← Quay lại trang sách

Chương 36 Hồi vốn

Hôm sau, lão Hàn nghe giọng bà vợ có vẻ không được hài lòng cho lắm. Theo lệ thường ở trong làng, lúc này bà lão lẽ ra nên đi phơi chăn rồi. Nói là phơi chăn, thực tế thứ được phơi lên không phải chăn, mà là tấm nệm nằm bên dưới, nói chuẩn xác là vết máu rớt ra trên nệm lúc cô dâu mới bị phá trinh.

Vết máu này chứng minh rằng nhà lão Hàn cưới được một cô con dâu trong sạch, là hoàng hoa khuê nữ, chủ yếu là để khoe khoang với hàng xóm láng giềng một phen. Không những cần phải phơi chăn, mà còn phải dùng cán chổi hay cây gậy nhỏ đập đập vào nữa. Kỳ thực, trong phòng tân hôn đều là chăn mới nệm mới, cần gì phải phơi, phải đập cơ chứ, chẳng qua là muốn gây ra chút tiếng ồn, thu hút sự chú ý của người khác mà thôi.

Cô con dâu Tiểu Vạn cũng là người nhanh chân nhanh tay, vừa sáng sớm đã dậy giúp làm cơm giặt đồ. Bà Hàn đánh thức con trai vẫn đang ngủ khò khò dậy, lão Hàn gọi Hàn Đại Trụ ra hỏi han, mới biết tối qua anh chàng hoàn toàn không đụng chạm gì vào người vợ, lão Hàn chỉ hận rèn sắt không thành thép, mắng cho anh ta một trận. Gần trưa, cả nhà Vạn Sơn đều tới, bảo con gái gả vào nhà người ta rồi, nhà mình cũng không có họ hàng thân thích gì, không cần về nhà mẹ đẻ, hôm nay nhà họ sẽ đi luôn, lão Hàn nài giữ lại mấy lần cũng không được.

Vạn Sơn vừa đi khỏi, bọn Mạnh Tiểu Lục đã tới. Lão Hàn trông thấy là ba người hôm qua, vội vàng cười hớn hở ra đón: “Tối qua lão còn đang lẩm nhẩm, thực không nên để mấy chú tốn kém, lúc ấy nhất thời không để ý, các chú lại tặng cho phần lễ lớn đến thế.” Hôm qua lúc đến uống rượu mừng, ba người đã tặng lễ hai đồng Đại dương, ở vùng nông thôn, như thế thuộc vào hàng đại lễ của khách quý rồi.

Mã Vân nói: “Không có gì đâu lão trượng, bọn chúng tôi cũng được hưởng ké vận đỏ mà. Chẳng phải hôm nay có chuyện muốn nhờ lão trượng đấy hay sao?”

“Sao lại nói vậy chứ, lão đây cầu còn chẳng được nữa là, chú nói đi, chỉ cần lão làm được, thì không có chuyện không nhận lời đâu.” Lão Hàn vỗ ngực nói.

Mạnh Tiểu Lục lên tiếng: “Hàn đại gia, bọn chúng tôi đang đi làm chuyện công cán, muốn tá túc mấy hôm, xin hỏi nhà lão có phòng trống không vậy?”

“Chậc, mấy chú mà đến sớm hai hôm thì chắc là không có, hôm nay vừa khéo thông gia nhà lão vừa đi khỏi, các chú cứ vào mà ở là được. Phòng ốc sơ sài, nhà nghèo nên cũng hết cách, các chú đừng có chê nhé.” Lão Hàn nói. Mã Vân lấy ra ba đồng Đại dương, lão Hàn nói không cần nhiều thế, đùn đẩy một hồi rồi vẫn cười hì hì nhận lấy.

Ba người trở về phòng, xe ngựa cũng đánh vào trong sân, Mã Vân cười cười nói: “Ba người kia đi đâu rồi?”

“Đang ở bên ngoài làng dòm ngó, phỏng chừng ba người muốn đánh tháo đi trước, còn lại một người, mục tiêu nhỏ, thừa cơ lẻn đi sau. Chúng ta cứ ở đây nhìn chằm chằm vào cô ả kia, bọn chúng sẽ không nhúc nhích nổi, ha ha.” Thảo Thượng Chương cười đểu.

