← Quay lại trang sách

Chương 31 Nguyễn Ngũ gia

“Tên mới của chú mày, Nguyễn Chính Hùng, Nguyễn Ngũ gia, sao hả, được đấy chứ.” Mã Vân cười nói.

Thấy Tiểu Lục có vẻ hơi ngơ ngác, Mã Vân cười ha hả nói tiếp: “Nhà là nhà, rốt cuộc vẫn để cho người ở thôi, có thổi phồng lên đến mức hoa bay đầy trời cũng vẫn chỉ là cái nhà. Hai vạn đồng Đại dương á? Họa có điên mới mua thôi, nếu vậy chẳng bằng đổi lấy cái thanh danh, ví dụ như để người ta biết được có một kẻ tên Nguyễn Ngũ gia đột nhiên xuất hiện, tiền thì nhiều, người thì ngốc.”

“Ông anh muốn tôi dùng thân phận Nguyễn Ngũ gia này để tiếp cận Hoàng Bản Vạn à?” Tiểu Lục hỏi.

Mã Vân nói: “Đương nhiên, nhưng chuyện này không đơn giản vậy đâu, cứ chờ xem đi, người anh em.”

Thuê một chiếc xe, kiếm nha hoàn, người ở… vân vân, từ giờ Mạnh Tiểu Lục bắt đầu hưởng thụ cuộc sống của cậu ấm nhà giàu. Tiêu tiền như nước, sáng ngồi quán trà, chiều đi trà quán, gã [26] học rất nhanh, tính tình lại sáng sủa cởi mở, chẳng mấy chốc đã hòa mình vào giới thượng lưu ở Thiên Tân, Hoàng Bản Vạn chính là một trong số những người này.

Hoàng Bản Vạn tính tình không được tốt cho lắm, lại làm công việc bẩn thỉu là buôn bán thuốc phiện, vì vậy những người cùng giai cấp đều không ưa giao du với hắn. Thế nhưng, một người tên là Nguyễn Ngũ gia lại mời Hoàng Bản Vạn tham gia một buổi tiệc, khiến Hoàng Bản Vạn nảy sinh thiện cảm, cảm thấy đối phương nể mặt mình, mà ra đời lăn lộn chẳng phải chính là để có thể diện đó sao.

Sau buổi tiệc, Hoàng Bản Vạn chuẩn bị mấy phần quà cáp đến nhà Nguyễn Ngũ gia gặp mặt, xúc tiến quan hệ hai bên, đồng thời cũng muốn thăm dò xem tay Nguyễn Ngũ gia thần bí này rốt cuộc là thế nào.

“Hoàng gia, không đón tiếp được từ xa, thật là thất kính, thất kính.” Mạnh Tiểu Lục vội vội vàng vàng từ trên lầu chạy xuống, vừa bước đi vừa nói.

Hoàng Bản Vạn ngồi trong phòng khách, ngắm nghía đồ đạc trang hoàng trong căn nhà kiểu Tây, thầm cảm thán thì ra đây là căn nhà bỏ hai vạn đồng Đại dương ra mua về, tuy có hơi đắt song so với căn nhà cũ của mình thì quả thực trông Tây hơn, bề thế hơn nhiều. Lúc này, thấy Mạnh Tiểu Lục đi xuống, Hoàng Bản Vạn vội vàng đứng lên nói: “Ngũ gia, đều tại Hoàng mỗ cả, đến cũng không báo trước, ta là người thô kệch, nếu có gì đường đột, còn mong Ngũ gia chớ trách đấy.”

Mạnh Tiểu Lục đi tới trước mặt Hoàng Bản Vạn, cười cười nói: “Ngài nói gì vậy chứ, chúng ta không phải là bạn bè sao. Đã đến nhà rồi thì không có người ngoài nữa, nếu Hoàng gia không chê bai, sau này cứ gọi tôi một tiếng Nguyễn huynh đệ là được rồi.”

“Được, hào sảng lắm, Hoàng mỗ thích nhất là người tính tình chân thành như Nguyễn huynh đệ đây, ta cậy già làm anh, Nguyễn huynh đệ cứ gọi ta một tiếng Hoàng đại ca là được rồi.”

