← Quay lại trang sách

Chương 35 Yến tử

Ba người đều là hạng hiếu sự, chỉ sợ thiên hạ không loạn, vừa nghe thấy có yến tử gạt người liền nhao nhao muốn đi xem trò vui. Yến tử, nói chuẩn xác thì là một trò lừa đảo kết hợp giữa Yến sào và Phong môn trong Phong Ma Yến Tước, kỳ thực chính là gả con gái hoặc bán con gái cho người ta, sau đó lừa hết đồ cưới, thông thường, người phụ trách giả làm cô dâu chính là yến tử.

Ba người đi được tầm một tuần hương thì vào đến một ngôi làng, người trong làng không đông lắm, phía xa xa còn vẳng lại tiếng chiêng trống chũm chọe. Mã Vân hỏi: “Đám ấy làm thật thế mà chú mày cũng nhìn ra được hả?”

“Coi thường người khác thế? Có điều, đúng là không phải nhìn ra được.” Chương Cửu Trường nói: “Lúc nãy khi tôi trộm gà, tình cờ nghe được. Bọn họ nói đã ở đây mấy hôm rồi, tiền đã về tay, canh tư đêm nay sẽ lướt.”

Ba người vừa đi vừa nói chuyện, tự lúc nào đã tới trước nhà đang tổ chức hôn lễ, một ông già mặt đỏ bừng bừng đang đứng trong cổng chào hỏi khách khứa, thấy ba người đi tới bèn kéo lại nói: “Hôm nay là ngày đại hỉ của con lão, vào đây uống đôi chén rượu nhé?”

“Lão trượng, bọn tôi không dám làm phiền đâu.” Mã Vân nói.

Ông già cười ha hả nói: “Thế này thì sao gọi là làm phiền được chứ, đây là hân hạnh của lão mà. Chỗ này là đất hoang vu vắng vẻ, cũng chẳng có gì ngon mà chiêu đãi cả, khách đi qua chính là duyên phận rồi, nếu không chê bai thì xin mời vào trong uống mấy chén.”

“Thế này…” Mã Vân còn muốn thoái thác, song đã bị ông già kéo vào trong.

“Chớ chê nhà nông thịt khô rượu lạt, được mùa đãi khách đủ lợn gà.” Huống hồ, kết hôn là chuyện lớn của đời người, ông già bày tiệc lớn, chiêu đãi thân bằng cố hữu, mặc dù chỉ là trà thô cơm nhạt của nhà nông, gà vịt thịt cá đều là loại làm bằng gỗ với bột, chỉ nhìn được mà không ăn được, nhưng cũng hết sức náo nhiệt. Trong lúc ăn uống, Mạnh Tiểu Lục và người ngồi cùng bàn trò chuyện tán phét, biết được ông già này là người tốt nổi tiếng trong vùng.

Mấy ngày trước, lão Hàn cứu được một người trung niên bị ngất xỉu vì đói, sau đấy, người đó bảo mình có một cô con gái, muốn gả cho con trai của lão Hàn là Hàn Đại Trụ để báo ơn. Lão Hàn đúng là đang lo buồn chuyện lấy vợ của con trai, có điều, ông ta là người tốt bụng, đời nào để người ta chịu thiệt, bèn lập tức đưa cho người đó ít tiền, chuẩn bị lương khô, để ông ta về đón con gái đến, lại còn hứa, nếu người kia đưa con gái trở lại, tiền sính lễ sẽ không để họ thiệt thòi.

Khi ấy, có khá nhiều người đều biết chuyện này, cảm thấy tay trung niên bị đói ngất ấy chẳng qua chỉ nói thế mà thôi, không ngờ bốn năm ngày sau, y lại dẫn cả nhà đến thật. Lão Hàn mừng rỡ lắm, quyết định bỏ năm mươi đồng Đại dương làm sính lễ, đương nhiên, khoản tiền này cũng phải gom góp mọi thứ trong nhà, lại còn phải đi vay người trong thôn mới đủ.

Trên bàn tiệc, Tiểu Lục quan sát thông gia nhà lão Hàn, người này tự xưng họ Vạn, tên là Vạn Sơn, vóc người không cao lớn, gương mặt phúc hậu, chỉ nhìn tướng mặt này thì không có vấn đề gì, đi cùng y còn có một phụ nữ trung niên, bảo là mẹ của cô dâu, một gã choai choai tầm tuổi Tiểu Lục là em trai của cô dâu, không biết là thật hay giả nữa.