Mạnh Tiểu Lục hỏi: “Mã đại ca, sao anh đoán được bọn chúng sẽ sợ mà quay trở lại, cả đêm không dám làm gì?”

“Chính vì ta đoán được, thế nên tối hôm qua mới nói ra ba câu đó, đoán được thế nào và làm thế nào là hai vấn đề quan hệ mật thiết với nhau. Bọn lừa đảo này ắt hẳn đã thăm dò khắp quanh vùng xem có ai độc thân hay không, con trai nhà nào chưa có vợ, như vậy mới có thể ra tay được.

“Do vấn đề khẩu âm, chúng không thể đi quá xa, bằng không sẽ khiến người ta hoài nghi. Vả lại, tất cả bọn chúng đều phải đến nhà thông gia, bằng không, cô dâu mới nhất thời sẽ không thể thoát thân, mà theo quy củ đến lúc chú rể cũng theo về nhà mẹ đẻ thì phiền phức lắm. Tới lúc ấy, xem tình hình không ổn thì còn có thể bỏ chạy trên đường, mấy người phối hợp với nhau, thực sự không được nữa thì còn có thể dùng biện pháp mạnh.

“Bọn chúng phạm tội đã quen, đương nhiên là có tật giật mình, nghe nói chúng ta là cảnh sát, tưởng là sự việc bại lộ, có người cáo giác. Lại còn nghe chúng ta nói chuyện đáng sợ như vậy nữa, rút gân lột da, lạm dụng tư hình gì đó, dĩ nhiên là càng sợ bị bắt hơn. Như thế, trước mắt bọn chúng chỉ có hai con đường, một là mạo hiểm, hai là quay về lánh nạn.

“Mạo hiểm trốn đi thì phải đánh với ba người chúng ta, trong tay chúng ta có súng hay không còn chưa biết. Nhưng quay lại nhà lão Hàn lánh nạn thì lại có khả năng thành ba ba trong rọ, vì vậy, ta mới cho bọn chúng một bậc thang đi xuống, kể chuyện chúng ta có lần bắt oan một nhà cưới hỏi đàng hoàng, ngược lại còn bị thiệt thòi. Thế nên bọn chúng bèn thừa cơ hội này hóa giả thành thật, quay về thành ra an toàn hơn.

“Bọn chúng mà bỏ trốn, nhà họ Hàn phát hiện ra đuổi theo, chúng ta ắt cũng sẽ truy đuổi. Trong lúc nói chuyện, chúng ta có nói truy đuổi bọn chúng một mạch tới đây, chứng tỏ cũng có chút bản lĩnh. Vì vậy, theo tư duy thông thường, chi bằng trước tiên cứ tránh chúng ta đã, chờ chúng ta đi khỏi mới bỏ trốn sau.” Mã Vân thấp giọng giải thích cho Mạnh Tiểu Lục.

Thảo Thượng Chương lắc đầu thở dài, tổng kết lại một câu: “Làm lừa đảo thật không dễ dàng chút nào, không thể bị người khác nhìn thấu, không thể bị cảnh sát tóm được, lại còn phải tránh loại thích lo chuyện bao đồng như ông anh nữa. Làm lừa đảo đã khó, làm yến tử lại càng khó hơn.”

Buổi trưa, hai cha con họ Hàn và ba người ngồi ăn cơm ở bàn, ba người diễn lại vở cũ, nói mình là cảnh sát, làm cô con dâu Vạn Xuân Hoa đang ăn cơm với mẹ chồng trong bếp sợ đến tái mét cả mặt.

Đến tối, ba người để đèn sáng trong phòng, cả đêm không tắt, Mã Vân dùng gậy gỗ, quần áo và mũ bày trước đèn, tạo thành một bóng người, sau đó ba người lẻn ra ngoài. Đoán chừng, cô ả Vạn Xuân Hoa thấy trên giấy dán cửa sổ có bóng người, chắc chắn sẽ cho rằng có một viên cảnh sát không ngủ, tuyệt đối không dám lén lút đào tẩu, gây ra động tĩnh.

