Chương 33 Không cánh mà bay
“Hoàng huynh, gần đây khí sắc không tệ nhỉ.” Mạnh Tiểu Lục biết hắn ta ưa nghe gì, cố ý nói về chuyện đó.
Hoàng Bản Vạn vỗ ngực nói: “Thì đó, linh đơn diệu dược của đại sư không phải là trò đùa đâu.”
“Mùi vị thế nào?” Mạnh Tiểu Lục thoáng ngập ngừng, cố nhịn cười hỏi: “Nếu có tác dụng, tiểu đệ cũng đi tìm đại sư xin mấy viên.”
“Mùi vị cũng khá lắm.” Hoàng Bản Vạn chép chép miệng nói.
Nghĩ đến phương pháp phối chế mà Mã Vân nói ra sau khi bị mình ép hỏi, Tiểu Lục vừa thấy dạ dày quặn lên vừa muốn phá lên cười, đành ho khẽ hai tiếng để che đậy.
Hơn một tiếng đồng hồ sau, Huệ Ninh đại sư xuất quan, thấy Hoàng Bản Vạn cung kính chờ đợi, không còn coi thường và chán ghét như lúc ban đầu nữa, ông điềm đạm nói: “Đến rồi à.”
“Đại sư, không làm phiền ngài tu luyện chứ ạ?” Hoàng Bản Vạn cười tươi như hoa, vờ vĩnh nhưng lại cố làm ra vẻ chân thành nói.
Huệ Ninh đại sư xua tay nói: “Uống thuốc vào cảm thấy thế nào?
“Thân thể cường tráng, toàn thân có một luồng khí nóng chuyển động.” Hoàng Bản Vạn nói.
Huệ Ninh đại sư gật đầu: “Vậy là được rồi, từ hôm nay trở đi, không sát sinh không làm việc ác, không tham không sân, chắc chừng bảy tám năm là ngươi có thể có con.”
Hoàng Bản Vạn bấm ngón tay tính toán, đến lúc đó thì mình đã năm mươi tuổi rồi, đúng là già mới có con. Chưa nói đến lúc đó chắc gì đã được, mà chỉ riêng yêu cầu của Huệ Ninh đại sư thôi đã thực sự quá khó thực hiện rồi. Hoàng Bản Vạn là ác nhân lập nghiệp, thủ đoạn kinh doanh chủ yếu dựa vào xấu xa, âm độc, tàn nhẫn, không chiếm đất thu địa bàn thì cũng là mở quán thuốc phiện, mở sòng bạc, việc nào mà chẳng hút máu người, thậm chí còn khiến người ta mất mạng. Hiện giờ, có rất nhiều việc đã như cưỡi lên lưng hổ, hắn không thể tự quyết được nữa rồi, bản thân muốn rửa tay chậu vàng, rút khỏi giang hồ cũng không phải đơn giản mà làm được, một khi buông ra, chính hắn sẽ bị người khác ăn thịt, thậm chí đến khúc xương cũng chẳng còn.
Còn về không tham không sân thì càng khó khăn hơn. Hoàng Bản Vạn nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy phép này không linh được, lập tức lại khẩn cầu nài nỉ. Huệ Ninh đại sư nói: “Đây đã là cách an toàn nhất rồi, mặc dù thời gian hơi lâu một chút, nhưng cũng có thể bù đắp lại âm đức mà ngươi bị tổn hại. Nếu trong thời gian này ngươi ăn chay niệm Phật, làm thêm nhiều việc từ thiện, nói không chừng còn có thể rút ngắn một hai năm. Nếu muốn nhanh chóng có hiệu quả thì cũng không phải không được… chỉ là hơi mạo hiểm một chút.”
“Đại sư, xin ngài chỉ bảo cho, xin ngài nể tình tôi thành khẩn như vậy mà chỉ bảo cho.” Hoàng Bản Vạn khẩn thiết nói.
Huệ Ninh đại sư trầm ngâm giây lát, lắc đầu thở dài nói: “Ôi dà, ta cũng coi như bị ngươi ép đến hết cách rồi. Người xưa có câu nói rất đúng, không phá cái cũ thì không lập cái mới được, tiền của ngươi không sạch sẽ, là đồng tiền nhuốm máu người ta, tự nhiên cũng mang theo rất nhiều oán niệm. Tiền đó của ngươi, đưa cho người nào kẻ đó liền gặp vận rủi, ta sẽ không để ngươi đi hại người đâu, nhưng nếu qua tay thần tiên, có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều.”