Ba người bọn Tiểu Lục và đám ngồi cùng bàn chén chú chén anh một hồi, còn tiện thể tặng một phần quà mừng, sau đó theo đường cũ trở về. Thảo Thượng Chương vừa xỉa răng vừa nói: “Lão Mã, rượu của anh vẫn ngon hơn, rượu chỗ này gắt quá.”

“Có mà ăn là tốt rồi, nhà này cũng có phải giàu có gì đâu.” Mã Vân lơ đãng đáp.

Thảo Thượng Chương cười hì hì vui vẻ: “Anh xem, đã vào Mã gia môn rồi, sao tùy tiện như vậy được chứ? Hồi ấy đã bảo anh rồi, cứ như tôi tự do tự tại thế này có phải tốt không, anh lại không chịu nghe. Tôi biết anh thấy ông già họ Hàn đó đáng thương, muốn quản chuyện này, phải không? Anh không tiện ra tay, thì để tôi.”

“Không cần chú mày, anh đây đã tính toán rồi, chuyện nhỏ bằng hạt vừng thôi, ba câu là xong.” Mã Vân nhếch mép nói.

Thảo Thượng Chương nhăn mũi nói: “Anh không sợ bị gia pháp trừng trị à?”

“Ta sợ cái quái gì chứ?”

“Cũng phải, cùng lắm là ăn vài roi, dẫu sao anh cũng là Chưởng đăng của Mã gia môn cơ mà. Với lại, lão gia thương anh nhất còn gì.” Thảo Thượng Chương còn định nói tiếp song đã bị Mã Vân gấp rút ngắt lời: “Thảo Thượng Chương, chú mày không nói không ai bảo chú mày câm đâu.”

Thảo Thượng Chương ngó Mã Vân, rồi lại quay sang nhìn Mạnh Tiểu Lục, sực hiểu ra, nói: “Vậy tức là Mạnh huynh đệ vẫn chưa biết thân phận của anh? Tôi còn tưởng anh đã nói tên thật với cậu ta rồi, thì phải… xem ra tôi lại nhầm rồi.”

Dọc đường, Thảo Thượng Chương không ngậm miệng lại, mặc dù y không giải thích cho Tiểu Lục thân phận của Mã Vân trong Mã gia môn, nhưng lại nói tại sao trong chuyện này Mã Vân có chút ngần ngừ. Phong môn và Mã gia vốn quan hệ rất tốt, đã mười mấy năm nay không xảy ra tranh chấp, có lúc còn giúp đỡ lẫn nhau, cùng chấp hành lệnh truy bắt gì đó. Trong quy củ của Tứ đại môn phái, có điều luật không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì không được tổn thương đến tính mạng, không được giúp kẻ ác làm việc xấu, không được phản bội đồng đạo, nhưng không có điều luật nào quy định cấm lừa gạt người nghèo cả.

Như trường hợp của lão Hàn chính là Phong môn thả yến tử đi gạt người, mặc dù tương tự như chiêu thuật lừa bịp của Yến sào, nhưng xem bộ đây lại là một đoàn thể cố định, hẳn chính là người của Phong môn. Tứ đại môn phái Phong Ma Yến Tước đã quy định rõ ràng, người của môn phái mình không được nhúng tay vào sự vụ của ba môn phái khác, không được phá hoại việc làm ăn của người khác. Ngộ nhỡ nhóm lừa đảo lấy tên Vạn Sơn này thực sự là người của Phong môn, vậy thì ắt hẳn họ sẽ tìm đến Phong vương cáo trạng, đến lúc ấy Mã Vân sẽ gặp phải phiền phức.

Tiểu Lục nghe xong những chuyện này, đột nhiên hơi hiểu câu Mã Vân từng nói trước kia, “lừa đảo chính là lừa đảo, làm gì có phân biệt tốt xấu”.

“Ta chẳng lo được nhiều đến thế, chỉ ngứa mắt cách làm như vậy thôi. Chuyện này ta phải nhúng tay, ít nhất… ít nhất chúng ta cũng đã ăn uống của nhà người ta, không thể trơ mắt nhìn lão Hàn bị hố được.” Mã Vân nói.

Thảo Thượng Chương xua xua tay: “Ông anh tự thuyết phục chính mình là được, không cần giải thích với tôi, tôi quay lại ăn thịt gà đây.” Nói đoạn, y đẩy cửa căn nhà tranh ra, bắt gặp một con chó hoang đang lăm le tha một con gà bên trong, thấy ba người liền tìm cái lỗ chui biến đi mất.

