← Quay lại trang sách

Chương 32 Huệ Ninh đại sư

Nguyễn Ngũ gia ở Thiên Tân không lâu, nhưng quả thực đã kết giao được không ít bạn bè, ngay cả Hoàng Bản Vạn vốn không muốn đến cũng bịt mũi mà đến, sợ người khác lại đâm chọc sau lưng mình, dẫu sao thì hạng người như hắn có thể kết giao được người bạn như Nguyễn Ngũ gia cũng là một sự thăng hoa trong nhân cách rồi.

Trong lúc khách khứa đang dâng hương tế bái, một lão hòa thượng vội vàng chạy xộc vào. Khá nhiều người đều từng nghe Nguyễn Ngũ gia nói về hòa thượng này, bảo rằng nhà họ Nguyễn có thể phát đạt toàn bộ đều nhờ Huệ Ninh đại sư chỉ điểm cho, chỉ có điều vị Huệ Ninh đại sư này như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, bao nhiêu người muốn nhờ Nguyễn Ngũ gia xin cho gặp một lần mà không được.

Huệ Ninh đại sư không phải mặt mũi hiền lành từ ái, mà có gương mặt hung ác, có điều thoạt nhìn lại có cảm giác như thể tà thần giáng trần, khác hẳn với những người xuất gia thông thường, pháp tướng trang nghiêm, từ bi trịnh trọng. Ông ta vừa bước qua cửa liền hỏi quản gia: “Nguyễn Ngũ gia đâu?”

“Đặt ở trong nhà.”

“Mau dẫn ta vào.”

Huệ Ninh đại sư đi hai bước, đột nhiên quay đầu lại gằn giọng quát lên với những người ở phía sau muốn đi theo xem: “Các người đi theo làm cái gì? Muốn chết hả?”

Huệ Ninh đại sư này trông chừng cũng phải hơn bảy mươi rồi, mặt đầy nếp nhăn nhưng ánh mắt lại sáng quắc như chim ưng, mặc dù lưng hơi còng nhưng bước đi rất nhanh nhẹn, cú ngoảnh đầu ấy toát lên một vẻ tà dị khó tả thành lời. Trong lúc nói, lòng bàn tay ông ta bốc lên một ngọn lửa, nhìn vô cùng đáng sợ. Ông ta hất vạt áo, nhét ngọn lửa vào trong, chỉ nháy mắt, ánh lửa đã biến mất không còn tăm tích.

Sau khi quát lui đám tân khách đến phúng viếng, ngay cả quản gia và người giúp việc cũng đều bị đuổi ra ngoài, Mã Vân lấy kim bạc trong người ra, châm mấy cái lên mặt Mạnh Tiểu Lục, sau đó cởi vạt áo, lại châm thêm mấy cái lên ngực gã. Tiểu Lục đột ngột hít sâu một hơi, ngồi bật dậy, ngay sau đó lại nhanh chóng nằm xuống.

Mã Vân cười cười bảo: “Từ từ thôi, từ từ thôi, bây giờ máu vừa mới lưu thông đi khắp cơ thể, không nên ngồi dậy gấp quá. Đợi chút uống thuốc vào để trung hòa độc tính của thuốc ngủ đông.”

Thì ra, sau khi Mạnh Tiểu Lục cắn túi máu trong miệng phun ra, liền nhanh chóng uống thuốc giả chết. Loại thuốc này là do Mã Vân lấy được từ tay một vị cha cố ngoại quốc, sau khi được cải tiến, độc tính đã hạ xuống rất thấp, tỉnh lại chỉ cần uống vào một vài loại thuốc khác, đi ngoài mấy bận rồi uống nhiều nước là coi như không có chuyện gì.

Mã Vân đỡ Mạnh Tiểu Lục ra khỏi quan tài, một lúc sau, Tiểu Lục mới hơi hồi phục được chút khí lực, hỏi: “Phải rồi, thuốc giả chết này của ông anh đúng là rất lợi hại, có điều giả chết rốt cuộc vẫn chỉ là giả chết, người bình thường không nhìn ra được, nhưng thầy thuốc sao cũng nói là tôi chết rồi vậy?”

“Phì, quản gia cuống lên chắc chắn sẽ gọi điện thoại cho tay bác sĩ gia đình kia của chú mày, lúc đó tại sao lại chọn tên bác sĩ ấy, còn chẳng phải vì hắn là một con nghiện cờ bạc hay sao, ta bày ra một cái bẫy, khiến hắn thua sạch sẽ, sau đó… hì hì.”