“Qua tay thần tiên? Đại sư, xin ngài nói thẳng, tôi là kẻ thô tục, nghe những lời mơ hồ như thế không hiểu cho lắm.”
Huệ Ninh đại sư nhắm mắt hồi lâu không nói gì, bấm đốt ngón tay tính toán một lúc, rồi mới mở mắt ra nói: “Thời gian vừa khéo, cũng coi như ngươi vẫn còn có phúc. Ngươi có biết ở mé Đông của Nam Vận Hà có một ngôi miếu thành hoàng không? Ngôi miếu đó được xây vào năm Vĩnh Lạc thứ tư thời Minh, lúc đó Thiên Tân Vệ mới lập được hai năm, về sau mới có hai Vệ tả hữu, từ đây mới thành Thiên Tân Tam Vệ. Miếu càng lâu đời càng thiêng, năm ngày sau, thành hoàng bản địa sẽ đi tuần qua đó. Tất cả tiền tài của ngươi mà được qua tay thành hoàng gia, thì mới coi là sạch sẽ, cục thế đang vây khốn ngươi cũng bị phá theo.”
“Tính cả giấy tờ đất đai phòng ốc ạ?” Hoàng Bản Vạn hỏi.
Huệ Ninh đại sư gật đầu: “Tất cả đều tính, gấp rút chuyển sang tiền mặt dĩ nhiên sẽ tổn thất khá lớn, có điều nặng nhẹ thế nào thì ngươi phải tự mình cân nhắc thôi. Ta giúp ngươi tính toán là đã nói toạc thiên cơ. Đợi khi sự việc này kết thúc, thành hoàng gia nhập vào giấc mộng, hỏi ngươi ai chỉ cho chiêu này, ngươi không được bán đứng ta đâu đó.”
“Đó là dĩ nhiên, đó là lẽ dĩ nhiên.” Hoàng Bản Vạn thuận miệng đáp, rồi lại trầm ngâm.
Huệ Ninh đại sư lại nói tiếp: “Ngươi có hơi người, vì vậy trước khi trời tối, phải mang hết tiền bạc của cải đổi ra được chất vào trong miếu thành hoàng, trước đó thì cố gắng hạn chế đến, tốt nhất là không đến, không nên để thành hoàng gia nảy sinh nghi ngờ thì hơn. Để phòng ngừa trộm cướp, ngươi có thể sai người vây chặt miếu thành hoàng, nhưng không được đến gần quá, tránh để kinh động thành hoàng đi tuần. Nếu có người lại gần, không được động tay động chân, cũng không được quát lác, cứ dùng lời lẽ tử tế mà khuyên người ta rời đi, bằng không chẳng những uổng công toi mà còn chuốc lấy họa. Phải rồi, chính ngươi phải vận chuyển tài vật, một khi đã đặt xuống rồi thì mặc cho bên trong có động tĩnh gì, hay nhìn thấy cái gì, tuyệt đối không được cho ai bước vào. Bằng không, tốt nhất không làm thì hơn.”
“Làm vậy xong, tôi sẽ có thể có con chứ ạ?”
“Ngươi có thể có ba trai hai gái.” Huệ Ninh đại sư nói xong liền quay người đi luôn.
Hoàng Bản Vạn ngẫm đi nghĩ lại, cảm thấy mình cũng bỏ ra không ít tiền rồi, dù mang nhà cửa đất đai cửa hàng toàn bộ cầm đi hết, chỉ cần nói trước với người ta là mình sẽ nhanh chóng chuộc lại, áng chừng nhiều nhất cũng chỉ tổn thất một nghìn đồng Đại dương, có thể chấp nhận được. Ngoài ra, Huệ Ninh đại sư nói rất đúng, đến lúc đó chính mình dẫn theo nhiều huynh đệ vây kín khu vực đó lại, một con thỏ cũng không để lọt qua, còn sợ của nả bị mất đi chắc?
Nghĩ tới đây, Hoàng Bản Vạn nghiến răng, giậm chân, nói một tiếng: “Làm thôi.”
Trong khi đó, Mã Vân đóng giả Huệ Ninh đại sư lại len lén quan sát Hoàng Bản Vạn, suýt chút nữa thì bật cười khanh khách.
