← Quay lại trang sách

Chương 34 Thảo Thượng Chương

“Lá đào nhọn ơi là nhọn, lá liễu che kín cả trời, Minh A Công ở đó xin hãy nghe tôi nói một lời a í a…” Tiểu Lục vừa đánh xe vừa ngâm nga một khúc ca.

Mã Vân ló nửa thân người ra bên ngoài, nửa thân trên nằm ngả trong xe, cười cười bảo: “Chú mày phởn quá nhỉ, lại còn hát nữa cơ à?”

“Thì đó, có cảm giác như chúng ta hành hiệp trượng nghĩa vậy, đánh xe lớn ra khỏi Thiên Tân, dọc đường phò nguy giúp khốn, thì ra là Mã đại ca muốn chia hết tiền của Hoàng Bản Vạn đi.” Mạnh Tiểu Lục thật lòng khâm phục nói.

Mã Vân trợn trừng mắt lên, kinh ngạc nhìn Mạnh Tiểu Lục: “Thằng nhãi con này lúc thông minh thì thực thông minh, nhưng sao có lúc chú mày lại ngây thơ như vậy hả? Ta đem đi chia hết? Vậy ta tiêu pha bằng cái gì, ta bận rộn bao lâu thế là để làm gì chứ? Tiền này là tiền bất nghĩa, dẫu sao cũng phải tán tài đi một phần, để cho lòng dạ được yên, nhưng đâu thể nào đem cho toàn bộ được chứ? Tiếp sau đây, chúng ta sẽ du sơn ngoạn thủy, tiêu sái khoái hoạt, tiện đường nghe ngóng tung tích của bọn lừa bịp kia. Mụ Phương Hồng, hay còn gọi là chị Hồng cũng coi như một nhân vật thành danh trên giang hồ, chỉ cần bà ta vẫn còn ở trong đám người đó, thì sẽ tiện cho chúng ta thăm dò hơn nhiều.”

“Vậy ý của ông anh là bọn chúng vẫn có khả năng tách ra hành động?” Mạnh Tiểu Lục nói.

Mã Vân gật đầu: “Bọn chúng sử dụng thuật lừa bịp của Khuyết (Tước) môn, nhưng phương thức hành sự và sắp xếp phân công lại giống như người của Phong môn. Lúc trước, ông chủ Vương cũng đã nói với chú mày rồi, trong Phong môn phân công khác nhau, mỗi người đều có vai diễn và tác dụng riêng. Những kẻ sử dụng thuật lừa bịp của Phong môn trên giang hồ, có một số là băng nhóm cố định, cũng có loại lâm thời tụ tập thành nhóm. Phong Ma Yến Tước, lại có thể viết thành Phong Mã Nhan Khuyết, Phong chính là ý nói bọn họ như một cơn gió lớn, lúc đến thì hung mãnh mạnh mẽ, chỉ thoáng sau đã tản đi, không còn tìm được tung tích gì nữa.”

Tiểu Lục vừa nghe vừa ghìm cương ngựa, phía trước hẳn có một ngôi làng, trên đường có không ít nông dân qua lại, xe ngựa không tiện đi quá nhanh, sợ đụng phải người khác. Nhưng ghét của nào trời trao của nấy, vẫn có người lảo đảo đụng phải xe ngựa. Thoạt trông thì hình như là không thấy xe ngựa đi tới, loạng chà loạng choạng cắm đầu lao thẳng vào xe.

Theo lý mà nói, xe chạy không nhanh, kể cả đụng chạm một chút thì cũng không trở ngại gì, cùng lắm chỉ ngoác miệng chửi mắng mấy câu là xong, người cũng có bị cuốn vào dưới bánh xe đâu. Nhưng ai ngờ được, Tiểu Lục xuống xe xem xét liền trố hết mắt ra, người bị đụng phải là một ông già, lúc này máu me đầm đìa đầy mặt, hai mắt đã nhắm nghiền, rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.

Tiểu Lục vội vàng đỡ ông ta dậy, mấy nông dân đang đi cách đó không xa thì vác cuốc vác xẻng lao tới: “Tam đại gia, ông bị sao thế?”

“Ngươi đánh xe kiểu gì vậy, đụng phải người rồi!”

“Ôi cha ôi cha, chết người rồi!”

Mã Vân xuống xe liếc nhìn, hếch mũi lên ngửi, chẳng thấy mùi máu tanh gì cả, bèn lạnh lùng đứng bên quan sát một lúc, đoạn bảo Tiểu Lục: “Huynh đệ bị tạt nước bẩn rồi, đây là yến vĩ tử.”