“Ông anh đúng là độc thật, vừa uy hiếp vừa dụ dỗ à.” Tiểu Lục bĩu môi nói: “Lát nữa tôi có phải giả bộ như bệnh nặng mới khỏi hay không?”

“Không cần giả bộ, bây giờ môi miệng chú mày vẫn còn trắng nhợt, lúc này ra mặt là thích hợp nhất.”

Khỏi phải nói, chỉ trong mấy ngày, thanh danh Huệ Ninh đại sư có thể khởi tử hồi sinh đã lan đi khắp chốn. Rất nhiều người đến tận nhà bái phỏng, lấy vàng bạc tiền tài ra dâng lên cung phụng, đại sư cũng đóng cửa không tiếp, còn Nguyễn Ngũ gia thì bệnh nặng mới khỏi, mọi người cũng không tiện quấy rầy. Một người thần kỳ như thế, lại không tiếp nhận tiền tài thế tục, vậy thì tuyệt đối không phải bịp bợm, mà là cao nhân thế ngoại chân chính rồi.

“Nguyễn huynh đệ đã đỡ hơn chút nào chưa?” Hoàng Bản Vạn mang theo đồ bổ đến thăm.

Mạnh Tiểu Lục mỉm cười đáp: “Phiền Hoàng huynh phải lo lắng rồi, sức khỏe tiểu đệ đã không có gì đáng ngại.”

“Hai chúng ta là huynh đệ, hà tất phải khách khí thế.”

Hai người lại nói thêm vài câu chuyện phiếm không đầu không đuôi trong nhà, rồi nhắc tới những chuyện này chuyện kia gần đây mới xảy ra bên ngoài, Hoàng Bản Vạn nói: “À phải rồi, Nguyễn huynh đệ có nghe nói gần đây ông chủ Tôn ở chợ Nam, đúng, chính là người mở hàng tơ lụa ấy, mấy hôm trước nhà ông ta lại sinh ra một cái thai chết lưu.”

“Ôi chao, chuyện này thì đệ chưa nghe ai nói. Có điều, tiểu đệ với ông chủ Tôn cũng không qua lại gì, nếu không nói thế nào đệ cũng phải thỉnh cầu Huệ Ninh đại sư ra tay tương trợ, Hoàng huynh không biết ấy chứ, Huệ Ninh đại sư sở trường nhất là cầu con…” Nói tới đây, Mạnh Tiểu Lục cố tình làm ra vẻ lỡ lời, ho khẽ một tiếng rồi không nói tiếp nữa, bưng ấm trà lên tự tay rót trà cho Hoàng Bản Vạn: “Hoàng huynh, uống trà, uống trà.”

Hoàng Bản Vạn lộ ra vẻ nôn nóng, nâng chén trà lên rồi nhanh chóng đặt xuống, nhíu chặt hai hàng lông mày lại, thở vắn than dài nói: “Huynh đệ, lời không thể nói ra một nửa rồi dừng như thế chứ, dao cùn kiểu này là chết người nhất đấy. Ta biết Huệ Ninh đại sư thần thông quảng đại, ngay cả đệ lần trước xảy ra chuyện như thế mà cũng khởi tử hồi sinh được, hai chúng ta là huynh đệ với nhau, nói gì thì hiền đệ cũng phải cứu người đại ca này chứ.”

“Đại ca, huynh nói thế là ý gì?”

“Huynh đệ, chuyện này chẳng lẽ cậu còn không biết? Ta vẫn chưa có con nối dõi, thành trò cười cho người khác đàm tiếu chỉ là chuyện nhỏ, nối dõi tông đường lại là chuyện lớn tày trời. Thường có câu, bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại [27] , đại ca đây liều mạng kiếm tiền, nếu không có lấy nổi một đứa con thì làm sao ăn nói được với bản thân, với tổ tiên đây. Huynh đệ, những chuyện này hẳn cậu đều đã nghe nói rồi chứ?” Hoàng Bản Vạn nói, tới chỗ thương tâm cũng không kìm được mà rơi ra hai giọt nước mắt cá sấu.

Mạnh Tiểu Lục tỏ vẻ ngần ngừ, khó xử, hồi lâu sau mới gật đầu: “Tiểu đệ có nghe sơ qua, Hoàng huynh…”

“Ta muốn nhờ Huệ Ninh đại sư chỉ điểm cho đôi câu, huynh đệ, cậu phải giúp đại ca, đại ca cầu xin cậu đấy.” Hoàng Bản Vạn nói đoạn, toan quỳ xuống.