Buổi đêm năm ngày hôm sau, Hoàng Bản Vạn lưng đau eo mỏi ngồi trên chiếc ghế thái sư được đám thủ hạ khiêng đến, tay cầm bình trà nhỏ, miệng nhấp trà, mệt đến nỗi thở hồng hộc. Mấy hôm nay hắn vất vả hết sức, chạy khắp nơi để bán hết gia sản, Hoàng Bản Vạn làm rất tạp, sản nghiệp nhiều, muốn đổi hết thành tiền mặt cũng không phải dễ dàng. Đương nhiên cũng có người không hiểu nguyên do, tính tranh thủ cháy nhà hôi của, cố ý ép giá thấp xuống, Hoàng Bản Vạn âm thầm ghi nhớ trong lòng, tự nhủ mấy hôm nữa sau khi mình thu hồi lại toàn bộ công việc làm ăn, nhất định phải đi tìm đám người ấy tính sổ.
Những năm này, Hoàng Bản Vạn kiếm tiền lớn phát tài to, tiền bất lương mặc dù thất đức song quả thực là dễ kiếm. Chỉ riêng số tiền bạc của cải thu xếp ra được đã đến hơn mười ba vạn đồng Đại dương, có lẽ so với các bậc phú thương tài phiệt hay quan cao hiển quý thì chỉ là lông gà vỏ tỏi, nhưng đối với người bình thường, đó chính là con số trên trời, khó mà tưởng tượng ra nổi.
Trời đã bắt đầu hơi nóng, Hoàng Bản Vạn chuyện gì cũng phải đích thân ra sức làm, mồ hôi giờ túa ra đầy đầu.
Hắn ngồi nghỉ cho ráo mồ hôi, đoạn dặn dò đám côn đồ thủ hạ: “Tập trung tinh thần, canh chừng xung quanh cho ta, một con ruồi cũng không được để lọt. Làm gì đấy! Đầu các ngươi bị lừa đá rồi hả? Bảo các ngươi canh chừng chung quanh, ai bảo các ngươi nhìn vào bên trong? Lát nữa dù có động tĩnh gì, các ngươi cũng không được tùy tiện làm kinh động đến thần tiên, tên nào để xảy ra sơ suất thì đừng trách ta đây không nể tình!”
Miếu thành hoàng này tuy rằng có lịch sử lâu đời, vả lại từng một độ hương hỏa rất thịnh vượng, nhưng từ sau giai đoạn loạn lạc cuối đời nhà Thanh thì đã dần dần hoang vắng, đến thời Dân quốc mặc dù từng được tu bổ một lần, nhưng bị ăn bớt ăn xén từ trên xuống dưới, cuối cùng cũng chỉ là làm nháo nhào cho xong mà thôi. Miếu thành hoàng không được tu sửa, cảm giác thê lương như thể những ngôi chùa miếu có ma quỷ quấy rối trong truyện vậy.
Trăng đêm nay hơi mờ, ánh sáng không chiếu vào trong miếu thành hoàng, trong góc âm u đầy mạng nhện phía sau thần vị của thành hoàng gia, đột nhiên vẳng lại tiếng lục đục lục đục. Một miếng gạch lát sàn nhích động, ngay sau đó bảy tám miếng khác cũng bắt đầu rung rinh, bất thình lình, cả đống gạch lạch cạch lạch cạch rơi xuống.
Bụi mù bốc lên, hồi lâu sau mới lắng xuống, trên mặt đất xuất hiện một cái hang lớn, một đầu người từ bên dưới thò lên. Người kia chui ra khỏi hang, vòng ra phía trước tượng thần, vận chuyển số của cải mà Hoàng Bản Vạn khiêng vào lúc trước.
Người khác cũng từ trong hang thò đầu ra, ăn mặc giống hệt như người đầu tiên. Hai người đều mặc y phục màu xám, trong bóng đêm xòe năm ngón tay cũng không nhìn rõ, màu này không gai mắt như màu trắng toát, cũng không nổi bật như màu đen tuyền, hoàn toàn hòa làm một với môi trường xung quanh, nếu không cầm đèn quan sát kỹ thì thực sự khó mà nhìn thấy được.
Hai người chui ra chuyển của cải vào trong hang, sau đó một người chui xuống, người còn lại bốc trong hòm ra đưa xuống dưới, chỉ chừng thời gian uống hết chén trà đã dọn sạch sẽ. Tiếp đó, người trong hang bắt đầu chuyển gạch đá lên, sau khi chất đầy hòm thì hai người lại hợp lực chuyển về chỗ cũ, thoáng cái đã xong xuôi mọi sự. Hai người biến mất trong hang, không xuất hiện trở lại nữa.
“Ngươi nói đi chứ,” Hoàng Bản Vạn đá cho tên côn đồ thủ hạ một cú, hỏi: “Rốt cuộc là ngươi đã thấy gì?”