Thảo Thượng Chương nói: “Bữa tối ăn chẳng ngon gì cả.”

“Có rau có thịt rồi mà còn không ngon? Lão Hàn kia cũng thật là người kỹ tính, thấy chúng ta đưa tiền nhiều, lão liền ra chợ mua thịt về cho ăn còn gì.” Mã Vân nói.

Mạnh Tiểu Lục che miệng cười: “Chắc Chương đại ca lại muốn đi ăn trộm rồi, đồ trộm về mới là ngon nhất, có phải không?”

Thảo Thượng Chương cố tình làm ra vẻ cao thâm, nhìn ra xa nói: “Người hiểu ta chính là Mạnh Tiểu Lục vậy.”

Gà trong làng này đều nuôi thả, ban ngày thả ra tự đi kiếm ăn, tối về nhốt trong nhà. Ban ngày, Thảo Thượng Chương lượn lờ trong làng một vòng, sớm đã nhắm chuẩn gà nhà nào béo nhất, vốn định thó luôn một con, nhưng ngại mình đang đóng vai cảnh sát, ngộ nhỡ để người khác trông thấy thì hỏng mất chuyện lớn, đành để đến tối mới đi trộm.

Thảo Thượng Chương có ý khoe tài, rủ Tiểu Lục đi cùng, Mã Vân rảnh rỗi không có chuyện gì làm, đương nhiên cũng đi theo luôn. Thảo Thượng Chương lại giở ra bản lĩnh, bước đi rất nhẹ, nhưng tốc độ rất nhanh, Tiểu Lục tinh tế phát hiện ra bước chân của y thay đổi tùy theo tình trạng mặt đường và tốc độ. Lúc thì mũi chân vểnh lên, lúc thì mũi chân chạm đất, lúc thì giậm cả bàn chân xuống đất, chỉ riêng việc đi đường thôi mà cũng đã biến hóa đa đoan khôn lường.

Y đi tới trước cổng một căn nhà, rút con dao ra luồn vào khe cửa, hất lên trên sau đó cổ tay vận sức một cái đã mở được chốt cửa bên trong. Thảo Thượng Chương cũng mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, thấy Tiểu Lục tò mò, bèn đưa con dao trong tay cho gã.

Tiểu Lục vừa nhìn đã hiểu ra ngay, con dao này dài cỡ gang tay, cực kỳ bén nhọn mà vừa mỏng vừa nhẹ, thoạt trông như một tờ giấy vậy, lấy đầu ngón tay búng thử thì còn có tính đàn hồi nữa. Nhìn dọc theo lưỡi dao sắc lạnh, thấy ở phần mũi nhọn có gắn một thứ như móc câu. Thông thường, cửa nẻo đều có rãnh cửa, con dao này đủ mỏng để luồn vào trong mà không bị cản trở gì, bất kể bên trong là chốt cài hay chốt luồn, chỉ cần dùng cái móc này móc chặt là có thể nhấc lên trên hoặc từ từ lắc cho nó đung đưa tuột ra.

Qua động tác lắc lư lúc nãy, Thảo Thượng Chương xác định cánh cửa này sẽ không phát ra tiếng động quá lớn, nhưng nếu chầm chậm mở ra khó tránh khỏi việc bản lề kêu cót két. Vì vậy, y hít sâu một hơi, hai bàn tay ấn lên cửa cùng lúc vận sức, thình lình đẩy mạnh cửa ra, sau đó lại nhanh như điện chớp giữ chặt cánh cửa đong đưa. Hai cánh cửa trong chớp mắt đã dừng lại, không hề phát ra một chút tiếng động nào. Tiểu Lục quan sát tận mắt, hiểu rõ kể cả ngón nghề này cũng phải kỹ công khổ luyện mới có được.

Nhà này không nuôi chó, xương tẩm thuốc mê và lông hổ mà Thảo Thượng Chương chuẩn bị sẵn đều không cần dùng đến, có điều trong sân chính là chuồng gà, nếu thò tay bắt, con gà mà đập cánh hay kêu lên một tiếng thì chủ nhà sẽ ra ngoài xem xét. Thảo Thượng Chương lấy ra một nắm đậu, rải mấy hạt vào trong chuồng gà. Bọn gà buổi tối không thấy đường, y còn dùng cái mồi lửa châm một ngọn nến nhỏ nữa.