Mạnh Tiểu Lục vội vàng đỡ lấy hắn, cuống quýt nói: “Hoàng huynh, Hoàng đại ca! Huynh làm gì vậy chứ, tiểu đệ… Huệ Ninh đại sư là vì có mối giao tình thâm sâu với nhà đệ nên mới giúp đệ đấy thôi, ngài ấy ghét nhất là những việc thế tục này, đệ thực sự là… chậc, thôi được thôi được, đệ giúp huynh một phen, nhưng huynh nhất thiết không được truyền ra ngoài đâu đấy nhé.”

“Đó là chuyện đương nhiên, đó là chuyện đương nhiên.” Hoàng Bản Vạn hưng phấn nói: “Huynh đệ, nếu có thể khiến đại ca đây có được mụn con, đệ chính là đại ân nhân của nhà ta đó.”

Mạnh Tiểu Lục tỏ vẻ lo lắng, nhưng trong lòng lại cười thầm trước bộ dạng ấy của Hoàng Bản Vạn, không cần biết là có giữ quy củ hay không, là tốt hay xấu, nhưng bịp bợm cao minh quả đúng là lừa người ta còn khiến người ta phải cảm ơn rối rít nữa.

“Đa tạ, đa tạ huynh đệ.” Hoàng Bản Vạn bồi thêm một câu.

Bên trong thư phòng trên lầu hai, khói xanh vấn vít, Mã Vân ngồi đó, Mạnh Tiểu Lục và Hoàng Bản Vạn đứng bên cạnh.

“Không phải ta đã nói rồi sao? Ta không muốn gặp ngươi!” Mã Vân lộ vẻ chán ghét nói với Hoàng Bản Vạn.

Hoàng Bản Vạn không dám nói nhiều, chỉ để yên cho Nguyễn Ngũ gia giúp hắn thỉnh cầu. Tiểu Lục mồm năm miệng mười, nói nào là huynh đệ trượng nghĩa, nào là đã hứa hẹn với người ta rồi… Cuối cùng, khó khăn lắm mới coi như thuyết phục được Huệ Ninh đại sư, miễn cưỡng đồng ý nói chuyện với Hoàng Bản Vạn, chỉ một lần duy nhất này thôi, lần sau không thể chiếu lệ này nữa.

“Việc buôn bán thuốc phiện không xong, ngươi bắt đầu tranh đoạt địa bàn, tranh cướp đất đai. Lão Vương ở khu Tam Bất Quản gần đây chắc ẩu đả với quân của ngươi không ít nhỉ, huynh đệ dưới trướng cũng tử thương khá nhiều. Còn cả sòng bạc nữa, ngươi mở cũng nhiều, mặc dù việc làm ăn hưng vượng, nhưng ai mà vay tiền ở sòng bạc không trả, e rằng phải cụt chân cụt tay rồi. Hoàng thí chủ, tâm địa ngươi độc lắm, toàn làm những việc lòng dạ độc ác, lão nạp cũng thấy hổ thẹn thay cho ngươi!” Nói đoạn, Huệ Ninh đại sư đột ngột ngước mắt lên, ánh mắt như đuốc, khiến Hoàng Bản Vạn bất giác rùng cả mình.

Hoàng Bản Vạn lắp bắp hỏi: “Đại sư, đây đều là ngài tính toán ra đó ạ?”

“Ngươi xứng cho ta phải bấm độn tính toán hả? Chuyện của ngươi đã đồn khắp ngoài phố ngoài chợ kia rồi. Có người nói, ngươi thất đức nên mới không sinh con được, kỳ thực lời này cũng không phải là sai, âm đức của ngươi tổn hại nhiều lắm, nhưng con người ngươi trời sinh mệnh cứng, nên mọi chuyện vẫn hanh thông, hiềm nỗi người nhà vợ con thì lại chịu tai ương. Cha mẹ ngươi mất sớm, thê thiếp cũng chết mất mấy người, đây chính là bị trời phạt đó.” Nếu người khác mà nói như vậy, Hoàng Bản Vạn đã trở mặt từ lâu rồi, nhưng Huệ Ninh đại sư nói, hắn ta nghe thế nào cũng thấy hợp lý.

Hoàng Bản Vạn cung kính hỏi: “Vậy đại sư có phép nào giải cứu không ạ?”

“Có, làm phép ba ngày, là có thể gặp hung hóa cát.” Huệ Ninh đại sư nói.