Kế đó, y chắp tay ôm quyền nói với đám người kia: “Các vị vất vả rồi, mong bỏ quá cho, chớ dùng mấy trò mèo, đều thành tinh cả rồi, không móc được gì đâu.”

Tiểu Lục ngẩn người, vừa nãy Mã Vân nói mình đã bị ăn quả lừa, đây là một nhóm lừa đảo, lại bảo đám người kia rằng không nên dùng loại phương pháp mất mặt này đi lừa gạt người khác, bản thân cũng là kẻ lão luyện giang hồ rồi, sẽ không bị gạt đâu.

Cả bọn đều đờ ra đó, người nào người nấy như thể bị trúng phép định thân vậy. Hồi lâu sau, ông già bị xe đụng ngã dưới đất kia mới tự mình bò dậy, xoa mặt chép chép miệng nói: “Hại ta ăn đầy một bụng đất, đúng là đen đủi. Bỏ đi, đều là bằng hữu trên giang hồ cả, mọi người tránh ra cho họ đi thôi.”

“Phiền phức rồi, đa tạ đa tạ.” Mã Vân và Tiểu Lục chắp tay ôm quyền, lên xe đi tiếp, Mã Vân thấp giọng nói: “Cái trò vớ vẩn này nói ra thì cũng là một dạng của Phong môn, chỉ dùng được ở chốn quê mùa, lừa mấy ông bà già nhà quê thôi, chứ vào chốn thành thị sợ là không dễ xơi đâu, hễ có đụng chết người, sẽ nhanh chóng có một đám bâu vào xem, rất dễ nhìn ra được manh mối, kể cả có giả chết giống thật đến mấy thì cảnh sát mà đến cũng xong đời cả băng luôn. Nói gì thì nói, đâu thể vì lừa được mấy đồng tiền còi mà nhập thổ hạ táng luôn phải không, lúc ấy thì chết giả thành chết thật luôn rồi. Huống hồ, kể cả có giả bộ bị thương, cũng phải làm một vụ đổi một nơi, bằng không thì biến thành lũ ăn vạ quen thói rồi, ai chịu tin nữa chứ.

“Nhưng ở dưới quê, chặn đường lừa bịp thì khác. Người trong cuộc mê người ngoài cuộc tỉnh, không có lắm người ngoài, mà đương sự thì giống như chú mày ấy, vừa gặp chuyện đã hoảng loạn, sợ đến mờ cả mắt ra. Có người giả chết, còn lại thì là cô Bảy dì Tám, cậu Ba mợ Tư, tràn ra như ong vỡ tổ, mồm năm miệng mười, chú mày có nắm rõ cũng thành không rõ, có lý thành vô lý. Ở dưới quê không có quan lại gì, chỉ dựa vào lễ pháp tổ tông, thà đền chút tiền cho xong còn hơn là phải đối mặt với tư hình roi vọt, bớt phiền phức.”

“Ồ, đang rèn đồ đệ hở?” Có người trong xe ngựa cười cười nói, giọng điệu nghe còn đê tiện hơn cả giọng Mã Vân sau khi làm việc xấu thành công.

“Ai?”

“Ai!”

Mạnh Tiểu Lục và Mã Vân cùng lúc kêu lên, lập tức ghìm cương dừng xe ngựa, vén màn quay lại tra xét. Trong xe có một người đàn ông chừng trên dưới ba mươi đang cầm rượu thịt đã chuẩn bị sẵn vừa ăn vừa uống, gã này cũng rất có bản lĩnh, gặm hết cả nửa con gà nướng mà vẫn không gây ra chút động tĩnh nào.

Mã Vân nhìn chằm chằm vào đối phương, ngoác miệng ra chửi: “Thằng mất dạy này, sao lại nghe lén người ta rèn giũa đồ đệ, không hiểu quy củ à, khì khì, bị chú mày lôi xuống rãnh rồi, đây không phải đồ đệ của ta, đây là huynh đệ của ta.”

“Đã bảo rồi mà, làm sao Mã Vân Mã đại ca xưa nay độc lai độc vãng lại cũng có đồng bọn, còn tưởng anh chuyển sang Phong môn rồi cơ đấy. Thế này không tính, thứ nhất đây không phải chỗ làm ăn, anh dạy dỗ đồ đệ tôi có nghe được cũng không coi là phá hoại quy củ. Thêm nữa, chính anh cũng nói còn gì, đây là huynh đệ của anh, tôi cũng là huynh đệ của anh, sao lại không thể nghe được chứ? Mọi người đều là huynh đệ mà, hì hì. Anh cũng gọi tôi là thằng mất dạy còn gì, đồ đáng ghét đương nhiên là phải xuất hiện bất ngờ rồi.” Người kia toét miệng ra cười, nói.