Tên kia vừa từ trên cây leo xuống, hơi ngẩn người ra, bị Hoàng Bản Vạn đá cho một cú liền loạng choạng suýt ngã, cả người run lên nói: “Hoàng… gia, gia, bên trong hình như đúng là có gì đó, hình như là đang đếm tiền.”
Động tĩnh trong miếu thành hoàng vọng đến chỗ Hoàng Bản Vạn nghe đã không được rõ ràng lắm. Hắn ta chỉ giữ lại bên mình ba người, số còn lại đều tản hết ra, tên nào tên nấy đều cách rất xa, quây thành một vòng xung quanh miếu thành hoàng. Nửa đêm khuya khoắt trời tối như mực, vốn dĩ lại làm chuyện liên quan đến quỷ thần, bất cứ ai nghe thấy âm thanh truyền ra từ ngôi miếu vốn dĩ không người đều dựng hết cả tóc gáy lên.
Trong đám du côn này có tên to gan thật, cũng có kẻ miệng hùm gan sứa, cũng có loại không sợ người nhưng vì làm nhiều chuyện trái với lương tâm, ngược lại thành ra sợ những thứ quỷ thần. Tóm lại, không ít kẻ run lập cà lập cập, Hoàng Bản Vạn cũng sợ, hắn không chỉ sợ kinh động đến thành hoàng gia, hỏng việc của mình, lại càng sợ xảy ra sơ suất gì, tiền bạc của nả mất hết. Phải biết rằng, tất cả của cải của Hoàng Bản Vạn đều ở trong ngôi miếu đó, Huệ Ninh đại sư đã dặn dò kỹ lưỡng, không thể cất lại một xu một hào nào cả.
Hoàng Bản Vạn nghe thấy có động tĩnh không khỏi lo lắng, sai người leo lên cây nhòm vào trong miếu. Trời tối như vậy thì nhìn thấy được gì, người mặc áo dạ hành màu xám thoạt trông tựa như thứ gì đó trong suốt đung qua đưa lại vậy, tên thủ hạ nói lại những thứ mình thấy, Hoàng Bản Vạn lập tức đá cho hắn thêm một cú, mắng: “Phì, phì, phì, cái gì mà có gì đó chứ, đó là thành hoàng gia, ngươi nói năng tử tế chút đi.”
Trong một khu nhà bỏ hoang ở cách đó khá xa, Mạnh Tiểu Lục kéo dây thừng, một đầu của dây thừng buộc vào giỏ tre có nắp bằng vải bố, trên người gã cũng đung đưa khá nhiều vàng bạc châu báu, trong bụng lùng bà lùng bùng toàn là ngân phiếu, giấy rút tiền của ngân hàng. Sợi dây rất nặng, Tiểu Lục dốc hết sức mới kéo được cái giỏ ra ngoài, Mã Vân theo sát phía sau từ trong hang chui ra.
Đào hang là một công trình lớn, bọn họ đã bắt đầu chuẩn bị từ hơn một tháng trước, nhưng với sức lực của hai người thì cũng không thể xây được một đường hầm tử tế, cùng lắm chỉ đào được một thông đạo đủ cho một người bò lom khom, những vị trí mấu chốt mới đào rộng ra, tăng cường chống đỡ. Về chỉnh thể, đường hầm này không được dầm nện toàn bộ, bò qua bò lại cũng hơi nguy hiểm, vì vậy bọn họ còn để lại mấy lối ra bí mật, một là có thể đánh lạc hướng truy đuổi của Hoàng Bản Vạn, hai là ngộ nhỡ khi đường hầm bị sập bít lối, vẫn còn có cách thoát ra ngoài được.
Bọn họ đào đến bên dưới miếu thành hoàng, liền khoét ra một khoảng không gian tương đối lớn, dùng cột gỗ chống đỡ ván gỗ, rồi lát lại gạch sàn lên phía trên ván gỗ, ngay cả chỗ khe hở cũng trét kín lại, người bình thường liếc nhìn qua sẽ không thể nhận ra được. Khi chui vào tới đây, hai người bèn nấp trong đường hầm kéo sợi dây thừng buộc vào cột gỗ, cột gỗ đổ xuống, tấm ván bên trên sẽ bị gạch lát sàn đè nặng rơi xuống dưới, vậy là có thể che trời lấp biển tiến vào trong miếu thành hoàng rồi.
