nôn nóng thành danh lại đều đang ngấp nghé muốn xuống tay.
“Thế rốt cuộc căn nhà này bán cho ai rồi?” Mạnh Tiểu Lục hỏi. Dạo gần đây, nó được Mã Vân sắp xếp cho ẩn mình ở một khách sạn nhỏ, căn bản không lộ diện.
“Nguyễn Ngũ gia.”
“Nguyễn Ngũ gia là ai?” Tiểu Lục hỏi.
“Chính là chú mày đó.”