Ba người ăn một con gà, uống chỗ rượu hầm nóng lên rồi lại để nguội lạnh, nghe Thảo Thượng Chương nguyền rủa con chó hoang kia, bất giác đã ngà ngà say.

Trên xe ngựa của bọn Tiểu Lục ngoài các loại dụng cụ, quần áo thì chất đầy vò rượu. Nói thế này cho dễ hiểu, lúc trước Tiểu Lục có thể nói là rất hiếm cơ hội uống rượu, về cơ bản chỉ dăm ba chén là ngất ngứ rồi. Từ hồi đến Thiên Tân tới giờ, tửu lượng của gã đã tăng vọt, một cân rượu chẳng bõ bèn gì hết, quả thực đúng là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.

Cũng vì nhiều rượu, uống đến khoảng giờ Tý thì ba người đã say khướt, trên mặt đất toàn là vò rượu rỗng, Thảo Thượng Chương ngáp một cái nói: “Đi thôi, đi lật tẩy chúng nó.”

“Đi, đi đập chết bọn lừa đảo khốn kiếp ấy đi.” Tiểu Lục cũng chân đăm đá chân chiêu nói.

Mã Vân líu cả lưỡi: “Ta cũng là lừa đảo đây, Tiểu Lục, chú mày nói thế là sao? Phải nói là đi đập chết bọn lừa đảo gạt người ấy đi chứ.”

“Ha ha, phí lời, lừa đảo mà không gạt người khác thì gọi gì là lừa đảo nữa.” Thảo Thượng Chương nói.

Một nhóm ba người mơ màng đi về phía ngôi làng ban nãy vừa tham gia tiệc cưới, lúc này trong làng đã bao trùm bầu không khí tĩnh lặng, các nhà tắt đèn đi ngủ, cũng không biết ai ngáy mà to thế, cách cả bức tường rồi vẫn từ xa vẳng lại.

Theo lẽ thường, người lạ đi vào, chó trong làng phải kêu loạn lên mới đúng, nhưng giờ lại lặng phắc như tờ. Thảo Thượng Chương lượn lờ một vòng, y bước mà trông như lướt đi vậy, bộ pháp nhẹ nhàng mà tốc độ rất nhanh, chỉ nghe y thấp giọng nói: “Thú vị đấy, bọn này có kinh nghiệm, không ngờ đã đánh thuốc mê hết lũ chó trên quãng đường phải đi qua, thành ra cũng bớt việc cho tôi.”

“Bọn chúng đi rồi hả? Có phải chúng ta đến muộn rồi không?” Mã Vân giật mình, đã tỉnh một nửa.

Thảo Thượng Chương lắc đầu nói: “Chưa, thường thì những chuyện đã sắp đặt trước sẽ không thay đổi đâu, bọn chúng nói là canh tư đi, mà giờ còn chưa hết canh ba.”

Mã Vân cũng móc đồng hồ bỏ túi ra, quả nhiên vẫn còn chưa tới 1 giờ đêm. Mạnh Tiểu Lục chen miệng: “Nói vậy tức là bọn chúng không đánh thuốc mê hết cả chó trong làng à?”

“Ừm, chỉ trên con đường phía Tây phải đi qua mà thôi.” Thảo Thượng Chương đáp. Tiểu Lục tiếp lời: “Thế càng tốt, ít nhất chúng ta cũng biết bọn chúng bỏ trốn đường nào rồi.”

Ở nhà lão Hàn, một cô gái trẻ từ trong sân đi ra, chính là cô dâu mới vừa kết hôn hôm trước. Vạn Sơn cũng lom khom xuất hiện bên ngoài cổng, chu miệng “xì” một tiếng. Hai người vừa gặp nhau, liền đi về phía Tây, vừa đi Vạn Sơn vừa hỏi: “Sao lâu thế, ta đã kêu lên hai tiếng ám hiệu rồi. Không phải đã nói rồi sao, nhà lão họ Hàn ấy bị chúng ta khoắng sạch cả rồi, không phải con lại nổi máu tham đi khắp nơi lục lọi nữa đấy chứ?”

“Cha nuôi, cha không cho con làm, sao con dám làm chứ?” Cô gái đáp: “Chẳng phải tại có cha ở đó, người nhà họ ngại không đi phá phòng tân hôn đấy còn gì, cái tên Hàn Đại Trụ ấy cứ bám nhẵng lấy con, cứ đòi cùng con… tóm lại là hôi chết đi được.”