Đường hầm chật hẹp, bò bên trong đã rất khó khăn, muốn vận chuyển đồ đạc lại càng khó hơn gấp bội. May nhờ Mạnh Tiểu Lục nghĩ ra được một cách, kiếm một cái giỏ tre lớn, hai đầu buộc dây thừng, một người ở đầu bên này bỏ đồ vào, người ở đầu bên kia kéo, chuyển đồ xong xuôi, người ở trong hang bên dưới miếu thành hoàng lại kéo giỏ tre về bên đó, lặp đi lặp lại như vậy nhanh hơn là tự bò qua bò lại vận chuyển rất nhiều.
“Mã đại ca, còn nữa không?” Mạnh Tiểu Lục hỏi.
Mã Vân phủi đất bụi trên tay, đáp: “Hết rồi, đã chuyển xong hết rồi.”
“Vậy chúng ta đi mau thôi.”
Mã Vân mỉm cười nói: “Không vội không vội, còn một chuyện vẫn chưa làm xong.” Nói đoạn, y lấy ra một tờ danh sách, bên trên viết chi chít rất nhiều tên tuổi và địa chỉ.
Hôm sau, trời sáng bảnh, Hoàng Bản Vạn tức tốc dẫn người xông vào miếu thành hoàng, vừa vào đến nơi, quả tim thấp thỏm của hắn cũng rơi trở lại lồng ngực, mấy cái hòm lớn đựng tiền bạc của cải vẫn còn nguyên, quả thực là may mắn vô cùng. Trong mấy hòm đó là toàn bộ gia sản của Hoàng Bản Vạn, nặng trình trịch. Thấy đống rương hòm này, Hoàng Bản Vạn chợt cảm thấy đời này sống thật mệt mỏi, tất bật hết việc này việc khác, mà mấy cái hòm lớn đã đựng được cả rồi.
Đi được một quãng, có tên thuộc hạ không biết tại cả đêm không ngủ, gật gà gật gù hay là không để ý dưới chân, loạng choạng một cái, cái hòm đang khiêng trượt khỏi tay hắn, cắm đầu xuống đất. Vì hòm hơi nặng, đầu bên kia cũng không giữ nổi, nhất thời liền đổ nhào.
Hòm không khóa, vừa rơi liền bật nắp, bên trong lăn ra không phải vàng bạc châu báu, cũng không phải tranh chữ đồ cổ, mà là từng viên từng viên gạch vụn, nhìn kỹ thì hình như cùng loại với gạch lát sàn trong miếu thành hoàng. Hoàng Bản Vạn tức thì ong cả óc, trong đầu như có bom nổ, cảm giác choáng váng nhất thời trào dâng.
Thấy Hoàng Bản Vạn loạng choạng, bọn du côn thủ hạ liền xúm lại, vừa nhìn đã trố hết mắt ra, cũng không đợi Hoàng Bản Vạn vẫn còn đang ngây người ra đó đồng ý, đã nhốn nháo mở hết mấy cái hòm còn lại, kết quả bên trong cái nào cũng toàn là gạch đá. Phản ứng kiểu gì cũng có, có người hơi hoài nghi, có người lùi ra vái ba vái, tránh xa đống rương hòm ấy, sợ rằng vốn dĩ thứ Hoàng Bản Vạn nhét trong hòm chính là gạch đá, rồi bắt vạ bọn họ. Có kẻ thì trầm tư suy nghĩ, muốn nói rồi lại thôi. Đa phần còn lại thì xì xào to nhỏ, bảo rằng thần tiên hiển linh, đã lấy hết tiền đi rồi.
Mặc dù Hoàng Bản Vạn muốn gạt mình gạt người, để bản thân nghĩ rằng tiền bạc của nả thực sự đã bị thần tiên lấy đi, vả lại sẽ trả trở về, nhưng suy nghĩ này chỉ lóe lên trong chớp mắt rồi lập tức bay biến. Hắn ta lăn lộn trên giang hồ lâu như vậy, đương nhiên biết rằng mình đã mắc bẫy, tuy chưa nghĩ ra rốt cuộc là mình bị gạt thế nào, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, kẻ lừa đảo chính là Nguyễn Ngũ gia và Huệ Ninh đại sư kia rồi.
“Quay lại!” Hoàng Bản Vạn giẫm mạnh chân, liều mạng chạy như điên về phía miếu thành hoàng, đám côn đồ thủ hạ mặc dù đã mệt mỏi cả đêm, song cũng đành chạy sát theo sau, trong bụng không ngừng kêu khổ.