Tiểu Lục quan sát y thật kỹ, người này để râu tua tủa quanh miệng, hàm răng vẩu chìa ra ngoài, cặp mắt ti hí rất xứng với mấy chữ “mắt la mày lét”, thân hình không cao lớn, trông chừng còn cố ý còng xuống, loại người này mà không đi ăn trộm thì quả là đáng tiếc.

Y tự báo tên họ là Chương Cửu Trường, người đời thường gọi là Thảo Thượng Chương, quả nhiên là người của Vinh môn, cũng chính là kẻ trộm. Mạnh Tiểu Lục cũng tự giới thiệu, dọc đường nói chuyện, ấn tượng của Mạnh Tiểu Lục về Chương Cửu Trường đã thay đổi đáng kể. Người này mặc dù tướng mạo xấu xí, nhưng lại là một nam tử hán đích thực, vả lại còn nói năng hài hước thú vị, cử chỉ toát lên vẻ tiêu sái tự nhiên, trong sự tiêu sái ấy lại thấp thoáng vẻ đường đường chính chính lạ thường, khiến Tiểu Lục rất lấy làm mến mộ.

Sắc trời tối dần, trước không thấy thôn làng sau không thấy khách sạn hàng quán, song tất cả đều là người phiêu bạt giang hồ, cũng không quan trọng mấy, họ tìm một căn nhà cỏ rách nát hoang phế ở ven đường trú tạm. Chương Cửu Trường lúc này đã xơi hết cả con gà, chỉ tay vào Mã Vân nói: “Ha ha, khoái chí, khoái chí thật, loại người như tên Hoàng Bản Vạn ấy là phải trị cho nên thân vào, ‘tuyệt hậu xử’ chính là ý này, lừa cho hắn không còn gì cả, táng gia bại sản luôn.”

“Chương đại ca, anh leo lên xe của bọn tôi thế nào vậy?” Tiểu Lục hỏi.

Mã Vân nói xen vào: “Thằng ranh này chắc chắn đánh hơi thấy phía trước có người muốn lừa ăn vạ tiền của chúng ta, cũng đoán chắc ta có thể giải quyết được, nên đã nhắm chuẩn cơ hội đợi người ta chặn đường chúng ta mà lẻn lên xe. Thằng này đê tiên thì đê tiện thật, nhưng bản lĩnh cũng là thật đấy, chỉ riêng việc có thể trốn trong xe của ta mà thần chẳng hay quỷ chẳng biết như thế, trên giang hồ đã không có mấy người rồi. Ủa, không ổn, Thảo Thượng Chương, chú mày ăn hết gà của ta rồi, buổi tối ta ăn cái gì?”

“Ha ha, không phải chỉ có một con gà thôi sao? Giờ anh đầu tóc trọc lông lốc như thế, phải ăn chay niệm Phật mới phải chứ.” Chương Cửu Trường nói: “Có điều, không thể để Mạnh tiểu huynh đệ đây đói được, chú mày nói xem, muốn ăn gà hay ăn chó, đại ca đi trộm một con về cho chú.”

Mạnh Tiểu Lục vẫn cảm thấy ăn trộm không được tốt cho lắm, nét mặt lộ ra vẻ ngại ngùng, Mã Vân thì sảng khoái nói: “Thằng này trộm nhà giàu không trộm nhà nghèo, trộm phải nhà nghèo còn len lén bỏ tiền vào túi nhà người ta. Chính vì vậy mà năm đó khi lăn lộn ở phủ Thuận Thiên, hắn ta mới được giới trộm đạo xưng là Vinh môn tam quái đấy.”

“Nhưng tại sao không bỏ tiền ra mua, nhất định phải trộm mới được?” Mạnh Tiểu Lục thắc mắc hỏi.

Chương Cửu Trường cũng không phật ý, thò tay lên sờ sờ vào cái mũi trông như bã rượu của mình: “Hừ, của mua không ngon bằng của trộm, ta thà đem tiền đi cho nhiều hơn cũng vẫn phải trộm, nếu không thì làm sao xứng với ngón nghề này được chứ.” Nói đoạn, y làm động tác tóm lấy đồ vật, bàn tay như cái chân gà, quắp vào khoảng không một cái.