“Hoàng đại ca, tiểu đệ xin bái kiến.” Mạnh Tiểu Lục ôm quyền cúi người thật sâu nói.

“Đừng khách khí vậy chứ, huynh đệ.” Hoàng Bản Vạn hoan hỉ đỡ Mạnh Tiểu Lục lên, hỏi ngay: “Huynh đệ, vừa nãy có phải đang nghỉ ngơi không, nếu làm phiền cậu thì không hay rồi.”

“Cũng không phải, hôm nay tiểu đệ hẹn người ta chơi cờ, sau đó được báo là có quý khách đến thăm, lúc ấy còn chưa nghĩ ra rốt cuộc có thể là ai nữa cơ, đại sư bảo là họ Hoàng, kết quả đúng là Hoàng đại ca thật.” Mạnh Tiểu Lục nói.

Hoàng Bản Vạn chớp chớp mắt hỏi: “Đại sư gì vậy?”

“Đều tại tiểu đệ cả, nào, mời Hoàng đại ca lên lầu gặp mặt đại sư.”

Hai người lên lầu, đẩy cửa vào thư phòng, bên trong có một người đang ngồi quay lưng ra cửa, nhìn cái đầu trọc lốc hẳn là một vị hòa thượng. Một giọng già nua vang lên: “Hoàng thí chủ, xin mời quay về đi cho, nghiệt duyên của ngươi quá sâu, tốt hơn hết là không gặp lão nạp. Có điều, gặp nhau tức là đã có duyên, lão nạp nói nhiều thêm một câu, bên trên có gió lớn, việc làm ăn của ngươi không phải là kế lâu dài đâu.”

“Đại sư…”

“Nguyễn thí chủ, chúng ta vẫn chưa đánh xong ván cờ này, mong rằng thí chủ đi nhanh về nhanh.”

Mạnh Tiểu Lục đóng cửa phòng lại, dẫn Hoàng Bản Vạn sang một bên, tỏ vẻ ngượng ngùng nói: “Đại sư là cao nhân thế ngoại, tính cách lại hơi khó nắm bắt, mong Hoàng huynh thông cảm cho tiểu đệ.”

“Không ngại không ngại.” Hoàng Bản Vạn nói: “Ngu huynh cũng không có chuyện gì khác, vậy xin cáo từ tại đây, hiền đệ cứ đi hầu đại sư đánh cờ đi, chúng ta hẹn gặp ngày khác.”

“Cũng được.”

Rời khỏi nhà Nguyễn Ngũ gia, sắc mặt Hoàng Bản Vạn trầm xuống, tùy tùng vội vàng hỏi: “Lão gia, ngài không có chuyện gì chứ?”

“Đạt Tử, ta hỏi ngươi, ngươi tin trên đời này có cao nhân thế ngoại, bà đồng phù thủy gì đấy không?” Hoàng Bản Vạn đột nhiên hỏi.

Đạt Tử ngẩn người, ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: “Chắc là có, hồi nhỏ trong thôn nhà tiểu nhân có đứa bị bắt mất hồn, sau đó có một bà mo gọi hồn cho cả ngày, người anh em kia của tiểu nhân khỏe lại luôn. Những chuyện tà dị ấy chẳng ai nói cho rõ được đâu ạ, lão gia, ngài hỏi chuyện này làm gì vậy?”

“Không có gì.” Hoàng Bản Vạn nhắm mắt lại.

“Nghiệt duyên quá sâu.” Hoàng Bản Vạn không để tâm câu nói này cho lắm, lăn lộn ở bến cảng Thiên Tân này, chỉ cần từng nghe nói đến hắn, không ai có thể thực sự coi trọng hắn cả, chuyện của hắn, cũng có thể nói là người người đều hiểu rõ. Nhưng Hoàng Bản Vạn không quan tâm, có tiền tức là đại gia, bất cần biết người khác có coi trọng hay không, mà giờ đây hắn cũng là loại cần tiền có tiền, cần người có người rồi. Thế nhưng câu: “Bên trên có gió lớn, việc làm ăn của ngài không phải là kế lâu dài” lại có thể nói đã đánh trúng vào tim đen của Đại Hoàng.