Khi phát hiện ra cái hang lớn trên mặt đất, tất cả hy vọng của Hoàng Bản Vạn đều vỡ tan, hắn ngồi thụp xuống đất, không sao dậy nổi nữa.
Hôm đó, ở Thiên Tân xảy ra mấy sự kiện lớn. Căn nhà kiểu Tây mà Nguyễn Ngũ gia cư trú ở khu An Ninh Giai Viên được tặng cho chính phủ làm Nhà từ thiện, ngoài ra, Nguyễn Ngũ gia còn quyên tặng thêm khá nhiều tiền bạc, chăn màn, y phục. Nhiều người cùng khổ đang đêm bị một bọc đồ ném qua cửa sổ rơi trúng, bên trong là vàng bạc của nả, những người này nếu không phải người lương thiện từng bị Hoàng Bản Vạn hại cho tan cửa nát nhà, thì cũng là dạng nghèo khổ tốt bụng, hoặc các cô nhi quả phụ không nơi nương tựa.
Có người tính toán sơ sơ, chỉ riêng một đêm này thôi, số tiền phát ra đã mấy vạn đồng Đại dương, số người được lợi lên đến trăm người. Về việc số tiền này rốt cuộc là ai xuất ra, mọi người đều xôn xao bàn tán, nhưng gọi đó là đại hiệp thì cũng hoàn toàn xứng đáng, ở bến cảng Thiên Tân, dù ai nhắc đến chuyện này cũng đều giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Bên này là thế, còn phía bên kia, Hoàng Bản Vạn tìm được cái hang, truy theo dấu vết nhưng không tìm được người. Hắn đến nhà Nguyễn Ngũ gia để hỏi cho ra lẽ, nhưng nơi đó đã người đi lầu trống từ bao giờ, chính phủ cũng đang tiếp nhận ngôi nhà. Đừng nói là Hoàng Bản Vạn bây giờ, kể cả là hắn trước đây khi còn tiền bạc gia sản thì cũng không dám đấu với quan chức.
Cũng không rõ là ai tiết lộ phong thanh, tóm lại là chuyện của Hoàng Bản Vạn chỉ thoáng chốc đã truyền đi khắp chốn, người này vốn dĩ tham tàn độc ác, bây giờ gặp phải tai ương, không ai nể mặt hắn nữa, mà còn có thù báo thù, có oán báo oán, đến cả mấy cô vợ lẽ thường ngày vẫn ghen tuông đấu đá để được hắn sủng ái cũng đều bôi mỡ vào chân mà lẩn đi hết.
Chỉ vỏn vẹn hai ngày, Hoàng Bản Vạn đã phải lang thang đầu đường xó chợ, thê thảm đến độ không thể nào thê thảm hơn được nữa. Hoàng Bản Vạn ủ rũ thất thểu bước đi trên phố, ảo tưởng một ngày Đông Sơn tái khởi, song cũng biết dựa vào những hành vi của mình trước đây, e rằng khó có người chịu dùng mình nữa, muốn bò dậy trở lại mà ngay cả chút tiền vốn cũng không còn. Đi mãi đi mãi, đột nhiên có người chặn đường hắn lại, Hoàng Bản Vạn nổi giận, ngoác miệng ra mắng: “Đứa nào đấy, chó ngoan đừng chắn đường người.”
Ngước mắt nhìn lên, Hoàng Bản Vạn lập tức mềm nhũn chân, đứng trước mặt hắn là Nhị Đản từng bị hắn đánh gãy chân, còn cả một đám bạn phu khuân vác của gã, trước đây hắn từng hiếp đáp bọn họ không ít, đến nay cũng chưa thanh toán tiền công cho họ. Đầu óc Hoàng Bản Vạn xoay chuyển nhanh chóng, biết rõ tình thế ép buộc, lập tức mặt người trở nhanh còn hơn mặt chó, cười xòa nói: “Mấy vị huynh đệ, đã lâu không gặp rồi, gần đây… ôi ôi, sao ngươi lại đánh người!”
Một đám người xúm lại đánh Hoàng Bản Vạn khiến càng nhiều người hơn bu lại xem náo nhiệt, có người muốn can thiệp, song lại bị người bên cạnh kéo cánh tay lại nói: “Có biết kẻ bị đánh kia là ai không, muốn can thiệp hả?”
“Ai vậy?”
“Đại Hoàng.”
“Hoàng Bản Vạn?”
“Ừ.”
“Vậy ta không quản nữa, đây chính là báo ứng, đáng đời lắm.”