Chương Cửu Trường đi khỏi, Mạnh Tiểu Lục và Mã Vân nhặt một đống củi to, lại tìm được ít nước ở gần đấy, dùng cái vò cũ đun nước, hầm rượu. Sau đó, Mã Vân nói: “Đợi rồi coi, chỉ cần gần đây có thôn làng, là chốc nữa Thảo Thượng Chương sẽ trộm về được cái gì đó cho xem. Thằng này vật sống vật chết chẳng có gì là hắn không trộm được, kể cả ra tay với gà với chó thì gà cũng không gáy, chó cũng không sủa, có nghề đấy.”

“Mã đại ca, anh và Chương đại ca làm sao quen nhau vậy?” Mạnh Tiểu Lục lấy làm hứng thú hỏi.

“Hai chúng ta coi như là sư huynh đệ, năm đó, khi ta còn chưa vào Mã gia môn, hắn cũng chỉ là một thằng trộm vặt. Trên đường, hắn trộm đồ của ta, ta tức khí lên, một mực bám đuổi theo, kết quả không đánh không quen nhau, rốt cuộc trở thành bạn tốt. Hai bọn ta tính khí hợp nhau, đều cảm thấy mình có một thân bản lĩnh thế này không thể sống vô tri vô giác qua ngày đoạn tháng được, hành nghiệp trượng nghĩa, khoái hoạt chốn nhân gian vẫn thích hơn, vậy là bèn giống như hai chúng ta bây giờ vậy. Ta với hắn đồng hành được nửa năm thì ai đi đường nấy, thiên hạ này đâu có bữa tiệc nào không tàn chứ.

“Sau nữa thì ta đi lừa đảo sơ sẩy bị bắt, vì đối phương là ác bá trong vùng đó nên bọn chúng không nộp ta cho quan phủ, mà lại lạm dụng tư hình, đánh đập giày vò ta. Thằng nhãi Thảo Thượng Chương này nghe tin, liền liều chết đi cứu ta, lúc ấy hắn cũng không được lợi hại như bây giờ, kết quả chính mình cũng bị người ta đặt bẫy bắt luôn.

“Thảo Thượng Chương đi đường vội vội vàng vàng, khiến một vị đại hiệp khách chú ý đến. Ông ấy vốn đã không màng thế sự, thấy một tên trộm vặt hấp ta hấp tấp chạy đi, không khỏi lấy làm tò mò, bản thân cũng nhàn rỗi vô sự bèn bám theo phía sau. Cuối cùng, vị đại hiệp ấy cứu ta và Tiểu Chương ra ngoài, lại còn truyền thụ cho chúng ta bản lĩnh, dạy chúng ta cách làm người, nhưng ông ấy nói ta và Tiểu Chương làm cái nghề lừa gạt trộm cắp, kể cả có trừ ác khuyến thiện hành hiệp trượng nghĩa thì dẫu sao cũng vẫn là tà môn, vì vậy không chịu nhận hai bọn ta làm đồ đệ, cũng không cho phép chúng ta gọi nhau bằng sư huynh sư đệ. Thậm chí, ông ấy còn không cho biết danh tính thực, chỉ truyền thụ bản lĩnh cho chúng ta mà thôi.

“Nửa năm sau, ông ấy ra ngoài, bảo chúng ta ở nhà luyện tập, sau đó đi một mạch không về nữa.” Mã Vân nhìn xa xăm, đắm chìm trong hồi ức, gương mặt bừng lên một nụ cười hạnh phúc, hiển nhiên, y rất hoài niệm những ngày tháng ấy.

“Sau đó nữa thì sao?”

“Sau đó nữa Thảo Thượng Chương luyện được một thân khinh công, ở trong Vinh môn như hổ thêm cánh, còn ta thì gia nhập Mã gia môn, sau đó mỗi người một ngả lăn lộn giang hồ. Có lúc gặp nhau, ở chung mấy bữa, ăn ăn uống uống, rồi lại hai người hai ngả.” Mã Vân nói đoạn, ném thêm ít củi khô vào trong đống lửa.

Trong lúc hai người nói chuyện, Thảo Thượng Chương đã xộc vào, trên tay xách hai con gà. Mã Vân định vươn tay đón lấy vặt lông cắt tiết, thì Chương Cửu Trường lại quăng toẹt hai con gà xuống đất, nói: “Không vội, không vội, chốc nữa quay lại ăn, để tôi dẫn hai người đi xem một màn kịch hay.”

Mã Vân nhướng mày lên hỏi: “Kịch gì?”

“Yến tử rời ổ ra gạt người rồi.” Chương Cửu Trường nở một nụ cười xấu xa.