Chuyện này khiến hắn lấy làm lo lắng, chẳng lẽ vị đại sư này quả thực có thần thông? Xem ra còn phải qua lại với Nguyễn Ngũ gia kia nhiều hơn, chẳng những có thêm quan hệ, nói không chừng đến lúc nào đó còn được vị đại sư kia nhắc nhở cho mấy câu cũng nên.

“Liệu có được không đấy?” Mạnh Tiểu Lục bảo mấy người giúp việc lui xuống, buông lỏng bộ dạng trầm ổn ban nãy, nói với Mã Vân.

Mạnh Tiểu Lục mới mười sáu, mười bảy tuổi đầu, giả làm một gã thanh niên mười tám, mười chín, hơn năm nay, gã đã lớn bổng lên, đóng giả cũng không khó khăn gì cho lắm. Nhưng nhân vật mà Mã Vân giả trang thì hơi khó, chòm râu đen không biết đã dùng cách gì nhuộm thành màu trắng, đầu tóc lại cạo trọc lốc bóng loáng, nếp nhăn sâu hơn, đầu mày khóe mắt toàn là nếp nhăn, trông bề ngoài không đến tám mươi thì cũng bảy mươi rồi. Nhân sinh thất thập cổ lai hy, thời buổi này có thể khỏe mạnh sống qua sáu mươi tuổi đã là hiếm thấy, vị cao tăng mà Mã Vân đang đóng giả này tuyệt đối có thể coi là một vị lão thọ tinh.

Tướng mạo thay đổi còn chưa tính, giọng của y cũng trở nên khàn khàn, đầy vẻ già nua. Dáng người cũng còng hẳn xuống, mặc dù vẫn cao lớn, nhưng cảm giác cả người đã tóp đi một vòng, không còn cường tráng như lúc thường nữa. Nếu không phải biết y là Mã Vân thì đi lướt qua nhau, Tiểu Lục cũng chưa chắc nhận ra y được.

Mã Vân lắc lư cái đầu trọc nói: “Ta đây đã cạo sạch cả ba nghìn sợi phiền não đi rồi, nếu còn không gạt được hắn nữa, chẳng phải uổng công lăn lộn giang hồ ư. Yên tâm đi, bảo chú mày rảnh rỗi thì đọc thêm báo chí mà chú mày không chịu, đây toàn là chuyện trên báo nói cả đấy. Dạo gần đây quan trường Thiên Tân có biến động lớn, còn chuẩn bị xây dựng lại đội chống thuốc phiện, có nghĩ bằng mông đít cũng biết quan mới nhậm chức ắt sẽ làm gắt gao. Từ khi Dân quốc thành lập tới giờ, có vị quan mới nhậm chức nào mà không lấy thuốc phiện ra để nói đâu, mặc kệ là thật hay giả, tóm lại là đợt kiểm tra ít thì năm ba lượt mà nhiều thì liên tiếp mấy tháng liền sắp sửa bắt đầu rồi. Quán hút thuốc phiện mà bị đóng cửa, nha phiến của Đại Hoàng hắn bán đi đâu được. Câu nói bên trên có gió lớn, chỉ là chuồn chuồn đạp nước, dẫn dắt cho hắn liên tưởng mà thôi.”

“Cao minh, nhưng tại sao ông anh lại muốn tránh không gặp hắn luôn chứ?”

Mã Vân phì cười: “Thế mà đã cao minh hả? Học thêm chút nữa đi, lúc này không gặp chính là để sau này gặp mặt đó. Tiếp sau đây chú mày sẽ phải tiếp tục xuất đầu lộ diện, ra mặt ở các nơi, đợi khi càng lúc càng quen thuộc với mọi người rồi, đặc biệt là khi càng lúc càng thân với Hoàng Bản Vạn, chú mày cứ đợi hắn hỏi chuyện về ta, nếu hắn không hỏi thì chú mày kiếm cớ mà nói. Sau đó…”

“Sau đó thì thế nào?”

“Sau đó, chú mày cứ ngã vật ra là được.”

“Hả?”