“Thế có để hắn làm gì không đấy?” Bước chân Vạn Sơn sững lại.

Cô gái che miệng khẽ cười: “Làm sao mà được chứ, cái tên ngốc ấy đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, em trai con đâu?”

“Em trai con với dì Hoa đang đợi ngoài cổng làng, tranh thủ còn thời gian đi đánh thuốc mê lũ chó nữa kìa.” Vạn Sơn nói: “Được rồi, nói ít thôi, mau mau lên đường.”

Trong khi bàn bạc, Mã Vân nói chỉ cần hai người phối hợp đối đáp, y có thể chỉ ba câu nói là khiến đám lừa đảo này quay trở lại. Thảo Thượng Chương không tin, liền lấy năm trăm đồng Đại dương ra đánh cược. Còn việc nói thế nào, Mã Vân không chịu tiết lộ, chỉ yêu cầu hai người cứ tùy hứng phát huy là được.

Vạn Sơn cũng là tay lão luyện giang hồ, bọn họ tụ hợp xong, chưa ra khỏi làng thì đã phát hiện cổng làng có ba người, bèn nhanh chóng nấp vào bóng tối. Ngoài cổng làng, Mã Vân tựa vào gốc cây đi tè, cột nước to tướng từ dưới đũng quần chảy ra thành tiếng róc ra róc rách. Chỉ nghe y nói: “Ngươi nói xem, chẳng phải chỉ là một đám lừa đảo thôi sao? Thả yến tử ra kiếm được mấy đồng tiền lẻ, còn chẳng bằng tiền chúng ta thu của bọn thương gia. Mặc dù nói quan mới chính sách mới, cũng thật là lo bò trắng răng, chuyện vặt vãnh thế này mà nhất định đòi thể hiện ra ta đây vì dân vì nước, phái ba anh em chúng ta xuống tận nơi thế này.”

Thảo Thượng Chương giơ một ngón tay lên thể hiện đây là câu nói đầu tiên, song vẫn nhanh nhẹn tiếp lời: “Phải đấy phải đấy, tôi đang cùng mấy cô em chui trong chăn thì bị kéo đi. Để xem bắt được chúng nó, tôi có rút gân lột da bọn ấy ra không.”

“Chúng ta là cảnh sát, đương nhiên là phải phạt ác khuyến thiện, sao có thể lạm dụng tư hình thế được.” Tiểu Lục nhanh chóng vỡ lẽ, lập tức vào vai một viên cảnh sát chính trực: “Chúng ta truy theo tung tích tới đây, hẳn là chúng chỉ ở quanh quanh chỗ này thôi.”

“Chú mày là thằng nhãi ranh, chẳng hiểu cái gì cả, cảnh sát chó má gì, ta có phải cảnh sát trưởng đâu.” Mã Vân kéo quần lên nói: “Chúng ta đuổi theo xa như vậy rồi, mà bọn lừa đảo này toàn đến chỗ nghèo mạt rệp, đi về vất vả, đường còn khó đi nữa, chân ta sắp tóp cả đi rồi này. Ta đồng ý với Tiểu Chương, bắt được thì đập cho chết luôn, cứ nói là chúng nó sợ tội phản kháng.”

Thảo Thượng Chương lại nói: “Anh nói xem, nếu chúng ta không bắt được chúng, thì cứ đuổi theo mãi à?”

“Cảnh sát trưởng nói rồi, không bắt được thì phải truy đến cùng.” Tiểu Lục nói.

Thảo Thượng Chương giơ ngón tay thứ ba lên, cười đểu nhìn Mã Vân, Mã Vân lắc lư cái đầu nói: “Đương nhiên là phải đuổi tiếp rồi, bằng không trở về người bị rút gân lột da chính là chúng ta ấy chứ. Có điều cũng phải chú ý, lần trước người ta cưới gả đàng hoàng, kết quả bị chúng ta coi là lừa đảo, nếu không phải có giấy tờ chứng nhận giơ ra, ba chúng ta đã không ra khỏi làng ấy được rồi.”

Vạn Sơn vừa nghe, tròng mắt vừa đảo tròn tìm cách đối phó, ngoảnh đầu lại thầm thì với mấy người còn lại: “Lũ ưng khuyển, gió lớn đừng nói, nghỉ lại một đêm, ngày mai tính sau.”

Bốn người ủ rũ lẻn trở về nhà lão Hàn.