Hoàng Bản Vạn khuỵu gối quỳ rạp xuống đất: “Kính mong đại sư cứu kẻ hèn này với.”

“Hừ.” Huệ Ninh đại sư quay lưng lại, nói: “Dựa vào cái gì chứ? Vừa nãy ta nhận lời Tiểu Ngũ tử nên mới xem cho ngươi, nói chuyện với ngươi, giải đáp vấn đề của ngươi, cũng đã nói là không có lần sau, sao giờ ngươi lại được nước làm tới, muốn ta cứu ngươi nữa? Ngũ, tiễn khách!”

“Đại sư, ngài xem, Hoàng huynh và tôi…” Nguyễn Ngũ gia nói.

“Có tiễn hay không? Hắn ta không đi thì ta đi!” Huệ Ninh đại sư toan đứng dậy, Hoàng Bản Vạn vội vàng nói: “Đại sư chớ nóng, tôi đi, tôi đi là được chứ gì.”

Xuống dưới nhà, Hoàng Bản Vạn lại năn nỉ khẩn cầu Nguyễn Ngũ gia, nhờ gã giúp đỡ.

Hai ngày sau, Nguyễn Ngũ gia đến chỗ Hoàng Bản Vạn, hắn mở tiệc tại nhà mời khách, qua ba tuần rượu, ăn hết năm món ăn, Nguyễn Ngũ gia mới ngần ngừ một hồi, rồi nói: “Hoàng huynh, huynh đừng nín nhịn nữa, muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”

“Ha ha, hiền đệ quả là người nhanh nhẹn nói chuyện cũng nhanh, so với kẻ thô tục như ta còn hào sảng hơn, ta chỉ muốn hỏi, đệ cầu xin giúp ta thế nào rồi?” Hoàng Bản Vạn hỏi.

Nguyễn Ngũ gia thở dài một tiếng: “Chuyện này Huệ Ninh đại sư quả thực có thể làm phép để giải quyết, nhưng sẽ tổn hại đến tu vi đạo hạnh của ngài ấy. Nói thế này nhé, giải quyết được việc này khó không kém gì giúp đệ cải tử hoàn sinh cả, mặc dù chúng ta là huynh đệ, nhưng dẫu sao thì Huệ Ninh đại sư với Hoàng huynh cũng không… ngài ấy sẽ không bao giờ vì đệ cầu xin mà ra tay giúp đâu. Có điều cũng có biện pháp không tổn hại đạo hạnh của đại sư, chỉ là tốn khá nhiều tiền, vả lại tiểu đệ cũng không dám đảm bảo Huệ Ninh đại sư có chịu ra tay giúp hay không.”

“Tiền thì để làm gì? Ta chẳng đã nói rồi đó sao, kiếm tiền mà không có con nối dõi thì cũng như không. Huynh đệ, ta dẫu có khuynh gia bại sản cũng phải có lấy một đứa con.” Hoàng Bản Vạn nói.

Mạnh Tiểu Lục tỏ vẻ hết sức đồng tình gật đầu, trong lòng thầm nhủ: “Yên tâm đi, sẽ khiến ngươi được như ý nguyện, đảm bảo khuynh gia bại sản.”

Tiểu Lục nói Huệ Ninh đại sư thích tranh cổ, Hoàng Bản Vạn liền trả giá lớn thu thập mấy bức chân tích của bậc danh gia tặng cho đại sư, quả nhiên sau mấy phen qua lại, Huệ Ninh đại sư đã không còn bới móc bắt bẻ Hoàng Bản Vạn nữa. Hoàng Bản Vạn cười thầm xem ra vị Huệ Ninh đại sư này vẫn chỉ là người phàm, chỉ cần là người phàm thì sẽ có niềm yêu thích và nhược điểm, nhắm vào sở thích của người ta thì không có gì mà không lấy được.

Nhờ Nguyễn Ngũ gia khai thông quan hệ, Huệ Ninh đại sư rốt cuộc cũng mở miệng vàng, đồng ý giúp cho Hoàng Bản Vạn. Chuyện này làm Hoàng Bản Vạn vui sướng vô cùng, theo chỉ thị của Huệ Ninh đại sư tìm người đắp lò luyện đơn, xây ống bễ trong nhà của Nguyễn Ngũ gia, sau đó thu mua các loại nguyên liệu, trong đó bao gồm rất nhiều loại dược liệu quý hiếm đắt tiền.