Nếu hỏi ai là nhân vật mới nổi ở Thiên Tân Vệ, vậy thì ắt hẳn chính là Nguyễn Ngũ gia. Không ai rõ thân phận Nguyễn Ngũ gia như thế nào, nhưng rất nhiều người nói nhà bọn họ ban đầu chỉ là dân thường, Nguyễn Ngũ gia vừa ra đời thì gia tộc qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai, phát tài to, sau đó cả nhà từ trên chí dưới một khi đã phát liền không ngừng lại được. Ở Nam Dương, Nam Mỹ và nước Mỹ, nhà họ đều có cơ nghiệp cả.

Nguyễn Ngũ gia là con út trong nhà, không buôn bán làm ăn mà cũng không vào chốn quan trường, ngày ngày ăn uống chơi bời, làm từ thiện gì đó. Trượng nghĩa khinh tài trở thành tiêu chí của Nguyễn Ngũ gia, dạo trước trong nhà ông chủ Triệu của Bảo Định Trai xảy ra chút chuyện, một trận lửa lớn thiêu trụi cả của nả, tiền dư trong cửa tiệm cũng phải dùng để đền bù cho hàng xóm láng giềng hết, ông ta chạy vạy khắp nơi vay mượn mà không ai giúp, mọi người đều cảm thấy phen này ông chủ Triệu coi như xong rồi. Kết quả Nguyễn Ngũ gia lấy ra năm nghìn đồng Đại dương cứu nguy cho ông chủ Triệu, ông ta chèo chống hai tháng, rốt cuộc thuận lợi vượt qua ải khó. Bảo Định Trai thời vận xoay chuyển, chấn chỉnh việc làm ăn, nhanh chóng trở lại buôn bán. Ông chủ Triệu hồi lại được, biết ơn báo ơn, chẳng những trả lại tiền vay mà còn muốn nhượng cho Nguyễn Ngũ gia một nửa cổ phần.

Nguyễn Ngũ gia nhất quyết không chịu lấy cổ phần, lại còn kéo dài kỳ hạn trả nợ, để cho ông chủ Triệu thu xếp quay vòng vốn rồi tính sau. Lại một tháng nữa trôi qua, ông chủ Triệu mang đến một vạn năm nghìn đồng Đại dương, lần này thì Nguyễn Ngũ gia không từ chối nữa mà vui vẻ nhận hết.

Mọi người đều nói Nguyễn Ngũ gia là một nhân vật, mới đến Thiên Tân có nửa năm ngắn ngủi mà những chuyện như thế đã làm không ít lần, cũng có kẻ nói Nguyễn Ngũ gia mới là kẻ biết làm ăn thực sự, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, là dân buôn bán bẩm sinh. Tình huống như của ông chủ Triệu, kỳ thực chỉ là nhất thời gặp vận rủi, cửa hàng, nhân viên, khách quen vẫn còn nguyên ở đó, bị ép sập tiệm chỉ là chuyện trong thoáng chốc nhưng chỉ cần cầm cự vãn hồi lại được, ông ta còn chưa bị động đến căn cơ, nhất định có thể một lần nữa phát tài, đến lúc ấy há lại có thể để cho Nguyễn Ngũ gia chịu thiệt hay sao? Đương nhiên, đây toàn là những lời của đám biết rồi tán phét, xong xuôi rồi mới ra vẻ ta đây là Gia Cát Lượng.

Tựu trung, Nguyễn Ngũ gia coi như đã nổi danh.

“Mã đại ca, làm thương nhân không tốt ư?” Tiểu Lục hỏi.

Mã Vân cười nói: “Đúng là sống âu lo, chết an lạc, cuộc sống nửa năm nay làm chú mày ngu đi rồi hả?”

“Tôi không có ý đó, ý tôi là tại sao ông anh không thành thực làm ăn sinh sống, đầu óc của ông anh phải nói là trời sinh kỳ tài, sao lại đi làm một kẻ lừa bịp… không phải hơi đáng tiếc sao?” Mạnh Tiểu Lục hỏi.