Nắm đậu làm lũ gà đang ngủ trong chuồng tỉnh giấc, có con chui ra xem xét, thấy có đồ ăn, bèn mổ hết hạt này tới hạt khác. Thảo Thượng Chương nhếch mép cười, bộ dạng thô bỉ không thể tả nổi. Y lấy ra một sợi dây thép mảnh, đầu sợi dây xuyên qua một hạt đậu, đồng thời dùng một cái nắp bút mực đã bỏ phần đầu xuyên qua sợi dây, cầm trên tay. Con gà kia dĩ nhiên là mổ đến hạt đậu có xuyên dây thép, Thảo Thượng Chương liền buông tay thuận thế cho nắp bút trượt xuống, người cao gà thấp, cái nắp bút liền trượt theo sợi dây thép lồng vào mỏ con gà.

Trong mỏ có hạt đậu, ngoài bị lồng nắp bút máy, một trong một ngoài, đừng hòng nhúc nhích được, con gà ấy không thể kêu lên được nữa. Thảo Thượng Chương thuận thế nhấc tay lên, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, con gà còn chưa kịp đập cánh giãy giụa thì đã bị vặn gãy cổ. Thảo Thượng Chương gài con gà ra sau mông, thu dọn đồ đạc lùi ra, đóng cửa lại, gài một tờ tiền giấy vào coi như tiền gà, vậy là đại công cáo thành.

Ba người chia nhau ra hành động, Thảo Thượng Chương và Mạnh Tiểu Lục ra cổng làng tìm chỗ nhóm lửa nướng gà, Mã Vân thì quay lại lấy rượu và gia vị, đồng thời mót ít khoai ở nhà lão Hàn, lúc nướng gà tiện thể vùi vào đống lửa mấy củ khoai, ấy quả thực là mỹ vị ở đời vậy.

Lúc ra khỏi nhà, Mã Vân còn chằng một sợi dây ngáng chân trước cổng nhà lão Hàn, chỉ cần cô ả lừa bịp kia bỏ trốn ắt sẽ gây ra tiếng động. Ba người ăn uống một phen, trong bụng cũng đã có chút dầu mỡ. Lúc đi trên đường, Thảo Thượng Chương hỏi: “Lão Mã này, ông anh cẩn thận quá đấy, lại còn chằng dây ngáng chân nữa. Chúng ta mấy hôm nay không đi đâu, bọn lừa đảo ấy cũng không dám động đậy gì đâu.”

“Cẩn thận không thừa, ai biết được bọn chúng còn có trò vè gì.” Mã Vân nói.

Mạnh Tiểu Lục hỏi: “Hai ông anh này, chúng ta định ở nhà họ Hàn đến bao giờ?”

“Ở đến khi nào Hàn Đại Trụ thu hồi vốn, hoặc bọn lừa đảo kia nôn tiền ra thì thôi.” Mã Vân giải thích.

Trong lúc nói chuyện, ba người đã đến nhà lão Hàn, gỡ bỏ sợi dây ngáng chân, mở cánh cổng khép hờ ra. Mạnh Tiểu Lục còn đang ngẫm nghĩ xem Hàn Đại Trụ thu hồi vốn là thế nào, đột nhiên có tiếng Hàn Đại Trụ trong nhà vọng ra: “Không được, cha tui nói rồi, hôm nay nói gì thì tui cũng phải làm.”

“Đừng… a…” Tiểu Vạn kêu lên.

Trong nhà vang lên tiếng vật lộn, liền sau đó là tiếng giường kẽo cà kẽo kẹt, Mã Vân, Chương Cửu Trường và Mạnh Tiểu Lục vừa quay về, vẫn đang ngà ngà say, nằm rạp dưới cửa sổ nghe thấy hết mọi chuyện bên trong.

Mã Vân cười hì hì, thấp giọng nói: “Hàn Đại Trụ này cũng khôn đấy, làm nhiều thì hồi vốn nhiều, làm ít thì lỗ vốn to.”