Hoàng Bản Vạn giữ kín chuyện này, sợ người khác biết được cũng sẽ đến cầu xin Huệ Ninh đại sư thần thông quảng đại, đến lúc ấy, đại sư mà tức giận thì mình coi như uổng công. Huệ Ninh đại sư tùy tiện chỉ điểm mấy câu, đã khiến cho Nguyễn Ngũ gia phát tài lớn, lại còn được tiếng tốt, mà Nguyễn Ngũ gia bệnh chết cũng được đại sư hồi sinh trước mắt bao nhiêu người. Nhân vật thần thông bậc ấy, hắn mà kết giao được, sau này ắt chẳng phải sầu lo chuyện gì nữa rồi.

Sau khi bỏ vào gần một vạn đồng Đại dương, Huệ Ninh đại sư bảo kẻ dưới mang đến cho Hoàng Bản Vạn một hộp đan dược, còn viết rõ cách sử dụng thế nào, nói mười ngày sau lại đến để ông ta xem xem. Trong thời gian này, một nhà trong khu An Ninh Giai Viên có ma quấy phá. Huệ Ninh đại sư bảo mọi người tránh đi, tự mình lấy túi hàng yêu đi làm phép, quả nhiên chỉ lát sau đã xách một cái túi lùng bà lùng bùng đi ra, từ đó trở đi, căn nhà ấy không còn có ma quỷ quấy nhiễu gì nữa.

Huệ Ninh đại sư trở thành nhân vật như bậc thần minh, chỉ có điều đại sư vẫn đóng cửa không tiếp khách, không giao du với bên ngoài. Thấy cảnh tượng đó, Hoàng Bản Vạn cười thầm trong bụng, cảm thấy đám người kia ngay cả cơ hội nịnh nọt đại sư cũng không có, đồng thời lấy làm đắc ý vì sự cao minh của bản thân.

“Mã đại ca thất đức quá, ông anh nhét con mèo vào đường cống nhà người ta, để nó kêu cả đêm, người ta có thể không nghĩ là có ma quỷ quấy phá chắc?” Mạnh Tiểu Lục không nhịn được cười nói, kỳ thực vụ ma quỷ quấy phá ấy chỉ đơn giản như thế mà thôi.

Mã Vân cũng nhe nhởn: “Làm vậy không phải để cho Hoàng Bản Vạn vào tròng hay sao? Qua chuyện này, hắn sẽ càng tin tưởng hơn nữa, chúng ta có thể tiến hành bước cuối cùng rồi. Mấy bức tranh kia đều tiện mang theo, chỉ có dược liệu là vấn đề, đều đã sang tay hết rồi chứ?”

“Nhất định rồi, tôi đã đi cả đêm, đến nơi rất xa mới tìm người bán ra đấy, bọn họ cũng ác thật, cứ thế cắt xoẹt đi nửa giá.” Mạnh Tiểu Lục đáp: “Có điều, không có dược liệu, ông anh dùng cái gì để luyện đơn vậy?”

Mã Vân bật cười khanh khách: “Đừng nhắc nữa, bản thân ta nghĩ lại cũng thấy buồn nôn. Tiểu Lục này, đêm nay còn phải vất vả một phen nữa đấy, công việc này nặng nề lắm, giao cho người ngoài ta không yên tâm, Hoàng Bản Vạn này là kẻ có máu mặt ở Thiên Tân, vì bảo mật, tất cả đều phải do hai anh em chúng ta tự tay làm thôi.”

“Vẫn phải làm nữa à, cả người tôi toàn mùi đất rồi đây này. Được, tôi biết rồi.”

Hoàng Bản Vạn uống hết thuốc, không cần phải nói, bản thân hắn thực sự cảm thấy sức khỏe mình tốt hơn nhiều, bước đi oai vệ hùng hồn, khí thế hẳn lên, ai gặp cũng khen một câu kiểu như “gần đây khí sắc tốt quá”, “mặt hồng hào hẳn”. Thực ra Hoàng Bản Vạn không hề biết, đây chẳng qua chỉ là tác dụng tâm lý mà thôi, bản thân hắn cũng sẽ lựa chọn nghe những lời khen rằng sức khỏe hắn dạo này đang tốt lên, bèn cho rằng đó là tác dụng của linh đơn diệu dược, từ đó càng ngày càng tin sái cổ. Còn về loại thuốc mà Mã Vân đưa cho hắn, đừng nói là có lợi cho sức khỏe, chỉ cần không có hại là đã coi như tổ tiên nhà Hoàng Bản Vạn hắn tích đức lắm rồi.