Mã Vân cười khì khì nói: “Ta coi như chú mày đang khen ta đấy nhé. Kỳ thực, những chuyện chúng ta làm đều chỉ là đầu cơ trục lợi, mặc dù tiền kiếm được một cách quang minh chính đại, nhưng dẫu sao cũng không có nền móng vững chãi, làm ăn kiểu này không lâu dài được. Làm ăn buôn bán là phải vững bền từng bước một, muốn phát tài trong một đêm chỉ là mơ tưởng hão huyền thôi, làm gì đơn giản như chú mày nghĩ thế chứ. Với lại, ta đã quen với cuộc sống tiêu sái tự do rồi, thực sự bảo ta ở yên một chỗ, ngày nào sống cũng như ngày nào, chắc chắn sẽ khiến ta bí bức sinh bệnh mất.”

“Phải rồi, Mã đại ca, có tin tức gì về đám bịp bợm kia không?” Tiểu Lục dò hỏi.

Sắc mặt Mã Vân trở nên nặng nề: “Ta đã hỏi thăm khắp một lượt người trong giang hồ ở mạn Bắc Kinh, Thiên Tân này, chưa từng có ai gặp đám người nào như vậy, có lẽ là một nhóm tạm thời chắp vá lại thôi. Có điều, ta thăm dò được một ít tin tức về tên bịp bợm bị đánh chết đêm hôm đó rồi, hắn tên là Lưu Tiểu Lợi, hồi trước, cha hắn là bảo tiêu trong kinh thành, được người ta gọi là Cuồng Đao Lưu, sở trường dùng song đao, cũng giỏi cả môn Đàm thoái. Mẹ hắn tên Phương Hồng, trên giang hồ có biệt hiệu là Thiên Thủ Quan Âm, giỏi dùng ám khí, có điều vì bà ta thích bôi thuốc độc lên ám khí nên bị người trong giang hồ coi thường.

“Về sau, khi ra mạn phía Tây Trường Thành, Cuồng Đao Lưu bị phỉ sát hại, Phương Hồng đến tiêu cục đòi giải thích, kết quả phía tiêu cục đùn đẩy ba bốn lần cũng không chịu bồi thường, còn tung tin đồn bôi nhọ thanh danh của Cuồng Đao Lưu. Phương Hồng nhất thời tức khí, liền hạ độc giết cả nửa số người trong tiêu cục, sau đó dẫn theo Lưu Tiểu Lợi lưu lạc giang hồ.

“Sau đó nữa thì tiêu cục tung ra Giang hồ Truy sát lệnh, bọn họ chạy đến Thiên Tân Vệ, còn động thủ đánh nhau mấy lần với đồng đạo giang hồ, rồi lại đến Thương Châu lẩn trốn một năm. Môn Đàm thoái của Lưu Tiểu Lợi chính là học từ đồng môn sư huynh đệ của Cuồng Đao Lưu cha hắn, cũng có người nói, hai mẹ con nhà hắn đã xuống phương Nam kiếm sống rồi.”

“Nói như vậy, rất có khả năng là bọn chúng nhập bọn với những kẻ còn lại ở phương Nam?” Tiểu Lục hỏi.

Mã Vân gật đầu: “Rất có khả nàng này, chúng ta sắp thu lưới rồi. Độ nửa tháng nữa, kết thúc chuyện này, gom đủ vốn liếng, chúng ta sẽ đi về phương Nam, vừa đi vừa nghe ngóng, nhất định có thể tìm được bọn chúng thôi.”

“Rốt cuộc cũng kết thúc rồi, tôi phải phối hợp với ông anh thế nào đây?”

Mã Vân cố tình làm ra vẻ bí hiểm, nói: “Chú mày ấy à, phải chết một phen.”

Một đêm mưa gió, Nguyễn Ngũ gia đột nhiên phát bệnh nặng, nôn ra máu mà chết. Quản gia cũng xem như là hạng trung thành, mặc dù không tìm được những người khác trong nhà họ Nguyễn, song cũng không vứt cả đống việc ấy mà buông tay không lo, vẫn coi sóc việc nhà, chờ người nhà họ Nguyễn đến, kết quả đợi hai ba ngày không có động tĩnh gì, y bèn tổ chức tang lễ cho Nguyễn Ngũ gia, kính mời thân bằng cố hữu đến phúng viếng.